Chương 31
Cha Watanabe đặc biệt thành thật, trên bàn cơm cơ bản không nói lời nào, mẹ Watanabe ngược lại là tương đối rộng rãi.
Từ mặt ngoài đến xem, bữa cơm này cũng coi như là ăn chủ và khách đều vui vẻ.
Sau đó hai bên gia trưởng nói về chuyện khi còn bé, nói nói, Im Yejin trầm mặc nửa ngày lại bắt đầu xoát độ tồn tại: "Kyu Kyu cứ như vậy thành người nhà khác, tôi và ba nó đều không nỡ."
Mẹ Watanabe vô cùng thông cảm: "Haruto nhà tôi năm đó xuất ngoại tôi và ba nó cũng liên tục vài đêm ngủ không được, nhưng cô yên tâm đi, Kyu Kyu đến nhà chúng tôi chắc chắn sẽ không chịu oan ức! Cô xem Ruto yêu nó bao nhiêu."
"Tình cảm luôn là có thời hạn."
Im Yejin vừa nói câu này ra, bầu không khí trên bàn rõ ràng thay đổi, Kim Youngok nhắc nhở nhìn bà ta một cái, Im Yejin chỉ cười cười, uống nước.
Haruto bị mẹ xỉa xói một chút, há miệng chuẩn bị nói tiếp: "Con nhất định sẽ..."
"Đúng đấy." Kim Junkyu đột nhiên tiếp một câu cắt ngang Haruto chuẩn bị thề trước mặt cha mình. Haruto nghiêng đầu xem người yêu mình, thấy cậu cười nhạt, rõ ràng lại là biểu hiện muốn gây sự, hắn yên lặng cúi đầu, để vũ đài cho Kim Junkyu.
"Con cũng cảm thấy cái thứ gọi là tình cảm này không chắc lắm, không nghĩ tới dì cũng cho là như thế. Người mà... Thế nào cũng phải có ít tư bản đặt trong tay mình mới cảm giác chân thật."
Im Yejin và Kim Junkyu nhìn nhau, bốn mắt nhìn nhau, như thể giây lát tóe lửa. Im Yejin cười, trong sắc mặt khó coi của cha mẹ Watanabe nói: "Vào lúc này phải xem Haruto, Haruto à... Kyu Kyu nhà dì quý giá vô cùng, con muốn dẫn nó về nhà, cái này..."
Mẹ Watanabe cũng nghe ra, mẹ kế này của Kim Junkyu rõ ràng chính là tìm cớ gây sự!
Kim Youngok cảm thấy lời này của Im Yejin mất thân phận, thế nhưng Kim Junkyu đến nay cũng chưa từng nói Haruto cho cậu bao nhiêu quà cưới, không nói một lời chuẩn bị nghe một chút thái độ của Haruto.
Trong lòng ông đương nhiên vẫn là thiên hướng Bang Binhyuk, cũng cảm thấy Kim Junkyu với Bang Binhyuk khẳng định so với Haruto tốt ngàn vạn lần.
Mẹ Watanabe trả treo tại chỗ: "Thông gia nói như vậy không xuôi tai... Kyu Kyu ở nhà anh chị quý giá, ở nhà chúng tôi đương nhiên cũng quý giá, chẳng lẽ còn có thể bạc đãi con nó? Hơn nữa nhà chúng tôi chỉ có mình Haruto, sau đó gia sản cái gì đích đáng toàn bộ đều là của Kyu Kyu, hiện tại quà cưới này không phải là phù du, phu nhân thông minh như vậy, sẽ không phải ít chuyện này cũng nhìn không thấu chứ?"
Tất yếu cố ý nói trên bàn cơm à?
Kim Youngok thấy bầu không khí cứng đờ, lập tức điều đình: "Thông gia chị đừng nóng giận..."
"Tôi không giận, tôi chỉ là bày sự thực nói đạo lý!" Mẹ Watanabe nói, còn muốn nói điều gì cũng nhịn được, bọn nhỏ đều có mặt, bà cũng không muốn làm căng.
Bên này Kim Junkyu một trăm thoả mãn với mẹ Watanabe, thấy mẹ Watanabe không tiện mở miệng, bên này ngay lập tức tiếp lời: "Kỳ thực rất đơn giản, dì, dì thương con như thế, cho con nhiều chút của hồi môn chứ... Nếu không chúng ta lát nữa đi ra ngoài đi dạo? Con xem một chút cũng mua những thứ gì? Có được hay không?"
Im Yejin vốn muốn gây xích mích quan hệ giữa Kim Junkyu và Haruto, làm cho cậu sau này ở nhà không sống nổi, làm sao cũng không nghĩ tới Kim Junkyu lại đưa ra yêu cầu như thế.
Bên kia mẹ Watanabe nhìn lại, trong mắt rõ ràng mang theo một vệt khinh bỉ.
Im Yejin ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Kyu Kyu, dì quãng thời gian trước vừa mới cho con hơn hai trăm triệu, làm sao, còn chưa đủ thương con?"
Biểu tình mẹ Watanabe giật mình, trong lòng Im Yejin hơi hơi thư thái một chút, 30 triệu đô la mỹ kia là thật, tốt xấu cũng có đồ.
Kim Youngok không nói, ngược lại là Kim Junkyu lại gần kéo Im Yejin một cái, một bộ đứa nhỏ làm nũng với người lớn: "Dì, dì nhiều tiền như vậy cũng cam lòng cho con, còn có thể coi trọng ít này? Thôi, con mấy ngày nay cũng muốn dì theo con xem dụng cụ gia đình đấy, Haruto muốn đặt mua sớm con vẫn không đồng ý! Tin mắt dì nhất!"
Im Yejin xanh mặt.
Bên kia Kim Youngok không nhìn nổi, nói: "Quãng thời gian trước không phải bảo người liên hệ con à? Nói đặt cho con, con không đi?"
"Nhọc lòng mất công tốn sức, con còn phải cung cấp kiểu dáng cho bọn họ, gửi đến con có thể thoả mãn hay không còn nói khác, thời điểm đó làm lại cái gì quá phiền phức, con chỉ muốn mua sẵn, tiện nghi hơn nhiều."
Cậu cười híp mắt nhìn Im Yejin, một mặt dì xem con bớt cho dì bao nhiêu tiền.
Kim Youngok cũng không làm gì được cậu. Nhưng đối với ông mà nói đặt mua cho Kim Junkyu những thứ đồ này cũng phải, không thể nói là không cam lòng, mở lời: "Đi thôi, đi mua gia cụ."
Người một nhà xuất phát đến tiệm gia cụ, Kim Junkyu và Haruto còn có ba mẹ hắn ngồi một chiếc xe. Mẹ Watanabe ở phía sau nhỏ giọng nói với ba hắn: "Cha Kyu Kyu thật sự có tiền."
Ba Watanabe tán thành gật gật đầu, nhìn con trai lái xe ghế trước, một mặt kiêu ngạo.
Kim Junkyu chọn gia cụ không nhìn hoa văn, cũng không bàn luận yêu thích, trực tiếp muốn đắt nhất, một cái bàn bù đắp được thu nhập mấy năm của ba Watanabe mẹ Watanabe, một cái ghế sô pha còn so được với học phí năm đó Haruto xuất ngoại, làm hai ông bà trợn mắt ngoác mồm.
Mẹ Watanabe mấy lần tiến lên muốn nói cái gì, lại cảm thấy thực sự không có lập trường, mạnh mẽ nhịn được.
Tiệm gia cụ vô cùng hiệu suất, lúc xế chiều trực tiếp đem một loạt đồ dùng Kim Junkyu mua tới, thẻ giá còn treo sáng loáng, mấy số không trên đó làm họ hàng Haruto trố mắt ngoác mồm.
Trước đây bọn họ chỉ biết là Kim Junkyu xuất thân tốt, thế nhưng không có khái niệm gì, giờ khắc này nhìn thấy những gia cụ này mới biết Kim Junkyu chênh lệch với họ bao nhiêu.
Kim Junkyu ngày hôm nay đi dạo cả ngày, tuy rằng tinh thần phấn khởi, thế nhưng thân thể cũng đã không chịu được nữa, trở về là nằm xuống.
Haruto ngồi ở đầu giường nhìn đại bảo bối nhà mình, nghĩ lại những chuyện xảy ra trong tiệm gia cụ, trong lòng đột nhiên chua xót.
Lần trước Kim Junkyu hãm hại Im Yejin 30 triệu đô la mỹ, chung quy chỉ là tai nghe một chút, tuy rằng giật mình, thế nhưng dù sao không thấy tận mắt khoản tiền kia. Trước đây cũng là biết hắn và Kim Junkyu chênh lệch, biết cửa nhà họ cao không thể với tới, mà này đó dù sao không có bất so sánh kỳ thực, cũng vẻn vẹn chỉ là biết mà thôi.
Nhưng hôm nay ở trong tiệm gia cụ, cử chỉ hào phóng kia của Kim Junkyu lại làm cho hắn tự nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi.
Hắn đã từng cho là mình nhiều ít đã coi như là tân quý Vọng Đô, ít nhất bên ngoài những người kia nói như thế, nhưng bây giờ, hắn đột nhiên ý thức được, hóa ra chênh lệch của hai người lại còn là lớn như vậy.
Hắn lần đầu sinh ra hoài nghi với năng lực của mình.
Hắn không biết mình có thể cho thứ cậu chân chính muốn không, điều này làm cho hắn tự dưng hoảng loạn lên.
Hắn nhét nhét góc chăn cho Kim Junkyu, cúi đầu hôn trán cậu một cái, quay người đi ra ngoài.
Mẹ hắn đang nói chuyện Kim Junkyu ở tiệm gia cụ, người một nhà đều là một mặt kinh ngạc than thở, xoay mặt nhìn thấy Haruto đi ra, anh họ hắn lập tức hâm mộ nói: "Đại Ruto, chú lần này thật đúng là nhặt được vàng, có thể phấn đấu ít hai mươi năm hả?!"
Haruto liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt đối xử người nhà luôn luôn ôn hòa giờ hơi âm u.
Watanabe Pilwoo sững sờ, Haruto cũng đã trực tiếp đi vào thư phòng, khóa trái cửa.
Kim Junkyu tỉnh lại sau giấc ngủ tinh thần sảng khoái, chậm rãi xoay người, cậu loạng choạng đi ra ngoài kiếm ăn, sau đó bất ngờ phát hiện ánh mắt anh chị họ Haruto nhìn cậu có chút không bình thường, nói thế nào... Có chút, kính nể và ước ao, thái độ cũng rất rõ ràng cung kính một chút.
Kim Junkyu thông minh, lập tức nghĩ ra. Cậu cười cười, hỏi: "Haruto đâu ạ?"
"Thư phòng ấy." Mẹ Watanabe nói: "Con ngủ là nó đi vào, chưa đi ra."
Kim Junkyu đi tới gõ cửa phòng một cái, giơ tay vặn một cái, cửa không mở.
Cậu lại kêu một tiếng: "Haruto!"
Một hồi lâu, Kim Junkyu sắp phải nổi nóng, Haruto mới từ bên trong mở cửa, lại không cho Kim Junkyu đi vào, nói: "Làm sao thế?"
Kim Junkyu hiếu kỳ dò đầu: "Cậu làm gì thế?"
"Bận rộn."
"Một cái công ty nhỏ nơi nào có nhiều chuyện như vậy." Kim Junkyu nói, hai tay đẩy hắn đồng thời chen vào.
Cửa thư phòng bị đóng lại, Haruto nhìn người vòng tay trước ngược liếc nhìn bốn phía, đè người lại, ôn thanh nói: "Có phải là đói bụng không?"
Kim Junkyu gật gật đầu, vung nửa mặt lên đối diện với người đàn ông cao hơn mình nửa đầu: "Hôm nay cậu làm cơm không?"
"Làm." Haruto nói, kéo cậu: "Đi ra ngoài trước đi."
"Làm gì gấp như vậy, thư phòng cậu có phải là giấu người không?" Kim Junkyu bất mãn nói: "Tôi phải tìm xem."
Haruto không nói gì nhìn cậu chuyển một vòng, hỏi: "Tìm thấy không?"
"Không." Kim Junkyu lại nhảy sang đây nhìn hắn, tiểu biểu tình cười hì hì làm Haruto bởi vì bị hoài nghi mà hơi cảm giác không thoải mái hơi hơi thư thản một ít, hai tay hắn ôm người vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn gò má của cậu một cái: "Em cảm thấy đi cùng với anh vui vẻ không?"
"Bình thường thôi." Kim Junkyu đè lại khóe miệng của hắn kéo lên trên, đột nhiên lại ôm cổ hắn hôn môi hắn một cái, ngắm nhìn biểu tình bất ngờ của hắn, hỏi: "Cậu có phải là không thích tôi không?"
"Không phải."
"Vậy tôi hôn cậu sao cậu cũng không cười?"
Haruto lại không nói, nửa ngày mới lại hôn cậu một cái, nhẹ nhàng cắn đôi môi non mềm, lúc tách ra chặn lại trán của cậu, nói: "Trong lòng anh bây giờ rất loạn."
"Ồ..." Kim Junkyu suy nghĩ một chút, đột nhiên lại hôn hắn một cái, hỏi: "Khá hơn một chút chưa?"
"..."
Cậu lại hôn một cái, hỏi lại: "Như vậy chứ?"
Haruto nắm chặt cánh tay, giọng khàn khàn: "Loạn hơn."
"Vậy tôi còn lòng tốt làm chuyện xấu." Kim Junkyu đẩy hắn một cái, nói: "Tự cậu loạn đi, tôi..."
Haruto kéo cậu qua dùng sức hôn lên, môi lưỡi ngọt ngào dây dưa lẫn nhau. Trong lòng Haruto lăn lộn dậy sóng, bờ môi đè ép phát ra âm thanh nhỏ bé. Kim Junkyu bị hắn hôn hai chân như nhũn ra, mãi mới chờ đến lúc đến tách ra, Haruto lại phân biệt hôn má và miệng cậu, giọng khàn khàn: "Làm sao bây giờ... Mỗi khi ở chung thêm một giây, đều yêu em hơn một phần, Kyu Kyu, anh rất yêu em."
Người yêu Kim Junkyu rất nhiều, thế nhưng người mang theo nồng nặc tình cảm và tình dục như Haruto lại là một người cũng không có. Hắn ôm cậu, đôi môi từ hai má trượt tới vành tai lại trượt trở về, Kim Junkyu lơ đãng đối diện con mắt của hắn, thấy ánh mắt kia rõ ràng si tình, bá đạo lại tỉ mỉ, dây dưa kéo cậu lại như mạng nhện.
Tai Kim Junkyu đỏ lên, không biết là vì hắn hôn hay là bởi vì hắn, tim đập cũng nhanh hơn một chút. Cậu khô cằn nói: "Hôn, hôn thì hôn, làm gì đột nhiên buồn nôn."
"A..." Haruto không nhịn được cười ra tiếng, một tay nâng mặt cậu lên, thấp giọng nói, như đang thề: "Anh nhất định sẽ không để cho em hối hận vì kết hôn với anh."
Kim Junkyu đẩy hắn ra, hừ: "Hối hận hay không hối hận, cậu nói cũng không tính."
Cậu quay người muốn đi ra ngoài, lại quay lại xoa xoa mặt của mình, còn lau miệng ngóng: "Đỏ không? Không thấy được chứ?"
"Em thật là đẹp mắt."
"..."
Haruto lại kéo cậu qua, mu bàn tay nhẹ nhàng cọ cọ gò má của cậu, xoa xoa vành tai, bị Kim Junkyu tiếp tục đánh mới nói: "Không thấy được."
Không thấy được mới là lạ!
Kim Junkyu đi ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra, lập tức phát hiện ánh mắt mấy người đều dính vào mặt cậu, chị họ nghiêm túc thận trọng kia thậm chí quay mặt đi cười.
Kim Junkyu mặt không hề cảm xúc đỏ mặt đi vào phòng ngủ đóng cửa lại, úp sấp lên giường, lại lật người kéo chăn qua che đầu lại, hai giây sau lại kéo xuống trừng trần nhà.
Haruto tên khốn kiếp này, miệng còn rất ngọt mà.
Nói làm lòng cậu cao hứng quái quái.
Hi... Hừ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro