Phòng bí mật
Lyra gia nhập vào một đám đông. Cô nhìn sắc lệnh số 24 được đưa ra, thở hổn hển khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Nó yêu cầu giải tán tất cả các câu lạc bộ, đội, hiệp hội và nhóm hiện có, đồng thời cấm các nhóm khác mà không có sự đồng ý của Thanh tra Tối cao ngay lập tức.
-"Bà không thể làm điều đó!" Lyra rít lên. "Thế còn quidditch thì sao?"
Giáo sư Umbridge đứng nhìn Filch đưa ra sắc lệnh thứ hai.
-"Tôi e rằng tôi có thể làm vậy đấy."
-"Nhưng tại sao?"
-"Đang nghĩ đến việc thành lập một nhóm à, cô Malfoy?"
Lyra cắn lưỡi cay đắng.
-"Học sinh có quyền tham gia câu lạc bộ."
-"Không còn nữa. Tôi sẽ không bị một học sinh nào đó ép buộc nữa, cô Malfoy, tôi khuyên cô nên tìm việc gì đó hữu ích để làm. Tất nhiên là tất cả những người còn lại nữa."
-"Tôi ghét bà ta ở đây."
Lyra lẩm bẩm khi dậm chân bỏ đi. Nó chỉ ngày càng tệ hơn. Lyra thậm chí còn cảm thấy chán nản hơn trong giờ học. Cô khinh thường giáo sư Umbridge nhưng cô phải tiếp tục. Cô bắt đầu dành nhiều thời gian rảnh để học hơn bất cứ điều gì khác. Với việc thiếu bạn bè, có thể nói là không có, điều đó không khó đến thế.
Cuối cùng cô cũng mở được lá thư của mẹ mình. Bà ấy có vẻ lo lắng và hỏi Lyra có thích giáo sư mới và năm mới của cô ấy không. Lyra vừa ném lá thư vào lửa. Thứ cô nhận được từ cha cô là một thứ bị vứt đi ngay lập tức. Lyra hy vọng cuối cùng họ sẽ để cô yên. Nghĩ rằng cô ấy đã chết thì quá tốt.
Có vẻ như cô ấy đã trải qua sự cô đơn mãi mãi vậy , chỉ hơn hai tháng. Cô đã ngừng khóc và ngủ thiếp đi. Cô bắt đầu tê liệt hơn. Cô đi dạo quanh trường để rèn luyện đôi chân của mình. Cô ngứa ngáy muốn cử động khi cảm thấy mình bị nhốt trong phòng ngủ cả một mùa hè.
Cô ấy đang ở trên một tầng mà cô ấy không thực sự quen thuộc, nhưng vẫn tiếp tục. Cô nghe thấy một âm thanh kỳ lạ. Một thứ mà cô không hề thuộc về. Cô quan sát một cánh cửa hình thành từ bức tường trống. Cô ấy thở hổn hển. Cô nhanh chóng đến sau một bức tượng và nhìn cánh cửa mở ra và nghe thấy tiếng cười của các học sinh. Cô quan sát Harry Potter trong số họ, cặp song sinh nhà Weasley và Alicia và Katie.
-"Em là một giáo viên tuyệt vời, Harry." Katie khen ngợi.
-"Hẹn gặp lại." Alicia nói, nắm lấy cánh tay Katie trước khi rời đi.
Fred vòng tay ôm lấy Angelina và George đang nói chuyện với Lee Jordan. Cô cảm thấy tay mình đau nhức. Nhưng cô đã nhìn thấy cơ hội. Họ đang làm điều gì đó và cô muốn tách khỏi nó một cách tuyệt vọng. Làm sao cô có thể tham gia cùng họ? Họ sẽ không tin tưởng cô ấy- chết tiệt- cô còn không tin tưởng bản thân mình cơ mà. Cô tự nghĩ trong bữa tối và sau đó là trên giường. Làm sao cô ấy có thể tham gia vào bất cứ việc gì họ đang làm? Cô cảm thấy sự giằng co này trong tâm hồn mình như thể cô muốn tham gia. Cô buộc phải tham gia. Giống như cô ấy thuộc về nơi đó và cô ấy không thể giải thích đầy đủ tại sao. Cô ấy chỉ muốn vậy.
Cô đến lớp và vẫn mơ màng. Cô liếc nhìn Katie, có lẽ cô chỉ cần nói với cô ấy và rồi cơn đau ở tay cô lại ập đến. Cô rít lên như thể vẫn còn cảm nhận được cây gậy của cha. Cô nắm lấy tay mình, nâng niu nó trong tiềm thức.
-"Cậu ổn chứ?" Terence cáu kỉnh hỏi cô.
Anh ấy đã không lọt vào đội năm nay với tư cách là tấn thủ, Crabbe và Goyle đã đánh bại anh ấy và điều đó rất dễ hiểu.
-"Ừ-ừm..."
Cô loạng choạng. Làm sao cô có thể chiếm được lòng tin của họ? Cô ấy có thể nhờ ai? Nếu Katie tin cô ấy thì khả năng Lyra được chấp nhận là bao nhiêu? Cô ấy cần một người nào đó thân thiết với Harry... Có lẽ George sẽ có ích. Và không chỉ vì cô muốn xin lỗi hay nói chuyện với anh. Cô chán nản nhìn xuống cuốn sách giáo khoa độc dược trong khi Snape đang nói. Rồi cô nảy ra một ý tưởng. Làm thế nào cô ấy có thể pha chế được Vertitaserum? Cô chưa thử nó. Dù sao thì cô ấy cũng sẽ phải cắn răng và thử nó.
Nếu câu lạc bộ là bí mật, Lucius sẽ không phát hiện ra, kế hoạch là vậy. Tất cả sẽ là bí mật.
Sau giờ học, cô ở lại.
-"Tôi có thể giúp gì cho trò không, trò Malfoy?" Snape ngơ ngác hỏi.
-"Vâng, thưa thầy. Em đã hy vọng thầy cho phép em đến sau giờ học hoặc trong thời gian rảnh để luyện tập. E-em thực sự muốn giỏi môn độc dược cho NEWT của mình và em muốn trở thành một người ch- em muốn luyện tập, thưa thầy"
Cô ôm cuốn sách vào ngực. Anh nhìn cô khiến bụng cô quặn thắt.
-"Tôi tin trò sẽ không đốt trường hay lãng phí nguyên liệu của tôi."
Ông nói một cách đờ đẫn. Cô lắc đầu.
-"Sẽ không, thưa thầy. Tất nhiên là không."
-"Vậy thì trò có sự cho phép của tôi."
Anh nhìn nụ cười lớn dần trên gương mặt cô. Anh chưa bao giờ thấy cô cười tươi đến vậy.
-"Vâng, cảm ơn! Cảm ơn! Em hứa sẽ không đốt bất cứ thứ gì. Chúc giáo sư một ngày tốt lành!"
Cô gần như bỏ ra khỏi cửa. Cô thở dài nhẹ nhõm. Bây giờ đã đến lúc nghiên cứu thuốc. Cô dành hàng giờ cho nó, ghi nhớ tất cả các bước, cố gắng đảm bảo rằng mình không mắc phải sai lầm ngu ngốc nào. Đây là một loại thuốc mạnh và có thể có kết cục khủng khiếp. Cô ấy sẽ chỉ uống một giọt, để chắc chắn rằng mình không làm mình xấu hổ.
Lỡ như cô ấy thừa nhận tình cảm của mình thì sao? Hay nói với anh ấy rằng cô ấy đã tè ra giường khi mới 10 tuổi vì một cơn ác mộng đáng sợ? Hay lọ thuốc Amortentia của cô ấy có mùi giống anh ấy? Lyra bắt đầu hoảng sợ khi nghĩ về điều đó. Cô đang thách thức cha mình. Cô vẫn sợ anh đến chết mất. Cô thực sự sợ anh. Nghĩ đến việc anh phát hiện ra, cô thực sự đau bụng. Cô ấy thực sự có thể đọc thư của anh ấy để đảm bảo rằng anh ấy không phát hiện ra. Cô biết chúa tể bóng tối đang bị đe dọa và cô không muốn cha mình gặp rắc rối vì cô đang dành thời gian với bạn bè của Potter. Nhưng cô cảm thấy được chấp nhận nhiều hơn với Gryffindors.
Họ không quan tâm đến tên tuổi hay địa vị của cô và cô cũng vậy. Cô cảm thấy bình thường và thích họ. Cô tin tưởng Gryffindors. Không phải tất cả Slytherin đều xấu, bởi vì họ không phải vậy. Chỉ là cô chưa gặp được người nào đối xử tốt với cô mà thôi. Ít nhất là trong năm của cô ấy.
Ngày hôm sau, trong thời gian rảnh rỗi, cô đến lớp học của Snape. Cô thu thập nguyên liệu, cô biết sẽ phải mất 28 ngày mới làm được. Cô hy vọng lúc đó họ vẫn còn họp. Cô đổ lọ thuốc vào một chiếc lọ và đậy nút chai lại. Cô ấy sẽ giấu nó trong cốp xe suốt một tháng. Cô dọn dẹp rồi vội vã rời đi. Cô đi về ký túc xá của mình và giấu nó bên dưới một trong những chiếc áo choàng của mình. Đúng 28 ngày sau, cô ấy lấy kế hoạch của mình ra để sử dụng nó. Và chỉ có một giọt. Hiệu ứng của nó cuối cùng sẽ biến mất. Cô chỉ không biết chính xác là khi nào.
Trong khi chờ đợi, cô tiếp tục học tập và thực hành theo thời gian riêng của mình. Cô ấy thực sự đã quên mất Quidditch được phép quay trở lại. Cô bước vào đại sảnh để xem Slytherin và Gryffindors đang thể hiện màu sắc của ngôi nhà của họ. Lyra mỉm cười nhẹ nhàng và bước tới chỗ em trai đang ôm Pansy trên cánh tay của nó
-"Chúc may mắn, Draco." Lyra vui vẻ nói.
-"Cảm ơn, chị có định xem không?" Nó tò mò hỏi.
Lyra cảm động vì nó muốn cô xem.
-"Ừ, tất nhiên rồi. Chị sẽ là người hâm mộ lớn nhất của em."
Cô bóp nhẹ vai nó trước khi ngồi xuống ăn sáng. Mặc dù là một kẻ ngổ ngáo và luôn cố gắng làm hài lòng bố mẹ, nhưng nó vẫn là em trai của cô và biết rằng nó đã tự tạo ra rất nhiều áp lực cho bản thân để phải giỏi hơn Potter. Thằng bé đang cố gắng trở thành người thừa kế thuần chủng hoàn hảo. Nó chỉ muốn sự chấp thuận của cha mình. Lyra đi lên khán đài và ngồi một mình một lần nữa, nhưng thật khó khăn vì khán đài đã chật kín. Lyra cổ vũ cho en trai mình. Nhưng ánh mắt cô luôn hướng về cặp song sinh. Cô mong muốn ủng hộ George khi anh đối đầu với Crabbe. Dù sao thì cô cũng đã cổ vũ anh ấy. Và rồi cô ấy coi Alicia và Katie với tư cách những truy thủ. Cô cũng cổ vũ họ. Cô ấy có bốn người mà cô ấy ủng hộ. Tay cô bắt đầu đau vì vỗ quá mạnh.
Đột nhiên, nụ cười của cô vụt tắt khi Draco đang nói điều gì đó với Harry và cặp song sinh vì George và Harry đã tấn công Draco và bắt đầu chiến đấu với anh ta.
-"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Lyra thở hổn hển.
Cô lao xuống các bậc thang để đến gần vạch bên. Hai đội kéo họ ra khỏi nhau. Lyra không thể tin được. George nhìn Lyra lo lắng và nhìn cô với ánh mắt u ám. Cô ấy không làm gì cả. Cô nhìn Draco có vẻ tức giận và tự mãn. Đây không phải là điều cô nghĩ sẽ xảy ra. Ngày hôm sau cô phát hiện ra rằng họ đã bị cấm tham gia đội quidditch, tất nhiên là tất cả trừ Draco. Lyra cảm thấy khủng khiếp khi biết Draco khiêu khích họ. Mặc dù Lyra biết cô không nên làm vậy. Cô ấy đã đến gặp Fred và George, người anh em sinh đôi của anh ấy cũng bị cấm, điều đó thật không công bằng. Cả bàn im lặng khi Lyra đến gần. George nhìn cô cay đắng.
-"Cậu muốn gì, Malfoy?" Anh gần như gầm gừ.
Điều đó khiến cô tổn thương nhưng cô biết mình xứng đáng bị như vậy.
-"Tôi-tôi muốn thay mặt em trai tôi xin lỗi. Những gì thằng nhóc ấy làm là sai. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi biết em ấy đã khiêu khích cậu và tôi vô cùng xin lỗi. Thật không công bằng khi cậu không thể chơi nhưng em ấy có thể. Tôi-tôi thực sự xin lỗi."
Họ nhìn cô và biết cô rất chân thành. Họ trao đổi ánh mắt và thậm chí nhìn Harry Potter, người không biết phải nói gì.
-"C-chị cũng xin lỗi về em, Harry. Chị nghĩ việc em bị cấm cũng không công bằng. Tất cả các cậu đều là những cầu thủ tuyệt vời."
-"Ờ... Cảm ơn, Malfoy." George đã trả lời.
-"Tạm biệt, George." Cô bước đi vội vã.
-"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Cô nghe thấy Ron hỏi.
Lyra không hề có một chút ý tưởng nào. Cô cảm thấy buồn nôn và nhẹ nhõm ngay lập tức. Khi nhìn thấy Draco chế nhạo, cô càng cảm thấy buồn nôn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro