[NaruSaku] Thuỷ triều (10)

Chương 10: Kiểm tra sức khoẻ

Rất nhiều chuyện, từ góc độ lý trí và logic, Sakura đều có thể hiểu rất rõ, nhưng một khi liên quan đến cảm xúc, cô luôn phải trăn trở rất lâu. 

Ví dụ như việc Naruto nhường lại suất tham gia dự án hỗ trợ cơ sở hạ tầng của cô cho Shizune, từ trong lòng, cô biết rằng tốt nhất là để một người hiện đang có danh tiếng trong sạch chủ trì dự án, nhưng dù thế nào đi nữa, cô vẫn cảm thấy chán nản. Vì dự án này, cô đã chuẩn bị trong một khoảng thời gian rất dài, thậm chí còn đặc biệt viết thư hỏi ý kiến Tsunade, kế hoạch cũng đã được sửa đi sửa lại nhiều lần.

Nhưng may mắn là mọi thứ đã được chuẩn bị xong, chị Shizune bình thường bận rộn như vậy, nếu đột ngột giao dự án này cho chị ấy, từ con số không mà làm nên chắc chắn sẽ là một công trình lớn. Bây giờ, mình chỉ cần giao lại tài liệu đã hoàn thành cho chị ấy là được. 

Sakura vừa nghĩ vừa đánh răng, đánh được một lúc thì dừng lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mình trong gương. 

Từ trước đến nay, cô chọn tin tưởng Konoha và tin tưởng những người bên cạnh, bởi vì cô chắc chắn rằng hành động thiếu suy nghĩ chỉ dẫn đến kết quả ngược lại. Hơn nữa, chỉ có kẻ thực sự phạm tội mới phô trương khắp nơi tìm kiếm những bằng chứng có lợi cho mình.

Nhưng đã vài tháng trôi qua kể từ vụ án Hinata bị sát hại, mọi chuyện tuy không trở nên tồi tệ hơn nhưng cũng chẳng có tiến triển tích cực. Trong lòng công chúng Konoha, cô vẫn là nghi phạm quan trọng trong vụ án giết người, bệnh viện Konoha dần trở thành nơi cô không còn chỗ đứng, ngay cả việc giao lưu đối ngoại như thế này cũng phải đổi người để tránh điều tiếng. 

Sakura nhổ bọt kem đánh răng đã hơi khô trong miệng, sau đó cầm cốc súc miệng, lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mình. Lần này, ánh mắt cô đã bớt đi vài phần mơ hồ.

Cô có một linh cảm rằng Konoha đang đứng trước bờ vực của một cơn bão chỉ chực chờ bùng nổ, và vào thời điểm này, không ai có thể giúp cô thoát khỏi những lời bàn tán sôi sục mà không bị tổn hại. Nếu việc chờ đợi bị động không có tác dụng, điều duy nhất cô có thể làm là chủ động tiến lên. 

Nước nóng chảy từ trán xuống cổ, Sakura với tay lấy khăn lau qua loa khuôn mặt, rồi ném khăn vào giỏ đồ giặt, quay người bước vào phòng ngủ. 

Quả nhiên, Naruto đã ngủ, nằm nghiêng về phía cô, cánh tay còn đặt dưới gối của cô. Sakura cẩn thận nhấc chăn lên nằm xuống, nhưng động tác ấy vẫn khiến Naruto tỉnh giấc. Anh thu chân tay lại, ôm cô thật chặt một cái rồi buông ra, miệng lẩm bẩm: “Sakura-chan, chè đậu đỏ ăn hết chưa…”

“Ăn hết rồi.” Sakura khẽ trả lời, nghiêng người tắt đèn. 

Naruto không biết là đang mơ mà chưa tỉnh hẳn hay đang cố tình đùa, vẫn tiếp tục lẩm bẩm không rõ ràng: “Sao ăn nhanh vậy, lát nữa anh phải kiểm tra…” 

“Được, để anh kiểm tra.” Sakura cũng nằm nghiêng, quay lưng về phía Naruto, kéo một tay của anh vòng qua eo mình và đặt lên bụng, “Anh sờ đi, căng tròn lên rồi đây này.” 

Bàn tay rộng lớn và ấm áp của Naruto vô thức làm theo lời cô, bóp nhẹ vài cái, có lẽ cảm nhận được độ tròn trịa do cả một bát chè mang lại, anh hài lòng lầm bầm một tiếng, cuối cùng cũng ngủ lại.

Sakura thì vẫn mở mắt, tay mân mê ngón tay của Naruto đang đặt trên eo mình, ánh mắt nhìn vào chiếc bàn làm việc dần hiện rõ trong bóng tối, như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, cô mới từ từ nhắm mắt lại, điều chỉnh nhịp thở để chuẩn bị ngủ. 

Hôm nay Naruto thật sự rất mệt, cả buổi sáng họp liên tục, buổi chiều lại phải cùng Kakashi ra ngoài thị sát, về nhà lại tiếp tục họp, không có chút thời gian nghỉ trưa, tinh thần luôn ở trạng thái căng thẳng cao độ, cho nên vừa về đến nhà anh đã muốn ngủ ngay lập tức, ngủ đến mức không còn biết gì nữa.

Trong lúc ngủ, Naruto có nghe thấy tiếng Sakura đi lại bên ngoài, lấy khăn và quần áo để thay, nhưng anh không cảm thấy ồn ào cũng không muốn mở mắt. Cảm giác có một người quen thuộc ở bên cạnh làm những việc thường nhật khiến anh vô cùng yên tâm. 

Giấc ngủ kéo dài cho đến khi chuông báo thức reo lên. Naruto đưa tay tắt chiếc đồng hồ báo thức lúc sáu giờ rưỡi, cúi đầu nhìn sang bên còn lại thì phát hiện từ lâu đã không còn ai. Anh xỏ dép bước ra ngoài nhìn qua phòng khách một chút, thấy Sakura đang mặc tạp dề đứng quay lưng lại phía anh trong bếp, lúc này anh mới ngáp một cái, lười biếng quay vào phòng tắm để rửa mặt và đánh răng.

Lúc bước ra, Sakura vừa khéo mang ly nước ép lên bàn, Naruto liếc thấy trên kệ bếp phía sau cô còn vài vỏ cam. 

Anh bước nhanh đến bên Sakura, ôm lấy eo cô rồi cúi đầu dụi mặt vào má cô, mắt nheo lại: “Sakura-chan, anh hạnh phúc quá!” 

“Này, chỉ uống nước cam thôi mà hạnh phúc à?” Sakura lườm anh một cái, rồi nhét ly nước cam còn lại vào tay anh, “Em thật sự lo một ngày nào đó anh sẽ bị người ta lừa mất chỉ vì vài thứ nhỏ nhặt.” 

“Làm sao có chuyện đó được.” Naruto tỏ vẻ nịnh nọt, kéo ghế bên bàn ra, ấn Sakura ngồi xuống, “Đây không phải nước cam bình thường, mà là nước cam Sakura-chan dậy sớm ép cho anh, đầy ắp tình yêu và ngọt ngào — ơ — ” Naruto vừa uống một ngụm, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Nước cam ép tươi thì đâu có ngọt như vậy, em không thêm đường, còn có cả phần vỏ nữa.” Sakura ung dung ăn trứng ốp la của mình. 

Naruto khổ sở ngồi xuống đối diện cô: “Sakura-chan, cho thêm chút đường được không?” 

“Không thêm đường thì tốt cho sức khỏe hơn.” Sakura lập tức bác bỏ yêu cầu của anh. Naruto đành chấp nhận số phận, uống hết ly nước cam ép tươi không mấy dễ uống này. Nhưng phải thừa nhận rằng vị hơi đắng này khiến anh tỉnh táo hơn rất nhiều. 

Hai người ăn sáng cùng nhau một lúc, Sakura dường như chợt nhớ ra điều gì đó, liền cầm một xấp tài liệu từ chiếc ghế bên cạnh mình, đưa qua bàn cho Naruto: “Này, Naruto, hôm nay anh rảnh thì mang cái này đến đưa cho chị Shizune nhé, em tự đưa thì không tiện lắm.” 

Naruto ăn gần xong, anh rút một tờ khăn giấy lau miệng rồi nhận tập tài liệu Sakura đưa, liếc nhìn cô một cách khó hiểu trước khi mở xấp tài liệu có độ dày vừa phải đó ra. Trang đầu tiên in trên giấy A4 với phông chữ đậm lớn, ghi rõ ràng: “Thiết kế sơ bộ phần y tế trong dự án hỗ trợ cơ sở hạ tầng.”

Ánh mắt anh thoáng khựng lại, chậm rãi ngẩng lên nhìn Sakura. 

Sakura thoải mái nhún vai: “Em không cố ý xem đồ của anh đâu, ai bảo anh kéo khóa balo không kín, để nó rơi xuống đất bung ra, em mới nhìn thấy, làm ơn chú ý hơn chút đi nhé. Cũng bình thường thôi mà, giờ để chị Shizune thay em đứng đầu dự án là hợp lý hơn, dù sao... nhưng thế này thì bộ phận y tế lại không còn ai chống đỡ, Naruto, tốt nhất anh nên nhắn tin hỏi shishou xem có thể quay về hỗ trợ một thời gian không.” 

Naruto im lặng một lúc, rồi bất ngờ cúi người, ngồi khom lưng trên ghế đầy vẻ chán nản: “Sakura-chan, xin lỗi em, nhưng anh thực sự rất khó xử, không biết nên nói chuyện này với em thế nào.” Đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm vì cô đã phát hiện trước. 

“Chẳng có gì phải khó xử cả.” Sakura bình thản nói, “Thời thế ép buộc, anh và em đều không có cách nào khác. Nhưng Naruto, em thấy cứ như thế này thì không biết vụ án sẽ kéo dài đến bao giờ, nếu em rảnh rỗi thì không nói, chứ không thể để những việc vốn là em làm lại đẩy hết sang cho người khác được.” 

Naruto khẽ động tay trên tập tài liệu, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn vào mắt Sakura và hỏi: “Em đang có ý định gì sao, Sakura-chan?” 

Sakura gật đầu: “Anh có cách nào lấy cho em một bản hồ sơ vụ án của Hinata không?” 

Cho đến giờ, những gì cô biết cũng chẳng nhiều hơn người dân bình thường là bao. Ban đầu cô tránh né để không bị nghi ngờ, nhưng giờ xem ra tránh cũng chẳng ích gì. 

Naruto lập tức gật đầu đồng ý: “Chuyện này đơn giản, tan làm anh sẽ mang về cho em.” 

Sakura khẽ thở ra một hơi. Cô đã quyết định điều tra vụ việc này, nhưng phải cực kỳ cẩn trọng. Nếu không, hậu quả sẽ càng thêm không thể cứu vãn. 

“À đúng rồi, Sakura-chan, đội Hyuga do Hanabi dẫn đầu sắp đi đến Làng Cát để tham gia hội nghị thảo phạt Takamagahara. Trước khi đi, họ cần kiểm tra sức khỏe tổng quát, nhưng hiện tại bộ phận y tế không thể điều người, chiều nay em chịu trách nhiệm việc này nhé.” Naruto vỗ đầu mình, nói tiếp: “Xin lỗi, lẽ ra anh nên nói với em từ hôm qua.” 

Sakura lại không thấy việc anh nói muộn có gì khẩn cấp, dù sao đây cũng chỉ là một buổi kiểm tra sức khỏe, bệnh viện đã có quy trình rất rõ ràng. Hơn nữa, Kakashi và Naruto bảo cô phụ trách chắc cũng chỉ để xoa dịu sự gay gắt của gia tộc Hyuga đối với cô. “Em hiểu rồi, lát nữa em sẽ qua chuẩn bị.” 

Hai người nhanh chóng xác định những công việc cần xử lý trong ngày, ăn sáng xong liền cùng nhau ra ngoài, sau đó tạm biệt nhau ở ngã rẽ. 

Sakura đến bộ phận y tế trước tiên tìm Shizune, Shizune đã biết buổi kiểm tra sức khỏe chiều nay sẽ do Sakura phụ trách nên giao toàn bộ danh sách và tài liệu cho cô. Sau khi kiểm tra đầy đủ, Sakura đi đến Bệnh viện Konoha mà cô đã xa cách bấy lâu nay. 

Các trợ lý cũ và những bác sĩ quen biết với cô đều nhiệt tình chào hỏi, dù sao một nửa trong số họ từng được cô chỉ dẫn hoặc do cô dìu dắt, hầu như không ai nghi ngờ nhân cách của Sakura. Sakura mỉm cười chào lại mọi người, sau đó đến khu vực chuẩn bị, bắt đầu thảo luận với người phụ trách bên đó về các dụng cụ cần dùng và nhân sự cần điều động cho buổi chiều. 

Mặc dù kiểm tra sức khỏe phần lớn chỉ mang tính chất thủ tục, nhưng khâu sắp xếp ban đầu vẫn khá phức tạp, mãi đến giờ ăn trưa, mọi người mới thu xếp xong xuôi. Ăn trưa xong, Sakura không nghỉ ngơi mà đi kiểm tra lại toàn bộ dụng cụ và địa điểm một lần nữa, lúc này trợ lý của cô bước vào thông báo rằng đội của tộc Hyuga đã đến. 

Sakura gật đầu rồi bước ra ngoài, vừa mở cửa, cô liền thấy Hanabi với dáng người nhỏ nhắn đứng ở hàng đầu tiên của đội hình. Khi nhìn thấy Sakura, Hanabi dường như hơi sững lại, nhưng rất nhanh đã che giấu vẻ mặt đó một cách tự nhiên. 

Sakura không để ý đến sự thay đổi thoáng qua trong khí chất của Hanabi, cô mỉm cười nói rằng hôm nay mình sẽ phụ trách buổi kiểm tra sức khỏe của họ và mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi. 

“Nakamura, cậu dẫn người của tộc Hyuga và các trợ lý hỗ trợ kiểm tra sức khỏe đi ký thỏa thuận bảo mật đi nhé,” Sakura nói với trợ lý của mình. Tộc Hyuga vốn rất coi trọng bí mật về Bạch Nhãn, nên việc kiểm tra sức khỏe phải được thực hiện trong điều kiện bảo mật nghiêm ngặt, hai bên đều cần ký cam kết đảm bảo không tiết lộ và không đánh cắp bất kỳ bí mật nào. Nakamura nghe theo lời Sakura, dẫn vài người đi ký thỏa thuận, còn Sakura thì dẫn Hanabi đến một căn phòng chuyên dụng. 

Dù sao Hanabi hiện tại là người thừa kế của tộc Hyuga, lại còn là đội trưởng của đội này, nên việc kiểm tra sức khỏe tất nhiên phải được thực hiện riêng biệt. 

Hanabi lặng lẽ đi theo Sakura vào phòng. Sakura trước tiên dùng nhẫn thuật phong tỏa toàn bộ khả năng dò xét ngũ quan trong phòng, sau đó đẩy một bản thỏa thuận bảo mật từ trên bàn về phía Hanabi để cô ký, còn mình thì ký vào phần của mình. Hanabi không phải lần đầu đến bệnh viện Konoha kiểm tra sức khỏe, nhưng cô vẫn cẩn thận đọc kỹ toàn bộ thỏa thuận, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới ký tên mình vào. 

Sakura trước mặt Hanabi cất bản thỏa thuận vào túi rồi niêm phong lại. Sau đó, hạng mục kiểm tra đầu tiên là kiểm tra hiệu quả của Byakugan. Byakugan của Hanabi có độ thuần khiết cực kỳ cao và được bảo dưỡng rất tốt, trong tất cả các bài kiểm tra, nó đều thể hiện khả năng quan sát vượt trội. Sakura, người từng làm việc với Neji trước đây, trong lòng thầm đánh giá rằng khả năng sử dụng Byakugan của Hanabi thậm chí có thể đã vượt qua Neji ngày trước. 

Tuy nhiên, trong suốt quá trình kiểm tra, Hanabi luôn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không nói lời nào. Sakura nghĩ rằng có lẽ Hanabi ít nhiều vẫn còn khúc mắc với mình, thêm vào đó, từ khi quen biết Hanabi, Sakura luôn xem cô như một người em, vì vậy cô rất dịu dàng, thỉnh thoảng chủ động trò chuyện vài câu.

Kiểm tra mắt xong, Sakura tiện tay nhét chiếc đèn pin cuối cùng vào túi lớn bên ngoài áo blouse trắng, đồng thời đeo găng tay mới, vừa làm vừa nói: “Tiếp theo là kiểm tra cơ thể. Hanabi, làm phiền em cởi áo ra một chút nhé.” 

Hanabi hơi ngập ngừng một giây, nhưng cuối cùng vẫn làm theo chỉ dẫn, lần lượt cởi từng món đồ trên người rồi xếp gọn gàng lên chiếc ghế trống bên cạnh. Quy củ của gia tộc cổ xưa như một dấu ấn khắc sâu trong con người cô, Sakura nhìn cảnh đó mà không khỏi nghĩ đến chuyện ngày trước, khi ở nhà mình, cô thường bị mẹ phàn nàn vì quần áo vứt lung tung, lòng chợt dâng lên chút cảm thán.

Khi Hanabi xoay lưng lại, Sakura lập tức sững người. Trên lưng cô gái là chi chít những vết thương lớn nhỏ, có vết bầm tím, có cả những vết sẹo do vết thương đóng vảy để lại. 

“Xin lỗi, vốn dĩ em không muốn để người khác nhìn thấy.” Hanabi khẽ nói, giọng nhỏ như thì thầm. “Những bài huấn luyện của cha rất nghiêm khắc.” 

Sakura lập tức gật đầu, nhưng chợt nhận ra đối phương đang quay lưng về phía mình, nên cô cố gắng nói với giọng tự nhiên nhất: “Đúng vậy, ngày trước khi chị theo Tsunade-sama tập luyện cũng không khác mấy.” 

Hanabi không nói gì thêm, Sakura cũng ngay lập tức bắt tay vào kiểm tra ngoại khoa.   

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro