Món nợ đầu tiên

Ba ngày liền, Tiểu Hồng vừa ghi chép lời thật của người khác để trả nợ rách giấy, vừa hát khúc ca nhỏ bé để giữ tâm an. Trong lòng nó nhẹ hơn, nhưng cũng thấy mệt mỏi.

Tối hôm đó, khi bò qua quán Sổ Sáng, nó thấy một chồng giấy trắng đặt bên cửa sổ. Giấy thơm mùi nhựa thông, sáng dưới ánh trăng. Tim nó bỗng thắt lại: "Nếu có thêm giấy, ta sẽ ghi được nhiều hơn, trả nợ nhanh hơn..."

Không kìm được, nó bò lên, kéo một mảnh giấy mỏng xuống. Nhưng chân nó nhỏ quá, giấy bị xé một góc, rách toạc ra. Nó hoảng hốt, ôm mảnh rách mà lòng rối bời: "Chỉ là một mảnh thôi, chắc không sao..."

Ngay khoảnh khắc đó, Sổ Nghiệp cộng đồng trên cổng chợ lóe lên một vệt đỏ mảnh. Trong tai Tiểu Hồng vang tiếng gõ trống đồng khẽ khàng. Nó rùng mình: nợ.

Sáng hôm sau, cô chủ quán phát hiện xấp giấy bị rách. Nét mặt cô không giận, chỉ buồn:
"Giấy này nhập khó. Một mảnh rách không đáng gì, nhưng nó làm hỏng cả xấp. Ta sẽ mất một đồng để đổi mới."

Tiểu Hồng run rẩy bò ra, giọng lí nhí:
"Là... là ta. Ta muốn có thêm giấy để ghi sổ. Ta không cố ý."

Cô nhìn nó, khẽ thở dài:
"Ngươi thành thật nhận, đó là tốt. Nhưng nợ vẫn là nợ. Trong thế giới này, có duyên nợ ắt phải trả. Không trả, nghiệp in dấu."

"Nhưng ta... ta không có bạc, không có gì để trả."

Cô chủ cúi xuống, đặt ngón tay lên đầu nó:
"Không có bạc thì trả bằng công sức. Ngươi sẽ ghi lại mười lời thật của người khác trong ba ngày, nộp lại cho ta. Ta sẽ dùng chúng để dạy những người học mới. Khi đủ, nợ xóa."

Thế là, suốt ba ngày sau, Tiểu Hồng bò khắp chợ, lắng nghe và ghi lại.
• Một bà lão bán rau nói: "Rau này héo rồi, ta giảm nửa giá." → Lời thật, không giấu.
• Một gã thương lái than: "Ta lời ít, nhưng vẫn giữ cân đủ cho khách." → Lời thật, khiến sổ sáng thêm.
• Một đứa trẻ thốt: "Con lỡ làm vỡ bình, con xin lỗi." → Lời thật, làm Sổ Nghiệp sáng vạch nhỏ.

Mỗi lần ghi, tai nó lại nghe tiếng "keng" trong trẻo – âm của sự thật. Còn khi ai đó nói dối, tiếng "choang" vỡ lại vang lên, và nó ghi "Lời sai".

Ba ngày trôi qua, Tiểu Hồng nộp đủ mười câu. Cô chủ quán gật đầu:
"Tốt. Ngươi đã trả bằng công sức. Nợ xóa."

Đêm ấy, Sổ Nghiệp cộng đồng lóe sáng, vạch đỏ biến mất. Trong ngực Tiểu Hồng, Ấn rơi ấm lên, giọng trầm vang:
"Ngươi vừa học được bài học quan trọng: nợ nhỏ nếu không trả, hóa lớn. Trả sớm, tâm nhẹ. Trả muộn, nghiệp nặng."

Tiểu Hồng cúi đầu, khắc vào sổ:
• Thật: "Ta đã làm rách giấy, và đã trả nợ."
• Chi tiêu: "Dùng công sức thay vì bạc."
• Biết ơn: "Cô Sổ Sáng cho ta cơ hội sửa."
• Tĩnh: "Đếm 180 hơi thở, lòng thấy sạch."

Lần đầu tiên, nó hiểu rõ: giữ thật không đủ, phải trả nợ mới sạch.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: