Chương 1

Hôm nay là sinh nhật của Im Yejin, người phụ nữ này mất hai mươi năm từ một tiểu minh tinh tuyến mười tám bò lên vị trí nữ chủ nhân Kim gia, có thể nói là trăm phương ngàn kế.

Đáng tiếc là Kim Youngok phong lưu thành tính, dù cưới bà vào nhà sau khi vợ cũ chết, lại cũng chưa từng ngừng ngủ với minh tinh khác.

Nhưng bà ta từ trước tới nay không ít mưu kế, tỷ như tiệc sinh nhật lần này, Kim Youngok cũng rất là nể tình lựa chọn khách sạn sang trọng nhất trong thành phố —— Thịnh Thế Hoàng Triều.

Trong đại sảnh đèn đuốc huy hoàng còn nhiều tiểu minh tinh đến leo lên quyền quý, cùng với một ít tai to mặt lớn trong giới giải trí, còn có thương khách chính trị. Bọn họ mỗi người áo mũ chỉnh tề, dưới ánh đèn thủy tinh sáng chói, bưng cái giá nhân sĩ thượng lưu, tìm kiếm tài nguyên có thể lợi dụng khắp nơi.

Nữ chủ nhân vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ, làm khách đến đây đều có thể nhìn thấy gương mặt quý phụ được bảo dưỡng của bà, còn tranh thủ khích lệ và tán thưởng bà ta.

Kim Junkyu ngồi ở trên ghế sa lon trong góc uống rượu, đã có chút say rượu, chỉ là ánh mắt nhìn người phụ nữ kia lạnh lùng. Gương mặt của cậu trong hội trường đầy ngôi sao giải trí này cũng rất xuất chúng, phối hợp thân phận Kim công tử, trở thành một phần mục tiêu của tiểu minh tinh hi vọng được hơn người.

Một nữ minh tinh xinh đẹp chậm rãi đi tới chỗ cậu, trong lòng làm mộng đẹp trở thành Im Yejin thứ hai, khóe môi nhếch lên mỉm cười tự cho là tao nhã khéo léo, hoàn mỹ nhất.

Trước khi tới cô rất nghiêm túc điều tra người tham gia yến tiệc lần này, vốn mục tiêu hàng đầu cô lựa chọn hẳn là Kim nhị công tử Kim Woonhak của Kim Youngok và Im Yejin sinh, thế nhưng không biết tại sao ngày hôm nay sinh nhật mẹ mình, Kim Woonhak đến giờ vẫn chưa đến.

Kim Junkyu bây giờ thật ra là lựa chọn sau nhiều lần.

Mà bất kể nói thế nào, Kim công tử cho dù là thời kì chán nản cũng vẫn như cũ có thể cung cấp một ít trợ giúp cho hoa đán mới debut như cô... Quan trọng nhất là, gương mặt kia của đại công tử Kim gia, quả thực rất đẹp.

Cho dù là cho lại tiền phỏng chừng cũng có người nguyện ý.

Không biết có bao nhiêu nữ sinh âm thầm cắt ảnh báo của cậu hoa si.

Hơn nữa giờ khắc này ngoại trừ một mình cậu lạc đàn tương đối dễ đến gần, những người khác phần nhiều là túm năm tụm ba đứng chung một chỗ, tiểu hoa đán như cô trà trộn vào đều là thần không biết quỷ không hay, sao có thể bắt chuyện với quý nhân.

Lúc tới gần ghế sô pha, cô một lần nữa điều chỉnh một chút vẻ mặt của mình, vừa muốn mở miệng nói chuyện, đằng sau đột nhiên truyền tới giọng một thanh niên: "Cha, mẹ! Ngại quá con về trễ, thật vất vả ký kết thành công với Khải Âu, con lâm thời mở hội nghị..."

Nữ minh tinh lập tức quay mặt đi!

Kim Woonhak!

Thanh niên có mẹ làm chỗ dựa này còn lâu mới có được mỹ mạo sắc bén như Kim Junkyu, thế nhưng kế thừa đặc điểm dung nhan của Im Yejin cũng tuyệt đối đẹp trai. Nữ minh tinh xoay mặt nhìn đại công tử lười biếng uống rượu, không chút do dự quay người trở về.

Một đại công tử cũng không có mẹ làm hậu đài lại bị cha đẻ quên không có sức hấp dẫn như nhị công tử.
Cho dù cậu đẹp trai tới đâu.
Khóe miệng Kim Junkyu cong lên một nụ cười mỉa mai.
Khải Âu là công ty lớn, lúc đó vì đàm luận hạng mục cùng đối phương, cậu uống rượu đến dạ dày xuất huyết, nằm viện ba ngày mới ra ngoài, kết quả chờ cậu ra lại phát hiện hạng mục lại giao cho Kim Woonhak.

Cha cậu Kim Junkyu ý thức được sự phẫn nộ của cậu trên bàn cơm, nói: "Dì con quan tâm con mới để cho Kim Woonhak giúp con làm nốt, ngược lại mọi việc đã thỏa, con dưỡng thân thể cho tốt, thời điểm đó lại trở về cũng không muộn."

Im Yejin lập tức gắp thức ăn ngon cho cậu, một mặt quan tâm nói: "Thân thể là tiền vốn làm cách mạng, con còn trẻ như vậy, đừng liều mạng như vậy, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, không thì hỏng người dì cũng thấy xót."

Bà ta một mặt oán trách như thể thật sự lo lắng cho cậu, Kim Junkyu tựa như cười mà không phải cười nhìn bà ta, chậm rãi nói: "Dạ dày tôi vốn không thoải mái, bà bày một bộ sắc mặt dối trá còn chưa tính, còn dùng đũa dính nước miếng của bà gắp đồ ăn cho tôi, cảm thấy chưa đủ buồn nôn à?"

Mặt Im Yejin thay đổi tại chỗ, Kim Youngok cũng nhíu mày lại, nói: "Này, sao con lại nói dì con như thế?"

Kim Junkyu buông đũa xuống, không nói gì trở về phòng, mơ hồ nghe thấy Im Yejin ở đằng sau khóc lóc kể lể mình lòng tốt bị xem là lòng lang dạ thú có bao nhiêu oan ức, nhưng đáng tiếc Kim Youngok an ủi cũng hời hợt.

Bữa tiệc ngày hôm nay này cậu vốn không muốn đến, mà là vì cậu trước mắt đang chuẩn bị lợi dụng đối thủ một mất một còn đấu Im Yejin, mà loại tiệc rượu này tên khốn kiếp kia nhất định sẽ tham gia, Kim Junkyu vẫn quyết định ở đây chuyên môn làm chủ nhà chờ hắn.

Một mình cậu uống rượu vốn tâm tình rất dở, giờ khắc này nhìn thấy Kim Woonhak vào cửa là bỏ xuống một câu như vậy, rất rõ ràng muốn làm cho tất cả mọi người hiểu lầm làm ăn với Khải Âu là cậu ta làm.
Nhọc nhằn khổ sở suýt nữa bỏ mạng giờ lại để cho thằng mình ghét nhất chiếm hết?

Tâm tình Kim cương càng thêm xấu.

Cậu bất động thanh sắc uống hết rượu còn dư lại trong ly, cảm thấy mình có thể thừa cơ hội này làm ít chuyện. Ngược lại lão già chết tiệt Kim Youngok kia không cần mặt mũi cũng là có tiếng, cố tình ông ta tự coi mặt mũi mình quý giá bao nhiêu, ở một số chỗ coi mặt mũi quan trọng hơn hết thảy.

Ngày hôm nay để Im Yejin và con trai bảo bối của ông ta mất mặt đi.

Kim Junkyu loạng choạng đi tới, khi tất cả mọi người giật mình tán dương Kim Woonhak tuổi trẻ tài cao, nhẹ nhàng chen vào từ phía sau ôm vai Kim Woonhak.

Mặt Kim Woonhak lúc đó cứng lại, anh trai tốt của hắn chậm rãi nói: "Giám đốc Ryu, mấy ngày không gặp nhỉ?"

Giám đốc Ryu thấy cậu là nở nụ cười: "Đại công tử còn nhớ tôi?"

"Đương nhiên nhớ chứ, chúng ta hai ngày trước không phải đàm luận thơ từ ca phú ở làng du lịch hải đảo à?"
Kim Junkyu cười càng thêm vui vẻ, một tấm mặt anh tuấn quả thực có thể hạ thấp đèn thủy tinh trong sảnh, ai cũng có thể cảm giác được nói chuyện với cậu là phúc khí, vui tai vui mắt.

"Aiz, nói đến đây tôi phải cảm ơn em trai mình." Kim Junkyu dùng sức vỗ vai Kim Woonhak hai lần, nhìn mặt hắn cứng ngắc, cười híp mắt nói: "Sau khi đàm luận thành công hạng mục với Khải Âu tôi bị dạ dày xuất huyết nên nằm viện, nếu không phải tiểu Woon dũng cảm đứng ra đỡ lấy nhận công việc, không ngại cực khổ khó khăn trước bận sau, sao tôi có thể rảnh rỗi đi nghỉ phép được? Có phải không Tiểu Woonhakie ?"

Mặt Kim Woonhak cứng lợi hại hơn.

Đại công tử này nói mặc dù nhẹ nhàng, thế nhưng ở đây đều là người thông minh. Kim Woonhak nhị công tử này cả ngày lười nhác thành tính, được chăng hay chớ, vốn là mọi người đã hoài nghi năng lực đàm phán hạng mục với Khải Âu, bây giờ xem ra là chiếm lấy thành quả của anh, không khỏi xem thường hắn.

Nhưng ai mà không phải nhân tinh, cách biệt suy nghĩ trong lòng và lời nói ngoài miệng mười vạn tám ngàn dặm còn ngắn, rất nhanh hoạt lạc nói: "Đại công tử và nhị công tử mỗi người có thể che nửa bầu trời, Kim lão có phúc."

Kim Junkyu gây sự xong, cũng không quản Kim Woonhak đã không duy trì được sắc mặt, loạng choạng quay người chuẩn bị tiếp tục tìm một chỗ uống rượu.

Cho mày trâu bò, cho mày đắc ý, hì hì hì.

Tuy rằng vả mặt Kim Woonhak bôm bốp, thế nhưng Kim Junkyu lại một chút cũng không vui nổi. Bây giờ Kim gia Im Yejin một mình độc đại, chỉ nhìn ngày hôm nay cậu ở góc uống rượu nửa ngày cũng không ai để ý tới là biết. Dù thằng nhóc thối Kim Woonhak này là cái thùng nước, mà tất cả mọi người nguyện ý kết giao vẫn là nó —— hoặc là nói Im Yejin sau lưng nó.

Tất cả mọi người cho là Im Yejin trong lòng Kim Youngok là không ai bằng.

Kim Woonhak bao nhiêu cân lượng người ở chỗ này đều rõ ràng, nhìn cậu vừa mới nói cho Kim Junkyu một câu cũng không nói ra được cũng biết kẻ chưa trải đời.

Mà Im Yejin không đơn giản, đi theo bên người Kim Youngok lâu như vậy cũng không xuống, không phải là một cái mặt là có thể làm được.

Kim Junkyu xúc bánh ngọt trên bàn bỏ vào miệng, híp mắt rót cho mình ly rượu đỏ thuần mỹ, sau đó lần thứ hai làm ổ ở trên ghế sa lon nhìn tiệc rượu thượng lưu trước mặt.

Sau đó khóe mắt cậu liếc về nữ minh tinh lại bắt đầu nỗ lực tiếp cận cậu đang đi tới, rất hiển nhiên là cô ta phát hiện Kim Woonhak không phải dễ tiếp cận như vậy, lại tìm đến thứ phẩm như cậu.

Trong lòng cậu không khỏi cười lạnh một trận.

Lúc này, cửa hội trường đột nhiên được mở ra lần thứ hai, trong tiệc rượu ngoại trừ âm nhạc tiếng động gì cũng không nghe được.

Ánh mắt của mọi người đồng loạt chuyển hướng về phía cửa ——

Giày da thủ công bóng loáng trên sàn nhà đá hoa cương, âu phục màu đen phối áo sơ mi trắng như tuyết sạch sẽ mà xa xỉ, ngay cả hoa văn khuy áo cũng tinh tế đến cực điểm. Hắn cẩn thận tỉ mỉ chải tóc đen, anh tuấn bức người, mỉm cười thân thiện, phong mang nội liễm, thận trọng cao quý.

Bước chân đi về phía cậu của nữ minh tinh đột nhiên dừng lại lần thứ hai, khi thấy rõ người tới, cô đột nhiên che miệng lại.

Haruto! Là Watanabe Haruto!!

Trong thành phố này, bạn có thể không không biết Tử Cấm thành ở đâu, thế nhưng bạn đương nhiên biết đại môn Watanabe gia ở hướng nào, Thịnh gia từ cổ chí kim lâu dài không suy tuyệt đối là danh môn vọng tộc đệ nhất! Không biết có phải liên quan đến dòng họ hay không, xí nghiệp của gia tộc của họ ngày càng thịnh vượng, con cháu càng ngày càng tài năng.

... Nhưng Haruto không phải họ Watanabe kia.

Mà ngay cả như vậy, Watanabe Haruto vẫn là tân quý danh xứng với thực trong thành phố Vọng Đô bây giờ, nghe đâu cha mẹ hắn đều là công nhân nghề nông, cũng chính là bình dân trong mắt một ít danh môn vọng tộc. Nhưng cho dù là nhà quê vẫn như cũ không ngăn được con đường tung bay cửu thiên của hắn, bây giờ Haruto mới có ba mươi tuổi từ lâu đã là đàn ông độc thân hoàng kim tay trắng dựng nghiệp.

Giá trị bản thân hắn vững bước dâng lên.

Ai không biết Watanabe tiên sinh tân quý trong giới kinh doanh là người trẻ tuổi chân thật nỗ lực chăm chỉ chịu làm?

Phụ nữ nào không muốn gả cho người đàn ông như vậy?

So với đám phú nhị đại con ông cháu cha, nếu như có thể được loại đàn ông có tài có sắc có cảm giác trách nhiệm coi trọng đó mới là may mắn một đời!

Nếu như lực tay Kim Junkyu lớn, cậu nhất định đã bóp nát một cái cốc.

Tất cả phụ nữ trước mặt cậu và Haruto mãi mãi cũng sẽ chọn người kia... Quả nhiên là đối thủ một mất một còn!

Lời editor: Tại sao gọi Kim Woonhak là hắn? Vì ẻm là công =))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro