Cố gắng

Cuộc họp đầu tiên sắp đến với Lyra và cô rất lo lắng. Cô sợ mình sẽ bị bắt. Cô biết mình không thể nói với ai, cô không muốn bị nổi mụn vĩnh viễn! Không có thiếu niên nào thích nổi mụn trên trán và bị nói "ĐỒ HÈN HẠ". Thật xấu hổ khi phải chịu đựng điều đó suốt đời và không phải suốt đời, thậm chí một ngày hay một tuần. Khi nhấn mạnh vào vẻ ngoài của Lyra, sẽ không thông minh nếu làm bất cứ điều gì có thể gây tổn hại đến vẻ ngoài của cô ấy. 

Cô lo lắng nhìn qua vai và thấy Fred và George đang há hốc mồm ở bàn Gryffindor, cho Alicia và Angelina xem đồ ăn họ nhai. Lyra bắt gặp Angelina đánh vào đỉnh đầu Fred bằng một cuộn giấy da có dây buộc, khiến George cười khúc khích. Lyra cảm thấy vô cùng bối rối. Thật xấu hổ làm sao, thành thật mà nói. Cô ấy nói với anh chàng đó rằng cô ấy thích anh ấy!

Đã một tuần nay, cô từ chối giao tiếp bằng mắt với anh. Alicia và Katie đã có những cuộc gặp bí mật với Lyra để không khiến cô gặp rắc rối nghiêm trọng, sau khi nghe thấy nỗi đau khổ của cô suốt mùa hè, họ hy vọng điều đó sẽ không xảy ra lần nữa và họ hiểu tại sao cô không cố gắng nói chuyện với họ khi họ tất cả đều đã đến Hogwarts. Khi cô bộc lộ cảm xúc của mình với George, họ bảo cô đừng lo lắng về điều đó. Rằng có lẽ anh ta rất hãnh diện, nhưng Lyra tin rằng anh ta sẽ trêu chọc cô, có lẽ sẽ sử dụng một trong những thiết bị chơi khăm ngu ngốc được cấp bằng sáng chế của anh ta đối với cô. Có lẽ anh ta đang làm điều gì đó đặc biệt để hủy hoại cuộc đời cô. Khiến cả trường cười nhạo cô. 

Cô không hào hứng khi biết anh đang nghĩ gì. Có lẽ để có một tấm biển bắn pháo hoa, bay theo cô ấy đi khắp nơi và gọi cô ấy là "Kẻ phản bội máu" hay "LYRA MALFOY THÍCH GEORGE WEASLEY AHA!", không, cô ấy không hề hào hứng. Cô đã khóc trong ký túc xá vì xấu hổ. Cô biết những người bạn cùng phòng mới đã nghe thấy tiếng nức nở của mình, nhưng thật may là họ đã giả vờ như không nhận thấy.

-"A, Lyra!" 

Pansy chào, ngồi cạnh Malfoy. Lyra đang nhìn vào món cháo của mình, nó có thứ cô yêu thích là quế và quả mâm xôi nhưng cô hầu như không chạm vào nó do những suy nghĩ đen tối về việc George Weasley đang dày vò cô. Cô liếc qua thì thấy Draco không ở gần đó. Pansy có những chiếc kẹp hình con bướm trên tóc và phấn mắt màu xanh lá cây lấp lánh. Cô ấy thậm chí còn dùng son bóng làm Lyra ngạt thở vì mùi hôi thối. 

-"Ờ...chào buổi sáng, Pansy." 

Lyra vừa trả lời vừa đút một thìa đầy cháo vào miệng. 

-"Tôi đang nghĩ nên tặng gì cho Draco vào dịp Giáng sinh, chị có ý tưởng gì không? Tôi cạn ý tưởng rồi." Pansy cau mày thở dài. 

-"Có lẽ là quần mới chăng." 

Lyra cười khúc khích khi ăn. Cô bắt gặp Pansy cũng đang cười khúc khích. 

-"Thôi đi! Ý tôi là, cậu ấy thích gì?" 

-"Tôi không biết. Tôi chắc chắn em ấy sẽ không kén chọn." Cô ấy nhún vai. "Món quà tốt nhất em có thể tặng là món quà chân thành, không phải vật chất."

Pansy chế giễu. 

-"Thật là rác rưởi. Những chiếc tốt nhất thì có giá cao nhất, mọi người đều biết điều đó. Chiếc áo khoác lông chồn của tôi, nó rất xa xỉ, được lót bằng lụa nữa." 

Cô ấy mang một vẻ mặt tự mãn như vậy. 

-"Đúng, nhưng em có thích điều đó hơn một chiếc mặt dây chuyền có hình em và Draco bên trong không?" 

-"Tất nhiên rồi!" Pansy nhìn cô bối rối. "Đôi khi chị khá kỳ lạ đấy, Lyra." Cô ấy đã cười. "Nhưng có lẽ tôi nên tặng cậu ấy thứ gì đó có ý nghĩa. Giống như một chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng 18K. Cậu ấy luôn hỏi giờ tôi. Chị thật thông minh, Lyra." 

Pansy ôm chặt Lyra trước khi đứng dậy và chạy đi, có thể là để gửi thư cho bố mẹ cô. Lyra liếc nhìn George và thấy anh đang nhìn cô. Lyra cảm thấy má mình đỏ bừng và cô nhanh chóng quay đi. Chắc chắn hắn đang âm mưu.

Lyra đến lớp như bình thường. Cô ấy không thể tìm ra cách học các thần chú phi ngôn ngữ nếu không thực hiện nó trong lớp. Giáo sư Umbridge cũng thấy đây là một thử thách và nhanh chóng chuyển sang sinh vật đen tối tên là Inferius này, chúng là những xác chết mà các phù thủy hắc ám sử dụng để thực hiện mệnh lệnh của chúng. Chúng nghe có vẻ thú vị với Lyra nhưng cũng vô cùng đáng sợ. Thật tốt khi nghĩ rằng các giáo sư khác cũng bắt đầu dạy các phép thuật phi ngôn ngữ, giúp Lyra có cơ hội chiến đấu để đạt được NEWT của mình. 

Lyra tưởng tượng Umbridge biến thành một quả bóng bay và bay đi, có thể tới Úc hoặc tới tận Mỹ. Cô thấy khó tập trung khi đầu óc đang bận rộn với những việc khác. Và lớp học thật nhàm chán. Cô ấy không cho phép sự linh hoạt trong lớp học. 

Khi chuông reo, cô thu dọn đồ đạc và chạy ra khỏi lớp học trước khi Umbridge kịp giữ cô lại để học một bài học không thể chịu nổi về cách cư xử, khi bà ta bắt gặp Lyra đảo mắt khi đề cập đến việc không phải lo lắng về lũ Inferius, chẳng hạn như nếu bạn là Thần sáng thì sao? Họ sẽ không phải lo lắng về họ sao?

-"Malfoy" 

Seamus Finnigan gầm gừ với cô khi anh đi ngang qua cô cùng với Dean Thomas. Lyra đã được quay trở lại, chắc hẳn họ đã biết cô đã tham gia và trông họ rất không vui về điều đó. Họ nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt sắc nhọn. 

-"Chào?" 

Cô ấy trả lời một cách lúng túng, không thể tìm ra cách trả lời phù hợp và muốn tỏ ra thân thiện chứ không phải đe dọa. Họ tiếp tục, rõ ràng là vẫn còn buồn. Cô biết đây sẽ không phải là một lớp học vui vẻ nếu đây là cách họ hành động, nhưng cô còn mong đợi điều gì nữa? Rằng họ sẽ chấp nhận cô một cách kỳ diệu? Trời ơi không. Cô ngồi ở thư viện phía sau với Katie và Alicia, cả hai cô gái đều sẽ đọc bài học của Harry trong vài ngày tới. Họ có vẻ choáng váng vì phấn khích. Nhưng Lyra cảm thấy bụng mình quặn lên. 

-"Họ sẽ ghét tớ mất." Cô mệt mỏi tuyên bố. 

-"Họ không biết cậu"Katie đã trả lời.

-"Seamus Finnigan và Dean Thomas có vẻ không vui khi tớ tham gia." Cô đóng cuốn sách lại và tựa cằm vào lòng bàn tay. 

-"Bồ có thực sự bỏ cuộc vì hai chàng trai không vui không? Lyra, bạn đã dành một tháng để chuẩn bị huyết thanh sự thật để tham gia." Katie chế giễu. 

-"Ừ, và hãy nhìn xem kế hoạch đó đã được lên kế hoạch tốt thế nào." Cô lẩm bẩm một cách cay đắng. 

-"Đúng vậy, bạn đang tham gia DA." Alicia nhún vai. "Ồ, bồ vẫn đang căng thẳng vì George. Lyra, có lẽ cậu ấy đã quên chuyện đó. Chúng tớ biết cậu ấy, cậu ấy là một người tốt, sẽ không quấy rối cậu đâu. Tớ đã từ chối cậu ấy theo đúng nghĩa đen, và chúng tpứ vẫn ổn." 

Điều đó khiến trái tim Lyra chùng xuống. Đúng, anh ấy đã mời Alicia đi dự vũ hội vào năm trước và bây giờ cô ấy càng cảm thấy buồn và tổn thương hơn. Cô ấy nên chuyển đến một đất nước mới và đổi tên. Có thể đổi tên cô ấy thành Heather Greene hoặc Mary Steamroller, một cái gì đó tinh tế hơn.

-"Cậu ấy là một cậu bé ngu ngốc, không nhận thức được bất cứ điều gì xung quanh mình. Cậu ấy còn không thể đọc được các biển báo" Katie nói thêm, nhìn mặt Lyra xụ xuống. "Nếu cậu ấy không thích bồ thì cậu ấy là một tên ngốc." 

Alicia gật đầu đồng ý, nhận ra điều mình nói càng khiến bạn mình cảm thấy tồi tệ hơn. 

-"Cậu ấy đúng đấy." Alicia lên tiếng. "Thật là một tên ngốc. Bồ rất hấp dẫn, thông minh và tốt bụng. Thành thật mà nói, cậu ấy đã thua cuộc." 

-"Cảm ơn," Lyra mỉm cười nhẹ với họ, "Ừ, cậu ấy thua rồi." 

Sự mất mát của anh ấy. Cô ấy đã giữ thái độ đó cho đến khi ngày trôi qua, rồi đột nhiên cô ấy đứng đầu và cảm thấy lo lắng tột độ. Làm sao cô có thể đối mặt với anh sau khoảnh khắc xấu hổ như vậy? Cô ấy sẽ tiếp tục phớt lờ anh ấy. Đó là kế hoạch. 

Khi bước vào phòng yêu cầu, cô được chào đón bởi một căn phòng rộng có gương xếp dọc trên tường. Cô thấy tất cả những người khác đang cười đùa và tán gẫu, tất cả đều dừng lại khi họ nhìn thấy cô. Họ thậm chí còn không thèm nhìn Katie hay Alicia đang ở bên cạnh cô. Harry Potter nở một nụ cười ngượng nghịu với cô. Trước khi anh kịp chào cô, Padma Patil đã lên tiếng. 

-"Cô ấy đang làm gì ở đây?" 

Ravenclaw nhìn sang người em gái có cùng ngọn lửa trong mắt cô. Harry bước một bước về phía trước để đối mặt với các bạn cùng lớp của mình. 

-"Malfoy sẽ tham gia cùng chúng ta." Anh lúng túng tuyên bố. "George, Katie và Alicia đều bảo đảm cho chị ấy. Chị ấy muốn học nên chúng tớ đã để chị ấy học." Anh liếc nhìn cô. "Ở đây, chúng tớ cho mọi người cơ hội học hỏi." 

Lyra liếc nhìn George khi anh ấy cũng đang nhìn cô. Cô nhanh chóng nhìn vào đôi giày của mình. 

-"Vì vậy, hôm nay, hãy thử tạo ra một Thần hộ mệnh. Tớ không mong đợi các cậu sẽ có được nó ngay lần thử đầu tiên. Tớ đang mong đợi nhiều người trong số các bạn không thể tạo ra được nó." 

Harry bắt đầu giải thích rằng nó có tác dụng chống lại bọn giám ngục và nó có thể được sử dụng như một sứ giả. Phù thủy hắc ám không thể tạo ra nó, nó có thể gây tử vong cho họ. Chúng được tạo ra bởi một ký ức hay suy nghĩ vui vẻ.

Katie cau mày. 

-"Tớ tự hỏi ký ức nào sẽ hoạt động." 

-"Nó giết chết phù thủy hắc ám. Lỡ như tớ phát hiện ra mình là phù thủy hắc ám thì sao." 

Lyra thì thầm đầy sợ hãi. 

-"Lyra, bồ không phải là phù thủy hắc ám. Bồ sẽ ổn thôi. Kỷ niệm hạnh phúc nhất của bồ là gì?" Alicia hỏi. 

-"Có lẽ là khi tớ có được cây chổi đầu tiên." Katie rạng rỡ. "Hoặc lần tớ sang Pháp cùng bố!" 

-"Của tớ là đang hàn gắn vết thương với bà ngoại." Alicia nhếch mép cười. 

Lyra không thể nghĩ ra kỷ niệm vui vẻ nào và cô lại có tiền. Cô chưa bao giờ thiếu thứ gì trong đời... ngoài tình cảm hay sự chấp thuận của cha mẹ. Nhưng bất cứ thứ gì thuộc về vật chất, cô đều có. Có lẽ đó là khi Alicia và Katie cùng cô ấy thức trắng một đêm chỉ để chọc cười nhau. Lyra chưa bao giờ cảm thấy được chấp nhận cho đến lúc đó.

Lyra liếc nhìn George đang cười khúc khích với Fred. Họ đang đùa giỡn xô đẩy nhau, có lẽ đang hồi tưởng lại quá khứ của mình. 

-"Này Ronny, anh nghĩ kỷ niệm hạnh phúc nhất của mình là biến con gấu của em thành một con nhện!" George chế nhạo. 

-"Hãy nhớ rằng em đã sợ hãi như thế nào? Em hét lên như một cô bé!" Fred nói thêm. 

-"Im đi!" 

Ron gầm gừ với đôi má đỏ bừng. 

-"Anh đã làm." Ginny lẩm bẩm với một nụ cười tự mãn. 

-"Anh thậm chí còn không nhớ nó!" Ron rít lên. 

Lyra đứng thẳng người và cố gắng hết sức. 

-"Expecto Patronum" Không có gì. 

-"Expecto Patronum!" Katie kêu lên, cô ấy cũng chẳng được gì cả.

Tiếp theo là Alicia và cô ấy đã làm được trong tích tắc. Cô ấy khá tự phụ. Lyra chắc chắn rằng ký ức về cô và bạn bè cô sẽ có tác dụng. Tại sao không phải vậy? 

Kể từ khi Lyra thừa nhận tình cảm của mình, George thường xuyên nhìn cô. Anh ấy thực sự xấu hổ khi cô bắt được anh ấy. Nhưng có nhiều lúc cô ấy không làm vậy. Một lần anh nhìn cô đọc một chương trong cuốn sách bùa chú của cô và trong khi đang tập trung cao độ, Malfoy đã đổi quả táo của cô thành một quả cam và cô cắn một miếng. Cô ném thẳng vào đầu anh khi anh cười và chỉ vào cô. George muốn dạy cho Draco một bài học, nhưng anh cũng muốn thử đổi món ăn của cô bằng thứ gì đó thú vị hơn, chẳng hạn như khoai tây hoặc củ cải đường. 

Anh đã quan sát cô cúi đầu trong hành lang, thỉnh thoảng bảo em trai cô hãy để một số học sinh lớp dưới yên.

Anh thấy mình nghĩ về cô nhiều hơn mức anh muốn thừa nhận. Anh không nghĩ rằng tên khốn đó lại có thể thích anh. Nhưng cô đã làm vậy và giờ đây anh thực sự đang nhìn cô dưới một góc nhìn mới. Anh biết mình cảm thấy hơi nhói trong lòng khi nhìn thấy cô khiêu vũ với Nott tại Yule Ball, nhưng bây giờ, anh cảm thấy ghen tị. Cô ấy trông thực sự đẹp. Anh ấy nhận ra rằng cô ấy khá khỏe mạnh, bên cạnh đó cô ấy rất giống Hermione và có tính cách nghịch ngợm. Anh thích lạc vào đôi mắt to xanh lam của cô, chúng là màu của vùng nước nhiệt đới, không băng giá như của Draco, nhưng vẫn có những vết nứt màu xám mà tất cả những người nhà Malfoy đều có. 

Anh nhìn cô vật lộn để tạo ra thần hộ mệnh. Anh ấy thấy thật buồn cười khi một người đã trải qua tất cả những điều đó lại gặp khó khăn trong việc nhớ lại những kỷ niệm vui vẻ. Có lẽ cô ấy không thể sắp xếp được những suy nghĩ vui vẻ của mình. 

-"Cậu ấy có phải là kỷ niệm vui vẻ của em không, Georgie?" Fred chế nhạo. "Malfoy bé nhỏ?" 

-"Em chỉ đang nghĩ về lần Katie làm áo của anh bốc cháy." George cười khẩy. 

-"Đó là chiếc áo len yêu thích của anh." Fred thở dài buồn bã. "Đáng lẽ anh không nên tin tưởng giao cho Katie say rượu một cây nến dính máu."

-"Hoặc rượu." 

-"Cậu ấy đánh rơi cả chai fire whiskey, vẫn chưa trả tiền cho anh. Có lẽ suy nghĩ hạnh phúc nhất của anh là được cậu ấy trả lại tiền cho mình". 

-"Còn vũ hội Yule thì sao?" Angelina nhảy vào. 

-"Ồ tất nhiên, em yêu. Cả cái đó nữa." Anh ấy nói thêm như một suy nghĩ lại. "Chúng tớ đã có rất nhiều tiếng cười-ồ, những tiếng cười chúng tớ đã có cùng nhau. Và tất cả những cái ôm hôn đáng nhớ đó." 

-"Im đi, Fred." Angelina tát vào tay anh khiến đôi má đỏ bừng. 

-"Thực ra đó là nụ hôn của em. Em và Angelina trông rất giống nhau, anh biết đấy." George trêu chọc. 

-"Ồ, giống hệt nhau." Fred chế giễu. 

Lyra ngày càng thất vọng. Thậm chí không có một thứ gì xảy ra. Ngay cả Neville cũng thực hiện được. Cho dù cậu bé đã có một cuộc đời bất hạnh như vậy.

-"Có lẽ tớ không có kỷ niệm nào hạnh phúc nhất." Lyra chế giễu. "Có lẽ tớ không có tài năng."  

-"Nó rất là khó mà." Katie tuyên bố. "Đừng quá khắt khe với bản thân. 

-"Đúng vậy" Alicia lên tiếng. 

Có vẻ như không nhiều người gặp may mắn. Nhưng ít nhất nhiều người cũng có thể thực hiện được, dù nó chỉ kéo dài trong tích tắc. Tuy nhiên không phải Lyra. Có lẽ rất ít người có thể tạo ra một chút thần hộ mệnh nhưng đối với cô, nó giống như cả căn phòng vậy. Lớp học kết thúc và Harry nói họ sẽ học vào tuần tới. Lyra không muốn bỏ cuộc. 

-"Tới rồi, Lyra?" Katie hỏi. 

Một vài người, trong đó có George quay lại nhìn cô gái đơn độc. 

-" Các cậu cứ đi tiếp đi. Tớ muốn thử thêm một chút nữa." 

-"Bình tĩnh nào, Lyra." Alicia cầu xin trước khi rời đi cùng nhóm.

George lưỡng lự. Fred nở một nụ cười tự mãn đầy hiểu biết. 

-"Lee và anh sẽ gặp em sau." 

George nhếch mép cười yếu ớt trước khi quay người và bước vào phòng. Lyra đang đi tới chỗ bức ảnh của Cedric. Đó là một mẩu báo cắt ra. 

-"Đang cố gắng sắp xếp lại những kỷ niệm hạnh phúc của cậu sao?" 

Anh trêu chọc. Lyra nhảy dựng lên và nhìn anh với đôi mắt mở to. 

-"Tôi không có ý dọa cậu. Tôi không biết cậu lại thất thường như vậy." 

-"Ừm... Ừ..." Cô loạng choạng. Không rõ tại sao anh lại ở lại. "Tôi thấy cậu đang tiến bộ đấy." 

-"Ừ, thật dễ dàng khi cậu cũng tài năng như tôi." Anh nháy mắt. 

-"Ừm, tôi đoán vậy."

 Cô nhếch mép cười trước khi nhìn lại Cedric, cô cảm thấy khó khăn khi nhìn vào mắt người con trai cao lớn đó. 

-"Thật xấu hổ, không thể nghĩ ra một kỷ niệm vui vẻ. Tôi đã có mọi thứ mà tôi vẫn không thể nghĩ ra. Ngôi nhà búp bê của tôi không hoạt động. Kể cả bạn bè của tôi cũng không. Tôi không nghĩ lá bùa này có tác dụng với người bị trầm cảm." Cô cố cười khúc khích.

-"Ôi thôi nào, có một kỷ niệm vui vẻ nào đó trong đầu cậu đấy." George trả lời, nhích lại gần hơn. 

-"Có thể là khi cậu có con ngựa đầu tiên, cây chổi đắt tiền đầu tiên hoặc chiếc vòng cổ kim cương." 

-"Tôi không sở hữu ngựa, tôi không bay. Nhưng tôi có những chiếc vòng cổ kim cương tuyệt đẹp." Họ chia sẻ một nụ cười nhỏ. "Những gì tôi nói-" 

-"Đừng lo lắng về điều đó." Anh nhún vai, trái tim bắt đầu đập loạn xạ. 

-"Phải." Cô cố gắng mỉm cười với anh lần nữa. 

-"Chà... Cảm ơn vì đã bảo đảm cho tôi." 

-"Đừng lo lắng." Anh ấy đã trả lời. 

Cô bắt đầu lúng túng bước đi khi anh quay gót để thu hút sự chú ý của cô lần nữa. 

-"Thứ sáu tuần này có một bữa tiệc ở phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, nhà nào cũng có thể đến. Cậu cũng nên đến. Mật khẩu là Codswallop." Anh cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, tại sao anh lại mời cô? Tại sao anh ấy lại cảm thấy cần phải làm vậy?

-"Ồ, ừ... Có lẽ. Tôi-tôi không biết. Tôi phải xem liệu tôi có làm xong bài tập về nhà không. Dù vậy, cảm ơn vì lời mời. Ờ... Tạm biệt, George." 

Cô lúng túng vẫy tay chào trước khi rời khỏi phòng yêu cầu. Đó là gì vậy? Tại sao cô ấy lại nói có thể?! Tại sao anh ấy lại mời cô ấy? Đặc biệt là một Huynh trưởng? Anh ấy cũng đang thắc mắc điều tương tự. Nhưng anh đi đến kết luận rằng anh có thể thích Lyra Malfoy

( Chúc mừng năm mới 2024 nhé mọi người. Chúc mọi người có 1 năm mới bình an, hạnh phúc. Cũng chúc cho George và Lyra sẽ hạnh phúc với nhau nhé hihi. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình.) 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro