Chương 39
Lúc Kim Junkyu về đến nhà Haruto đã về, an vị ở sofa phòng khách nhìn cậu.
Myung Jaedoo đưa cậu về như thể làm chuyện gì đuối lý lắm, nói tạm biệt xong vắt chân lên cổ chuồn mất.
Kim Junkyu chậm rì rì đi vào, liếc hắn một cái, lại liếc hắn một cái, chậm rãi cười, nói: "Haruto, tôi..."
"Uống nước." Kim Junkyu cũng cảm thấy khát, ngoan ngoãn ngồi xuống uống một hớp, Haruto ngồi sang chỗ cậu, đưa tay sờ bụng nhỏ tròn vo. Kim Junkyu ngoan ngoãn cho hắn sờ, còn híp mắt cười, nói: "Được rồi, hai thằng nhóc này giống tôi, khỏe lắm."
Haruto bất đắc dĩ, "Kyu Kyu, nếu như em thật sự không ở yên được thì ngày mai theo anh đến công ty đi, đừng ở nhà đi lung tung nữa."
Haruto đang lo cái kiểu tính tình không ở yên được này của cậu sẽ gieo họa, vào lúc này nếu quả thật cậu bị tập kích vũ lực thì chạy cũng không thoát.
Kim Junkyu gật đầu, vẫn ra vẻ ngoan ngoãn: "Biết rồi."
Hiếm thấy cậu nghe lời như thế, Haruto lại không biết nên phản ứng thế nào, đành phải hỏi: "Hôm nay em ra ngoài làm gì thế?"
"Thì tùy tiện đi uống nước với Myung Jaedoo thôi."
"Chỉ thế thôi?"
Haruto nhớ đến lúc đó cậu ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng đã cúp máy, hắn cơ hồ có thể khẳng định cậu lại muốn làm chuyện xấu gì mới vội vàng thế.
Về nhà quả nhiên không thấy cậu đâu.
Kim Junkyu liếc mắt nhìn hắn, ho khan một cái, nói: "Ngày mai cậu có đến khách sạn Hồng Kiều không?"
"Đương nhiên là không." Haruto nói: "Chắc chắn Watanabe Geohyun đã cho Kwon Yewon ở đó chờ anh, chỉ cần xuất hiện chung khung hình, Im Yejin sẽ nhận được tin tức. Em cũng nói rồi mà, cái vỏ này chúng ta không thể cõng được."
"Thật ra tôi lại cảm thấy... chúng ta có thể đến nhà hàng đối diện Hồng Kiều ngồi."
Haruto nhíu mày.
Dù hắn thông minh đi chăng nữa, trong tình huống không có bất kỳ ám chỉ gì cũng không thể đoán được Kim Junkyu đến cùng đã làm gì.
Kim Junkyu bật cười, mặt đầy vẻ đắc ý, nói: "Watanabe Geohyun phí tâm tư tặng quà cho cậu như thế, chúng ta nhận cũng phải có thành ý chút, không để quà đạt đến giá trị lớn nhất, sao xứng với ông ta chứ?"
"Em như vậy..."
"Yên tâm yên tâm." Kim Junkyu sờ đầu mình, cười híp mắt nói: "Tôi làm không để lại dấu vết."
Hôm sau, Haruto lo lắng cho cơ thể Kim Junkyu, lúc hơn sáu giờ tối hai người gọi ba mẹ cùng đi dùng bữa ở nhà hàng đối diện Hồng Kiều.
Đây là một cửa hàng lẩu, mùi vị cũng ổn, vị tôm trong này rất được, Kim Junkyu rất thích ăn, thích nhất là khoai lang chiên dầu, lớp vỏ ngoài nhai giòn tan, bên trong lại xốp.
Lúc này cậu không để Haruto bóc cho cậu, bởi vì nước tôm siêu cấp ngon!
Mẹ Watanabe nhìn cậu ăn vui vẻ mình cũng vui, nói chuyện phiếm, "Aiz, hôm nay Ruto đưa chúng ta đi ăn cơm, mẹ đột nhiên nghĩ đến người sửa xe đạp trong trấn chúng ta, hai ông bà đó cũng có một đứa con trai, con trai có bản lĩnh, sinh viên, công tác ở trong thành phố... Đương nhiên không thể so với Ruto nhà chúng ta."
Kim Junkyu cười híp mắt gật đầu tỏ vẻ tán thành, kiêu ngạo nghĩ, chỉ là một điểm Haruto kết hôn với cậu này cũng rất nhiều người không sánh nổi.
"Con trai nhà đó có vợ con, hai ông bà cùng đi chăm con cho nó, cho hai người trẻ tuổi làm việc. Con trai thì giỏi rồi, buổi tối cùng vợ đi làm về, ôm con một cái, bảo với ba mẹ là "Hai ông bà muốn ăn gì thì nấu đi, chúng con đi ra ngoài ăn"... Con nói xem làm con thế được không! Có bản lĩnh đưa ba mẹ ra ngoài ăn một bữa cơm thì có làm sao? Sợ mất mặt hay là sợ tốn tiền? Nuôi phí của." Mẹ Watanabe nói hết lời, Kim Junkyu chớp chớp đôi mắt, vỗ vai Haruto, nói: "Haruto nhà chúng ta mới tốt!"
Hai mẹ con đổi cách khen Haruto một lần, ba Watanabe toàn bộ quá trình chỉ mỉm cười. Haruto thì không chịu được, lúc Kim Junkyu nói thì cố nhồi cho cậu một miếng.
Sáu giờ rưỡi, Myung Jaedoo cũng đến, ngồi xuống bàn, gọi phục vụ lấy thêm một bộ đồ ăn, mặt cũng đầy phấn khởi.
Bọn họ vừa hay ngồi ở cửa sổ trước tầng hai, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng nhà hàng Hồng Kiều ở đối diện.
Lúc hơn bảy giờ, Myung Jaedoo đột nhiên kích động kéo Kim Junkyu. Haruto nhận ra động tác nhỏ của hai người họ, liếc mắt nhìn theo, phát hiện một chiếc xe màu đen đỗ ở cửa nhà hàng Hồng Kiều, một người rất quen mắt đi ra —— Im Ryeonki.
Haruto nhướng mày, nhiều ít đoán được một chút manh mối, xoay mặt liếc mắt nhìn Kim Junkyu đang tràn đầy phấn khởi, nhét một miếng khoai lang vào miệng cậu, nói: "Thêm canh."
"Ừm." Kim Junkyu gật đầu, Haruto bảo ba mẹ gắp hết tôm vào bát, gọi người phục vụ đến rót thêm canh.
Lại nhìn ra, cửa nhà hàng đã hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ chiếc xe kia.
Im Ryeonki bị Kwon Yewon vô duyên vô cớ hãm hại một lần, tuy ông ta đánh người trước, mà bị hãm hại cũng là thật. Tối hôm qua Im Yejin đã gọi ông ta đến cho hai cái tát, trên mặt đến giờ vẫn thấy được dấu ngón tay rõ ràng.
Từ hôm qua Choi Jongin nhắn tin bảo ông ta đến nhà hàng Hồng Kiều giải quyết hiểu lầm với Kwon Yewon, ông ta đã nghĩ làm thế nào để trả thù con đàn bà này, đi vào phòng ăn nhìn thấy Kwon Yewon ăn vận ngăn nắp xinh đẹp ngồi trong một góc bí mật, lửa giận bốc lên, ông ta nén giận ngồi xuống đối diện. Kwon Yewon sợ hãi: "Sao lại là ông?"
"Không phải tôi thì là ai?"
Kwon Yewon được báo là hôm nay đến gặp một người, mà Watanabe Geohyun cũng không nói với cô ta là ai, cô ta thấy Im Ryeonki là hốt hoảng, vội vã nói hai câu rồi muốn chạy.
Nhưng Im Ryeonki đến làm gì?
Ông ta có thể để cho Kwon Yewon chạy sao?
Ông ta một phát túm được cánh tay của đối phương, tát một cái đau điếng, miệng còn thô tục: "Đ*t mẹ con điếm thối! Dám lừa tao!"
Kwon Yewon hét ầm lên, nhanh chóng có người vây xem tụ lại, vừa nhìn thấy hai người là nhanh chóng tiến lên can ngăn. Thế nhưng Im Ryeonki người đầy thịt mỡ không dễ kéo, Kwon Yewon đã bị đấm, cũng bị đạp mấy cái.
Im Ryeonki tính tình nóng nảy căn bản không khống chế được, xông lên vừa mắng vừa đánh, bị mấy người kéo lại còn đỏ mặt tía tai muốn đạp Kwon Yewon, chốc lát sau đã có kẻ tò mò quay video.
Bên Haruto lúc này canh chưa kịp nóng, Myung Jaedoo lại giật mình kêu một tiếng, đứng bật dậy.
Kim Junkyu đứng vụt lên tựa vào tường thủy tinh, Haruto cùng cậu đi tới, chỉ thấy cửa thủy tinh nhà hàng Hồng Kiều bị đập ra một vết nứt lớn, vết nứt này đã khiến cho quần chúng hóng hớt chú ý.
Hầu như không cần nhìn cũng đoán được bên trong khẳng định đang diễn ra phim võ thuật.
Ba mẹ Watanabe ngẩng đầu nhìn, hỏi có chuyện gì, cũng đến xem một lúc.
Đến khi cảnh sát và 120 vội vã chạy đến, họ mới nhìn thấy người được che chắn đưa lên xe cứu thương là một người phụ nữ, lên xe cảnh sát lại là một người đàn ông. Hai ông bà mắt già nhìn không rõ lắm, bình luận một câu: "Sao lại đánh người thế?"
Mẹ Watanabe xem thường đàn ông đánh vợ nhất.
Kim Junkyu không giải thích, đưa cả nhà ngồi xuống lại một lần nữa, Myung Jaedoo ở bên cạnh thì thầm: "Đáng tiếc cho cái gương mặt hòa nhã này."
Kim Junkyu cong khóe miệng lên, không nói gì.
Kwon Yewon có bị thương hay không cậu không đánh giá được, chỉ là nếu như chuyện này dính dáng đến Haruto, nhất định sẽ làm gay gắt mâu thuẫn giữa cậu và Im Yejin. Bà ta có ra tay ác độc lần nữa hay không cậu không biết, nói chung hậu quả nhất định sẽ nghiêm trọng hơn là chỉ đánh một trận.
Haruto nhàn nhạt tiếp lời, nói: "Tự làm tự chịu, không thể hại người ta, bị đánh một trận dù sao cũng hơn đền mạng."
Mẹ Watanabe còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì nguy hiểm, Kim Junkyu dùng hai câu lấp liếm.
Myung Jaedoo nhíu mày, hắn không biết âm mưu gì sau vụ này, nhưng giờ đã có người lợi dụng Kwon Yewon để hại Im Ryeonki. Nếu như để Im Yejin biết, bà ta đến cả Kim Junkyu cũng hại, biết đến Kwon Yewon còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay hay sao.
Hắn không nói gì nữa.
Ăn cơm xong Haruto đưa ba mẹ về nhà, cùng Kim Junkyu đến nhà họ Kim một chuyến.
Từ sau khi kết hôn hai người chưa từng quay lại đây, lúc này đến trước cửa nhà, tâm tình Kim cương cũng trở nên phức tạp.
Haruto nắm chặt tay cậu, hai người cùng đi vào.
Chuyện tuy rằng vừa mới xảy ra chưa đến hai tiếng, thế nhưng đã truyền đến tai Im Yejin và Kim Youngok, sở cảnh sát bên kia đã gọi điện thoại đến. Im Yejin đang muốn đến sở cảnh sát chuộc người, Kim Youngok lại nghiêm mặt ngồi trên ghế salon. Im Yejin không dám tự tiện, đang lau nước mắt.
Lúc Kim Junkyu đi vào, đúng lúc nghe bà ta nói: "Em thề là nhất định có người muốn hại Ryeonki. Dù nó xấu tính nhưng anh cũng biết nó sợ anh, chắc chắn sẽ không làm chuyện chọc giận anh đâu."
Kim Junkyu nhanh chân đi vào, nói: "Ba à, lúc việc xảy ra đúng lúc con đang cùng Haruto ăn cơm ở nhà hàng đối diện Hồng Kiều, mà con không dám mạo hiểm, đúng là xấu hổ chết đi được."
Kim Woonhak đang yên lặng uống nước dưa hấu ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái, lại cúi đầu.
Im Yejin đột nhiên nhìn sang, hùng hổ doạ người bới móc lời cậu: "Hai đứa sao mà trùng hợp ăn cơm ở nhà hàng đối diện thế?"
"Thì là trùng hợp thế đấy." Kim Junkyu cây ngay không sợ chết đứng: "Chỗ kia làm lẩu ngon, lúc tôi đi học đã thích ăn. Làm sao, lẽ nào bà hoài nghi là tôi hãm hại Im Ryeonki?"
Câu nói này người khác nói ra là một kiểu, tự mình nói ra lại một kiểu, Im Yejin bị cậu nói cho không còn lời nào, Kim Youngok lại nói: "Ngồi xuống trước đã, bụng lớn như vậy đứng không sợ mệt à."
Kim Junkyu cong môi cười, đi đến ngồi trên ghế salon, Haruto ngồi xuống theo cậu, gật đầu với Kim Youngok, nói: "Chuyện này tuôn ra Kyu Kyu đã hoài nghi có người làm sau lưng. Kyu Kyu đã tìm người điều tra người mà Kwon Yewon gặp gần đây, có một người khả nghi."
"Ai?" Im Yejin hỏi xong Kim Junkyu tiếp lời ngay tắp lự: "Không nói cho bà đấy!"
Im Yejin tức đến đau cả tim, trong mắt Haruto lóe lên một vệt ý cười, cưng chiều nhìn lướt qua cục cưng nhà mình, tiếp tục nói: "Có một paparazi chụp được bức ảnh Kwon Yewon và con lớn nhất của Watanabe Geohyun, Watanabe Deokgwon cùng nhau ăn cơm, mà bị Watanabe Deokgwon ngăn cản không truyền lên mạng, cho nên không ai biết."
Hắn để bức ảnh lên bàn, đồng thời còn lấy lịch sử giao dịch tài khoản của Kwon Yewon ra, người chuyển khoản là trợ lý của Watanabe Deokgwon.
Kim Youngok cùng Im Yejin đều biết.
Nhưng Im Yejin vẫn hoài nghi hai người họ: "Vậy sao con biết được?"
Haruto không lên tiếng, Kim Junkyu tiếp tục dỗi: "Tôi có bạn làm truyền thông, việc này còn không biết bà còn giả mẹ hiền làm gì? Không sợ bị vạch trần à?"
Kim Woonhak lúc này nhỏ giọng nói một câu: "Anh nhiều bạn như vậy mẹ cũng không thể biết hết..."
Đôi mắt Kim Junkyu như gió thu cuốn hết lá vàng nhìn sang, Kim Woonhak lấy dũng khí nhìn cậu một giây đồng hồ, cậu lạnh lùng nói: "Jung Nyam cũng không biết chắc? Nhà cậu ấy làm truyền thông, cậu không biết à?"
Hắn sợ hãi cúi đầu xuống, hắn quên thật.
Họ ầm ĩ làm Kim Youngok đau cả đầu, ông ta nói: "Chuyện này cũng không thể chứng minh Watanabe Deokgwon khả nghi, nếu cậu ta thích Kwon Yewon cũng chẳng phải chuyện gì ngạc nhiên."
Kim Junkyu bật cười: "Nếu như ba nghĩ vậy thì phải nhanh đưa Im Ryeonki ra đi, không thì để ông ta trong đồn cảnh sát, cho dù không chết thì chắc đời này cũng phải phế bỏ."
Im Yejin hoảng sợ.
Tuy rằng bà ta ghét Im Ryeonki, thế nhưng chung quy cũng là em ruột, cùng nhau lớn lên máu mủ ruột già, sao có thể trơ mắt nhìn Watanabe Deokgwon khiến ông ta tàn phế được?
Bà ta hoảng loạn nói: "Youngok ..."
Sắc mặt Kim Youngok cũng khó coi, nếu như suy đoán của Kim Junkyu là thật, như vậy thì chứng tỏ không biết Im Ryeonki chọc phải nhà họ Watanabe lúc nào, người ta muốn chơi ông ta. Nếu như suy đoán của Kim Junkyu là giả, vậy càng không thể lạc quan, để Watanabe Deokgwon biết Im Ryeonki đánh người mà cậu ta thích, ông ta thật sự là chết thế nào cũng không biết!
Kim Youngok trái lo phải nghĩ, chỉ có thể nói: "Vậy liệu rằng Kwon Yewon và Watanabe Deokgwon... có hợp tác không?"
Im Yejin nhìn Kim Junkyu.
Bà ta vốn tưởng là Im Ryeonki làm bao nhiêu chuyện xấu, bây giờ phát hiện việc này không đơn giản như bề ngoài, không chuẩn bị bất kỳ cái gì chỉ có thể ký thác hy vọng vào Kim Junkyu, bởi vì lúc này Im Ryeonki đã bị bắt, dư luận bên ngoài tạm thời không nói đến, ông ta và nhà họ Watanabe tốt nhất không có liên quan gì mới là quan trọng nhất.
Kim Junkyu cong khóe miệng, nói: "Hai người cũng biết đấy, gần đây Haruto giao du với Watanabe Minwoo và Watanabe Seungah, quan hệ rất tốt, có lẽ anh ấy có thể giúp một tay hỏi cụ thể hơn. Chúng con sẽ giúp, thế nhưng kết quả không nói được. Nếu Watanabe Deokgwon thật sự yêu Kwon Yewon như Haruto yêu con... vậy Im Ryeonki sống hay chết thật sự không thể nói trước."
Dứt lời, cậu còn ngọt ngào liếc nhìn Haruto, nói: "Đúng không?"
Haruto gật đầu, nếu thật sự có người dám như thế với Kim Junkyu, nhất định hắn sẽ lấy mạng thằng đó.
Hai người ngọt ngào bất chấp hoàn cảnh làm Im Yejin tức đến độ ngực trập trùng lên xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro