Chương 2: Đứa bé vẫn sống (trong tủ đồ)
Ngày xửa ngày xưa, có một đứa bé sống sót trong tủ đồ, cùng với những đôi giày.
Nó còn nhỏ, chỉ là một đứa trẻ, chẳng biết phải làm gì. Nó ăn gà, kèm theo một lát bánh mì, Rồi vùi mình trong phép Bế Quan Bí Thuật cho đến khi chìm vào giấc ngủ.
Trong tuần đầu tiên, Severus nhận ra rằng Petunia Evans, giờ là Petunia Dursley, không hề dịu dàng hơn chút nào qua năm tháng.
Cô ta đã cố gắng, hắn biết dì đã cố gắng. Hắn thấy điều đó qua cách cô ta không thể nhìn thẳng vào mắt hắn mà không để môi trên run rẩy. Qua cách cô ngồi lặng, dõi theo hắn và thằng em họ Dudders, cái tên quả là tệ hại nhất, khi hai đứa ngủ. Qua cách cô cố gắng giữ nỗi đau của mình im lặng, từng chút một, để không làm phiền gã chồng thô lỗ hay hai đứa trẻ mà mình đang phải chăm sóc.
Cô cho chúng ăn, thay tã, và đưa chúng ra ngoài vào giờ cố định mỗi ngày. Khi đi mua sắm, cô cẩn thận tính toán để mua thêm tã cho đứa cháu trai của mình, và cả một thanh sô cô la chia làm ba phần.
Quả bóng bay khí heli có số hai in trên đó ngày càng xẹp đi qua từng ngày, từ sau sinh nhật của Dudders.
...oOo...
Đã mười đêm liên tiếp, Dudders đánh thức cả nhà bằng những tiếng hét thất thanh. Severus đứng trong cũi, quan sát Tuney chăm sóc thằng bé, vuốt ve mái tóc vàng mềm oặt trên trán nó.
Hắn đã từng nghe nói về trẻ nhỏ quấy khóc, nhưng dường như thằng em họ hắn chẳng làm gì ngoài việc ngủ, gào khóc, và nhìn chằm chằm vào không gian với một biểu cảm giống như buồn bã, nếu nó lớn hơn một chút.
"Dì xin lỗi, bé cưng," Tuney nói, nhìn Severus với ánh mắt mệt mỏi không che giấu. "Nó chỉ đang ốm thôi, bình thường nó không khó chịu thế này đâu. Rồi con sẽ thấy. Ôi, nhưng giá mà nó đừng làm cả nhà thức giấc mỗi đêm như vậy."
Giải pháp, rõ ràng, là Severus sẽ có phòng riêng, càng xa phòng của Dudders càng tốt. Thực tế, hắn được cho vào... một cái tủ. Dưới cầu thang.
Cái tủ được dọn sạch sẽ không khác gì những chỗ khác trong nhà mà Tuney luôn giữ gọn gàng, đủ chỗ để kê cũi và một kệ để đồ cũ của Dudders. Tuy nhiên, hắn được tặng một con gấu bông mới tinh, Tuney đưa cho hắn như một lời xin lỗi.
Severus đặt tên nó là Sebastian và vẽ một tia chớp lên trán nó, như để nhắc nhở về đứa trẻ mà hắn vừa là, vừa không phải là. Hắn tự hỏi, với cảm giác tội lỗi lẫn một chút kinh hoàng, rằng điều gì đã xảy ra với Harry Potter thực sự.
...oOo...
Trong nửa năm tiếp theo, Dudders bắt đầu ngủ ngon hơn, và Severus tự tập đi vệ sinh để tránh cảm giác nhục nhã khi phải để người khác thay tã. Vernon và Tuney xoay quanh Dudders, khen ngợi từng ý nghĩ ngây ngô, vô nghĩa, trẻ con của nó.
Severus cố gắng hết sức để biến mất vào hậu cảnh. Quan sát, hoặc chìm đắm trong ký ức, tự hỏi tại sao, vì sao lại là hắn, tại sao lại vào lúc này, tại sao lại là tình cảnh này.
Hắn không bận tâm đến cách sự việc xảy ra. Đặt câu hỏi với các vị thần không phải việc của hắn. Bởi vì, nếu không phải là như thế, thì điều này là gì, nếu đây không phải là một địa ngục mới được dựng nên bởi một thế lực tối cao? Một trò đùa cay nghiệt, để nhấn mạnh rằng hắn không bao giờ xứng đáng được bình yên, kể cả lúc còn sống lẫn sau khi chết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro