Chương 6

Trên điện thoại di động của Kim Junkyu có một cuộc điện thoại đã nhận lúc hơn mười một giờ, Im Yejin gọi tới, xem ra là Haruto nghe.

Kim Junkyu thay quần áo xong, gọi điện thoại bảo tài xế tới đón, vào buồng tắm sửa sang lại dung nhan, lúc này mới cầm lấy áo khoác và điện thoại di động rời phòng.

Thương thế giữa hai chân khó có thể mở miệng, Kim Junkyu bước đi cũng có loại cảm giác không khép chân được, nhưng cậu vẫn như cũ đi lại thong thả, hoàn toàn khiến người không thấy được tối hôm qua trải qua cái gì.

Về đến nhà vừa vặn cơm nước xong, Kim Junkyu vắt hai chân lười biếng ngồi xuống bàn. Không lâu lắm, Im Yejin từ trên lầu đi xuống, ánh mắt đảo qua Kim Youngok, cười nói với Kim Junkyu: "Về rồi à, dì nghe nói hôm qua con uống say nghỉ ngơi ở khách sạn, sáng sớm gọi điện thoại cho con cũng là người ngoài nghe... Thế nào rồi? Giờ đã khỏe chưa?"

Sau khi Kim Youngok ngồi xuống không lên tiếng, ngược lại là Kim Woonhak như diễn kịch bản, tiếp lời nói: "Người ngoài?"

Hắn tận lực cường điệu vẫn không kéo được sự chú ý của Kim Youngok, Im Yejin tiếp tục cười nói: "Là đàn ông, cũng may không phải con gái, không thì một buổi tối như thế lại bị đám truyền thông chụp ảnh tuyên dương đấy."

Lông mày Kim Youngok hơi động, chưa kịp ngẩng đầu đã nghe thấy con lớn nhất nhẹ nhàng nói: "Thϊếp mãi là thϊếp, làm mấy chuyện dơ bẩn không sạch sẽ."

Sắc mặt Im Yejin biến đổi, Kim Youngok cau mày.

Kim Woonhak vỗ bàn đứng lên, làm chỗ dựa cho mẹ: "Kim Junkyu! Anh nói cái gì thế?!"

Trong đôi mắt Im Yejin lập tức tràn đầy nhiệt lệ oan ức, run lập cập nức nở một tiếng, giống như cỡ nào quật cường còn cố nén.

"Kyu Kyu, xin lỗi mẹ con đi."

Trên bàn ngoại trừ Im Yejin oan ức nức nở hoàn toàn yên tĩnh. Kim Junkyu ung dung thong thả nuốt xuống đồ ăn trong miệng mới một lần nữa mở miệng nói: "Cũng là lỗi của con, đồ chơi thay thế bổ sung có thể là cái gì hay, đúng là không cần phải lôi ra đề tên."

Kim Woonhak giận dữ: "Kim Junkyu! Mẹ em đối đãi với anh như mẹ ruột, anh..."

"Đúng quá." Chưa nói xong đã bị Kim Junkyu cắt đứt: "Còn quan tâm đến cả sinh hoạt giường chiếu của tôi. Tôi nói này bà hai, bà hạ thuốc mạnh trong canh giải rượu thế, là quan tâm thận của tôi hả? Hay là muốn hại chết tôi?"

"Con ngậm máu phun người!" Im Yejin xoay mặt đỡ lấy cánh tay Kim Youngok: "Lão gia, ngày thường em đối đãi Kim Junkyu thế nào, con đối xử với em thế nào anh không phải không biết, anh xem con nó nói gì kìa..." Ngón tay của bà ta run chỉ vào Kim Junkyu, bụm mặt khóc lên.

Kim Junkyu huýt sáo, đứng lên khen ngợi: "Diễn hay lắm, tiếp tục đi, vạn sự lưu hành mà. Bà hai bà cũng đừng chấp nhặt với tôi, tôi ăn ít cơm hơn bà cũng phải thôi."

"Kim Junkyu!"

Ha, lão già tức rồi. Kim Junkyu quay mặt nói: "Cho cái thứ bẩn thỉu thế ôm ấp, ba còn có lòng dạy dỗ con, thật không hổ là lão già. Vị này ấy à, tốt hơn người trẻ tuổi nhiều lắm đấy."

Kim Junkyu nói xong, phụt cười một tiếng, xoay người lên lầu.

Phía sau nghe thấy Im Yejin như khóc như tố bắt đầu tự thuật Kim Junkyu đại bất kính nhiều năm như vậy.

Nói cho cùng, lòng người đều là thịt, Kim Junkyu kỳ thực cũng đã gặp ví dụ con riêng ở cùng mẹ kế, cậu cũng từng nếm thử sống chung hòa bình với Im Yejin.

Lúc đó Im Yejin mới gả vào, cậu vẫn xem không hiểu bà ta ôn nhu để ẩn giấu đi dã tâm. Mẹ cậu mới qua đời, Im Yejin an ủi vừa đúng an ủi đau khổ mất đi người thân của cậu.

Mãi đến tận một lần bắt cóc lớp 12 năm ấy, cậu mới biết hóa ra Im Yejin xưa nay cũng chưa từng xem cậu là con. Lần kia bà ta thậm chí nổi lên sát tâm với cậu, nếu như không phải bọn cướp bởi vì cậu quá đẹp nổi lên sắc tâm muốn lâm thời sảng khoái một cái, Kim Junkyu từ lâu đã thành con tin bị gϊếŧ vào mùa đông năm đó.

Từ đó về sau, Kim Junkyu biết trên thế giới này đã không có ai đáng để cậu tín nhiệm. Cũng từ đó về sau, cậu bắt đầu thay đổi miệng lưỡi bén nhọn, không chịu hứng một chút thiệt thòi nào.

Cùng Im Yejin đấu trí đấu dũng nhiều năm như vậy, Kim Junkyu bằng vào ưu thế vãn bối cũng coi như là chiếm hết tiện nghi ngoài miệng, thực chất chỗ tốt cũng rất ít mò được. Cậu cũng biết đấu với Im Yejin, vậy sẽ phải công khai, nếu đấu ngầm nhất định là cậu chịu thiệt. Lấy vị trí phó tổng giám đốc Kim thị bây giờ mà nói, đó chính là Kim Junkyu trực diện hạ chiến thư với cha mình, dưới tình huống Im Yejin không có cách nào xoay xở, dựa vào cố gắng của mình chiếm được.

Mà chuyện này cũng làm Im Yejin càng thêm căm ghét cậu, bởi vì như vậy Kim Woonhak muốn ở công ty đạt được một bữa ăn cũng nhất định phải quang minh chính đại bằng bản lãnh thật sự. Nhưng đáng tiếc Kim Woonhak kia chỉ có tính tình phong lưu của Kim Youngok, lại không hề có đầu óc kinh doanh, cũng là buồn cười.

Dựa theo phân tích của Kim Junkyu, Im Yejin giờ khắc này kỳ thực đại khái là muốn làm Hoàng thái hậu buông rèm chấp chính, nhưng đáng tiếc Kim Junkyu cậu còn một ngày, bà ta cũng đừng hòng toại nguyện.

Bây giờ đuổi cậu ra Kim gia hẳn là mục đích to lớn nhất của Im Yejin.

Nhưng cậu không phải con gái, chuyện chuốc thuốc kí©ɧ ɖụ© này, không chỉ thấp kém, hơn nữa ngu xuẩn.

Sau khi Kim Junkyu vào cửa xông tới tắm nước lạnh, sáng ngày hôm sau quả nhiên phát sốt, quang minh chính đại lại nghỉ ngơi ở trên giường.

Lúc mơ hồ Im Yejin tựa hồ đến một lần, Kim Junkyu đoán bà ta dựa vào danh nghĩa quan tâm đến dò hỏi bệnh tình, trong lòng lại thấy buồn cười.

Lúc hơn mười giờ tối, Kim Junkyu bị khát tỉnh, loạng choạng ra cửa rót nước, lại thấy Im Yejin đang ở phía trước cửa sổ cùng Kim Woonhak nói cái gì.

"Ngày mai ba con sẽ tổ chức tiệc khánh công ở khách sạn Hoàng Triều cho con, thời điểm đó đừng nói nhiều, ba con nói cái gì chính là cái đó."

"Mẹ..."

"Chuyện này là cơ hội tốt đặt nền tảng cho con, ba con mở miệng, vị trí tổng giám đốc nhất định là của con, mẹ xem ai còn dám có ý kiến."

...

Đại não hỗn độn của Kim Junkyu hơi hơi thanh tỉnh chốc lát, lại không nghĩ ra trong lúc này có quan hệ gì. Cậu làm ra động tĩnh đổ nước, hai mẹ con bên kia lập tức yên lặng xuống. Kim Junkyu cũng không thèm để ý, loạng choạng quay về phòng nằm xuống, lại ngủ thϊếp đi.

Sáng ngày hôm sau, Kim Junkyu nhận được điện thoại của trợ lý Lee Sanghyeok: "Lão đại, chủ tịch muốn tổ chức tiệc khánh công cho nhị công tử anh có biết không?"

"Khánh... Cái gì công?" Kim Junkyu gãi đầu một cái, thân thể và hô hấp đều hết sức thống khổ.

"Còn không phải sự kiện Khải Âu kia à!" Lee Sanghyeok nói: "Giờ anh bệnh ở nhà không thể ra cửa, chủ tịch vào lúc này tổ chức tiệc khánh công cho nhị công tử, ý tứ thế nào mà anh không rõ à!"

Đầu óc Kim Junkyu đột nhiên rõ ràng.

Chuyện liên quan đến Khải Âu đã hạ màn, hậu kỳ toàn bộ đều là Kim Woonhak ra tay xử lý, dù sao hạng mục đã đàm luận rồi, chuyện ký tên Kim Woonhak bắt tay vào làm tự nhiên rất dễ dàng. Lời nói ngày hôm qua của Im Yejin tua lại trong đầu một lần, Kim Junkyu nhất thời nghiêm mặt.

Giả như cậu vì bệnh không thể tham gia tiệc khánh công, như vậy không nghi ngờ chút nào hết thảy công lao sẽ rơi vào đầu Kim Woonhak. Kim Junkyu có lúc cũng sẽ bất mãn, tại sao Kim Youngok lão già kia giữa cậu và Kim Woonhak luôn hướng về Kim Woonhak. Tuy rằng nguyên nhân không thể nào khảo chứng, nhưng kết quả lại là rõ ràng —— như mưu đồ tính toán của Im Yejin, Kim Woonhak vô cùng có khả năng mượn cơ hội này được Kim Youngok đẩy tới vị trí cao hơn cậu một đầu. Kim Junkyu tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra!

"Chờ." Kim Junkyu lập tức cúp điện thoại, lên tinh thần vọt tới phòng rửa tay, đánh răng rồi đột nhiên dừng lại.

Nếu như cậu và Im Yejin còn có Kim Youngok cùng ra ngoài, vì lý do an toàn, thời điểm đó phỏng chừng tùy tùy tiện tiện lấp liếʍ chuyện này đi. Kim Woonhak không được chỗ tốt không ở trong phạm vi lo nghĩ của cậu, nhưng vị trí phó tổng giám đốc của cậu cũng không có thay đổi.

Đây lại quá không hợp phong cách làm việc của đại công tử.

Việc này không thể như vậy.

Cậu nhất định phải làm ầm ĩ nhất, được chỗ tốt lớn nhất, còn muốn để tất cả mọi người biết cậu là kẻ yếu bị bắt nạt, dẫn đầu dư luận tới chỗ đó.

Cậu mơ ước vị trí tổng giám đốc rất lâu, nhờ vào đó đẩy một cái, làm cho bọn họ không phục cũng phải phục.

Quyết định chủ ý, Kim Junkyu súc miệng rồi một lần nữa nằm xuống giường, bảo Lee Sanghyeok gọi điện thoại cho mình lúc bữa tiệc bắt đầu, sau đó lại ngủ thϊếp đi.

Tiệc rượu lần này tổ chức nội bộ công ty, tất cả mọi người ai cũng có thể biết chủ đề tiệc khánh công là vì đề bạt Kim Woonhak, đoàn người bên Kim Junkyu này gấp sứt đầu mẻ trán.

Bọn họ theo Kim Junkyu thời gian dài như vậy, ai không biết năng lực của đại công tử xuất chúng, nhưng cố tình lão gia tử không biết nghĩ như thế nào, không nhìn Kim Junkyu ở trong mắt, không đả kích cũng không áp bức, đơn thuần không nhìn tất cả nỗ lực.

Vốn hạng mục với Khải Âu làm công ty được ích lợi không nhỏ, cũng vì con đường thăng chức của đại công tử trải lên một tầng đá tảng dày nặng. Nhưng cố tình đại công tử lâm thời sinh bệnh, giữa đường nhảy ra một thằng Kim Woonhak, chiếm hết nỗ lực của đại công tử.

Một nhóm người cùng Kim Junkyu tức đến chân răng cũng ngứa, rồi lại không có cách nào.

Bọn họ hiện tại chỉ có thể mong đợi Kim Junkyu sớm xuất hiện. Dù da mặt Kim Youngok dày nữa, thiên vị thế nào cũng không thể giao hết công lao của con lớn cho con nhỏ, vậy thì quá không phải người.

Đáng tiếc Kim Junkyu lại chậm chạp không tới.

"Mấy giờ rồi? Đại công tử làm sao thế? Tiểu Hyeok! Cậu gọi cho anh ấy chưa?"

"Gọi rồi gọi rồi, mới gọi rồi, anh ấy đang trên đường."

Bên kia Kim Woonhak và Kim Youngok cũng đã đi vào hội trường, những người lãnh đạo cười ha ha đi lên phía trước a dua nịnh hót, tất cả những thứ này xem ở trong mắt đám người Lim Haram lại chói mắt vô cùng.

"Mọi người vì thúc đẩy lần hợp tác với Khải Âu mà tăng ca bao lần, kê ghế cho người khác ngồi như thế?" Lim Haram nghiến răng nói: "Em uất ức cho lão đại!"

"Ai bảo tập đoàn Thần Đồ chúng ta là xí nghiệp gia tộc, lão gia tử nói chuyện chính là thánh chỉ. Trong tiệc khánh công tuyên dương một phen Kim Woonhak trâu bò, đợi đến họp tập thể lại định luận, danh chính ngôn thuận quá..."

"Nếu không phải chột dạ, làm gì không trực tiếp tuyên bố trong đại hội, làm thế có hay không..."

"Lee Sanghyeok! Giục lần nữa đi! Chủ tịch lúc này sắp lên sân khấu nói chuyện rồi!"

"Mọi người im lặng một chút." Kim Youngok vừa đứng lên sân khấu, toàn trường nhất thời yên lặng như tờ, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người ông: "Mọi người thấy tôi đến chắc là giật mình, tiệc rượu của người trẻ tuổi này, làm sao lão già này cũng nhúng vào một chân."

Lim Haram ở dưới đài lạnh lùng nói: "Ông đã tỏ rõ chống lưng cho con trai, còn khách sáo làm gì."

Cô bị đồng nghiệp chạm một cái, đối phương cau mày lắc lắc đầu.

Lee Sanghyeok trốn ở sau bồn hoa lo lắng gọi điện thoại.

Kim Junkyu lái xe vào bãi đậu xe, thân xe vững vàng xoay qua, vững vàng dừng ở trong ô vuông, nhàn nhạt nói: "Hoảng loạn cái gì, anh dừng xe đây... Biết rồi, lên thang máy rồi."

Lúc Kim Junkyu đi vào hội trường nghe thấy Kim Youngok đang bàn luận Kim Woonhak: "... Biểu hiện của Kim Woonhak xác thực rất an ủi tôi, lần này hợp tác với Khải Âu, khiến lợi nhuận năm của công ty ta tăng lên trên diện rộng..."

Giày da thủ công thuần bước trên sàn nhà sáng đến có thể soi gương, phát ra tiếng bước chân nhẹ nhàng. Kim công tử toàn thân đen, thân thể cao gầy kiên cường như cây bạch dương, khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng treo kiêu căng và sắc bén người sống chớ phạm vào.

"Trong lần hợp tác này, biểu hiện của Kim Woonhak có thể co có thể duỗi, tổng phụ trách bên Khải Âu cực lực tán thưởng nó..."

"Bốp." bên trong hội trường yên tĩnh, một tiếng này của Kim Junkyu đặc biệt đáng chú ý, cho nên Kim Youngok đang nói ngay lập tức đứt đoạn, nửa ngày cũng không nối liền nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro