Chương 25 + 26
Chương 25: Ăn trưa
Thứ Hai lớp đầu tiên là toán học, còn cách giờ học khoảng mười mấy phút đồng hồ, Harry ngồi ở hàng cuối cùng, ghé vào trên bàn hăng say viết.
Cậu là phù thủy, nhưng cũng là con người, cần giấc ngủ bình thường, hơn nữa mỗi ngày còn phải hao phí sức lức để khống chế phép thuật bạo phát. Tối chủ nhật, vì đã mất ngủ vài ngày nên Harry cuối cùng cũng có được giấc ngủ ngon, nhưng hậu quả chính là bài tập của tuần sau vẫn chưa làm xong.
Ngày hôm qua cậu và Charles từ La Push về đến nhà cũng đã hơn chín giờ tối. Thiếu niên đang trong thời kỳ "tình yêu cuồng nhiệt" không muốn bỏ qua bất cứ đêm nào bên cạnh tân nhiệm bạn trai của mình, vốn nghĩ vừa làm bài tập vừa chờ Edward đến, cậu muốn nói cho anh biết chuyện xảy ra vào ban ngày ở bãi biển. Nhưng một giờ sau, cậu đã ngủ gục trên bàn.
Sáng sớm hôm sau, Harry thức dậy trên cái giường mềm mại của mình, con rắn nhỏ xanh biếc từ dưới bàn bò ra, dùng giọng lanh lảnh tê tê ai oán nói: "A, tôi lại bị hắn vứt xuống giường! Chẳng lẽ tôi không thể cùng chàng trai của tôi cùng giường chung gối sao? Tôi có răng nọc thì sao chứ, răng của tôi hay của hắn sắc hơn đây?"
"Được rồi, được rồi. Medusa, lần sau tôi sẽ nói với anh ấy." Harry xoa nhẹ mái tóc lộn xộn của mình, tiếc nuối mình đã bỏ lỡ buổi hẹn hò đêm qua với Edward.
Nhưng đống bài tập dồn lại khiến người ta đau đầu kia, làm Harry cảm thấy vô cùng khổ sở, đã phá hỏng tâm tình tốt vì được ngủ đủ của cậu.
Ha ——, đây chính là điển hình của việc bởi vì yêu đương mà gây trở ngại học tập, Harry yên lặng nghĩ.
"Chào, cuối tuần ở La Push thế nào?" Giọng nói quen thuộc dịu dàng của Edward bỗng nhiên truyền vào tai Harry, tiếp theo anh đã ngồi bên cạnh cậu.
"A, Edward! Tối hôm qua anh đến thì nên đánh thức em, em có chuyện muốn nói với anh. Nhưng bây giờ, em cần làm bài tập." Nhìn thấy Edward, tâm tình Harry tốt hơn 1 chút, nhưng cậu vẫn tiếp tục cúi đầu bắt đầu bức tranh gian khổ làm bài tập.
"Harry, em cần ngủ đủ. Nhưng. . . Có lẽ, bây giờ em càng cần cái này hơn."
Một quyển vở đưa ra trước mắt, Harry hơi sửng sờ, lập tức phản ứng, "Quá tuyệt vời! Edward, cám ơn bài tập của anh, anh đúng là 1 thiên sứ!" Có lẽ những bài tập của môn toán trung học đối với một ma cà rồng hơn trăm tuổi mà nói thì không phải là vấn đề gì.
"A, Harry, em có biết là anh không nên không. Thật ra, anh không nên cho em chép bài, việc này đối với em là không tốt. Cho nên, chỉ một lần này thôi." Edward hai tay đan chéo, chậm rãi mở miệng nói.
"Nhưng, em còn có một bài báo cáo thực nghiệm sinh vật còn chưa viết, tiết tới là phải nộp rồi. Edward, anh. . ." Harry đáng thương nhìn tân nhiệm bạn trai của mình.
"Harry. . ." Edward quay mặt đi thở dài, "Em chắc chắn muốn viết bài sinh vật trong giờ toán sao?"
"Đúng vậy, thật ra thì em còn 1 bài luận phân tích các thời kì tác phẩm của Shakespeare, nhưng may là buổi chiều mới cần phải nộp, tuy rằng em hoàn toàn chưa tra tài liệu." Harry đem càm của mình đặt lên bàn, bộ dạng uể oải.
Đôi mắt màu vàng của Edward hiện lên ý cười, sau đó một quyển bài tập sinh vật đặt lên bàn.
Chỉ cần anh ấy chịu để cho mình chép bài, cho dù bị cười nhạo thì có sao đâu? Harry nhỏ giọng lẩm bẩm.
Các học sinh lục tục vào phòng học, cách giờ học chỉ còn mấy phút .
Harry không thể không tiếp tục chép hăng say, rốt cục trước khi vào học cũng làm xong. Cậu bi ai phát hiện cho dù mình có sống lại, chuyện làm bài tập vẫn như khi còn học ở Hogwarts, không có gì khác biệt.
Lúc ăn trưa, ngay khi Harry định theo quán tính đi qua chỗ nhóm của Mike thì bị Edward kéo lại.
"Harry, tới đây một chút. Có lẽ, em sẽ rất vui khi nhìn thấy họ."
Harry tò mò theo ánh mắt Edward nhìn qua, các anh chị em vô cùng nổi bật của nhà Cullen sau 1 tuần xin phép, cuối cùng cũng tới trường.
Alice hướng về phía cậu vẫy tay, các ma cà rồng khác trong nhóm nhìn cậu, trong ánh mắt mang theo nghi vấn cùng tò mò, thậm chí cả người chưa bao giờ nói chuyện với cậu, Jasper Hale, cũng như thế.
"Bọn họ trở về lúc nào? Anh đã nói cho họ biết sao?" Harry thấp giọng hỏi.
Cậu biết nhóm của Mike đang tò mò quan sát cậu, các học sinh khác cũng thế. Cậu tự nói với mình qua một lát sẽ quen với loại ánh mắt đó, bởi vì sau này có thể cậu sẽ phải thường ngồi cùng với gia đình Cullen.
Được rồi, ngồi cùng bọn họ thì phải quen với cảm giác bị chú ý, may mà hiện tại phép thuật đã dễ dàng kiểm soát hơn.
"Rosalie vừa về nhà đã nói với anh, em có thể là 1 người thôi miên linh tinh này nọ, nhưng anh nói cho chị ấy biết em là một phù thủy." Giọng của Edward có chút đắc ý.
"Bọn họ đều sợ hãi sao?" Harry đi theo phía sau Edward tới chỗ bàn của gia đình Cullen.
"Đúng vậy, chúng tôi đều rất ngạc nhiên, quả thật là không thể tin được!" Alice mở miệng nói với cậu.
Giọng của cô ấy khiến Harry nhảy dựng, cậu không nghĩ tới còn cách xa như vậy, cô ấy đã nghe được giọng của cậu. Nhưng giọng nói êm tai của Alice khiến Harry thấy thoải mái.
"Có thể tưởng tượng được." Harry lần đầu tiên ngồi cùng với 1 nhóm ma cà rồng không có nhịp tim, không thở, hoặc nên nói giả vờ thở, nhìn thấy trên bàn họ là một đống đồ ăn của con người, cảm giác rất kỳ lạ.
Harry biết đề tài kế tiếp không nên để người thường nghe được, vì thế cậu lặng lẽ ở chung quanh thi triển thần chú cách âm. Sau đó cậu phát hiện nhóm ma cà rồng này không – cảm giác được phép thuật của cậu dao động. Có lẽ phép thuật và năng lực của Huyết tộc là 2 khái niệm hoàn toàn bất đồng, như việc cậu không – cảm nhận được năng lực đặc biệt của Edward và Alice vậy.
Mới vừa ngồi xuống, Alice đưa cho Harry một phần thức ăn phong phú: "À, đây là đặc biệt chọn cho cậu đó, Harry. Thật ra chúng tôi không cần ăn cái này, nhưng phải luôn giả vờ giả vịt." Alice cười nói với cậu, sau đó bỏ vào miệng 1 miếng salad.
Alice tươi cười vẫn rất thân thiết, Emmet nhìn chằm chằm Harry, ánh mắt quả thật rất tò mò, tựa như một đứa trẻ chợt phát hiện đồ chơi khiến mình cảm thấy hứng thú.
Mỹ nhân lạnh lùng Rosalie trong ánh mắt vẫn như trước mang theo dò xét và hoài nghi.
Khiến người ta giật mình là Jasper Hale. Anh chàng ma cà rồng tóc vàng có vẻ ngoài lạnh lùng kia, lại phá lệ gật gật đầu với Harry. Còn Edward, được rồi, có thể nói luôn luôn "liếc mắt đưa tình".
Người kế tiếp chào hỏi không ngờ là Jasper Hale. Anh ta vừa thấy cậu ngồi xuống liền nhanh chóng nói : "Xin chào, Harry. Tôi muốn biết, "khung cảnh" trong rừng rậm kia là kiệt tác của cậu sao?"
Không nghĩ tới anh ta vừa lên tiếng đã hỏi vấn đề này, Harry vẫn gật đầu.
"Phép thuật của các cậu mạnh như vậy sao, không biết có thể cắt đứt da của ma cà rồng hay không. . . Hơn nữa điều không thể tưởng tượng nổi là chúng tôi lại có thể thấy được một phù thủy còn sống!" Jasper thở dài một tiếng, chăm chú nhìn Harry.
Harry không thèm để ý đến chuyện Jasper đánh giá sức mạnh phép thuật của mình, hơn nữa cậu lập tức biết, so với anh chàng cao to Emmet, th́ Jasper có thể đối với cậu còn cảm thấy hứng thú hơn.
Nhưng mà vài giây đồng hồ sau, cậu nhớ tới từ trong câu nói của Jasper —— "Sống" .
"Đợi một chút, ý các anh nói là các anh trước kia chưa từng gặp qua phù thủy giống tôi, cũng chưa nghe nói qua là có hay không sao?" Harry hỏi.
"Đúng vậy, Harry." Edward ở bên cạnh nói: "Ngày hôm qua Carlisle về nhà, anh đã hỏi ông ấy chuyện liên quan tới phù thủy. Thật đáng tiếc ông ấy cũng không rõ lắm, bởi vì gần mấy trăm năm nay không có bất kỳ ai gặp qua hoặc là nghe nói tới tung tích của bọn họ. Cũng như trong tài liệu mà em có thể tìm được, ông ấy cũng chỉ biết, trong truyền thuyết phù thủy hình như đã biến mất vào thời trung cổ. Trước khi gặp em, bọn anh vẫn cho rằng phù thủy chỉ là truyền thuyết, hoặc nên nói đã từng tồn tại, hiện tại đã là quá khứ. . ."
Đã không còn tồn tại . . . Edward không tiếp tục nói hết, nhưng Harry đã hiểu rõ ý của anh.
Harry có chút uể oải, chẳng lẽ trên thế giới này thật sự chỉ còn mình cậu là phù thủy sao? Tuy rằng cậu cũng không phải người của thế giới này.
"Đừng lo lắng, Harry." Một bàn tay lạnh như băng từ dưới mặt bàn mặt mạnh mẽ nắm chặt tay cậu, sau đó lập tức buông ra. Edward dịu dàng nói: "Carlisle nói, ông ấy dù sao cũng chỉ sống hơn ba trăm năm, có vài bí mật ông ấy cũng biết không rõ, nhưng ông ấy sẽ cố hết sức tìm hiểu giúp em. Trong số các gia tộc ma cà rồng có 1 gia tộc đã tồn tại hơn một ngàn năm, có lẽ với chuyện này bọn họ sẽ có ghi chép."
"Đúng vậy, Harry." Alice cũng an ủi cậu, "Đúng rồi, cậu làm sao biết mình là một phù thủy ?"
"Chuyện đó. . . cũng rất kỳ lạ, nhất thời không thể nói rõ ràng được, nhưng lần đầu tiên phép thuật của tôi thức tỉnh là từ mấy tháng trước. Ý tôi là lúc tôi còn ở Phoenix. Từ lúc đó, tôi đã có thể sử dụng phép thuật." Đối với chuyện mình là một người mang theo trí nhớ kiếp trước mà sống lại, Harry còn chưa kịp nói với Edward.
"A, đúng rồi, có phải là chuyện vòi rồng kỳ lạ quét qua nhà cậu đúng không?" Emmet hưng phấn nói, sau đó anh ta lập tức bổ sung, "Có rảnh chúng ta có thể thử một lần, phép thuật của cậu có thể bẽ gãy cổ tay không?"
"Im đi, Emmet. Cho dù là phù thủy, nhưng Harry vẫn là con người, đừng nghĩ tới chuyện đó!" Edward tức giận với anh trai mình.
"Đúng vậy, anh ấy có dễ dàng làm nát xương của cậu ta." Rosalie không hề thân thiện nói.
Edward cho Rosalie một ánh mắt cảnh cáo.
"Tôi. . . Các người đã điều tra tôi?" Harry không muốn tranh luận với họ, chỉ đưa tay đẩy mắt kính, chậm rãi mở miệng nói.
Có lẽ là sợ Harry không vui, Alice vội vàng giải thích: "Cậu thấy đó, bởi vì Edward —— anh em của chúng tôi thích cậu, cậu là người đầu tiên anh ấy yêu trong suốt một trăm năm qua, cho nên chúng tôi đã điều tra 1 chút. Cậu sẽ không trách chúng tôi chứ?"
Vì lời giải thích thẳng thắng, Harry cảm giác mình mặt có chút nóng lên. Vậy tất cả nhóm ma cà rồng này chẳng lẽ cũng biết chuyện của cậu và Edward sao?
"Đương nhiên là không, tôi không để ý đâu." Cậu lặng lẽ liếc mắt nhìn Edward một cái, anh chàng ma cà rồng đẹp trai kia hình như không hề để ý việc anh em mình đang bình luận chuyện tình yêu của anh. Cảm tình giữa họ nhất định là rất sâu sắc.
Nhưng Harry vẫn quyết định tránh đi đề tài này: "Như vậy nói cho tôi biết một chút chuyện của các cậu, có thể chứ?"
. . .
Vì thế sau giờ ăn trưa, Harry cũng biết sơ qua về lịch sử hình thành của gia đình Cullen, đương nhiên chỉ là 1 phần rất giản lược.
Ví dụ như, Rosalie và Emmet là một đôi, Emmet cũng không phải anh trai của Edward, mà ngược lại, Edward thật ra còn lớn hơn hai người bọn họ; còn Alice và Jasper là một đôi, hai người họ là ma cà rồng từ bên ngoài đến, sau đó gia nhập nhà Cullen.
Cùng nhóm ma cà rồng nói chuyện phiếm lại vui vẻ đến bất ngờ, cho dù Rosalie không hoan nghênh cậu lắm. Nhưng bởi vì buổi chiều không thể không nộp luận văn về Shakespeare, Harry đành tiếc nuối chấm dứt cuộc trò chuyện này, cắn bút khổ sở suy nghĩ.
Chương 26: Trường học
Khi ở một mình cùng nhau, nói chuyện phiếm, nắm tay, thỉnh thoảng thì ôm, lúc ở trường đều làm bộ như bạn bè bình thường. . .
Thì ra 1 "ông già" khi yêu cũng có thể ngây ngô như thế, Harry thở dài cảm thán.
Chớp mắt đã gần đến tháng mười hai, thị trấn Forks vẫn mưa liên tục, thậm chí hai ngày trước còn có 1 trận mưa xen lẫn với tuyết rất hiếm thấy.
Trường trung học Forks khi tan học buổi chiều, gió lạnh đột nhiên nổi lên. Mây đen che kín bầu trời, như lại sắp có một trận mưa.
Những cơn gió gào thét thổi qua khiến Harry vừa đi ra khỏi phòng học phải rùng mình một cái, cậu đội cái mũ ngoài sau áo khoác lên, kéo khóa.
Ngay sau đó, một cái khăn quàng cổ ca-rô màu nâu choàng lấy cổ của cậu, tốc độ nhanh đến nỗi giống như nó xuất hiện từ hư không.
Cậu nắm lấy khăn quàng cổ, nhanh chóng liếc mắt sang anh chàng đẹp trai bên cạnh, do dự một chút, cúi đầu yên lặng thu hồi thần chú giữ ấm mình vừa mới thi triển.
Edward hoàn toàn không nhận thấy điểm kỳ lạ của cậu.
Anh chỉ nghĩ rằng Harry để ý đến hành động mờ ám của mình trước mặt người khác, vì thế anh tiến đến gần Harry thấp giọng nói: "Yên tâm, không ai chú ý cả. Đừng quên, anh đọc được ý nghĩ của bọn họ."
"Đúng vậy." Cứ như mình rất để ý ấy. . .
Dù sao thì đây chính là tình thú. Khăn quàng cổ của Edward so với tự mình thi triển thần chú giữ ấm thì cảm giác tốt hơn nhiều. Harry trong lòng yên lặng đem tuổi về tâm lý của mình hạ thấp ngang bằng tuổi của thân thể, thanh thản hưởng thụ sự quan tâm của bạn trai bí mật. Điều làm cậu tiếc nuối chính là, từ khi Edward trở thành bạn trai của cậu đã một tháng, mà bọn họ thậm chí cả hôn cũng không có.
Được rồi, cậu không phải không thừa nhận, trong tình yêu bọn họ cứ như học sinh tiểu học ngây ngô chả biết gì.
Đương nhiên, Harry cũng không hề e ngại ở trước mặt Edward tỏ vẻ tiếc nuối đối với điểm này.
Hai người sóng vai đi ra bãi đỗ xe.
Harry nhỏ giọng nói với Edward sơ lượt chuyện hôm chủ nhật đi theo Charles đến La Push thăm Billy Black.
Lần đầu tiên từ La Push trở về, cậu đem chuyện trong rừng gặp được con dã thú kia nói cho Edward biết, anh lo lắng nhìn cậu 1 lúc lâu, mới mở miệng nói: "Anh không biết thể chất đặc biệt của phù thủy có hấp dẫn những loài không phải con người như bọn anh hay không, nhưng anh rất lo lắng. . . Harry, lòng hiếu kỳ của em quá mạnh mẻ, nó sẽ khiến em gặp nguy hiểm. . ."
Sau đó anh do dự trong chốc lát rồi vẫn nói với cậu hiệp nghị giữa gia đình Cullen và người da đỏ ở La Push, cũng nói cho cậu biết rõ về chi tiết.
"Không biết khi đó bọn họ làm thế nào phát hiện bọn anh là ma cà rồng. Anh muốn nói, những người da đỏ dù sao cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Nhưng bọn họ nói tổ tiên của họ là người sói, hơn nữa trong tộc có ghi lại quan hệ với bọn anh, bọn anh bị họ gọi là sinh vật máu lạnh. . . Còn về truyền thuyết đó, anh không rõ, dù sao thì họ cũng không nói toàn bộ cho bọn anh biết."
"Sinh vật máu lạnh" và Người sói. . .
Harry cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí có chút hưng phấn.
Trên thế giới này ma cà rồng thật sự tồn tại, bởi vì cậu đã tận mắt thấy qua. Nhưng người sói ở La Push cũng chỉ là 1 truyền thuyết mà thôi.
Theo Edward nói, khi bọn họ đàm phán với người ở La Push vào mấy năm trước, cũng không phát hiện trong số những người đó có người sói tồn tại.
Vì thế, tuần trước Charles thăm Billy Black mang Harry cùng đi.
Lần này tự mình ở đó, cậu cũng không phát hiện bất cứ điểm kỳ lạ nào. Vì thế cậu lén hỏi Jacob về truyền thuyết có liên quan tới bộ lạc của họ từ xưa. Vị thiếu niên da đỏ kia ngoài miệng nói đây là một bí mật không thể nói với người ngoài, nhưng vẫn nói với Harry về chuyện xưa thần bí của tổ tiên. Cuối cùng cậu ta còn dùng vẻ mặt không cho là đúng nhún nhún vai nói cậu ta hoàn toàn không hiểu vì sao các trưởng lão trong bộ lạc, mà ngay cả cha cậu ta đều mê tín như vậy.
Harry dùng sức gật đầu làm bộ dạng mình thật thông cảm, rồi thề sẽ không đem chuyện xưa này kể với ai khác, Jacob vô cùng thoải mái nở nụ cười, lộ ra răng nanh trắng tinh.
Harry chỉ có thể ở trong lòng cảm thấy có lỗi với Jacob, cậu có cảm giác mình lừa gạt một thiếu niên chất phác thật thà. Là 1 thiếu niên đúng nghĩa, chứ không phải là"ông già" giống cậu và Edward.
"Hiện tại bọn anh nhất định phải tuân thủ hiệp ước không thể tới gần La Push, nên không thể cùng em đi xem có phải La Push xuất hiện người sói hay không. Nhưng Harry, mặc kệ có người sói hay không, em không nên đến gần La Push. Bởi vì trong lịch sử của người da đỏ La Push ghi lại, rất nhiều người sói, nhất là người sói mới chuyển đổi rất khó khống chế tâm tình của mình, bọn họ rất hiếu chiến, đầy tính hung hãn của dã thú và thích tấn công." Edward bỗng nhiên dừng chân, nghiêm túc nhìn Harry nói.
Harry trong lòng thấy có chút không đúng, bởi vì bản thân cậu đối với người sói cũng không xa lạ gì. Kiếp trước ở thế giới phép thuật cậu đã không ít lần tiếp xúc với bọn họ, dù Remus Lupin chết trên tay đám Tử Thần Thực Tử nhưng ông từng là thần sáng đuổi bắt tội phạm người sói. . . Cho nên cậu tình nguyện tin tưởng người sói tồn tại, có lẽ bọn họ và ma cà rồng ở thế giới này cũng giống nhau đều không quá giống với những gì truyền thuyết nói, cho nên cậu không nhận ra được mà thôi.
Nếu có. . . Cậu cảm thấy người bị Jacob cho là lãnh đạo của băng nhóm thiếu niên bất lương, Sam Ully, rất khả nghi. Nhưng cậu đã dần quen với sự bảo vệ quá mức của chàng bạn trai ma cà rồng, nên Harry vẫn rất "thành thật" nhìn anh, gật đầu đồng ý.
"Được rồi, anh nghĩ là anh phải đi." Edward ngẩng đầu lên, cười ôn hòa, "Có lẽ, tối nay chúng ta còn có một buổi hẹn hò."
Harry nhìn đôi mắt màu vàng xinh đẹp của Edward, ra vẻ ngại ngùng "A" một tiếng, nhỏ giọng nói: "Em nghĩ đêm nay anh sẽ không đến."
"Đương nhiên là không." Edward thảnh nhiên, mỉm cười nhìn cậu.
Harry quay đầu lại, đang nhớ về kế hoạch cậu đã tính toán trước đó, âm thầm suy nghĩ.
Có lẽ trước khi anh ấy đến mình vẫn còn thời gian thử nghiệm độc dược.
Trong suốt một tháng bởi vì cùng chàng bạn trai ma cà rồng yêu đương, Harry gần như hoang phí mọi buổi tối, ngay cả luyện tập khống chế phép thuật cũng rất ít. Vị phù thủy có vẻ ngoài không khác gì học sinh trung học bình thường khác, cảm nhận sâu sắc được việc mình bởi vì tình yêu mà dần dần "sa sút" thói quen sống, vì thế cậu quyết định phải "siêng năng" hơn.
Tiếng động cơ ô tô cắt ngang suy nghĩ của cậu.
Lúc này 1 chiếc xe khác cũng vô cùng nổi bật của gia đình Cullen dừng ở cửa ra vào, Harry nhận ra chiếc xe jeep sang trọng kia là thuộc về anh chàng ma cà rồng tóc đen cao to Emmet Cullen.
Giọng nói trầm thấp mà dễ nghe của Edward truyền vào tai: "Nhớ làm bài tập hôm nay, anh không hi vọng sáng sớm hôm sau đến trường lại phải cho em mượn bài, Harry. . ." Sau đó anh lướt qua Harry bước nhanh tới họp mặt cùng các anh em mình.
1 lúc lâu Harry mới kịp phản ứng.
Rõ ràng là giọng nói rất gợi cảm, nhưng cậu lại nghe được trong đó có một tia ranh mãnh và đắc ý.
Cậu biết Edward bởi vì chuyện bài tập mà cười nhạo cậu, nhưng cậu không thể không nhẫn nại. Bởi vì Edward ngoài trừ là bạn trai bí mật của cậu thì còn là gia sư dạy kèm môn hoá cho cậu khi ở nhà. Vì nghĩ cho thành tích môn hoá học và tương lai trở thành nhà bào chế thuốc, Harry quyết định coi thường loại cười nhạo không có ác ý này.
Được rồi, dù sao buổi tối gặp mặt, anh ấy cũng không cấm mình làm gì cả đúng không nào? Trước khi anh ấy đến, mình vẫn còn thời gian thực hiện kế hoạch thí nghiệm hôm nay. . .
Tiết mục nhỏ này không hề ảnh hưởng tới tâm tình của Harry, cậu nhẹ nhàng nhảy lên xe của mình, vừa tính toán dược liệu sẽ dùng vào tối nay, vừa chào tạm biệt nhóm của Mike cùng Justine vừa mới đi vào bãi đỗ xe.
—End chương 25 + 26—
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro