Chương 41
Haruto vào cửa nhặt điện thoại di động bị Kim Junkyu ném hỏng lên, màn hình đã vỡ vụn nghiêm trọng, thế nhưng tin tức vẫn còn có thể thấy rõ.
Mí mắt của hắn đột nhiên giật một cái.
Hắn xoay mặt nhìn ngón tay bị bó thành củ tỏi của cậu, đi đến ngồi nói: "Hôm nay em gặp Bang Binhyuk à?"
Kim Junkyu căm giận gật đầu.
"Ở siêu thị?"
"Ừm!"
Haruto nhẹ nhàng cầm tay cậu lên nhìn, dịu dàng nói: "Đau không?"
Kim Junkyu vô cùng kiên cường: "Không đau."
Haruto nhìn ra lòng cục cưng nhà mình oan ức, ôm cậu, khẽ khàng nói: "Được rồi, đừng giận."
"Không!" Kim Junkyu vô cùng quật cường đẩy Haruto ra, giật điện thoại di động dùng ngón tay lành lặn lướt, lại bị cậu cản: "Có mảnh vụn, đâm vào tay đấy, bây giờ em không thích hợp chơi cái này cả ngày."
"Không chơi cả ngày!" Kim Junkyu cả giận nói: "Thỉnh thoảng mới sờ vào."
Haruto cùng cậu nhìn nhau một hồi, thấy cậu kiên trì, đành mang điện thoại di động của mình đến, nói: "Trang Tử không phải cá làm sao biết niềm vui của cá, đừng để bụng quá."
Kim Junkyu đăng nhập vào nick WeChat của Haruto vào vòng bạn bè, phát hiện Im Yejin forward bài đăng kia!
Quả thực khốn kiếp!
Kim Junkyu tức gần chết, chọt bốn ngón tay như củ tỏi, tìm được WeChat của Bang Binhyuk, ngón tay căm giận gõ chữ, ngôn ngữ và biểu tình không phù hợp nghiêm trọng: "Bang Binhyuk, lên nói chuyện."
Bang Binhyuk đáp lại rất mau: "?"
"Cậu muốn kiếm chuyện có đúng không?"
Bên này Bang Binhyuk giận tái mặt, đáp: "Cậu để Kyu Kyu chịu khổ như vậy, tôi kiếm chuyện với cậu thì làm sao?"
Há, mình lại còn thành ánh trăng sáng(*) trong lòng thằng khốn kiếp này cơ à. Kim Junkyu tức gần chết, mời chat video, Bang Binhyuk đúng mực lựa chọn nhận, lúc phát hiện gương mặt lạnh lùng của Kim Junkyu thì sợ đến độ tắt video đi, mãi không quay lại.
(bạch nguyệt quang, người mà mình thích nhưng không thể ở bên)
Kim Junkyu tiếp tục gõ chữ: "Xóa ngay cho tôi."
Bang Binhyuk nghĩ đến tính cách của Kim Junkyu, nghiêm túc trả lời: "Trước đây cậu không như thế, trước đây cậu chịu uất ức cũng không sợ làm lớn chuyện, tại sao bây giờ lại nhát gan như này rồi?"
Cút mẹ mày đi! Kim Junkyu lại nổi giận đùng đùng, bỏ điện thoại di động xuống giường muốn đi ra ngoài: "Hôm nay tôi không đánh nó không xuống giường được sẽ không tên là Kim Junkyu!"
Haruto vội cản cậu, không nói câu nào, trầm mặt nhìn bụng của cậu.
Kim Junkyu lui về sau một bước, giãy giụa hồi lâu vẫn hết sức tức giận, oan ức nói: "Tôi đói."
"Ngồi một lát." Haruto quay người đi ra ngoài, một lúc sau cầm bánh màn thầu mềm mại và sữa bò vào, thấy Kim Junkyu cầm điện thoại di động, dường như đang nghĩ xem nên nói với Bang Binhyuk thế nào.
Khoảng thời gian Kim Junkyu chưa trả lời, Bang Binhyuk lại nhắn thêm một tin: "Tớ nhất định phải khiển trách Haruto, nói cái gì mà từ cấp ba đã thích cậu, thế sao lúc có được cậu trái lại không biết quý trọng?"
Kim Junkyu tỉ mỉ cân nhắc câu nói này, nhắn lại: "Tôi đã nói với cậu là tôi sống tốt cậu còn không tin, cứ phải não bổ tôi sống không tốt rồi tự tiện cho là y như mình nghĩ. Chúng ta quen biết gần hai mươi năm, sao tôi không phát hiện cậu lại là người như vậy nhỉ? Cười trên sự đau khổ của người khác, đồ tiểu nhân!"
Bị người mình thích mắng như vậy, Bang Binhyuk cũng hoảng loạn: "Tớ không có!"
"Tôi nói một câu cuối cùng, xóa ngay cái tin bịa đặt trên vòng bạn bè đó đi, sau mười phút tin kia không biến mất tôi sẽ block cậu!"
Hai phút sau, Bang Binhyuk xóa bài đăng kia, Kim Junkyu nói một câu cảm ơn, thẳng tay block, tốc độ nhanh như lốc xoáy.
Bang Binhyuk chẳng hiểu ra sao, sao mà không làm theo cốt truyện thế hả!
Bên này Kim Junkyu để điện thoại xuống, trong lòng vẫn hết sức tức giận. Cậu quyết định sau này liệt Bang Binhyuk vào số một bảng xếp hạng ghét nhất trong lòng, Haruto xếp thứ hai, Im Yejin không tính, bà ta ở đầu bảng xếp hạng buồn nôn nhất.
Kim Junkyu mạnh mẽ cắn bánh màn thầu ngọt ngào một cái, Haruto nhìn điện thoại di động, phát hiện đối phương đã không online, bật cười: "Chặn rồi?"
"Ừm!" Kim Junkyu nói, đột nhiên dời ánh mắt lên người Haruto, cậu vẫn đang nghĩ đến lời Bang Binhyuk nói.
Từ cấp ba đã thích cậu...?
Sao cậu không biết?
Kim Junkyu ngờ vực quan sát Haruto một lần, đột nhiên đưa bánh màn thầu mình gặm tới, Haruto cúi đầu ôn hòa ngậm, thấy cậu híp mắt cười rộ lên, tâm tình cũng tốt, nói: "Vui vẻ thế à?"
"Haruto... Hỏi anh chuyện này."
"Hả?"
"Anh yêu em đã bao lâu nha?"
Haruto ít nhiều cũng nghĩ ra được Bang Binhyuk đã nói gì với cậu, hắn thoáng cúi đầu, nghĩ đến thanh xuân giữa mình và Kim Junkyu, ho khan một cái.
Kim Junkyu trợn tròn cặp mắt, giật mình nói: "Anh đỏ mặt cái gì?"
Haruto: "..."
"Nói mau á." Kim Junkyu đẩy hắn một cái, nói: "Anh yêu em từ khi nào?"
"Ừm, cấp ba." ngữ khí Haruto nhàn nhạt, hiếm thấy thẹn thùng, nói: "... Mười lăm năm."
Kim Junkyu sợ đến độ bánh màn thầu cũng suýt nữa rơi mất, nói: "Mười, mười lăm năm..."
Cậu cũng đỏ mặt, cắn bánh màn thầu rầm rì nói: "Anh, anh trưởng thành sớm á, hơn nữa làm sao mà anh còn nhỏ hơn em hai tuổi, mười ba tuổi đã lên cấp ba?"
"Không học nhà trẻ, lên thẳng lớp một." Haruto thấy cậu đỏ mặt, mình trái lại không xấu hổ nữa, lên giường tựa vào người cậu, nói: "Anh tưởng là lần trước cậu em nói chuyện, em cũng biết."
Nghĩ đến đây, Kim Junkyu lại tức giận: "Nếu anh thích em vậy anh còn cướp danh tiếng của em làm gì! Anh cố ý đúng không?"
"... Phải." Haruto thấy cậu tức giận hơn, vội đến gần hôn cậu một cái, nói: "Nhưng ban đầu anh chỉ muốn khiến em chú ý, thế nhưng EQ thấp quá, không ngờ em lại giận, còn ghét anh như vậy."
"Anh gặp phải một người đối nghịch mình khắp nơi chẳng lẽ không ghét hả? Chuyện bình thường đó có được hay không!" Kim Junkyu nói hết lời, đột nhiên nhìn hắn chằm chằm: "Vậy, mối tình đầu của anh cũng là em hả?"
"Ừm."
"Anh bởi vì em mới nỗ lực học tập hả?"
"Ừm."
"Vậy nói như thế thành tựu anh có hiện tại cũng toàn bộ đều là công lao của em hả?"
"... Có thể nói như vậy."
Kim Junkyu gật đầu, nói như thế, cậu phát hiện tất cả quá khứ cũng trở nên thú vị mà ngọt ngào hẳn. Cậu cười hi hi hai tiếng, đột nhiên nhanh chóng hôn Haruto một cái, nói: "Anh ngốc hay không hả, năm đó nếu nhường em nhiều chút, có thành ra thế này không?"
"Tại anh hết." Haruto bóp mũi cậu: "Chỉ là không ngờ em lại hẹp hòi thế."
Kim Junkyu mất hứng: "Ai hẹp hòi?"
Haruto nói lảng sang chuyện khác: "Thật ra tên công ty anh cũng là tên của em."
"Three Nine?" Kim Junkyu không GET nổi, nói: "Cái này em vẫn muốn nói, anh có phải là muốn cùng hợp tác với thuốc cảm Tam Cửu không? Hứng gió máy điều hòa bị bệnh xong đến Tam Cửu mua thuốc?"
Haruto: "..."
Kim Junkyu ha ha ha bật cười một hồi, nghiêng đầu hỏi: "Có ý gì nha?"
"Tam Cửu, thời điểm lạnh nhất, mùa đông lạnh nhất."
Kim Junkyu chớp chớp đôi mắt, đột nhiên đẩy Haruto một cái, nói: "Anh quá dốt nát, đồ ngu."
"..." Haruto cũng cảm thấy mình quá ngu xuẩn, hắn hỏi Kim Junkyu: "Em thích anh không?"
"Đương nhiên không thích!" Kim Junkyu nói hết lời, thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, lại an ủi: "Nhưng anh yêu em nhiều năm như vậy đúng là rất cảm động, sau này chắc là em sẽ thích anh."
Haruto cong khóe môi, cúi đầu hôn cậu một cái, lúc mυ"ŧ vào còn phát ra tiếng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, mặt lại đỏ, yên lặng đồng thời chui vào chăn, lại cảm thấy khác ngày trước.
Mặt đối mặt, Kim Junkyu nhắm mắt lại mở ra, phát hiện Haruto đang nhìn cậu, mặt cậu lại đỏ, có chút mất công tốn sức trở mình, quay lưng với hắn.
Kim Junkyu khó giải thích được cảm thấy được suy nghĩ rối loạn, cậu nắm chặt bàn tay đang đặt lên bụng mình của Haruto, sau đó được hắn nhẹ nhàng nắm chặt lại, người đàn ông đằng sau thấp giọng nói: "Không ngủ được à?"
Đương nhiên không ngủ được!
Kim Junkyu nghĩ.
Xưa nay cậu chưa từng có cảm giác này, như thể nhìn thấy cây đào ngày xuân nảy mầm, màu sắc mơn mởn khiến lòng người ta khoan khoái, như thể nhìn thấy cây hoa đào hoặc phấn hồng hoặc đỏ thẫm, nở ngàn cây vạn cây, nhụy hoa không thể chờ đợi được nữa đồng loạt nở rộ.
Haruto khẽ khàng ôm cậu, tâm trạng bởi vì phản ứng của Kim Junkyu cũng ít nhiều bất đồng, cùng nhau nằm như vậy, nhịp tim đập thình thịch không ngừng được, dường như... dường như tìm được tình yêu.
Nói lại, hắn và Kim Junkyu ma xui quỷ khiến có con, căn bản chưa cả yêu đương.
Một lát sau, hắn cảm giác Kim Junkyu dùng củ tỏi chọt chọt hắn, "Hửm?" Một tiếng.
Kim Junkyu nhẹ nhàng hỏi: "Anh thích em chỗ nào nha?"
Haruto cười nói: "Chỗ nào cũng thích."
Hắn nhẹ nhàng dùng cằm cọ cọ đầu cậu, nhích lại gần hơn, hai người thân mật một lúc. Kim Junkyu chậm rãi nhắm hai mắt lại, còn nhỏ giọng nói với hắn: "Ngủ ngon."
"Nghe nói ngủ ngon, là ý em yêu anh..." Haruto cảm giác thân thể của cậu khẽ run run, nhẹ nhàng hôn vành tai hồng lên của cậu, nói: "Ngủ ngon."
Nhịp tim Kim Junkyu dồn dập lên, lại theo thời gian chậm lại, lúc nặng nề chìm vào mộng đẹp, khóe miệng cậu lặng lẽ cong cong.
Sau khi cậu ngủ Haruto đứng dậy xuống giường, đứng trước cửa sổ bấm gọi cho Bang Binhyuk. Chắc tưởng là Kim Junkyu gọi nên Bang Binhyuk nghe rất nhanh: "Kyu Kyu?"
"Tôi là Haruto."
Bang Binhyuk nhướng mày, ngồi thẳng người, nói: "Làm sao?"
"Ngày mai chủ nhật, đi ra chơi chút không?"
"Chơi cái gì?"
"Tôi nhớ trước đây cậu cũng tập quyền anh nhỉ?" Haruto cười, nói: "Kyu Kyu giúp tôi làm thẻ mới, hay là chúng ta đi luyện tập?"
Bang Binhyuk cười khinh thường: "Cậu nghĩ rằng tôi có thời gian rảnh cả ngày đi tập thể hình như cậu à? Tôi bận nhiều việc lắm, không có thời gian với người lỗ mãng như cậu!"
"Bang Binhyuk." Haruto nói: "Cậu biết tôi là hội viên Mensa không? Cậu có hứng thú gia nhập không?"
Tìm kiếm trên Baidu sẽ biết rõ Mensa là câu lạc bộ do Roland Berrill và Lancelot Ware sáng lập ở Oxford nước Anh năm 1946, dùng trí thông minh để nhập hội. Mensa lấy tự bàn tròn, ý tứ là hy vọng người thông minh ở gần nhóm bình đẳng tụ chung một chỗ.
Bài thi kiểm tra nhập hội của Mensa có 30 câu, đổi thành IQ là 148.
Bang Binhyuk ít nhiều cũng là người tài giỏi trong nghiệp giới, tất nhiên biết cái này, huống hồ với tính tình của Kim Junkyu đương nhiên sẽ không bỏ qua chuyện như vậy, cho nên năm đó lúc cậu xin nhập hội hắn cũng thử, nhưng mà bị đánh trượt.
Sắc mặt của hắn khó coi: "Tà hội mà thôi, tôi không có thời gian."
"Loại người như cậu, IQ thì không có, thể lực cũng không, ngoại trừ biết đăng một ít văn tự ngu xuẩn làm người ta ôm bụng cười biểu đạt thứ cậu tự cho là bi thương xuân thu đồng thời đạt đến độ tồn tại và lén lút phá hoại hạnh phúc, còn có gì đáng để Kim Junkyu chú ý?"
"Haruto!"
"Bang Binhyuk." ngữ khí Haruto lạnh lùng nghiêm nghị: "Nếu như cậu là một thằng đàn ông, như vậy hiện tại tôi đang khiêu chiến cậu, cậu dám nhận, tôi mời cậu; không dám nhận, vậy chỉ hy vọng cậu có thể tự mình biết mình, tôi và Kyu Kyu cũng không có thói quen lãng phí thời gian trên người một con bọ chét."
Hắn cúp máy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro