Dưới Bóng Đêm, Một Mầm Non Lớn Lên
Một năm trôi qua kể từ đêm máu lửa. Thế giới phù thủy tạm thời chìm trong bình yên, nhưng trong góc khuất, Doria lặng lẽ nuôi nấng một sinh linh mà cả thế giới đều lãng quên.
Mattheo – đứa trẻ không cha, không mẹ, con trai của những kẻ từng gieo rắc nỗi kinh hoàng – giờ nằm trong vòng tay của nàng.
Doria không phải mẫu người dịu dàng, nhưng từng cử chỉ chăm sóc của nàng lại mang sự kiên nhẫn đến lạ thường: những đêm dài ru giấc, những buổi sáng thay tã, những lúc Mattheo khóc khàn cả cổ mà nàng vẫn ôm ghì lấy, đôi mắt xanh lam u tịch chưa bao giờ lộ ra vẻ mệt mỏi.
Đứa trẻ lớn dần, dưới sự bao bọc ấy không mang dáng vẻ của một kẻ thừa kế bóng tối, mà là một cậu bé bình thường, biết cười, biết gọi "Doria" bằng giọng bi bô non nớt.
Với Doria, đó là nghịch lý đau đớn nhất:Nàng ghét tình yêu, khinh miệt nó vì chính tình yêu mù quáng đã tạo ra bi kịch đời mình.
Nhưng chính nàng lại đang dồn tất cả sự bao bọc dịu dàng cho một đứa trẻ xa lạ.
Một năm sau, Mattheo không còn là "con của Bellatrix và Voldemort" trong mắt nàng. Hắn đơn giản chỉ là Mattheo, đứa trẻ nàng đã chọn cưu mang, như một sự phản kháng lặng thầm với số phận tàn nhẫn.
Mattheo vừa tròn một tuổi, mái tóc đen mềm rối hệt như tro bụi đêm, đôi mắt xám non nớt nhưng ánh lên sự thông minh bẩm sinh.
Tối hôm ấy, trong căn phòng nhỏ sáng mờ ngọn nến, Doria ngồi tựa vào ghế, trên tay đặt cuốn sách mở dở. Trước mặt nàng, Mattheo đang chập chững tập đi, đôi chân bé xíu loạng choạng vài bước. Cậu bé vấp ngã, rồi lại cố đứng lên, ánh mắt ngoan cường như muốn chứng minh điều gì đó.
Doria mỉm cười thoáng chua xót – nụ cười hiếm hoi. Nàng khẽ gọi:
"Mattheo."
Thằng bé loạng choạng, ngẩng lên nhìn nàng, đôi môi nhỏ mấp máy, rồi bật ra âm thanh non nớt:
"...Do... ria."
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim nàng khựng lại. Một vết nứt vô hình lan dần trong lớp băng giá nàng tự dựng quanh mình. Nàng tiến đến, bế thốc cậu bé lên, để mặc hắn ríu rít cười khanh khách trong vòng tay.
Cứ thế hai rồi lại ba năm qua đi. Ở nơi thế giới phù thủy chẳng hề hay biết, Mattheo lớn lên dưới sự che chở của Doria – người phụ nữ mang trong mình dòng máu bị nguyền rủa.
Đêm xuống, căn nhà chìm vào tĩnh lặng. Doria ngồi tựa bên cửa sổ, đôi mắt xanh lam ánh lên sắc đỏ nhạt – dấu hiệu bản năng ma cà rồng trong nàng đang dấy loạn. Cơn khát máu gặm nhấm tâm trí, khiến nàng phải cắn chặt môi, móng tay ghim vào thành ghế.
Bỗng, bàn tay bé xíu đặt lên vạt áo nàng.
Mattheo, tóc rối bù, ngái ngủ bước ra khỏi phòng. Cậu chẳng hiểu điều gì đang xảy ra, chỉ biết người duy nhất trong đời mình đang run rẩy trong đêm.
"Doria..." – giọng cậu bé khàn khàn, yếu ớt.
Nàng giật mình. Đôi mắt đầy dục vọng máu đỏ chạm phải ánh nhìn tro trong sáng kia, và tất cả khát khao đen tối lập tức bị ghìm xuống.
Mattheo ngồi bên cạnh, bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt áo nàng, như sợ nàng biến mất. Nàng muốn gạt ra, muốn trốn đi – nhưng lại bất động, để mặc cho hơi ấm mong manh ấy kéo mình trở lại với nhân tính.
Cậu càng lớn, càng quấn quýt lấy nàng. Cậu bé luôn chạy theo sau, lẽo đẽo nắm lấy tay áo, ríu rít kể những điều ngây ngô trong ngày. Những nụ cười hiếm hoi thoát ra từ đôi môi Doria – nụ cười mà cả thế giới này chưa từng được thấy – giờ lại xuất hiện nhiều hơn chỉ vì một cậu bé bướng bỉnh.
Nhưng rồi, đêm đó...
Cơn khát ập đến bất ngờ, dữ dội hơn bao giờ hết. Doria đứng trong bóng tối, móng tay bấu rách lòng bàn tay, đôi mắt bừng đỏ như máu. Và đúng lúc ấy, Mattheo tỉnh dậy, dụi mắt rồi chạy đến ôm lấy eo nàng, hồn nhiên thì thầm:
"Doria, đừng bỏ em một mình..."
Mùi hương ngọt ngào của máu trẻ nhỏ phả vào khứu giác. Hàm răng nanh lộ ra, nàng khụy xuống, sát bên cổ cậu. Chỉ cần thêm một nhịp thở thôi... nàng sẽ trở thành con quái vật đúng nghĩa.
Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, Doria gào thầm trong lòng, ép bản thân bật lùi ra sau. Nàng ngồi sụp xuống, ôm đầu, đôi vai run rẩy, còn Mattheo vẫn chẳng hề biết chuyện gì, chỉ chui vào lòng nàng như tìm chỗ an toàn.
Sau đêm đó, day dứt như dao cắt. Doria nhìn cậu bé ngủ ngoan trong vòng tay mình, mà trái tim thắt nghẹn.
"Ta... không thể giữ ngươi bên cạnh. Nếu một ngày ta mất kiểm soát, kẻ giết chết ngươi... sẽ chính là ta."
Suốt nhiều ngày sau cái đêm suýt mất kiểm soát, Doria sống trong giằng xé. Nàng dõi theo Mattheo đang chạy tung tăng ngoài hiên, cười rạng rỡ với đôi má lấm lem đất, mà tim như có ai siết chặt. Cậu bé ấy quá vô tư, quá hồn nhiên... còn nàng thì không.
Đêm nọ, khi Mattheo ngủ say, nàng ngồi suốt bên giường, thì thầm với chính mình:
"Ngươi xứng đáng được sống trong ánh sáng. Không phải trong bóng tối của ta."
Và rồi, quyết định được đưa ra.
Sáng hôm sau, dưới bầu trời u ám, Doria dẫn cậu bé 5 tuổi đến gặp Dumbledore. Vị hiệu trưởng già chỉ nhìn nàng thật lâu, ánh mắt chứa cả thấu hiểu lẫn tiếc nuối.
"Doria." – Ông nói khẽ. – "Đôi khi, để bảo vệ một sinh mệnh, chúng ta buộc phải chịu nỗi đau chia lìa."
Mattheo không hiểu chuyện gì. Cậu chỉ biết tay mình bị gỡ ra khỏi vạt áo quen thuộc. Đôi mắt tro mở to, nhìn nàng lùi bước, rồi quay lưng. Không có tiếng khóc. Không giọt nước mắt. Chỉ một khoảng trống trong lồng ngực nhỏ bé, như thể cả thế giới đã bỏ rơi mình.
Doria không dám ngoái đầu lại. Nàng biến mất vào bóng đêm, không để lại dấu vết nào.
Cậu bé 5 tuổi ấy từ hôm đó trở nên lặng lẽ, ánh mắt dần lạnh lẽo. Trong tim, một vết thương không bao giờ lành đã hình thành – vết thương mang tên bị bỏ lại.
Dumbledore lặng lẽ thở dài, rồi đưa Mattheo về với gia tộc Lestrange – nơi duy nhất còn có thể tiếp nhận huyết thống của đứa trẻ. Ông biết rõ, từ giây phút ấy, số phận cậu bé này đã rẽ sang một con đường khác: con đường của bóng tối, nhưng cũng gắn liền mãi mãi với một cái tên – Doria.
Đêm đầu tiên trong dinh thự Lestrange.
Mattheo ngồi trên chiếc giường rộng, căn phòng xa hoa mà lạnh lẽo. Mọi thứ nơi đây đều lạ lẫm, lặng ngắt, chẳng có chút hơi ấm nào quen thuộc. Không còn tiếng hát khe khẽ của nàng khi ru cậu ngủ, cũng chẳng còn bàn tay vuốt mái tóc rối bù mỗi sáng.
Cậu bé siết chặt chiếc khăn choàng cũ kỹ mà Doria từng khoác lên người mình. Mùi hương mờ nhạt còn sót lại khiến ngực cậu nhói buốt.
Trong bóng tối, cậu gọi khẽ, giọng run run:
"...Doria."
Không ai trả lời.
Cậu lại gọi lần nữa, nhỏ hơn, như sợ âm thanh tan biến đi:
"Đừng bỏ em..."
Nhưng chỉ có tiếng gió lùa qua khung cửa sổ.
Đêm đó, Mattheo cuộn tròn người lại, không khóc, không than. Chỉ lặng lẽ mở to đôi mắt tro, để bóng đêm nuốt lấy mình. Từ giây phút ấy, sự mềm yếu biến thành lớp băng mỏng trong tim cậu. Cậu học cách im lặng, học cách không chờ đợi ai quay lại.
Nhưng trong tận cùng, vẫn còn một ngọn lửa không bao giờ tắt – ký ức về một người phụ nữ đã từng ôm cậu trong vòng tay, và mỉm cười với cậu như cả thế giới chỉ còn hai người.
Tên của nàng, Mattheo không ngừng thì thầm mỗi đêm.
Doria.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro