Chương 37

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Han Minjun bên này vừa mới rời đi, Kim Junkyu đã đi vào phòng làm việc , nhìn xung quanh một chút, ngoài ý muốn: "Sao cậu đổi thành ghế sô pha da rồi?"

Cậu nhớ lần trước tới ghế sô pha trong phòng làm việc Haruto vẫn là chất gỗ, phi thường đơn giản.

Haruto rót một chén nước cho cậu, Kim Junkyu đã tự đi thích ứng độ mềm mại của ghế sô pha mới, ngồi lên nảy lên nảy xuống, vui vẻ nói: "Rất mềm mại."

Haruto đi tới cười nói: "Không chỉ mềm, còn có thể mở ra dùng như giường, lần tới em đến nếu mệt có thể nằm một lúc."

Kim Junkyu ngoài ý muốn liếc hắn một cái, hất cằm lên khoe khoang: "Tôi trước đây sau văn phòng là phòng nghỉ ngơi, có lúc buổi tối tăng ca lười về nhà thì trực tiếp ngủ."

"Chờ sau này anh có tiền, xây một tòa nhà lớn, sẽ dành riêng ra một gian nghỉ ngơi cho em." Haruto dịu giọng nói: "Hiện tại chỉ có thể để em vất vả."

Kim Junkyu bị mấy câu nói này làm cảm động đỏ vành mắt lên, vội vàng quay mặt sang chỗ khác nói: "Rất tốt, nhưng tôi chẳng tới được vài lần."

Vốn Haruto cũng không muốn cậu đến, nhưng Kim Junkyu không ở yên được, muốn chạy nhiều, đến là muốn chiếm ghế da của Haruto, bởi vì trong phòng làm việc của hắn ngoại trừ máy tính thì còn một cái ghế tựa đắt nhất thoải mái nhất, chủ yếu vẫn là bởi vì hắn trước đây cũng thường thường tăng ca, ghế tựa kia có thể buông ra làm ghế nằm, có lúc nằm ngủ một đêm là qua.

"Kỳ thực anh cũng không khuyến khích em chạy nhiều, tốt nhất vẫn là ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, chờ bảo bảo sinh ra lại đến giúp đỡ cũng không muộn."

"Tôi cũng là tình cờ đến bày kế thôi." Kim Junkyu nói xong, lại bất mãn: "Cậu có phải là không muốn để cho tôi nhúng tay không?"

Haruto vội vàng lắc đầu.

Kim Junkyu đã từng quản lý công ty lớn hơn công ty này nhiều, những người trong công ty hắn cũng từng nghe tên cậu, tất nhiên cũng rất phục cậu.

Có thể nói, địa vị trong lòng nhân viên ở công ty của Haruto cũng không cao bằng Kim loại, cho dù cậu chưa từng tới mấy lần.

Kim Junkyu kéo cánh tay hắn bảo hắn ngồi xuống, nghiêng đầu giảo hoạt nói: "Cậu có phải là sầu không có xưởng mới không?"

Haruto xác thực đang nghĩ vấn đề này, xưởng của hắn không lớn, mấy phân xưởng toàn bộ đều làm linh kiện, phân xưởng sản xuất mới thì khác, nhất định phải tìm sân bãi khác.

Hắn nhìn Kim Junkyu, Kim Junkyu vốn nhờ đoán đúng mà kiêu ngạo bật cười: "Không bằng cho công nhân của cậu đến xưởng của tôi làm đi, chuyển máy móc tới luôn. Cậu bên này toàn bộ dành ra làm phân xưởng kỹ thuật, cũng phân chia rõ ràng."

Haruto nhíu mày, nếu điều kiện cho phép, hắn không muốn động đến chỗ của Kim Junkyu.

Nhưng bây giờ rất rõ ràng tài chính không đủ, phân xưởng kỹ thuật khẳng định cũng cần mua rất nhiều thứ, công nhân còn phải tuyển nhiều hơn. Dưới tình huống này, tựa hồ cũng chỉ có thể tiếp thu đề nghị của Kim Junkyu.

Hắn ôm người vào trong lòng, siết thật chặt cánh tay, cũng không nói gì.

Từ ban đầu Kim Junkyu mang thai, mãi cho đến ở chung chưa tới hai tháng ngắn ngủi này, Kim Junkyu ủng hộ hắn vô điều kiện, bất kể là vật chất hay là tinh thần, cũng làm cho yêu thương trong lòng Haruto điên cuồng lên men, mà bây giờ tình yêu này lại không chỉ là yêu, nhiều hơn là mấy phần kính trọng và cảm động.

Yêu người này mười lăm năm, cuối cùng cũng coi như tu thành chính quả, thời khắc này cảm giác thỏa mãn làm trong lòng Haruto căng đến tràn đầy, đôi mắt cũng có chút nóng lên.

Hắn nhẹ giọng nói: "Được."

Kim Junkyu cũng có thể từ trong giọng khàn khàn của hắn phát giác ra tâm tình hắn.

Có mấy người gặp phải tình huống như thế đại khái sẽ mở miệng tỏ vẻ: "Chúng ta đều là người một nhà, đây là điều phải làm."

Thế nhưng Kim Junkyu cố tình không, cậu không chỉ không lên tiếng trấn an Haruto giờ khắc này đang cảm động rối tinh rối mù, còn vì vậy mà lén lút cong cong khóe miệng, ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: "Haruto, chờ cậu sau này phát tài, cậu nhất định phải nhớ kỹ tôi tốt với cậu, biết chưa?"

Cảm động trong lòng Haruto bị câu nói này quét sạch không còn gì, cúi đầu mạnh mẽ chặn đôi môi cậu, thật lâu mới thả ra, kề trán nhìn mặt không vui của cậu, tức giận: "Mạch não của em sao không giống người khác thế?"

Kim Junkyu cũng rất phiền muộn, cậu cảm thấy Haruto phải cảm ơn cậu mới đúng, sao mà mạch não lại kỳ cục thế nhỉ?

Haruto bấm gò má của cậu một cái, nói: "Anh muốn chuẩn bị mua thiết bị mới còn có nguyên liệu, nếu em mệt thì nghỉ ngơi một lát đi."

Hắn đứng dậy trở lại ngồi xuống trước bàn, Kim Junkyu cởi giày ra ngồi trên ghế salon hỏi: "Tiền cậu đủ chưa? Cái kia lần trước tôi đưa cậu có thể dùng trước, không đủ tôi đây vẫn còn."

Haruto mím môi, không từ chối: "Coi như em nhập cổ phần."

Kim Junkyu nhảy nhót: "Vậy tôi có phải sếp tổng không?"

Khoản tiền kia có thể đủ mua lại công ty của Haruto đó!

Thấy Haruto cười, Kim Junkyu cũng cong cong mắt nở nụ cười.

Buổi tối ăn cơm ở Hoàng Triều, có người than thở rất nhiều: "Không trách món ăn này đắt, đúng là ăn ngon!"

Kim Junkyu lại một mặt hậm hực: "Không ăn ngon bằng Haruto nhà tôi làm."

Tất cả mọi người đột nhiên không kịp chuẩn bị bị nhét một miệng đầy thức ăn chó không lên tiếng gì, yên lặng ăn cơm liếc giám đốc Kim một mặt bất mãn chuyển đũa.

Haruto buồn cười liếc mắt nhìn cậu.

Watanabe Minwoo hôm nay vừa lúc tới, đến mời một ly rượu, lại vội vã rời đi.

Hắn đi, bên trong phòng ngay lập tức lại náo nhiệt. Tất cả mọi người không nghĩ tới Haruto thậm chí ngay cả Watanabe Minwoo cũng biết, hơn nữa nhìn hai người tán gẫu, quan hệ cũng không tệ lắm.

Càng thêm cảm thấy mình không theo sai người.

Bởi vì nguyên nhân thân thể của Kim Junkyu, Haruto không thể theo mọi người, lúc hơn chín giờ, hắn dẫn vợ rời đi trước một bước.

Mọi người cũng có thể thông cảm.

Hai người đi ra phòng riêng, cùng nhau ra khỏi khách sạn, lại đột nhiên bị một người gọi lại: "Watanabe tiên sinh."

Haruto không quen biết người này, thế nhưng Kim Junkyu lại liếc mắt một cái là nhận ra —— cha Watanabe Junyeong, Watanabe Geohyun.

Con ngươi của cậu đột nhiên hơi co lại. Haruto bên này lễ phép gật đầu, người kia cười nói: "Chúc mừng tân hôn."

"Đa tạ." Haruto lễ phép nói: "Ngài..."

"Chú hai!" Watanabe Minwoo bước nhanh tới, cắt ngang lời Haruto nói, cũng nói cho Haruto thân phận của Watanabe Geohyun: "Sao chú hai rảnh rỗi đến đây thế?"

Con cháu Watanabe gia mỗi người đều có sản nghiệp được phân phối, như Watanabe Seungah quản lý Minh Hạc Trai, Watanabe Minwoo quản lý Hoàng Triều, lẫn nhau ngoại trừ tụ tập, hoặc là lui tới làm ăn, rất ít khi gặp nhau.

Watanabe Geohyun nghe vậy, nói: "Chú đưa khách hàng đến ăn một bữa cơm, không nghĩ tới đυ.ng phải Watanabe tiên sinh, nghe nói cậu ấy và đại công tử Kim gia kết hôn, đặc biệt chúc mừng một câu."

"Thì ra là như vậy." Watanabe Minwoo cười nói: "Xem ra chú hai cũng cảm thấy Watanabe tiên sinh hợp duyên, muốn kết bạn?"

Watanabe Geohyun đối diện với Watanabe Minwoo, chậm rãi nói: "Tất nhiên là như vậy."

Watanabe Minwoo xoay mặt, "Cháu cũng có ý này, hai ngày trước còn vừa ăn cơm với Watanabe tiên sinh, trò chuyện cũng vui vẻ. Cậu xem hôm nay chú hai tôi cũng muốn kết bạn với cậu, hay là chúng ta lại bày một bàn ăn bữa cơm nữa?"

Kim Junkyu lập tức ho nhẹ, Haruto nắm tay cậu, xoay mặt xin lỗi: "Đa tạ hai vị thưởng thức, chỉ là hôm nay sợ là không được, hay hôm nào khác lại tụ tập?"

"Cũng là chúng tôi đường đột." Không chờ Watanabe Geohyun mở miệng, Watanabe Minwoo đã nói: "Đại công tử thân thể không khỏe, vẫn là nhanh đi về nghỉ ngơi đi."

Haruto áy náy rời đi, Watanabe Minwoo và Watanabe Geohyun đứng chung một chỗ, Watanabe Geohyun cười nói trước: "Thằng nhóc này, thực sự là càng ngày càng nhanh miệng."

"Là chú hai giáo dục tốt." Watanabe Minwoo cười bất động thanh sắc.

Watanabe Geohyun mặt không hề cảm xúc liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng quay người rời đi.

Hai người Haruto ngồi vào bên trong xe, mặt Kim Junkyu trầm xuống.

Haruto xoay mặt nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Không thoải mái?"

Kim Junkyu không hé răng, cậu đan ngón tay, trong lòng suy tư.

Watanabe Geohyun hôm nay xuất hiện hiển nhiên đến có chuẩn bị, nếu như không phải hôm nay có cậu, lại có Watanabe Minwoo điều đình, Watanabe Geohyun tất nhiên sẽ tìm Haruto khách sáo, có ôm ấp ác ý hay không tạm thời không biết, chỉ là chắc chắn sẽ không phải chuyện tốt là được rồi.

Nhưng bây giờ nếu Watanabe Geohyun chú ý tới Haruto, như vậy hai người sớm muộn sẽ có tiếp xúc. Haruto dưới tình huống cái gì cũng không biết, là vô cùng có khả năng ở thế dưới.

Đầu Kim Junkyu đột nhiên bị Haruto sờ một cái, Haruto ôn hòa nói: "Em làm sao thế?"

"Cậu cảm thấy lời bọn họ có phải là có thâm ý khác không?" Kim Junkyu xoay mặt hỏi.

"Watanabe Geohyun không quen chúng ta, cũng không thân với em, sẽ không bởi vì chuyện này mà cố ý đến chúc mừng chúng ta." Haruto nhìn Kim Junkyu, nói: "Ông ta tiếp cận chúng ta là ôm mục đích khác."

"Watanabe Minwoo không hợp Watanabe Geohyun, Watanabe Minwoo cắt ngang lúc chúng ta đàm luận lại nói rõ hắn không hy vọng Watanabe Geohyun tiếp cận anh." Haruto tiếp tục suy đoán: "Anh ta còn nhắc nhở anh, Watanabe Geohyun có thể sẽ gây bất lợi cho anh, cho nên khi em làm ra biểu hiện không thoải mái lập tức cho chúng ta rời đi trước Watanabe Geohyun một bước."

Hắn tiếp tục lái xe đi, Kim Junkyu một đường chẳng hề nói một câu, Haruto cũng vô cùng kiên trì, không dò hỏi.

Mãi cho đến khi về nhà, hai người thu dọn một phen đổi lại quần áo ở nhà, Haruto ra cửa phòng ngủ, đã thấy mẹ Watanabe bưng sữa bò đun nóng đi tới. Bà hiện tại bởi vì Kim Junkyu mang thai vẫn theo ba Watanabe cùng ở đây, cũng là vì thuận tiện chăm sóc Kim Junkyu.

Ban đầu, bà cảm thấy Kim Junkyu quá đáng, Haruto đến công ty buổi trưa còn phải quay về tự mình nấu cơm cho cậu, nhìn thấy cậu dằn vặt con mình, trong lòng bà tất nhiên không thích.

Nhưng sau đó gặp mẹ kế của Kim Junkyu, hiểu được xa hoa nhà bọn họ, đêm đó Haruto giải thích một ít chuyện cho bà, bà cũng có thể hiểu được.

Lòng bà cảm thấy đứa nhỏ Kim Junkyu này đáng thương, lại yếu ớt vô cùng, chỉ ước gì Haruto thương cậu nhiều hơn, buổi tối mỗi ngày còn thay Haruto hâm nóng sữa bò cho Kim Junkyu.

Haruto nhận sữa bò, nói: "Ba mẹ nghỉ ngơi sớm chút đi."

"Ừ, hai đứa cũng nghỉ ngơi sớm đi, mỗi ngày con đi làm không có chuyện gì cũng đừng để Kyu Kyu  đi lại cùng con, lúc này thân thể nó nặng dần, phỏng chừng chân còn có thể sưng, con lưu ý một chút đấy."

"Vâng."

Haruto đáp một tiếng, quay người trở về phòng ngủ. Kim Junkyu đang dựa vào trên giường ngẩn người, Haruto đưa sữa bò cho cậu, ngồi sang bên cuộn ống quần pyjamas của cậu lên, nhìn cái chân kia.

Chỗ đó quả nhiên có chút phù thũng, hiếm thấy Kim Junkyu lại không nói tiếng nào.

Haruto khẽ bóp chân cậu, Kim Junkyu sợ hết hồn, nói: "Cậu làm gì thế?"

"Chân em hơi sưng, mỏi không?"

"Tôi đã mỏi mấy ngày rồi, giờ cậu mới phát hiện." Kim Junkyu oán giận một tiếng, uống một hớp sữa bò, lui người.

"Là anh sơ ý quá." Haruto đặt bắp chân cậu lên đùi mình, lực đạo vừa phải xoa nắn.

Kim Junkyu cầm ly sữa bò sững sờ nhìn hắn một hồi, nói: "Haruto, cậu năm nay thật ra là hai mươi tám à?"

"Ừ."

Kim Junkyu rầu rĩ nói: "Tôi lại còn lớn hơn cậu."

Haruto liếc mắt nhìn cậu, Kim Junkyu cũng đối diện với hắn, mong đợi hắn nói hai câu khen mình an ủi một chút, kết quả hắn lại phun một câu: "Anh không chê em già."

Kim Junkyu một cước đạp lên, không phục: "Ai già? Ai già hả? Haruto cậu nói rõ cho tôi!"

"Cẩn thận sữa bò đổ." Haruto vội vàng đè bắp chân của cậu xuống, dịu giọng nói: "Em còn trẻ nhất đẹp mắt nhất, rồi rồi đừng đá, sắp cứng rồi."

"..." mặt Kim Junkyu hơi ửng đỏ nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Buổi tối hai người nằm chung, Haruto nghiêng người ôn nhu vòng qua cậu, Kim Junkyu khép đôi mắt, tay khoát lên trên tay đặt trên bụng cậu của Haruto, nghe người đàn ông phía sau nói: "Không ngủ được?"

Làm sao có khả năng ngủ được!

Kim Junkyu đột nhiên trở mình, Haruto bị dọa giật mình, đột nhiên ngồi dậy ôm cậu, "Em có thể chậm chút hay không?"

Kim Junkyu bị ngữ khí đột nhiên nghiêm khắc dọa cho rụt cổ lại, nửa ngày không hé răng.

Nhịp tim Haruto chậm rãi thong thả xuống, ôm cậu nằm xuống một lần nữa, ngữ khí dịu xuống: "Anh không phải cố ý hung ác, anh căng thẳng quá, xin lỗi."

Hắn không nói Kim Junkyu còn cảm thấy hổ thẹn, nói chuyện là lập tức cảm thấy mình ủy khuất lên, mím miệng, rầu rĩ nhìn hắn chằm chằm, giống như sai thật sự là Haruto.

Haruto bị biểu tình từ kinh sợ ngóng ngóng chuyển biến thành oan ức ngóng ngóng làm cho không còn giận nổi: "Rồi rồi, ngủ đi."

Kim Junkyu hơi co lại trong ngực hắn, rầu rĩ nói: "Không ngủ được."

Haruto trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: "Kyu Kyu, em có chuyện gì không cần thiết gạt anh, anh không hy vọng trong lòng em cất giấu mấy chuyện lung ta lung tung ảnh hưởng tâm tình, biết chưa?"

Kim Junkyu ôm cổ hắn hôn hắn một cái, một lần nữa vùi mặt xuống, buồn bực một hồi lâu, mới nói: "Cậu có nghĩ tới không, ba mẹ khả năng chỉ là bố mẹ nuôi?"

Haruto bất đắc dĩ: "Em lại nói nhăng gì đó?"

Kim Junkyu biết hắn chắc chắn sẽ không tin, nếu lúc này có người đến nói với cậu cậu không phải con ruột của Kim Youngok cậu khẳng định một quyền đánh liền.

"Nếu, cậu thật ra là người Watanabe gia, Watanabe gia Vọng Đô... cậu mất tích hai mươi tám năm, cậu phải làm sao?"

Haruto ngẩn người, Kim Junkyu ngẩng đầu lên đối diện với hắn: "Người Watanabe gia chú ý tới cậu cũng không phải trùng hợp, bọn họ hoài nghi cậu là con lão tứ Watanabe gia."

"Cậu biết địa vị của Watanabe tứ gia không? Ông ấy là con lúc về già của lão thái gia Watanabe gia, rất được cưng chiều, năng lực còn xuất chúng. Ông ấy giậm chân một cái, toàn bộ Vọng Đô cũng phải run rẩy... Rất nhiều người nói, ông ấy là người thừa kế mà lão thái gia nhận định. Ông ấy luôn không có con, rất nhiều người Watanabe gia đều muốn đem con mình cho ông ấy làm con nuôi, cho nên địa vị ông ấy bây giờ tuy rằng không thể lay động, mà cũng không có ai dám xuống tay với ông ấy. Nhưng Haruto, cậu thì không giống như vậy... Nếu như cậu thật sự con của ông ấy, nhiều người muốn đánh chết cậu, bọn họ sẽ không để cho cậu trở lại, cậu biết không?"

Kim Junkyu nói xong lời cuối cùng, trong mắt đã hiện lên nghiêm nghị, lo lắng, bối rối.

Haruto thật lâu mới tiêu hóa lời nói này, "Em cả nghĩ quá rồi hả...?"

Chuyện này quả thật như là đang diễn phim bộ bom tấn, làm sao có khả năng sẽ phát sinh trên người hắn được?

"Tôi có phải là cả nghĩ quá rồi không không quan trọng, quan trọng là... Cậu bây giờ rất rõ ràng đã bị lão nhị bên kia theo dõi, cậu nhất định phải phòng bị ông ta, ông ta một khi nhìn ra cậu muốn quay về Watanabe gia, nhất định sẽ tận hết sức lực diệt trừ cậu!" Kim Junkyu nói: "Ông nội Watanabe Minwoo và Watanabe lão tứ cùng mẹ, anh ta có lẽ sẽ giúp đỡ cậu, mà cũng không thể dễ dàng tin tưởng. Cậu bây giờ có thể giả bộ hồ đồ, nhưng bọn họ nhất định sẽ không để cho cậu vờ quá lâu! Bọn họ sẽ điều tra cậu trong bóng tối, thậm chí khả năng sau khi xác định kết quả lập tức sai sát thủ..."

"Kyu Kyu." Haruto sờ đầu cậu, an ủi: "Em đừng nghĩ quá nhiều, anh chắc chắn sẽ không sao, em yên tâm."

"Chúng ta không thể chắc chắn như vậy, cậu nhất định phải làm tốt vẹn toàn chuẩn bị nghênh tiếp đột kích của lão nhị. Ông ta nhất định sẽ liên lạc lại với cậu, cậu nhất định phải nhớ kỹ, không được lén lút gặp mặt ông ta ở chỗ bí mật... Vạn nhất cậu thật sự là, vậy là xong."

"Được, anh biết rồi." Haruto mặt mày nghiêm nghị, dịu giọng nói: "Anh sẽ nhớ kỹ phòng bị bọn họ, bây giờ em có thể nghỉ ngơi chưa? Hả?"

Kim Junkyu nhìn hắn một hồi, cặp mắt đen láy kia kỳ dị làm tâm tình của cậu bình tĩnh lại, cậu khó giải thích được chỉ là tin tưởng Haruto có năng lực giải quyết tất cả những thứ này, cậu chậm rãi gật đầu, nói: "Ừm."

Kim Junkyu đến cùng cũng mệt mỏi, rất nhanh ngủ thϊếp đi, một tay Haruto cho cậu gối lên, một tay khác tự mình gối lên, bình tĩnh nhìn trần nhà, hơi nhíu mày lại.

Cho tới nay, ba mẹ hắn đều là hai công nhân nhà nông đàng hoàng, thành tựu to lớn nhất chính là đã từng có một cái xưởng máy hút bụi, đột nhiên có một ngày, một thiên đại nhân vật trở thành cha hắn...? Haruto vẫn chưa cảm thấy mong đợi, trái lại có chút có thể cười rộ lên.

Kim Junkyu bởi vì một mực lo lắng rất hiển nhiên quên rất nhiều vấn đề, tỷ như Tứ gia này.

Nếu như Haruto hắn thật sự là con ông ta, dùng năng lực của ông, làm sao có khả năng lão nhị và lão đại nhận được tin tức, ông bên kia lại bất động như núi? Đây rất hiển nhiên có thể là giả, hoặc là... Tứ gia luôn luôn để ý trong bóng tối.

Nếu như là vế trước, hắn chỉ cần cẩn thận không để bị ngộ thương là tốt rồi, mà nếu như là vế sau, Haruto không có hảo cảm với Tứ gia này.

Đương nhiên sẽ không về cái gọi là Watanabe gia.

So với hưởng thụ đĩa bánh trên trời rơi xuống, hắn càng thích mình tự tay nặn một miếng, như vậy thời điểm thưởng thức mới có thể cảm giác thành công vô cùng.

Chuyện bị Kim Junkyu xoắn xuýt hơn nửa tháng Haruto lại rất nhanh tiêu hóa không thấy hình bóng, binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, hắn rất nhanh ôm vợ ngủ say.

Haruto bắt đầu vội vàng di dời công nhân đến xưởng mới của Kim Junkyu, không ít công nhân cũng không muốn. Haruto cũng không ép buộc, chỉ nói không muốn rời đi thì chờ phân xưởng mới cải tạo xong thì sắp xếp tiếp, gần đây có thể nghỉ ngơi mấy ngày.

Có người bởi vì không muốn nghỉ ngơi mà bị ép tiếp thu, một số ít hi vọng tiến vào phân xưởng sản xuất mới công tác.

Trong mắt Kim Junkyu thì phản ứng của Haruto thật sự là quá bình thản, hắn dường như hoàn toàn không thèm để ý đối với chuyện mình đã từng xoắn xuýt rất lâu, điều này làm cho Kim Junkyu cảm thấy mình đã từng sợ sệt như vậy phảng phất là kẻ ngu si, cậu sinh ra cảm giác mình quả thực không sánh bằng Haruto.

Nhưng lần này cậu không cảm thấy giận, trái lại cho là mắt mình quả nhiên tốt mà dương dương tự đắc lên.

Nâng quai hàm nhìn Haruto ngồi ở trước bàn công tác, cậu hì hì cười.

Haruto giương mắt liếc mắt nhìn cậu, bất đắc dĩ lắc đầu, lại vùi đầu vào công việc.

Thời điểm Haruto bận rộn, Kim Junkyu cũng không nhàn rỗi, cậu xếp đặt một bàn đồ nhắm rượu, mời thành viên nòng cốt của mình ở Thần Đồ tới, thuyết minh chuyện muốn làm, phần lớn đều nguyện ý cùng cậu đi.

Ngày hôm sau Lee Sanghyeok gọi điện thoại cho cậu: "Mấy người chúng em cũng đã trình đơn xin từ chức, một tháng sau gặp ở Three Nine nha!"

Kim Junkyu sung sướng cúp máy, ngồi trước cửa sổ sát đất híp mắt.

Không biết là trùng hợp hay là cố ý, buổi chiều Haruto về nhà, lúc giúp Kim Junkyu mua bánh ngọt, đụng phải Watanabe Geohyun ở "Yêu bảo bối". Đối phương nhiệt tình mời hắn cùng đến nhà hàng đối diện ngồi, trong lòng Haruto kỳ thực cũng muốn thăm dò ý tứ, làm ra một bộ thần sắc vui vẻ được trọng dụng, vui vẻ đi tới.

Watanabe Geohyun người này lòng dạ sâu đậm, lúc bắt đầu vẫn chưa trực tiếp vào chủ đề, chỉ nói bóng gió, đến lúc món ăn lên mới mở miệng nói: "Tôi nghe nói cậu gần đây đang điều tra một chuyện cũ."

Trong lòng Haruto hơi động, nhấc mi mắt, trong mắt mang theo thần sắc đề phòng.

Watanabe Geohyun cười thầm quả nhiên tuổi trẻ, ông ta thuận miệng thử một lần là không giấu được: "Cậu không cần dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, có lẽ tôi có thể giúp cậu điều tra một ít chuyện, dù sao lấy năng lực bây giờ của cậu... Khả năng còn có chút khó khăn."

"Lý do?" Haruto lạnh lùng nói.

"Lý do rất đơn giản." Watanabe Geohyun nhìn hắn, nói: "Nếu như cậu muốn phá đổ Thần Đồ, tôi cũng muốn chia một chén canh."

"Tôi cũng không định phá đổ Kim gia."

Tuy rằng Kim Youngok không quá phúc hậu, thế nhưng Haruto thật sự không cảm thấy ông ta sẽ là hung thủ hại Mae Eum.

"Công ty mỹ phẩm của bà Im —— Lilila, thịt tuy rằng nhỏ chút... Nhưng cũng màu mỡ."

Haruto mặt không hề cảm xúc lạnh lùng nói: "Nếu như tôi từ chối?"

Thần sắc sắc bén đó trong mắt Watanabe Geohyun càng thêm buồn cười, ông ta nói: "Cậu sẽ không từ chối, dù bà ta không phải hung thủ, nhiều năm bắt nạt đại công tử như vậy, cậu cũng nuốt không trôi cơn giận này... Theo tôi được biết, các cậu là phu thê tình thâm."

Haruto cúi đầu trầm mặc rất lâu mới nhíu mày nói: "Ông thật sự có thể giúp tôi?"

"Tất nhiên có thể."

"Một công ty mỹ phẩm nho nhỏ, đối với ông mà nói bé nhỏ không đáng kể, ông chỉ là bởi vì chút lợi ích này giúp tôi, tôi làm sao có thể cho ông toàn bộ tín nhiệm?"

"Quả nhiên là người thông minh." Watanabe Geohyun cười, sau đó ông ta nghiêm túc nói: "Tôi rất thưởng thức năng lực của cậu, muốn kết bạn với cậu."

Trên mặt Haruto giương lên một vệt đắc ý, thoáng qua, mà vẫn như cũ bị Watanabe Geohyun bắt được, ông ta nhịn không được bật cười.

Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, dù giả vờ sâu không lường được, cũng hầu như là sẽ lộ ra sơ sót.

Thời điểm Haruto rời đi nhà ăn đã cùng Watanabe Geohyun trò chuyện vui vẻ, thậm chí xưng anh gọi em, sau đó hai người cùng rời đi. Haruto lái xe rời đi, từ trong gương chiếu hậu, hắn nhìn thấy một người phụ nữ đi tới bên người Watanabe Geohyun.

Hắn nhàn nhạt chuyển tầm mắt.

Gye Da Ah đến gần Watanabe Geohyun, cau mày nói: "Anh giúp nó là tại sao? Không phải đã tra được nó đích xác là con lão tứ à?"

"Lão gia đang nhìn, chúng ta không thể làm quá quang minh chính đại." Watanabe Geohyun nói: "Thế nhưng Im Yejin con đàn bà đó không giống vậy, mụ ta trước đây từng hạ đòn sát thủ với Kim Junkyu, một khi đấu với Haruto cũng tuyệt đối sẽ không để lối thoát, chúng ta chỉ cần trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi là được rồi."

Gye Da Ah nói: "Nhưng Haruto người này có thể tay trắng dựng nghiệp khẳng định không đơn giản, nó dễ dàng bị lừa như vậy sao?"

"Người trẻ tuổi ấy mà." Watanabe Geohyun cất bước vào xe, lười biếng nói: "Em không thấy lúc nó được khích lệ đắc ý, sau đó bày đặt che giấu ngụy trang sâu không lường được đâu, quả thực đúng là không biết trời đất, người như thế rất dễ thu phục."

Gye Da Ah còn muốn nói gì nữa, Watanabe Geohyun tiếp tục nói: "Huống hồ nó hiện tại một lòng chỉ muốn tra ra chân tướng năm đó cho Kim Junkyu một câu trả lời, người dễ dàng bị tình cảm chi phối tất nhiên không làm được đại sự gì, yên tâm đi."

Gye Da Ah nghĩ, ngược lại cũng đúng, cười nói: "Cũng là anh cao minh."

Haruto lái xe đi, vào trong khu biệt thự của mình.

Ở trước mặt Watanabe Geohyun biểu hiện quá mức sắc bén, tất nhiên sẽ làm cho ông ta nghi ngờ, quá mức sâu không lường được thì lại để ông ta kiêng kỵ. Nếu ông ta muốn trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, như vậy hắn tương kế tựu kế. Hắn đang lo không ai hỗ trợ không có chỗ xuống tay, bây giờ Watanabe Geohyun tham gia vào, chơi vui hơn nhiều.

Sắc mặt Haruto thâm trầm như nước, trong mắt sóng lớn không sợ, không nhìn ra chút cảm giác hưng phấn trò hay sắp mở màn nào.

Về đến nhà, Haruto lập tức nhìn thấy đại bảo bối làm ổ trước cửa sổ sát đất ngủ say, hắn lúc này mới cười.

Hai ba bước đi tới cúi đầu hôn khóe miệng một cái, Kim Junkyu mơ hồ một chút, lại cọ cọ mặt vào trong.

Haruto ôn nhu vuốt ve tóc của cậu, trong lòng một mảnh ấm áp.

Ngồi xổm một phút chốc, Kim Junkyu rốt cục hơi hơi thanh tỉnh một chút, chậm rãi mở mắt nhìn hắn.

Haruto ôn nhu nói: "Tỉnh rồi?"

"Ừm..." Kim Junkyu dụi dụi mắt, giọng nói chứa giọng mũi mềm mại: "Tại sao cậu về muộn như vậy?"

"Watanabe Geohyun mời anh uống trà."

Kim Junkyu sững sờ, đột nhiên muốn ngồi dậy, bị Haruto cau mày ấn lại mới phản ứng được mình còn mang thai, vội nằm xuống lại, mạnh miệng lo lắng hỏi: "Ông ta nói cái gì?"

"Ông ta hỏi anh... Có muốn cùng đánh sập Lilila không."

Kim Junkyu đột nhiên nhíu mày, tâm tư trong nháy mắt sáng tỏ: "Ông ta muốn trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi? Xem anh và Im Yejin đấu?"

"Anh cũng nghĩ vậy."

"Không được." Kim Junkyu lập tức nói: "Từ chối ông ta!"

"Anh đã đồng ý."

Kim Junkyu trợn tròn cặp mắt: "Cậu ngốc à? Cùng Watanabe Geohyun đạp đổ Lilila không khác nào tranh ăn với hổ, ông ta nhất định sẽ tìm kiếm cơ hội thích hợp mượn tay Im Yejin xuống tay với cậu!"

Khuôn mặt Haruto vẫn bình tĩnh như cũ: "Cái này phải xem chiêu số ai cao minh."

Kim Junkyu sững sờ nhìn hắn.

Haruto nâng tay cậu bên môi, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn cậu, thấp giọng nói: "Anh nhất định sẽ đoạt lại hết những gì đã em mất đi."

Tim Kim Junkyu đột nhiên run lên một cái.

Kỳ thực nếu có người cho Kim Junkyu một cơ hội phá đổ Im Yejin, cho dù biết có nguy hiểm, cậu cũng nhất định sẽ đáp ứng.

Từ một điểm tinh thần mạo hiểm mà nói, cậu và Haruto cũng cực kỳ giống nhau.

Nghĩ như vậy, cậu buông lỏng hẳn, khẽ cong khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Vậy tôi đợi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro