Chương 33
Bang Binhyuk có thể nói là yêu Kim Junkyu rất lâu.
Nhiều năm đi theo sau Kim Junkyu như vậy, thích cái gì cậu thích, buồn cái gì cậu buồn, ghét cái gì cậu ghét, sau đó từ trường học tốt nghiệp, hắn cũng công khai ám chỉ rất nhiều lần. Hắn vẫn cảm thấy Kim Junkyu hẳn là có ý với hắn, dầu gì, cậu ngay cả hắn có người thích cũng nhất định có thể đúng lúc cảm giác được.
Nhưng dù như thế nào hắn cũng chưa hề nghĩ tới, Kim Junkyu sẽ ở cùng Haruto.
Hắn lúc học đại học từng giúp Kim Junkyu bắt nạt hắn rất nhiều lần, mỗi lần Haruto gặp xui xẻo thần sắc trên mặt Kim Junkyu kia Bang Binhyuk còn nhớ rõ rõ ràng ràng, cậu là vui vẻ từ tâm.
Bọn họ làm sao tiến tới với nhau chứ?
Bang Binhyuk như thế nào cũng không tiếp thu được sự thực này.
Vào lúc này đàn ông ngồi cùng nhau tựa hồ cũng chỉ có cụng rượu, Haruto phụng bồi mấy chén, Bang Binhyuk đột nhiên nói: "Cậu cảm thấy Kyu Kyu thật sự yêu cậu à? Tôi cho là không phải, cậu ấy kỳ thực chỉ là vì chọc tức Kim tiên sinh mà thôi."
"Không quản vì sao, nếu chúng tôi cũng đã kết hôn rồi, như vậy thì là quan hệ hợp pháp." Haruto tám lạng đấu nửa cân, một mặt thần sắc ôn hòa viên mãn: "Em ấy đi cùng với tôi là đủ rồi, nguyên nhân không quan trọng."
Bang Binhyuk cảm thấy mình một quyền đánh vào bông.
Kim Junkyu bên này bồi tiếp người nhà ăn cơm, trên mặt trước sau treo một vệt nụ cười nhàn nhạt, trước mặt xếp đặt một chén nước dừa, thỉnh thoảng hút một cái, cũng không phải vô cùng để bụng cơm nước.
Im Yejin ở một bên nhìn cậu hờ hững, đột nhiên mở miệng nói: "Đúng rồi Kyu Kyu, cậu của con sao còn chưa tới?"
"Tôi nói cho ông ấy rồi, đại khái là không thoát thân được." Kim Junkyu thấy Im Yejin lại muốn mượn cớ trào phúng, nhàn nhạt nói: "Dù sao cậu tôi là người nghiên cứu trọng yếu, phục vụ quốc gia, ăn cơm nhà nước, vì nước tạm thời không thể tham gia hôn lễ của tôi cũng là có thể hiểu được."
Im Yejin cười cười, nói: "Cậu của con ngược lại là người bận bịu."
Trên bàn một mảnh bầu không khí hoà thuận, Kim Junkyu đơn giản ăn ít thức ăn chay, nghe Im Yejin và người Watanabe gia nói chuyện.
Nghe nghe, cậu đột nhiên cảm thấy phản cảm, cậu đến bây giờ vẫn chưa đến, nhưng Im Yejin lại ngồi ở đây, như thể mẹ ruột cậu, nói chuyện lý thú khi cậu còn bé, cái dáng dấp từ mẫu kia làm Kim Junkyu cảm thấy có chút buồn nôn.
Cậu đổi nước dừa, tự mình rót non nửa chén rượu, nhấp một miếng, quá lâu không chạm qua, cay độc tràn ngập đầu lưỡi. Kim Junkyu nhíu nhíu mày, buông xuống.
Im Yejin giương mắt liếc về, lập tức kêu lên sợ hãi: "Kyu Kyu! Thân thể con sao uống rượu được?!"
Sắc mặt người trên bàn nhất thời cứng đờ.
Chuyện Kim Junkyu mang thai chỉ có phần nhỏ bạn bè gần gũi biết một ít, mọi người cũng đều biết chưa kết hôn đã mang thai không vẻ vang, sẽ không bày trên bàn tiệc nói, Im Yejin nói như thế, vậy cũng là không biết điều.
Kim Youngok liếc mắt một cái nhắc nhở nhìn lại, Im Yejin tiếp tục nói: "Con như vậy rất dễ dàng dẫn đến thai..."
Câu này vừa nói, bà ta như thể mới vừa ý thức được, lập tức cúi đầu.
Nhưng truyền thông bên kia lại rất nhanh nhìn lại, rất rõ ràng cho thấy chú ý tới.
Kim Youngok đen mặt.
Kim Junkyu lại đột nhiên cười, cậu nâng quai hàm nhìn Im Yejin, hỏi: "Bà có phải là cố ý không? Hả?"
"Kyu Kyu..." Mẹ Watanabe nhìn thấu khiêu khích trong giọng cậu, kéo Kim Junkyu một cái, Kim Junkyu lại một chút cũng không để ý, cậu vẫn nhìn Im Yejin: "Tôi nói bà... sao bà..."
Cậu suy nghĩ một chút, chậm rì rì cười nói: "Sao bà lại không biết điều thế?"
"Kim Junkyu." Kim Youngok ở một bên khẽ quát một tiếng, ông ta đã thấy truyền thông bên kia có người lấy bút ghi âm ra.1
Kim Junkyu đột nhiên cảm thấy phiền não.
Qua nhiều năm đấu với Im Yejin như vậy còn chưa tính, mỗi lần mụ đàn bà này đều phải cố ý trêu chọc cậu, ngày hôm nay đại khái là nhìn thấy cậu đại hôn, cố ý đến buồn nôn cậu.
Được thôi... Kim Junkyu nghĩ, nếu muốn ầm ĩ như vậy, vậy thì ầm ĩ đủ đi!
"Rầm" một tiếng vang lên, cậu đột nhiên vỗ bàn đứng lên. Im Yejin giật mình nhìn cậu, chỉ thấy Kim Junkyu cả giận nói: "Tôi nhịn bà đủ lâu rồi! Tôi mang thai thì sao? Còn không phải bà hại! Im Yejin, bà lúc đó cố ý bỏ thuốc ép ra giới tính của tôi, hiện tại còn cố ý trước mặt nhiều người như vậy chơi giấu đầu hở đuôi? Có ý gì?"
"Kyu Kyu!" Kim Youngok đứng lên, một mặt khϊếp sợ.
Không ít người dồn dập nhìn lại.
Kim Junkyu đứng ở đó, lạnh lùng nói: "Chuyện Kim gia tôi đã không nhúng vào, tôi đã kết hôn với Haruto rồi, tài sản Kim gia tôi sẽ không tranh với bà ta, nhưng ba xem bà ta... Bà ta buông tha con chưa? Muốn làm lớn đúng không? Đến đến đến... Các anh đều lại đây, tôi nói cho các anh biết mẹ kế này của tôi làm bao nhiêu chuyện bỉ ổi... tôi đã nói với anh, bà ta..."
Miệng của cậu đột nhiên bị người che, Im Ryeonki nhận được ám chỉ của Im Yejin từ một bên đi tới, cười đùa nói: "Uống say, nó đây là uống say."
Một bên Haruto chú ý tới bên này, vừa nhìn Kim Junkyu bị chặn lại, lập tức bỏ cốc đi nhanh tới. Còn chưa tới gần, hắn đã thấy Kim Junkyu đột nhiên giơ tay hất cánh tay Im Ryeonki xuống, quăng vai ném ra ngoài, vừa vặn nện ở góc bàn đối diện.
Ghế tựa lật.
Khách quý kêu sợ hãi.
Im Ryeonki á một tiếng.
Haruto cảm thấy tim mình cũng chệch nửa nhịp, hắn chạy tới, ôm lấy Kim Junkyu: "Kyu Kyu?"
"Từ khi tôi tốt nghiệp vào Thần Đồ công tác, liều sống liều chết kiếm khách cho các người, tìm đơn đặt hàng... Quay đầu lại bà còn muốn hãm hại tôi, thấy giới tính của tôi bại lộ là lập tức đá một cái bay ra ngoài, còn muốn bán tôi cho người khác thông gia... Muốn phá rơi con trai của tôi..." cậu nói lời cuối cùng xong, vành mắt đã hơi ửng đỏ lên, chỉ vào Im Yejin nói: "Ngày hôm nay tôi đại hôn, vốn là thật vui vẻ sự, bà lại cứ muốn cho tôi không thoải mái đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro