Chương 6: Mụ đàn bà độc ác
Harry vốn cho rằng trần đời này không thể có một vị giáo sư nào đáng ghét hơn Snape, nhưng sau khi trải qua buổi cấm túc với Umbridge, cậu ngạc nhiên phát hiện mình có thể căm hận một người đến như vậy, so sánh với mụ già độc ác cay nghiệt kia thì Snape có thể coi là hiền lành.
Umbridge thật "nhân từ" khi cho phép Harry được chọn ba ngày nào để cấm túc, và Harry nhanh chóng quyết định.
Từ tối thứ ba đến tối thứ năm, cậu sẽ cấm túc với Umbridge, như vậy cậu có thể tham gia buổi kiểm tra tuyển chọn Thủ môn Quidditch mới nhà Gryffindor vào tối thứ sáu.
Vào tám giờ kém năm tối thứ ba, Harry vẻ mặt đau khổ chào tạm biệt Ron và Hermione và đi về phía văn phòng của Umbridge.
Cậu gõ cửa và nghe thấy chất giọng ngọt ngấy đến nổi cả da gà: "Vào đi." Harry thận trọng đi vào.
Vốn dĩ nhìn vào gu ăn mặc của Umbridge cũng có thể đoán được phẩm vị của mụ ta thế nào nhưng cậu vẫn bị cách bài trí trong văn phòng doạ sợ.
Mọi bề mặt đều bị phủ kín bằng những tấm vải và màn che có ren. Có nhiều bình hoa cắm toàn hoa sấy khô, mỗi bình ngự trên một miếng khăn lót của riêng nó, và trên những bức tường có treo một bộ sưu tập dĩa trang trí, mỗi cái được vẽ một con mèo to tướng đủ màu đeo quanh cổ một cái nơ không giống nhau. Mấy thứ này kinh dị đến nỗi Harry cảm thấy nôn nao.
"Lại đây nào, cậu Potter." Umbridge đứng cạnh một cái bàn nhỏ trải đăng ten và mỉm cười vẫy tay với cậu.
Harry đi qua, đặt cặp sách xuống. Bên cạnh bàn là một cái ghế lưng thẳng đơ, trên bàn đã để sẵn một tấm giấy da trống trơn, hiển nhiên là đang chờ đợi cậu.
"Cô muốn em làm gì ạ?" Harry hỏi sau khi ngồi xuống.
"Ồ, rất đơn giản. Bây giờ trò hãy chép phạt cho tôi, cậu Potter. Không, không phải bằng cây viết của trò." Mụ nhanh chóng nói tiếp khi thấy Harry mò mẫm trong cặp sách, "Trò sẽ dùng một trong những cây viết hơi đặc biệt của tôi. Đây, trò cầm lấy." Mụ đưa cho Harry một cây viết lông ngỗng màu đen có đầu viết bén nhọn một cách lạ thường.
"Tôi muốn trò viết câu: 'Tôi không được nói dối'." Mụ ta nói bằng giọng dịu dàng nhưng không cách nào che đậy được ác ý trong đó.
Thật sao? Chỉ vì cậu đã nói sự thật trong lớp và nói với mọi người rằng Voldemort đã trở lại? Harry mỉa mai nghĩ, mụ ta thực sự coi bọn họ như những đứa trẻ ba tuổi à, đây là hình phạt gì vậy chứ? Chép phạt! Bộ bà ta nghĩ rằng nếu Harry viết thêm vài lần nữa, cậu sẽ thực sự tin rằng mình đang nói dối chắc.
Harry quyết định thoả mãn yêu cầu ấu trĩ này, ngẩng đầu lên hỏi như một đứa trẻ ngoan: "Thưa cô, bao nhiêu lần ạ?"
"À, cứ viết cho đến khi nào thấm thía." Umbridge ngọt ngào bảo, dường như có ẩn ý khác.
Harry nhìn mụ đi tới cái bàn và ngồi xuống. Cậu cầm cây viết lông ngỗng đen lên và nhận ra mình thiếu cái gì.
"Thưa cô, cô không cho em mực."
Giáo sư Umbridge nói bằng một giọng như có tiếng cười trong đó: "Ồ, trò không cần mực đâu. Cứ viết đi."
Harry đặt đầu nhọn của cây viết lông ngỗng lên tấm giấy da và viết: Tôi không được nói dối.
Harry đau đến thở gấp. Những con chữ xuất hiện trên tấm giấy da bằng một thứ gì đó giống như là mực đỏ tươi. Cùng lúc ấy, những con chữ ấy cũng xuất hiện trên mu bàn tay phải của Harry, cứa sâu vào da cậu như thể được khắc vào đó bằng dao mổ – đau đến mức cậu suýt kêu bật thành tiếng.
Harry ngoái đầu nhìn lại mụ Umbridge. Bà ta đang quan sát cậu, cái miệng như miệng cóc của bà toét ra một nụ cười rộng chành bành.
"Sao vậy, cậu Potter?"
Harry nhìn xuống và thấy da cậu đã liền lại, chỉ để lại chỗ da vừa có dòng chữ một vết hơi hơi đỏ hơn trước đó một chút và vẫn láng trơn, nhưng cậu vẫn nhớ rõ cảm giác đau rát lúc đó.
"Không có gì." Harry lặng lẽ đáp.
Cậu lầm rồi, mụ ta không phải một con cóc xấu xí ấu trĩ vô hại, mà là một con nhện độc ác xấu xa. Bộ Pháp thuật mà lại phái kẻ như vậy đến làm giáo sư, sao cụ Dumbledore có thể đồng ý được!
Harry cúi đầu không nhìn Umbridge nữa, đặt ngòi viết lên đó một lần nữa, viết Tôi không được nói dối.
Cậu cảm thấy nỗi đau rát bỏng trên mu bàn tay của mình lần thứ hai, mà cậu quyết tâm không để ý đến nó. Cậu biết mụ ta đang quan sát mình, chờ cậu cầu xin tha thứ... Ý chí chiến đấu của Harry được thổi bùng lên, lũ chuột chết nhát ở Bộ Pháp thuật chỉ biết che dấu sự thật, tưởng làm vậy có thể khiến cậu khuất phục sao!
Và cứ thế mà tiếp diễn. Một lần rồi lại một lần. Harry viết dòng chữ xuống tấm giấy da bằng một thứ mà chẳng mấy chốc cậu nhận ra không phải là mực, mà là máu của chính cậu. Dù rằng vết thương sẽ lành lại sau mỗi lần viết xong, phần lớn máu sẽ trở về cơ thể nhưng một phần sẽ vĩnh viễn nằm lại trên tấm giấy da.
Mụ đàn bà độc ác... xấu xa... đê tiện... tởm lợm... Harry vừa viết vừa chửi rủa trong lòng. Sau một thời gian dường như nhiều tiếng đồng hồ, mụ ta nói: "Lại đây."
Harry đứng dậy. Bàn tay cậu buốt nhức, vô cùng đau đớn. Khi cậu ngó xuống bàn tay thì vết cứa đã liền da, nhưng da cậu đã đỏ như máu tươi.
Harry đứng trước mặt Umbridge, nỗ lực nhớ lại dáng vẻ chán ghét của Snape mỗi khi nhìn cậu, học theo bộ dạng lạnh lùng của ông mà khinh thường nhìn Umbridge, không muốn thua kém khí thế.
"Thật là một buổi tối ngọt ngào, cậu Potter."
Umbridge cầm lấy tay cậu rồi săm soi dưới ánh đèn. Harry chợt rùng mình rụt tay lại.
Umbridge cho phép cậu rút tay lại, trên môi vẫn nở nụ cười ngọt ngào. Mụ tặc lưỡi: "Tôi rất ghét phải nói lời tạm biệt – nhưng chúng ta vẫn còn hai đêm, phải không nào?"
Biến thái, kinh tởm! Harry thầm chửi rủa trong lòng. Cậu cố gắng kiềm chế cơn tức giận và hỏi với giọng bình tĩnh: "Em có thể đi được chưa, thưa giáo sư Umbridge?"
"Tất nhiên, tất nhiên rồi." Mụ mỉm cười nhìn cậu, "Tốt lắm, chúng ta đang đạt tới sự kiềm chế cảm xúc tốt hơn rồi đấy, phải không nào?"
Harry ném cặp sách lên vai, rời khỏi văn phòng và không nói một tiếng nào.
Thứ Tư vẫn là một ngày khó khăn đối với Harry.
Giáo sư McGonagall thông báo trong lớp Biến hình rằng tất cả phải học Bùa chú Tiêu biến, thuộc vào loại pháp thuật khó nhất mà sẽ bị kiểm tra trong kỳ thi Pháp sư Thường đẳng.
Harry ghi chú rất nhiều thuật ngữ cũng như kiến thức nhưng cậu vẫn chẳng hiểu Định luật Don Wunder nghĩa là gì: Một vật chỉ cần có thể biến hình thì chắc chắn có khả năng biến mất? Và một vật biến mất là trở thành hư vô hay bị chuyển đến một không gian khác?
Còn mười phút kết thúc tiết học, cả lớp không một ai thành công sử dụng Bùa Tiêu biến, ngoại trừ Hermione đã làm tiêu biến thành công con ốc sên của cô nàng.
Buổi chiều, lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí do giáo sư Grubbly-Plank đảm nhiệm, bác Hagrid vẫn chưa về.
Giáo sư Grubbly-Plank dạy chúng về con Que Xạo, một lũ sinh vật giống như yêu tinh làm bằng gỗ, mỗi con có đủ tay chân màu nâu có mấu có sần, chót mỗi bàn tay có hai ngón tay giống nhánh cây con vừa dài lại vừa sắc. Bà yêu cầu chúng quan sát và nộp lại một bản vẽ ghi chú đầy đủ phần thân thể Que Xạo vào cuối giờ học.
Sau bữa trưa, Hermione đến lớp Cổ ngữ Rune, còn Harry và Ron thì leo lên tháp để học lớp Tiên tri.
Cứ nghĩ đến sắp gặp giáo sư Trelawney, người cứ tiên đoán miết về cái chết của Harry, lại còn phải ngồi im hai tiết học trong căn phòng lờ mờ tràn ngập mùi nước hoa ngọt lịm, Harry cảm thấy mí mắt của mình sắp díp lại tới nơi. Nhưng làm cậu giật mình hơn chính là Ron bên cạnh cũng mang dáng vẻ ngủ không đủ.
"Bồ có phải...", Harry mở miệng, không biết nên hỏi như thế nào. Bồ đang bí mật làm điều gì đó sau lưng tụi mình vào ban đêm đúng không? Không, không thích hợp.
Nhưng Ron vừa nhìn vào mắt cậu liền hiểu ngay. Cậu vừa ngáp vừa vỗ vai Harry trấn an.
"Không có gì đâu, Harry. Mình chỉ muốn – " Ron dừng lại giữa câu, nhưng Harry nhận thấy vành tai cậu chàng đỏ bừng.
"Có chuyện gì vậy?" Cậu muốn tiếp tục hỏi nhưng Ron đã xua tay ngắt lời.
"Không phải chuyện gì to tát, đợi đến thứ năm cậu cấm túc xong đi đã. Nhân tiện," Ron hỏi như đột nhiên nhớ ra điều gì, "Sáng nay mình quên béng mất, đại khái thì vụ cấm túc với mụ Umbridge như thế nào? Bả bắt bồ làm cái gì?"
"À, ừm, không có gì đâu," Harry ngập ngừng và giấu bàn tay vào ống tay áo, "Chép phạt."
"Vậy thì không đến nỗi tệ ha? Để lát mình nói với Hermione, bồ ấy lo lắng lắm ấy," Ron thở phào, vui vẻ nói: "Sẽ rất buồn cười nếu bả phạt cấm túc Goyle bằng cách chép phạt."
Cậu hạ giọng xuống nhái lại giọng làu bàu của Goyle, rồi nhăn nhúm mặt lại với vẻ tập trung đau đớn, làm động tác kịch câm viết lên không khí: "Tôi... không... biết... chiến... đấu", vừa nói vừa cười ha hả, khiến Harry cũng bật cười theo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro