Chương 40

Im Yejin sắc bén châm chọc: "Ai biết có phải là con kết bè kết phái với nhà họ Watanabe cố ý bắt nạt Ryeonki không."

Kim Junkyu cười mỉa: "Bà ở thương trường mò lăn đánh bò nhiều năm như vậy mà không biết chi thứ nhất và chi thứ hai nhà họ Watanabe không hợp nhau hay sao? Nếu như chúng tôi muốn cố ý chơi ông ta còn cần Watanabe Deokgwon nhúng tay à?"

Tuy rằng bởi vì lại bị cậu trào phúng mà Im Yejin vô cùng khó chịu, thế nhưng bà ta cũng không thể cho là cậu nói sai.

Nhưng bà ta lại không nghĩ ra Im Ryeonki chọc vào nhà họ Watanabe thế nào, vội vàng xoay mặt tìm kiếm sự trợ giúp của Kim Youngok: "Youngok, anh không thể mặc kệ Ryeonki thế được!"

Kim Junkyu không muốn cứu Im Ryeonki nữa!

Ông ta cau mày nói: "Chuyện này chưa xác định anh cũng không tiện nhúng tay, tự em đi xử lý trước, hỏi rõ cậu ta đến cùng có bắt nạt người ta hay không, còn nữa cậu ta chọc phải nhà họ Watanabe lúc nào, nếu như gặp phải Watanabe Deokgwon thì thông minh lên!"

Im Yejin gật đầu lia lịa, đứng lên định đi ra ngoài, Kim Woonhak nói: "Có cần con đi cùng mẹ không?"

"Không cần." tuy rằng Im Yejin lo cho em trai, thế nhưng lo lắng hơn là kéo con trai vào. Bóng dáng bà ta biến mất ở ngoài cửa, Kim Youngok nhìn Haruto, nói: "Nghe nói gần đây con đang làm điều hòa?"

Haruto gật đầu, ôn hòa nói: "Con luôn muốn làm, cũng đang thực nghiệm, gần đây có chút đột phá."

Kim Youngok gật đầu, lại hỏi: "Rim Taek đang làm với con?"

Haruto lại gật đầu, Kim Youngok cười nói: "Con cũng có mặt mũi đấy, mời được ông ấy xuống núi."

"Là nhờ cậu của Kyu Kyu."

Kim Youngok hiểu, nhẹ giọng nói: "Vậy xem ra sau này chủ lực làm lạnh là Three Nine."

Kim Junkyu đột nhiên nói: "Kim Woonhak, cậu uống nước dưa hấu sao không biết lấy một ly cho chúng tôi? Chẳng lễ phép gì cả."

Kim Youngok không thích Kim Junkyu nói Kim Woonhak như vậy, nhíu mày lại. Kim Woonhak cũng rất là phiền muộn liếc mắt nhìn cậu, cậu nói: "Nhanh đi pha một ly cho tôi, cháu trai cậu muốn uống."

Lần này Kim Youngok không phản đối, nói: "Woonhak con đi lấy cho anh một ly."

Kim Junkyu quan sát biểu tình của Kim Woonhak khi rời đi, giống ngày xưa như đúc, vẫn là cái kiểu giận mà không làm gì được cậu, siết nắm đấm như thể muốn vung qua. Haruto cũng lưu ý, Kim Junkyu lại kéo đề tài vừa rồi về, nói: "Ba bắt đầu đố kị chúng con chứ gì? Sau này điều hòa của chúng con là tốt nhất, vỏ ngoài cũng sẽ được giới trẻ thích, không chừng còn hơn cả Thần Đồ."

Cậu đắc ý cười một tiếng, Kim Youngok cau mày nói: "Con vẫn giận chuyện thừa kế à?"

Đương nhiên ông ta vẫn nhớ hôm lễ cưới đó Kim Junkyu quậy ầm lên thế nào.

Kim Junkyu cười nhạo: "Trước kia thì giận, nhưng bây giờ ấy à, con có không gian phát triển rộng lớn hơn, nhìn Thần Đồ còn không vừa mắt."

Kim Youngok nhíu mày, ông ta phát hiện cái miệng này của Kim Junkyu thật sự là sắc bén. Ông ta xoay mặt nhìn Haruto, nói: "Mặc kệ sau này Three Nine muốn phát triển thế nào, chung quy Thần Đồ cũng là tập đoàn lâu đời, chắc chắn có rất nhiều thứ con học hỏi được. Cần thì con có thể dành thời gian đến Thần Đồ bảo Kim Woonhak đưa con đi thăm quan."

Haruto chưa kịp đồng ý, Kim Junkyu đã cướp lời: "Đừng nói là lúc Haruto đến ba lại bóng gió nói người ta sao chép mình đấy nhé?"

Kim Youngok quả thực bị cậu làm tức chết, hừ một tiếng xoa ngực mình thở đều. Haruto vội nói: "Con sẽ đi, công ty mới có nhiều phương diện chưa hoàn thiện, nhờ ba chỉ dạy nhiều hơn."

Kim Youngok gật đầu.

Kim Woonhak bưng bốn ly nước dưa hấu lên, mỗi người một ly, lại tự mình cầm ly yên lặng uống.

Kim Junkyu uống một hớp, khen Kim Woonhak một câu: "Nếu cậu là giới tính thứ ba gả cho người khẳng định cũng rất đảm đang."

Kim Woonhak không hé răng.

Kim Youngok ho khan một cái, đứng lên nói: "Haruto, con theo ba đến đây một lát."

Hai người họ ở nhà họ Kim không quá lâu đã rời đi, Haruto lái xe đi từ từ, cửa sổ xe phản chiếu vết sáng lốm đốm xoẹt qua mặt hai người. Hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kim Junkyu, cậu cũng đang nhìn hắn: "Ông ta nói gì?"

Haruto nhớ lại thần sắc của Kim Junkyu lúc hai người đứng trước cửa sổ, mãi mới nói: "Ba em nói ông ấy bởi vì chuyện trong lễ cưới gần đây nên suy nghĩ rất nhiều, ông ấy nói có chút sơ ý, lúc bất công em không để ý đến tâm tình của em, hỏi em có trách ông ấy hay không."

Kim Junkyu phụt cười một tiếng, nói: "Ông ta sắp xuống đất hay gì? Đột nhiên bắt đầu hồi tưởng?"

Haruto nhíu mày, không vui: "Đó là ba em."

"Cậu đáp thế nào?"

Lúc đó Haruto trả lời: "Lạ thật."

Có lẽ là Kim Youngok không ngờ Haruto kéo Kim Junkyu đến cũng không còn khiêm tốn như ngày xưa, khụ một cái mới nói: "Nhưng gì ba cho được đã cho rồi, nhà chúng ta có tổ huấn, mẹ thằng bé cũng biết tổ huấn này, cho nên năm đó mới che giấu giới tính của nó. Nhà họ Kim mấy đời con một, ba không thể bởi vì Kyu Kyu mà phá quy củ tổ tông."

"Tôi biết ngay." Kim Junkyu cười mỉa mai một tiếng, nhìn bảng hiệu muôn màu muôn vẻ bên ngoài, nói: "Ông ta vốn cũng coi trọng đàn ông."

Cho nên sau khi biết giới tính, Kim Junkyu không coi trọng quyền thừa kế nữa.

"Nhưng ba em còn nói cho anh một chuyện."

Kim Junkyu không hé răng, Haruto thoáng suy tư, nói: "Anh nói một câu giới tính của em có phải là cái cớ để ba ngoại tình không, nhưng ông ấy lại nói, Kim Woonhak sinh ra là một chuyện bất ngờ."

"Bất ngờ?" Kim Junkyu cười ra tiếng, nói: "Chẳng lẽ con không phải của ông ta? Ngủ với Im Yejin không phải là ông ta?"

Haruto dịu giọng nói: "Em đừng nóng giận."

Kim Junkyu vuốt bụng, nói: "Ừm."

Kim Youngok tuy rằng phong lưu thành tính, thế nhưng ông ta cũng thật sự có tình cảm với Mae Eum, thêm vào thế lực nhà họ Mae nên ông ta đối với Mae Eum cũng là vừa yêu vừa kính.

Nhưng ông ta không quản được nửa người dưới của mình.

Năm đó Im Yejin bởi vì cùng chờ Mae Eum sinh con trai với Kim Youngok nên thỉnh thoảng có liên hệ với ông ta. Lúc ấy Kim Youngok có con, cũng ít nhiều có ý thức trách nhiệm, đối với phụ nữ cơ bản chỉ ve vãn không lên giường.

Lúc Kim Junkyu ba tuổi ông ta tiếp khách ăn một bữa cơm, lúc ấy Im Yejin ở giới giải trí vẫn không nổi không chìm, bởi vì thiếu tiền nên bà ta còn làm nhân viên phục vụ trong quán rượu.

Buổi tối hôm ấy Kim Youngok nghỉ ngơi ở khách sạn, Im Yejin đến chăm sóc ông ta, lúc đó mới xảy ra quan hệ.

Tất nhiên, những gì ông ta nói với Haruto còn lâu mới được rõ ràng như vậy, chỉ là thuận miệng mấy câu qua loa mà thôi.

Kim Youngok nói cho Haruto biết, khi Kim Junkyu sáu tuổi ông ta mới phát hiện Im Yejin lén lút sinh một đứa con trai cho ông ta, đồng thời còn một mình nuôi con. Một người phụ nữ độc thân chưa kết hôn, cô đơn nuôi con không dễ dàng, lúc đó Kim Youngok cảm động.

Im Yejin từng tưởng là mình có thể mẹ quý nhờ con, nhưng Kim Youngok lại giải thích muốn đem con đi, cho bà ta một khoản tiền đồng thời nuôi bà ta cả đời, không có danh phận.

Lúc đó Mae Eum cũng đồng ý đưa Kim Woonhak về, nói cho cùng cũng là người nhà họ Kim.

Nhưng Im Yejin không đồng ý. Bà ta đưa Kim Woonhak rời khỏi phạm vi Kim Youngok có thể khống chế, nhiều năm sau xuất hiện lần nữa, lúc đó Kim Woonhak đã tám tuổi.

Kim Woonhak rất thông minh, Kim Youngok cũng rất thích hắn. Ông ta biết Im Yejin bướng bỉnh nên yên lặng đảm nhận trách nhiệm của một người chồng.

Trong mấy ngày Mae Eum qua đời Kim Youngok cứ luôn thất thần, lúc đi thiếu chút nữa bị xe đâm, là Im Yejin xông ra cứu ông ta, bà ta lại máu me đầy người ngã xuống đất.

Bà ta nói nếu như mạng mình có thể khiến cho Kim Youngok phấn chấn lên, cũng coi như đáng giá.

Sau đó Kim Youngok cưới bà ta, Kim Woonhak và bà ta đồng thời vào nhà họ Kim, hưởng thụ tất cả những gì Mae Eum đã từng có.

Kim Junkyu trầm mặc nghe hết, thản nhiên nói: "Chuyện này tôi đã nghe từ lâu rồi, năm đó lúc Im Yejin cấp cứu tôi còn đến thăm với ba."

Bởi vì có người nói cho cậu biết Im Yejin vì cứu Kim Youngok nên mới thành ra như vậy, Kim Junkyu tuổi còn nhỏ bởi vì sợ bà ta chết nên thức trắng đêm không ngủ.

Bây giờ nghĩ lại, sợ là quỷ kế của Im Yejin mà thôi.

Haruto thở dài, Kim Junkyu bỗng nói: "Nhưng đến nay tôi vẫn nhớ phản ứng của Kim Woonhak lúc đó, ngoài dự đoán của mọi người."

"Cái gì?"

"Lúc mẹ nó trong phòng phẫu thuật, nó còn ngồi ăn ở ngoài, không khóc lóc ầm ĩ, căn bản không giống đứa trẻ mười một tuổi."

Lúc đó Kim Woonhak ăn kẹo que, Kim Junkyu ngồi cạnh Kim Youngok, vành mắt đỏ lên, hắn còn giơ kẹo que lên đưa cho cậu an ủi, vô cùng ngoan ngoãn.

Lúc đó Kim Junkyu nghĩ là đứa nhỏ này tám phần là đầu óc có vấn đề, không phải đần độn cũng là khờ khạo. Cho nên sau đó Kim Woonhak vào nhà, cậu vẫn săn sóc hắn, quan hệ cũng tốt.

Haruto suy tư, Kim Junkyu nghiêng đầu, nói: "Đúng là kỳ lạ, thực sự là quá kỳ lạ... thằng nhóc Kim Woonhak này, đầu óc có vấn đề hay là tính cách có vấn đề?"

Haruto xoa đầu cậu, dịu giọng nói: "Chắc là quá nhỏ, không hiểu chuyện."

Kim Junkyu lắc đầu, nói: "Ngày mai tôi sẽ sẽ đi gặp nó!"

Haruto vội ngăn cản: "Em đừng quậy nữa, bây giờ vẫn chưa xử lý chuyện Im Ryeonki xong đâu, tìm cậu ấy sau cũng không muộn."

"Nhưng lòng tôi khó chịu!" Kim Junkyu nói rồi lấy điện thoại, Haruto lại một tay nắm chặt tay cậu, một tay nắm vô lăng đỗ xe ở ven đường, nói: "Nếu như đầu óc tính cách không có vấn đề gì, chứng tỏ có thể cậu ta biết mọi chuyện. Cậu ta biết Im Yejin vẫn luôn tác động đến ba em, biết em vẫn luôn xem thường cậu ta, có lẽ còn biết em hy vọng nhìn thấy cậu ta thế nào! Nếu như vậy, cậu ta rất đáng sợ! Em có hiểu hay không?"

Kim Junkyu ngẩn người, mãi vẫn không lên tiếng.

Haruto nói: "Đương nhiên, cậu ta vẫn luôn khoanh tay đứng nhìn cũng có thể là thiện ý với em, mà anh cho là tình huống trước mắt không thích hợp vạch trần cậu ta. Duy trì thế cục hôm nay bất động mới là cách thông minh nhất, bằng không một khi động, ai biết cậu ta làm thế nào?"

Kim Junkyu không nói gì thêm.

Đến khi về tới nhà, Kim Junkyu lên mạng xem, phát hiện video Kwon Yewon bị đánh đã có vô số bình luận, ba hot search đầu đều liên quan đến cô ta và Im Ryeonki.

Đương nhiên là người mắng Im Ryeonki nhiều hơn, nhưng một vài người phân tích rõ video cho là Kwon Yewon có vấn đề, nhưng phần lớn dân mạng hiển nhiên muốn ủng hộ người bị hại Kwon Yewon hơn.

Watanabe Geohyun giờ khắc này thấy lạ: "Con dặn ba bảo Haruto đi gặp Kwon Yewon, sao Im Ryeonki lại chạy đến cơ chứ?"

Watanabe Deokgwon cười một tiếng: "Chắc là Kim Junkyu dựa vào quan hệ họ hàng nói cho ông ta biết. Nhưng ông ta làm như thế càng ầm ĩ hơn, có lẽ Im Ryeonki không phát hiện ra, nhưng Im Yejin sẽ biết là cậu ta giở trò."

Watanabe Geohyun cười, nói: "Cũng đúng, dù thế nào, xem ra việc này đã xong, chỉ cần chúng nó đấu, chúng ta xem cuộc vui là được rồi."

Watanabe Deokgwon cụng ly với ông ta, hai ba con nhìn nhau cười.

Kwon Yewon lại vì chuyện này mà tức giận không thôi.

Lúc đó Watanabe Deokgwon đến tìm cô ta tuy rằng trên mặt không tỏ gì, thế nhưng lòng cô ta lại rộn ràng không thôi. Đám thanh niên các cô không có mấy ai là không muốn gả vào nhà giàu, nhưng sau đó Watanabe Deokgwon nói hắn đến tìm cô ta làm ăn, bởi vì khoản tiền đưa ra thực sự hấp dẫn, thêm vào là cô ta không có bất kỳ hảo cảm nào với Im Ryeonki, cho nên cô ta mới đồng ý chơi ông ta một vố.

Thế nhưng cô ta không ngờ người mà nhà họ Watanabe bảo cô ta gặp lại là Im Ryeonki! Im Ryeonki còn đánh hỏng mặt cô ta!

Cơn giận này cô ta thực sự không nuốt trôi, đến bệnh viện là gửi tin nhắn cho Im Ryeonki: "Ông cho rằng người muốn chơi ông là ai! Là Watanabe Deokgwon! Người nhà họ Watanabe muốn ông chết!"

Lúc Choi Jongin chạy đến mặt cô ta đã được thoa thuốc, khóe miệng nứt tương đối nghiêm trọng, ngoài ra chỉ bị thương ngoài da.

Nhìn thấy Choi Jongin, Kwon Yewon bỗng thấy oan ức, vô cùng hối hận lúc đó không nghe lời hắn.

"Chuyện này là người nhà họ Watanabe bảo em làm, em vốn không muốn làm."

Choi Jongin hợp tác với cô ta gần ba năm, cũng biết tính cách cô ta, gật đầu, không nói gì.

Đương nhiên Im Yejin không thể hỏi ra gì từ miệng Im Ryeonki, chỉ biết Choi Jongin nhắn tin, mà việc này dường như chẳng có vấn đề gì —— một nữ minh tinh còn trẻ kích động quậy phá, sau đó người đại diện muốn giải thích cũng là chuyện bình thường.

Bà ta xác định Im Ryeonki đúng là không cưỡng ép Kwon Yewon, tốn nhiều tiền đưa ông ta ra đồn cảnh sát. Cảnh sát trả điện thoại của Im Ryeonki về. Ông ta lên xe với bà ta, vừa mở máy là phát hiện tin nhắn của Kwon Yewon.

Ông ta kêu một tiếng sợ hãi, nói: "Chị ơi! Chị xem này, thật sự là nhà họ Watanabe cố ý!"

Im Yejin cầm điện thoại đọc kỹ, không thừa nhận cũng không được, Kim Junkyu nói không sai.

"Nhưng không có lý do." Im Yejin cau mày, nói: "Sao cậu lại chọc vào nhà họ Watanabe?"

"Em chọc thế nào được?" Im Ryeonki đau khổ nói: "Em chưa từng gặp mặt họ, sao chọc vào cậu ta được?"

Im Yejin nghĩ tới nghĩ lui, mãi đến tận khi lơ đãng nhìn ra ngoài, phát hiện nhãn hiệu "Watanabe Ca" mới phản ứng lại.

Watanabe Ca cũng làm mỹ phẩm, mà mỹ phẩm quả thật là chi thứ hai nhà họ Watanabe xử lý. Bọn họ đi con đường cao cấp, cũng có chi nhánh ở nước ngoài, nhưng bởi vì không phải sản phẩm giá ổn định nên không bán chạy hơn loại sản phẩm tầm trung như Lilila. Bây giờ Im Yejin cho ra mắt series mới, có lẽ khiến bọn họ chú ý.

Cho nên hóa ra thật sự chỉ là một hồi chiến tranh thương mại mà thôi?

Đôi mắt Im Yejin lạnh xuống.

Watanabe ca lần này thực sự là quá đáng, dùng loại thủ đoạn đê hèn này!

"Chị, chúng ta làm thế nào bây giờ? Nhà họ Watanabe ..."

"Nhà họ Watanabe thì sao?" Im Yejin hung tợn nói: "Dù là nhà họ Watanabe cũng đừng tưởng là chị mày biết sợ!"

Kim Junkyu và Haruto không biết chuyện thuận lợi hơn họ nghĩ, Kim Junkyu lăn qua lộn lại một hồi, cuối cùng không chịu được ngủ thϊếp đi, Haruto lại bởi vì Kim Woonhak mà trầm tư rất lâu.

Hắn hoài nghi... Kim Woonhak không chỉ biết được năm đó Im Yejin gài bẫy Kim Youngok mà rất có khả năng còn biết chân tướng cái chết của Mae Eum. Người này đối diện với Kim Junkyu luôn bày ra dáng vẻ cẩn thận chặt chẽ, thỉnh thoảng còn ngu ngốc, mà Haruto lại phát hiện hắn không có ác ý với cậu.

Có vẻ hắn rất sợ Kim Junkyu —— một điểm này, từ mức độ nào đó Haruto có thể lý giải, bởi vì tính cách Kim Junkyu vô cùng hung hăng. Hai người họ lại là anh em, nếu như Kim Woonhak không muốn ra tay với Kim Junkyu, như vậy cậu muốn đánh hắn hắn chỉ có thể chịu, có lẽ là sợ chịu đòn —— nhưng hắn đối với Kim Junkyu không chỉ là sợ, trong đó còn kèm theo tình cảm, trong thời gian ngắn Haruto cũng không rõ.

Haruto vươn mình nhìn người yêu trong lòng, giơ tay nhẹ nhàng chọc chóp mũi vểnh cao, đôi môi đỏ tươi hơi mở, hàm răng trắng tinh mơ hồ lộ ra, vô cùng đáng yêu.

Cục cưng như này, nổi nóng lên cũng cực kỳ đáng yêu.

Hắn cúi đầu hôn một cái, lại hôn một cái, vươn ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc cái miệng mềm mại. Kim Junkyu hừ một tiếng, nhẹ nhàng cọ cọ hắn.

Liên tục mấy ngày gió êm sóng lặng.

Kim Junkyu tâm huyết dâng trào lấy một cái chảo ở nhà nấu nướng, kết quả không cẩn thận bị bắn nổi mấy cái mụn nước, ủy khuất gọi điện thoại cho Haruto, khóc thút tha thút thít nói: "Tôi bị bỏng."

Haruto ở bên kia cả giận nói: "Đã nói là không cho em vào nhà bếp rồi mà không nghe, bỏng cũng đáng!"

Kim Junkyu cúp máy cái rụp, tức giận dùng bàn tay bốn ngón quấn thành củ tỏi cầm dưa ăn.

Vừa mới cắn một cái, Haruto lại gọi điện thoại cho cậu: "Anh đi mua thuốc mang về cho em, em muốn ăn gì không? Anh mua cho em?"

"Có thuốc rồi!" Kim Junkyu nhanh chóng đáp: "Tôi đã chuẩn bị trước, trước khi vào bếp đã mua thuốc rồi!"

Haruto: "..."

Kim Junkyu ngẫm nghĩ, lại nói: "Lát nữa tôi đi siêu thị, cậu cần tôi mua gì cho cậu không?"

"Chờ anh tan tầm đi cùng em." Ba mẹ hắn cũng không ở yên một chỗ được như Kim Junkyu, hơn nữa cậu cũng không cần họ chăm sóc, hai ông bà mở một cửa hàng hoa quả cạnh tiệm bánh gato của cậu, cũng thuận tiện giúp cậu trông cửa hàng.

"Tự tôi đi cũng không sao." Kim Junkyu nói: "Yên tâm yên tâm!"

Haruto nghĩ siêu thị cũng cách nhà không xa, đáp: "Được rồi, em có việc thì nhớ gọi điện thoại cho anh."

"Ừ."

Kim Junkyu cúp máy.

Khoảng thời gian này đã bắt đầu vào thu, trời không nóng nữa, Kim Junkyu lái xe rời khỏi khu biệt thự.

Đột nhiên cậu rất muốn ăn sữa chua, thế nhưng trong nhà không có, cậu muốn đi dạo siêu thị.

Xung quanh đây cũng có siêu thị nhỏ, nhưng Kim Junkyu không muốn đi. Cậu còn muốn mua chút đồ, tỷ như thịt đồ ăn vân vân, muốn cho Haruto cảm nhận được cậu đảm đang chu đáo!

Kim Junkyu quyết định, đỗ xe vào siêu thị, đẩy một chiếc xe mua sắm đến quầy sữa chua chọn chút đồ ăn, sau đó đi dạo.

Đối với Bang Binhyuk mà nói, cái gì gọi là duyên phận? Mỗi lần đi dạo phố đều gặp được Kim Junkyu đó chính là duyên phận trời ban!

Hắn nhìn xung quanh, không phát hiện Haruto, vội vàng đi tới.

Hôm nay hắn vẫn đi cùng Bang Yoonhee, nhưng vừa nãy Bang Yoonhee đến quầy riêng tư, hắn tự mình đi dạo một vòng, không ngờ lại nhìn thấy Kim Junkyu.

Hai người chạm mặt lần nữa, Kim Junkyu nhíu mày.

Lần trước trong lễ cưới, hảo cảm của cậu với Bang Binhyuk tụt xuống gần hết.

"Khéo thật đấy." Bang Binhyuk nói: "Cậu đến mua đồ à?"

"Ừ." Kim Junkyu đẩy xe tiếp tục đi về trước, Bang Binhyuk nhìn cơ thể cậu đã không gọn gàng như trước, dịu giọng nói: "Con cậu năm tháng rồi hả? Có mệt không?"

Kim Junkyu cười nói: "Vẫn ổn."

Cậu thuận tiện cầm đồ nấu lẩu ném vào trong xe, bây giờ cậu nhìn cái gì cũng thèm.

Bang Binhyuk nhìn vẻ mặt cậu, nhẹ giọng nói: "Gần đây cậu ăn không ngon miệng à?"

"Vẫn được." Kim Junkyu nói: "Chỉ muốn ăn vặt, nhưng Haruto không dám để cho tớ ăn nhiều."

Haruto nói trong đó có thuốc bảo quản, Kim Junkyu thì không khống chế được cơn thèm ăn.

Cậu dừng lại chỗ thức ăn sẵn, nghĩ Haruto nói cơm nước bên ngoài không vệ sinh, ngừng lại, thần sắc Bang Binhyuk càng thêm phức tạp.

Hai người họ đi thẳng đến khu đồ tươi.

Hiện tại Kim Junkyu có thói quen xem ngày và giá cả như Haruto, mua thức ăn cũng có kỹ năng thành thạo. Bang Binhyuk ở cạnh yên lặng nhìn, nói: "Kyu Kyu, cậu muốn ăn cái gì thì lấy cái đó, tớ trả tiền cho cậu."

Kim Junkyu hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, nói: "Không cần, tớ mang tiền."

Bang Binhyuk không nói gì nữa, lúc Kim Junkyu xếp hàng trả tiền hắn chạy về một chuyến, một lát sau đẩy một xe đồ ăn vặt lớn đi tới. Bang Yoonhee đi cùng hắn vô cùng hưng phấn, nhưng sau khi nhìn thấy Kim Junkyu thì sắc mặt lại cứng đờ.

Nếu như không phải hiện tại nhà họ Bang có ý định đến Vọng Đô phát triển thì chắc chắn Bang Yoonhee sẽ không để Bang Binhyuk dễ dàng gặp Kim Junkyu ở thành phố này như vậy.

Kim Junkyu thì không nhận ra, cậu trả tiền xong đẩy xe đi, ở đường dành riêng cho người đi bộ phát hiện quần áo trẻ con, dừng lại, kết quả chưa đến hai phút Bang Binhyuk lại cầm theo một túi đồ ăn vặt to chạy đến, nói: "Cậu vừa mới xem, toàn là thứ cậu thích ăn, cầm đi."

Kim Junkyu sửng sốt, không phản ứng lại.

Bang Binhyuk nhét túi mua sắm vào xe cậu, quay người nhanh chóng đi về, chắc là đi tìm em gái hắn.

Kim Junkyu không hiểu Bang Binhyuk lắm.

Nhưng đồ ăn vặt này cũng có thể cầm về cho trẻ con ở cô nhi viện, Kim Junkyu nghĩ như vậy, cũng thấy bình thường, coi như giúp Bang Binhyuk tích đức làm việc thiện.

Buổi tối cậu không cẩn thận ấn vào vòng bạn bè, mới phát hiện ý tứ của Bang Binhyuk ngày hôm nay.

"Không ngờ bảo bối tôi từng nâng trong tay, ở chỗ người khác lại chẳng là cái thá gì.

Chưa từng nghĩ tới, cậu xuất thân ưu việt như vậy cũng có lúc thiệt thòi như giờ.

Mấy trăm tệ một hộp socola mà thôi, cậu đã từng mua không chớp mắt, nhưng bây giờ, túng quẫn đến thế này.

Cậu mười ngón tay không dính nước, bây giờ còn phải mua đồ ăn nấu cơm, so sánh giá cả... Cậu đã từng là đại công tử thuận miệng mua một căn nhà cạnh biển ở nước ngoài."

Cơ hồ tất cả mọi người ai cũng biết Bang Binhyuk thầm mến Kim Junkyu, cậu còn thấy được nhiều gương mặt thân quen ở dưới bài đăng này.

Ryang Jun: Đờ mờ! Bây giờ cậu ta sống thảm thế cơ á?! Tao đã nói rồi mà thằng nghèo kiết xác kia không xứng với cậu ta đâu! Đã hơn hai tháng, chắc sắp ly hôn rồi!

Ra Taejun: ! ! ! ! !

Jung Nyam: Tao đang ở nước ngoài đau khổ đây, không ngờ Kyu Kyu còn khổ hơn cả tao, hôn nhân đúng là một nấm mồ.

Kim Woonhak:..................

Kim Junkyu ném điện thoại di động ra ngoài, tức run cả người lên: "Tôi làm cả nhà Bang Binhyuk cậu!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro