Chương 5

Tia nắng buổi sáng đầu tiên xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên mặt, Haruto mở mắt ra.

Người ở bên cạnh vẫn nằm, đầu chui vào ngực hắn, đôi môi sưng tấy hơi nhếch, tóc tai dính sát trên khuôn mặt, chỉ lộ ra nửa tấm mặt anh tuấn.

Đại công tử Kim gia vô cùng mỹ mạo, Haruto đã từng nghĩ tới đây đại khái là nguyên nhân hắn lúc đó có thể bị cậu bẻ cong.

Hắn hất tóc đen ra cúi đầu lần thứ hai hôn đôi môi cậu một cái, sau đó đứng dậy kéo rèm cửa dày lên, để ngừa đối phương bị ánh mặt trời chói mắt đánh thức.

Một lần nữa trở lại bên giường, Haruto châm một điếu thuốc, mặt không cảm xúc bắt đầu nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua.

Hắn sau đó buộc mình ngừng lại, bởi vì hắn không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Tuy rằng muốn có được cậu, mà Haruto vẫn như cũ không đành lòng thương tổn cậu.

Nhưng sau đó Kim Junkyu lại chủ động dính vào.

Tiếp đó hắn trải qua một đêm làm người trầm mê.

Da thịt mềm mại kia rất nhanh dưới sự vuốt ve của hắn hồng lên, toàn thân đều lộ ra màu sắc phấn nhạt, nơi sâu xa ở hai chân thon dài mà thẳng tắp, là địa phương mà hắn vô số lần muốn thăm dò, cho nên hắn đặc biệt chăm sóc nơi đó, làm cả người cậu run rẩy.

Lúc gần xong, hắn đưa ngón tay thăm dò tiến vào trước, đồng thời cưỡng bách mở rộng hai chân cậu ra, đồng thời cúi đầu chôn xuống liếm láp, làm cho cậu không có cách nào chống cự.

Hắn lần đầu tiên nhìn thấy Kim Junkyu lộ ra loại biểu tình mỹ lệ kia, lông mày nhíu chặt, dường như đang thống khổ, rồi lại xen lẫn vui thích. Thần tình kia làm cho hắn luân hãm, hắn cơ hồ là không thể chờ đợi được nữa đâm vào.

Sau đó cậu khóc.

Khóc nhìn rất đẹp.

Haruto gạt tàn thuốc ở một bên dập tắt, xoay người lại đè lên người cậu, lần thứ hai gặm đôi môi cậu, đồng thời thò một tay xuống.

Hắn muốn lần thứ hai hồi tưởng dư vị tối hôm qua một lần, mĩ vị kia làm cho hắn khó quên.

Chỗ đó giờ khắc này còn vô cùng ướŧ áŧ, lưu lại con cháu của hắn, ngón tay dễ như ăn cháo đâm vào —— hắn thấy hơi lạ, Thân công tử kiêu ngạo sáng sớm phát hiện giữa hai chân mình toàn tinh dịch ẽ là biểu tình gì.

Có khóc hay không?

Cậu khóc lên thật đặc biệt đáng yêu.

Kim Junkyu bởi vì hắn gây rối và gặm nuốt nhíu mày lại ừm một tiếng, khó chịu xoay mặt đi chỗ khác, như thể còn muốn tiếp tục ngủ.

Haruto lại hôn cậu một cái, dừng động tác trên tay, chỉ là chầm chậm, ác ý, nhẹ nhàng rút tay ra, vo vê thứ trắng mịn sền sệt kia.

Kim Junkyu thoáng tỉnh chốc lát, nhẹ nhàng kẹp chặt hai chân, sau đó lại thả lỏng ngủ thϊếp đi.

Haruto kỳ thực còn muốn trừng phạt cậu một lần, bởi vì hắn rất tức giận, nhưng nhìn vầng trán cậu lại một lần nữa ôn hòa xuống, hắn đột nhiên cũng không nỡ.

Tối hôm qua giằng co suốt cả đêm, Kim công tử hừng đông mới ngủ thϊếp đi, Haruto cảm thấy mình cần phải phúc hậu xíu.

Nhưng chuyện đó ngày hôm qua thật sự không thể trách hắn, Kim công tử thấy hứng thú từ vận động pít tông nguyên thủy nhất, quấn lấy hắn muốn không ngừng. Cả người Haruto nóng lên như thể thanh xuân tái hiện, kiên trì thẳng eo làm xong rồi ôm người ngồi xuống cố ý làm. Bảo bối của hắn khóe mắt đỏ chót, chóp mũi đỏ chót, cổ đỏ chót... Cao trào nhiều lần cũng còn không muốn nghỉ ngơi, Haruto phối hợp cậu mới dằn vặt lâu như vậy.

Nhưng chuyện ngày hôm qua xác thực kì lạ. Ánh mắt Haruto đột nhiên rơi vào chén canh giải rượu kia.

Trực giác nói cho hắn biết chuyện không đúng.

Điện thoại di động vang lên, trong công ty có người gọi điện thoại tới, nghi hoặc ông chủ hiếm thấy đến muộn một lần. Haruto đơn giản tìm lý do cúp điện thoại, một lần nữa ôm người vào trong l*иg ngực.

Quân vương không lâm triều, thật là đủ tả thực. Haruto hiện tại chỉ muốn chết dưới hoa mẫu đơn.

Haruto gọi điện thoại cho khách sạn gọi bữa sáng, đơn giản đút ít thức ăn cho người đang uể oải: "Không ăn bữa sáng hỏng dạ dày."

Kim Junkyu mơ mơ màng màng được đút chút đồ ăn, chìm vào hôn mê, thật vất vả ý thức thanh tỉnh, đã đến hơn ba giờ chiều.

Người đàn ông đưa lưng về phía cậu đang ngồi ở trước bàn xử lý bưu kiện phát tới từ khắp nơi, từ vị trí của cậu chỉ có thể nhìn thấy cái lưng cúi xuống —— cái bàn kia đến cùng không phải thích hợp làm việc.

Kim công tử giơ cánh tay lên đặt trên trán, mờ mịt suy nghĩ một phút chốc, hình ảnh trong đầu từ bắt đầu bị cưỡng hôn đến lúc sau ngổn ngang va chạm đến cuối cùng quấn quýt nhau không nghỉ, âm thanh từ rõ ràng đến lúc sau da^ʍ tiếng gầm ngữ, Kim công tử chậm rãi đen mặt.

Haruto tên khốn này.

Quanh thân là đau nhức vô tận, eo cơ hồ không có cách nào nhúc nhích, cậu thoáng động một phút chốc, trong lòng vẫn cứ khó nén phẫn nộ.

Hắn lại dám xoạc cậu!

Hắn thật sự dám!

Thế nhưng làm cũng đã làm rồi, hơn nữa ngày hôm qua vẫn là mình quấn lấy, phần ký ức này tất nhiên không thể nói cắt bỏ là cắt bỏ. Kim công tử bắt đầu suy nghĩ thế nào mới có thể để cho mình hào hiệp rộng lượng, cho dù hiện tại cậu muốn thiến Haruto. Nhưng cậu không thể làm ngay, hơn nữa cũng thể hiện phong độ của Kim công tử.

Cậu từ trên giường ngồi dậy, vừa mở miệng lại phát hiện mình hình như mất tiếng: "..."

Trong lòng cậu nhất thời mắng Haruto một trận.

Haruto lúc này quay người sang, nhìn thấy cậu tỉnh lại, cong cong khóe miệng: "Tỉnh rồi?"

Kim Junkyu lấy ngón tay vuốt ve cuống họng, trên mặt lạnh lùng cũng giương lên một vệt ý cười: "Tối hôm qua thực sự là cực khổ rồi."

Haruto ngồi lại đây, cánh tay mạnh mẽ đỡ cậu lên, phát giác trào phúng trong giọng cậu, cười cười: "Vì Kim công tử phục vụ, nào dám đàm luận khổ cực!"

Không biết xấu hổ gì đâu ấy!!

Kim Junkyu rất tức giận. Haruto ngày thường cũng chưa từng nói chuyện như thế với cậu, hắn giờ lại làm mình làm mẩy cái gì? Bởi vì lời nói ngày hôm qua của cậu?

Nghĩ tới đây, tâm tình Kim Junkyu bỗng tốt lên, ánh mắt rơi vào quần áo sạch sẽ đầu giường, rất hiển nhiên Haruto đã giặt đồng thời hong khô. Cậu lấy bóp tiền ra, móc ra một tấm thẻ từ bên trong, lười biếng nói: "Phí phục vụ."

Khóe mắt cậu liếc liếc, như đã đoán trước cái mặt kia chỉ là thoáng cứng đờ.

Biết mình sỉ nhục có tác dụng, Kim Junkyu thoáng thẳng lưng, sau đó bị đau một lần nữa xụi lơ xuống.

Tuy rằng thân thể ôm bệnh, nhưng trong lòng lại mừng thầm. Cậu lần đầu tiên nhìn thấy Haruto lộ ra loại vẻ mặt này, Kim công tử vạn sự bị hắn đè đầu cảm thấy mình cuối cùng cũng coi như tìm lại mặt mũi.

Cho dù bị xoạc một lần, vậy thì thế nào, ngược lại mọi người đều là đàn ông, anh sướиɠ tôi cũng sướиɠ. Nhưng đây đối với Haruto mà nói nhất định là chuyện cả đời không có cách nào ngẩng đầu nhất, đường đường chủ một công ty lớn lại bị xem là sextoy. Hắn đại khái sẽ giận dữ và xấu hổ, sau đó cả đời cũng không dám gặp mặt cậu.

Cái kim đâm ở trong lòng mười lăm năm rốt cục triệt triệt để để nhổ. Mười lăm năm thù hận dùng thắng lợi của Kim Junkyu mà kết thúc.

Kim Junkyu có thể vui mừng mười lăm năm.

Haruto thế mà lại nhận lấy tấm thẻ kia, sắc mặt bình tĩnh, nhưng gân xanh tay cầm thẻ lại nổi lên.

Kim công tử hất cằm lên. Một giây sau cậu bị nắm một cái, bị đau ép xoay qua chỗ khác đối diện với hắn, phát hiện trong con ngươi của hắn tóe ra lửa.

Tức chứ gì, tôi cứ thích chọc tức cậu đấy, tên khốn kiếp, đè đầu bản công tử nhiều năm như vậy còn dám crush, ai cho cậu dũng khí yêu tôi? Được tôi cho phép chưa?

"Em cảm thấy số dư thẻ này, đủ phí phục vụ của tôi à?"

Chê ít?

Trong mắt Kim Junkyu lướt qua một vệt kinh ngạc, xoay mặt muốn tránh ra, lại bị nắm càng chặt.

Giãy dụa là tư thái của kẻ yếu, Kim công tử đơn giản lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Cậu muốn bao nhiêu?"

"Em biết giá trị con người của tôi bây giờ là bao nhiêu không?"

Kim công tử hưng phấn có thể vượt qua hắn, lúc này nhíu mày nói: "Chẳng lẽ còn cao hơn tôi chắc?"

Bàn luận cà khịa, Haruto đương nhiên sẽ không phải đối thủ của Kim Junkyu, hắn tức giận cho cậu sắc mặt không hề hổ thẹn, đau đớn cùng phẫn nộ cơ hồ đốt cháy cả trái tim. Hắn nắm thẻ trong tay, đột nhiên mạnh mẽ chặn lại đôi môi xinh đẹp mà đầy nọc độc kia.

Nếu như nói mười lăm năm kìm nén là chỉ tình cảm, như vậy nụ hôn cường hãn này giống như là Haruto đang tuyên cáo thân thể cậu không thể đối kháng. Kim công tử kiêu ngạo bị ấn lại mạnh mẽ chà đạp một phen, cảm giác hưng phấn nhất thời còn dư lại không còn mấy, đầy đầu đều là thô tục không cách nào nói ra khỏi miệng. Nhưng đáng tiếc là Haruto không biết thuật đọc tâm, nếu hắn biết ý nghĩ trong đầu Kim Junkyu đại khái sẽ cười ra tiếng bởi vì cậu ấu trĩ.

Kim Junkyu không giãy dụa không chống cự, mãi đến tận khi đối phương chủ động rời đi mới lạnh lùng nói: "Làm sao, còn có tặng kèm?"

Haruto tức gần chết, xanh mặt nhìn cậu nửa ngày, mới nói: "Ngày hôm qua em vẫn luôn quấn lấy tôi."

"Cho nên tôi trả tiền." Kim công tử nằm ở dưới thân hắn dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn hắn.

Lời Haruto muốn nói suýt nữa bị cậu chặn ngay cổ họng, hắn nguy hiểm ấn lại đôi môi cậu, đồng tử tối đen sâu không thấy đáy, đột nhiên bấm tay đưa ngón tay chui vào bờ môi cậu và hàm răng, hung tợn cuốn lấy đầu lưỡi cậu ——

"A..." Nhận ra được ý sỉ nhục dày đặc, Kim Junkyu thiếu chút nữa một quyền đập tới.

Giãy dụa là tư thái của kẻ yếu, giãy dụa là tư thái của kẻ yếu... Cậu nói thầm, đột nhiên vươn đầu lưỡi non mềm ra, nhẹ nhàng cuốn ngón tay của đối phương lên, trên mặt trắng như tuyết mà diễm lệ là vô số mê hoặc cùng câu dẫn. Cả người Haruto cứng đờ, thấy lông mi dài của đối phương chậm rãi nhấc lên, vô hạn quyến rũ trong mắt nháy mắt gãi hết tất cả điểm mẫn cảm trên người hắn!

Haruto đột nhiên rút tay về.

Kim Junkyu thè lưỡi liếʍ đi nước bọt ở khóe miệng, nhẹ nhàng nghiêng đầu, như thể một con mèo ngây thơ.

Đôi môi Haruto giật giật, nghiêm mặt nói: "Canh giải rượu có vấn đề, em tốt nhất để ý chút đi!"

Hắn đứng lên, nhanh chóng thu dọn máy tính, cơ hồ là chạy trối chết.

Một khắc lao ra cửa kia, Haruto phun ra một hơi.

Hắn không nên đợi đến khi cậu tỉnh lại!

Giờ thì hay rồi, người đã từng ở trước mặt hắn hơi có thu liễm giờ khắc này đã hóa ác quỷ, ỷ vào hắn thích cậu mà tùy ý làm bậy, ngày sau hai người gặp lại...

Haruto ngồi ở trong xe, gân xanh đột nhiên nổi hết lên.

Không cần gặp nữa, cái con nhím này hắn một lần cũng không muốn tiếp xúc lại.

Kim công tử co quắp trên giường, cầm qua cốc tỉ mỉ nhìn một lần.

Cậu vốn là cho rằng thuốc kia là Haruto chuốc, nhưng giờ khắc này nghĩ đến dùng tính cách của Haruto cũng không giống như là người làm chuyện như vậy...

Im Yejin.

Cậu thưởng thức cốc thủy tinh trong suốt, suy tư nhẹ giọng nói: "Thực sự là kẻ bỉ ổi làm ra."

Sau đó cậu giơ tay ném cốc thủy tinh vỡ tan!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro