Chương 45

Haruto và Kim Junkyu dính lấy nhau chừng mấy ngày.

Ngày hôm đó xảy ra một chuyện bề ngoài dường như không liên quan đến hai người.

Có người đăng video lên Internet nói sản phẩm của Thịnh Ca làm hỏng mặt. Nạn nhân trong video là một cô gái nước ngoài, mặt xanh tím một mảng, nghe nói là bởi vì dùng sản phẩm của Thịnh Ca.

Dưới video có rất nhiều người bình luận rằng mình cũng từng dùng sản phẩm có xuất hiện tình huống dị ứng, có người dùng câu chuyện của bản thân mình để kể lể Thịnh Ca lén lút bồi thường, ác độc nói: "May là tôi trải qua lần dị ứng đó không dùng sản phẩm của Thịnh Ca nữa, quả nhiên nhãn hàng càng lớn càng nguy hiểm."

"Bình dân chúng ta sau này dùng XX, XCZ, Lilila các kiểu mỹ phẩm bình dân giá ổn định là được."

"Đúng là đáng sợ! Vốn muốn mua son môi bản limited Thịnh Ca mới ra mắt, hủy đơn đây!"

...

Mấy ngày nay Haruto cơ hồ như hình với bóng với Kim Junkyu, ngày nào vị cục cưng này cũng hấp ta hấp tấp cùng hắn đến công ty, lúc hắn làm việc cậu ngồi ăn hoặc ngủ. Lúc này hai người đồng thời nhìn thấy tin tức này, liếc mắt nhìn nhau, biết ngay chỉ sợ là video này có nội tình.

"Xem ra bọn họ đấu đá lẫn nhau." Haruto nói: "Watanabe Geohyun vốn muốn làm ngư ông, bây giờ xem ra chỉ có thể làm cò hoặc là trai."

Kim Junkyu cau mày: "Anh thấy Watanabe Geohyun có nghĩ là chúng ta giở trò quỷ không? Dù sao ông ta cũng không ngu."

"Bởi vì ông ta không ngu, người thông minh mới dễ phạm sai lầm này. Ông ta sẽ cảm thấy anh không thông minh đến nỗi có thể dẫn lửa sang bên đó, mà sự tự tin của ông ta sẽ làm ông ta quên mất một ít chi tiết nhỏ... ví dụ như sự tồn tại của em."

Tâm trạng Watanabe Geohyun vào giờ khắc này giống y như Haruto nghĩ.

Ban đầu ông ta cũng hoài nghi khả năng chuyện này là Haruto giở trò, nhưng qua mấy lần liên tục tiếp xúc, Haruto không giống như là người thông minh đến vậy, ít nhất trong ấn tượng của ông ta, tất cả kẻ si tình rất dễ ngớ ngẩn, như Tứ gia.

Ông ta theo bản năng không hề để Haruto vào trong mắt, thế nhưng con đàn bà Im Yejin này ở trong mắt ông ta không đơn giản. Dù sao đàn bà từ minh tinh vô danh chen chân vào giới nhà giàu lại còn sống sung sướng như bà ta, tuy rằng gần đây làm chuyện ngu xuẩn nhiều chút, nhưng không thể phủ nhận bà ta giỏi về tâm kế tấn công.

Giờ thì phiền phức.

Nếu bị Im Yejin chen chân là phải đi ngược lại kế hoạch ban đầu, nhưng nếu không đánh lại, cục tức này sao nuốt trôi.

Haruto kéo Kim Junkyu vào trong lòng, khẽ nói: "Xem ra chúng ta có thể an tĩnh một khoảng thời gian rồi."

Với thân phận và địa vị của Watanabe Geohyun bây giờ, tuyệt đối sẽ không để Im Yejin tát một cái như thế. Chắc giờ ông ta vừa nghĩ cách trị Haruto vừa trả đũa Im Yejin. Mà cho dù Im Yejin dễ chọc, Kim Youngok cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn Lilila rớt đài. Lúc đó Im Yejin và ông ta đánh đến đầu rơi máu chảy, như vậy Haruto bên này yên tĩnh không gây sự, chẳng mấy chốc ông ta sẽ xem nhẹ hắn.

Phần lớn thù hận luôn tích lũy từ từng chút thù hận nhỏ, đến lúc đó, dù ai ngã xuống trước, một bên kia cũng bị trọng thương.

"Bây giờ chỉ hy vọng Im Yejin nỗ lực chút."

Kim Junkyu bật cười, hôn chụt hắn một cái, nói: "Có chúng ta đổ thêm dầu vào lửa mà? Sợ cái gì?"

"Em?" Haruto nói: "Em tốt nhất yên phận chút đi, còn có hơn bốn tháng, chờ con ra đời thì tính sau."

Kim Junkyu hừ một tiếng.

Lúc Im Yejin đối mặt với Kim Junkyu dường như luôn nóng nảy, nhưng khi tranh đấu với Watanabe Geohyun bà ta lại hết sức trầm ổn. Video từ nước ngoài phát ra được truyền về nước, dấy lên làn sóng không nhỏ trên mạng, rất nhiều người forward, đưa tin.

Watanabe Geohyun căn bản không bắt được nhược điểm của Im Yejin.

Ông ta đành vừa bác bỏ tin đồn vừa bịa đặt. Im Yejin bên này vốn danh tiếng đã không tốt sẵn, lời đồn mà Thịnh Ca truyền ra làm bà ta trọng thương. Trong nháy mắt bà ta thay đổi sách lược, đầu tiên là tìm người tố cáo công ty Thịnh Ca làm giả tài vụ ở nước ngoài, mua được công nhân trong xưởng mỹ phẩm của Thịnh Ca, quay một đoạn phân xưởng bẩn thỉu hỗn độn, đăng lên mạng.

Quả nhiên Watanabe Geohyun không đoái hoài gì đến Im Yejin nữa, tập trung vào Im Yejin.

Thời gian mấy tháng ngắn ngủi, Thịnh Ca và Lilila nguyên khí đại thương, Thịnh Ca bởi vì là hàng hiệu quốc tế nên tổn thương nghiêm trọng hơn cả.

Trong lúc một mảnh thuốc súng, đám người Lee Sanghyeok rời Thần Đồ đến công ty của Haruto. Phòng thị trường của Haruto chính thức được đưa vào hoạt động, đồng thời số thành phẩm đầu tiên cũng đã hoàn công. Kim Junkyu đưa ra ý kiến thành lập phòng tiêu thụ.

Lần này, Han Minjun đứng ra phủ quyết: "Em cảm thấy ở công ty hiện tại thì phòng thị trường hoàn toàn có thể thay thế phòng tiêu thụ. Trong điều kiện thiếu tài chính bây giờ, chúng ta tiết kiệm thì hơn."

Kim Junkyu hỏi ngược lại: "Cậu muốn kiếm tiền không?"

Han Minjun ngẩn người, "Đương nhiên muốn."

"Vậy được." Kim Junkyu nói: "Chính thức thành lập phòng tiêu thụ. Bắt đầu từ ngày mai, Hàn Miễn phối hợp với phòng nhân sự hỗ trợ tuyển người mới, sinh viên tốt nghiệp khoá năm nay cũng được, không yêu cầu học vấn, tôi và Lim Haram sẽ phỏng vấn."

Han Minjun: "..."

Haruto cúi đầu không nói gì. Trong phần lớn tình huống, lúc Kim Junkyu tham gia hội nghị, hắn luôn duy trì im lặng, trừ phi quyết sách của Kim Junkyu xuất hiện lỗ thủng gì hắn mới mở miệng nhắc nhở, hoặc là cắt lời.

Han Minjun không thể nào hiểu được Kim Junkyu sấm vang gió cuốn như vậy. Cậu ta cho là Kim Junkyu làm người yêu của đàn anh, ít nhất phải thông cảm cho hắn, bởi vì thiết lập thêm một phòng ban rõ ràng là dư thừa.

Tối về suy nghĩ hồi lâu, cậu ta gọi điện thoại cho Kim Junkyu: "Đàn anh ở trước mặt tôi nhiều lần mặt ủ mày chau bởi vì tài chính, tôi cảm thấy chúng ta có thể chậm rãi..."

"Cậu phải biết rằng phòng thị trường là phòng thành phẩm, phụ trách mở rộng và tìm kiếm thị trường, mà phòng tiêu thụ là phòng chân chính đưa bán ra thị trường, cũng chính là phòng lợi nhuận, là kiếm tiền. Tiền không phải lúc nào cũng kiếm được, tốn tiền ít kiếm tiền nhiều, đây mới là kinh doanh. Tôi biết quan hệ của cậu và Thịnh Khâu rất tốt, lúc ở nước ngoài thực tập anh ấy đã giúp cậu không ít, thế nhưng cậu phải biết, nhất định tôi sẽ giúp anh ấy."

"Nhưng trong tình huống thành phẩm của chúng ta vẫn chưa hoàn công, thật sự cần thiết gấp gáp như vậy sao?" Han Minjun không rõ.

"Vậy nên chúng ta mới tuyển người là sinh viên tốt nghiệp khoá năm nay, không yêu cầu học vấn." Kim Junkyu cười nói: "Chúng ta cần thiết bồi dưỡng một nhóm nhân tài mới mà không phải đến lúc gần tung ra thị trường mới mở rộng mời người có kinh nghiệm, như vậy cũng bớt đi được một số chi tiêu lớn."

Điểm này Han Minjun cũng nghĩ đến, nhưng cậu ta còn có lo lắng một điều: "Nhưng mà... Rất nhiều công ty bồi dưỡng nhân tài phần lớn hoặc là thất bại, hoặc là bồi dưỡng được thì đổi nghề..."

"Cậu biết năm đó tại sao Haruto ở nước ngoài lâu như vậy không?"

Han Minjun trong nháy mắt bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Cách biệt mấy tuổi, Han Minjun vẫn còn non và xanh lắm. Kim Junkyu cúp máy, quay người bị Haruto ôm chặt. Kim Junkyu cười nói: "Em huấn luyện người phòng tiêu thụ, lương em phát, chờ lợi nhuận về tay, anh nấu mấy bữa cơm cho em, thế nào?"

"Nếu em muốn bao dưỡng anh thì không đủ đâu."

Kim Junkyu ôm lấy cổ hắn, kề chóp mũi đến gần, cong khóe miệng lên nói: "Vậy thêm một em nữa."

Haruto dùng sức hôn cậu, môi lưỡi dây dưa nhau, eo Kim Junkyu cơ hồ mềm nhũn. Cậu ôm chặt Haruto, thở hổn hển hôn trả lại.

Đến khi hai người tách ra, Haruto mới thấp giọng nói: "Được."

Kim Junkyu nhìn hắn, nói nghiêm túc: "Anh lời đấy..."

Haruto lại hôn cậu một cái, hô hấp hai người đan xen, hắn hỏi: "Em còn muốn gì?"

Kim Junkyu dùng môi chạm môi hắn, nói: "Anh hôn em nhiều chút."

Haruto sắp không nhịn nổi, nếu không phải kiêng kỵ bụng của cậu thì hắn muốn xoạc thật.

Từ lúc hai người bắt đầu yêu đương, Kim Junkyu đột nhiên phát hiện Haruto thực sự rất tốt! Tốt không ai bằng.

Cậu phát hiện gương mặt xấu kia của Haruto thật ra đẹp trai vô địch thiên hạ, giọng nói làm người ta ghét cay ghét đắng kề vào tai cậu nói chuyện quả thực có thể làm người ta mang thai, cả vóc người từng bị cậu đố kị của Haruto kia, thật con mẹ quá nam tính!

Rất muốn sinh đám nhóc con ra, sau đó làʍ ŧìиɦ với hắn!

Tất cả tiến hành đâu vào đấy, trong nháy mắt, Kim Junkyu được bệnh viện báo ngày sinh dự tính, đại khái trong vòng nửa tháng sau Tết. Cậu thì không có cảm giác gì đặc biệt như lúc kết hôn, nhưng Haruto và người nhà lại căng thẳng không chịu được, lúc Kim Junkyu đi lại ba mẹ Watanabe đi sau như người hầu, làm cho cậu có chút không dám xuống giường.

Haruto không cho cậu đến công ty nữa, nói có việc sẽ gọi điện thoại.

Đồng thời hắn đã chuẩn bị sẵn giấy đăng ký kết hôn, bệnh án bệnh viện, thẻ bảo hiểm, sổ khám bệnh.

Quần áo khăn mặt trẻ con đã mua đủ, hai cái nôi cũng đã đưa đến, bát trẻ con mềm và bình sữa cũng là hai cái.

Kim Junkyu rảnh rỗi không có việc gì ở nhà mua bán những đồ chơi này, dáng vẻ cười híp mắt rất hiền lành.

Nhưng ngày đó cậu lại mơ một giấc mộng.

Giấc mơ không giống mấy lần trước, lúc này cậu mơ thấy một mình mình ôm ba đứa con, mỗi tay một đứa trên lưng còn một đứa, khổ sở vất vả trong gió rét. Đứa nhóc bên trái thèm thuồng nhìn bánh ngô trong tay người đi đường, đứa nhóc bên phải tha thiết nhìn quanh, tay cầm một nắm tuyết liếʍ, đứa nhóc trên lưng oa oa khóc lớn, nước miếng chảy đầy người cậu.

Một nhà bốn người, nghèo túng muốn khóc.

Kim Junkyu nói với ba đứa con: "Chờ các con lớn rồi, cha con sẽ lái BMW tới đón chúng ta."

Trong mộng cậu lại còn mở góc nhìn của Thượng Đế, nghĩ mình cũng lái xe thể thao mấy chục triệu, thiếu gì một cái BMW.

Nhưng trong cảnh tượng kia, một đôi sinh đôi gật đầu. Kim Junkyu hít mũi một cái, lại nói: "Chúng ta bây giờ phải đến nhà họ Watanabe, đó là một nơi rất giàu có, các con đến đó phải ngoan ngoãn, chủ nhân trong đó sẽ cho bánh màn thầu mềm ngon lắm."

Cặp sinh đôi lại gật đầu một cái.

Cả nhà họ đến nhà họ Watanabe, gặp được Tiểu Tứ gia nhà họ Watanabe, bóng lưng đưa về phía họ vô cùng kiên cường. Người đó quay lại, rõ ràng là gương mặt Haruto, thế nhưng trong cảnh đó Kim Junkyu lại không nhận ra hắn, còn khúm núm xin hắn cho bánh màn thầu mềm để ăn, bởi vì trẻ con mới mọc răng, không cắn nổi bánh cứng.

Haruto phất tay định cho họ một bàn sơn hào hải vị, Kim Junkyu lại ăn không biết vị. Hắn nhìn ra, hỏi cậu: "Sao vậy? Không hợp khẩu vị à?"

Kim Junkyu không nói một lời, thật ra cậu nhớ Haruto. Hắn phá sản, nhảy lầu tự sát, cậu vẫn chưa dám nói cho các con.

Trong mộng tràn ngập luồng bầu không khí bi thương.

Hình ảnh đột nhiên xoay một cái, Tiểu Tứ gia kia đè cậu trên giường muốn hϊếp, cậu liều chết không theo, góc nhìn Thượng Đế lại nghĩ mau hôn mau hôn.

Cuối cùng cậu đập vào mặt Tiểu Tứ gia kia một cái.

Xúc cảm trên tay vô cùng chân thực, Kim Junkyu mở choàng mắt thức tỉnh.

Haruto bụm mặt ngồi bên cạnh, hít không khí. Thân thể Kim Junkyu không cho phép ngồi dậy ngay, cậu đành vẫy vẫy tay như chim cánh cụt lại được Haruto đỡ mới ngồi dậy.

Cậu nhìn đồng hồ, ba giờ sáng.

Mặt trái Haruto đã xanh tím, hắn hỏi cậu: "Em lại mơ ác mộng à?"

Kim Junkyu ngẩn ngơ, giơ tay sờ mặt hắn: "Anh không sao chứ?"

"Anh không sao." Haruto cau mày xoa đầu cậu: "Anh nghe em kêu không muốn mãi, trong mộng ai truy sát em à?"

Kim Junkyu đỏ mặt nói: "Em vẫn buồn ngủ lắm, ngủ thôi."

Haruto cùng cậu nằm xuống, Kim Junkyu lại đẩy hắn: "Anh đi đắp mặt đi, ngày mai lại không thể đi ra ngoài."

"Không sao, sáng sớm ngày mai sẽ khỏi."

Kim Junkyu cho hắn ôm nằm một lúc, vẫn không buồn ngủ, gọi hắn: "Ruto..."

"Hả?" Haruto hiển nhiên còn buồn ngủ, âm thanh có chút mơ hồ.

"Anh nói em có thể mang thai ba không?" Kim Junkyu nói: "Vậy kiếm bộn rồi á."

Haruto ở sau cậu cười ra tiếng, dịu dàng ôm cậu, nói: "Đã khám là thai đôi, đừng đoán mò."

"Nhưng hôm nay em nằm mơ thấy ba đứa con."

"Vậy hôm khác em mơ thấy bảy tiên nữ em có thể một thai bảy đứa à?"

"..." Kim Junkyu đánh tay hắn một cái, Haruto ở sau hôn cổ cậu, nhẹ giọng nói: "Ngoan, ngủ đi."

Kim Junkyu không chịu ngủ: "Em cảm thấy em sắp sinh rồi."

Haruto: "..."

"Nhất định là ngày mai." Kim Junkyu nghĩ giấc mộng hoang đường của mình, nói: "Cũng có thể là hôm nay, anh sẽ ở bên cạnh em chứ?"

Haruto nghe không hiểu giọng điệu của cậu có ổn hay không, thế nhưng lên tinh thần, nghiêm túc nói: "Đương nhiên anh sẽ ở cạnh em, mấy ngày nay anh không đi đâu hết."

"Em cảm thấy khoảng thời gian này sống quá bình thản, anh nói em có thể ở bệnh viện mất máu nhiều gì đó hay không, sau đó..."

Haruto bịt kín miệng cậu, trầm giọng nói: "Hơn nửa đêm rồi, đừng nói nhảm."

Kim Junkyu không dám nói nữa, hắn buông miệng ra cậu mới gian nan trở mình, nói: "Thật ra em không sợ chút nào."

Vốn dĩ Haruto cũng cảm thấy cậu không sợ, thế nhưng bây giờ nhìn lại hiển nhiên là không phải thế. Hắn khẽ khàng ôm Kim Junkyu, nói: "Có anh ở đây mà."

"Em hơi căng thẳng..."

"Ừm."

"Em cảm thấy em sắp sinh..."

Haruto nhìn cậu chằm chằm, Kim Junkyu cũng nhìn hắn chăm chú, nói: "Em cảm thấy anh ở cạnh em, đêm nay sinh... hình như rất tốt đẹp."

"..." Haruto vẫn nhìn cậu, đưa tay sờ bụng cậu, mặt Kim Junkyu trắng bệch, cậu nói: "Haruto... Em, em thật sự rất lo, cảm giác hôm nay các con đá em rất mạnh."

Haruto ngồi bật dậy vén chăn lên, đồng tử trong nháy mắt co rút lại.

Hắn nhảy xuống giường, bế Kim Junkyu lên. Cậu ngoan ngoãn cho hắn ôm, nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Anh xem, em nói hôm nay em muốn sinh, không lừa anh đúng chứ?"

Haruto gào: "Ba! Mẹ!!"

Kim Junkyu muốn che tai, mà không dám động đậy, túm áo ngủ hắn nói chuyện, "Xem đi, em không lừa anh, em đoán hôm nay có thể sinh ba, kiếm lời rất nhiều."

Ba mẹ Watanabe chạy đến, mở cửa xe cho Haruto đặt Kim Junkyu vào. Hắn nói với cậu: "Em đừng sợ, Kyu Kyu..."

"Em không sợ, em chỉ căng thẳng." Kim Junkyu nói năng lộn xộn, bám chặt Haruto không buông tay. Hắn không thể buông cậu ra, nói: "Được, được, đừng sợ."

"Anh toát mồ hôi kìa." Kim Junkyu nhắc nhở hắn.

Haruto xoay mặt nói với mẹ: "Ấn báo động, mời người đến lái xe hộ."

Hắn xoay mặt hôn mặt cậu, nói: "Chúng ta sẽ đến bệnh viện nhanh thôi, rất nhanh."

Người giúp đỡ chưa tới, ngược lại là ông anh sát vách bị đánh thức. Anh ta mặc áo ngủ chạy đến lái xe cho Haruto. Dọc theo đường đi Kim Junkyu cứ líu lo không ngừng, nói nhiều lần: "Em không sợ, em chỉ căng thẳng, anh nói xem lúc mẹ em sinh em có phải cũng như vậy không nhỉ?"

Haruto sờ mặt cậu, nhẹ giọng nói: "Sắp đến rồi, sắp đến rồi."

Kim Junkyu căn bản không biết cơ thể mình thế nào rồi, không cảm giác được đau đớn, tư duy dường như đã tê liệt. Cậu vẫn nói mãi, mãi cho đến khi vào bệnh viện, Haruto ôm cậu chạy vào trong, cậu mới trịnh trọng nói với Haruto: "Nếu em sống từ trên bàn mổ xuống dưới, chuyện đầu tiên là làm tình với anh."

Trán Haruto mướt mồ hôi, không biết là lạnh hay là nóng, nghe câu nói này biểu cảm trên mặt nứt toác ra, một câu cũng không nói được.

Kim Junkyu được một đội y tá đỡ lên giường, nhưng vẫn ôm Haruto không buông tay, vành mắt phút chốc đỏ lên, nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi lã chã: "Haruto, anh hôn em, anh hôn em..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro