Chương 11: Vết Sẹo Được Chữa Lành
Đã quá nửa đêm về sáng. Đồng hồ điểm hai giờ. Cả lâu đài chìm trong im lặng, nhưng đây là một sự im lặng khác. Không phải sự im lặng chết chóc của Phòng chứa, sự im lặng bất ổn của khu rừng, hay sự im lặng đói khát của Phòng Yêu cầu. Đây là sự im lặng của một người bệnh vừa trải qua một cơn phẫu thuật lớn. Mệt mỏi nhưng đã an toàn.
Harry, Ron và Hermione ngồi trên bậc thềm của bục giáo viên trong Đại Sảnh Đường, nhìn ra không gian trống rỗng. Ánh trăng tháng Sáu chiếu qua những ô cửa sổ cao, rải những vệt sáng bạc xuống sàn đá.
"Chúng ta đã làm được," Ron nói khẽ, giọng anh vẫn còn vẻ hoài nghi. "Thật không thể tin được."
"Đúng vậy," Hermione đồng ý, nhưng cô nhìn quanh, vẻ mặt đăm chiêu. "Nhưng các anh có cảm thấy không? Lâu đài... nó yếu đi. Phép màu đó đã lấy đi một phần sức mạnh của nó. Chúng ta đã đóng những vết thương lại, nhưng bệnh nhân vẫn chưa hồi phục."
Cô nói đúng. Ma thuật trong không khí mỏng và yếu ớt. Ngay cả trần nhà mê hoặc phía trên cũng có vẻ mờ hơn, những ngôi sao không lấp lánh rực rỡ như thường lệ. Họ đã cứu Hogwarts khỏi sự mục rữa, nhưng đã để lại một sự mệt mỏi sâu sắc.
Và đó là lúc Harry hiểu ra. Anh hiểu ý nghĩa cuối cùng trong lời nói của Dumbledore. Vết sẹo đó... có lẽ... nó chính là chìa khóa.
Chìa khóa không phải để phá hủy hay chữa lành một vết thương cụ thể. Nó là chìa khóa để phục hồi sự cân bằng.
Các vết thương ma thuật được tạo ra bởi những hành động hủy diệt và ích kỷ. Chúng đã được chữa lành bằng những hành động đối nghịch: sự ràng buộc, sự nuôi dưỡng, và sự cho đi. Nhưng vẫn còn một sự mất cân bằng cuối cùng. Ma thuật của lâu đài đã được cho đi để chữa lành thế giới. Giờ đây, cần có một hành động để trả lại.
Và không có ma thuật nào độc đáo hơn ma thuật đã tạo nên Harry Potter – "Cậu bé sống sót". Vết sẹo của anh không phải là một khoảng trống. Nó là một điểm giao thoa. Nơi lời nguyền giết chóc của Voldemort, một hành động của quyền lực tối thượng, đã va chạm và bị hóa giải bởi sự hy sinh của Lily, một hành động của tình yêu tối thượng. Nó là một nơi mà sự sống đã chiến thắng cái chết trong một nghịch lý hoàn hảo.
"Em nghĩ... em biết phải làm gì," Harry nói, từ từ đứng dậy.
Anh không rút đũa phép. Anh bước ra giữa Đại Sảnh Đường, đến đúng vị trí anh đã đối mặt với Voldemort lần cuối cùng. Anh nhắm mắt lại.
Anh không cố gắng thực hiện một nghi lễ. Anh không tập trung vào một ý định. Anh chỉ đơn giản là nhớ lại. Anh nhớ lại cảm giác ở nhà ga Ngã Tư Vua trong tâm trí, sự lựa chọn quay trở về. Anh nhớ lại cảm giác ấm áp của tình yêu thương từ cha mẹ, từ Sirius, từ Lupin, những người đã đi cùng anh đến bìa rừng. Anh chấp nhận vết sẹo của mình, không phải như một dấu hiệu của nỗi đau, mà là một minh chứng cho sự sống sót.
Rồi, anh làm một điều đơn giản. Anh cho đi ký ức đó. Anh chia sẻ câu chuyện độc nhất của mình, câu chuyện về vết sẹo, với nơi đã cho anh một mái nhà. Anh không ra lệnh, không yêu cầu. Anh chỉ mở lòng mình và để cho tiếng vọng của phép màu đã cứu anh lan tỏa.
Một luồng sáng bạc trắng, dịu dàng và tĩnh lặng, tỏa ra từ Harry. Nó không chói lòa, không mạnh mẽ. Nó giống như hơi thở. Ánh sáng đó không nhắm vào một mục tiêu nào. Nó lan ra khắp Đại Sảnh Đường, thấm vào từng viên đá, lướt qua những chiếc bàn dài trống không, và bay lên hòa vào trần nhà mê hoặc.
Những ngôi sao trên trần nhà bỗng trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.
Ánh sáng bạc tiếp tục lan tỏa ra khỏi Đại Sảnh, chảy dọc các hành lang như một dòng sông lặng lẽ. Họ có thể cảm nhận được nó. Tiếng vo ve trầm sâu của Hogwarts bắt đầu quay trở lại, không còn mệt mỏi, mà mạnh mẽ, sống động và đầy sinh khí. Những ngọn đuốc bùng lên ánh lửa ấm áp. Sự mệt mỏi trong không khí tan biến, được thay thế bằng một cảm giác bình yên và viên mãn.
Luồng sáng quay trở lại, tập trung vào Harry một lần cuối rồi nhẹ nhàng tan vào trong anh. Cảm giác kiệt sức của cả ba người họ cũng biến mất, thay vào đó là một sự yên bình sâu sắc.
Harry mở mắt. Hogwarts đã được chữa lành hoàn toàn. Anh đã dùng chìa khóa của mình, không phải để mở một cánh cửa, mà để nhắc nhở thế giới ma thuật về sức mạnh của sự sống, tình yêu và sự lựa chọn.
Bên ngoài, rạng đông bắt đầu ló dạng ở phía chân trời. Những tia nắng đầu tiên của một ngày mới chiếu vào Đại Sảnh.
Cuộc chiến chống lại Voldemort đã kết thúc từ nhiều năm trước. Nhưng cuộc chiến chống lại những vết sẹo của hắn, cuộc chiến để thật sự chữa lành thế giới, chỉ vừa mới kết thúc vào đêm nay. Và với bình minh đang lên, một sự bình yên thật sự, một sự bình yên đã được trả giá và giành lại, cuối cùng cũng đã bắt đầu.
Họ đứng đó, trong sự im lặng của buổi sớm mai, không còn là những chiến binh, mà là những người chữa lành. Và lần này, họ biết chắc, cuộc phiêu lưu đã thật sự kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro