Chương 76 - 78: Lịch sử bị chôn dấu.

Sau khi nghỉ hè kết thúc, anh em nhà Swan đã là học sinh năm ba, đây cũng là năm cuối của họ trước khi lên đại học.

Đương nhiên, anh chị em nhà Cullen cũng đã lên năm ba.

Đây đã là lần thứ 8 Edward Cullen "hưởng thụ" cuộc sống trung học.

"Chào, Harry, khuya hôm nay có tụ họp. Ngay tại nhà của tôi, có thì giờ rãnh không?" Mike với khuôn mặt trẻ con từ phía sau đi tới, khoát tay lên vai Harry.

"Tôi. . ." Harry vừa mới mở miệng, lại bị thanh niên có đôi mắt màu vàng bên cạnh cắt ngang.

"Harry, luận văn của cậu vẫn chưa viết xong, ngoài ra cậu còn một đống thí nghiệm vẫn chưa xong." Edward Cullen ầm thầm nhắc nhở cậu bạn trai phù thủy của mình.

"A, đúng vậy, suýt chút nữa quên mất." Harry chợt nhớ tới, loại độc dược tối hôm qua bắt đầu điều chế, tới khuya hôm nay là có thể hoàn thành xong, "Mike, cậu đi 1 mình đi, tôi có lẽ không có thời gian, cậu có thể hỏi nhóm của Taylor ấy."

"Được rồi, được rồi, Harry, gần đây cậu quả thật mê hoá học rồi, muốn là nhà hóa học điên cuồng à?" Mike bất đắc dĩ nhún nhún vai, đi nhanh hơn.

Hoá học. . . Harry trong lòng rên rỉ, mình muốn thi điều chế thuốc quả thật là tự chuốc lấy cực khổ mà!

"Anh sẽ tiếp tục giúp em học bổ túc, Harry. Nên nhớ với thành tích môn hóa bây giờ của em, nếu chọn học điều chế thuốc chuyên nghiệp thì. . . Chẳng qua nếu như em đem thành quả nghiên cứu độc dược của mình đến làm luận văn xin vào đại học, có lẽ. . ." Edward có chút muốn nói lại thôi.

Harry bất mãn liếc mắt nhìn đối phương một cái, uể oải đi vào bãi đỗ xe: "Em vẫn nên thành thành thật thật theo anh học, anh tin rằng bọn họ sẽ không xem em là người kỳ quái sao? Chuyện học lên ngành điều chế thuốc chuyên nghiệp có liên hệ mật thiết nhất với độc dược học của phù thủy. Em hy vọng có thể mau chóng nghiên cứu chế tạo ra độc dược trị chứng khó thở, dù em không phải giáo sư Snape."

"Đúng rồi, vị cha Grant Hunphrey đó sao rồi?" Edward buồn cười nhìn Harry, đổi đề tài "Bây giờ ông ấy. . ."

"Ông ấy đã xuất viện, nhưng vẫn đang nghỉ ngơi điều dưỡng. Nghe nói khi chạy trốn khắp nơi cùng Sirius, đối với sức khỏe của cha Grant có ảnh hưởng rất lớn. Đến bây giờ em vẫn không biết gia tộc Volturi và họ rốt cuộc có hận thù sâu nặng gì, cứ luôn truy giết bọn họ nhiều năm như vậy?" Harry thở dài.

Được rồi, dù thế nào, họ bây giờ khá an toàn.

Hôm đó, Sirius đối với Edward không có thái độ hữu hảo, là vấn đề làm Harry nhức đầu. Từ sau khi chú ấy tỏ rõ sẽ không ủng hộ hai người họ ở cùng nhau, Harry không còn dám mang Edward đến hạt Avery.

Đối với thái độ cực kỳ cứng rắn của Sirius, Harry thât sự không có biện pháp. Trước khi chưa thay đổi được suy nghĩ của Sirius, Harry cũng không muốn để hai người gặp lại, phòng ngừa chuyện lần trước lại phát sinh.

"Khả năng của anh đối với cha đỡ đầu của em không phải hoàn toàn không có tác dụng, tuy rằng anh không thể đọc được suy nghĩ của ông ấy rõ ràng như những người khác, nhưng anh có thể đọc được vài thứ đứt quãng. Có lẽ toàn bộ phù thủy đều có thể hoặc nhiều hoặc ít miễn dịch với khả năng đọc suy nghĩ của anh."

"Vậy anh đọc được cái gì?" Harry tò mò nhìn anh, trong số những người Edward từng gặp, chỉ có cậu và Bella có thể hoàn toàn miễn dịch khả năng đọc suy nghĩ của anh, còn Sirius thì coi như 1 nửa .

Ý cười trên mặt anh biến mất, anh im lặng một lúc sau mới đáp: "Anh không lắm, lúc đó tâm tình của ông ấy rất kích động, có lẽ muốn thừa dịp em không ở đó, cho anh nếm thử vài câu Avada Kedavra. Thế, Harry, Avada là cái gì?"

"Khụ ——" Harry mở to mắt, "Edward, anh không cần để ý cái đó. Chú ấy sẽ không làm vậy đâu, chú ấy chỉ rất tức giận mà thôi." Sau đó cậu lại lặng lẽ liếc nhìn anh một cái, "Anh không tức giận chứ?"

"Không, " Giọng anh khá dịu dàng, "Anh chỉ có chút uể oải mà thôi. Em rất thương ông ấy à?"

"Đúng vậy, nhưng cách nhìn của ông ấy không ảnh hưởng đến em." Nếu không phải đang ở đám đông, Harry thật muốn dùng nụ hôn để chứng minh.

"Anh rất vui." Đọi mắt vàng của anh sáng lên, cầm tay cậu rồi nhanh chóng buông ra.

Dù sao cũng không ai có thể thấy rõ động tác của anh, không phải sao? Harry lướt nhìn bạn học xung quanh, cảm thấy nhịp tim của mình lập tức nhanh hơn.

Tới bãi đỗ xe, hai người liền đi tới xe của mình.

"Ngày mai là thứ bảy, anh muốn cùng Carlisle và mọi người đi 'lữ hành' . Em có dự tính gì chưa, muốn đi cùng bọn anh không?" Đứng bên cạnh chiếc Volvo màu bạc, anh chàng ma cà rồng đẹp trai có vẻ vô cùng phong độ tao nhã.

"Không, em định đến chỗ Sirius. Chú ấy đồng ý nói cho em nhge 1 ít thành quả nghiên cứu của chú ấy về phù thủy bản thổ trong mấy năm gần đây. Tuy rằng em rất nghi ngờ, dùng từ 'nghiên cứu' để hình dung có thích hợp hay không." Harry đương nhiên biết "lữ hành" của nhà Cullen là có ý gì. Mặc dù đối với chuyện này rất có hứng thú, nhưng so chuyện đó, thì những phép thuật thần bí của phù thủy bản thổ vẫn làm cho cậu bị hấp dẫn hơn, cho dù cậu không phải xuất thân từ Ravenclaw.

"Được rồi, vậy thứ 2 chúng ta gặp lại." Edward có chút thất vọng nhún nhún vai, chui vào xe của mình.

"Không ——, anh không nhớ món độc dược của em sao, tối nay em sẽ đến nhà anh một chuyến. Khoảng mười hai giờ, thế nào. . ." Harry "mờ ám" nháy mắt với anh.

"Harry. . . Được rồi, anh chờ em." Edward lặng đi một chút, có chút bất đắc dĩ nhô đầu ra khỏi cửa xe, giọng nói lại mang theo một chút vui mừng.

"Đương nhiên, anh phải giúp em chuẩn bị nguyên liệu của bước tiếp theo, sau đó. . ." Harry nheo mắt lại, rì rì mở miệng nói, "Lúc em ở tầng hầm chế thuốc, xin đừng tới quấy rầy em."

Biểu cảm vui mừng của anh cứng lại trên mặt, nhướn mi.

Sau khi chiếc Volvo màu bạc ra khỏi cửa trường học, Harry khoái trá tựa vào chiếc xe tải Chevrolet, đợi em gái song sinh —— Bella Swan.

Bởi vì 2 anh em dùng chung 1 chiếc xe, cho nên bình thường luôn cùng nhau về nhà.

Nhưng khi thấy thiếu niên da đỏ cưỡi xe máy xuất hiện ở cửa trường học, Harry mới nhớ đến em gái của mình hôm nay có cuộc hẹn với cậu bé người sói.

Jacob cao hơn người xung quanh rất nhiều, nên khá khiến người khác chú ý. Cậu ta mặc quần áo tùy ý cùng bộ dạng cau mày khiến người khác cảm thấy giống như thành phần bất lương, nên những học sinh bên cạnh đều tự giác đi vòng.

A, thằng nhóc đó . . . Chẳng lẽ đám người sói ở La Push sau khi thức tỉnh, luôn phát triển hơn cả thời kỳ trường thành sao?

Được rồi, dù nói gì thì, Bella thích cậu ta. . .

Harry thở dài, khởi động ô tô, quyết định không chờ em gái của mình.

Sáng sớm hôm sau, Bella đi theo bạn trai tân nhiệm của mình —— Jacob Black tới La Push, còn Harry thì độn thổ tới hạt Avery.

Lúc Harry đột nhiên xuất hiện ở ven biển trong hạt Avery thì suýt chút nữa bị một tiếng thét chói tai làm ngất xỉu.

Harry lúc này mới kịp phản ứng, thần chú độn thổ của cậu xảy ra vấn đề, địa điểm xuất hiện bị lệch lạc, hơn nữa bởi vì trước đó không dùng thần chú xem nhẹ nguyền rủa, bị người khác thấy được.

Một câu "Obliviate" đánh vào cô gái đang thét lớn, Harry cho mình thêm 1 câu thần chú xem nhẹ rồi nhanh chóng thoát khỏi bờ biển.

Trước khi độn thổ đã thất thần, suýt chút nữa khiến cậu bị phân tách trong quá trình chuyển không gian. Kết quả vì địa điểm bị lệch, Harry không xuất hiện 1 cách chính xác trong sân sau giáo đường.

Hôm nay thời tiết ven biển vô cùng tốt, từ vị trí này vừa lúc có thể nhìn thấy chóp nhọn của giáo đường, Harry thích thú đi trong gió biển về hướng giáo đường nhỏ.

Tới cửa, Harry phát hiện trước đó vài ngày bởi vì cha sứ bị bệnh mà đóng cửa nên hôm nay giáo đường đã có thể mở cửa lại.

Cha Grant không sao rồi à?

Bởi vì thời gian còn sớm, trước đại sảnh giáo đường im ắng, không có đám người cầu nguyện, Harry lập tức đi về phía sau.

Còn chưa đi tới cửa, thanh âm bên trong đã truyền ra.

"Grant, cậu nên xin điều 1 tu sĩ nữa đi, những thứ như chủ trì hôn lễ đối cậu bây giờ mà nói quá vất vã." Giọng nói của Sirius hiếm khi nghiêm túc như vậy.

"Anh không nhớ sao, anh cũng coi như một cha sứ, tuy rằng giấy chứng nhận của anh là dùng thần chú lẫn lộn giả tạo. Cho nên tiếp tục xin một tu sĩ nữa có thể không dễ dàng, hơn nữa ngày mai còn có một buổi hôn lễ. Sirius, anh cũng hiểu rõ, với cơ thể của tôi mà nói, có lẽ đây là lần cuối cùng!"

Harry dừng một chút, nhẹ chân, lặng lẽ đi tới cửa.

Sau đó cậu thấy cha Grant mệt mỏi dựa vào bên giường, sắc mặt có chút không tốt lắm, mang vẻ tái nhợt do bệnh, nhưng biểu cảm lại rất bình tĩnh.

Sirius đứng bên giường lặng đi một chút, sắc mặt rất khó coi.

Hắn bình tĩnh nhìn cha sứ trong chốc lát, chán nản mở miệng nói: "Đều bởi vì tôi. . . Nếu lúc ấy không phải vì giúp tôi tìm kiếm tư liệu, cậu cũng sẽ không biến thành như vậy!"

"Không phải, Sirius. Thật ra, tôi cũng cảm thấy hứng thú với đoạn lịch sử bí ẩn đó, nên mới cùng đi với anh. Hơn nữa tôi mới là người nên xin lỗi, bởi vì tôi. . ."

"Tôi không muốn nhắc lại chuyện này!" Sirius vô lực mở miệng nói, "Xin lỗi, Grant. Nhưng tôi xin cậu. . ."

Hai người đàn ông trong phòng yên lặng không nói gì.

Đứng bên ngoài, Harry nhìn bộ dạng bây giờ của Sirius có chút lo lắng, dù sao thì cũng rất ít chuyện có thể làm cho Sirius uể oải như vậy.

Hơn nữa có vẻ bệnh của cha Grant dường như khá nghiêm trọng, chẳng lẽ không chỉ đơn giản là khó thở? Harry đối người đàn ông có gương mặt và tính cách khá giống Lupin rất có hảo cảm.

"Sirius, cha Grant. . ." Harry nhẹ nhàng gõ cửa, đi vào.

"A, Harry. . . Sao con lại vào từ cửa lớn?" Nhìn thấy Harry, Sirius có chút giật mình, nhanh chóng từ uể oải khôi phục lại.

"Vừa rồi lúc độn thổ địa điểm có vấn đề, con đi bộ tới." Harry do dự một chút nói, "Vừa rồi con nghe thấy cha Grant . . ." .

Cảm thấy ánh mắt lo lắng của Harry, cha sứ ngẩng đầu cười cười ôn hòa: "Đừng lo lắng, Harry, đây là bệnh cũ."

"A. . . con có thể xem thử không? Tuy rằng con cũng không giỏi phép thuật trị liệu." Harry chậm rãi đến gần cha Grant.

"Đương nhiên." Cha Grant không cự tuyệt.

Harry thi triển phép thuật dò xét trên người cha sứ.

Đối với ông ấy, không biết dùng độc dược có thể chữa hay không, tuy rằng trước mắt Harry đối với tiến độ nghiên cứu độc dược có thể dùng "rối tinh rối mù" để hình dung, nhưng so với Sirius vẫn tốt hơn một chút, vì thế, cậu vô cùng cảm tạ sách giáo khoa của "Hoàng Tử Lai" vào năm lớp 5 ở Hogwarts.

Đỉnh đũa phép phát ra ánh sáng mỏng manh, ánh sáng di chuyển quanh người cha Grant.

Một lúc sau, Harry sắc mặt khó coi thu hồi đũa phép: "Sirius. . . Đây là do nghệ thuật hắc ám tạo nên sao?"

***

Harry kinh ngạc nhìn cha Grant, cậu không rõ phù thủy trên thế giới này có lẽ đã diệt sạch, ông ấy sao có thể bị thương bởi nghệ thuật hắc ám chứ?

"Con đã phát hiện à, Harry?" Sirius thở dài, "Thật ra đây cũng không thể xem như nghệ thuật hắc ám làm bị thương, ít nhất không phải nghệ thuật hắc ám ở thế giới chúng ta, hoặc nên nói là nguyền rủa thì thích hợp hơn. Khoảng mười năm trước, ở trong núi sâu tại Romania, chú và Grant phát hiện ra nơi thứ 3 có di tích phù thủy. Ở đó, Grant bị nguyền rủa có trong di tích phù thủy đánh trúng, lời nguyền đó nhằm vào người của giáo hội. Không biết bọn họ dùng biện pháp gì, lại có thể nhận biết người của giáo hội. Sau đó chúng ta tìm vài năm mới biết được cách hoạt động của lời nguyền đó, nhưng cơ thể cậu ấy đã phải chịu đựng rất lâu. . . Hơn nữa trong mấy năm đó bọn chú đang không ngừng tránh né đám dơi con kia, chứng khó thở của Grant là bị vào khi đó."

"Vậy, cha Grant lúc đó cũng đi tìm di tích?" Harry nhìn sang cha Grant.

Cha sứ trước mắt rõ ràng là 1 con người bình thường, không ngờ Sirius lại dẫn ông ấy cùng đi tìm kiếm di tích.

"Đúng vậy tự ta yêu cầu đi cùng Sirius, hơn nữa không có ta chỉ sợ anh ấy không dễ tìm được manh mối những di tích này." Giống như nhìn ra Harry đang suy nghĩ gì, cha Grant nói với cậu. Đôi mắt màu nâu của vị cha sứ rất tĩnh lặng và bình thản, giống như Sirius nói đến 1 người khác vậy.

"Đúng vậy, cậu ấy đã giúp chú rất nhiều. Harry, con có biết Grant trước khi trốn chạy cùng chú thì đang làm gì không?" Sirius nói, "Không biết con có nghe nói tới thư viện ngầm ở đại giáo đường St. Peter không?"

". . . Đương nhiên. Cách đây không lâu con còn đi qua nơi đó, vì tìm kiếm manh mối bản thổ phù thủy. . ." Hơn nữa chính ở chỗ đó đụng phải Marcus. Harry khá kinh ngạc vì cha đỡ đầu của mình cũng biết chỗ này. Cậu biết Carlisle lúc trước là từ thư viện của gia tộc Volturi tìm được điều này, như thế, Sirius biết được từ đâu?

"Harry. . . Không ngờ con cũng tới đó." Sirius có chút cảm thán nói, "Trước đây, Grant chính là giáo sĩ canh giữ thư viện đó, chú vào đó tìm tư liệu mới quen cậu ấy."

"Đúng vậy, trước khi gặp được Sirius, ta đối với giáo hội, ma cà rồng, người sói cũng khá hiểu rõ. Sau khi gặp Sirius, ta lần đầu tiên biết trên thế giới còn có phù thủy tồn tại. Sau đó ta hi vọng cùng anh ấy đi tìm đoạn lịch sử bí ẩn và di tích phù thủy, ta muốn tự mình thấy đoạn lịch sử bị chôn dấu đó, cũng trợ giúp Sirius tìm được đường về nhà." Cha Grant thấp giọng nói, giọng nói dịu dàng bình thản.

"Với sự giúp đỡ của Grant, chú mới tìm được những di tích đó. Đáng tiếc. . ." Trong giọng nói của Sirius đã đầy hối hận.

"Sirius. . ." Cha Grant cản trở Sirius nói tiếp, ông quay sang nói với Harry, "Sau đó, Sirius luôn mang theo ta tìm kiếm cách phá bỏ nguyền rủa."

"Thật vậy sao? Thế vì cái gì. . ." Các người lại bị gia tộc Volturi đuổi giết chứ? Harry do dự một chút, vẫn chưa hỏi ra miệng. Với tính cách của Sirius, nếu muốn nói với cậu, thì đã sớm mở miệng.

Có lẽ cảm thấy không khí quá mức trầm trọng, cha Grant đứng lên ôn hòa nói: "Sirius, anh không phải nói muốn dẫn Harry đi xem thành quả nghiên cứu của anh sao? Những điều có quan hệ với phép thuật và những thứ liên quan tới phép thuật của phù thủy ở đây, Harry, nếu con đồng ý, ta cũng có thể kể cho con nghe 1 chút về đoạn lịch sử bí ẩn kia, nghe nói trước đó con cũng luôn tìm hiểu."

"Đương nhiên, con rất thích." Không nghĩ tới cha Grant là người quản lý trước đây ở thư viện ngầm của giáo hội, vậy lúc trước chức vị ở giáo hội của ông ấy chắc không thấp.

Harry có chút hưng phấn, dù sao đối với đoạn lịch sử này cũng đã tò mò từ lâu rồi.

Ví dụ như, cuộc chiến của phù thủy và giáo hội bắt đầu như thế nào, rồi họ và những giáo sĩ kia làm sao lại biến mất trong lịch sử.

"Này, Grant, khóa lịch sử của cậu để lát nữa hãy giảng, Harry nên theo tôi trước. Nó hẳn là có hứng thú với phép thuật hơn!" Sirius kéo cánh tay Harry, đi ra cửa.

"Sirius. . ." Harry có chút bất đắc dĩ nhìn cha Grant, lại phát hiện vị cha sứ với đôi mắt màu nâu đang dịu dàng nhìn người đàn ông tóc đen vẫn mang tính trẻ con như cũ, như đang nhìn đứa con đáng yêu của mình.

Harry lập tức bị ý nghĩ của chính mình làm hoảng sợ. Trên thực tế, Sirius bề ngoài tuy rằng còn trẻ, nhưng tuổi thật so với cha Grant còn lớn hơn mấy chục năm.

Cảm giác được tầm mắt Harry, cha Grant thu hồi ánh mắt đặt trên người Sirius, dường như thở dài khe khẽ.

Ngay sau đó, Harry bị cha đỡ đầu của mình kéo ra khỏi phòng ngủ.

Kế tiếp, Harry cùng Sirius tới phòng khách riêng của giáo đường.

Sirius vung tay lên, mặt đất trong phòng khách bỗng nhiên từ từ nứt ra ở giữa.

Harry lúc này mới phát hiện đó không ngờ là cái cổng vào cùng loại với Hẻm Xéo, nhưng chỉ không phức tạp như vậy mà thôi, trước đó cậu không chú ý tới.

Không ngờ Sirius còn biết cái này.

Đó dường như là 1 căn hầm, bên dưới mơ hồ có thể thấy 1 cầu thang nhỏ tối tăm, thông xuống bên dưới, trông cũng không quá sâu.

Sirius tùy tay thi triển một câu "Huỳnh quang lóe ra", mang theo Harry đi xuống phía dưới.

Harry đi theo sau Sirius, xuống 1 căn hầm cũng không rộng lắm. Bên trong ngoài một cái sô pha cũ nát và bàn gỗ thì chỉ còn mấy cuộn da dê ố vàng, còn có một vài thứ kỳ lạ không biết là gì, trên đó còn tản ra chút dao động phép thuật, có lẽ là những thứ thuộc phép thuật của thế giới này.

"Những bản ghi chép này lại không có phép thuật bảo hộ sao?"

Những cuộn da dê kia nhìn qua đã rất cũ nát, bên trên trải rộng dấu vết ăn mòn, có vẻ loang lổ. Trong nháy mắt đó, Harry thấy được từ thời Trung Cổ xa xưa tăm tối, những phù thủy này trước khi bị tiêu diệt đã cố hết sức giãy dụa. Đáng tiếc thế giới này không có Slytherin, không có Gryffindor, không có Ravenclaw cũng không có Hufflepuff, càng không có trường phép thuật Hogwarts mang theo hi vọng của cả thế giới phù thủy.

Harry chưa bao giờ hoài niệm Hogwarts nhiều như lúc này.

Tòa lâu đài thần bí cổ xưa, mặt hồ yên lặng đen thẳm mênh mông, bảy năm chiến tranh và hi vọng . . .

Bất cứ lúc nào, Hogwarts đều là nơi an toàn của các phù thủy nhỏ.

"Sao vậy, Harry?" Có lẽ bởi vì Harry 1 lúc lâu không nói gì, Sirius có chút lo lắng hỏi.

"Không, con ổn." Harry đẩy mắt kính đang trượt xuống mũi, "Con chỉ cảm thấy may mắn mình từng sống ở thế giới kia."

"Hey, nhóc, vui lên chút nào!" Sirius cầm 1 cuộn lên, như đang trao vật quý cho Harry: "Harry, đến xem đi. Những điều này là do chú tìm được từ trong những di tích đó. 'Thạch Hóa Thuật' trước đó chú dùng, được ghi lại ở đây. Đương nhiên, nơi này còn có một chút vật có phép thuật."

"A, rất tuyệt, Sirius." Harry vẻ mặt kinh ngạc nhìn những "di vật" còn sót lại của bản thổ phù thủy, "Những vật có phép thuật này, được dùng thế nào?"

"Chú làm sao biết. . ." Sirius có chút ngượng ngùng nhìn Harry: "Ha ha, dù sao thì chú cũng không nghiên cứu nhiều với những thứ này, chỉ cảm thấy được có phép thuật dao động, liền mang đi. Còn những phép thuật kia, xét theo phép thuật của chúng ta, thì phép thuật ở thế giới này nghiên về nguyền rủa như nghệ thuật hắc ám, hiệu quả khá mạnh. Nhưng phép thuật trực tiếp tấn công không nhiều lắm, hơn nữa các loại phép thuật cũng không phong phú như của chúng ta. Hoàn toàn không có phép thuật thường thức hay để trêu chọc, quả thật không thú vị. Thế giới này, phù thủy khi còn sống, hẳn là không có phép thuật mạnh như chú bây giờ."

Bởi vì có niềm tự hào mãnh liệt với thế giới của mình, đối với Sirius mà nói, đương nhiên là phép thuật của mình tốt hơn.

Được rồi, chuyện thật ra cũng là suy nghĩ của mình, bởi vậy mình không cần cố sức nghiên cứu mấy thứ này. Harry dùng sức gật đầu.

Nhưng trên thực tế, cậu bắt đầu đối với những thứ không biết này cảm thấy hứng thú.

Trong nháy mắt, cậu cảm giác mình bị Ravenclaw bám vào người. . .

***

Harry vừa nghe Sirius giải thích, vừa cẩn thận lật xem quyển sách trên tay, sợ làm cho những tờ giấy kia bị đứt ra trên tay cậu.

Một phần nhỏ về phương diện này cậu có thể hiểu được, nhưng đa số còn lại là dùng tiếng Anh cổ hoặc tiếng Latin cổ để viết, cậu hoàn toàn không thể đọc. Sau cùng có một phần nhỏ phiên dịch viết tay, xem ra là có người dịch nó thành Anh ngữ hiện đại.

"Đây là Grant giúp chú phiên dịch, cậu ấy biết tiếng Anh cổ và tiếng Latin cổ, nếu không có cậu ấy, chú hoàn toàn không thể hiểu những thứ này." Tùy tay thi triển thần chú biến hình, ghế sô pha cũ nát nháy mắt trở nên mới tinh sạch sẽ, Sirius lười biếng ngồi xuống, hai chân vắt chéo, có chút đắc ý nói, "Chú cảm thấy phép thuật của thế giới này quá ít, nhưng cũng hệ thống hơn. Trải qua ngàn năm, đa số phép thuật đều đã thất truyền, chú cũng chỉ tìm được những thứ này mà thôi."

Đại khái xem qua, Harry lập tức bị câu thần chú phức tạp, trận pháp, ký tự ma thuật bên trong làm mê mẩn. Đa phần nội dung đều không hiểu được, hơn nữa không biết có phải do hệ thống phép thuật bất đồng, nên thần chú của phép thuật ở đây khi đọc cảm thấy khá khó chịu.

"Thật sự. . . không giống nhau." Harry thì thào mở miệng nói.

Cho dù bị Ravenclaw bám vào mình, nhưng người từng là "Kẻ Được Chọn" vẫn là một sư tử Gryffindor. Đồ vật trong này đối với cậu mà nói, quá mức huyền diệu.

Có lẽ nếu không vì lời nguyền trên người cha Grant, thì năm đó Sirius sẽ không bao giờ động vào mấy thứ này. Khi đó có thể tìm được cách giải lời nguyền của cha Grant, đã là Merlin phù hộ.

"Đúng là kỳ diệu, nếu Hermione ở đây, cô ấy sẽ vui đến chết." Nhớ tới người bạn có mái tóc nâu kia, Harry lại hoài niệm.

Tuy rằng tự nhận không phải giống nhau, nhưng với tư cách là phù thủy "thứ 2″ trên thế giới này, Harry cảm thấy cần phải làm tròn nghĩa vụ phù thủy, ít nhất cũng cần phải lưu truyền lại những thứ này.

Vì thế, Harry không thể không kiên trì xem.

Mãi đến khi cha Grant đến tầng hầm gọi bọn họ ăn trưa, Harry mới buông đống sách trong tay.

Ăn trưa xong, Sirius mang vẻ mặt không tình nguyện đi rửa chén, còn Harry nhanh chóng đến bên cạnh cha Grant.

"Cha Grant, cha có thể giảng cho con một chút về đoạn lịch sử đó không, ý con là về thời Trung Cổ. . ."

"Đương nhiên, Harry, nếu con muốn nghe." Cha Grant nhìn có vẻ phấn chấn hơn một chút, ông bưng một ly hồng trà nóng, thả lỏng ngồi xuống ghế sô pha phòng khách, kể cho Harry nghe.

"Trước khi ta gặp được Sirius, đã làm việc trong thư viện ngầm của giáo hội nhiều năm, những năm đó ta luôn nghiên cứu những quyển sách cổ. Từng là người của giáo hội, ta biết được có 1 số ma cà rồng và người sói tồn tại, nhưng hoàn toàn không nghe nói tới có phù thủy tồn tại. Ta chỉ là 1 tu sĩ gầy yếu bình thường, tuy rằng tốt nghiệp ở học viện của giáo hội, nhưng ta lại càng giống 1 sử gia hơn, ta luôn đắm mình trong nghiên cứu. Ta luôn tin rằng, dù bí mật được chôn dấu như thế nào, nhất định đều là Thượng Đế an bài, cho dù là sự tồn tại của ma cà rồng và phù thủy cũng vậy." Nói tới hứng thú của mình, đôi mắt cha Grant cực kỳ sáng ngời, ông hưng phấn nói, "Harry, con có biết lần đầu tiên ta nhình thấy đoạn lịch sử đó thì tâm tình như thế nào không, trên thế giới này vẫn có phù thủy thật sự tồn tại, hơn nữa giáo hội còn từng xuất hiện nhiều giáo sĩ thật sự có sức mạnh."

"Vậy phù thủy và giáo sĩ. . ."

"Khi đó, giáo hội và phù thủy vốn là kẻ địch, cũng như bọn họ, ma cà rồng và người sói cũng không có quan hệ tốt, nhưng chưa đến mức tiêu diệt cả chủng tộc. Mãi đến sau này đã xảy ra một việc. . . Con có biết những giáo sĩ có sức mạnh của giáo hội làm thế nào mà xuất hiện không?"

Harry lắc đầu: "Chẳng lẽ không phải tự nhiên sinh ra sao? Giống như phù thủy có phép thuật, đều là trời sinh."

"Đương nhiên không, " Sirius bỗng nhiên ngồi vào bên cạnh Harry, khinh thường nói, "Phù thủy là trời sinh, phép thuật của chúng ta cũng là bẩm sinh. Còn bọn họ. . . Chỉ giống như ma cà rồng và người sói, là 'chế tạo' mà có."

"Cái gì?" Harry cực kỳ kinh ngạc.

"Đúng vậy, những giáo sĩ có sức mạnh của giáo hộ thật sự là 'chế tạo' ra." Cha sứ tiếp lời nói, "Ma cà rồng và người sói đều do con người chuyển hóa mà thành, ta nói không phải là người sói ở LaPush, láng giềng của con đó là người biến dạng, còn đây là người sói thật sự. Những giáo sĩ có sức mạnh chỉ là người bình thường thông qua 'Lễ rửa tội' mà thành. Công cụ dùng trong lễ rửa tội của bọn họ có lẽ con đã nghe nói qua, chính là thánh khí của giáo hội."

"Thánh khí của giáo hội. . ." Harry mở to hai mắt nhìn, "Con chỉ nghe nói tới các loại côn trùng có ma thuật, vương miện dây gai hoặc là những thứ dùng để ước nguyện."

"Chính là nó." Vẻ mặt cha Grant dần dần nghiêm túc.

Sirius tiếp lời: "Khi ấy giáo hội phát động vài lần diệt trừ dị giáo, các giáo sĩ và bản thổ phù thủy cũng đánh nhau giữa những lúc đó. Mãi đến khi các phù thủy này không biết đã hợp sức thi triển lời nguyền gì, làm ô nhiễm thánh khí. Từ đó thánh khí bắt đầu dần dần mất hiệu lực . . ."

"Nói cách khác, những thánh khí này không thể tiếp tục chuyển hóa giáo sĩ nữa?"

Cha Grant liếc mắt nhìn Sirius một cái, nói: "Đúng vậy, nhưng thời gian thánh khí dần dần mất hiệu lực, cũng duy trì liên tục vài trăm năm. Trong thời gian này phù thủy và giáo sĩ cũng chết rất nhiều người. Cho nên sau đó giáo hội phái đi 1 lực lượng rất lớn bất chấp hậu quả phát động chiến tranh với phù thủy, đây cũng chính là trận tiêu diệt phù thủy nổi tiếng. Trên thực tế, chiến tranh giữa phù thủy và giáo sĩ kéo dài mấy trăm năm, mãi đến khi phù thủy hoàn toàn biến mất, thánh khí hoàn hoàn toàn mất hiệu lực."

"Cho nên sau đó, phù thủy thất bại hoàn toàn, dẫn đến bị tiêu diệt. Còn giáo hội bởi vì thánh khí bị ô nhiễm, không có khả năng tiếp tục tạo ra giáo sĩ có sức mạnh, cho nên những giáo sĩ còn sót lại sau khi qua đời, đã hoàn toàn mất đi sự kế thừa."

"Chính là dạng. . . trận chiến lưỡng bại câu thương." Giọng cha Grant có chút trầm xuống, dường như đang đắm chìm trong bí mật to lớn của lịch sử.

Lịch sử nói 1 cách khái quát, thì do vô số máu tươi tạo thành. Harry cảm thán, tâm tình không hiểu sao cũng trầm xuống.

"Về chuyện này còn có một chút vấn đề nhỏ, ta cũng rõ lắm, nhưng cũng vì vậy mà càng hứng thú hơn với đoạn lịch sử thần bí này. Sau khi gặp được Sirius, ta bắt đầu cùng anh ấy đi thăm dò di tích phù thủy. Anh ấy tìm đường về nhà, con ta thì truy tìm nghiên cứu lịch sử của ta. Con không thể tưởng tượng được, chủng tộc phù thủy này thần kỳ đến thế nào đâu!"

"Khụ ——, Grant, tôi và Harry cũng là phù thủy. Cậu chưa từng tới thế giới của chúng tôi, nơi đó so với ở đây càng thần kỳ hơn." Sirius bất mãn nói.

Cha Grant liếc mắt nhìn Sirius một cái, có chút buồn cười nói: "Nếu anh có thể mang tôi đi, tôi sẽ rất vui".

Bả vai Sirius lập tức sụp xuống.

"Vậy trước khi tìm được di tích phù thủy. . ." Harry không rảnh cảm thông cho hành vi của Sirius, hứng thú của cậu hoàn toàn bị hút hết.

"A, có quan hệ tới chuyện đó. . ." Sirius hưng phấn nắm lấy bả vai Harry, "Chú và Grant phát hiện ra di tích thứ nhất ngay tại Anh quốc. Cậu ấy tìm được trong sách cổ, rồi đoán được vị trí cụ thể của nó. Con nhất định không thể tưởng được bên trong đó bọn chú đã thấy cái gì. . ."

Vì thế, mãi đến khi hoàng hôn, Harry đang cầm mấy cuốn sách phép thuật cổ, nhưng trong đầu vẫn chứa những kinh nghiệm phiêu lưu hưng phấn của Sirius, mãi tới lúc về đến nhà.

Sau đó cậu lại bi ai phát hiện độn thổ của mình tiếp tục xuất hiện vấn đề.

"Harry, con ở đấy làm gì thế?"

Đang ngây người leo từ nóc nhà xuống thì ở cửa truyền đến một giọng quen thuộc, Harry lại than thở.

"Cha, trần phòng ngủ mấy ngày nay bị mưa, con muốn xem coi có phải nóc nhà bị dột hay không." Nhìn thấy cảm sát trưởng Swan đã về nhà sớm, Harry bình tĩnh nói dối, "Thật may, phòng ngủ không sao. Chỉ bị dột 1 chút mà thôi, con đã sửa lại rồi, cha có thể đem cái thang qua giúp con không."

". . . Đương nhiên." Cảnh sát trưởng Swan không chút nghi ngờ đi giúp con mình đem thang tới.

Ông hoàn toàn quên mất, không có thang, con của mình làm sao leo lên được. . .

—End chương 76 – 78—

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro