A Time Of Miracles
Title: A Time Of Miracles
Author: enchanted_jae
Translator: Hà Nhược Vũ
Beta: C.Taku
Disclaimer: Mọi nhân vật trong fic không thuộc về người viết hay người dịch. Fic và bản dịch không mang mục đích lợi nhuận.
Summary: Draco đã thỉnh cầu một điều kì diệu trong lễ Giáng sinh, và Harry cũng sẽ cần một phép màu nếu anh ấy muốn thực hiện cho cậu.
Genres: Creature fic, hurt/comfort
Warnings: Mentions of slash, references to violence, some angst
Link bản Eng: https://enchanted-jae.livejournal.com/306615.html?fbclid=IwAR3M9eP0_RAFtCdFehzVRLJ8bPm90VcAmHtGTWB9VJziJkQU53RrB_g-mOA
Translator's note: Vì sự chậm trễ của mình nên quà Giáng Sinh đến tay mọi người hơi muộn. Dù sao vẫn chúc mọi người đọc vui nhé~
~~*~~
Đầu tháng Mười Một, Harry hỏi Draco xem có cậu muốn điều gì cho dịp Giáng Sinh. Tâm trạng của Draco không được tốt, nên cậu mỉa mai đáp rằng chẳng mong gì hơn được thoát khỏi nỗi khốn khổ này. Cả hai đều biết rõ chuyện đó vượt khỏi khả năng của Harry. Nụ cười vui vẻ thoáng tắt vụt đi trên gương mặt anh, và Draco lập tức thấy hối hận vì lời chế nhạo. Dĩ nhiên cậu đã nhận lỗi, và bù đắp cho Harry bằng một đêm mây mưa ân ái.
Tuy vậy, Harry vẫn trở nên khá trầm lặng và sống nội tâm kể từ đó, một tuần sau khi Draco đề xuất đến việc trao đổi quà, Harry dường như đã bị phân tâm. Draco biết gần đây người yêu cậu ở lại muộn để cùng tham gia một số dự án nghiên cứu với Granger, do đó cậu không đề cập đến vấn đề ấy nữa. Thay vào đó, cậu đã tự mình lên kế hoạch tặng quà cho Harry, đặt một sợi dây chuyền đầu sư tử tuyệt đẹp cho anh. Nó được làm bằng vàng, dĩ nhiên. Vì Draco không bao giờ còn có thể chạm vào bạc nữa.
Harry tìm tới sự giúp đỡ của Hermione khi nhận ra mình muốn cứu rỗi Draco nhiều đến mức nào. Tất nhiên anh biết, Draco đã gần như làm đủ mọi cách, kể cả tự sát, để xóa bỏ đi vết nhơ cậu mang sau trận chiến cuối cùng, khi cậu bị tấn công bởi Greyback. Harry biết rằng anh là điều duy nhất có thể ngăn cậu không tự hủy hoại chính mình. Rất nhiều kẻ tuyên bố họ có thể chết vì người họ yêu, nhưng Draco lại khác, cậu đã sống vì người cậu yêu, và Harry thấy biết ơn sự hy sinh đó từng ngày.
Vào những kỳ trăng tròn, cả hai đều phải chịu đựng nỗi giày vò. Những lần Draco trải qua chu trình biến đổi, Harry luôn đích thân túc trực bên ngoài căn phòng giam nhỏ. Anh gồng mình chịu đựng trước những tiếng gào thét của Draco khi sự biến đổi diễn ra đầy đau đớn, nối theo đó là tiếng hú giận dữ của người sói vì bị cầm tù trong phòng tối, chẳng nhận thức được chính cậu đã dựng lên lớp rào vây đó để tình nguyện trừng phạt mình hết tháng này qua tháng khác.
Harry sẽ dành cả đêm lắng nghe tiếng người sói gầm gừ đi lại, run rẫy trước những lần nó cào lên cửa và nao núng khi nó tông mình vào cánh cổng với cơn điên rồ đòi giải thoát. Harry khẳng định, nếu cánh cửa chẳng thể cản nổi và để con sói thoát ra, nó sẽ giết chết anh ngay tắp lự. Không còn bất cứ gì thuộc về Draco trong hình dạng ấy, và đôi lúc Harry tự hỏi liệu nó là một sự may mắn hay nguyền rủa?
Buổi sáng, sau một cơn gào thét dữ dội khi người yêu anh biến đổi trở về, Harry phải đối mặt với phần tồi tệ nhất. Những lúc ấy, Draco loạng choạng lê bước đến cánh cửa và cầu xin Harry hãy giết cậu, ngay bây giờ, nhân lúc cậu còn trong trạng thái suy yếu. Harry kìm nén những giọt nước mắt, mở khóa và bỏ chạy lên lầu trước khi những tiếng nức nở của cậu có thể làm anh òa khóc.
Sau đó, họ không bao giờ nhắc đến nó nữa.
Bất kì ngày nào trong tháng, Harry đều tự lừa mình rằng trạng thái ấy của Draco không hề tồn tại. Thế nhưng khi anh hỏi cậu muốn gì và Draco đã ũ rũ bảo là muốn giải thoát khỏi sự khốn khổ này, Harry đã quyết định phải hành động. Anh biết những người khác đều từng thử qua và đã thất bại, hay các nhà nghiên cứu thậm chí còn chưa tìm thấy giải pháp chữa trị thành công nào, nhưng Giáng Sinh là thời điểm của những phép màu, và Harry chẳng có lý do gì để không tin vào những điều kì diệu cả.
~*~
Hermione cau mày khiến nếp nhăn xuất hiện, khẳng định nói, “Như vậy quá mạo hiểm.”
“Nhưng nó có thể thành công,” Harry cố thuyết phục cô bạn, cố trấn áp cơn kích động đang dâng trào trong anh.
“Theo lý thuyết, thì đúng.” Cô bạn của anh đồng tình. “Tuy nhiên trong thực tế, bồ giống như đang giết cậu ấy hơn là cứu chữa.”
Niềm hăng hái trong anh lập tức vơi dần. “Nó sẽ là một sự nhân đạo,” anh chua chát thì thầm.
"Ôi, Harry…” Hermione bật khóc. Cô đứng dậy và vòng qua chiếc bàn làm việc của họ để ôm an ủi. Gạt nước mắt cho anh bằng ngón tay cái, cô nhận ra đôi mắt của mình cũng đang ướt đẫm. Cô chưa bao giờ thấy Harry khóc kể từ khi cô và Ron tìm thấy anh ở trận chiến cuối cùng, ôm chặt thân xác đầy vết thương và máu của Draco và khóc nấc.
Xác Geyback, hay những mảnh vụn còn sót lại của hắn, vẫn nằm gần đó. Hermione vĩnh viễn không biết được câu thần chú Harry đã dùng để giết chết gã người sói. Phần nào trong cô nghi ngờ nó hoàn toàn không đơn thuần là một câu chú, mà chính là nguồn sức mạnh nguyên thủy và cơn cuồng nộ của Harry khi nhắm vào một mục tiêu duy nhất: tiêu diệt con quái vật.
Thời điểm ấy, họ đã nhẹ nhàng khuyên anh rằng hãy để Draco đi, tuy nhiên anh vẫn kiên quyết muốn cứu cậu. Draco được kịp thời đưa đến Viện thánh Mungo để chữa trị, nhưng họ đều biết hiểu rõ những khó khăn đang chực chờ cậu phía trước, và cả Harry nữa. Bởi anh không bao giờ chịu mở miệng nói về chuyện đó trước đây, nên Hermione chẳng biết gì về mức độ dày vò mà mỗi tháng cả hai người đều phải chịu đựng vì đối phương. Song, khi Harry tìm đến và xin cô giúp anh tìm một phương cách loại bỏ lời nguyền khỏi Draco, anh đã kể cô nghe câu chuyện với vẻ khắc kỉ, và trong nhiệm vụ này, cô đã dốc hết tất cả kiến thức lẫn khả năng của mình.
Harry giúp cô thu thập được những quyển sách dày cộm liên quan tới Người sói, những cuộn giấy da viết đầy Cổ Ngữ Runes, những quyển sách thần chú cùng nghiên cứu của những người khác. Tốn mất nhiều tuần liền, nhưng rốt cuộc, vào giữa tháng Mười Hai, Hermione nghĩ cô đã tìm thấy giải pháp. Bằng một giọng nói run rẩy kèm theo phấn khích và sợ hãi, cô kể cho Harry nghe một nghi lễ liên quan đến bạc, runes, bả sói và bùa chú, tình yêu, niềm tin và lòng kiên cường. Ngay lập tức, Harry đã nắm lấy mảnh hy vọng mong manh đó, nếu Hermione không dội cho anh một gáo nước lạnh của hiện thực khi nhấn mạnh rằng nghi lễ có nhiều khả năng sẽ khiến Draco chết đi, chứ không chỉ đơn giản là vết nhơ người sói cậu đang mang.
“Tớ phải thử, Hermione,” anh nói khô khốc, “Bất kể kết quả. Draco không thể tiếp tục sống như vậy được nữa, và…và sẽ thật ích kỉ nếu tớ cứ muốn cậu ấy sống như thế.” Anh nâng khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìn cô, “Cậu sẽ ở đó vì tớ, đúng không? Sau tất cả…?”
“Chắc chắn rồi, Harry.” Hermione kêu lên, cô đau xót cho anh, “Chúng tớ sẽ luôn ở đó với cậu, dù ra sao đi nữa. Đó chính là việc bạn bè và gia đình nên làm.” Cô vẫn giữ anh trong vòng tay ấm áp, chỉ đơn giản là ở bên cho tới khi cơn run rẩy của Harry dịu lại, và anh đứng lên với một niềm quyết tâm mới.
“Giải thích lại cho tớ đi,” anh yêu cầu.
~*~
Ngày 20 tháng Mười Hai…đó là ngày Harry đã chủ định. Nó gần với lễ Giáng Sinh, nhưng chưa phải điều quan trọng nhất, đêm đó rơi vào kỳ trăng tròn, khi cơn đau của Draco suy yếu nhất. Nếu nghi thức thành công thì chính là vào lúc này.
Draco đã chú ý tới vài điều khác thường của Harry. Người yêu cậu ăn rất ít, và anh đang sút cân. Những quầng thâm xuất hiện dưới đôi mắt vì phần lớn thời gian anh dành ở trụ sở của Granger. Nhưng mỗi khi đêm về, những trận làm tình của Harry luôn khiến Draco không thở nổi. Chưa bao giờ cậu thấy được trân trọng, được yêu thương đến thế.
Vậy nên trong một tối đầy sao nọ cuối tháng Mười Hai, trong lúc họ đang trần trụi quấn lấy trên giường, Harry khẽ dứt khỏi nụ hôn, ve vuốt cậu để thủ thỉ về mấy trò nô lệ nhẹ nhàng, Draco đã sẵn lòng đồng ý. Cậu để người yêu trói chân và tay lên bốn chiếc cọc giường.
Harry dùng những sợi dây lụa, mềm mại với làn da của Draco, nhưng đủ chắc để không bị đứt. Anh chỉ mong những cái cọc giường trụ nổi. Hít một hơi run rẩy, anh trèo xuống để thu thập những vật dụng sẽ cần, bỏ mặc lời cầu xin của Draco đang gọi anh trở về. Khi Harry quay lại, anh cầm một hộp gỗ trên tay và ếm bùa bay chiếc bàn nhỏ. Anh đặt chiếc bàn cạnh giường rồi cẩn thận để hộp gỗ bên trên.
“Anh định chơi trò gì kì quặc nữa à?” Draco cười toe toét trong khi thử kéo nhẹ những sợi dây.
Harry nuốt khan, gom góp lòng can đảm của mình, anh nở nụ cười do dự và quay trở lại với người yêu. Anh ghé xuống, nhẹ nhàng hôn cậu, dịu dàng truyền tất cả tình yêu thương mà anh có vào đôi môi gợi cảm ấy. Harry rút khỏi nụ hôn, vùi mặt lên gáy Draco, hít hà mùi hương yêu thích và để mặc nó xoa dịu nỗi lo lắng trong anh.
Đột nhiên Harry bật dậy, biểu cảm anh tỉnh táo đến đáng sợ, vươn một đầu ngón tay run rẫy vuốt lên vùng bụng rắn chắc của Draco, “Em biết anh rất yêu em, đúng không?” Anh dịu giọng hỏi.
Draco cảm thấy cơn rùng mình báo động chạy dọc theo sống lưng,, nhưng cậu vẫn trả lời không chút do dự, “Vâng. Em cũng yêu anh.”
“Em có tin anh không?” Harry hỏi, ánh mắt anh như khóa chặt lấy ánh mắt của Draco.
Cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề, Draco lại kiên định đáp, “Có.”
Harry thở một hơi dồn nén và cúi đầu, “Vậy xin em hãy tha thứ cho những gì anh sắp làm,” anh thầm thì. Rời khỏi Draco, anh mở chiếc hộp và lấy ra một bản nghi thức chép tay, cùng một con dao lưỡi bạc.
Draco nhận thấy một nỗi kinh sợ tựa như nút thắt lạnh lẽo trong bụng cậu. “Harry?” Cậu nhẹ nhàng hỏi. Cậu không sợ hãi cái chết, ngược lại cậu vẫn thường mong mỏi nó đến, và có lẽ được chết dưới tay Harry là cách tốt nhất cậu có thể tưởng tượng. Thế nhưng, cậu cũng không muốn Harry phải mang gánh nặng vì đã kết liễu cậu, biết rằng nó cũng giết anh như thể anh chĩa ngược lưỡi dao ấy về phía mình. Trừ phi…
“Harry?” Draco lặp lại, lần này gấp gáp hơn, kinh hoàng nghĩ đến có lẽ Harry sẽ giết cậu và rồi tự đâm con dao vào tim anh, “Hứa với em, anh sẽ quên tất cả mọi thứ về em và tìm một người khác khiến anh hạnh phúc nhé.”
Harry nghẹn ngào. Cứ mặc cho Draco quả quyết Harry định giết cậu lẫn chính mình trong nỗi tuyệt vọng, “Em là đồ xinh đẹp ngốc nghếch,” anh thì thầm, khẽ vuốt ve người thương lần nữa, “Anh đã nói em phải tin tưởng anh.”
“Em có,” Draco khàn giọng, không cách gì ngăn bản thân run lên yếu ớt, “Em tin anh tuyệt đối, Harry.”
“Vậy hứa đi, em sẽ tha thứ cho anh…khi bình minh tới,” Harry khẩn khoản, đôi mắt mở lớn chứa đầy khổ sở.
Và bỗng nhiên, Draco hiểu ra. Harry, Harry tình yêu của cậu, hy vọng những gì anh sắp làm sẽ chấm dứt được sự đau đớn của Draco, nhưng một phần trong anh vẫn không dám chắc liệu cậu có qua được đêm nay. Harry không chỉ cần được trấn an rằng Draco sẽ tha thứ cho anh, mà anh còn cần Draco phải sống nữa. “Em hứa,” bằng giọng điệu quả quyết, cậu thề. Draco không chút do dự, bất kể cậu thấy được bình minh hay không, cậu cũng sẽ tha thứ cho anh.
Harry trang trọng gật đầu, cầm lưỡi dao lên, và anh bắt đầu nghi thức.
~*~
Harry từ từ tỉnh lại. Ánh sáng yếu ớt khẽ len lỏi qua ô cửa sổ, anh thấy mắt mình đau nhức còn đầu thì nặng trịch. Đột nhiên, kí ức đêm qua ùa về trong anh, và anh bật dậy, tim đập nhanh đau đớn. Anh đã không định ngủ, nhưng màn đêm khiến anh không cự nổi. Những tiếng hét của Draco gần như quá sức chịu đựng, phòng ngủ vẫn còn vương mùi máu tanh rỉ sét, mùi ngọt gắt của trầm hương, và mùi nồng của bả sói. Harry không biết ai đã rơi nước mắt nhiều hơn trong nghi lễ, nhưng anh nhớ rõ ai đã cầu xin nhiều hơn. Suốt đêm, anh khẩn khoản xin Draco hãy hiểu và thứ lỗi, trong khi người yêu anh không một lần van nài thương xót dù phải chịu cơn tra tấn ảo giác mà Harry đã gây ra cho cậu.
Cơ thể xanh xao nhợt nhạt của Draco nằm kế anh, Harry vươn bàn tay run rẩy để vuốt ve khuôn mặt cậu. Làn da Draco mát lạnh khi chạm vào, và tim Harry ngưng một nhịp khi anh nhận ra máu chảy xuống từ mặt mình. Một cách điên cuồng, anh trượt ngón tay xuống cổ Draco, ấn nhẹ lên chỗ hõm nơi động mạch của cậu thường nẩy lên với hơi ấm cùng sự sống.
Liệu anh có nhận được chút nhịp đập nào? Harry khép mắt lại và thầm mong phép màu sẽ đến.
Nó vẫn ở đấy… một mạch đập nhỏ bé yếu ớt dưới ngón tay anh, và ngay lúc Harry thở thật gấp, Draco khẽ cựa mình. Tiếc nấc bật ra từ cổ anh như tất cả cảm xúc ồ ạt bên trong--tình yêu, hy vọng và trên hết là lòng biết ơn. Anh cẩn thận kéo Draco lại gần rồi ôm chặt cậu, mặc kệ những giọt nước mắt đang rơi xuống làm ướt mái tóc người yêu.
“Harry?" Draco thầm thì.
“Anh ở đây, tình yêu, anh ở đây.” Harry đáp, siết chặt lấy vòng ôm của mình.
“Em không giận anh,” giọng Draco khàn khàn, cậu thả lỏng cơ thể rồi lại nằm yên.
~*~
Qua vài ngày, rốt cuộc Draco dần lấy lại sức. Nhưng giọng cậu vẫn còn thều thào, Harry thấy đau lòng khi nó sẽ chẳng bao giờ được như trước nữa. Draco an ủi anh rằng mất giọng chỉ là cái giá nhỏ để thoát khỏi đau khổ. Cậu đã vượt qua bằng việc nhấm nháp thức ăn lỏng và mềm khác, đặc biệt là món kem nhằm dịu bớt cơn đau rát cổ họng. Harry từ chối để Draco rời giường trong vài ngày, nhưng giờ cậu đã được phép ngả lưng trên ghế sô-pha trong phòng khách. Hermione ôm một chú cún ghé thăm. Con vật bị dụ nhảy lên ghế với Draco, hài lòng chiếm cứ một chỗ trên đùi cậu và tận hưởng những cái vuốt lông mà Draco rộng rãi ban tặng. Cảnh tượng tràn ngập bởi nước mắt của hạnh phúc, bởi trước nghi thức những con chó bao giờ cũng phản ứng khá dữ dội với Draco, chúng cảm nhận được vết tích người sói của cậu.
Buổi sớm Giáng Sinh trong lành và đầy nắng. Draco từ chối lời đề nghị giúp đỡ của Harry và đuổi anh ra khỏi phòng ngủ trong lúc cậu lấy chiếc hộp dài đựng quà cho anh từ tủ quần áo.
Harry ngồi ở phòng khách, hồi hộp lo âu đợi Draco quay lại. Khi cậu trai tóc vàng rốt cuộc cũng bước khỏi phòng ngủ và tiếng chân vang nặng nề trên hành lang. Harry nghĩ trái tim mình có thể nổ tung vì tình yêu quá đỗi. Cậu ấy vẫn đang bận bộ đồ ngủ và quấn người trong tấm chăn ấm áp, mái tóc vàng của cậu rối tung nhưng đôi mắt lại sáng bừng hạnh phúc.
Thả người lên ghế sô pha cạnh Harry, Draco nghiêng tới hôn người yêu, rồi cậu ngồi lại với nụ cười tự mãn và lôi chiếc hộp bị giấu dưới những nếp gấp của tấm chăn ra. “Giáng Sinh an lành,” cậu thì thầm, trao món quà cho Harry.
Anh nhận món quà, sau đó từ từ mở ra một cách cẩn thận. Draco hẳn đã mua từ trước nghi thức, vì không ai trong họ rời khỏi nhà sau đêm ấy. Giấy bao rơi xuống, và chiếc hộp trang sức để lộ mặt dây chuyền vàng tuyệt đẹp Draco tặng anh. “Đẹp quá,” anh thì thầm.
“Hãy để em,” Draco khàn giọng, với lấy mặt dây và ra hiệu cho Harry quay người lại. Harry hơi quay đi để Draco đeo sợi dây lên cổ anh, rồi anh nhìn xuống để chiễm ngưỡng chiếc đầu sư tử được điêu khác tinh xảo trên ngực mình.
“Cảm ơn em,” Harry nói, “Nó thật hoàn hảo.” Anh nâng cằm Draco và đặt một nụ hôn lên môi cậu. Chân thành mỉm cười, anh thêm vào, “Anh cũng có thứ muốn tặng em.”
Draco khẽ lắc đầu, phản đối, “Đêm ấy đã là một món quà rồi,”
“Vậy anh có nên đưa nó cho người khác không?” Harry trêu chọc. Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt lại mở lớn đầy nghiêm túc khi anh lấy cái hộp nhỏ vuông vắn từ giữa đệm sô-pha và tặng nó cho Draco.
Draco chú ý đến bàn tay hơi run lên và vẻ lo lắng hiển thị trên gương mặt anh, và cậu nhận thấy câu trả lời đang rung động dọc theo dây thần kinh mình. Nhận món quà, cậu mở nó bằng đôi tay đột nhiên run lẩy bẩy, phát hiện một hộp trang sức hình dáng rất khả nghi. Cậu mở hộp, cầm lên một cái hộp bằng nhung nhỏ hơn. Draco nín thở, khẽ nhấc nắp. Hô hấp như bị rút khỏi phổi cậu chỉ để lại một tiếng thở gấp bật ra.
Một chiếc nhẫn nằm ẩn mình trong lớp lót bằng lụa. Nó chỉ là một chiếc nhẫn đơn giản, trơn nhẵn ngoại trừ được khắc hình rắn và sư tử bên trên. Một chiếc nhẫn kim loại đơn điệu… nhưng bằng bạc.
Draco choáng ngợp bởi ẩn ý của nó. Nó không chỉ là lời cam kết, mà còn hơn thế nữa, sự thật rằng Harry đã mua một chiếc nhẫn bạc trước cả đêm nghi thức diễn ra, chứng tỏ lòng tin và sự quả quyết của anh, và Draco nhận ra mình chẳng thấy được gì vì nước mắt đã tràn bờ mi.
Harry yêu thương gạt giọt lệ rơi xuống từ khóe mi cậu. Anh dịu dàng dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt Draco, và thì thầm, “Draco Malfoy, liệu em sẽ cho anh vinh dự được lấy em chứ?"
~ END ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro