Chương 7
Kim Junkyu nhanh chân đi vào, cằm trắng như tuyết thoáng hất lên, khóe miệng chậm rãi cong lên nụ cười cực kỳ diễm lệ: "Tôi nói này làm gì chứ, hóa ra là tiệc khánh công à... sao không ai thông báo cho tôi?"
Một tiếng cuối cùng, thấp xuống, nụ cười cũng rõ ràng thu liễm.
Lão già xoá bỏ tất cả công lao của con lớn nhất chuyển cho con nhỏ nhất thời hết sức khó xử.
Bàn tính của Im Yejin đánh thật hay.
Trong tiệc khánh công nhờ lão gia tử ra mặt chống lưng cho Kim Woonhak, đến lúc đó trong đại hội tập đoàn Kim Woonhak danh chính ngôn thuận thăng chức. Không phải không nghĩ tới Kim Junkyu sẽ đến, chỉ là Im Yejin nghĩ là, lão gia tử đứng trên sân khấu, dù Kim Junkyu không phục trong lòng, dù gây sự tới đâu, cho cậu mười cái lá gan cậu cũng không dám vả mặt lão gia tử chứ? Đây là cha ruột cậu đó!
Đáng tiếc bà ta cuối cùng còn đánh giá thấp năng lực gây sự của Kim Junkyu.
Cậu trực tiếp ủy khuất giữa hội trường.
Kim Junkyu mím môi, như thể mới phản ứng lại miễn cưỡng nở nụ cười, thất vọng và khổ sở lộ rõ trên mặt: "Xem ra tôi tới sai hội trường rồi, tiệc khánh công này, không phải chuẩn bị cho tôi..."
Nếu như dáng dấp này của cậu là ở nhà, Im Yejin phỏng chừng còn có thể giả bộ đồng tình một chút, nhưng bây giờ trước mặt mọi người, bà ta chỉ muốn lao xuống xé nát cái miệng cậu!
Kim Junkyu là cố ý!!
Hội trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người hiếu kỳ Kim Youngok muốn kết thúc như thế nào.
Kim Junkyu quay người chuẩn bị rời đi, bóng lưng thẳng tắp phút chốc cong xuống, nhóm người kia nhất thời bắt đầu bàn luận.
"Đại công tử từ đầu tới đuôi một tay xử lý hạng mục Khải Âu, dù là xí nghiệp gia tộc, chẳng lẽ không làm cũng có thể ngồi hưởng à?"
"Lão gia tử rốt cuộc là nghĩ như thế nào?"
"Thật không hợp tình lý..."
"Hài hước quá."
...
"Khụ." Trong tiếng bàn luận liên tiếp, Kim Youngok ngoài cười nhưng trong không cười tiếp tục nói: "Biểu hiện của Kim Woonhak tuy rằng có thể co thể duỗi, nhưng Kim Junkyu xác thực càng thêm xuất sắc hơn, tôi có thể kiêu ngạo vì có hai con trai xuất sắc như vậy!... Xem ra, mọi người cũng vui vẻ như tôi, tương lai công ty chúng ta có thể có hai người trẻ tuổi như thế dẫn dắt..."
Mặt Im Yejin nhất thời đen như đáy nồi.
Tiệc rượu kết thúc, Kim Youngok và Im Yejin cùng vào xe, Im Yejin giơ tay muốn nâng ông ta, lại bị ông ta đẩy ra.
Lúc bắt đầu ông ta cảm thấy mình đứng ra chống lưng cho Kim Woonhak không thích hợp, nhưng không chịu được Im Yejin nhõng nhẽo đòi hỏi. Nói cho cùng Kim Junkyu là giới tính thứ ba, nếu đoạt đi danh tiếng của Kim Woonhak, thời điểm đó giới tính bị lộ ra, vậy gia sản sẽ rơi vào tay nhà người khác.
Kim Youngok cũng là nhất thời bị ma ám mới đồng ý chuyện hoang đường như thế.
Hiện tại ông ta không riêng gì xấu hổ trước mặt cấp trên cấp dưới công ty, càng hổ thẹn với Kim Junkyu, sắc mặt tất nhiên không đẹp được.
Kim Junkyu thu tình cảnh này vào đáy mắt, ngồi trong xe Lee Sanghyeok lái. Lim Haram lập tức chúc mừng nói: "Nhìn sắc mặt bọn họ kìa, thực sự là cười chết người."
"Bà ta cũng là ngu xuẩn." Lee Sanghyeok tiếp lời nói: "Nếu Kim Woonhak muốn nghiêm túc nhận chức trong đại hội, phỏng chừng cũng không ai dám nói chuyện, cố tình nghĩ không ra còn muốn danh chính ngôn thuận, cũng không biết úng nước hay gì..."
Cậu xoay mặt liếc mắt nhìn Kim đại công tử.
Đoán chừng là tâm lý hổ thẹn, Kim Youngok ở trên sân khấu biến đổi trò gian khen sự tích của Kim Junkyu tuyên dương một lần, đại công tử ngày hôm nay có thể nói là xuất tẫn danh tiếng, cũng làm bà hai tức điên.
Nhưng giờ khắc này trên mặt Kim Junkyu là sóng lớn không sợ, hoàn toàn không thấy được nửa điểm hưng phấn.
Lee Sanghyeok nhất thời hỏi nhỏ: "Lão đại không vui?"
Kim Junkyu nhàn nhạt nói: "Vui."
"Vậy làm sao..."
"Aiz tớ nói tại sao cậu ngu xuẩn như vậy, lão đại ngày hôm qua còn sốt cao đấy, khẳng định không thoải mái. Tớ thấy chúng ta hôm nay cũng đừng ăn mừng gì, đưa lão đại về trước đi."
Quả nhiên là con gái tỉ mỉ, Kim Junkyu nói: "Chờ anh chuyển chính thức, chúng ta ăn mừng sau."
Về tới nhà, lúc xuống xe Kim Junkyu đột nhiên nói: "Kỳ thực dù trong đại hội, anh cũng dám cho ông ta mất mặt."
Chỉ cần Kim Youngok dám che giấu lương tâm giúp bọn họ, cậu cũng không cần phải kiêng kỵ tình cha con gì.
Không biết Kim Youngok là giãy dụa tâm lý thế nào, ba ngày sau trong đại hội tập đoàn, ông ta đề cập thăng cấp cho Kim Junkyu, không nghi ngờ chút nào toàn bộ phiếu thông qua. Văn phòng phó tổng của Kim Junkyu lập tức đổi lên văn phòng tổng giám đốc tầng cao nhất, phó tổng thì để lại cho Kim Woonhak, còn nói cái gì anh em đồng lòng dễ làm việc.
Im Yejin thì nghe nói là bị bệnh, chui trong phòng không ra.
Kim Junkyu theo các thuộc hạ ăn một bữa, vui vẻ uống chút rượu, ý thức vẫn là tỉnh táo, nhưng bước đi đã nhẹ bẫng.
Cậu dựa vào xe gọi điện thoại kêu dịch vụ đưa về, người đến là sinh viên tướng mạo trắng nõn, nói có thể gọi cậu ta là Tiểu Han. Thân Đông ngoẹo cổ đánh giá cậu ta, phát hiện đối phương còn đặc biệt ngại ngùng. Cậu đôi mắt, ngồi vào trong xe nói: "Lần đầu?"
"Không phải, lần thứ hai." Tiểu Han nói.
Nhưng lần trước cậu gặp người đàn ông trung niên bụng bia, lần này ngược lại là được rửa mắt hơn nhiều. Cậu xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Kim Junkyu, cảm thấy cậu nhìn quen mắt: "Anh là đại công tử Kim gia?"
Kim Junkyu kỳ thực không quá thích cái thân phận này, cậu thích được gọi là giám đốc Kim hơn, nhưng cậu ở trước mặt người ngoài luôn luôn giáo dưỡng không tệ, cười nhạt nói: "Cậu biết tôi?"
"Biết chứ, tôi biết quan hệ của anh và Haruto không tệ, từng thấy hai anh cùng ăn cơm." Cậu ta nói xong, đột nhiên phát hiện sắc mặt người sau lưng đột nhiên trở nên vô cùng băng lãnh: "Cậu quen Haruto?"
"Không... Không quen biết." Tiểu Han nghe lời đoán ý, lập tức phủ nhận: "Chỉ nghe nói qua, trên báo chí không phải thường thường đăng các anh..."
Ánh mắt người trong gương chiếu hậu sắc bén, cậu ta không dám nói nữa, cảm thấy điều hòa trong xe làm người lạnh hết cả xương sống.
"Cậu ta là chủ công ty nhỏ, cũng không thường được lên báo." Kim Junkyu bây giờ nhắc tới Haruto là không nhịn được nóng nảy, "Cậu đến cùng có quan hệ gì với cậu ta?"
"Thật sự không liên quan." Tiểu Han nói: "Không phải nói là có liên quan với Watanabe gia ở Vọng Đô này sao, vừa vặn bạn đại học của tôi có tiểu thiếu gia Watanabe gia, tôi thấy cậu ta tìm hiểu Haruto."
Chuyện này làm Kim Junkyu bắt đầu nghi hoặc: "Thiếu gia Watanabe gia tìm hiểu Haruto? Watanabe Haruto đó?"
Cậu ta lấy điện thoại di động ra tìm được bức ảnh Haruto cho cậu xem.
"Đúng đó."
Kim Junkyu không nói gì thêm.
Xe đỗ vào gara Kim gia, Tiểu Han nhìn gara xa hoa, một mặt kinh ngạc cùng ước ao.
Hóa ra đây chính là hào môn, thật là khiến người ta mở mang tầm mắt.
Kim Junkyu vỗ vỗ bờ vai cậu, khen: "Lái xe vững đấy."
Tiểu Han mong đợi nói: "Vậy lần sau anh còn tìm tôi không?"
"Ừm... Được." Kim Junkyu lấy điện thoại di động cho cậu ta nhìn một chút, nói: "Cái số này đúng không, tôi lưu lại."
"Vâng!" Có tiền cố định, Tiểu Han lập tức rất vui mừng đáp lại: "Anh thực sự là người tốt!"
Nhìn đối phương rời đi, Kim Junkyu quay người chậm rãi lên lầu, men say bị nhốt mê hoặc tách ra.
Mọi người đều biết, trong tầm mắt Watanabe gia có hệ thống gia tộc khổng lồ, không thể đánh đồng với quý tộc khác ở Vọng Đô. Đơn giản mà nói, nếu như Kim gia bọn họ có thể xưng là quý tộc, như vậy Watanabe gia là thuộc về vương công.
Lão thái gia Watanabe gia năm nay qua chín mươi, có ba con trai. Con lớn nhất và con út là chính thê sinh, con thứ hai là vợ hai sinh, mà Watanabe lão thái gia thương yêu nhất là người nhỏ nhất, cũng là người năng lực xuất chúng nhất. Đáng tiếc là đối phương vẫn luôn không lộ mặt, tin này được nghe nhiều lần.
Tiểu Han nói tiểu thiếu gia, hẳn là cháu của con trai thứ hai, khoảng hơn hai mươi, hình như đang học đại học.
Như vậy, cậu ta nghiên cứu Haruto làm gì...? Đây cũng quá khiến người lấy làm lạ.
Kim Junkyu tắm xong gõ tìm kiếm trên máy tính, cũng không tra được bất kỳ tin tức tương quan nào.
Cậu sờ sờ cằm, nghĩ bậy nghĩ bạ, chẳng lẽ Haruto là con riêng bên ngoài của lão thái gia? Cho nên cháu trai này tra xét điều tra chú mình?
Kim Junkyu bởi vì mình não động mà cười một phút chốc, ngược lại nghĩ, mình quản tên khốn kiếp kia làm gì, chắc là không biết lúc nào đắc tội tiểu thiếu gia đó, bằng không làm sao có thể bị nhớ thương như thế?
Cũng là đáng đời.
Trời lạnh, xem ra ngoại Watanabe này sắp phá sản.
Kim Junkyu chậm rãi xoay người, một lần nữa nằm xuống, trong thời gian ngắn ngủ không được. Cậu thông qua số điện thoại di động add WeChat của Tiểu Han. Sáng ngày hôm sau, quả nhiên thấy sinh viên kia nhắn tin cho mình, là một cái sticker thỏ Tzuki, thực sự là người trẻ tuổi.
Kim Junkyu ngồi vào trong xe, trả lời đối phương, sau đó lái xe ra cửa.
Cậu chân trước mới vừa đi, từ gương chiếu hậu nhìn thấy Kim Woonhak đi theo ra ngoài, sớm như vậy cũng là hiếm thấy.
Thỉnh thoảng cùng Tiểu Han tán gẫu vài câu trong WeChat, Kim Junkyu kiên trì mười phần, nửa điểm cũng không đề cập đến tiểu thiếu gia Watanabe gia, che giấu hiếu kỳ của mình vô cùng hoàn mỹ.
Gặp gỡ Haruto là trên đường phố sau đó không lâu, hai chiếc xe bởi vì chen chúc lúc tan tầm mà va chạm. Kim Junkyu cau mày hạ cửa kính xe xuống, đúng lúc thấy Haruto từ ghế sau ló ra xem, đoán chừng là nhận ra xe của cậu, phát hiện cậu lộ diện còn sửng sốt một chút.
Kim Junkyu cong khóe miệng tượng trưng: "Giám đốc Watanabe."
Mặt Haruto nhất thời lạnh xuống, hắn phút chốc muốn kéo cửa sổ lên, nhưng quá lâu không gặp, vô cùng không nỡ, thần sắc phức tạp nhìn cậu.
Kim Junkyu híp mắt cười: "Đã lâu không gặp, ăn một bữa cơm thế nào?"
Không phải em không muốn gặp tôi à? Haruto nghiêm mặt nghĩ, nhưng lại sợ vừa nói như thế Kim Junkyu lại từ bỏ ăn cơm với hắn.
Hắn thực sự nhớ Kim Junkyu vô cùng, nhớ không ngủ ngon được, liều mạng làm việc đến đêm khuya, thời điểm kiệt sức trong mộng cũng tất cả đều là cậu.
Tên khốn này quả thực là kiếp nạn của hắn.
Kim Junkyu thích ăn đồ lạnh vào trời thu, thói quen này từ nhỏ vẫn luôn duy trì đến lớn. Haruto cũng biết rõ chuyện này, họ lựa chọn một quán cơm Tây tương đối đặc sắc, trong có bánh pudding điểm tâm ngọt vân vân, lúc chờ sườn bò có thể ăn trước cho đỡ thèm.
Kim Junkyu nâng quai hàm nhìn hắn, tự hỏi mở miệng thăm dò từ nơi nào.
Cậu cũng biết mình không nên để ý chuyện Haruto như vậy, cũng không cách nào, tên khốn kiếp này đè đầu mười lăm năm, muốn quên cũng quên không được.
Đang suy nghĩ, Haruto đã lấy sữa chua đông đá và kem để trước mặt cậu, ngồi xuống đối diện, hắn nói: "Em gầy."
Kim Junkyu: "..."
Mở đầu thế là muốn chơi kiểu gì?
Kim Junkyu nháy mắt, nói: "Có đúng không? Gầy mới đẹp."
"Em vốn đẹp."
"..."
Thực sự là càng ngày càng dẻo mỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro