Chương 14. Môn học Mới
Harry tỉnh dậy với một giấc ngủ ngon đến bất ngờ. Cậu không nhớ lần cuối mình ngủ sâu như thế là khi nào, nhưng sáng nay, khi mở mắt, cậu cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn bao giờ hết. Có lẽ chính bầu không khí cổ xưa này, không có những ánh nhìn tò mò hay kỳ vọng đè nặng, đã giúp cậu thư giãn phần nào.
Sau khi thay đồng phục Hufflepuff và chỉnh trang lại một chút, cậu rời khỏi ký túc xá, men theo lối đi được Helga hướng dẫn từ tối hôm qua để đến Đại Sảnh Đường. Dọc đường, cậu vẫn không khỏi ngạc nhiên bởi sự khác biệt của Hogwarts ở thời đại này. Mọi thứ đều toát lên vẻ trang nghiêm và hoàn mỹ đến lạ.
Bước vào Đại Sảnh Đường, cảnh tượng quen thuộc trải ra trước mắt: bốn dãy bàn dài, trần nhà phép thuật mô phỏng bầu trời buổi sớm, những đĩa thức ăn ngon lành tỏa ra mùi hương hấp dẫn. Harry ngồi xuống bàn Hufflepuff, nhận ra rằng nhiều học sinh xung quanh đang thì thầm về cậu.
Cậu chẳng lạ gì cảnh này. Ở tương lai, cậu đã quá quen với việc bị mọi người xì xào mỗi khi xuất hiện. Nhưng lần này, điều khiến cậu ngạc nhiên là những ánh mắt nhìn cậu không phải là sự tò mò đơn thuần, mà còn có phần... dè dặt?
Trong lúc cậu đang suy nghĩ về chuyện đó, một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Harry, lên đây gặp ta một lát."
Helga Hufflepuff đang đứng ở đầu dãy bàn, nhẹ nhàng vẫy tay với cậu. Harry vội đứng dậy, đi theo bà đến một góc yên tĩnh gần bàn giáo viên.
"Ta đã để toàn bộ sách giáo khoa của năm ba trong phòng ký túc xá của ngươi," bà nói, trao cho cậu một tờ thời khóa biểu. "Đây là lịch học của Hufflepuff, ngươi cứ theo đó mà học."
Harry nhìn qua danh sách các môn học. Hầu hết đều quen thuộc—Biến Hình, Độc Dược, Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám... Nhưng ngay lập tức, một cái tên khiến cậu dừng lại.
Huyết Mạch Bùa Chú.
Cậu chưa từng nghe qua môn này ở tương lai.
"Tiết học tiếp theo của ngươi là Huyết Mạch Bùa Chú," Helga nói. "Chắc hẳn ở thời đại của ngươi, môn này không còn tồn tại nữa."
Harry gật đầu.
"Ta nghĩ ngươi sẽ thấy nó thú vị," Helga mỉm cười, rồi vỗ nhẹ vai cậu. "Thôi nào, ăn sáng đi. Sau đó hãy chuẩn bị cho buổi học."
Harry quay trở lại chỗ ngồi, nhưng khi vừa đặt người xuống, một nam sinh bỗng tiến tới gần cậu.
"C-Chào, chào cậu! Tôi là... Adrian Riverhood... Năm ba Hufflepuff."
Harry nhìn cậu bạn trước mặt, nhận ra mái tóc nâu mềm rối bù và đôi mắt xanh dương có chút bối rối. Cậu đã quá quen với kiểu chào hỏi ngượng ngùng này rồi—có vẻ như Adrian có chút "thiện cảm" đặc biệt với cậu. Dù sao hồi trước cậu cũng được tỏ tình nhiều mà.
Harry mỉm cười nhẹ. "Rất vui được gặp cậu, Riverhood."
Adrian càng đỏ mặt hơn, ngồi phập xuống bên cạnh cậu, vội vàng cúi đầu xuống ăn sáng, như thể muốn trốn đi sự xấu hổ.
Nhân tiện, Harry hỏi luôn. "Riverhood này, cậu có thể nói cho tớ biết môn Huyết Mạch Bùa Chú là gì không?"
Phản ứng của Adrian gần như ngay lập tức. Cậu ta tròn mắt nhìn Harry như thể cậu vừa hỏi một điều không tưởng.
"Cậu... không biết môn đó sao?"
Harry nhún vai. "Tớ là học sinh chuyển trường mà."
Adrian chớp mắt, như thể nhớ ra điều đó, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. "À, phải rồi... Vậy để tôi giải thích."
Cậu ta đặt đũa phép lên bàn, vung nhẹ một cái. Một hình ảnh phép thuật xuất hiện, giống như một bản chiếu hình ba chiều, minh họa cho lời nói của cậu ấy.
"Huyết Mạch Bùa Chú là môn học nghiên cứu về các dòng huyết mạch của phù thủy," Adrian bắt đầu. "Bản chất của phù thủy không chỉ đến từ phép thuật bẩm sinh mà còn từ huyết mạch chảy trong cơ thể họ. Nếu thức tỉnh huyết mạch, sức mạnh của họ sẽ tăng lên đáng kể."
Harry cau mày. "Nhưng làm sao để thức tỉnh?"
"Đó chính là điều thú vị," Adrian nói. "Khi một phù thủy đạt đến một mức độ nào đó, thế giới pháp thuật sẽ tạo ra một thử thách dành riêng cho họ. Hoàn thành thử thách, huyết mạch sẽ thức tỉnh. Cấp bậc huyết mạch càng cao, thử thách càng khó khăn."
"Thức tỉnh bình thương mất bao lâu?"
"Một tuần, nhưng nếu huyết mạch có biến dị thì sẽ có thể là ngắn hoặc lâu hơn, nhưng trường hợp bị biến dị thấp lắm." Adrian trả lời. "Trong thời gian đó, cơ thể sẽ rơi vào trạng thái ngủ sâu và không cảm nhận được gì."
Cậu ta lại vung đũa phép, tạo ra bốn biểu tượng lơ lửng trên không trung.
"Giới pháp thuật phân huyết mạch thành bốn nhóm chính: Rồng, Phượng Hoàng, Vela và Tử Tinh Linh."
Hình ảnh đầu tiên hiện ra là một con rồng khổng lồ, đôi mắt phát sáng, đôi cánh rộng vẫy mạnh.
"Nhóm Rồng chuyên về thể chất và khả năng điều khiển một nguyên tố phép thuật. Họ có sức mạnh vô cùng đáng sợ, đứng đầu là huyết mạch Rồng."
Hình ảnh tiếp theo là một con phượng hoàng rực lửa, tỏa ra luồng sáng ấm áp.
"Nhóm Phượng Hoàng có khả năng tái sinh hoặc phục hồi, tượng trưng cho sự sinh của âm dương. Họ có tiềm năng sống lâu hơn bất kỳ ai, đứng đầu là huyết mạch Phượng Hoàng."
Hình ảnh thứ ba là một bóng hình xinh đẹp với mái tóc bồng bềnh, đôi mắt tỏa sáng mê hoặc.
"Nhóm Vela là những phù thủy toàn diện, không quá mạnh về một lĩnh vực nhưng cũng không yếu. Vela là huyết mạch đứng đầu của nhóm này, phải nhấn mạnh rằng họ rất đẹp."
Harry chưa kịp phản ứng thì hình ảnh cuối cùng xuất hiện, khiến cậu cứng người.
Một sinh vật đội mũ trùm đầu bằng vải đen rách dài. Cơ thể của chúng xám xịt và mục nát, trông giống như một cái xác đang phân hủy. Bàn tay của chúng gầy gộc, hơi xám, nhầy nhụa và có vảy. Nó mang đến cảm giác chết chóc tột cùng.
"Nhóm cuối cùng là Tử Tinh Linh." Giọng Adrian trầm xuống. "Đây là nhóm nguy hiểm nhất. Những phù thủy thuộc nhóm này có thể ban cái chết thật sự cho bất kỳ sinh vật nào—kể cả Phượng Hoàng."
Harry cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Giám ngục Azkaban...
Cậu đã từng ám ảnh với hình ảnh đó suốt cả năm ba. Thứ sinh vật đáng sợ kia lại là một tinh linh sao? Làm sao mà thứ quái vật kinh dị đó là những tinh linh tự nhiên và xinh đẹp được?
Adrian tiếp tục. "Nhóm này chỉ có hai huyết mạch: Vong Mã và đứng đầu là Tử Tinh Linh-sinh vật được coi là hóa thân của THẦN CHẾT."
_________________
Tôi đã quên mất truyện của tôi cũng là abo...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro