7💐

"Haru, ba mẹ em mời anh đến chơi."

Câu mà Junkyu vừa nói khiến Haruto cảm thấy như bị sét đánh giữa ban ngày. Bố mẹ Junkyu mời cậu đến chơi? Điều đó có nghĩa là Junkyu đã nói với bố mẹ về mối quan hệ của họ.

Haruto thực sự rất hạnh phúc, chứng tỏ Junkyu nghiêm túc trong mối quan hệ này. Nhưng Haruto cũng chưa sẵn sàng, cậu nghĩ rằng còn quá sớm. Cậu không biết phải hành động như thế nào, cậu sợ bố mẹ Junkyu sẽ không thích mình.

Theo thỏa thuận, bữa tối giữa gia đình Kim và Watanabe Haruto sẽ được tổ chức vào ngày sinh nhật của Junkyu. Haruto đứng trước gương rất lâu để chăm chút ngoại hình của mình, đêm nay cậu gặp khó khăn trong việc chọn quần áo hơn lần đầu tiên hẹn hò với Junkyu.

Cuối cùng cậu chọn cách ăn mặc như thường lệ. Haruto đang mặc một chiếc quần jean màu xanh đậm với một chiếc áo sơ mi ca rô màu xanh. Đừng quên Haruto cũng đang mặc chiếc áo khoác đen yêu thích của mình vì theo dự báo thời tiết, nhiệt độ tối nay sẽ hơi se lạnh.

Haruto bấm chuông cửa nhà Junkyu một cách lo lắng. Haruto tự hỏi ai sẽ là người mở cửa cho mình, ông Kim? Bà Kim? Hay anh trai của Junkyu?

Haruto thường gặp họ trực tiếp, nhưng với tư cách là một nhân viên cửa hàng tiện lợi, không phải với tư cách là người yêu của thành viên nhỏ tuổi nhất trong gia đình họ.

Haruto có thể nghe thấy tiếng mở cửa, theo sau là tiếng bước chân đến gần hàng rào. Junkyu, người chào đón cậu tối nay.

"Haru, anh tới rồi!" Junkyu hét lên sung sướng. "Vào đi, mọi người trong nhà đang chờ anh."

Junkyu kéo tay Haruto bước vào nhà mình. Trước đó Haruto đã tặng một hộp bánh cho Junkyu. Khi đi trên đường, Haruto đã dành thời gian để mua một chiếc bánh sinh nhật tại cửa hàng yêu thích của Junkyu.

Nhà của Junkyu là một ngôi nhà đơn giản có hai tầng. Ngôi nhà này được chủ nhân bố trí rất độc đáo với sự pha trộn và kết hợp của nhiều màu sắc khác nhau. Haruto có thể nhìn thấy những chiếc đệm đầy màu sắc khác nhau được sắp xếp gọn gàng trong phòng khách.

Junkyu kéo tay Haruto vào phòng ăn. Haruto có thể thấy rằng tất cả các thành viên gia đình Junkyu đã tập trung ở đó.

Junkyu hắng giọng một lúc để thu hút sự chú ý của gia đình mình, ám chỉ rằng Haruto đã tới. Mọi người quay về phía Haruto, người đàn ông cao lớn lịch sự cúi đầu và giới thiệu bản thân.

"Chào buổi tối. Xin giới thiệu, cháu là Watanabe Haruto. Bạn trai của Junkyu."

Junkyu mỉm cười, ba người trước mặt Haruto cũng mỉm cười. Họ mời Haruto ngồi xuống. Haruto ngồi đối diện với anh của Junkyu, trong khi Junkyu ngồi ngay bên cạnh cậu. Bây giờ Haruto đã biết nụ cười dịu dàng và tính cách thân thiện của Junkyu đến từ đâu.

Bầu không khí không khó xử như Haruto tưởng tượng. Tất cả các thành viên trong gia đình Junkyu đều đối xử với cậu rất tốt. Mẹ Junkyu nhiều lần khen ngợi vẻ đẹp trai của Haruto và hỏi làm thế nào mà Haruto có thể có được thân hình cao lớn như vậy.

Cha Junkyu rõ ràng cũng có khiếu hài hước giống như Junkyu, nhiều câu chuyện cười thoát ra từ đôi môi đó và sẽ luôn được chào đón bằng tiếng cười từ khắp phòng ăn. Haruto thậm chí còn suýt nghẹn vài lần.

Bữa tối kết thúc, mẹ Junkyu từ trong bếp đi ra mang theo chiếc bánh sinh nhật được trang trí bằng ngọn nến số '19' do Haruto tặng.

Mọi người hát một bài hát chúc mừng sinh nhật. Junkyu mỉm cười, đôi mắt nheo lại như vầng trăng khuyết, và Haruto thích điều đó. Haruto thích nụ cười như thế này của Junkyu, cậu hy vọng sau này Junkyu cũng sẽ luôn cười như vậy.

Junkyu hắng giọng trước khi đọc bài phát biểu mừng sinh nhật của mình. Em bày tỏ lòng biết ơn đến cha mẹ và người anh đã chăm sóc em trong 19 năm qua.

Em cũng cảm ơn Haruto vì đã trở thành bạn trai của em và khiến em hạnh phúc, cuối cùng Junkyu cảm ơn Chúa vì vẫn được trao cơ hội để đón sinh nhật lần thứ 19 trong niềm vui.

Junkyu đã mời tất cả các thành viên trong gia đình mình và cả Haruto cùng thổi nến sinh nhật và cùng nhau ước nguyện. Chiếc bánh được đặt giữa bàn ăn, mọi người ghé sát vào chiếc bánh hơn. Họ im lặng và nhắm mắt lại, bắt đầu thực hiện một điều ước.

Haruto hy vọng sẽ được ở bên cạnh Junkyu và khiến em hạnh phúc mãi mãi. Junkyu hy vọng có thể ở bên cạnh những người em yêu thương lâu nhất có thể. Cả cha mẹ của Junkyu và anh của em đều bí mật thực hiện cùng một điều ước.

"Xin hãy cho phép Junkyu của chúng tôi tận hưởng sinh nhật lần thứ 20 và hơn thế nữa thưa Chúa."

.

.

.

Haruto đang ngồi trò chuyện với bố và anh của Junkyu. Họ mới gặp nhau nhưng Haruto đã cảm thấy thoải mái ngay lập tức. Hóa ra hyung của Junkyu và cậu có cùng một niềm đam mê, đó là nghe nhạc. Thể loại âm nhạc mà họ thưởng thức cũng vậy.

Haruto lắng nghe bố của Junkyu trong khi thỉnh thoảng liếc nhìn về phía nhà bếp. Ở đó, cậu có thể thấy Junkyu đang giúp mẹ rửa bát đĩa dùng cho bữa tối, nhưng lúc đó Haruto đã tình cờ nghe được cuộc trò chuyện đáng ngờ giữa hai người.

"Cứ để đó, Junkyu. Để mẹ rửa cho." Mẹ Junkyu vừa nói vừa giật lấy đống bát đĩa bẩn trên tay Junkyu. "Con, mau uống thuốc đi, ta không muốn nhìn mũi miệng con phun máu."

Haruto cau mày, Junkyu bị ốm? Cậu đột nhiên không thể tập trung vào những gì cha Junkyu đang nói. Đôi mắt của Haruto dõi theo cơ thể của Junkyu đang từ từ bước ra khỏi nhà bếp và đi lên cầu thang đến một trong những căn phòng, Haruto kết luận rằng căn phòng đó là phòng của Junkyu.

Haruto lại mơ mộng hồi lâu, cậu cố đoán xem Junkyu đang mắc bệnh gì. Haruto há hốc miệng vì mơ màng khi cậu cảm thấy một đôi tay nhỏ bé ôm lấy cổ mình từ phía sau.

"Haru, chúng ta về phòng đi."

Junkyu kéo một cánh tay của Haruto để người đàn ông đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Trước khi bước vào phòng của Junkyu, cả hai người họ đều cúi đầu chào một cách kính trọng những người có mặt ở đó.

Taeyong, anh trai của Junkyu, chỉ khuyên các em không nên làm những điều kỳ lạ trên đó và bị Junkyu trừng mắt.

Junkyu mở cửa phòng mình, Haruto có thể ngửi thấy mùi hoa oải hương tỏa ra từ đó. Theo Haruto, phòng của Junkyu rất ngăn nắp, thậm chí còn ngăn nắp hơn cả phòng của Jennie noona.

Căn phòng không quá lớn, chỉ chứa một chiếc giường queen size, một tủ quần áo hai cánh, một bộ bàn học và một giá sách. Phòng của Junkyu được sơn màu hồng, màu yêu thích của Junkyu, và tất cả đồ trang trí đều có màu trắng chủ đạo.

Junkyu mời Haruto vào và bảo cậu ngồi xuống. Sau khi đóng cửa, Junkyu đi theo Haruto lúc này đang ngồi ngay ngắn trên giường.

"Junkyu?" Haruto cao giọng để bắt chuyện.

"Ưm?"

"Em có bị bệnh không?" Haruto hỏi thẳng vào vấn đề.

"Không ạ, sao thế?" Junkyu trả lời rất thản nhiên.

"Đừng nói dối anh,Junkyu. Lúc nãy anh nghe mẹ bảo em uống thuốc. Và hình như em hay bị chảy máu cam?" Câu cuối cùng của Haruto nghe giống một câu khẳng định hơn là một câu hỏi.

"Haru, đừng làm quá lên. Gần đây em thường xuyên bị chảy máu mũi. Những người bạn khác của em cũng vậy. Em chỉ mệt mỏi thôi, anh biết đấy, năm học cuối thực sự hành hạ em cả về thể xác lẫn tinh thần."

Haruto không nhúc nhích, cậu vẫn cảm thấy Junkyu đang giấu cậu điều gì đó.

"Em nghiêm túc chứ?"

"Rất nghiêm túc. Còn về thuốc, nó chỉ là thực phẩm bổ sung."

Bằng cách nào đó, Haruto không còn đủ sức để hỏi thêm. Lần này cậu phải tin tưởng Junkyu với trái tim trĩu nặng.

"Nhân tiện, em có một gia đình tuyệt vời." Haruto nói để xóa đi sự im lặng đã diễn ra trong vài giây.

"Đúng vậy, họ rất tuyệt. Em rất biết ơn khi được sinh ra trong gia đình này." Junkyu mỉm cười, nhưng nụ cười đó trông thật lạ lùng trong mắt Haruto.

"Anh rất nóng lòng sớm được trở thành một phần của gia đình Kim."

Junkyu bật cười."Em cũng không thể đợi ngày đó đến." Cậu bé dễ thương được bế ngồi lên đùi Haruto. Vài nụ hôn ngắn ngủi liên tục đáp xuống đôi môi ngọt ngào của Junkyu.

Họ có một cuộc trò chuyện rất dài. Junkyu lại pha trò khiến Haruto cười phá lên, mẹ Junkyu thậm chí còn đập cửa phòng ngủ của Junkyu vì sợ hai người sẽ xảy ra chuyện.

Đã muộn, Haruto thực ra vẫn muốn nán lại với Junkyu nhưng cậu có nguyên tắc là không ở đến tận khuya.

Haruto nói lời tạm biệt với tất cả các thành viên trong gia đình Junkyu và cảm ơn họ vì đã chào đón cậu rất tốt. Sau đó Junkyu đi cùng cậu đến trước hàng rào.

"Anh có thể ở lại đây nếu anh muốn." Junkyu mím môi, như thể vẫn chưa muốn Haruto về nhà.

"Anh phải về nhà, Carol đang đợi anh." Cậu cười khúc khích. "Anh sẽ gọi cho em ngay khi anh về đến."

Junkyu mỉm cười. Giây tiếp theo, Junkyu bước một bước đến gần Haruto, em khẽ nhón chân để chạm vào khuôn mặt của người đàn ông trước mặt mình, sau đó trao cho anh một nụ hôn ngắn trên môi.

"Đi đường cẩn thận nhé Haru."

"Cảm ơn. Em cũng vậy, hãy chăm sóc bản thân thật tốt."

Haruto vừa đi được vài bước thì chợt nhớ ra một thứ, quà sinh nhật của Junkyu. Cậu lập tức quay người chạy lại chỗ Junkyu, thật may mắn là cậu bé ngọt ngào vẫn chưa biến mất sau cánh cửa.

"Junkyu!" Haruto hét lên để ngăn bước chân của Junkyu.

"Haru? Có chuyện gì vậy? Có quên gì không?"

"Ừ, quà sinh nhật của em."

Junkyu cau mày bối rối. Nhưng không mất nhiều thời gian để Junkyu hiểu ý của Haruto. Sau đó em mỉm cười hạnh phúc khi giơ tay lên và nói, "Đâu?"

"Em có thể lấy nó vào tuần sau, Kyu." Haruto cười tinh nghịch.

"Mwoya! Anh không mang theo sao?"

Haruto chỉ cười khúc khích. "Anh giữ lời hứa một năm trước. Món quà sinh nhật năm nay của em là một chuyến du lịch miễn phí cùng Watanabe Haruto đến bãi biển Sangju."

.

.

Chín giờ sáng Haruto đã sẵn sàng trước cửa nhà Junkyu. Như đã hứa, hôm nay cậu sẽ đưa Junkyu đi nghỉ. Ngay sau đó, hàng rào mở ra để lộ bóng dáng của Junkyu đằng sau.

"Em cắt tóc?"

Junkyu gật đầu trong khi nở nụ cười toe toét đặc trưng trên khuôn mặt.

"Tại sao?" Haruto hỏi lại.

"Anh biết đấy, việc rụng tóc thực sự khiến em phát điên. Vì vậy em đã cắt ngắn đi một chút để tóc bớt rụng hơn."

Haruto biết rằng Junkyu bị rụng tóc nghiêm trọng. Mỗi buổi sáng, khi Junkyu ở lại nhà Haruto, Haruto sẽ thấy chiếc gối mà Junkyu sử dụng đêm qua phủ đầy tóc. May mắn là tóc của Junkyu mọc cũng nhanh nên trông vẫn như cũ.

Haruto tất nhiên là lo lắng, cậu hỏi tại sao tóc của Junkyu lại rụng nhiều như vậy, và Junkyu nói rằng tất cả là do dùng sai loại dầu gội đầu.

Haruto mở cửa xe của mình -đi mượn của Hyunsuk- và mời Junkyu vào trong. Haruto cũng vào trong xe sau khi đóng cửa bên trái cho Junkyu. Một hành trình dài năm giờ sẽ bắt đầu.

Lần này chuyến đi thật yên tĩnh. Junkyu đột nhiên trở nên trầm lặng, em không nói hay hát như thường lệ. Haruto ghét bầu không khí như thế này.

"Kyu? Em bị ốm sao?"

Junkyu quay lại và lắc đầu để trả lời câu hỏi của Haruto.

"Vậy tại sao em lại im lặng?"

Thay vì trả lời câu hỏi của Haruto, Junkyu hỏi sang chuyện khác, "Anh không thích mái tóc mới của em à?"

"Tất nhiên là anh thích rồi, vẫn giống như trước vì em chỉ cắt một chút thôi, trông em vẫn như một đứa trẻ 5 tuổi."

Junkyu đột nhiên lườm Haruto.

"Đừng nhìn anh như vậy, anh còn chưa nói hết câu." Haruto hành động như thể cậu đang rùng mình rồi cậu mỉm cười dịu dàng. "Một cậu bé 5 tuổi đáng yêu, và em rất đáng yêu." Haruto cười khúc khích khi kết thúc câu nói của mình.

Junkyu lại mỉm cười, nhưng rồi em lại im lặng. Haruto nhiều lần cố gắng bắt chuyện nhưng Junkyu luôn trả lời ngắn gọn và kèm theo một nụ cười nhẹ.

Cuối cùng, Haruto đã thấy Junkyu im lặng trong hơn mười lăm phút, cậu bé dễ thương đang ngủ dựa vào kính chắn gió. Haruto quan sát khuôn mặt của Junkyu. Lúc đó Haruto cảm thấy rất có lỗi vì đã đưa em đi nghỉ ngày hôm đó.

Junkyu trông không được khỏe mạnh, khuôn mặt rất nhợt nhạt.

.

.

Họ đến nhà trọ sớm hơn dự kiến. Đường phố không đông đúc như lần đầu tiên họ đến đó, thêm vào đó lần này không có chuyện Junkyu tìm thấy những chú cún con và than vãn nữa.

Junkyu đã trông tươi tỉnh hơn kể từ khi họ rời khỏi khu vực nghỉ ngơi để ăn trưa. Lần này Junkyu công khai uống vài viên thuốc trước mặt Haruto sau bữa trưa.

Và như thường lệ, khi Haruto hỏi đó có phải là thuốc không, Junkyu sẽ trả lời bằng từ 'thực phẩm bổ sung'.

Haruto tò mò cố với lấy lọ thuốc của Junkyu, hi vọng tìm ra manh mối. Nhưng cậu không tìm thấy gì ngoài tên của Junkyu và liều lượng được liệt kê ở đó.

Lần này Haruto chỉ đặt phòng có một giường. Ngay sau khi Haruto mở cửa, Junkyu lập tức lao vào trong.

Em ném chiếc ba lô của mình một cách cẩu thả về phía giường và liên tục đi quanh phòng trong khi lẩm bẩm từ 'daebak!'. Có vẻ như Haruto đã dành khá nhiều tiền để đặt.

"Oa, Haru nhìn kìa!" Junkyu hét lên từ hướng phòng tắm. "Ngay cả bồn tắm cũng rất lớn, em nghĩ nó có thể chứa được ba người."

"Đương nhiên. Anh cố ý chọn để chúng ta tắm chung." Haruto nói đùa. Không lâu sau, một cuộn khăn trắng do nhà trọ cung cấp rơi trúng mặt cậu.

Junkyu cười khúc khích khi nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của Haruto. Thực sự với Haruto em cảm thấy rất hạnh phúc.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro