8💐
Kỳ nghỉ diễn ra hoàn hảo như Haruto tưởng tượng. Họ cùng nhau thưởng thức bữa tối gần bến tàu. Haruto đã chuẩn bị một bữa tối lãng mạn ngoài trời.
Junkyu dường như tận hưởng tất cả sự đối xử lãng mạn mà Haruto dành cho vào ngày hôm đó. Junkyu không bao giờ không nở một nụ cười hạnh phúc trên môi.
Sáng hôm sau, họ đến lễ hội văn hóa giống như năm ngoái. Họ cũng chơi cùng một trò chơi. Lần này Junkyu nhõng nhẽo yêu cầu Haruto lấy cho một cặp ốp điện thoại.
Và có vẻ như Haruto đã gặp may, bởi chỉ với một lần ném vòng, Haruto đã có thể lấy được chiếc ốp điện thoại đôi mà Junkyu muốn. Cậu thậm chí còn nhận được một chiếc vòng cổ vô cực khi thực hiện cú ném thứ ba.
Junkyu và Haruto đặt vỏ ốp tương ứng vào điện thoại. Cả hai khẽ cười khúc khích, thêm một món đồ đôi họ có.
Sau đó, Haruto đeo chiếc vòng cổ vô cực mà cậu có được vào cổ Junkyu. Chiếc vòng cổ được thiết kế dành cho phụ nữ, nhưng nó vẫn trông thật hoàn hảo khi được đeo bởi Junkyu.
Họ đan những ngón tay vào nhau khi đi dạo quanh lễ hội, không quan tâm đến những ánh nhìn đánh giá của người khác. Haruto thậm chí còn không ngần ngại hôn lên mặt Junkyu nơi công cộng khi anh chàng dễ thương khiến cậu quá phấn khích, và Junkyu cũng không bận tâm về điều đó.
Đến cuối ngày, họ quyết định trở về nhà trọ và chuẩn bị về nhà.
"Cảm ơn Haru, lần này quá hoàn hảo." Junkyu nói khi họ đang trên đường đến quán trọ.
Haruto nhìn vào mặt Junkyu, hóa ra Junkyu đã khóc rồi. "Không có gì." Đó là tất cả những gì Haruto có thể nói trước khi ôm Junkyu thật chặt.
"Em yêu anh nhiều lắm, Haru. Thật đấy." Junkyu hơi kiềm chế giọng nói run rẩy của mình rồi nói tiếp: "Mọi thứ anh làm đều đẹp đẽ cả".
"Anh yêu em nhiều hơn, Junkyu. Và không phải anh khiến mọi thứ trở nên đẹp đẽ. Mọi thứ trở nên đẹp bởi vì có em."
Họ ôm nhau thật lâu cùng với tiếng gió và tiếng sóng biển rì rào trong buổi chiều tà.
.
.
.
Thấm thoát mười tám tháng đã trôi qua. Junkyu hiện đã chính thức trở thành sinh viên SNU và đang theo học chương trình Quản lý kinh doanh quốc tế.
Điều tương tự cũng xảy ra với hai người bạn của Junkyu, Junghwan và Mashiho, họ cũng lần lượt vượt qua kỳ thi tuyển chọn của SNU và vào học các chương trình học mà họ mong muốn.
Jeongwoo cũng bắt đầu bước vào những năm tháng đại học, cậu ấy thích Kyunghee hơn SNU. Dù vậy, Jeongwoo vẫn làm việc bán thời gian tại cửa hàng tiện lợi.
Tất nhiên thành công của Junkyu không thể tách rời sự chăm chỉ của Haruto. Trong vài tháng gần đây, Haruto đã trở thành gia sư riêng cho Junkyu. Không có gì bí mật khi Haruto có một bộ não thông minh, cậu đã hoàn thành việc học trong hai năm. Bao gồm cả một thời gian ngắn gián đoạn.
Haruto thực hiện công việc mới rất chuyên nghiệp, thậm chí còn không ngần ngại quát Junkyu nếu cậu bạn dễ thương này không nghiêm túc trong học tập. Junkyu không tức giận khi Haruto cáu gắt với mình, em nhận ra rằng Haruto làm vậy là để giúp em.
Nhưng có những lúc tâm trạng của Junkyu không tốt và Haruto chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
"Đừng chơi với Carol nữa và giải quyết vấn đề của em đi, Kim Junkyu." Haruto nói với sự nhấn mạnh và cao giọng.
"Nào, Haru. Em mệt rồi, em đã làm các câu hỏi của anh cả tiếng đồng hồ rồi. Và anh biết đấy, em luôn đạt điểm tuyệt đối. Vì vậy, đừng bảo em làm những câu hỏi ngu ngốc này nữa và hãy để em nghỉ ngơi!"
"Anh biết em thông minh, nhưng vẫn có khả năng em sẽ rớt bài kiểm tra nếu cứ tiếp tục chủ quan như thế này, Junkyu."
"Ồ!" Junkyu đứng dậy khỏi chỗ ngồi. "Vậy là anh đang cầu nguyện cho em trượt bài kiểm tra?" Junkyu ném cuốn sổ của mình vào mặt Haruto và bỏ đi, rời khỏi căn hộ của Haruto.
"Anh phiền phức quá! Watanabe Haruto là ĐỒ NGỐC!" Junkyu nói thế trong khi đá tung cánh cửa căn hộ của Haruto từ bên ngoài.
Ngày hôm sau, Junkyu đến căn hộ của Haruto sớm trước khi đi học. Em ngượng ngùng nhấn chuông cửa.
Haruto mở cửa với đôi mắt nhắm hờ, điển hình của một người vừa mới thức dậy. Không được mời trước, Junkyu lập tức đi vào trong, khoác ba lô đi bất cứ hướng nào.
"Đi tắm đi, Haruto." Junkyu hướng dẫn.
Haruto chỉ biết gật đầu vâng lời, lúc đó cuộc sống của cậu chưa được viên mãn. Sau khi tắm xong, cậu ngửi thấy mùi thơm của thức ăn tỏa ra từ căn bếp. Junkyu làm bữa sáng cho cậu, và để lại một mảnh giấy trên bàn ăn.
'Haru, em xin lỗi. Em thực sự không có ý làm quá lên ngày hôm qua. Hãy hiểu cho cảm xúc đang còn chông chênh của người yêu anh nhé.
Em yêu anh... ăn sáng đi nha!'
Haruto bật cười khi Junkyu tự gọi mình là người không ổn định trong thư. Với tốc độ cực nhanh, Haruto đã hoàn thành xong bữa sáng của mình.
Về phần Junkyu, em quá xấu hổ để nói lời xin lỗi nên thà để lại mảnh giấy ghi lời xin lỗi hơn là nói trực tiếp.
.
.
Junkyu dường như đã mang năng lượng tích cực vào cuộc sống của Haruto. Mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp khi có Junkyu bên cạnh, bao gồm cả mối quan hệ của Haruto với bố mẹ cậu. Junkyu nhiều lần bảo Haruto đến thăm nhà bố mẹ đẻ, và cuối cùng Haruto cũng làm theo.
Và chắc chắn, mọi điều Junkyu nói đều đúng khi mọi thứ không tồi tệ như vẻ ngoài của chúng. Cha mẹ của Haruto đã rất vui khi thấy Haruto về nhà. Không có lời chửi thề hay giọng the thé nào phát ra từ miệng cha mẹ cậu, không giống như những gì Haruto đã nghĩ.
Cha của Haruto bắt đầu mềm lòng, ông bắt đầu để mặc cho Haruto muốn làm gì thì làm, ông cũng không ép buộc Haruto trở lại công ty và trở thành người thừa kế của mình mặc dù nguyện vọng vẫn còn đó, cha của Haruto đã cố gắng kìm nén cái tôi của mình vì hạnh phúc của Haruto.
Haruto thậm chí đã giới thiệu Junkyu với bố mẹ và chị gái của mình. Cậu mời Junkyu đi ăn tối, giống như Junkyu đã làm trước đó.
Junkyu không cần thêm sức mạnh nào để cả gia đình Haruto thích em ấy. Với tính cách thân thiện và vui vẻ, bất cứ ai cũng sẽ bị Kim Junkyu quyến rũ.
"Con ơi, người yêu của con có bị ốm không?" Mẹ của Haruto thì thầm nói. Hiện tại Haruto và mẹ đang ở trong bếp một mình để chuẩn bị món tráng miệng.
"Không. Chỉ là hệ thống miễn dịch của em ấy rất yếu."
"Bạn trai của con," mẹ Haruto nói khi bà sắp xếp một số món ăn lên khay mà Haruto đang mang, "trông nhợt nhạt quá."
"Trông em ấy lúc nào cũng nhợt nhạt, em ấy vẫn ổn mà mẹ."
.
.
.
Vào ngày sinh nhật của Haruto, Junkyu sẽ luôn đến với một chiếc bánh sinh nhật cỡ vừa được trang trí bằng những ngọn nến nhỏ có tuổi của Haruto trên đó. Họ sẽ cùng nhau ăn tối trên ban công căn hộ không thể nói là rộng rãi của Haruto.
Junkyu sẽ nấu tất cả những món Haruto yêu thích vào ngày hôm đó, và Haruto sẽ vui vẻ ăn hết chúng.
Junkyu thắp nến sinh nhật. Em đặt chiếc bánh ở giữa bàn để cả hai cùng thổi nến.
"Haru, nguyện vọng của anh là cái gì?" Junkyu hỏi khi Haruto bắt đầu nhắm mắt lại.
"Đó không phải là bí mật sao? Đó là lý do tại sao chúng ta luôn nói điều đó trong lòng."
"Lần này nói thật đi." Junkyu hỏi với đôi mắt lấp lánh, tất nhiên Haruto sẽ không từ chối.
"Tôi mong được tổ chức sinh nhật của mình với Junkyu vào năm tới và nhiều thập kỷ tới." Haruto bắt đầu nói ra hi vọng của mình, cậu nắm chặt tay Junkyu.
"Tôi hứa sẽ tiếp tục đồng hành cùng Haruto vào ngày sinh nhật của anh ấy. Mãi mãi."
.
.
Đôi khi Haruto nghĩ rằng Chúa đã yêu cậu quá nhiều. Chúa cho phép cuộc sống của cậu diễn ra suôn sẻ trong những ngày này. Mối quan hệ của cậu với Junkyu, công việc và mối quan hệ của cậu với gia đình mình cũng bắt đầu được cải thiện.
Nhưng chưa đầy một giờ sau khi Haruto bày tỏ lòng biết ơn của mình, một tai họa bắt đầu ập đến với cuộc đời cậu.
Haruto biết rằng người yêu của mình có bản chất hơi xúc động theo nghĩa là em ấy rất dễ khóc. Haruto không muốn gọi Junkyu là đứa nhóc hay khóc nhè. Nhưng chưa bao giờ Haruto thấy Junkyu khóc như lúc này. Junkyu đứng trước cửa căn hộ của Haruto với tâm trạng buồn bã.
Cả người em ướt sũng vì dính mưa, đôi mắt đỏ hoe vì nước mắt, cơ thể em run rẩy giữa việc kìm chế bản thân khóc và chịu lạnh, tiếng nức nở khe khẽ trượt ra khỏi đôi môi nhỏ.
Haruto bảo Junkyu vào nhà, cậu nói Junkyu hãy thay bộ quần áo ướt. Junkyu làm theo nhưng em vẫn tiếp tục khóc. Haruto đã làm món sô cô la ấm yêu thích của Junkyu và Junkyu đã uống nó trong khi vẫn đang khóc.
Haruto hỏi tại sao Junkyu lại như vậy, nhưng cậu bé nhỏ hơn phớt lờ cậu và tiếp tục khóc.
Đêm đó Junkyu chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của Haruto. Haruto nhận ra cơ thể Junkyu mà cậu ôm bây giờ khác hẳn so với lần đầu tiên, Junkyu gầy hơn. Haruto vuốt tóc Junkyu.
"Chuyện gì đã xảy ra với em vậy, Junkyu?" Haruto nói trước khi chìm vào giấc ngủ với Junkyu.
Nửa đêm, Junkyu mê sảng mà Haruto không hề hay biết.
"Em yêu anh, Haru. Yêu anh nhiều lắm." Nước mắt trào ra cùng với lời nói của Junkyu.
Sáng hôm sau Haruto chở Junkyu về nhà. Junkyu vẫn không muốn nói chuyện, em chỉ nắm chặt tay Haruto. Đến hàng rào, Junkyu quay mặt về phía Haruto và mỉm cười.
"Cảm ơn." em nhẹ nhàng nói.
"Hãy cho anh biết nếu có chuyện gì xảy ra với em, Junkyu."
Junkyu chỉ gật đầu. Em tiến lại gần cơ thể Haruto và bắt đầu hôn nhẹ lên đôi môi dày đó.
Haruto có thể cảm thấy môi mình ướt, không phải vì nước bọt mà vì nước mắt. Junkyu lại khóc trong nụ hôn dài của họ.
"Haru, em yêu anh, hãy chăm sóc bản thân thật tốt." Đó là những lời cuối cùng Junkyu nói trước khi bóng em biến mất sau cánh cửa.
Trên đường về nhà, Haruto không ngừng nghĩ về điều gì đã khiến Junkyu khóc cả đêm và ý nghĩa đằng sau nụ hôn đẫm nước mắt vừa rồi là gì.
Và trong tất cả những khả năng mà Haruto có thể nghĩ đến, cậu thậm chí chưa bao giờ nghĩ rằng nụ hôn này là nụ hôn tạm biệt mà Junkyu đã trao cho cậu.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro