Chương 20

Ngón tay Haruto hơi cong, tim cũng căng thẳng theo.

Hắn biết Kim Youngok xem thường hắn, thế nhưng không nghĩ tới đối phương còn ôm loại tâm tư này. Ngày đó ông ta không cưỡng chế ra tay với Kim Junkyu tuyệt đối là số may của hắn, bây giờ xem ra Kim Youngok căn bản không từ bỏ tâm tư muốn chia rẽ bọn họ.

Hắn ngữ khí hoảng loạn nói: "Cậu, cậu nhất định phải giúp cháu, Kyu Kyu là mạng của cháu."

"Cái này thì khẳng định, cậu biết cháu mà, người thành thật, cậu cũng khá vừa ý cháu." Ngược lại Kim Junkyu cũng không phải là cháu ruột của ông ta, cậu sống với gà hay chó liên quan gì đến ông ta. Im Ryeonki nói: "Việc này cậu có thể giúp cháu lưu ý, nhưng cháu cũng phải giúp cậu. Cháu xem Kyu Kyu đứa nhỏ này, đây không phải là hồ đồ à? Một số tiền lớn như vậy, nó cần để làm gì?"

Haruto khó xử một phút chốc, nói: "Vậy, cháu thử khuyên em ấy một chút vậy."

Im Ryeonki lập tức nói: "Vậy cậu chờ tin tức của cháu."

Haruto cúp điện thoại, bỏ điện thoại di động vào túi. Chuyện này khác với suy nghĩ của hắn, nhưng cũng không trở ngại đại phương hướng của kế hoạch, còn bất ngờ biết được một chuyện, nhiều ít cũng coi như là "kinh" "hỉ".

Kim Junkyu từ trên lầu thò đầu ra, gọi: "Haruto, cậu có ăn hay không?"

Haruto lấy lại tinh thần, hai ba bước lên lầu, nói: "Đến ngay."

Ăn cơm xong Kim Junkyu giả vờ giả vịt muốn rửa chén, trong dự liệu bị cự tuyệt. Haruto lôi kéo cậu cùng xuống lầu, cắt cam cho cậu ăn, bảo cậu ngồi sofa xem tivi.

Kim Junkyu vừa ăn vừa xem phim, không lâu nghe phía bên ngoài truyền đến tiếng động, hình như là đưa nước quả. Cậu đang muốn đứng dậy đi hỗ trợ, lại bị mẹ Watanabe ấn lại ngồi xuống: "Bảo Haruto đi làm với ba nó đi, con ngồi."

"Con..."

"Ăn nhiều chút."

"..." Đối mặt lão nhân gia mặt mũi hiền lành, Kim Junkyu hơi ửng đỏ mặt ngồi xuống. Phim truyền hình là không xem nổi, cậu tiếp tục ăn đồ ăn, tư thái thích ý, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, con nghe nói lúc trẻ con sinh ra khuôn mặt nhỏ có nhiều nếp nhăn như khỉ, mẹ có nhớ lúc Haruto sinh ra thế nào không ạ?"

Mẹ Watanabe cười cười: "Đứa nhỏ này sinh ra đã trắng trẻo non nớt, nặng bốn cân đấy."

Sau khi Kim Junkyu nghe xong, tâm tình tốt nói: "Vậy bảo bảo của chúng con sinh ra khẳng định cũng đẹp mắt."

"Đây là tất nhiên, con và Ruto đều đẹp như vậy."

Kim Junkyu vui vẻ ăn thêm một miếng cam, cười híp mắt nâng quai hàm nhìn Haruto bận rộn ngoài cửa.

Bé con sao... Sẽ như thế nào nhỉ? Tốt nhất là có mắt, đôi môi của cậu, lông mày, mũi của Haruto... Kim Junkyu cắn cam chua ngẩn người.

Loại ngày nắng to này Kim Junkyu cũng lười đi ra ngoài, mẹ Watanabe an vị trong cửa hàng thêu thùa, Kim Junkyu ăn mệt thì cùng bà cầm kim, cùng bà tán gẫu chuyện khi Haruto còn bé.

Nhắc tới Haruto khi còn bé, mẹ Watanabe cười: "Thằng nhóc này trước đây đặc biệt nghịch ngợm, lội sông bắt cá, trèo cây bắt chim, nói chung là thế nào cũng làm người tức giận, lúc cấp hai theo ba nó đi học ở Vọng Đô, còn kết bè kết phái đấy!"

"Nếu nói mười mấy năm trước ai nói Haruto nhà chúng ta có thể tự mình mở công ty làm sếp, mẹ nhất định nói người ta khoác lác! Thành tích kia kém thành thế nào, quả thực không nỡ nhìn."

Thời điểm Haruto năm đó thành tích kém kết bè kết đảng Kim Junkyu thật sự không có ấn tượng, cậu luôn luôn kính sợ tránh xa loại bạn học không ra gì này, e sợ là không cẩn thận nhiễm phải hại mình cũng biến thành vô dụng, ngay cả thời điểm xem bảng kết quả học tập cũng không nhìn bên dưới, cậu chỉ nhìn người xếp trên mình, tùy thời vượt qua.

Kim Junkyu hiếu kỳ nói: "Vậy sau đó làm sao lại đột nhiên thay đổi tốt hơn?"

"Cái này mẹ cũng hỏi nó, hình như là muốn kết bạn với một học sinh tốt, sợ người ta nhìn không lọt nó."

"Ai nha? Mị lực lớn như vậy, còn có thể làm cho con bò lạc đường biết quay lại." Vừa vặn Haruto xách một thùng chuối tiêu vào, Kim Junkyu ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, ngữ khí chua lòe.

Mẹ Watanabe cười một tiếng, Haruto không rõ vì sao, thả đồ xuống xoa xoa mồ hôi trán, vừa vặn ba hắn ở cửa nói đã chuẩn bị xong, hắn cũng đồng thời ngồi xuống.

Kim Junkyu lấy nước từ máy uống nước đưa cho hắn, Haruto cười với cậu, "Hai người đang nói gì thế?"

"Nói con làm sao từ cuối lớp biến thành nhất lớp." Mẹ Watanabe thả kim thêu xuống kiểm tra hoa quả, Kim Junkyu theo dõi hắn muốn nghe câu trả lời.

Haruto ra hiệu cậu rót cho mình một ly nước nữa, sau khi uống xong mới nói: "Là người anh yêu."

"Ha, mười lăm tuổi đã xuân tâm manh động à, thật sự không giống tác phong của cậu."

"Quái gở." Haruto sủng nịch cong cong khóe miệng, hỏi: "Em không có người thích?"

"Không có." Kim Junkyu hoàn toàn không cảm thấy sống lớn như vậy ngay cả mối tình đầu cũng không có thì có cái gì không đúng.

Người thích cậu thì cậu không lọt mắt, duy nhất một người cậu có thể nhìn vào mắt lại luôn thích tìm cậu để gây sự, hận đến chết còn yêu cái gì nữa.

Nghĩ tới đây, Kim Junkyu không khỏi trừng người trước mặt một cái.

Buổi tối bọn họ tiếp tục về nhà cũ ở. Thời điểm Kim Junkyu rửa ráy, Haruto chủ động bấm điện thoại gọi cho Im Ryeonki, người kia đã không thể chờ đợi được nữa: "Thương lượng thế nào?"

Haruto đứng ở ban công nhìn thôn nhỏ bị bóng đêm bao phủ, âm thanh nghe vào vô cùng không tiền đồ, "Kyu Kyu không đồng ý, còn đánh cho cháu một trận."

Im Ryeonki bên kia trầm mặt, này Haruto thật sự là phế vật, ngay cả vợ cũng không trị được, nhất thời trào phúng nói: "Cháu có năng lực quá."

Ông ta bên này vừa muốn từ bỏ, Haruto bên kia lại nổi giận: "Cháu đây còn không phải là nhìn em mang thai mới không động tay! Cái nhà này vẫn là cháu quyết!"

Im Ryeonki cười nhạo: "Cháu định đoạt thế nào?"

Haruto trầm mặc một hồi, như thể quyết tâm đặt lễ đính hôn: "Chúng cháu bây giờ đang ở quê nhà gặp cha mẹ, không cầm đồ đi, còn ở trong khu nhà ở Vọng Đô. Nếu cậu dùng gấp, không bằng tự đến nhà cháu lấy đi. Nếu đồ đã bị cậu lấy, em ấy rao bán còn có ích lợi gì."

Im Ryeonki nghe, nhất thời mừng tít mắt: "Cháu có thể làm chủ?"

"Cháu đương nhiên có thể!"

"Chìa khóa đâu?"

"Dưới chậu cảnh thứ ba ngoài cửa... Nhưng cậu cũng đừng nói là cháu nói." Haruto quẫn bách, nói: "Nếu không thấy đồ, em ấy khẳng định không có sức ra giá với cậu."

Im Ryeonki đảo con ngươi một vòng, bắt đầu nghĩ kế.

Chờ ông ta cầm được đồ, bên này Internet trực tiếp đập xuống, đến kỳ Kim Junkyu không bỏ ra ngọc Kỳ Lân được, vậy sẽ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, bọn chúng lại bị cắn ngược lại một cái rồi lại bị định tội lừa gạt, cái tính kia của Kim Junkyu thì sẽ tức chết rồi.

Đến lúc đó lại nói cho nó biết tất cả những thứ này đều là chủ ý của Haruto, vậy bọn nó không tan cũng phải tan! Kim Junkyu chỉ cần một lần nữa trở lại Kim gia, bây giờ giới tính không che giấu nổi, vậy ở trong tay Im Yejin hoàn không phải như bánh bao mặc người nặn sao, muốn nó gả cho ai, nó phải gả cho người đó!

Im Ryeonki nhất thời một trận nhiệt huyết, chị không cần bỏ ra một xu tiền cũng có thể lấy được đồ, còn có thể cắn lại một hơi, vậy ông ta sau đó khẳng định càng thêm được coi trọng.

Im Ryeonki lập tức nói: "Được, Haruto, cháu thật sự là nam tử hán."

Nhờ chó hỗ trợ tìm đồ kiểu gì cũng phải ném cho cục xương, ít ra câu này Im Ryeonki vẫn hiểu.

Cúp điện thoại, ông ta không nhịn được cười ra tiếng, nhìn điện thoại mắng: "Ngu xuẩn!"

Haruto cúp điện thoại, cúi đầu nhắn tin cho một người, chậm rãi phun ra một hơi, quay người lại nhất thời sợ hết hồn.

Kim Junkyu đang khoác áo tắm mỏng mặt không hề cảm xúc theo dõi hắn, cũng không biết đã đứng bao lâu.

"Em đã đứng bao lâu?" Haruto hai ba bước tiến lên ôm cậu. Kim Junkyu rũ mắt xuống, nửa ngày mới nói: "Quả nhiên là người sói, ai cũng có thể bị lừa gạt."

Trong lòng Haruto nhảy một cái: "Kyu Kyu, em đừng hiểu lầm, anh..."

Kim Junkyu cong môi nói: "Để tôi đoán xem cậu đang có ý đồ gì, thế nào?"

Haruto phản ứng lại, ý thức được cậu đây là lại muốn so IQ với mình, nhất thời một trận bất đắc dĩ, hai tay bế cậu lên, cúi đầu hôn cậu một cái, nhẹ giọng nói: "Thế em đoán xem."

Kim Junkyu bị hắn ôm cùng về tới phòng ngủ, ngồi trên giường hơi suy nghĩ, chậm rãi nói ra.

Haruto càng nghe càng không nhịn được ý cười.

Suy đoán của Kim Junkyu ăn khớp tám, chín phần với suy nghĩ của hắn, hắn không nhịn được nhào tới hôn đại bảo bối của hắn, tránh né bụng của cậu đè lên người, thở gấp nói: "Hoàn toàn chính xác."

Kim Junkyu vốn bị hôn hai gò má đỏ chót, hơi xấu hổ, sau khi nghe xong mặt nhất thời được đắc ý bao trùm: "Vậy chúng ta ngồi đợi trò hay mở màn?"

"Như em mong muốn."

Trong bóng đêm đen thùi, một phóng viên lặng yên mai phục ở ngoài khu biệt thự trắng, mạnh mẽ hắt hơi một cái.

"Học trưởng lúc này hẳn là đang gạt mình hả... Thật sự có tin tức lớn à?"

Một chiếc xe màu đen lặng yên ngừng lại tại cửa, Im Ryeonki mang theo tâm tình kích động đi xuống xe, nhanh chân bước vào trong.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro