Đúng hay sai?
Cuối cùng thì họ cũng đã chờ đợi tin tức suốt 24 giờ đồng hồ. Sau bữa tối, tất cả học sinh đều háo hức theo dõi. May mắn thay, cặp song sinh đã trở lại như bình thường. Nhìn giáo sư Dumbledore tiến lại gần chiếc cốc lửa.
-"Bây giờ, hãy để ta nói rõ. Nếu được chọn, các trò sẽ đứng một mình." Giáo sư Dumbledore tuyên bố một cách đáng ngại. Tên đầu tiên. "Viktor Krum!"
Không ai có thể hào hứng hơn hiệu trưởng của anh ấy, anh ấy rõ ràng là người được anh ấy yêu thích. Nhưng khá lạ khi Draco vỗ tay nhiệt tình.
-"Fleur Delacour!"
Lyra thở dài và vỗ tay. Cô nhìn sang thì thấy cặp song sinh đang huýt sáo, khiến cô giận dữ. Mỗi nhà vô địch được dẫn đến một phòng khác cùng với hiệu trưởng và các quan chức của Bộ.
-"Cedric Diggory!"
Lyra vỗ tay thật to cho nhà vô địch của họ. Anh ấy có vẻ đỏ mặt khi bước đi. Nhưng khi mọi người nghĩ đã kết thúc thì cái tên thứ tư xuất hiện khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
-"Cái quái gì vậy?" Lyra hỏi.
Mọi người theo dõi giáo sư Dumbledore đọc kỹ tờ giấy.
"Harry Potter..."
Căn phòng bao trùm sự im lặng tuyệt đối. Không ai tin rằng chuyện này lại có thể xảy ra.
-"Harry Potter!"
Họ nhìn Hermione đẩy cậu bé đang do dự đứng dậy. Cậu nhóc có vẻ cũng bị sốc như mọi người.
-"Cái số mệnh chết tiệt. Cậu ta lúc nào cũng không thể tránh khỏi sự chú ý." Draco gầm gừ.
-"Chị không nghĩ vậy... Không phải lần này." Lyra thì thầm.
Có sự im lặng khi cánh cửa đóng lại. Nhưng mọi người nhanh chóng được dẫn về ký túc xá để đi ngủ. Mọi người dường như đang thì thầm về Harry Potter. Tất nhiên là như vậy. Điều này thật đáng ngạc nhiên. Ngày hôm sau Lyra cùng bạn bè tới thư viện để học. Họ dường như buôn chuyện nhiều hơn là học tập.
-"Tớ không thể tin được là ông ấy lại làm vậy. Nhưng nếu tất nhiên là ông ấy làm vậy thì Harry luôn cần được chú ý." Katie chế giễu. "Cedric là nhà vô địch chính đáng của chúng ta. Tớ không thể tin được là họ lại để một đứa trẻ mười bốn tuổi tham gia."
-"Tớ không rõ câu chuyện như nào nhưng tớ cá là có người đã lấy tên anh ấy vào làm trò đùa." Lyra đã nhảy vào "Cậu có thấy thằng nhóc ấy đã trông sợ hãi thế nào không?"
-"Không thể nào... Bồ có nghĩ vậy không?" Alicia đặt câu hỏi.
-"Tớ tin rằng Cedric cũng là nhà vô địch hợp pháp của chúng ta- tất nhiên là vậy. Nhưng tớ nghĩ có điều gì đó đáng nghi đang xảy ra... Cái tên thứ tư... Không ai trong số các cậu thấy điều đó đáng nghi ngờ một cách kỳ lạ à?" Cô ấy nói thêm.
Hai Gryffindor nhìn nhau.
-"Tớ không biết, Lyra. Thật kỳ lạ, nhưng mà năm nào nơi này chả có chuyện kì lạ xảy ra." Katie tuyên bố. "Bồ thực sự ngạc nhiên à?"
-" chỉ có một linh cảm xấu thôi."
-"Bồ nghĩ kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai sẽ quay lại à?" Katie cười lớn. "Bỏ đi, đừng đọc quá nhiều về chuyện này."
-"Tớ không nói thế! Tớ chỉ nói nó kỳ lạ thôi."
"Không ai phủ nhận-suỵt."
Tất cả đều nhanh chóng nhìn lại cuốn sách của mình khi nghe thấy tiếng bước chân của bà Pince đang đến gần hơn. Cô bước xuống lối đi của tủ sách. Các cô gái lắng nghe cho đến khi tiếng bước chân của cô ấy trở nên im lặng.
- "Tất cả những điều này thật kỳ lạ." Lyra thì thầm.
-"Nhưng đây là Hogwarts."
Tất cả họ đều đồng ý về điều đó và bắt đầu quay lại học tập. Các cô gái chậm rãi lùi lại và rời đi, để Lyra đọc thêm một chút để cô có cuối tuần tiếp theo cho riêng mình. Cô ngáp một tiếng lớn và quyết định kết thúc đêm nay. Cô bước xuống một lối đi tối tăm cho đến khi nhìn thấy một người đang ngồi trên bàn. Đó là Hermione Granger, cô ấy có một chiếc hộp lớn và có vẻ rất tận tâm với việc gì đó. Gần đây cô ấy đã đeo một chiếc ghim có chữ S.P.E.W. Lyra quyết định lấy hết can đảm để hỏi xem chuyện đó có liên quan gì vì cô ngày càng tò mò. Và cô đã nhận thấy thằng em trời đánh của mình đang trêu chọc cô bé ở ngoài hành lang.
-"Ờ, chào." Lyra chào một cách lúng túng.
Hermione gần như nhảy ra khỏi chỗ ngồi của mình. Cô nheo mắt nhìn cô.
-"Chị muốn gì, Malfoy?"
Cô hỏi một cách thô bạo. Đúng như vậy. Lyra cố gắng nở một nụ cười thân thiện.
-"Spew là gì?"
Hermione nhìn xuống chiếc ghim cài áo trước khi ném cho cô ấy một cái nhìn nghi ngờ.
-"Chỉ tò mò thôi."
Hermione suy nghĩ một lúc.
-"Đó chỉ là thứ tôi nghĩ ra thôi."
-"Nó có nghĩa là gì?"
Hermione mím môi lại, chuẩn bị tinh thần bị trêu chọc.
-"Hiệp hội khuyến khích phúc lợi của người gia tinh."
Lyra chậm rãi gật đầu.
-"Tại sao em lại bắt đầu nhóm này?"
-"Bởi vì yêu tinh bị đối xử như nô lệ và họ là chính họ, không phải là đồ vật." Hermione trả lời một cách ngạo mạn.
-"H-họ không thích làm người hầu à?"
-"Họ bị tẩy não và bị ép làm nô lệ cho phù thủy. Dobby-" đôi mắt cô mở to.
-"Dobby? Nghe như con gia tinh cũ của chị vậy."
-"À... Đó chỉ là một cái tên thông thường cho một con gia tinh thôi. Tôi đang bận. Vậy nên chị có thể để tôi yên được không."
-"Ch-à..." Lyra cảm thấy vô cùng tội lỗi vì sự đau khổ mà cô đã gây ra cho cô gái. "Chị nghĩ chị sẽ gia nhập tổ chức của em."
-"Cái gì?" Hermione lại có vẻ nghi ngờ một lần nữa. "Tại sao?"
Cô nheo mắt lại. "Tại sao không?" Lyra nhún vai. "Mọi người đều có quyền đưa ra lựa chọn của riêng mình- cho dù đó là trung thành phục vụ một gia đình, thì cũng phải có lựa chọn, phải không?"
-"Đúng?"
-"Được rồi, chị sẽ tham gia." Cô ấy nhún vai. "Chị khá thích con gia tinh Minky của mình. Cô ấy khá là tuyệt đấy."
Hermione cắn lưỡi và đưa cho Lyra một mảnh giấy da. Cô chỉ để ý đến tên của Hermione và của Ron và Harry. Lyra nở một nụ cười dịu dàng và viết tên mình lên tờ giấy da.
-"Chị sẽ không gặp rắc rối khi nói chuyện với một tên máu bùn bẩn thỉu chứ?" Giọng Hermione vẫn có vẻ u ám.
-"Chắc chắn là chị sẽ gặp rắc rối khi đeo chiếc ghim này. Nhưng đó là vì một lý do chính đáng, phải không?"
-"Đúng..."
Lyra chộp lấy một cái ghim.
-"Nếu có ai hỏi, Draco là kẻ nói dối và chúng ta không biết anh ấy đang nói về điều gì." Cô ấy cười khúc khích. Cô ghim nó dưới huy hiệu Huynh trưởng của mình. "Chúc ngủ ngon."
-"Chúc ngủ ngon..."
Khi thứ Hai trôi qua, mọi người đều chú ý đến huy hiệu Spew. Draco giận dữ tiến tới chỗ Lyra.
-"Tôi biết là đang nói chuyện với một con máu bùn. Hãy cẩn thận, người ta có thể nghĩ rằng chị đang bị kéo xuống cùng với chúng."
-"Draco, đó không phải lỗi của chị khi chị không thể bỏ qua sự khác biệt của mình. Chị chỉ tham gia vì quyền lợi của gia tinh."
-"Cái gì cơ?"
-"Đó là một tổ chức nhằm thúc đẩy phúc lợi của gia tinh. Cưng biết đấy, giống như Minky." Cô trả lời một cách thản nhiên.
-"Chị đang bị bắt nạt hả?" Anh thắc mắc. "Chị bị cái quái gì thế?"
-"Ồ không hề, chị chỉ đơn thuần thích gia tinh thôi." Cô nở một nụ cười nhẹ nhàng. "Nhóc định mách bố à? Bởi vì điều đó khá nông cạn khi chị nghe nói cưng bị bắt gặp ở hành lang đang hôn Pansy."
-"Chị sẽ không làm vậy."
-"Ồ, thông báo với cưng rằng chị sẽ làm vậy. Cưng biết đấy, cưng có quyền lựa chọn. Hãy chọn điều đúng đắn."
-"Chị có biết chị đang hành động như một kẻ phản bội máu không."
Cô gần như đánh thẳng vào mặt anh nhưng cô nở một nụ cười rắn rỏi.
-"Và mày thì đang hành động như một kẻ ngu ngốc đấy. Tránh ra, Draco. Để chị yên."
Cô vượt qua Draco và cùng bạn bè tham gia một buổi học độc dược. Khoảng thời gian còn lại trong ngày, cô cảm thấy như mình đã phạm phải một sai lầm lớn. Có lẽ cô ấy không nên tham gia SPEW, nhưng cô ấy cảm thấy thật tệ khi chọc tức Hermione. Cô ấy nên làm gì? Cô cảm thấy rất... Sự căng thẳng từ trường học và chiếc la bàn đạo đức của cô đã ảnh hưởng đến cô khi cô trút hết can đảm xuống sàn nhà của Giáo sư Snape. Căn phòng im lặng.
-"Lyra? Bồ ổn chứ?" Alicia lo lắng hỏi.
-"E-em rất xin lỗi thưa giáo sư-"
-"Đến phòng y tế đi, tôi sẽ giải quyết, cô Malfoy." Snape trả lời một cách thô bạo.
Cô không muốn gây thêm thiệt hại nên đã bỏ trốn khỏi lớp học của ông ấy. Bao nhiêu suy nghĩ tràn ngập tâm trí cô.
Cô có phải là kẻ phản bội máu không?
Có phải cô ấy đã phản bội gia đình mình vì đối xử tốt với một đứa trẻ gốc Muggle? Cô ấy có phải là một sự xấu hổ?
Liệu Draco có kể về cô ấy không?
Merlin, cô hy vọng câu trả lời là không.
Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy trượt OWL của mình?
Nếu cô ấy không trở thành người chữa bệnh thì sao?
Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy bị ép lấy chồng giàu có?
Tim cô bắt đầu đập mạnh và cô cảm thấy như không thể thở được. Cô ấy tê liệt và đổ đầy mồ hôi. i không, cô ấy sắp chết à? Cô được đưa lên bệnh xá. Bà Pomfrey đã ở đó để giúp đỡ cô ấy. Khi Lyra liệt kê các triệu chứng của mình, cô nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
-"Trò đang bị một cơn lo âu tấn công." Cô trả lời trước khi đi đến tủ.
- "M-Một cơn lo âu?" Lyra đã thoát ra được.
-"Đúng, trò có đang căng thẳng về OWL của mình không?" Cô ấy hỏi quay lại với một cái chai.
-"Vâng, rất nhiều. Em-em phải vượt qua kỳ thi OWL. Em muốn trở thành một người chữa bệnh. Nếu em không thể thì sao? Nếu em bị ép lấy chồng giàu thì sao?" Cô hỏi, tuôn ra những suy nghĩ của mình. "Em không muốn làm gia đình mình thất vọng." Cô ấy bắt đầu khóc.
-"Đừng khóc nữa. Hãy uống thuốc và ngồi xuống cho đến khi thuốc phát huy tác dụng. Trò sẽ ổn thôi."
Lyra gật đầu và ngồi xuống ghế trong khi bà Pomfrey xử lý những đứa trẻ bị trói lưỡi. Những ngón tay cô rung lên trên cái chai khi cô đưa nó lên miệng. Nó có mùi vị khủng khiếp khi đi xuống. Lyra hít một hơi thật sâu và dần dần cảm thấy bình tĩnh hơn rồi cô lau khô mắt. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Cô ấy sẽ ổn thôi. Phải? Có lẽ cô nên nói chuyện với mẹ, mặc dù mẹ cô sẽ không hiểu. Cô ấy chỉ đang cố gắng hết sức mình thôi.
- "Trò cảm thấy tốt hơn chưa?" Bà Pomfrey hỏi.
-"V-vâng, cảm ơn cô. Mặc dù ban đầu em-em đã nôn trong lớp Độc dược..."
Cô thở dài và quay gót lấy một lọ thuốc khác. Năm nay có vẻ sẽ là một năm đầy cảm xúc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro