Lời hồi đáp
Chủ nhật, Lyra ngồi gần lò sưởi với hai người bạn của mình trong khi họ nghiên cứu về phép biến hình. Lyra cố hết sức phớt lờ George khi anh bước vào phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, anh và Fred quay lại sau khi bán hàng cho một số Ravenclaw. Thỉnh thoảng họ đi ngang qua phòng sinh hoạt chung của những nhà khác và khiến mọi người xếp thành hàng dài bên ngoài lối vào.
Lyra cảm thấy má mình đỏ bừng khi cô cảm thấy ánh mắt anh dõi theo cô khi anh đưa một túi thứ gì đó cho Seamus Finnigan. Cái đêm sau khi anh chạm vào cô, cô đã nghĩ về nó không ngừng trong đầu và mặc dù rất thích nhưng họ đã đạt đến một phần mới trong mối quan hệ mà cô không hoàn toàn chắc chắn rằng mình đã sẵn sàng. Cô sợ rằng bây giờ anh sẽ mong đợi nhiều sự đụng chạm thân mật, hoặc hơn thế nữa. Cô không chắc liệu mình có thể làm việc bằng tay hay không, cô không biết làm thế nào. Nhưng cô lại cảm thấy tội lỗi như phải báo đáp ân huệ đó và chìm đắm trong nội tâm rối bời.
-"Vậy là bồ vẫn không chịu nói cho chúng tớ biết mọi chuyện thế nào." Katie tuyên bố. "Bồ đã làm gì? Có chuyện gì xảy ra trong tháp thiên văn vậy?" Bạn cô hồn nhiên hỏi thăm.
Lyra nắm chặt cuốn sách của mình và bắt đầu cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi.
-"Chúng tớ... Ờ... À, anh ấy đã thắp nến và trải một tấm chăn với rất nhiều đồ ăn vặt! Nó thực sự rất lãng mạn. Anh ấy thích quả cầu tuyết của tớ....À, chúng tớ đã hôn nhau rất nhiều."
-"Vậy thôi?" Alicia đặt câu hỏi khi nhìn Lyra từ chối giao tiếp bằng mắt.
-"Có xảy ra thêm gì nữa không?" Katie chọc vào cánh tay trước khi cười khúc khích.
-"Đừng đùa nữa" Lyra trả lời với một nụ cười khô khan. "Hơn cả hôn hít? Trong tháp thiên văn? Điều đó... Điều đó không phù hợp. H- hơn nữa Snape đã cắt đứt cuộc vui của bọn tớ."
Alicia chế giễu.
-"Cái gã khốn nạn đó. Thành thật mà nói, chỉ vì ông ta không thể làm tình không có nghĩa là ông ta phải hủy hoại phần còn lại của chúng ta."
Katie nói:
-"Ông ấy bắt gặp tớ hôn Terry Boot và cấm cả hai chúng tớ. Thành thật mà nói, anh ta là kẻ tồi tệ nhất. Đúng là một kẻ khốn nạn."
-"Đ-điều đó có thể hơi quá đáng" Lyra trả lời bằng giọng nhỏ nhẹ.
Căn phòng dần dần được dọn sạch, những năm nhất đi lên ký túc xá của họ, và ngay sau đó chỉ còn Neville, Seamus và Dean ngồi ở góc xa nhất. Có vẻ như họ đang nói về thảo mộc học, hoặc Neville cũng vậy, và họ đang ghi chép để vượt qua kỳ thi sắp tới mà không học bài. George nhận thấy điều này khi Angelina bước vào và cùng Fred ngồi trên ghế dài để hôn nhau trước mặt mọi người. George thấy đó là cơ hội hoàn hảo. Anh đứng dậy và đến ngồi cùng ba cô gái trên sàn, anh vòng tay ôm lấy Lyra để cảm thấy thoải mái.
-"Các quý cô"
Anh ta chào bằng một giọng dài. Lyra cảm thấy tim mình đập nhanh khi có anh ở gần. Cô vẫn cảm thấy lo lắng khi ở bên anh. Cô ấy mỉm cười với anh ấy.
-"George" Cô chào lại.
-"Anh có đến tháp thiên văn không?" Alicia trêu chọc trước khi cười khúc khích, nhưng cô nhìn thấy má Lyra đỏ bừng. "Không! Đúng thế không?"
Anh ôm lấy hông Lyra và kéo cô lại gần mình. Cô ngước lên nhìn anh và anh hôn cô thật nhanh, nhưng nó khiến cô mỉm cười ngượng ngùng.
-"Lyra, bồ phải nói cho chúng tớ biết." Alicia ngày càng phấn khích.
-"Cậu đang làm bồ ấy xấu hổ đó. Không sao đâu, Lyra. Nhưng liệu Snape có bắt được hai cậu giữa chừng không?" Katie cười lớn.
-"Chúng tớ đã không sex với nhau." Lyra gần như rít lên trước khi vội vàng nhìn xung quanh. "Chúng tớ... hôn nhau."
George sẽ không nói liệu cô có phải không, anh chỉ mỉm cười tự mãn và gật đầu. Các cô gái cắn chặt lưỡi để không tò mò thêm nữa, mặc dù họ rất muốn làm vậy.
-"Đó là một đêm tuyệt vời phải không? Ngay cả khi không có chuyện đó ư?" Katie hỏi với nụ cười nhếch mép vui tươi.
-"Rất" George trả lời táo bạo. "Chúng tớ đã có rất nhiều niềm vui."
-"Ờ, ừ. N-nhưng không, ừ... quan hệ ấy" Lyra vô cùng lo lắng. "T-tớ nên đi đây. Tớ... tớ có chuyện." Cô vội vàng thu dọn sách vở.
-"Lyra, bồ không cần phải đi. Bọn tớ chỉ trêu thôi mà." Katie chỉ ra.
-"Ừ, tớ-tớ biết." Cô bật ra một tiếng cười lo lắng. "Tớ thực sự có việc."
Cô đứng dậy, bước vòng qua những người bạn của mình và chạy trốn khỏi căn phòng chung ấm áp. Cô đã không chú ý đến George bám theo đuôi mình cho đến khi bức chân dung đóng lại và cô cảm thấy khuỷu tay mình bị ai đó nắm chặt.
-"Em yêu, em ổn chứ?" George nhẹ nhàng hỏi cô. Anh ôm lấy hai bên mặt cô.
-"V-vâng"
Anh dẫn cô đến một cái hốc phía sau ngọn đuốc cao, cách xa bức chân dung của Bà Béo, người không tán thành mối quan hệ của họ. Lyra run rẩy thở dài.
-"Em thực sự thích thú với những gì đã xảy ra. Đừng nghĩ là em không-"
-"Anh đã nghe thấy tiếng rên rỉ của em. Anh đã nhận được tin nhắn." Anh mỉm cười, cố gắng giảm bớt căng thẳng.
-"Nhưng điều này hoàn toàn mới đối với em. Và mọi thứ đều có cảm giác khác. Em không biết liệu em có sẵn sàng đáp lại ân huệ hay bú thứ đó của anh hay thực sự là -"
-"Lyra, bình tĩnh. Trả ơn? Em yêu, anh làm điều đó vì anh muốn thế. Nếu em chưa cảm thấy thoải mái để làm nhiều hơn thì không sao. Anh sẽ không ép em làm những việc em không cần phải làm hay không hoàn toàn chắc chắn." Anh kéo cô lại gần hơn. "Hơn nữa, anh là người cho đi."
Anh gần như rên rỉ khi áp đôi môi mềm mại của mình vào môi cô, cố gắng làm cô bình tĩnh lại. Anh cảm thấy những ngón tay cô chạy qua tóc anh. Cô nhón chân lên và nhìn vào mắt anh.
-"Anh sẽ không buồn chứ?"
-"Dĩ nhiên là không." Anh bật cười.
-"E-em chưa bao giờ nhìn thấy thứ đó trước đây... Ngoài sách giáo khoa sinh học. Em không biết phải mong đợi điều gì hay làm thế nào để làm anh hài lòng. Em hầu như không biết cách làm hài lòng bản thân mình."
-"Em chưa bao giờ nhìn thấy thứ đó ư?"
Cô lắc đầu.
-"Chỉ có một bức vẽ thôi. Và em đã nhìn thấy những con búp bê của mình khỏa thân nhưng nó rất mịn nên em cho rằng nó không chính xác."
-"Không, hoàn toàn không."
Anh cười khúc khích. Cô đánh vào cánh tay anh.
-"Đừng cười!"
-"Anh xin lỗi, anh xin lỗi. Không sao đâu em yêu. Không sao đâu."
Anh nắm lấy hai bên hàm cô và hôn cô một cách dịu dàng lần nữa.
-"Anh không ngại cho em xem đâu."
Anh hôn quai hàm cô và sau đó là trên cổ cô. Cô cảm thấy nhịp đập đang lớn dần bên dưới thắt lưng. Cô phát ra một tiếng rên căng thẳng. Muốn kéo anh lại gần hơn nữa. Anh mút nhẹ da thịt cô và đưa chiếc lưỡi nóng bỏng của mình lướt qua mạch máu của cô. Tại một thời điểm, cô cảm thấy răng anh nhẹ nhàng chạm vào nó khi anh sờ soạng ngực cô bằng một tay, nhào nặn phần thịt trong lòng bàn tay anh qua các lớp mỏng của cô.
-"George" Cô rên rỉ khe khẽ. "E-em thực sự phải đi đây. Chết tiệt..."Cô kéo đầu anh lại gần hơn. Anh cười khẩy trên làn da cô. "E-em không thể có vết cắn yêu được."
Anh bỏ miệng mình ra và lơ lửng nó trên miệng cô.
-"Anh sẽ dùng một loại kem thôi, anh vừa mới bôi xong một loại kem trị vết thâm." Giọng anh thay đổi, khàn hơn.
-"Em muốn kiểm tra xem mình có thư không."
Cô trả lời, nhìn vào ngực anh thay vì đôi mắt mãnh liệt của anh.
-"Chúng ta không thể tiếp tục ôm nhau à?" Anh ấy đã thắng.
Cô ấy cười khúc khích.
-"Em rất muốn. Nhưng em thực sự nên đi."
-"Ngày mai vào thời gian rảnh của chúng ta nhé?"
Cô ấy gật đầu.
-"Ừ- nhưng không phải suốt thời gian đâu. Em còn phải chuẩn bị NEWT."
-"Lyra, phải đến năm sau mới có. Và anh đã biết em sẽ trở thành một người chữa bệnh, và anh sẽ đến thăm em khi anh bị vết thương nhẹ nhất. Anh chỉ muốn một người chữa bệnh xinh đẹp hôn nó cho tốt hơn. "
-"Em sẽ vui vẻ giúp đỡ một bệnh nhân bảnh bao."
Cô thích nghĩ mình sẽ là một người chữa bệnh thay vì một người vợ. Cô cố gắng phớt lờ việc mình đã có chồng. Cô cố gắng giả vờ đó không phải là sự thật. Đó là tất cả những gì cô có thể làm để không suy sụp và khóc. Cô thích nghĩ rằng cô sẽ tiếp tục có George và anh ấy sẽ tiếp tục có cô.
Cô hôn tạm biệt anh lần cuối và bắt đầu đi về phía chuồng cú. Cô vội vã, cố gắng thật nhanh trước khi đến giờ giới nghiêm. Khi đến nơi, cô ấy đã tránh được phân rơi trúng mình. Cô rùng mình vì chỉ mặc chiếc áo len để giữ ấm, và nó đã thất bại. Cô nhìn thấy Ellie trong chiếc hộp cao. Điều khiến cô mất cảnh giác là một con cú lao qua cô, khiến cô hét lên. Cô nhìn nó đậu trên một cành cây với một lá thư buộc vào mắt cá chân. Nó kêu lên trước khi duỗi chân ra cho cô. Cô cởi sợi dây và cầm một lá thư có tên cô trên đó. Cô biết đó chính là lá thư mà cô đang mong đợi.
Cô từ chối mở nó ra nếu không có sự hỗ trợ của George. Cô cầm lấy nó và bỏ vào túi. Giờ ăn sáng vào ngày hôm sau. Con cú của mẹ cô mang đến hai lá thư. Một cho Draco, và một cho cô. Cô không mở nó ra mà chỉ ném nó vào lửa.
Khi thời gian cuối cùng cũng đến, cô đi đi lại lại trong một lớp học bỏ hoang. Cô cắn môi dưới và cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể ngăn được sự lo lắng của cô. Cánh cửa mở ra và cô nhìn thấy George.
-"Anh hơi lâu rồi đấy!" Cô mất bình tĩnh.
-"Xin lỗi, anh có khách hàng, có vẻ như có người đang háo hức ở đây." Anh trêu chọc khi nhích lại gần hơn. Cô chỉ bước đi khỏi anh ta và nhét vào ba lô của mình. "Anh đã làm điều gì mà anh không biết à?"
-"Em đã nhận được thư!"
Cô trả lời, quay lại cầm nó trên tay cho anh xem. Anh trông có vẻ bối rối nhưng cô nhìn thấy sự nhận thức hiện rõ trên khuôn mặt anh.
-"Andromeda đã có khoảng thời gian tuyệt vời phải không? Em không mở nó ra à?" Anh nhích lại gần hơn.
-"Không, em đang đợi anh. E-em lo lắng quá."
-"Chỉ là một lá thư thôi. Hãy mở nó ra nào."
Anh cười toe toét, nhìn qua vai cô khi cô xé phong bì và run rẩy mở lá thư ra.
Lyra thân mến,
Ta xin lỗi vì đã trả lời muộn. Ta đang gặp khó khăn trong việc tìm từ thích hợp để nói với con. Ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nghe được tin tức từ con của chị gái mình. Ta đã nghe nói sơ qua về con và Draco. Ta đã thấy nó đã đưa ra những tuyên bố trên tờ Tiên tri hàng ngày một vài lần. Nhưng ta biết con qua gia đình Weasley và Harry Potter. Họ rất tôn trọng con.
Về mối quan tâm của con, ta hiểu con đến từ đâu. Ta cũng đã cảm thấy mình như một con cừu đen trong gia đình mình. Ta bị chỉ trích vì dành thời gian với Gryffindors và mẹ ta đổ lỗi cho họ vì ta đã phản bội gia đình và những giá trị truyền thống. Nhưng tôi đã đánh giá giá trị của họ từ rất lâu trước khi tôi có được những người bạn thực sự. Ta biết sự bối rối và đau đớn mà con có thể đang cảm thấy. Ta biết con không muốn phải nói lời tạm biệt với gia đình mình. Ta cũng không muốn nhưng họ đã cưỡng bức khi ta yêu Teddy. Nhưng đây là quyết định của con, con đang kiểm soát số phận của riêng mình. Con có thể muốn thử nói chuyện với họ trước khi quyết định rời đi, họ có thể thỏa hiệp với mong muốn của con. Rời đi nên là phương sách cuối cùng của con. Nhưng con không nên cảm thấy như mình đang sống vì ai khác ngoài chính mình.
Nếu con quyết định rời đi, ta rất sẵn lòng giúp đỡ và cho con một nơi để ở. Con đã thật dũng cảm khi gửi thư cho ta, và ta biết điều này hẳn là rất khó khăn đối với con. Ta rất vui khi được nghe từ con. Nếu con có bất kỳ câu hỏi hoặc cần bất kỳ hướng dẫn nào, hãy liên hệ với ta.
Dì Andromeda.
Lyra ngước nhìn George, má anh ửng đỏ.
-"Có lần anh đã đề cập rằng em là một tay đấu tay đôi xuất sắc. Chính Harry là người dường như có những điều tốt đẹp để nói. Điều đó làm anh bực mình vì nói khi nhiều điều về nó, nghe như thể anh phải lòng nó vậy." Anh ta bắt đầu lẩm bẩm một cách cay đắng về cuối.
-"Harry thích Cho Chang." Lyra nhắc nhở anh. "Nếu anh ghen tị đến vậy, có lẽ anh nên thổ lộ nhiều hơn với em." Cô ấy cười khẩy.
-"Và bị quấy rối? Không, cảm ơn."
George biết tất cả các anh trai sẽ trêu chọc anh vì điều đó. Ai đó có thể để lộ ra rằng anh ta đang hẹn hò với Malfoy, và anh ta không cần cuộc trò chuyện đó với bố mẹ mình và Hội. Mặc dù tên gián điệp đó, Snape sẽ biết. Nhưng George nghi ngờ việc ông sẽ kể. Trừ khi... không, anh ấy có thể.
-"Em mừng vì anh đã ở đây. Em thực sự sợ hãi."
-"Về điều gì cơ?"
-"Về những gì dì ấy sẽ nói." Cô ấy thở dài. "Nhưng không sao đâu. Dì ấy sẽ giúp. Lễ Phục sinh này, em sẽ ngồi xuống và nói chuyện với họ."
Lần đầu tiên sau một thời gian, gánh nặng trên vai cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro