Chương 43

Mách mẹ?

Bang Yoonhee nghĩ, chỉ sợ anh không mách.

Đương nhiên Kim Junkyu cũng nhìn ra ý đồ của Bang Yoonhee.

Đây là muốn làm gay gắt mâu thuẫn giữa cậu và Im Yejin.

Nếu trước đây không chừng cậu đã để Bang Yoonhee dạy cho Kim Woonhak một bài rồi, nhưng bây giờ —— cậu thản nhiên nói: "Kim Woonhak cũng chịu thua."

Bang Yoonhee dùng ánh mắt có chút âm u liếc nhìn Kim Junkyu. Nếu như không phải Bang Binhyuk ở đây, cô ta đã không nhịn được đánh Kim Junkyu rồi. Người như vậy đến cùng có cái gì đáng để anh cô ta thích ?

Vốn ngày hôm nay cô ta đi tìm Kim Junkyu là muốn dạy dỗ cậu, nhưng Kim Junkyu không biết là quá phòng bị hay là cố ý làm cho cô ta lúng túng, cô ta chờ ở bên ngoài lâu như vậy, cậu cũng không đồng ý đi cùng cô ta. Kim Woonhak xuất hiện không biết là ngẫu nhiên hay là cố ý, mà hắn làm rối loạn kế hoạch của Bang Yoonhee.

Cô ta lại liếc mắt nhìn Kim Woonhak, hắn nhanh nhẹn đồng ý với anh hai: "Ừ, chịu thua."

Haruto hẹn Bang Binhyuk đến câu lạc bộ quyền anh cũng bởi vì mọi người đều là người trưởng thành, không cần thiết loạn chiến giải quyết mâu thuẫn tư nhân trong xã hội, như vậy làm cho người ta xem thường. Mà tất nhiên Bang Yoonhee cũng biết điểm này, nên sự khıêυ khích của cô ta không có bất kỳ hiệu quả gì. Một người cầm điện thoại chơi game, hai người khác liếc mắt đưa tình, cô ta lúng túng.

Bang Yoonhee siết nắm tay, xoay người lôi một cái bao cát nhảy lên đài.

Haruto cùng Kim Junkyu nhìn lên đài, thấy ánh mắt cô ta bình tĩnh, từng chiêu thức lại tàn nhẫn. Kim Woonhak sờ sờ mặt mình, lại thấy đau.

Một lúc sau, Kim Junkyu cùng Haruto rời khỏi câu lạc bộ, trước khi đi còn chào hỏi Bang Binhyuk đang thở hồng hộc rèn luyện một tiếng. Hắn nhảy xuống thiết bị tập thể hình, lắc la lắc lư, xem ra là mệt lắm rồi.

Trên mặt hắn chợt lóe lên vẻ chật vật, hắn nói với Haruto: "Nửa năm sau chúng ta tái chiến!"

Lúc này hắn thiệt thòi quá oan uổng, ngoại trừ ngày nào cũng đi bộ không vận động chút nào nên đương nhiên hắn không thể đánh thắng Haruto.

Lời khiêu chiến này được Haruto vui vẻ nhận, hắn duỗi nắm đấm ra, nói: "Nếu như cậu đặt thời gian nghĩ bậy nghĩ bạ lên tập thể hình, thật ra tôi rất chờ mong nửa năm sau."

Bang Binhyuk lại bị hắn thâm sâu cười nhạo một phen, không nói tiếng nào chạm nắm đấm với Haruto, lại khổ luyện.

Ba người cùng đi ra khỏi câu lạc bộ, Bang Yoonhee đi đến trước mặt Bang Binhyuk đang mồ hôi đầm đìa: "Nửa năm sau anh cũng không phải đối thủ của anh ta."

Bang Binhyuk nhíu mày, "Không liên quan đến em."

" Kim Junkyu đã kết hôn rồi, anh như vậy giống như là người thứ ba."

Mặt Bang Binhyuk đen kịt, Bang Yoonhee lại nói: "Nếu như anh vẫn muốn lấy được anh ta thì đơn giản lắm. Chỉ cần Haruto chết, Kim Junkyu không còn con, nhất định nhà họ Kim cũng sẽ ủng hộ anh ta kết hôn với anh."

Bang Binhyuk ngồi thẳng người, "Em đừng ở đây nói linh tinh nữa!"

"Anh không dám có đúng không? Em có thể giúp anh."

Bang Binhyuk tức giận.

Thật ra hắn đã hết hy vọng với Kim Junkyu từ lâu rồi, hôm đó ở siêu thị phát hiện cậu sống không tốt mới biểu lộ chút cảm xúc. Thế nhưng hôm nay Haruto dạy cho hắn một bài học làm cho hắn phát hiện chuyện không phải như hắn nghĩ. Hắn nói nửa năm sau tái chiến không phải vì tranh đoạt Kim Junkyu, chỉ là vì cứu vãn thể diện hôm nay thôi.

"Anh đã hết hy vọng với Kim Junkyu rồi, sau này chỉ là bạn bè thôi, chuyện này không cần em nhúng tay." Bang Yoonhee nói hết câu, nhíu mày: "Ý nghĩ vừa nãy của em rất nguy hiểm, nhất định phải tự kiểm điểm lại."

Bang Yoonhee bật cười với hắn, nói: "Anh không thích anh ta là tốt rồi, em chỉ hy vọng anh vui vẻ."

Bang Binhyuk nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Haruto cùng Kim Woonhak đến Thần Đồ một chuyến. Kim Junkyu cùng đi, Kim Woonhak vẫn luôn giữ yên lặng, chỉ tình cờ bị Kim Junkyu điểm danh hỏi mới nói một câu.

Trên đường Kim Junkyu đi vệ sinh một chuyến, Haruto và Kim Woonhak cùng đi đến phòng làm việc của hắn. Haruto đột nhiên mở miệng nói: "Kim Junkyu rất nóng tính, đối xử với cậu thế nào?"

"Em?" Kim Woonhak không ngờ hắn hỏi vậy, mãi mới nói: "Anh ấy đối với em... Thì, rất phiền ấy, anh ấy đối với người nào cũng là thế đó."

"Anh nghe em ấy nói... tình cảm anh em hai người trước kia rất tốt."

Kim Woonhak hàm hồ "Ừ" một tiếng, ngồi lên ghế lấy điện thoại di động mở game ra, thuận miệng nói: "Anh tùy tiện ngồi đi."

Haruto đáp một tiếng, xoay người lại đến trước kệ sách tiện tay lật qua lật lại, Kim Woonhak dời mắt khỏi điện thoại di động nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn.

Một lát sau, hắn nghe Haruto nói: "Chỗ này trước kia là phòng làm việc của anh cậu?"

"Sao anh biết?"

"Trong sách có ghi chú của em ấy." Haruto lắc lắc tờ giấy màu vàng trong tay, cười nói: "Em ấy trước đây đọc sách ở thư viện nhà trường cũng thường quên lấy giấy ghi chú ra."

Kim Woonhak ngồi thẳng người, hiếu kỳ: "Anh hiểu rõ anh ấy vậy sao?"

"Mười mấy năm, đương nhiên là có chút ít." Haruto nói, liếc hắn một cái, nói: "Cậu không biết em ấy có thói quen này à?"

"Sao em biết được." Kim Woonhak lại ngồi xuống, nói: "Quan hệ của hai chúng em không phải anh không biết."

Haruto cười cười, "Em ấy nói với anh là quan hệ của hai người trước đây rất tốt, chỉ là sau đó bởi vì một ít chuyện nên thay đổi."

"Đúng đó..." Kim Woonhak nhỏ giọng nói một câu, tuy rằng vẫn cúi đầu như thể mê chơi game, nhưng rõ ràng là đã mất tập trung.

"Nghe nói lúc em ấy học cấp ba từng bị bắt cóc, cậu nhớ việc này không?"

"... Có hả?" Kim Woonhak nói: "Em không nhớ rõ, hồi đó em chưa lớn lắm."

"Không nhỏ, mười ba mười bốn rồi." Haruto tiếp tục lật sách, vừa lơ đãng tán gẫu với hắn: "Anh cũng nghe bạn bè lúc đó nói, ban đầu không biết thật hay giả, sau đó xác nhận với em ấy mới biết là có chuyện này."

Trên thực tế cho tới bây giờ Kim Junkyu chưa từng nói với hắn việc này.

Hai người im lặng một hồi lâu, Kim Woonhak bỗng hỏi: "Anh ấy... nói gì ạ?"

"Em ấy nói là họ hàng gần làm, không nói gì thêm."

Kim Woonhak sửng sốt một lúc mới bừng tỉnh nói: "À, anh nói chuyện đó hả... Là đám bạn xấu của cậu em, muốn dọa mẹ em, sau đó ba em tra ra được, tống chúng nó vào tù rồi. Bây giờ vẫn chưa ra, cậu em cũng không dám lui tới với đám người kia nữa."

Haruto nhíu mày.

Kim Woonhak không kiêng dè chút nào bày tỏ chuyện này có liên quan đến cậu và mẹ mình, thế nhưng kéo hai người ra ngoài không để lại vết tích gì. Nếu như Haruto chưa từng nghe câu "Bà ta muốn gϊếŧ tôi" của Kim Junkyu có lẽ hắn sẽ tin.

Nhưng bây giờ, hắn càng ngày càng chắc chắn Kim Woonhak biết gì đó, cũng là những chuyện này khiến hắn biến thành như bây giờ.

Kim Woonhak hay lêu lổng ở bên ngoài, nhưng sau đó bị mẹ hắn quản giáo mới bớt chút, hiện tại ngoan ngoãn ở nhà làm thiếu niên nghiện mạng.

Haruto thấy hắn lại cúi đầu chơi game, không nói gì thêm.

Kim Junkyu đi vào, cậu thiếu niên nghiện mạng này vội ném điện thoại di động vào trong ngăn kéo, cho dù giờ khắc này đồng đội đang bị phe địch vây đánh.

Hắn nhìn Kim Junkyu, giả vờ giả vịt xem văn kiện trên bàn. Cậu ngồi trên ghế salon uống một hớp trà thư ký đưa vào, hong gió điều hòa một lúc, nói: "Ngồi ở vị trí này, cậu áp lực chứ?"

Haruto cười một tiếng, Kim Woonhak hơi nổi giận siết trang văn kiện. Kim Junkyu lại nói: "Chúng tôi ngồi rồi đi ngay, lúc này nếu cậu có gì không hiểu có thể hỏi tôi."

Kim Woonhak nghe ra cậu thật sự có ý tứ này mà không phải đơn thuần trào phúng, gật đầu nói: "Vâng..."

Sau đó Kim Junkyu gọi Haruto đến ngồi bên cạnh mình, lấy ngón tay hắn đặt ở trên đùi chơi, hai người thì thầm mấy câu, thỉnh thoảng còn cười.

Kim Woonhak cau mày nhìn hai người, oán khí cún độc thân cơ hồ muốn chọc thủng bầu trời.

Quả nhiên Kim Junkyu ngồi chưa được bao lâu đã đi, trước khi đi còn liếc Kim Woonhak một cái: "Chơi game ít thôi, rảnh rỗi thì đi tập thể hình đi. Nửa năm sau, chúng ta cũng đến câu lạc bộ luyện tập."

Kim Junkyu cong khóe miệng, liếc xéo hắn, nói: "Tôi không sợ cậu tìm mẹ."

Mặt Kim Junkyu phừng đỏ.

Gần đây Haruto bận việc chân không chạm đất, hiếm khi có một ngày nhàn tản như bây giờ, muốn cùng Kim Junkyu làm gì đó.

Ra khỏi Thần Đồ, hắn thuận miệng nói: "Giờ về nhà à?"

"Không phải sao?" Kim Junkyu nói: "Anh còn có chuyện gì?"

"Cũng không có gì." Haruto ho khan một cái, hơi ngượng ngùng, thấp giọng nói: "Muốn hẹn hò với em."

Tim Kim Junkyu đột nhiên thình thịch một tiếng, đôi mắt vốn có chút buồn ngủ nhất thời mở to một chút, rõ ràng có tinh thần, cũng có chút thẹn thùng, cậu nói: "Đi, đi đâu hẹn hò?"

"Đã hơn hai giờ, em chưa ăn trưa, không thì chúng ta đi ăn một bữa cơm, sau đó xem phim nhé?"

"Tục tằng." Tuy nói như vậy, thế nhưng nụ cười của Kim Junkyu thế nào cũng không ngừng được.

Hẹn hò nha... cho tới bây giờ cậu chưa từng hẹn hò, đúng là mong đợi chút xíu.

Haruto nhìn ra cậu nói một đằng làm một nẻo, không nhịn được hôn khóe miệng của cậu, nói: "Không thì chúng ta mua thức ăn về tự nấu? Sau đó cùng ngủ trưa, muộn mới đi xem phim?"

Hình như càng tục hơn.

Kim Junkyu lại gật đầu, cố hết sức nói: "Được thôi."

Hai người không phải lần đầu tiên cùng đi dạo siêu thị, thế nhưng lần này rõ ràng không giống lúc thường. Thỉnh thoảng nắm tay, Haruto còn ở sau giá hàng lén lút hôn miệng cậu, Kim Junkyu vô cùng thận trọng nói hắn: "Không đứng đắn."

Haruto bị nói mà cái mặt già đỏ ửng, nắm tay che miệng ho khan một cái, sau đó chỉ là nắm tay.

Kim Junkyu lại cảm thấy lòng ngứa ngáy, cậu phát hiện cậu thích Haruto hôn cậu, lúc đôi môi mềm mại kia dán lên mặt cậu có cảm giác lòng của mình giống như được rót một tấn mật.

Hai người đi đến trước giá hàng trà, Kim Junkyu giả vờ giả vịt nhìn, Haruto dịu giọng nhắc nhở: "Lá trà mua trong lễ cưới vẫn chưa dùng hết, hơn nữa bây giờ em không thể uống trà đậm."

Kim Junkyu bình tĩnh tiện tay cầm một bình quan sát nơi sản xuất, nói: "Chỗ này hình như không có ai đến."

"Ừ." Haruto nói: "Tương đối ít người mua trà ở siêu thị."

Kim Junkyu liếc hắn một cái, Haruto vẫn không lĩnh hội được ý tứ của cậu, kéo tay cậu nói: "Thôi, chúng ta đến khu thực phẩm tươi."

Kim Junkyu không chịu đi, Haruto không rõ vì sao: "Làm sao thế?"

Kim Junkyu trừng hắn, Haruto suy tư một lúc, cảm thấy hẳn là mình đã làm sai điều gì, ôm cậu, nói: "Anh sai rồi, chúng ta nhanh đi mua thức ăn đi, chắc em đói bụng lắm rồi."

Kim Junkyu bất đắc dĩ cùng hắn đi ra ngoài, lúc sắp rời khỏi giá hàng, cậu mới cuống lên: "Ở đây không có ai!"

Haruto khựng lại ba giây đồng hồ, thấy cậu tức giận, rốt cuộc đọc hiểu chữ trên mặt cậu "Ở đây không có ai! Anh mau hôn em đi!"

Haruto suýt nữa cười ra tiếng, nhanh chóng hôn cậu một cái, mặt Kim Junkyu hơi đỏ lên, cũng chụt hôn trả lại hắn một cái.

Hai người lén lút đi ra ngoài, đi dạo ở siêu thị nguyên một tiếng. Lúc Kim Junkyu lên xe còn vui vẻ nói: "Ăn gà hầm nấm, em rửa nấm, anh làm thịt... Trong nhà còn có mộc nhĩ, cái đó phải ngâm lâu chút, sau đó em giúp anh rửa đồ ăn, nấu xong chúng ta cùng mang cho ba mẹ một phần, sau đó về cùng ăn món ăn tình nhân hi hi hi..."

Nhưng đến cửa nhà, cậu đã nghiêng đầu ngủ trên ghế ngồi.

Haruto dừng xe, nghiêng đầu tỉ mỉ nhìn gò má trắng nõn của đối phương, phát hiện gần đây cậu mập lên chút, khuôn mặt vốn đẹp đẽ sắc bén giờ khắc này nhiều thêm mấy phần hiền hòa, đôi môi non hồng cong lên một độ cong... Ngọt chết đi được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro