[SasuSaku] Ấm áp

Tóm tắt: “Cậu là một Uchiha rồi,” cậu nói với cô. Có lẽ cách nói này quá thẳng thừng, nhưng đó là sự thật. Bất kỳ ai nhảy qua lửa đều là một Uchiha. Nếu cậu là người cuối cùng, thì cậu có thể định hình truyền thống của mình và chọn người để cùng thực hiện.

---

Ấm áp

---

Tuyết rơi khiến Konoha trở nên yên tĩnh, nhưng góc này của ngôi làng lúc nào cũng lặng lẽ. Sasuke bước ra khỏi khu vực gia tộc Uchiha với một túi hành lý nặng trĩu trên vai. Vào buổi tối này, khi chỉ còn vài giờ nữa là bước sang năm mới, sự trống vắng của khu vực gia tộc khiến cậu cảm thấy nhói lòng hơn bình thường.

Trong một cuộc đời khác, cậu sẽ cùng gia tộc nhảy qua những đống lửa.

Trước thềm năm mới, gia tộc Uchiha sẽ tụ họp và đốt lửa trên đường phố. Họ cùng nhau nhảy qua những ngọn lửa. Với mỗi lần nhảy, lửa sẽ thiêu đốt bệnh tật, yếu đuối và xui xẻo, trả lại sức khỏe và may mắn.

Sasuke không phải là một đứa trẻ sôi nổi, nhưng trong nghi lễ này, cậu cũng nhảy cao và hoang dại như những người khác. Có một cảm giác bất khả chiến bại khi đáp xuống phía bên kia ngọn lửa mà không hề hấn gì, rồi một khát khao mãnh liệt muốn nhảy thêm lần nữa. Khi đáp đất, chân cậu phát ra tiếng động lớn, vì cậu vẫn chưa biết cách di chuyển nhẹ nhàng như một ninja. Mỗi năm, cậu đều thề rằng mình sẽ nhảy cao như Itachi, dù chưa bao giờ làm được.

Giờ đây, không có ngọn lửa nào cháy trong khu gia tộc Uchiha, cũng không có đứa trẻ nào nhảy qua. Cánh cổng khu nhà kêu cót két khi Sasuke kéo chúng đóng lại. Cậu lặng lẽ bước vào mê cung những con đường quanh co của Konoha.

Đi được nửa đường về căn hộ, mái tóc hồng lóe lên dưới ánh đèn đường. Sakura rẽ qua góc phố, tay ôm đầy túi đồ, bước nhanh về phía vạch qua đường.

Sasuke dừng lại. Cô vẫn chưa nhìn thấy cậu.

“Sakura ka...” cậu gọi. Cậu không thể nói lời chào khi gặp cô, chỉ thốt lên, À, là Sakura, như thể cô là một hiện tượng đáng để nhắc tới.

Sakura quay đầu lại.

“Sasuke-kun,” cô đáp, đôi mắt sáng lên. Nhưng khi ánh nhìn lướt đến chiếc túi trên vai cậu, nụ cười của cô thoáng chùng xuống. “Cậu lại đi nữa sao?”

Sasuke cau mày, kéo dây đeo của chiếc túi đáng ngờ ấy. Cậu vừa mới trở về làng không lâu. Cô nghĩ rằng cậu sẽ rời đi sớm đến vậy sao?

“Tớ vừa ghé qua...” Cậu quay đầu về hướng khu gia tộc Uchiha cũ. “Thu dọn vài thứ thôi.”

“Vậy à,” cô khẽ nói. “Thế... cậu có kế hoạch gì cho tối nay không? Tớ định làm toshikoshi soba.” Cô chuyển cánh tay, để lộ những cây hành lá và gói mì soba nhô ra từ một trong những túi đồ. “Mà một mình tớ chắc ăn không hết đâu.” Má cô hơi ửng hồng, nhưng có lẽ là vì trời lạnh.

Sasuke thường thích ở một mình. Kể từ khi trở về làng vào mùa thu, cậu đã quen với thói quen của mình. Nó không khác mấy so với lúc cậu còn lang thang. Buổi sáng, cậu tập luyện. Cậu nấu ăn trong im lặng và ngắm nhìn quang cảnh khu rừng. Buổi tối, cậu cố gắng không ngủ quá sâu, như một cách để ngăn chặn những cơn ác mộng.

Điểm khác biệt duy nhất là nếu Naruto gõ cửa đủ lâu, cậu có thể bị cậu ta thuyết phục đi đấu tập. Nếu Sakura có mặt, cô sẽ chữa trị vết thương cho cậu. “Lần sau cố cẩn thận hơn nhé,” cô nói, với một nếp nhăn hiện lên giữa hai hàng lông mày – điều thường xảy ra khi cô muốn nói nhiều hơn, nhưng lại không muốn gây áp lực cho cậu.

Giờ đây, cô cũng mang vẻ mặt đó, siết chặt những túi đồ hơn, phòng khi cậu đồng ý, ánh mắt đã hướng xuống đất, phòng khi cậu từ chối. Những bông tuyết đậu trên hàng mi cô rồi tan chảy.

Sau khi sắp xếp lại đồ đạc của cha và Itachi, vào một đêm mà khu nhà đáng lẽ phải rực sáng bởi lửa, việc ở một mình bỗng không còn hấp dẫn như thường lệ.

“Được thôi,” cậu nghe thấy chính mình nói.

.

.

Sakura hầu như không gặp Sasuke kể từ khi cậu trở về làng. Giờ đây, cậu đang ngồi trong bếp của cô, nếm thử món toshikoshi soba mà cô đã làm theo công thức của mẹ. Nếu muốn, cô có thể khẽ chạm đầu gối mình vào đầu gối cậu dưới chiếc bàn nhỏ.

“Căn hộ của cậu...” Sasuke bắt đầu. Giọng cậu trầm, yên tĩnh, cùng âm sắc với tiếng ù ù của chiếc lò sưởi trong phòng cô.

“Tớ không ở đây nhiều lắm,” cô ngắt lời, lòng bàn tay bỗng thấy ngứa ngáy. Căn hộ của cô nhỏ và đơn giản. Đồ nội thất trong nhà là sự chắp vá từ những món đồ bố mẹ, Ino, và một văn phòng trống trong tháp Hokage cho. Phần lớn thời gian, cô hắt hơi mỗi khi bước vào nhà, vì chẳng bao giờ có thời gian để quét dọn bụi bặm.

Vai Sasuke hơi nhún lên rồi hạ xuống. “Không, không phải vậy.” Cậu đưa bát lên môi, nhấp một ngụm dài. “Nhìn là biết nhà cậu.”

Trước khi cô kịp thắc mắc vì sao cậu lại kết luận như vậy, Sasuke đã đặt bát xuống bàn, hơi quá nhẹ nhàng. Có điều gì đó trong cử chỉ ấy khiến Sakura cảm thấy nên chú ý.

“Tớ về nhà cũ tìm quần áo. Đi du hành nhiều quá nên đồ tớ sờn mòn rồi.” Cậu chậm rãi khuấy sợi mì trong bát nước dùng. “Mua đồ mới thì không có gia huy. Nhưng mấy bộ đồ tớ tìm được thì cũ quá.”

Sakura sẽ không bao giờ hoàn toàn hiểu được những trách nhiệm cô độc mà Sasuke phải gánh vác với tư cách là người cuối cùng của gia tộc. Nếu cậu không mang gia huy, sẽ không còn ai khác làm điều đó. Mỗi ngày, cậu phải lựa chọn để trở thành một Uchiha. Nếu không, gia tộc sẽ biến mất.

“Nếu cậu cần...” Sakura nuốt khan. “Tớ có thể giúp. Tớ biết may vá.”

Chiếc vòi nước nhỏ giọt, một lần, hai lần. Sakura hé miệng, một lời xin lỗi đã sẵn trên môi, thì Sasuke rời khỏi bếp. Cậu quay lại ghế ngồi, rồi trải đồ trong túi lên bàn: những bộ quần áo được gấp cẩn thận, mỗi món đều có biểu tượng chiếc quạt uchiwa trang trí.

Sakura vuốt nhẹ một sợi chỉ lỏng lẻo, nơi phần vải của gia huy Uchiha đang bong ra khỏi lưng chiếc haori màu đen. “Cũng chưa cũ lắm đâu,” cô nói. “Chỉ cần được chăm chút một chút thôi.”

“Đây là của cha tớ,” Sasuke nói, đầu ngón tay lướt nhẹ qua chiếc yukata màu xanh đậm. Cậu hất đầu về phía món đồ trên tay Sakura. “Của anh Itachi.”

Sakura khẽ chạm đầu gối vào đầu gối của Sasuke, nhẹ nhàng đủ để giống như một sự vô tình. Cậu có thể dễ dàng lùi lại nếu muốn. Nhưng cậu không làm vậy.

“Có một kiểu khâu đặc biệt mà chúng tớ dùng để may gia huy,” cậu nói. “Nhưng lúc đó tớ còn nhỏ. Tớ chưa từng học.”

Sakura xem xét đường khâu trên chiếc haori. Nó không quá khác biệt so với một kiểu khâu trong phẫu thuật mà cô biết. Cô lục tìm bộ dụng cụ may vá từ một ngăn kéo trong bếp và bắt đầu cẩn thận khâu lại gia huy.

Khi hoàn thành xong công việc, Sakura ngẩng đầu lên. Ghế của Sasuke trống không, và bàn đã được dọn sạch bát đĩa.

“Sasuke-kun?” cô gọi.

Một tiếng khẽ đáp lại vang lên từ phía sau. Sasuke đang dựa vào quầy bếp, bên cạnh bồn rửa sạch sẽ và một chồng bát đĩa gọn gàng. Cậu đặt một chai dầu sang bên.

Cô cau mày. “Cậu đang làm gì vậy?”

Sasuke quay lại, cầm chiếc chảo gang cũ của cô. Bề mặt của nó trông sáng bóng hơn, và ít rỉ sét hơn bình thường.

“Chảo gang của cậu đang bị rỉ sét,” cậu nói với vẻ không hài lòng. “Tớ đang tái tạo lớp chống dính.” Cậu bật lò nướng và đặt chiếc chảo vào bên trong với một tiếng leng keng. “Chắc phải một tiếng mới xong.”

“Cậu đúng là xem đây như nhà mình rồi,” Sakura nói.

Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên khóe môi của Sasuke.

Sakura vuốt phẳng gia huy đã được khâu lại trên chiếc haori của Itachi. “Thế này được chưa?”

Sasuke ngồi lại chỗ cũ và nghiêng người tới. Vai họ khẽ chạm nhau. Sau một lúc, cậu gật đầu. “Tốt rồi.”

Má Sakura bất ngờ nóng lên. “Được đào tạo làm bác sĩ phẫu thuật cũng có ích mà.”

Nụ cười quay lại, lần này gần như là một cái nhếch mép. Cậu tìm thấy ấm đun nước của cô, pha trà và đặt hai tách lên bàn. Bên ngoài cửa sổ, màn đêm sâu dần, tiến gần đến nửa đêm.

Sakura lại tập trung vào công việc. Ngày mai, cô sẽ bắt đầu năm mới với ca làm sớm tại bệnh viện. Thay vì đi ngủ, cô thêm một chiếc yukata vào đống quần áo đang được khâu lại ngày một nhiều. Sasuke vẫn lặng lẽ ngồi bên cạnh, nhấp từng ngụm trà, không có ý định rời đi.

Có lẽ, cô nghĩ, khi luồn kim qua lớp vải, chúng ta sẽ lại làm thế này lần nữa.

Sasuke nhìn khuôn mặt cô. “Cậu đang nghĩ gì vậy?”

“Hm? Ờ... không có gì đâu. Mùi kinh quá.” Mùi dầu cháy khét tràn ngập căn bếp của cô. “Còn cậu thì sao? Cậu đang nghĩ gì?”

“Năm mới,” cậu nói, ngón tay lướt nhẹ trên viền tách trà. “Những truyền thống cũ.”

“Truyền thống?” cô hỏi thêm.

Sasuke đứng dậy và đeo chiếc găng tay bếp vào tay trái. “Gia tộc tớ... chúng tớ thường nhảy qua lửa trước thềm năm mới.”

“Nghe thật đẹp,” Sakura nói, giọng khẽ khàng. “Tớ biết lửa rất quan trọng với gia tộc cậu.”

“Đúng vậy.”

“Tại sao lại như vậy?”

Sasuke lấy chảo ra khỏi lò. Một lớp phủ tối màu, bóng loáng thay thế cho lớp gỉ sét và xỉn màu, mọi khuyết điểm đều được biến đổi dưới ngọn lửa của lò nướng. Đôi mắt cậu hạ xuống. “Nó mang tính thanh tẩy.”

Sakura nhìn xuống hình ảnh chiếc quạt Uchiwa, biểu tượng tượng trưng cho việc quạt lên ngọn lửa của gia tộc Uchiha. Khi đang khâu dở một mũi, cô nảy ra một ý tưởng.

.

.

Nhảy qua lửa là một sự trao đổi năng lượng, một thỏa thuận tương hỗ giữa con người và ngọn lửa. Cả Uchiha và ngọn lửa đều bước vào năm mới với sự ấm áp và mạnh mẽ hơn trước.

Đã lâu rồi kể từ lần cuối Sasuke làm bất kỳ điều gì giống với một truyền thống. Thậm chí cậu còn không tổ chức sinh nhật của mình kể từ khi rời làng, vì đã quen với việc đặt nhiệm vụ báo thù lên trên bản thân. Truyền thống trở nên khó khăn khi chỉ còn một người duy trì nó. Và còn quá nhiều điều cậu không biết, những điều cậu chưa bao giờ nghĩ đến để hỏi.

Cậu tự hỏi liệu mình có thể giải thích điều này cho Sakura hay không.

Ánh mắt Sakura đầy quyết tâm. Cô hoàn thành một mũi khâu, gần như không cần nhìn, rồi biến mất vào phòng ngủ.

Hương thơm của oải hương tràn ngập không khí. Sakura dừng lại ở hành lang với một cây nến đã được thắp sáng.

“Nếu muốn, cậu có thể làm ở đây,” cô nói, đưa ngọn lửa ra như một lời mời gọi.

.

.

“Sao anh không nhảy, nii-san?” Sasuke hỏi, kéo tay áo của Itachi một lần.

Các con phố tối nay đông đúc, ồn ào với tiếng trò chuyện, âm nhạc và tiếng lửa tí tách. Đại lộ chính của khu Uchiha được điểm xuyết bằng những đống lửa cách nhau vài bước chân, để mọi người có thể nhảy qua suốt chiều dài con phố. Lồng ngực của Sasuke tràn đầy tự hào. Năm nay, cậu đã sử dụng thuật hỏa độn ngày càng mạnh mẽ của mình để giúp otou-san thắp lên những ngọn lửa.

Itachi cúi xuống ngang tầm mắt Sasuke. Khuôn mặt anh dịu dàng hơn bình thường dưới ánh sao và sự ấm áp của những ngọn lửa. “Lát nữa rồi anh nhảy nha,” anh nói, với một nụ cười nhẹ và cú chạm hai ngón tay quen thuộc.

Khi Sasuke nhíu mày thất vọng, Itachi nhìn về phía một con hẻm tối chưa được thắp sáng. “Anh không biết liệu ngọn lửa năm nay có thể giúp gì không nữa. Có lẽ anh mang theo quá nhiều thứ để nó có thể xóa bỏ.”

Câu nói của anh trai cậu thật kỳ lạ — bình thản nhưng lại nhuốm màu gì đó mà Sasuke không thể hiểu được. Nhưng sự kỳ lạ đó nhanh chóng rời khỏi tâm trí cậu khi cậu nhập lại với những người khác trong gia tộc, để sự hứng khởi của buổi lễ chiếm lấy tâm trí một lần nữa.

Năm mới tiếp theo, Sasuke đón một mình.

.

.

Năm ấy Sasuke mười bốn tuổi, từng bước chân vang vọng trong những hành lang của sào huyệt Orochimaru. Thời gian chẳng còn ý nghĩa gì khi ở sâu dưới lòng đất, nhưng việc đọc ngày tháng trên những mẫu vật mới nhất của Kabuto đã giúp cậu điều chỉnh lại cảm giác về thời gian. Năm mới chỉ còn cách vài ngày.

Những ngọn đuốc mờ nhạt dọc theo các bức tường. Ngọn lửa vẫy gọi cậu. Sasuke đưa tay ra, suy nghĩ.

Những lời kỳ lạ của Itachi, được thốt ra từ một đời trước, vang lên trong tâm trí cậu. Đột nhiên, Sasuke hiểu ý nghĩa của chúng. Ngọn lửa hứa hẹn sẽ thanh tẩy cậu, xóa đi nỗi đau. Nhưng giống như Itachi, cậu đang mang quá nhiều thứ.

Cậu quay lưng lại với ánh sáng chập chờn của ngọn đuốc và lặng lẽ bước vào cái lạnh mờ ảo của căn phòng mình.

.

.

Ngày Sasuke trở về Konoha, khu rừng như đang chìm trong phép màu của mùa thu. Giữa những thân cây phủ rêu và những tán lá vàng, cậu thoáng thấy hình ảnh đầu tiên của ngôi làng, rực sáng dưới bầu trời mây đang dần tan.

“Okaeri!” Naruto hét lớn, một chấm nhỏ từ xa đang nhảy nhót qua cánh cổng rộng lớn của Konoha. Bên cạnh cậu, Kakashi giơ tay chào.

Sasuke bước qua ranh giới của khu rừng, những bước chân trên hành trình của cậu lặng lẽ dừng lại. Cậu đứng trước người thầy cũ và đồng đội của mình, dưới những bức tường cao lớn của ngôi làng.

“Tadaima,” cậu nói. “Hôm nay là ngày gì vậy?”

“Ngày thu phân,” Kakashi trả lời.

Ánh mắt Sasuke lướt qua xung quanh. Những con đường trong làng ẩm ướt vì cơn mưa chiều. Lá ướt bết lại dưới đôi dép của cậu. Không còn ai khác đang chờ cậu.

Kakashi và Naruto trao nhau một ánh nhìn.

“Sakura đang phẫu thuật,” Naruto nói.

“Hm,” Sasuke đáp lại.

Đoạn đường đến căn hộ cũ của cậu không xa. Kakashi đưa cho cậu chiếc chìa khóa mà thầy đã giữ gìn, Naruto thì bảo cậu phải đến ăn tối sau trong tuần, rồi sau đó cậu đứng một mình trên bậc thềm. Một con mèo hoang chui ra từ dưới cầu thang, có vẻ tò mò trước sự xuất hiện của Sasuke.

Sasuke nắm chặt chìa khóa trong tay, đứng trước cánh cửa. Cậu không chắc mình sẽ tìm thấy gì trong căn hộ mà cậu đã rời bỏ khi mới mười ba tuổi. Liệu cậu có dọn giường trước khi đi không? Quần áo cũ của cậu liệu có còn được xếp gọn trong ngăn kéo?

Có một chuyển động mờ ảo trong không khí, như những cánh hoa đang rơi. Sakura đang đứng trên vỉa hè, miệng hé mở, thở ra một hơi thật sâu. Đôi bốt của cô lấm đầy bùn đất và có vẻ như cả máu. Cô mặc một chiếc áo len khoác lên bộ đồ phẫu thuật, tay nắm chặt chiếc mũ phẫu thuật nhàu nhĩ.

“Sakura ka,” cậu nói.

Cô đứng thẳng người. “Okaeri, Sasuke-kun.”

Cậu đã tự hỏi liệu nhìn lại cô sẽ như thế nào. Bây giờ cậu biết rằng cảm giác đó vẫn không đổi. Hoàn toàn không đổi.

.

.

Sasuke ngồi trong bếp của Sakura, ánh mắt cậu lơ đãng. Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh một gia tộc cùng nhau nhảy qua ngọn lửa để chào đón năm mới. Gia tộc của cậu đã không còn, nhưng cậu vẫn ấm áp, vẫn sống, và Sakura đang nhìn cậu qua ánh sáng từ ngọn nến.

Có lẽ cậu đã im lặng quá lâu, vì bàn tay của Sakura khẽ buông xuống. “Xin lỗi,” cô nói, giọng run rẩy. “Tớ biết nó không giống –– không hề giống với lửa của gia tộc cậu...”

Sasuke đứng dậy và nắm lấy tay cô. “Sẽ ổn thôi.”

Nó không giống. Nhưng lửa vẫn là lửa. Ngọn lửa hứa sẽ cuốn đi vận rủi của cậu, nếu cậu cho phép.

Sakura đặt cây nến xuống sàn, ánh sáng chập chờn của nó hắt lên tường hành lang hẹp, tạo thành những vòng xoáy sáng tối.

Sasuke nhắm mắt và nhảy. Cậu nhảy đi nhảy lại qua ngọn nến nhỏ của Sakura. Nhẹ nhàng, không phát ra một âm thanh nào.

Khi mở mắt ra, cậu thấy Sakura đang tựa vào tường, đầu cúi xuống.

“Sakura. Đến lượt cậu.”

Sakura nhíu mày. “Đây không phải là truyền thống của tớ.”

“Tớ muốn cậu làm,” Sasuke nói, lùi sang một bên để tạo khoảng trống.

Sakura hít một hơi, chuẩn bị tinh thần. Cô nhảy qua ngọn nến, xoay người và uốn lượn tự do trong không trung. Khi nhìn cô, Sasuke để một ý nghĩ lướt qua tâm trí mình, một ý nghĩ mà cậu không còn muốn phớt lờ.

Với một cú nhảy cuối cùng, Sakura đáp đất gần bên cậu. Cô kiễng chân lên, cân bằng hoàn hảo giữa việc đứng vững và ngã xuống, đôi mắt sáng lên vì niềm vui từ chuyển động ấy. Sasuke giữ lấy khuỷu tay cô, dù cô không cần đến sự giúp đỡ của cậu. Đó là một phản xạ, giống như kéo chăn lên giữa đêm lạnh, hay thở dài sau khi uống nước. Cậu không thể không đỡ lấy cô.

Nó không giống như trước đây. Có hương thơm của oải hương, một chồng quần áo với những biểu tượng gia tộc Uchiha vừa được khâu lại, và bằng cách nào đó, các ngón tay của Sakura đan chặt vào tay cậu.

“Cậu là một Uchiha rồi,” cậu nói với cô. Có lẽ cách nói này quá thẳng thừng, nhưng đó là sự thật. Bất kỳ ai nhảy qua lửa đều là một Uchiha. Nếu cậu là người cuối cùng, thì cậu có thể định hình truyền thống của mình và chọn người để cùng thực hiện.

Hơn nữa, họ luôn hiểu nhau rất rõ. Chỉ cần một chút thời gian để hiểu lại nhau một lần nữa.

Sakura siết nhẹ tay cậu, lòng bàn tay chai sạn áp vào tay cậu. “Năm sau chúng ta lại làm như thế này cũng được. Miễn là cậu muốn.”

“Tớ muốn,” cậu đồng ý.

Ngọn nến nhấp nháy. Đó là khởi đầu của một năm khác vắng bóng gia tộc. Nhưng ngày mai, cậu và Naruto sẽ đấu tập cùng nhau. Cậu sẽ cho mèo hoang ăn, tra dầu cho cổng nhà Uchiha, và mang biểu tượng gia tộc trên lưng. Có thể Sakura sẽ lại nắm lấy tay cậu. Gần đây, cậu không còn cảm thấy nặng nề nữa.

.

.

Qua nhiều năm, truyền thống ấy đã thay đổi. Nó không còn là một lễ hội như trước kia. Đó là một khoảnh khắc để tưởng nhớ, để hoài niệm. Đồng thời, nó cũng giống như một sự khởi đầu.

Một năm nọ, anh nhảy qua ngọn lửa khi đang bế con gái mình. Con bé chưa đầy một tuổi, nhưng đôi mắt đã phản chiếu ánh lửa, giống như đôi mắt của bất kỳ người Uchiha nào. Sakura theo sát phía sau. Khắp nơi xung quanh họ tràn ngập hơi ấm và sự may mắn.

Sasuke không còn cô độc nữa. Đã từ rất lâu, anh không còn cô độc.

---

A/N: Truyền thống nhảy qua lửa được nhắc đến trong câu chuyện này được lấy cảm hứng từ Chaharshanbeh Soori, một truyền thống của Iran mà gia đình tớ và tớ cùng nhau tổ chức như một phần của Norooz (Tết Năm Mới của chúng tớ, diễn ra vào mùa xuân). Năm nay tớ không ở cùng gia đình, nên tớ cũng đã nhảy qua một ngọn nến trong hành lang căn hộ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro