Dạ Xoa tuần tra

Đêm xuống, mưa dứt, gió hun hút thổi qua chợ vắng. Những tấm bạt buôn bán bay phần phật, để lộ những bàn cân bỏ không. Trên trời, mười bốn vòng đạo vẫn xoáy, nhưng tối hơn mọi hôm, như có bóng mây che phủ.

Tiểu Hồng ôm Nhật Hành Lục, ngồi dưới mái hiên. Nó vừa chia phần cơm rơi thành 6–3–1, đang định khắc vào sổ thì bỗng nghe một tiếng trống đồng vọng từ xa. Âm thanh nặng, dội vào tim như tiếng đập của nghiệp lực.

Từ đầu con hẻm, một bóng người cao gầy bước tới. Toàn thân hắn khoác giáp đen, da tái nhợt, mắt sáng như lửa xanh. Trên tay cầm gậy sắt, mỗi bước đi vang lên tiếng gõ đều đều, hòa cùng tiếng trống từ hư không.

"Dạ Xoa..." – Ấn rơi khẽ thì thầm trong tâm Tiểu Hồng. – "Đó là Tuần Dạ – kẻ giữ pháp trả nợ."

Người kia dừng lại trước quán Sổ Sáng. Giọng khàn khàn nhưng rõ ràng:
"Ở chợ này, có kẻ mắc nợ chưa trả. Ta ngửi thấy mùi nợ như khói."

Cô chủ quán Sổ Sáng bước ra, cúi đầu:
"Xin Tuần Dạ chỉ rõ."

Dạ Xoa quét mắt, rồi chỉ gậy về phía một chàng trai trẻ đang co ro trong góc. Đó là nông phu Trần Phúc, người vừa lập khế ước bán gạo với thương lái.

"Ngươi nợ một hạt muối của đồng bạn từ ba hôm trước. Ngươi hứa sẽ trả, nhưng quên."

Người nông phu mặt trắng bệch, vội quỳ xuống:
"Ta... ta không cố ý! Ta chỉ quên thôi..."

Dạ Xoa gõ gậy xuống đất. Tiếng trống đồng vang dội, Sổ Nghiệp trên cổng chợ lóe lên chữ đỏ: "Nợ: 1 – chưa trả."

"Quên cũng là lỗi. Lỗi nhỏ, nếu không sửa, hóa lớn. Ngươi chọn: trả ngay bằng vật chất, hoặc trả bằng công sức."

Người nông phu run rẩy. Anh ta chỉ còn bao gạo đã giao kèo, không thể lấy ra trả.
"Xin cho ta trả bằng công sức."

Dạ Xoa gật đầu, giọng khô khốc:
"Được. Ngươi sẽ dọn dẹp cả chợ trong ba đêm. Mỗi đêm một phần nợ. Làm đủ, chữ đỏ xóa."

Chàng nông phu vội gục đầu cảm tạ.

Tiểu Hồng chứng kiến từ đầu đến cuối, tim đập thình thịch. Nó chợt nhớ ra: hôm trước, nó làm rách một mảnh giấy của Sổ Sáng, chưa đền. Một cảm giác nặng trĩu như đá đè ép lồng ngực. Nó hiểu – đó chính là "mùi nợ" mà Dạ Xoa ngửi được.

Nó run run bò ra, cúi thấp đầu:
"Ta... cũng có nợ. Ta đã làm rách giấy của cô Sổ Sáng."

Dạ Xoa quay sang, ánh mắt lửa xanh rọi thẳng.
"Ngươi dám nhận, tức là còn hy vọng. Ngươi chọn cách trả nào?"

"Ta... ta không có gì để đền. Xin cho ta trả bằng hành động."

Dạ Xoa im lặng một thoáng, rồi gõ gậy xuống.
"Ngươi sẽ ghi chép mười lời thật của người khác trong ba ngày. Đem giao cho Sổ Sáng để làm minh chứng. Làm đủ, nợ xóa."

Tiểu Hồng thở phào. Nó cúi đầu, dập mình xuống bùn:
"Ta xin vâng."

Đêm hôm đó, nó khắc vào sổ:
• Thật: "Ta đã tự nhận nợ rách giấy."
• Chi tiêu: "Dùng ba phần đầu tư mua thêm mảnh giấy để ghi nợ."
• Biết ơn: "Tuần Dạ đã chỉ cách trả."
• Tĩnh: "Đếm 150 hơi thở, lòng nặng nhưng vững."

Ấn rơi thì thầm, giọng trầm đầy ấm áp:
"Tốt. Ngươi đã hiểu pháp trả nợ. Trả nợ không làm ngươi nhỏ đi, mà làm ngươi sạch đi. Không ai bước cao hơn khi còn vướng nợ."

Ngoài kia, Sổ Nghiệp cộng đồng sáng lên một vạch nhỏ. Bóng Dạ Xoa đã đi xa, nhưng tiếng trống đồng vẫn vọng lại trong tim Tiểu Hồng:

"Có nợ thì trả. Trả sớm, tâm nhẹ. Trả muộn, nghiệp nặng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: