[NaruSaku] Thuỷ triều (7)

Chương 7: Cái chết của cô ấy

Từ cổng làng Lá đến tòa nhà Hokage, Naruto và Sakura đều có thể cảm nhận được những ánh mắt rõ ràng hướng về phía họ. Cũng không hẳn là mang theo ác ý, mà giống như đang cân nhắc, đánh giá biểu hiện của hai người họ. Tuy nhiên, những ánh mắt như vậy cũng không nhiều, chỉ lác đác vài ánh nhìn, và hầu hết chỉ lướt qua trong chốc lát. 

Dù những ánh mắt này không khiến họ cảm thấy bất an đến nỗi lo lắng, nhưng vẫn làm dấy lên chút ít căng thẳng trong lòng. Sau khi đến tòa nhà Hokage, bên cạnh hầu như không còn người qua lại nữa, hai người mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lên lầu và tiến vào văn phòng Hokage.

Kakashi đang ở đó, lúc hai người gõ cửa bước vào, anh vừa khép lại một tập tài liệu và đặt sang bên cạnh, trông chẳng khác mấy so với lúc họ rời đi. Tuy nhiên, dù anh đeo mặt nạ, cả hai vẫn dễ dàng nhận ra vẻ mệt mỏi đặc biệt của anh, giọng nói cũng khàn khàn, mang nét đặc trưng của việc thức đêm suốt mấy ngày: "Hai đứa về rồi à. Ừm, vậy báo cáo nhiệm vụ đi." 

Sakura liếc nhìn Naruto một cái. Cô có thể chắc chắn rằng đã có chuyện lớn xảy ra, nhưng việc cấp bách hiện tại là phải hoàn thành báo cáo công việc của họ trước, rồi mới hỏi xem rốt cuộc đã có chuyện gì. Vì vậy, trong mười phút tiếp theo, Sakura tóm tắt tình hình thực hiện nhiệm vụ tại Hà Quốc, bao gồm cuộc tấn công mà họ gặp phải, việc khai thác mỏ vàng của Hà Quốc và lý do khiến hai người phải trì hoãn hành trình về. Sau khi cô trình bày xong, Naruto bổ sung thêm về sự tồn tại của tổ chức ngầm “Takamagahara” cùng với thông tin mà Sasuke đã cung cấp.

Kakashi vừa xem báo cáo nhiệm vụ của họ vừa gật đầu lắng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi một vài câu chi tiết. Sau khi nắm rõ toàn bộ nhiệm vụ thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng thực tế lại liên quan đến sự giao tranh lợi ích của nhiều bên, sắc mặt của Kakashi trở nên nghiêm trọng hơn hẳn. 

Anh suy nghĩ một lúc, rồi cầm bút viết vài dòng vào cuốn sổ ghi chú bên cạnh, sau đó đóng lại và nhìn về phía hai người: “Tình hình nhiệm vụ tôi đã nắm được sơ lược, hai đứa vất vả rồi.”

Thấy tình hình ở Hà Quốc tạm thời đã khép lại, Naruto không nhịn được mà mở lời trước Sakura: “So với chuyện đó, Rokudaime, làng Lá đã xảy ra chuyện gì sao ạ? Em thấy bầu không khí sau khi về cứ kỳ lạ thế nào ấy.” 

Cây bút trong tay Kakashi khựng lại một chút, sau đó anh gõ nhẹ xuống mặt bàn một cách vô thức: “Chuyện này tôi vốn định nói với hai đứa. Theo một khía cạnh nào đó, đây đúng là một sự cố nghiêm trọng.” 

Cả hai nghiêm túc nhìn Kakashi, chờ anh giải thích. 

“ — Hinata đã chết.”

Không khí lập tức trở nên im lặng, Naruto và Sakura đều bị tin dữ bất ngờ này làm choáng váng đến mức không thốt nên lời, chỉ biết nhìn chằm chằm vào mắt Kakashi, biểu hiện rõ ràng rằng họ hoàn toàn chưa thể tiếp nhận được tin tức này. Kakashi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cả hai, nhắm mắt lại, xoa trán rồi nói: “Vào ngày thứ ba sau khi hai đứa lên đường làm nhiệm vụ, thi thể của Hinata được phát hiện ở phía sau núi, sau nhiều ngày không trở về nhà.” 

Nghe đến ba chữ “phía sau núi,” mí mắt Sakura giật mạnh. Cuối cùng cô như bừng tỉnh, lập tức lao tới trước bàn làm việc của Kakashi, chống tay lên bàn và sốt sắng hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Hinata đã gặp nạn thế nào?”

“Bình tĩnh lại, Sakura.” Không biết vì sao, giọng điệu của Kakashi khi nói với cô lại nghiêm nghị hơn hẳn, như đang ám chỉ điều gì đó khiến người ta phải lo lắng, Sakura sững lại một chút, rồi chậm rãi đứng thẳng người. Lúc này, Kakashi mới tiếp tục nói: “Thi thể của Hinata sau khi khám nghiệm cho thấy em ấy tử vong do bạo lực thuần túy. Nói cách khác, trước khi chết, em ấy đã có một trận chiến tay đôi dữ dội với ai đó, cuối cùng bị đánh bại. Vết thương trí mạng là những cú va đập mạnh vào đầu.” 

“Chuyện... chuyện này sao có thể chứ? Dù thế nào đi nữa, Hinata cũng không thể thua trong cận chiến được…” Naruto lẩm bẩm. Đúng là Hinata không có nhiều thành tựu trong nhẫn thuật, nghe nói hồi nhỏ cô thường xuyên bị cha mình, Hiashi, trách mắng vì kỹ năng thể thuật kém cỏi, nhưng sau nhiều năm khổ luyện, cô đã nắm vững tinh hoa của Bát Quái Chưởng tộc Hyuga, không thể nào không có khả năng tự vệ trong một trận tay đôi. Huống chi, khu vực phía sau núi hiện giờ cũng không còn quá nguy hiểm, lại càng không dễ có kẻ gan lớn dám đến làng Lá gây sự.

Sắc mặt của Sakura còn tệ hơn cả Naruto, gần như đã trắng bệch. Tuy nhiên, Naruto hoàn toàn đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình, không nhận ra sự kinh hoàng bất thường của Sakura. 

Kakashi nhanh chóng lên tiếng phá vỡ bầu không khí này. Anh nhìn Sakura và hỏi: “Sakura, trước khi rời làng, em có gặp Hinata đúng không?” 

Naruto giật mình ngẩng đầu lên, trước tiên nhìn Sakura, sau đó lập tức chuyển ánh mắt về phía Kakashi. Nhưng Kakashi không để ý đến anh, ánh mắt vẫn chỉ dừng lại trên người Sakura, người vừa trầm lặng gật đầu xác nhận.

“Chỗ hai người gặp nhau là ở đâu?” Kakashi hỏi. 

“Phía sau núi ạ,” Sakura khẽ trả lời. 

Nghe xong, Naruto cuối cùng cũng phản ứng lại. Anh kéo cánh tay Sakura, đưa cô lùi về đứng cạnh mình, rồi nhanh chóng nói: “Chỉ là trùng hợp thôi đúng không? Sakura-chan làm sao có thể làm chuyện như vậy được. Kakashi-sensei, thầy cũng tin Sakura-chan mà, đúng không ạ?” 

“Đương nhiên là tôi tin Sakura,” Kakashi nói, đồng thời nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, “Nhưng có lời khai của nhân chứng chứng minh rằng hôm hai người rời làng, Sakura đã cùng Hinata đến phía sau núi, mà thời gian Hinata tử vong cũng chính là ngày hôm đó. Nói cách khác, Sakura, sau khi em và Hinata lên núi, Hinata đã không bao giờ trở xuống nữa.” Nói xong, anh nhìn Naruto và nói thêm: “Còn nữa, trong văn phòng Hokage, phải gọi tôi là Rokudaime, Naruto.”

Naruto bị lời nói của Kakashi làm nghẹn lại, không thể nói ra lời ngay lập tức. 

Sakura thì hiểu ý của Kakashi. Trong tình hình hiện tại, chưa biết sau này sẽ có những lời đồn thổi gì, nên Kakashi phải liên tục nhắc nhở họ giữ khoảng cách, để khi cần thiết có thể đứng ở một lập trường công bằng mà nói đỡ cho cô. Vì vậy, cô nói: “Em hiểu rồi, Rokudaime. Vậy hiện tại có việc gì em cần làm không?” 

“Lát nữa em hãy đến Phòng Thẩm vấn, tìm Ibiki,” Kakashi ngắn gọn đáp.

“Vậy còn lệnh thông hành...” Naruto nói từ bên cạnh. Phòng Thẩm vấn là một bộ phận mật, không thể tùy tiện ra vào. 

“Không cần lệnh thông hành,” Kakashi trả lời. 

Hai bàn tay buông thõng bên người của cả hai khẽ siết lại. Muốn vào Phòng Thẩm vấn để làm việc nhất định cần có lệnh thông hành, chỉ có một loại người không cần lệnh thông hành — người bị thẩm vấn. 

“Vâng,” Sakura khẽ đáp. Kakashi phất tay ra hiệu họ có thể rời đi, nên cả hai cúi người chào rồi cùng nhau rời khỏi văn phòng Hokage.

Cho đến khi rời khỏi Tòa nhà Hokage, cả hai vẫn không nói gì, gương mặt Naruto căng cứng, những người đi ngang qua thấy vẻ mặt của anh đều theo bản năng không chào hỏi, nhưng vẫn dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn Sakura. 

Cũng không khó hiểu, hôm đó khi cô và Hinata lên núi, họ không tránh né mọi người, bây giờ chuyện Hinata trước khi chết đã ở cùng cô có lẽ đã lan khắp làng Lá. Tin đồn thất thiệt thường lan truyền nhanh chóng, biết đâu giờ đây trong "tòa án" của một số người, cô đã bị phán tội rồi. Sakura thầm nghĩ. 

Naruto nắm lấy tay cô.

Sakura khựng lại, quay sang nhìn anh. Naruto vẫn nhìn về phía trước mà không nói gì, nhưng bàn tay anh nắm chặt tay cô với một lực vừa phải, không chút buông lỏng. 

Ngực Sakura bỗng thắt lại, cô từ từ quay đầu lại. 

Sau khi rời khỏi Tòa nhà Hokage, Naruto kéo Sakura đến một chiếc ghế dài nơi không có ai qua lại, để cả hai cùng ngồi xuống. Anh nghiêng người nhìn cô, vẻ mặt đầy lo lắng: “Sakura-chan, hôm đó em thực sự có đến phía sau núi gặp Hinata sao?” 

“Nói chính xác thì, tụi em cùng nhau đi đến phía sau núi.” Sakura kể lại chuyện sáng hôm đó khi đang giúp Naruto dọn đồ thì gặp Hinata, sau đó Hinata bảo muốn cùng đi dạo một lát. 

“Hai người đã nói gì với nhau?” Naruto tiếp tục hỏi.

Nghe anh hỏi vậy, trên gương mặt Sakura lộ ra vẻ do dự. Sau một lúc suy nghĩ, cô mới nói: “Naruto, em đã hứa với Hinata sẽ không nói với anh những gì cậu ấy đã nói, nhưng em có thể đảm bảo, tụi em không nói gì là bí mật hay không thể tiết lộ. Chỉ là tâm sự vài chuyện thôi, nói xong thì em rời đi. Em thực sự xuống núi trước cậu ấy, không biết sau đó cậu ấy đã làm gì ở đó.” 

Dù Naruto lúc này rất nóng ruột, anh rất muốn nói rằng trong tình huống này, những lời hứa miệng như vậy không cần quá để tâm, hãy mau nói rõ hai người đã nói gì đi, nhưng anh cũng biết Sakura là người rất giữ lời hứa, một khi đã cân nhắc kỹ mà quyết định giữ bí mật thì chắc chắn sẽ không nói ra.

“Nếu em nói không sao, anh sẽ tin là không sao.” Naruto khó khăn nói, “Nhưng Sakura-chan, nếu có chuyện gì, nhất định đừng gánh vác một mình, hãy nói với anh ngay, được không?” 

Sakura nắm lấy tay anh, khẽ gật đầu. 

Sau đó, Naruto đưa Sakura đến Bộ phận Thẩm vấn. Kakashi đã tỏ ra rất ưu ái khi không cử người áp giải mà để Sakura tự mình đến, vì vậy cả hai càng không dám chậm trễ. Trước khi vào trong, Sakura nói với Naruto rằng nếu Kakashi cho phép cô tự đến, thì ít nhất hôm nay Bộ phận Thẩm vấn sẽ không làm gì cô, chỉ giống như lấy lời khai mà thôi, bảo Naruto tự về trước. Naruto gật đầu đồng ý, nhưng sau khi cô vào trong, anh không rời đi mà đứng đợi bên ngoài suốt. 

Từ trưa đến hơn ba giờ chiều, sự kiên nhẫn mà Naruto đã rèn luyện suốt nhiều năm nhanh chóng cạn kiệt, anh bắt đầu bồn chồn đi qua đi lại, đầu óc không thể kiểm soát mà tưởng tượng liệu Sakura có bị tra tấn ép cung ở bên trong không. Những thủ đoạn của Morino Ibiki lần lượt hiện lên trong đầu anh, thậm chí anh còn suy nghĩ cách để nghe lén tình hình bên trong. Trước khi anh làm điều gì không phù hợp, Sakura cuối cùng cũng bước ra từ phía sau cánh cửa. Vẻ mặt cô vô cùng mệt mỏi, Naruto lập tức lo lắng bước tới, khiến Sakura giật mình khi nhìn thấy anh. 

“Sao anh vẫn chưa về? Lúc nãy trước khi em vào chẳng phải đã bảo anh về nhà nghỉ ngơi rồi sao?” Sakura nói, giọng nửa trách móc.

Naruto đáp ngay: “Không sao, cũng không lâu lắm mà.” Vừa nói, anh vừa quan sát khắp người Sakura, may mắn là không thấy dấu vết bị thương. “Sakura-chan, trưởng phòng Morino đã nói gì vậy?” 

Sakura đưa tay xoa trán: “Không nói gì nhiều, em chỉ làm theo quy định, trả lời các câu hỏi của họ thôi.” 

Thực tế, khi đối mặt với người đàn ông có kinh nghiệm thẩm vấn mấy chục năm ấy, Sakura cảm nhận được áp lực vô cùng lớn. Với thân phận là nghi phạm, dù đã quen biết đối phương từ trước và chuẩn bị tâm lý sẵn, Sakura vẫn không khỏi căng thẳng trong sức ép nặng nề ấy. Khác với những gì cô giấu đi khi nói với Naruto và chỉ nói đại khái với Kakashi, tại phòng thẩm vấn, Sakura đã kể chi tiết mọi chuyện xảy ra giữa cô và Hinata trong ngày cuối cùng, bao gồm cả những cuộc trò chuyện mà cô không kể cho Naruto nghe. Sakura biết rằng trong tình huống này, chỉ có càng thành thật mới có khả năng rửa sạch mọi nghi ngờ cho mình. 

Thấy vẻ lo lắng trên mặt Naruto, Sakura gượng cười, vỗ nhẹ lên tay anh rồi nói rằng hãy về nhà nghỉ ngơi trước, chuyện sau này tính sau. Dù sao cô cũng không làm gì sai, chỉ cần Kakashi vẫn còn là Hokage, chắc chắn anh sẽ không để cô bị oan ức. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro