Chương 36

Kim Junkyu nằm mơ thấy sinh đôi, khó giải thích được nghĩ nhiều.

Sinh đôi... Thật tốt á.

Nếu như là sinh ba thì tốt hơn! Quả thực là một nhà đông con!

Kim Junkyu nghĩ trong đầu, trưa hôm đó thừa dịp Haruto không đi làm cùng đến bệnh viện làm siêu âm B. Lúc trước cậu liều chết không đi theo, cứ cảm thấy lộ bụng ra cho máy móc soi cứ kì kì, lúc này cậu tự mình đề nghị, lúc vào cửa tuy rằng hơi sợ, mà Kim Junkyu vẫn ngoan ngoãn nằm lên giường.

Bác sĩ không cho Haruto đi vào, hắn không thể làm gì khác hơn là yên lặng chờ ở bên ngoài. Kim Junkyu đi ra không lâu kết quả đã có, quả nhiên là sinh đôi, tất cả đều là nam, không biết trong đó có đứa nào giới tính thứ ba không.

Kim Junkyu bị Haruto nắm tay một mặt hưng phấn hỏi bác sĩ mấy câu "Có thật không?" liền.

Được khẳng định cậu lập tức ôm lấy Haruto, kích động nói: "Vụ làm ăn này có lời á, có lời hơn so với người ta đau một lần sinh một đứa nhiều."

Bác sĩ: "..."

Haruto ho khan một cái, nhẫn nhịn kích động kéo cậu ra ngoài, nói: "Không trách em gần đây ăn nhiều như vậy, vất vả quá, về nhà còn muốn ăn gì không? Anh làm cho em."

Kim Junkyu hừ một tiếng, một mặt rất vênh váo, Haruto ôm cậu hôn một cái.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, không chú ý tới Watanabe Junyeong đứng sau cùng mẹ mình.

Gye Da Ah năm nay bốn mươi chín, vóc người vẫn đẹp đẽ như cũ, có thể thấy được rất biết dưỡng da.

Bà nghiêng đầu nhìn Watanabe Junyeong đang đứng lại, nói: "Làm sao thế con?"

"Mẹ xem." Watanabe Junyeong chỉ vào bóng lưng Haruto, Gye Da Ah chỉ liếc mắt nhìn, thản nhiên nói: "Đại thiếu gia Kim gia, quãng thời gian trước ầm ĩ rất lớn."

"Không phải anh ấy." Watanabe Junyeong nói: "Con nói là Haruto!"

"Nó thì làm sao?" Gye Da Ah cười nói: "Chạn vương leo lên Kim gia thôi, con muốn nói cái gì?"

Watanabe Junyeong nhíu mày, nói: "Con cảm thấy ba cần phải điều tra một chút tuổi tác của anh ấy, con cứ cảm thấy..."

"Junyeong!" ngữ khí Gye Da Ah nghiêm khắc: "Nó có phải là con của chú tư không tất nhiên sẽ có người của bọn họ điều tra rõ ràng. Nếu như là thật, cụ của con làm sao có khả năng bỏ mặc cháu mình lưu lạc ở bên ngoài chứ? Con tốt nhất đừng tùy tiện quấy rối sinh hoạt của người khác, nếu như lúc đó làm hỏng chuyện, quấy nhiễu sinh hoạt của người vô tội, xem ba con trừng trị con thế nào!"

Watanabe Junyeong sợ đến độ không dám lên tiếng, một mặt oan ức nhìn bà.

Ngữ khí Gye Da Ah nhu hòa xuống, kéo tay cậu ta nói: "Bây giờ Internet phát triển như vậy, giả như nó thật sự là chú của con, dùng năng lực của Tứ gia gia, khẳng định đã sớm tra ra được rồi."

Sau khi Watanabe Junyeong nghe xong cũng cảm thấy có lý, chậm rãi gật đầu.

Nhưng cậu ta luôn cảm thấy mặt mày Haruto có chút giống Tứ gia gia, đặc biệt là lúc không nói lời nào lẳng lặng nhìn người khác, khí thế đặc biệt giống.

Kỳ thực lúc trước Haruto lộ mặt, Watanabe gia đã có người chiếm được tin tức đi điều tra, sau đó bởi vì tuổi tác không giống, lão thái gia nhìn tư liệu xong cũng thất vọng.

Watanabe Junyeong thật sự cảm thấy Haruto có thể là người đó, cậu ta muốn trấn an ông cụ một phen, cho nên mới tự ý liên hệ điều tra Haruto. Nhưng đáng tiếc là dùng năng lực cá nhân của cậu ta tư liệu có khả năng tra được thực sự là có hạn. Bây giờ nghe mẹ nói như vậy, lại nghĩ đến lời ngày ấy Haruto nói, triệt để thu tâm tư này về.

Gye Da Ah lại không bình tĩnh như mặt ngoài.

Sau khi bà ta về nhà lập tức tìm chồng, nói nghi vấn của Watanabe Junyeong hôm nay cho ông ta. Sau khi Watanabe Geohyun nghe xong nhăn mày lại: "Thằng nhóc này không đi học đi còn dính líu vào làm gì!"

"Em đã bảo con đừng nhúng tay vào chuyện này rồi, nó cũng không tra ra cái gì có ích. Em lo là, thằng nhóc này gần đây có nói cái gì với Minwoo hay Seungah hay không. Nếu hai người bọn họ nhúng tay, lỗ thủng tư liệu lúc đó anh đưa cho lão thái gia khẳng định chẳng mấy chốc sẽ bị lộ. Haruto có thể về hay không không quan trọng, vạn nhất lão thái gia bởi vậy có thành kiến với anh..."

"Có thành kiến gì?!" Watanabe Geohyun lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ anh nhìn thấy một thằng họ Watanabe ở trên đường cũng phải kéo người đi kiểm tra thực hư DNA sao? Không tới bước cuối cùng, ai biết nó là thật hay giả? Huống hồ lúc đó ông cụ cũng nói nếu thông tin không giống cũng không cần thiết lãng phí thời gian với nó, cũng không trách anh được."

Gye Da Ah yên tâm, Watanabe Geohyun cắt sửa hoa cỏ xong thả kéo xuống, lại nói: "Kỳ thực Haruto cũng không nhất định là người đó, ba không phải nói rồi sao? Con của thằng tứ đã chết cóng bị chó ăn rồi, mặt nó giống, chắc cũng là trùng hợp mà thôi."

"Nhưng việc này chúng ta cũng không trừ tận gốc..."

"Em sai người chú ý một chút động tĩnh bên kia đi, nếu Seungah và Minwoo thật sự tham gia vào chuyện này, mau chóng tra rõ chuyện này, là thật hay giả... rồi thương lượng tiếp."

Trên đường Haruto đưa Kim Junkyu về nhà, Kim Junkyu một đường đắc ý đến đòi mạng. Haruto thỉnh thoảng liếc cậu một cái, muốn cười, cố ý nói: "Đây cũng không phải là công lao của một mình em, còn có anh đây."

Kim Junkyu khó chịu lườm hắn, Haruto xoay người qua, nói: "Nhưng vẫn là công lao em vất vả hơn lớn hơn."

Kim Junkyu sờ sờ bụng nhỏ tròn vo, hừ một tiếng.

Kim Junkyu cảm thấy hôm nay là một ngày đáng chúc mừng, dẫn Haruto cùng đi tiệm bánh gato chọn bánh ngọt. Lúc ngồi chờ, đột nhiên cậu nghe thấy cửa vang lên âm thanh điện tử chào mừng quý khách, hai người đồng loạt nhìn sang, thấy Watanabe Seungah cùng một người trẻ tuổi cao gầy đi vào.

Bây giờ nhóm nhân viên trong cửa hàng cửa hàng đều vô cùng tích cực, lúc có chủ càng biểu hiện gấp bội, lập tức vây lại nhiệt tình giới thiệu.

Watanabe Seungah cười cười với cô bé, xoay mặt nói với Watanabe Minwoo: "Chị lần trước ăn bánh ngọt ở đây, cũng không tệ, mẹ cũng thích lắm."

"Vậy thì lấy một cái, cần bao lâu?"

"Chắc là cần bốn mươi phút, bởi vì vừa mới..."

Kim Junkyu tiếp lời: "Làm cho họ trước đi, chúng tôi không vội."

Watanabe Seungah liếc mắt nhìn sang, lập tức cười nói: "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn." Kim Junkyu vui vẻ, đối với người nào cũng là khuôn mặt tươi cười: "Hai anh chị chọn xong khuôn thì ngồi một lúc đi, đầu bếp tôi mới mời tay nghề rất tốt, tốc độ cũng nhanh."

Watanabe Seungah đi tới ngồi xuống, cười nói: "Tôi nói mà tiệm này sao lại thay đổi thế, hóa ra là đại công tử nhận, trang trí không tệ, hãng công ty nào làm thế? Tôi chuẩn bị làm cửa hàng socola, đang lo không tìm ra công ty trang trí thích hợp đây."

Kim Junkyu lập tức lấy điện thoại di động ra nhiệt tình đề cử cho cô, Watanabe Minwoo đi tới ngồi chung một chỗ với bọn họ. Nhân viên cửa hàng mời trà xanh miễn phí, Watanabe Minwoo nhấp một ngụm, đôi mắt không gợn sóng chút nào chuyển lên người Haruto.

Haruto vốn đang tách hạch đào nhét vào miệng Kim Junkyu, khóe miệng ngậm cười nhìn mặt mày cậu cong cong, lòng cũng bị một luồng ôn nhu căng đến tràn đầy, đột nhiên phát hiện tầm mắt Watanabe Minwoo thì theo bản năng xoay người qua, ý cười chưa đổi, trong mắt vẫn như cũ tràn đầy ấm áp không che giấu nổi.

Bốn mắt nhìn nhau, Watanabe Minwoo khẽ gật đầu với hắn, nói: "Watanabe tiên sinh."

Bởi vì không phải ở nơi công cộng, thêm hôm nay đại hỉ, Haruto hiếm thấy hài hước một lần: "Anh cũng là Watanabe tiên sinh, tôi cũng là Watanabe tiên sinh, vậy nên gọi thế nào?"

Watanabe Seungah bên này nghe thấy, lập tức bật cười. Kim Junkyu thấy thế chen lời nói: "Tôi thấy tuổi tác hai người cũng xấp xỉ, nghe Watanabe tiểu thư vừa mới nói xem ra là rất thích bánh ngọt nhà chúng tôi, nếu như vậy không bằng kết bạn đi, mọi người gọi thẳng tên, tôi giảm cho hai người bốn mươi phần trăm!"

Sau khi Watanabe Seungah nghe xong cũng nói: "Vậy thì tốt quá, vậy sau này tôi ăn bánh ngọt chọn nhà các cậu, ba mẹ tôi đều thích đồ ngọt, cậu cho tôi tiện nghi không thể tốt hơn."

Thần sắc Watanabe Minwoo xoắn xuýt một chút, cũng không chối từ, nói: "Watanabe tiên... Watanabe Haruto."

Hắn cười, Haruto ngược lại là tương đối thản nhiên, xoa tay bóc hạch đào bắt tay với hắn.

Đều là người tuổi xấp xỉ, cũng đều có kiến thức rộng rãi, rất nhanh đã hoà mình.

Watanabe Minwoo nói: "Ngày cậu kết hôn chọn Hoàng Triều của chúng tôi, nhưng tiếc quá ngày đó tôi đi công tác nước ngoài không đến được, bằng không nhất định phải mời các cậu một chén! Giờ chúc mừng không muộn chứ?"

Kim Junkyu nhịn không được, cười hì hì một hồi, Haruto bị cậu cười mà lòng ngọt đòi mạng, không thể cũng lộ ra điệu cười không có hình tượng chút nào như vậy, đành ho khan một cái, sửa sang lại thần sắc, nói: "Nếu anh muốn thì chúc tân hôn đi, phỏng chừng một tiếng chúc mừng không đủ đâu."

Watanabe Seungah cùng Watanabe Minwoo nhìn nhau một cái, hai người không hẹn mà cùng nhìn sang Kim Junkyu.

Đại công tử cũng ho khan một cái, ửng đỏ trên mặt vẫn như cũ không che giấu đi vui sướиɠ, muốn kiềm chế lại vẫn như cũ nhịn không được nhếch lên: "Tôi mang thai đôi!"

"Thật..." Watanabe Seungah cùng Watanabe Minwoo đều sửng sốt, mới cùng vui vẻ nói: "Chúc mừng chúc mừng, đây thực sự là đại hỉ sự. Haruto, chúng ta hôm nay cũng là gặp mới thấy muộn, hay là cùng đi Hoàng Triều, tôi mời các cậu ăn một bữa?"

Không chờ Haruto nói chuyện, Kim Junkyu đã lập tức nói: "Được đấy! Tôi còn chưa ăn món ăn bá vương ở Hoàng Triều đâu!"

Haruto liếc mắt nhìn cậu, Kim Junkyu cười híp mắt kéo cánh tay hắn.

Watanabe Seungah bảo tài xế đem bánh ngọt về nhà trước, đám người cùng vào phòng riêng Hoàng Triều. Watanabe Minwoo giàu nứt đố đổ vách, bảo người mang tất cả thức ăn ngon, món ngon sắc hương vị đầy đủ mỹ vị để xuống bàn. Kim Junkyu mấy tháng này vẫn luôn ăn tay nghề của Haruto hiếm thấy có khẩu vị, động đũa.

Watanabe Minwoo cùng Haruto mở bình rượu, hai chén rượu Brandy vào bụng, Watanabe Minwoo nói: "Nghe nói cậu gần đây có ý nghĩ tiến quân làm thiết bị làm lạnh? Còn mời cả Rim Taek qua, ông ấy đã từng là trấn ty chi bảo của Thần Đồ đấy."

Haruto mặt không biến sắc, nói: "Người đi tới chỗ cao, tôi cũng hi vọng có một ngày có thể trở thành người đứng ngang hàng cùng người yêu."

Kim Junkyu ở cạnh liếc mắt nhìn hắn, không cao hứng nói: "Tôi cũng không ghét bỏ cậu."

Watanabe Seungah nhanh chóng giới thiệu món ăn cho cậu, lực chú ý của Kim Junkyu lập tức bị kéo tới. Watanabe Minwoo cùng Haruto vì chạm cốc lúc này đã ngồi rất gần rồi, hắn ngược lại là có thể hiểu được ý nghĩ của Haruto, vỗ vai hắn nói: "Cố lên, mời cậu một chén nữa, chúc thiết bị của cậu sớm ngày ra thị trường!"

Từ Hoàng Triều rời đi, hai người họ Watanabe đều say không nhẹ, Kim Junkyu không thể dìu Haruto, Watanabe Seungah tìm người đến dìu hắn lên xe, còn tìm tài xế đưa bọn họ về.

Sau khi nhìn theo hai người Haruto rời đi, Watanabe Seungah quay người đi vào phòng riêng nghỉ ngơi của Watanabe Minwoo. Giờ khắc này mặt Watanabe Minwoo còn có chút ửng đỏ, thế nhưng không hề có nửa điểm men say, hắn nói: "Dã tâm không nhỏ, lời nói lại kín kẽ không một lỗ hổng, em vừa hỏi cậu ấy hơi chút chuyện riêng cậu ấy đã lảng đi, đánh trống lảng." Hắn xoa xoa trán, nói: "Ai muốn nghe cậu ấy khi còn bé tè ra quần hay là sờ chim chứ."

Watanabe Seungah nhăn mày lại, nói: "Cậu ấy có phải là phát hiện rồi không?"

"Không nhất định có thể đoán được động cơ của chúng ta, thế nhưng nhất định sẽ cảm thấy cho chúng ta có vấn đề."

Watanabe Seungah thở dài, nói: "Vậy chúng ta cần nói cho ba không? Hoặc là nói cho Tứ gia gia?"

"Chuyện chưa điều tra rõ, hay là đừng nói nữa, miễn phải uổng công vui vẻ một hồi."

"Hay là... Trực tiếp nói với cậu ấy? Dẫn cậu ấy đi làm giám định?"

"Dễ có chuyện." Watanabe Minwoo phân tích: "Không nói Haruto nghĩ thế nào, kết quả sẽ như thế nào vẫn chưa biết được, phỏng chừng một khi bị Nhị gia gia bên kia phát hiện chúng ta đang nhúng tay vào chuyện này..."

Watanabe Seungah siết chặt nắm đấm, cắn răng nói: "Ông ta dám!"

"Ông ta đối đầu với Tứ gia gia cũng không sợ, đừng nói một tên Haruto nho nhỏ." Watanabe Minwoo nhàn nhạt nói: "Thôi chờ xem sao."

Tài xế Watanabe Seungah phái tới cho xe dừng ở cửa nhà, ba mẹ Watanabe lập tức cùng tiến lên trước dìu Haruto vào, không vui nói: "Làm sao mà uống nhiều như vậy?"

"Gặp một người bạn không tệ." Kim Junkyu giải thích, đưa Haruto vào phòng, cho tài xế tiền boa, nói: "Vất vả rồi."

Mẹ Watanabe lại ngạc nhiên một hồi, Kim Junkyu không muốn nhọc lòng giải thích, chỉ nói: "Đây là quy củ, cũng là cảm kích."

Mẹ Watanabe gật đầu liên tục, thấy Kim Junkyu quay về phòng ngủ, nói thầm với ba: "Hai trăm tệ đó!"

Kim Junkyu đi vào phòng ngủ, Haruto đã ngồi dậy, cau mày xoa trán, nhận nước Kim Junkyu đưa cho, nói: "Chị em Watanabe này muốn làm gì?"

"Cậu phát hiện gì rồi?"

"Tại sao anh ta lại điều tra anh?"

Kim Junkyu sững sờ, đảo mắt nghĩ là bởi vì câu liên quan tới Rim Taek kia của Watanabe Minwoo. Rim Taek tới công ty vô cùng điệu thấp, dùng thân phận của Haruto, không đạt tới mức độ làm người Watanabe gia chú ý. Nếu Watanabe Minwoo ngẫu nhiên nhìn thấy thì thôi, còn phải phân tích tương lai phát triển của Haruto, cái này khó tránh khỏi có chút quái dị.

Kim Junkyu nói: "Đại khái là bởi vì Rim Taek, ông ấy không phải thiên tài sao? Watanabe Minwoo chú ý có lẽ là ông ấy cũng nói không chừng."

"Watanabe Minwoo chú ý ông ấy thì phải có mục đích, có mục đích sẽ ngăn cản Rim Taek tới chỗ của anh. Dùng thủ đoạn người của Watanabe gia, chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn tài nguyên có lợi chảy về người khác." Haruto bình tĩnh nhìn Kim Junkyu: "Kyu Kyu, em có phải là biết gì không? Lần trước Watanabe Junyeong em cũng che giấu, Watanabe gia này đến cùng muốn làm gì?"

"Tôi cũng không phải con giun trong bụng bọn họ!" Kim Junkyu hờn dỗi: "Sao tôi biết bọn họ muốn làm gì? Cậu muốn biết thì đi hỏi Watanabe Minwoo ấy."

Cậu quay người muốn đi, Haruto vội vàng kéo cậu lại, nói: "Được rồi được rồi, anh biết, em đừng nóng giận, anh không hỏi là được rồi."

Hắn nói như thế, Kim Junkyu lại áy náy. Cậu xoay mặt nhìn Haruto, mím môi, nói: "Không quản như thế nào, cậu phải cẩn thận một chút mới được."

Haruto ôn nhu hôn cậu một cái.

Ngày hôm nay Kim Junkyu sở dĩ đồng ý đến Hoàng Triều ăn cơm, hiển nhiên là muốn cho hắn biết người Watanabe gia có vấn đề, thế nhưng chân tướng sự tình này lại làm cho cậu vô cùng xoắn xuýt, cho nên cậu mới có thể muốn nói lại thôi.

Haruto đương nhiên cũng hiếu kỳ, thế nhưng khi đối mặt với Kim Junkyu cố ý che giấu, hắn tin tưởng Kim Junkyu là vì tốt cho hắn hơn.

Kim Junkyu tất nhiên cũng có tính toán của mình. Sự nghiệp của Haruto đang vào kỳ phát triển, vào lúc này cậu không hy vọng một ít chuyện làm hắn loạn. Hơn nữa cậu cũng không hy vọng Haruto quay lại Watanabe gia, nơi đó là đầm rồng hang hổ hay không cậu không biết, thế nhưng cậu biết rõ, trở về Watanabe gia cho dù là thân phận thành cái gọi là thượng lưu, mà lại không nhất định được lợi ích thực tế.

Về nhà tranh một miếng bánh sẵn với một đám sài lang hổ báo, hay là ở nhà bé dùng năng lực của mình một lần nữa làm một miếng, làm tùy theo khẩu vị của mình, Kim Junkyu muốn lựa chọn cái sau hơn.

Tuy rằng cậu biết phải giao quyền lựa chọn cho Haruto——

Nhưng cậu còn giấu tư tâm.

Dễ dàng có mọi thứ sẽ dễ dàng làm một người triệt để mất đi ý chí chiến đấu, hắn vô cùng có khả năng trở nên ngạo mạn, cuộc đời trượt dốc. Mà thông qua cố gắng của mình đạt được thành công, thời điểm thưởng thức thành quả mới có thể hiểu những gì không dễ có, cũng sẽ vẫn nhớ người làm bạn phấn đấu với mình.

Kim Junkyu vươn tay ôm lấy Haruto, chôn mặt trong ngực hắn, nói: "Người khác nói cái gì đều là giả, cậu chỉ cần tin tôi là được."

"Anh đương nhiên tin em." Haruto nhận ra được bất an của cậu, nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu, lòng bởi vì được ỷ lại mà thấy ấm áp.

Đáng tiếc là cái chết của Mae Eum hắn vẫn như cũ không có đầu mối chút nào, Rim Taek thì nói cho hắn bác sĩ điều trị chính của Mae Eum năm đó, lúc hắn tự mình đi dò hỏi phát hiện bác sĩ kia từ lâu đã nhập cư nước ngoài, đầu mối duy nhất bị cắt đứt, Haruto nghĩ tới điều tra ca bệnh ở bệnh viện năm đó.

Nhưng hắn không có bất kỳ quyền hạn nào, cũng không có chân trong ở bệnh viện.

Hôm nay Watanabe Minwoo làm hắn nghĩ thoáng hơn, không quản đối phương ôm mục đích gì đối với hắn, Haruto đều chuẩn bị "kết bạn" với hắn, nếu như hắn có hữu nghị tốt hơn với đối phương, trao đổi lợi ích chắc chắn sẽ làm cho bọn họ hợp tác vui vẻ.

Công ty bởi vì có Rim Taek gia nhập, rất nhiều vấn đề khó đều được một mình ông giải quyết, vấn đề mới bởi vì sự gia nhập của ông cũng hầu như có thể cấp tốc vạch ra đường rõ ràng cho ekip. Người người nghĩ thông, thành quả thí nghiệm mới rất nhanh ra đời.

Haruto đưa Kim Junkyu cùng đến công ty thí nghiệm kết quả mới nhất, dựa theo lời giải thích của Rim Taek, lần thí nghiệm này chỉ sẽ thành công sẽ không thất bại, cho nên mọi người mới sáng sớm đã vô cùng phấn chấn.

Kim Junkyu nghe nói lập tức tranh công với Haruto, cảm thấy mình tiến cử Rim Taek thật sự là công thần siêu cấp lớn của Three Nine! Haruto bị cái dáng dấp đắc ý kia manh không nhịn được, ấn người lại hôn một cái.

Trên đường Haruto đi tới công ty, Im Ryeonki cũng đang tích cực liên hệ với công ty giải trí tìm kiếm tiểu hoa đán có danh tiếng, mà Watanabe Geohyun Watanabe gia, nhận được tin tức Watanabe Minwoo và Haruto vui vẻ ăn cơm.

Điều này làm cho ông ta vô cùng ngờ vực, tuy rằng chưa xác định được tình huống cụ thể, nhưng não bổ cũng đã bắt đầu làm cho ông ta đứng ngồi không yên.

Một lão tứ đã khiến người sợ hãi, nếu như Haruto tay trắng dựng nghiệp này thật sự là con của ông, vậy Watanabe gia còn có chỗ đặt chân cho lão nhị này không?!

Thành quả thí nghiệm không chỉ đạt tới giá trị mong muốn, càng làm cho người ra kinh hỉ!

Han Minjun vui vẻ nói: "Dùng dòng điện như này, cách mỗi nửa tiếng sẽ phun sương nửa tiếng như thiết bị phun sương, giải quyết vấn đề không khí khô. Ngoài ra, âm thanh gần như bằng không! Làm lạnh rất nhanh! Thầy Rim! Chú thật là thiên tài!!"

Rim Taek ngồi xoay bút, cười nhạt một tiếng.

Haruto đứng ở chủ vị, nói: "Điểm yếu lớn nhất của làm lạnh Thần Đồ là quá trình làm lạnh chậm, mà hết thảy máy điều hòa trên thị trường sẽ làm không khí trong phòng khô. Chúng ta bây giờ giải quyết hai điểm yếu này, hiện tại ta có thể nói, kỹ thuật làm lạnh của Three Nine chúng ta không ai bằng!"

Han Minjun lập tức nói: "Chúng ta bây giờ có phải là dành thời gian làm PR không?"

Haruto xoay mặt nhìn Kim Junkyu, khóe miệng cậu cong cong: "PR đương nhiên là nhất định phải, nhưng chúng ta còn cần một phương án cụ thể, mà các cậu... một cái phòng thị trường ra dáng cũng không có. Dưới tình huống khuyết thiếu nhân tài PR, không phải là cứ đập tiền là có thể bắt tay vào làm kinh doanh."

Tất cả mọi người gãi đầu một cái.

Haruto khẽ gật đầu, nói: "Em có đề nghị gì?"

"Tôi kiến nghị mau chóng thành lập phòng thị trường... Haruto, cậu cung cấp sân bãi, tôi cung cấp nhân tài cho cậu."

Haruto tất nhiên không có lý do từ chối, hắn kỳ thực chờ câu nói này của Kim Junkyu.

Kim Junkyu tiếp tục nói: "Ngoài ra, hiện tại quan trọng nhất còn phải để trống một đến ba phân xưởng, rộng rãi chiêu mộ nhân tài kỹ thuật mới, bởi vì là tập trung vào sản xuất, phương diện này còn phải làm phiền mọi người nhọc lòng."

Con mắt của cậu nhìn sang, không ít người dồn dập gật đầu. Mọi người biết cậu nói tốn nhiều tâm tư là chạy đến phân xưởng sản xuất, đưa đến tác dụng giám sát cùng đào tạo nhân tài.

Kim Junkyu tiếp tục nói: "Lần này có thể thành công, không thể không kể công mọi người. Vì cổ vũ sự nghiệp mọi người tiến thêm một bước, buổi tối chúng ta đi Hoàng Triều mở tiệc khánh công! Tôi mời khách!"

"Hoàng Triều?!" Có người kinh ngạc thốt lên: "Thịnh Thế Hoàng Triều sao?"

Cái chỗ đó không phải là người thường có thể dễ dàng vào, ánh mắt mọi người nhìn Kim Junkyu đều mang một vệt hưng phấn. Kim Junkyu cười nói: "Chỉ cần mọi người thật lòng theo Haruto, tôi bảo đảm chất lượng cuộc sống của các cậu chỉ sẽ tăng lên, sẽ không giảm xuống!"

Lời nói này làm tất cả mọi người nhiệt huyết sôi trào.

Rim Taek lại liếc cậu một cái.

Kim Junkyu xoay mặt khẽ mỉm cười với ông.

Cậu nói chuyện rất có kỹ xảo, phía trước nói là cổ vũ sự nghiệp, nhờ tất cả mọi người cộng hưởng, đằng sau lại tới một câu như vậy triệt để thu tâm người lại.

Bây giờ đại khái Haruto bảo bọn họ tăng ca mỗi ngày bọn họ cũng sẽ không có lời oán hận.

Dù sao cũng là đang làm sự nghiệp.

Mọi người lục tục đi ra phòng hội nghị, Haruto và Han Minjun đồng thời thương lượng thành lập phòng thị trường, Kim Junkyu cùng Rim Taek đi cùng nhau.

Rim Taek nói: "Cậu không cần lo lắng trong ekip sẽ có người để lộ bí mật kỹ thuật mới, hạt nhân nắm giữ ở trong tay tôi, bọn họ biết trước sau chỉ là vỏ ngoài."

"Cháu biết chứ." Kim Junkyu cười với ông.

Rim Taek híp mắt, "Cho nên cậu vừa nói, là đang cảnh cáo tôi?"

Kim Junkyu vừa mới cường điệu nói "thật lòng", Rim Taek xác thực có lý do hoài nghi như thế.

"Cháu cũng không nhắc nhở ai." Kim Junkyu lại một mặt vô tội: "Chú Rim chú là bạn tốt nhất của cậu cháu, tình thâm ý nặng với ông ấy, cháu tất nhiên là tin tưởng chú."

Rim Taek cười lạnh: "Cậu cũng biết rõ đấy."

Kim Junkyu bật cười, mắt hơi cong lên, cặp mắt kia giống Mae Hyuk vô cùng, thời điểm cười như thế đều sẽ làm người ta sinh ra một luồng cảm giác vô cùng đơn thuần vô hại. Nhưng Rim Taek lại biết, Mae Hyuk vô hại là thật, Kim Junkyu lại không hẳn.

Ông xoay mặt qua chỗ khác, đi về trước được hai bước, lại xoay người về: "Cậu chuẩn bị cung cấp nhân tài từ nơi nào cho phòng thị trường?"

"Cháu tất nhiên có con đường của cháu."

"Cậu muốn đào hố ba cậu à?"

"Chim khôn chọn cây mà đậu."

"Cậu đúng là hồ ly." Rim Taek nhìn cậu hồi lâu, lắc lắc đầu, nói: "Năm đó cậu của cậu nếu là một nửa..."

"Cái gì?"

"Không có gì."

Rim Taek đi ra ngoài, đưa lưng về phía cậu phất tay: "Đêm nay Hoàng Triều tôi không đi được, các cậu đi chơi vui vẻ."

______________________

Người nắm quyền cao nhất Watanabe gia: Watanabe lão thái gia, năm nay 94 tuổi.

Con trưởng Watanabe Wontae: con cả Watanabe Seungwoo, cháu gái Watanabe Seungah, cháu trai Watanabe Minwoo.

Con thứ hai Watanabe Wonseok: con cả Watanabe Geohyun, con trai thứ Watanabe Doseok, cháu trai Watanabe Deokgwon, cháu trai Watanabe Junyeong. Còn có cháu gái tên là Watanabe Suyeon, con của Watanabe Doseok.

Con thứ ba Watanabe Wonsu, lấy chồng đã lâu, cùng mẹ với con trai thứ hai.

Cuối cùng là con út, Watanabe Beomshin, cùng mẹ với con trưởng, chỉ có một đứa con trai, sinh ra đã chưa từng gặp mặt, tên Watanabe Haruto.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro