QUYỂN 4 CHƯƠNG 12 ĐOAN THỤC
Vào tháng 8, Như Ý đã có thể cùng Hoàng đế đến Mộc Lan săn thú, giục ngựa giơ roi. Năm đó nàng dùng cái xuân phong đắc ý của mình để lấy lại thể diện cho Lăng Vân Triệt.
Lúc đó Lăng Vân Triệt đang bãi săn Mộc Lan mà đã chờ đợi trong khoảng thời gian rất dài, bãi săn Mộc Lan là một khu đất rộng lớn chứa đầy cây cỏ tốt tươi, lại có cầm thú thảo nguyên sinh sản, tuy rằng hàng năm Hoàng đế đều đưa các vương công đại thần, tinh binh Bát kỳ đến đây để săn thú nhưng mỗi năm chỉ có một lần náo nhiệt, những ngày còn lại thì ít người lui tới, chỉ biết làm bạn với mưa gió và cầm thú dã thú.
Lăng Vân Triệt ở nơi này chịu thống khổ cực lớn cho nên lúc Như Ý tới bãi săn thì liền thấy hắn gầy yếu, râu ria lồm xồm trên khuôn mặt, tuy nàng không thấy kinh ngạc nhưng trong lòng lại thấy đau đớn. Lúc đó có nhiều người, Hoàng đế cùng Hòa thân vương Hoằng Trú, Tam a ca Vĩnh Chương 19 tuổi, Tứ a ca Vĩnh Thành 14 tuổi, Ngũ a ca Vĩnh Kỳ 12 tuổi, còn có các đại thần Hoàng thân quốc thích đang chuẩn bị tranh giành bãi săn mà tận hứng săn thú. Như Ý liền cùng vài vị mẹ đẻ của các A ca đi theo ở phía sau, nhìn mọi người giục ngựa tỏa ra các hướng mà lộ ra chờ mong tươi cười.
Lục Quân cười nói: "Ngũ a ca còn nhỏ tuổi như vậy mà cưỡi ngựa không thua gì hai người huynh của mình"
Hải Lan ngại ngùng nói: "A ca còn nhỏ cũng là nhờ các a ca dạy dỗ mà thôi"
Ngọc Nghiên cũng không chịu yếu thế: "Thật không? Sao ta lại thấy Tứ a ca là người cưỡi ngựa chạy nhanh nhất vậy"
Lục Quân biết tâm tính Ngọc Nghiên cho nên cũng chỉ cười trừ: "Tứ a ca theo Gia quý phi ăn nhiều nhân sâm Lý triều như vậy thì sao thể trạng lại không tốt đươc chứ? Dù sao Tứ a ca cũng muốn thể hiện bản lĩnh trước mặt Hoàng thượng"
Ngọc Nghiên giơ chiếc quạt lên miệng, cười nói: "Thể hiện cái gì chứ? Đại a ca và Nhị a ca không có ở đây, vị trưởng tử Tam a ca này thật dễ khiến cho người khác chú ý thì sao còn để ý đến Tứ a ca của ta chứ?"
Lục Quân nghe vậy liền có chút không vui, từ lúc Tam a ca bị răn dạy trong tang lễ Hiếu Hiền hoàng hậu thì trong lòng Lục Quân luôn cảm thấy bất an. Mà trong nhiều năm qua, Hoàng đế luôn kiêng kị nhắc đến việc lập trưởng tử làm Thái tử, Đại a ca Vĩnh Hoàng đã chết vì cái kiêng kị này cho nên không ai dám nhắc lại nữa.
Sắc mặt Lục Quân lạnh lẽo, lập tức hướng về Như Ý, khuôn mặt chứa đầy kính cẩn nói: 'Gia quý phi càng lúc càng biết nói đùa, đều là do Hoàng thượng nuông chiều mà thôi. Hài tử chúng ta dù có tốt thì sao so được với Thập nhị a ca của Hoàng hậu nương nương cơ chứ? Nếu không nhắc đến Thập nhị a ca vẫn còn đang nhỏ thì Ngũ a ca cũng xem như là cao quý"
Như Ý và Hải Lan liếc mắt nhìn nhau, cũng không lên tiếng. Mấy năm nay Như Ý và Hải Lan dụng tâm chỉ bảo Vĩnh Kỳ thế nào, dốc lòng đào tạo thế nào, tích tụ công phu hơn mười năm mà giấu tài trước mặt người khác thì sao có thể để lộ ra ngoài chứ? Cho nên hai người cũng chỉ cười nói lại: "Lúc này không xem săn bắn mà nói chuyện này làm gì cơ chứ?"
Hoàng đế săn thú trông rất cao hứng, các thị vệ đi theo cảm thấy hiểu rõ cho nên cố ý càng chạy càng chậm, chừa lại một khoảng cách rất xa so với Hoàng đế, sau đó tới chỗ nuôi các loài cầm thú như nai, hươu, thỏ... để thả ra, lấy trợ hưng trí.
Những súc vật ôn thuần kia thì sao có thể lọt vào mắt Hoàng đế cơ chứ, chỉ có những con báo vàng đang chạy tán loạn kia mới khiến cho nhiệt huyết Hoàng đế sôi trào, hắn giục ngựa chạy nhanh đi trong rừng rậm rạp, đường đi dần dần nhỏ hẹp, con ngựa không biết nên đi đường nào nên chỉ biết chậm rãi đi bộ. Phía bắc có cây cối cao lớn trùng điệp, ánh sáng mặt trời le lói chíu vào. Bốn phía dần dần im lặng, Hoàng đế có chút phẫn nộ, đang muốn xoay người lại thì liền thấy một con vật nhỏ có bộ lông tuyết trắng đang cử động, Hoàng đế liếc mắt nhìn đó chỉ là con thỏ hoang, hắn không muốn dễ dàng bỏ qua cho nên lập tức cài tên lên định bắn. Nhưng mà hắn chưa kịp bắn tên thì có tiếng rít bên tai, rồi có một mũi tên đâm xuyên không khí tạo nên tiếng vang gắt gao bay đến vành tai hắn.
Hoàng đế cả kinh, theo bản năng cúi thấp mình xuống nằm trên lưng ngựa, có một ám tiễn xẹt qua chạm vào mũ giáp bằng vàng của Hoàng đế mà tạo nên một tiếng "Coong".
Là có người phóng tiễn!
Hoàng đế chưa phục hồi tinh thần thì lại có một âm thanh khác lại vang lên lần nữa, Hoàng đế đang muốn giục ngựa chạy lên phía trước thì chỉ thấy lùm cây phía trước có khuôn mặt của một con ngựa hoang. Con ngựa hoang cực kỳ to lớn, nếu so với con ngựa mà Hoàng đế đang cưỡi thì đúng là một trời một vực.
Gương mặt nó vặn vẹo mà giơ cao hai chân trước lên, hướng tới trước ngực Hoàng đế mà đá. Trong nháy mắt Hoàng đế do dự, nếu chạy về phía trước thì khó tránh khỏi việc con ngựa hoang kia làm thương tổn cơ thể, nếu lui về phía sau thì sẽ chạm vào tên bắn chết; hắn không thể nào tránh nhé, lại càng không thể lui được về phía sau.
Trong chớp mắt, Hoàng đế liền cảm thấy có một kình phong ập đến, có người nhảy lên ngựa, ôm hắn ngã xuống mặt đất rồi lăn thêm hai vòng và cũng tránh được lãnh tiễn đang đuổi theo sau. Hoàng đế vẫn còn kinh hồn mà chưa nhận ra khuôn mặt của người đã cứu mình, là khuôn mặt quen thuộc nhưng nhất thời không thể nghĩ ra, chỉ phải thốt ra: "Là khanh!"
Lăng Vân Triệt bảo vệ Hoàng đế, nói: "Vi thần Lăng Vân Triệt hộ giá đến chậm, thỉnh Hoàng thượng thứ tội"
Động tĩnh lớn như vậy, hiển nhiên là làm cho con ngựa hoang chưa thuần hóa kia đến lại gần. Nếu là bình thường thì sẽ không cần sợ, bàn tay trần của Lăng Vân Triệt, Hoàng đế lại có cung tiễn trong tay nhưng mà lúc xoay người lại thì mới phát hiện lúc ngã xuống ngựa thì cung tiễn đã rơi chỗ khác, cách xa hai ba thước, trong khi đó vó con ngựa hoang chỉ còn cách mình ba bước phía trước.
Lăng Vân Triệt có chút tuyệt vọng, chẳng lẽ khổ tâm một phen, cuối cùng lại bị chôn vùi ở dưới vó ngựa sao? Ý chí hắn yếu đuối một chút nhưng nghĩ lại cho dù có hung mãnh nhưng mà cũng chỉ là ngựa hoang mà thôi, hắn lập tức lấy lại bình tĩnh mà kiên quyết nói: "Vi thần sẽ che chở cho Hoàng thượng!"
Hắn nói chưa xong thì đã thấy có một bóng người lăn qua thảm cỏ, hô to một tiếng: "Hoàng a mã" rồi liền chắn trước người Hoàng đế. Đồng thời có một cung tên đâm thẳng vào trán con ngựa hoang, xuyên thẳng vào não, rồi nghe thấy một tiếng gầm điên cuồng, con ngựa hoang kia đau nhức kinh nhảy mấy bước, rốt cuộc trên trán chảy một đường máu rồi ngã xuống đất mà chết.
Hoàng đế thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cảm thấy mồ hôi trên trán chảy đầm đìa, ướt đẫm cả xiêm y. Một lát sau, hắn mới phục hồi được tinh thần thì mới phát hiện Vĩnh Kỳ đang chắn trước mắt hắn, còn trên lưng Vĩnh Thành có một túi cung tên chạy đến mà quỳ gối xuống nói: "Nhi thần chậm trễ cứu giá, Hoàng a mã không có việc gì chứ?"
Lúc này Hoàng đế mới nhận ra đó là cung tên của Vĩnh Thành, hắn bất giác vui mừng rồi ôm chặt đầu vai Vĩnh Thành: "Ân huệ tử! Là ân huệ tử của trẫm!"
Vĩnh Thành kích động đến mức khuôn mặt đỏ bừng, liên tục tạ ơn Hoàng đế quá khen. Mà Vĩnh Kỳ thấy không có việc gì nữa nên tay chân cũng thả lỏng mà yên lặng đứng ở phía sau huynh trưởng.
Vẫn là Lăng Vân Triệt hỏi trước: "Ngũ a ca không có bị thương chứ?"
Vĩnh Kỳ lắc đầu nói: "Hoàng a mã không có việc gì là tốt rồi"
Hoàng đế mỉm cười, tất nhiên cái mỉm cười kia không bằng cái thân thiết khen ngợi đối với Vĩnh Thành cho nên hắn chỉ thuận miệng nói: "Mới vừa rồi con đã chạy đến đứng trước mặt trẫm nhưng sao lại không bắn ngựa hoang trước mà chỉ chờ đợi?"
Vĩnh Kỳ lạnh nhạt tự nhiên nói: "Nhi thần đứng ở cự ly quá gần cho nên giương tên không kịp nữa. Với lại, nhi thần có nghe sư phó nói qua, mãnh thú khi đả thương con người thì chỉ đả thương một người mà thôi. Nhi thần đứng trước người Hoàng a mã để hộ giá, thì con ngựa hoang kia cũng chỉ làm nhi thần bị thương mà sẽ không làm Hoàng a mã bị thương"
Đứa con mới 12 tuổi nhưng lời nói lại chứa đầy thành khẩn, Hoàng đế bất giác cảm động, vuốt ve cái trán của hắn nói: "Con đúng là đứa con có hiếu!"
Hoàng đế vẫn còn khiếp sợ, liền lấy cái tiêu trên mũ giáp vàng xuống, hắn ý bảo Vĩnh Thành cẩn thận nhặt hai lãnh tiễn kia lên, nhìn kỹ qua rồi hỏi: "Có độc hay không?"
Vĩnh Thành cẩn thận kiểm tra thực hư nói: "Không độc"
Ánh mắt Hoàng đế lạnh như hàn băng, chứa đựng cái sợ hãi mà hung ác nham hiểm: "Ai đã phóng ra lãnh tiễn này? Ai đã hãm hại trẫm?"
Vĩnh Kỳ cúi mặt xuống, nói: "Người muốn hại Hoàng a mã, rốt cuộc không đạt được ý nguyện"
Hoàng đế nhìn núi rừng cây cối xung quanh, trầm mặc thật lâu sau rồi nói: "Cũng may là nhờ các con đến cứu trẫm! Người hại trẫm vẫn còn ở đâu đây mà thôi". Hắn phân phó Vĩnh Thành: "Vĩnh Thành, con hãy dẫn người lùng sục bãi săn, trẫm muốn xem ai có lá gan như vậy, dám mưu hại thiên tử!"
Trên khuôn mặt thiếu niên 14 tuổi ửng đỏ hưng phấn, lớn tiếng nói: "Dạ!"
Còn Vĩnh Kỳ chỉ rúc vào thân thể Hoàng đế, một tay đỡ hắn, một tay hộ vệ gắt gao hắn.
Hoàng đế đi được vài bước rồi quay đầu lại nhìn Lăng Vân Triệt: "Trẫm nhớ rõ khanh là người hầu việc bên cạnh trẫm, vì sao lại đến nơi này?"
Lăng Vân Trệt có chút xấu hổ, cúi đầu nói: "Vi thần bị oan khi mắc tội trộm yếm của Gia quý phi cho nên mới bị đưa đến bãi săn làm khổ dịch"
Hoàng đế gật đầu nói: "Lúc trước trẫm không tin khanh bị oan, bây giờ thì tin rồi. Bởi vì người mà mơ ước nữ nhân của trẫm thì sẽ không liều chết tới cứu trẫm như vậy. Khanh hãy trở về đi, đừng lãng phí tài năng của khanh ở bãi săn này nữa"
Gió tháng 8 hỗn loạn trong rừng mang theo cái ẩm ướt lạnh lẽo nhưng trong lòng lại sinh ra cái nóng bỏng mà vui sướng. Lăng Vân Triệt vội quỳ xuống nói: "Vi thần cẩn tuân ý chỉ Hoàng thượng"
Bãi săn Mộc Lan phần phật tiếng gió mà không hề báo trước cho biết có người giả thân phận ám hại, lại có ngựa hoang phát cuồng. Quan viên lâm trường liên tục xin tha, thật sự không biết có người sắp đặt cung tiễn ám khí nhưng đây là khu vực săn bắn bố trí của Hoàng gia, Hoàng đế vừa sợ vừa giận liền phái cho Phó Hằng truy tra kỹ lưỡng nhưng mà vẫn không thể tìm ra người phóng ra lãnh tiễn là ai.
Từ đó tâm tính Hoàng đế càng lúc càng sợ hãi cho nên có vài lần gặp ác mộng, trong mơ cứ gặp lại cái cảnh lãnh tiễn gào thét rồi lại không biết người ám hại là ai, lúc đó Như Ý chỉ có biết ôm chặt lấy Hoàng đế, dùng cái an ủi này để trấn an cái chấn nộ mà bất an của hắn. Tin tức truyền đến trong cung, cho dù Thái hậu là người trải qua bao nhiêu phong ba kinh nghiệm nhưng cũng cả kinh thất sắc, nàng nắm chặt tay Phúc Già mà không nói nên lời.
Phúc Gìa ôn thanh nói: "Thái hậu an tâm, nô tỳ đã đi hỏi kỹ rồi, Hoàng thượng vẫn luôn mạnh khỏe, Thái hậu có thể yên tâm. Nô tỳ cũng đã cho người chuyển lới, lấy biểu Thái hậu đối với Hoàng thượng mà quan ái, chỉ là chuyện này.... Thái hậu có muốn tra rõ không ạ?"
Thái hậu suy nghĩ một lát, quả quyết nói: "Không thể! Chuyện này Hoàng đế cũng đã tự mình tra hỏi nhưng người gây ra chuyện này chắc cũng đang cảnh giác tối cao, cũng sẽ khó tra ngọn nguồn. Bây giờ thần hồn nát thần tính, lúc này Hoàng đế đang nghi ngờ đến ai, nếu như ai gia tùy tiện hỏi đến, chỉ sợ sẽ khiến Hoàng đế không vui mà thôi"
Phúc Gìa đau lòng, lại có chút oán thán: "Thái hậu cũng là quan tâm Hoàng thượng nhưng lại sợ Hoàng thượng suy nghĩ quá nhiều mà gây ra bất hòa"
Đúng là tử hiếu mẫu từ Hoàng gia này, ở trong mắt người ngoài là phồn hoa lừng lẫy nhưng bên trong lại có khoảng cách lạnh nhạt. Giây lát sau, Thái hậu thở dài nói: 'Chung quy ai gia không phải là thân sinh Hoàng đế cho nên vẫn có hiềm khích, lúc nhỏ Hoàng đế là người có chủ ý, càng lớn lên thì càng hận ai cản tay. Ai gia cũng chỉ biết khuyên nhủ chứ không dám bức bách cứng rắn đối với Hoàng đế. Mà ngươi thấy đó, bây giờ Hoàng đế tự tay tuyển chọn phi tần thì đều luôn cẩn thận, bây giờ ai gia cũng chỉ cầu nữ nhi an ổn, dư giả, cũng xem như hưởng thụ lão già mà thôi"
Sau khi hồi cung từ bãi săn Mộc Lan, chuyện phong ba đó lại càng nhạt đi mà thay vào đó là sự náo nhiệt, ngoại trừ Lăng Vân Triệt được trở thành thị vệ nhị đẳng ngự tiền thì Tứ a ca Vĩnh Thành của Ngọc Nghiên được Hoàng đế tín nhiệm nhiều nhất. Đầu tiên Hoàng đế liên tiếp lâm hạnh Ngọc Nghiên, lại chăm sóc phá lệ cho Vĩnh Thành học kỵ xạ, cứ 3 ngày Hoàng đế đều hỏi đến một lần. Năm nay là tiết vạn thọ sinh thần của Hoàng đế, sứ giả Lý triều đến chúc mừng, Hoàng đế liền lệnh cho Vĩnh Thành tiếp đãi. Vĩnh Thành lại thập phần không chịu thua kém cho nên luôn được sứ giả khen ngợi, rồi sau ngày trùng dương, Hoàng đế liền phong Vĩnh Thành thành bối lặc*.
[Bối lặc, tên đầy đủ là Đa La bối lặc, trong tiếng Mãn Châu có nghĩa là "Chúa tể". Trước khi nhà Thanh thành lập, thì Bối lặc được dùng để gọi cấ vị thủ lĩnh của các bộ lạc người Mãn Châu, bản thân Nỗ Nhĩ Cáp Xích lúc chưa xưng là Đại Hãn thì cũng được gọi là bối lặc.
Bối lặc là 1 trong 8 tước vị cao quý của nam giới trong quý tộc Mãn Thanh và 1 trong 4 tước vị dành cho Hoàng thất (ngoài Hòa Thạc thân vương, Đa La quận vương và Cố Sơn bối tử). Khi các Hoàng tử đến tuổi trưởng thành, tùy thuộc vào thứ tự, địa vị, sủng ái của người mẹ và công trạng, tài năng của Hoàng tử mà Hoàng đế sẽ phong cho Hoàng tử thành Bối lặc và Bối tử, sau đó nếu có thành tích thì sẽ được phong Vương.
Việc một Hoàng tử được phong Vương ngay từ đầu thường là con của Hoàng hậu, Qúy phi sinh ra; tuy nhiên có một số người được Hoàng đế cực kỳ yêu mến thì cũng được phá lệ mà phong Vương ví dụ như Vinh Thuần thân vương Vĩnh Kỳ của Càn Long]
Chuyện này giống như miếng đá ném vào mặt nước mà khiến cho mọi người xôn xao cũng bởi vì Tam a ca Vĩnh Chương chưa được phong tước nhưng rốt cuộc Tứ đệ chưa trưởng thành lại được phong làm bối lặc. Còn đối với Ngũ a ca Vĩnh Kỳ, tuy rằng Hoàng đế trìu mến gấp đối, lại ban thưởng rất nhiều nhưng rốt cuộc lại không coi trọng bằng Vĩnh Thành cho nên Vĩnh Kỳ cũng không khỏi có chút ảm đạm.
Lăng Vân Triệt hồi cung thì lại càng thêm thận trọng từ lời nói đến việc làm cho nên Hoàng đế thập phần nể trọng. Vào một ngày Hoàng đế trách phạt những người phụ trách ở bãi săn Mộc Lan, vừa thay Tam a ca Vĩnh Chương tiến đến thỉnh an, hắn thấy mặt rồng Hoàng đế chận nộ, liền khuyên nhủ nói: "Nhi thần cho rằng chuyện săn thú lần này sẽ không tra ra được thủ phạm cũng bởi vì người phục dịch ở bãi săn quá nhiều, nhất thời khó có thể tra rõ. Hoàng a mã nếu như trách phạt thì ai còn có thể tiếp tục vì Hoàng a mã tra người nữa chứ?"
Lời này vốn là có tình có lý nhưng mà Hoàng đế vừa mới trải qua chuyện này cho nên càng ngày càng nghi ngờ, lập tức đập bàn cả giận nói: "Ngươi là đứa con lớn nhất của trẫm, ngay cả bản thân ngươi cũng không cứu giá được trẫm! Nếu xảy ra chuyện sơ hở ở bãi săn thì ngươi là trưởng tử bất lực, thứ hai cứu giá chậm trễ là bất hiếu bất trung, năng lực tầm thường, thua kém hai vị đệ đệ; thứ ba là giải quyết chính sự chểnh choảng, không thể phân ưu cùng quân phụ mà lại khinh tha khinh thứ, không suy nghĩ đến an nguy quân phụ! Một đứa con như vậy thì có ích lợi gì chứ?"
Hoàng đế chấn nộ lôi đình như vậy, Vĩnh Chương bị mắng đến mức đổ đầy mồ hôi, cuối cùng cũng chỉ phải cúi đầu cáo lui. Hoàng đế liền quay sang hỏi Lăng Vân Triệt đứng ở bên cạnh: "Khanh xem Vĩnh Chương cầu xin tha cho bọn cung nhân ở bãi săn Mộc Lan như vậy, khanh nghĩ nó có liên quan đến chuyện lãnh tiễn hay không?"
Lăng Vân Triệt kính cẩn nói: "Tam a ca là thân tử Hoàng thượng"
Hoàng đế lắc đầu, hít thở nặng nhọc: "Thiên gia phụ tử, không thể tầm thường như người bình thường. Vừa là phụ tử, vừa là quân thần thì cũng khó trách oán thù! Lúc Thánh tổ Khang Hi lúc về già thì lại xảy ra chuyện Cửu Tử đoạt đích, trẫm nghĩ đến mà kinh tâm không thôi"
Lăng Vân Triệt nói: "Hoàng thượng trẻ trung khỏe mạnh, không ai dám có tâm tư đó, cũng không có ai có khả năng mưu hại Hoàng thượng"
Hoàng đế nghe được lời ấy, thoáng có chút trấn an: 'Vậy mọi người ở bãi săn Mộc Lan, khanh nghĩ có nên trách phạt bọn họ không?"
Lăng Vân Triệt kính cẩn nghe theo, nói: 'Có sai nên phạt, có công nên thưởng. Hoàng thượng thưởng phạt phân minh, trong lòng ắt đã có định đoạt, vi thần không dám vọng ngôn"
Hoàng đế mỉm cười, khen ngợi nói: "Rất tốt"
Những lời này không biết là Hoàng đế khen ngợi cái tính toán của chính mình hay là khích lệ Lăng Vân Triệt cẩn thận nữa. Lăng Vân Triệt đang âm thầm nghiền ngẫm suy nghĩ thì bỗng nhiên Hoàng đế cười nói: "Khanh đã qua tuổi 30 rồi, cũng chưa lập gia thất". Hắn tùy tay gọi một tiểu cung nữ mặc y phục màu xanh đứng trước ngự tiền vào nói: "Mậu Thiến, ngươi cũng 25 tuổi rồi, cũng sắp được xuất cung, trẫm liền ban Lăng thị vệ cho ngươi, ngươi thấy sao?"
Cung nữ kia ngẩn người ra, rồi quỳ xuống, khuôn mặt hớn hở nói: "Nô tỳ tạ ơn Hoàng thượng"
Lăng Vân Triệt sững sờ, trong đầu trống rỗng, không biết nên phản ứng thế nào, Lý Ngọc đứng ở bên cạnh mà đẩy cánh tay hắn, cười tủm tỉm nói: "Xem Lăng đại nhân vui mừng đến si ngốc chưa kìa. Mau tạ ơn đi nào!"
Lúc này hắn mới phục hồi tinh thần, rồi nhìn thấy Hoàng đế mỉm cười không chút kiên nhẫn, hắn chậm chạp quỳ xuống hành lễ mà chấp nhận cái ân điển chợt đến thình lình.
Đến lúc này đây, kết cục Vĩnh Chương thất sủng đã định, còn Vĩnh Kỳ thì được Như Ý và Hải Lan dặn dò kỹ lưỡng, chỉ dốc lòng nghiệp học, nếu không được Hoàng đế triệu hồi thì cũng không cần xuất hiện trước mặt Hoàng đế. Vào một ngày, Lăng Vân Triệt đưa Vĩnh Kỳ từ Dưỡng Tâm điện quay về Dực Khôn cung, liền thuận đường mà thỉnh an Như Ý, lúc đó Như Ý đang đứng ở trên hành lang mà nhìn xuống cái thị nữ đang chăm sóc hoa cỏ. Nàng lẳng lặng đứng ở dưới mái cong, thần sắc thản nhiên như hoa lan mới nở, ánh mặt trời chiếu rọi phía sau nàng, càng khiến nàng lộ vẻ tao nhã như tuyết.
Như Ý thấy hắn liền mỉm cười: "Lâu ngày không gặp, quả nhiên cũng đã thay đổi cách nhìn"
Lăng Vân Triệt quỳ gối chắp tay, nghiêm mặt nói: "Hoàng hậu nương nương từng muốn vi thần đường đường chính chính quay về, vi thần không dám cô phụ kỳ vọng của Hoàng hậu nương nương"
Như Ý chăm chú nhìn hắn một lát: "Bị gió phương bắc làm cho da thịt đen đúa cả rồi nhưng mà có thể quay về như vậy thì thật là tốt. Bổn cung cũng muốn cảm tạ khanh vì đã cứu giá Hoàng thượng"
Vân Triệt thấy nàng vui mừng như vậy, bất giác cúi đầu nói: "Đây là bổn phận của vi thần"
"Có công thì cũng không nên kiêu ngạo, bây giờ đã ở lâu dài của trước mặt Hoàng thượng, rất tốt". Nàng cười nói: "Khanh lại được Hoàng thượng yêu thích, Hoàng thượng tự mình ban tứ hôn, đây là vinh diệu vô thượng, người bên ngoài cầu cũng không được đâu"
Trong lòng Lăng Vân Triệt run lên, bỗng nhiên nhớ tới những ngày tháng ở bãi săn Mộc Lan, vào những đêm cô đơn lạnh lẽo, hắn luôn nhớ tới là khuôn mặt nhẹ nhàng mỉm cười của Như Ý. Đó là cái suy nghĩ duy nhất, ngay cả lời dặn của nàng, hắn vẫn luôn ghi khắc trong lòng, muốn trở về Tử Cấm thành thì phải đường đường chính chính quay về.
Cái ý niệm như vậy chỉ là xuất hiện chớp mắt trong đầu, hắn liền kiềm chế xuống, thản nhiên nói: "Vi thần biết chính mình muốn gì nhưng trong đó không có nữ nhân"
Như Ý cúi mặt xuống, mang chút tiếc hận mà nhìn hắn: "Vẫn là do nàng ta đã làm cho khanh thương tổn quá nhiều sao?"
Vân Triệt quay mặt đi, mím môi nói: "Vi thần không nghĩ đến điều đó"
Như Ý mỉm cười nhẹ nhàng: "Không nghĩ đến cũng tốt. Cung nữ ngự tiền Hoàng thượng xuất thân tôn quý, đều là nữ nhi Mãn quân kỳ, khanh có thê tử như vậy, đối với cái xuất thân của khanh thì cũng có ích. Đúng rồi, trong nhà khanh có ai giúp khanh xử lý việc vui này không?"
Vân Triệt có chút thất thần nói: "Cha mẹ vi thần đã qua đời vài năm về trước, bây giờ không có ai an bài". Hắn hơi cười khổ: "Rốt cuộc vi thần có thể trở lại Tử Cấm thành, không phụ sở vọng của nương nương nhưng Hoàng thượng ban hôn như vậy, đúng là vui mừng ngoài ý muốn, cũng thật sự là quá ngoài ý muốn"
Như Ý nhìn hắn nói: 'Vô luận có ngoài ý muốn hay không thì khi Hoàng thượng ban ân thì khanh không được phép không vui mừng và từ chối, Mậu Thiến là người ngự tiền, khanh hãy cố gắng đối xử tốt với nàng ta đi". Nàng ôn nhiên mỉm cười: "Còn về phần khanh không có người nhà thì Giang Dữ Bân và Nhị Tâm đang ở kinh thành, bổn cung sẽ nói bọn họ chuẩn bị cho khanh, trợ giúp khanh một tay"
Vân Triệt cố gắng mỉm cười, đáp ứng nói: "Đa tạ ý tốt của Hoàng hậu nương nương". Hắn nhìn nhũ mẫu bên cạnh Như Ý đang ôm một đứa nhỏ trong lòng, trong lòng hắn có một tia vui sướng thương cảm: "Tuy rằng vi thần ở bãi săn nhưng khi nghe nói nương nương có hỉ có được Lân nhi, vi thần cảm thấy rất vui mừng"
Như Ý gật đầu nói: "Có tâm"
Vân Triệt hiểu được nói: "Thấu hiểu được lẫn nhau thì mới là có tâm nhất". Hắn còn muốn nói thêm gì nữa thì đã thấy Lý Ngọc đến truyền chỉ, Hoàng đế sẽ cùng dùng bữa tối với Như Ý. Hắn lập tức hiểu được hắn không nên ở đây nơi này nữa, hắn ngưỡng mặt liền thấy trong Dực Khôn cung đều khắc họa uyên ương Long Phượng đều có đôi có cặp, hoa văn đều lấy hoa sen và hoa hợp hoan làm chủ.
Uyên ương không khi nào rời xa, hắn làm sao không hiểu được đạo lý này chứ, ngay cả chính mình, chẳng lẽ hắn cũng không muốn như vậy sao? Hắn suy nghĩ rồi chỉ phải khom người, cung kính cáo lui rời đi.
Sau khi ra khỏi Dực Khôn cung, Lăng Vân Triệt gặp được Yến Uyển, Yến Uyển lẻ loi đi trên phố dài, bức hồng tường cao ngời ngợi xuất hiện một gương mặt ửng đỏ mà ảm đạm, không một tia sinh khí. Toàn thân Yến Uyển đều mặc y phục hoa cỏ nhưng giờ đây nàng đã mất đi ân sủng cho nên bây giờ nàng cũng chỉ như một con búp bê bằng vải hoa lệ, không chút sinh khí. Nàng chạm mặt hắn, trong mắt Yến Uyển xuất hiện kinh dị và sợ hãi: "Khanh trở về rồi sao?"
Vân Triệt khom người thỉnh lễ: "Cô phụ kỳ vọng của nương nương, vi thần đã trở lại"
Yến Uyển che giấu cái không cảm xúc của mình rất nhanh: "Vậy là tốt rồi. Nghe nói khanh được thăng chức, lại được Hoàng thượng ban hôn, xin chúc mừng"
Vân Triệt gọn gàng dứt khoát nói: "Nương nương vẫn luôn nói những điều trái với lương tâm, làm những điều trái với lương tâm"
Yến Uyển không vui nhíu mày nói: "Cho dù khanh được Hoàng thượng sủng hạnh nhưng sao có thể dám nói với bổn cung như vậy chứ? Người hại khanh chính là Gia quý phi, muốn nói gì thì cứ gặp nàng ta mà nói, đừng gặp bổn cung mà nói những điều đó"
Vân Triệt dửng dưng mỉm cười, nói: 'Gia quý phi vì sao muốn hại vi thần? Trong cung ai không thích vi thần, vi thần đều hiểu rõ"
Hắn bước lại gần một bước, Yến Uyển thấy hắn có hành động như vậy thì liền cảm thấy bất an, kinh ngạc mà lui về sau một bước nói: "Khanh muốn làm gì? Khanh...". Trong mắt nàng chứa đầy sự đề phòng: "Nếu như khanh có chứng cớ thì hãy đi nói cho Hoàng thượng đi!"
"Cái gọi là chứng cớ, đôi khi chỉ cần dùng một ánh mắt là có thể lý giải được". Giọng nói Lăng Vân Triệt khàn khàn: "Nương nương không cần sợ, giờ đây vi thần chỉ cầu bình an vô sự mà thôi nhưng nương nương cũng đừng nghĩ đến chuyện hại vi thần". Hắn liếc mắt nhìn Yến Uyển, giống như là muốn cáo biệt: "Những lời này cũng là nể trọng chút tình cảm lúc trước, nếu nương nương còn muốn hãm hại vi thần thì vi thần cũng sẽ hãm hại là nương nương"
Yến Uyển tựa vào trên tường mà kinh ngạc nhìn hắn rời đi, tựa hồ suy nghĩ đến thâm ý trong lời nói của hắn. Thật lâu sau nàng mới tự giễu cười nói: "Cũng không phải sao? Một nữ nhân vô sủng thì có thể giúp được ai và hãm hại được ai chứ?". Nàng thở ra một tia oán hận mà nhìn ánh mặt trời dần dần hạ xuống ở phía Tây, sắc trời u ám chiếu rọi vào khuôn mặt, thân ảnh cô độc của nàng.
Sau khi trở về từ bãi săn Mộc Lan thì mấy tháng sau, Như Ý lại mang thai lần nữa vào năm Càn Long thứ 17, Giang Dữ Bân lại càng chăm sóc thân thể Như Ý, còn Lăng Vân Triệt cưới Mậu Thiến vào cuối mùa thu. Có lẽ vì sau khi thành hôn, hắn lại càng thêm bận rộn, hắn luôn toàn tâm toàn ý phụng dưỡng bên cạnh Hoàng đế cho nên Hoàng đế càng nể trọng hắn. Trong cung xảy ra liên tiếp chuyện mừng, bây giờ đã có Vĩnh Cơ sinh ra cho nên cái thai này của Như Ý là nam thai hay nữ thai thì tự hồ không còn quan trọng. Nếu Như Ý sinh hạ được thêm một Hoàng tử thì quả nhiên đúng là dệt hoa trên gấm, nếu sinh hạ được công chúa thì mới đúng là nhi nữ song toàn, tri kỷ ấm áp.
Lúc đó Thập a ca của Ý Hoan càng ngày càng không tốt.
Có lẽ lúc còn ở trong bụng mẹ, ảnh hưởng cái chứng bệnh thận khí hư nhược của Ý Hoan cho nên từ nhỏ đến lớn Thập a ca vẫn luôn ốm đau, như một sợi dây thừng dần dần bóp chặt sinh mệnh của hắn. Lúc đó âm khí ẩn chứa xuất hiện ở Trữ Tú cung, Thái hậu và Như Ý đều lệnh cho Thái y tài giỏi nhất của Thái y viện canh giữ ở Trứ Tú cung nhưng mỗi lần Ý Hoan nghe thấy tiếng khóc loáng thoáng thì tựa hồ ám chỉ cái âm trầm không thể cứu vãn được nữa.
Vào mùa xuân năm sau, vì muốn Thập a ca được dưỡng tức cho tốt cũng như vì Như Ý có thể dưỡng thai cho nên Hoàng đế liền đưa Thái hậu và các tần phi đến Viên Minh Viên nghỉ ngơi.
Viên Minh Viên là từ Thánh tổ Khang Hi một tay xây dựng lên, đến khi thời tiên đế Ung Chính thì lại được tu bổ lại, cảnh trí cực tốt. Đến khi Hoàng đế đăng cơ, tính tình Hoàng đế lại yêu thích sông cảnh, lại dựa vào cảnh thái bình thiên hạ lúc đó, ngân khố dồi dào cho nên liền tu sửa tỉ mì. Trong Viên Minh Viên đều có lầu các, núi đá cây cối, lại đưa cảnh sắt đẹp đẽ ở Giang Nam bố trí.
Hoàng đế thích hồ Thượng Thanh cho nên theo thường lệ mà ở tại Cửu Châu thanh yến, Như Ý ở phía đông, cận kề nhất của Hoàng đế là Vương Lăng xuân sắc; Dĩnh tần ân sủng thâm hậu, Hoàng đế lại thích nàng ở bên cạnh cho nên liền đem Hương Trai phía tây cho nàng ở; Lục Quân tuổi đã lớn, Hải Lan ân sủng lạnh nhạt cho nên liền ở Hoa Xuân quán, mang theo con cái làm bạn. Ngọc Nghiên ở Ngũ Phúc Đường. Đặc biệt Tứ a ca Vĩnh Thành được Hoàng đế sủng ái cho nên đối với chuyện đọc sách của hắn có chút để bụng cho nên liền cho hắn ở nơi Thanh Nhã để hắn đọc sách cũng như cũng tiện gặp gỡ hằng ngày.
Khánh tần và các vị thường tại mới vào cung được ở Mậu Dục Trai và Trúc Hương Trai, Ý Hoan vì cầu Thập a ca im lặng dưỡng bệnh cho nên liền ở xa hơn một chút, ở nơi Xuân Vũ Thư Hòa. Như Ý kiêng kị Yến Uyển, liền cho nàng ở nơi xa nhất là Võ Lăng Xuân Sắc cùng với thất sủng Tấn tần, Thái hậu yêu thích thanh tĩnh cho nên liền ở Trường Xuân tiên quán.
Như Ý mang thai đến tháng thứ 7, ngoại trừ thường ngày đi thăm Ý Hoan và Thập a ca thì lúc nào cũng an tâm dưỡng thai, bên trong hậu cung yên lắng, không chút gợn sóng, nhất thời im lặng. Bất an duy nhất chính là ở tiền triều.
Vì Như Ý sinh được đích tử Vĩnh Cơ cho nên Hoàng đế ban lệnh đại xá thiên hạ, giảm thu thuế, lại ân xá tù nhân. Lúc này thiên hạ vốn đã thái bình nhưng mà Chuẩn Cát Nhĩ lại bất an nổi dậy.
Năm đó thủ lĩnh Chuẩn Cát Nhĩ là Cát Nhĩ Đan Sách Linh chết đi, để lại 3 người con. Trưởng tử Đa Nhĩ Trát vốn là thứ xuất không được lập vị, thứ tử Nạp Mộc Trát là người có nhà mẹ chống đỡ mà lập Đại Hãn, con nhỏ Sách Vọng Đạt lại được Sách Linh ủng hộ. Tỷ phu của Nạp Mộc Trát là Bá Lặc Khắc tương trợ cho Đa Nhĩ Trát mà tiêu diệt Nạp Mộc Trát, muốn cho Đa Nhĩ Trát lên ngôi Đại Hãn nhưng cuối cùng lại quý tốc Chuẩn Cát Nhĩ phản đối, triều đình vì muốn bình ôn Chuẩn Cát Nhĩ làm loạn cho nên năm đó Đoan Thục trưởng công chúa của Thái hậu được gả cho Đa Nhĩ Trát để lấy cái bình ổn trong nhiều năm qua. Tuy nhiên Đa Nhĩ Trát vẫn luôn kiêu ngạo cuồng vọng, lại sa vào tửu sắc, lại vì muốn phòng binh mà giết đi ấu đệ Sách Vọng Đạt cho nên khiến cho quý tộc Chuẩn Cát Nhĩ không thể nhẫn nại mà đành phải ủng hộ một hoàng thân quốc thích khác của Chuẩn Cát Nhĩ là Đạt Ngõa Tề.
Đạt Ngõa Tề là cháu của Sách Linh, thừa dịp nội bộ Chuẩn Cát Nhĩ hoảng loạn mà nhân cơ hội dẫn binh tiến vào Y Lê, thừa dịp Đa Nhĩ Trát chưa chuẩn bị mà chiếm hết tất cả các bộ tộc, từ đó, Đạt Ngõa Tề lên ngôi. Chuyện đó khiến cho kinh động bốn phía, ngay cả Thái hậu cũng phải hỏi đến.
Chỉ là Đa Nhĩ Trát Chuẩn Cát Nhĩ Thai Cát là phu quân của trưởng nữ của Thái hậu Đoan Thục Cố Luân trưởng công chúa, tuy rằng mấy năm nay Đa Nhĩ Trát có nhiều nội sủng nhưng tích cách của hắn cực kỳ kiêu ngạo cường hãn, tình cảm phu thê lạnh nhạt, cũng không mấy hòa hợp, thậm chí công chúa đã gả đi nhiều năm nhưng mà rốt cuộc vẫn chưa có con. Chung quy cái hôn lễ này cũng chỉ vì muốn an ổn Chuẩn Cát Nhĩ và triều đình. Bây giờ Đạt Ngọa Tề nổi dậy, bộ tộc Chuẩn Cát Nhĩ đại loạn, Đoan Thục trưởng công chúa liền tự tay viết thư truyền vào trong cung, thỉnh cầu Hoàng đế can thiệp, vì phu quân mà báo thù, bình định nội loạn Chuẩn Cát Nhĩ.
Nhưng mà lúc bức thư của Đoan Thục trưởng công chúa được vào cung thì từ Chuẩn Cát Nhĩ truyền tin đến nói Đạt Ngõa Tề yêu cầu cưới Đoan Thục trưởng công chúa, chuyện này giống như miếng đá nặng ngàn cân rơi xuống mặt nước, tuy rằng Ái Tân Giác La là do quan ngoại quật khởi, chuyện anh cưới em dâu là nhiều không đếm xuể, cho dù lúc mới bình định Trung Nguyên thì chuyện đó cũng lần lượt phát sinh, năm đó có Hiếu Trang Hoàng Thái hậu gả cho Nhiếp chính vương Đa Nhĩ Cổn cũng chỉ lời đồn đại, ngay cả Thuận Trị đế cũng cưới em dâu Đổng Ngạc thị của Bác Qủa Nhĩ và tấn phong Hoàng quý phi*.
[Đổng Ngạc Phi là vợ của Tương Thân vương Bác Nhục Bác Qủa Nhĩ. Tương Thân vương là con trai út của Thanh Thái Tông Hoàng Thái Cực và là em trai cùng cha khác mẹ với vua Thuận Trị. Đổng Ngạc Phi là một cô gái đoan trang dịu dàng thông minh, có cốt cách và được vua Thuận Trị chú ý. Lúc Tương Thân vương chết đi thì vua Thuận Trị bắt đầu theo đuổi Đổng Ngạc Phi và cực kỳ sủng ái nàng, lập nàng làm Hiền Phi và cho ở Thừa Càn cung, 1 tháng sau liền tấn phong bà lên thành Hoàng quý phi]
Nhưng mà Đại Thanh đã chiếm được Trung Nguyên trăm năm, dần dần cũng được đạo Khổng Mạnh tẩy rửa, vừa muốn thuận theo dân tâm mà vừa muốn tôn sùng lễ nghi cho nên sau thời vua Thuận Trị thì không còn chuyện đón dâu loạn luận, ngay cả trong Hoàng thân quốc thích cũng không có chuyện tái giá như vậy. Mà bộ lạc Mông Cổ Chuẩn Cát Nhĩ lại xem chuyện này là thói quen cho nên việc tái giá như vậy là chuyện tầm thường.
Chuyện khó giải quyết như vậy khiến cho Hoàng đế mỗi ngày đều ở Cần Chính điện cùng với các đại thần bàn luận chính sự, không rời cung nửa bước.
Vào giờ ngọ của một ngày, Như Ý đang ngủ say bên Tây song hạ, ngoài cửa sổ có tiếng chim hót không ngừng, khiến cho người ta càng lúc càng cảm thấy buồn ngủ. Dung Bội bước vào bên trong mà nhẹ giọng bên tai Như Ý: "Hoàng hậu nương nương, Thái hậu nương nương muốn gặp nương nương gấp"
Câu nói đó liền đủ để cho Như Ý bừng tỉnh, nàng lập tức đứng dậy truyền kiệu, rồi lập tức thay xiêm y. Nàng suy nghĩ nói: "Hoàng thượng có thích canh tương liên tổ yến tuyết lê không?"
Dung Bội nói: "Món canh đang đợi nguội một chút rồi sẽ đưa tới Hoàng thượng ạ. Mấy ngày nay, Hoàng thượng luôn thấy nóng nảy trong người, lúc nào cũng ở trong Cần Chính điện, Hoàng thượng cũng rất thích uống thứ này"
Như Ý gật đầu nói: "Được rồi, bổn cung sẽ đến Trường Xuân tiên quán"
Lúc Như Ý bước vào trong điện thì đã thấy khuôn mặt Thái hậu lo lắng, ấu nữ Nhu Thục trưởng công chúa liền ngồi dưới chân Thái hậu mà rơi lệ không thôi. Như Ý thấy tình cảm như vậy, liền biết không phải chuyện tốt nhưng mà lúc này nàng đang mang thai tháng thứ 8 cho nên hành động cũng bất tiện, Thái hậu sớm miễn chuyện thỉnh an của nàng. Nhưng mà chuyện đã đến lúc này, Như Ý chỉ phải quỳ gối theo quy củ nói: "Hoàng ngạch nương vạn an, Trưởng công chúa vạn an"
Tuy rằng Nhu Thục thương tâm nhưng cũng vội đứng dậy đáp lễ: "Hoàng tẩu vạn an"
Thái hậu liếc mắt nhìn Như Ý, nói: "Hoàng đế bận rộn triều chính, năm ngày nay không đến Trường Xuân tiên quán. Quốc sự quan trọng, cái bà lão già ai gia này tất nhiên không nói được điều gì. Thế nhưng Hoàng hậu...". Nàng chỉ tay vào Nhu Thục nói: "Nhu Thục được gả cho người bên ngoài nhưng dù sao ai gia cũng thể gặp được nó, cùng nó trò chuyện giải quyết tâm ý, thế nhưng còn con dâu của ai gia, ai gia vẫn phải đi đến gặp sao?"
Như Ý nghe vậy, lập tức trịnh trọng quỳ xuống, kinh sợ nói: "Hoàng ngạch nương nói quá lời, nhi thần thân ở trong cung, không một ngày không dám không phụng dưỡng bên cạnh Hoàng ngạch nương. Nếu như nhi thần có điều không phải, thỉnh Hoàng ngạch nương thứ tội"
Thái hậu chăm chú nhìn nàng một lát rồi thở dài nói: "Dung Bội, nhìn chủ tử của ngươi thật đáng thương, cái thai đã lớn như vậy mà hở một chút là quỳ, người ta không biết thì nghĩ bà mẹ già cả như ai gia này khắt khe với con dâu, ngươi mau đỡ Hoàng hậu đứng lên đi"
Như Ý đỡ lấy chiếc eo mà khổ sở đứng dậy, rồi cười làm lành nói: "Nhi thần còn trẻ không hiểu chuyện, mọi chuyện xin Hoàng ngạch nương dạy dỗ nhưng nhi thần luôn luôn kính yêu Hoàng ngạch nương, không dám có chút thất lễ, nhi thần biết những ngày qua trời nắng khó chịu cho nên mới cố ý đưa đến cho Hoàng ngạch nương món ăn tương liên tổ yến tuyết lê mà món Hoàng ngạch nương thích nhất, nhi thần cũng đã cho miếng đá lạnh vào rồi, thỉnh Hoàng ngạch nương khoan giải sầu mà nếm thử đi ạ"
Như Ý dứt lời, Dung Bội liền lấy từ trong hộp đồ ăn một chén canh. Nhu Thục trưởng công chúa miễn cưỡng cười nói: "Canh này đúng là nhẹ nhàng khoan khoái, nhi thần nhìn thấy rất ngon, Hoàng ngạch nương hãy nếm thử đi, dù sao đây cũng là tâm ý của Hoàng tẩu"
Thái hậu nhìn lướt qua, gật đầu nói: "Làm khó Hoàng hậu có tâm ý như vậy. Ai gia không có con cái bên cạnh, cũng chỉ còn có hai người các ngươi hơi có hiếu tâm. Chỉ là cho dù ai gia có khẩu vị nhưng trong lòng lại chứa đầy tâm tư. Mấy ngày nay trong lòng nóng như lửa đốt, chẳng ăn uống được gì"
Như Ý hiểu rõ trong lời nói của Thái hậu đang ám chỉ điều gì cho nên nàng cười làm lành nói: "Hoàng ngạch nương lo lắng chuyện Đoan Thục trưởng công chúa, trong lòng Hoàng thượng và nhi thần cũng vậy. Mấy ngày nay Hoàng thượng ở trong Cần Chính điện cùng các đại thần nghị sự, ngay cả món ăn dâng vào cũng không muốn dùng, không phải là vì chuyện Chuẩn Cát Nhĩ sao ạ?"
Hai hàng lông mày Thái hậu nhíu chặt, giương giọng nói: "Hoàng đế vội vàng nghị sự, ai gia vốn không còn lời nào để nói. Nhưng nếu là bàn chuyện Chuẩn Cát Nhĩ, ai gia nghe xong thì liền muốn nổi giận, cái này thì cần gì bàn luận nữa chứ? Suốt ngày ai gia chỉ ở trong cung như ếch ngồi đáy giếng nhưng cũng biết Đạt Ngõa Tề tạo phản, sát hại Đa Nhĩ Trát, hắn chính là loạn thần tặc tử thì sao Hoàng đế không sớm hạ chỉ bình định nội loạn, trấn an Chuẩn Cát Nhĩ chứ?"
Như Ý nghe thấy lời nói sắc bén của Thái hậu như vậy thì sao dám ứng đối cho nên chỉ cười nói: "Hoàng ngạch nương nói rất đúng nhưng nhi thần ở trong hậu cung thì sao dám xen vào chuyện chính sự triều đình chứ ạ? Mà đã nhiều ngày không thấy Hoàng thượng, Hoàng ngạch nương không dám nói thì sao nhi thần có thể nào nói ra được chứ ạ?"
Lời nói này không cứng cũng không mềm mà nhắc nhở Thái hậu chuyện hậu cung không được tham gia vào chính sự, Thái hậu thay đổi sắc mặt, lấy chén trà bên cạnh uống một ngụm để nhuận thần. Thái hậu cười lạnh nói: "Hoàng hậu nói rất hay! Hậu cung không được tham gia vào chính sự! Ai gia và ngươi không phải nói chuyện chính sự, ngươi là quốc mẫu, lại là Hoàng hậu, chuyện trong nhà không thể nói được sao?"
Như Ý vội hạ thấp người, kính cẩn nghe theo nói: 'Hoàng ngạch nương cứ nói thoải mái, nhi thần chăm chú lắng nghe"
Thái hậu trầm giọng nói: "Từ khi Đại Thanh khai quốc tới nay, đều không có chuyện công chúa tái giá. Nếu khi phu quân chết đi, công chúa sẽ sống một mình trong phủ hoặc là hồi cung an dưỡng, chuyện tái giá chưa bao giờ nghe qua, càng không nói đến việc phải gả cho cừu nhân giết chết chồng mình. Hoàng đế là huynh trưởng công chúa mà không nghĩ đến chuyện muội muội cơ khổ phải gả đến Mông Cổ xa xôi, vậy mà còn muốn thương nghị chuyện của công chúa, chuyện đó có gì phải bàn luận chứ? Phái binh bình định Chuẩn Cát Nhĩ, giết Đạt Ngõa Tề, đưa Đoan Thục an toàn hồi cung là được rồi"
Như Ý cười nói: "Hoàng ngạch nương nói rất có lý. Trong lòng Hoàng thượng thì sao không chiếu cố Đoan Thục trưởng công chúa chứ ạ? Thưở nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm tất nhiên thân thiết, huống chi còn là huynh muội cùng mẹ. Mà Hoàng ngạch nương có tâm như thế, Hoàng thượng lại là con của Hoàng ngạch nương, mẫu tử liên tâm thì sao không nghe lời của Hoàng ngạch nương chứ ạ?"
Lời nói này quả nhiên cũng là bất đắc dĩ, mặc dù Thái hậu là quần nữ đứng đầu thiên hạ nhưng thực tế Hoàng đế không phải do nàng sinh ra, có rất chuyện tuy nàng có ý nhưng lại không thể làm được. Thái hậu nghẹn lời một chút, Nhu Thục trưởng công chúa ôn thanh nhỏ nhẹ nói: "Nhi thần nhớ rõ mỗi khi Hoàng huynh đi đông tuần hay là tuần du Giang Nam thì đều bước qua Khổng miếu, tự mình hành lễ, vô cùng trịnh trọng. Hoàng tẩu nói có đúng không?"
Như Ý chưa kịp phản ứng lại thì Nhu Thục lại mỉm cười nói: "Có thể thấu được lễ nghi Khổng Mạnh đã ăn sâu vào máu thịt Hoàng huynh, một khi đã như vậy, nếu như Hoàng huynh cho thân muội tái giá, lại gả cho người đã giết phu quân của thân muội, nếu như thiên hạ biết được chuyện này, chẳng phải sẽ làm cho người ta cười nhạo quốc dân Đại Thanh ta chỉ biết thể hiện bên ngoài, trong ngoài đều bất nhất sao?"
Ở trong cung nhiều năm, trong ấn tượng của Như Ý Nhu Thục trưởng công chúa vẫn là một người bình thường, ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, yên tĩnh như nước. Ngay cả sau khi làm vợ người khác thì vẫn luôn giữ tính tình như trước, không tự cao là con gái của Thái hậu mà kiêu ngạo, phảng phất như là Lâm thủy chiếu hoa, nhu nhược nghênh xuân, lại có tư thái dịu dàng. Còn Đoan Thục trong trí nhớ của nàng, lại là người lẫm liệt ngông nghênh, như một đóa hồng mai nở rộ lẫm liệt trong tuyết lạnh. Ai ngờ Nhu Thục cũng có lúc sắc bén như vậy, nàng bất giác mỉm cười, nguyên lai đúng là con gái của Thái hậu, đều không thể xem thường.
Như Ý ôn nhiên hạ thấp người: "Hoàng thượng kính yêu Khổng Mạnh, trưởng công chúa và bổn cung đều hiểu rõ, chỉ là quốc sự quan trọng, mặc dù bổn cung có được chi tình cô tẩu nhưng có rất nhiều chuyện, cho dù có dựa vào thân phận thì cũng không thể góp lời được"
Nhu Thục mỉm cười ôn nhu, cầm chiếc quạt lụa trong tay nhẹ nhàng lay động: "Hoàng tẩu không giống như người bên ngoài. Hoàng tẩu cao quý vì là Hoàng hậu, lại sinh được đích tử mà giờ phút này lại đang có thai cho nên cho dù Hoàng tẩu nói cái gì thì Hoàng huynh cũng sẽ không để ý". Trong ánh mắt nàng có chút thương xót mà buồn bã: "Hoàng huynh bận rộn quốc sự, ta chỉ là công chúa, Hoàng ngạch nương cũng không thể can thiệp vào quốc sự, chỉ là không biết Hoàng tẩu có thể nguyện ý hay không?"
Như Ý buông mi ngưng thần giây lát rồi nhẹ nhàng nói: "Kỳ thật cái khổ tâm nhiều năm của Hoàng ngạch nương, nhi thần cũng biết nhưng mà tình hình bây giờ, ngay cả Hiếu Hiền hoàng hậu còn tại thế cũng sợ là khó có thể xen vào, nếu là Thư phi và Khánh tần..."
Thái hậu khẽ run lên, cười khổ nói: "Không còn dùng được! Tần phi cũng chỉ là tần phi mà ngươi là Hoàng hậu".
Thái hậu có một cái chố mắt mờ mịt, trong mắt dường như có lệ: "Mấy ngày nay, ai gia đã nhiều lần lệnh cho Phúc Gìa đi thỉnh Hoàng đế nhưng Hoàng đế chỉ thoái thác nói bận rộn chính sự, chưa chịu vấn an ai gia, ai gia chỉ sợ Hoàng đế lại muốn an bài cho Đoan Thục, Đoan Thục là trưởng nữ của ai gia, lúc trước gả cho Mông Cổ là vì quốc sự. Tuy rằng ai gia không muốn nhưng cũng không thể ngăn cản nhưng nay Đoan Thục mất chồng, ai gia sao có thể nhẫn tâm cho nó gả cho cừu nhân, suốt đời khổ sở như vậy chứ?". Nàng quay đầu đi, cố gắng nhẫn nhịn nước mắt xuống: "Ai gia chỉ là muốn có nữ nhi của mình ở bên cạnh mình cả đời, Hoàng hậu, ngươi có hiểu được không?"
Nhu Thục bên cạnh nhẹ giọng nói: "Có thể Hoàng tẩu dùng chi lễ Khổng Mạnh và lời nói của Hoàng ngạch nương đến nói với Hoàng huynh. Ta và Hoàng ngạch nương không ép buộc Hoàng hậu làm chuyện này". Nàng chớp mắt một cái, đôi mắt cực kỳ sáng sủa: "Không vì cái gì khác, chỉ vì Hoàng tẩu hãy nghĩ đến ân huệ mà Hoàng ngạch nương đã kéo Hoàng tẩu ra khỏi lãnh cung"
Có một chút trầm mặc, Thái hậu thoáng bình tĩnh: "Nếu như ngươi nhớ đến cô mẫu của ngươi, nhớ đến cừu nhân của Ô Lạt Na Lạp thì thì tất nhiên không cần giúp ai gia nhưng ai gia đối với ngươi cũng không tệ bạc". Nàng nhắm mắt thở dài: "Lấy hay bỏ thế nào, chính ngươi xem xét rồi làm đi"
Lấy hay bỏ thế nào đây? Vẫn là bước chân đến Cần Chính điện, Như Ý vẫn trầm ngâm không ngừng, bước chân chậm chạp, bước tiến bước lui đều do dự trong lòng.
Tất nhiên Thái hậu là ân nhân của nàng nhưng lại là cừu nhân của toàn bộ Ô Lạt Na Lạp thị. Nếu không có Thái hậu thì sao nàng có cái ngày vinh điệu đứng trên vạn người như hôm nay, sao nàng có thể là quốc mẫu được chứ? Nhưng nếu không phải là Thái hậu thì sao từ khi nhập cung đến giờ, nàng lại đi đường vất vả, cất bước khó khăn như vậy chứ?"
Lý Ngọc thấy Như Ý bước đến, vội đi lên phía trước, nhẹ giọng nói: "Sao Hoàng hậu nương nương đến đây? Nương nương hãy cẩn thận"
Như Ý mỉm cười, nhìn vào trong điện nói: "Hoàng thượng vẫn còn đang nghị sự sao?"
Lý Ngọc lặng lẽ nói: "Nửa canh giờ trước có vài vị đại thần ra ngoài, Hoàng thượng cũng vừa mới đi ngủ, đã nhiều ngày Hoàng thượng mệt mỏi rồi, cả đôi mắt đều đỏ cả lên"
Như Ý suy nghĩ một lát nói: "Vậy bổn cung không tiện đi vào sao?"
Lý Ngọc mím môi cười đến thông minh: "Người bên ngoài thì không tiện nhưng tất nhiên nương nương là không sao. Mấy ngày nay tuy Hoàng thượng bận rộn nhưng vẫn nhớ thương nương nương và hài tử trong bụng nương nương, nói không chừng còn muốn đến thăm Thập Nhị a ca nữa ạ"
Có lẽ hai chữ "Hài tử" kích động cái do dự của Như Ý cho nên nàng liền hoãn thanh nói: "Vậy hãy đưa bổn cung đi gặp Hoàng thượng đi"
Dung Bội đỡ lấy tay nàng đi dọc hành lang xung quanh mặt hồ, liền nói: 'Chuyện hôm nay khiến nương nương khó xử như vậy nhưng vì sao nương nương vẫn phải đi khuyên Hoàng thượng vậy ạ?"
Như Ý nhẹ giọng nói: "Ngươi cũng hiểu bổn cung không đáng sao?"
Dung Bội suy nghĩ một chút, cúi đầu nói: "Có đôi khi thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, bây giờ nương nương an ổn mọi chuyện, hậu cung yên ổn thì cần gì phải đến cái nơi nước đục này chứ?". Nàng có chút lo lắng: "Lại chọc giận Hoàng thượng..."
Như Ý lạnh nhạt nói: "Hoàng thượng và Thái hậu rốt cuộc cũng là mẫu tử, tránh được mùng một nhưng không tránh được 15 cho nên nhất định phải gặp"
"Nhưng Thư phi và Khánh tần đều là người Thái hậu, Thái hậu không dùng các nàng ta mà lại dùng nương nương, chuyện này không dễ làm... Tất nhiên nương nương có thể làm được nhưng mà chỉ là quá mạo hiểm, huống chi rốt cuộc năm đó Thái hậu quá cay nghiệt đối với Ô Lạt Na Lạp Hoàng hậu"
"Mặt trời cuối cùng cũng sẽ xuống núi, ngay cả hoa cuối cùng cũng sẽ héo tàn. Ân oán, được mất trước mắt, ngày sau cũng không chẳng còn". Lời nói của Như Ý chứa một chút bình tĩnh và cái bất đắc dĩ cực điểm: "Ngày sau, bổn cung cũng tàn tạ nhan sắc, cũng sẽ hồng nhan già cả, lúc đó bổn cung thất sủng mà liên lụy đến đứa con của mình, lúc đó cũng chỉ có Thái hậu là cái trông cậy dựa vào cuối cùng. Chẳng sợ không có quyền thế, Thái hậu cuối cùng vẫn là Thái hậu, bổn cung không có mẫu tộc để dựa vào, nếu như ngày sau không còn nơi nào để dựa vào thì không bằng hôm nay vì Thái hậu mà liều một phen, cũng xem như là vì ngày sau luôn"
Dung Bội vội lấy tay che miệng Như Ý lại, vội vàng nói: "Nương nương đang lúc thịnh sủng, lại có thai liên tiếp thì sao lại có ngày đó chứ ạ?"
Trong mắt Như Ý sáng tỏ: "Có thịnh thì cũng sẽ lúc có suy, ai ai cũng không thể trốn tránh được"
Dung Bội hơi gật đầu, bỗng nhiên nói: "Nếu Ô Lạt Na Lạp Hoàng hậu còn tại thế thì không biết sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?"
Như Ý cười nói: "Cô mẫu sáng suốt, nhất định sẽ không do dự như bổn cung mà lập tức liền chấp nhận"
Đến lúc bữa tối, Hoàng đế liền vội vàng đến Trường Xuân tiên quán, Hoàng đế vừa bước vào điện thì đám cung nhân phụng dưỡng lui xuống, ngay cả người tín nhiệm nhất của Thái hậu là Phúc Gìa cũng không ở bên cạnh, liền biết Thái hậu có điều quan trọng muốn nói, Hoàng đế vội cung kính thỉnh an rồi ngồi xuống.
Hoàng đế thấy khuôn mặt Thái hậu bình tĩnh, xung quanh toàn thân lại tỏa ra khí tức lạnh buốt thấu xương, đáy lòng liền có chút bất an. Mẫu tử nhiều năm như vậy, lúc Hoàng đế hơn 10 tuổi thì đã được Thái hậu chăm sóc chiếu cố, hắn chưa bao giờ thấy Thái hậu ẩn nộ nặng nề như vậy, ngay cả năm đó Ô Lạt Na Lạp Hoàng hậu từng bước áp chế Thái hậu thì Thái hậu cũng chỉ tươi cười điềm đạm, không lộ bất cứ sợ hãi nào.
Nữ tử như vậy, cũng có lúc thiếu kiên nhẫn sao?
Hoàng đế yên lặng suy nghĩ, rồi lại thấy kinh ngạc rất nhiều, rồi lại có chút bình thản thong dong, hóa ra cho dù là nữ tử cơ trí tướng mưu thì cũng chỉ là nữ nhi bình thường.
Hắn nghĩ như vậy, thần sắc của hắn liền buông lỏng xuống, giọng điệu càng thêm ôn hòa hiếu cẩn: "Hoàng ngạch nương gọi gấp nhi thần đến đây là không biết có chuyện gì. Nếu thời tiết nóng bức, cung nhân phụng dưỡng không chu toàn, Hoàng ngạch nương cứ việc bẩm báo cho nhi thần biết là được"
Sắc mặt Thái hậu nghiêm nghị: "Cung nhân hầu hạ không chu toàn, tất nhiên ai gia có thể nói cho Hoàng đế biết, nếu đứa con của ai gia bất hiếu thì ai gia thì có thể nói cho ai biết đây?"
Hoàng đế nghe được lời ấy thì liền dứng dậy nói: "Lời nói của Hoàng ngạch nương, nhi thần không dám thừa nhận"
Thái hậu lạnh lùng liếc mắt rồi nặng nề nói: "Hoàng đế không dám sao? Quốc sự là quan trọng, ai gia không dám so đo với tâm tình tỉnh táo của Hoàng đế nhưng mà ai gia không thể không hỏi Hoàng đế một chút. Từ ngày Đạt Ngõa Tề cầu thân đến nay cũng đã được 10 ngày, Hoàng đế sẽ định đoạt tương lai của thân muội mình thế nào đây?"
Hoàng đế cúi mặt xuống, ôn hòa nói rõ từng chữ một: "Lúc nhỏ, Đoan Thục muội muội luôn được tiên đế xem là hòn ngọc quý trên tay thì sao nhi thần khiến cho muội muội cô lão cả đời cơ chứ? Đạt Ngõa Tề dũng mãnh thiện chiến, cương nghị mưu lược, là một nam tử có thể phó thác cả đời"
Thái hậu cơ hồ hít một hơi lạnh, đôi môi run rẩy thật lâu, rốt cuộc cũng nói ra: "Ý của Hoàng đế là..."
Hoàng đế hòa hoãn cười nói: "Muội muội gả cho Chuẩn Cát Nhĩ cũng đã lâu rồi mà vẫn không hòa thuận với Đa Nhĩ Trát và cũng chưa từng sinh con. Nếu như hôm nay muội muội có thể tái giá với một lang quân hợp ý thì người làm huynh trưởng này, sao không thành toàn chứ? Nhi thần cũng nghĩ đến Hoàng ngạch nương, chắc chắn nhất định Hoàng ngạch nương sẽ vui mừng chuyện này lắm"
Thái hậu chấn động giây lát, lạnh lùng nói: "Đoan Thục gả cho Đa Nhĩ Trát mà không được hòa thuận, ai gia không thể trách Hoàng đế. Lúc đó tiên đế bệnh nặng sắp tạ thế, tuy rằng Đoan Thục còn nhỏ nhưng nó lại là con gái lớn tuổi nhất của tiên đế, vì bảo tồn xã tắc yên ổn, vì để việc Hoàng đế đăng cơ an ổn cho nên ai gia cũng không xá gì mà chỉ có thể làm thỏa mãn tâm ý Hoàng đế, cho nó gả cho Chuẩn Cát Nhĩ. Nhưng hôm nay phu quân của nó đã chết đi, Chuẩn Cát Nhĩ nội loạn, Hoàng đế thân là huynh trưởng, thân là nhân quân mà không xử lý cái náo động bên trong muội muội mà còn muốn nó xuất giá lần nữa, lại gả cho cừu nhân chính tay đâm chết phu quân của mình, chuyện này hợp tình hợp lý với Khổng Mạnh chỗ nào? Thể diện Hoàng gia để ở chỗ nào?"
Hoàng đế không sợ hãi, không chán nản chỉ mỉm cười, cúi mắt xuống lấy vẻ kính cẩn nghe theo: "Hoàng ngạch nương yên tâm, thể diện Hoàng gia chính là việc công chúa được tái giá đến nơi tốt lành, lại có thể bảo toàn được an bình một phương. Tuy rằng nhi thần tôn sùng đạo lý Khổng Mạnh nhưng rốt cuộc cũng lấy lễ tiết người Hán noi theo, chúng ta là người Mãn Mông cho nên không cần phải vâng theo mọi chuyện. Nếu không, năm đó Thuận Trị đế cưới em dâu Đổng Ngạc Hoàng quý phi, chẳng lẽ lại trở thành chuyện chỉ trích của mọi người, người làm cháu chắt như nhi thần cũng phải đứng ra khiển trách sao?"
Ánh mắt Thái hậu kiên định, không hề có chút nhân nhượng: "Lúc Thuận Trị đế cưới em dâu Đổng Ngạc Hoàng quý phi là lúc Đại Thanh ta vừa chiếm được Trung Nguyên chưa lâu nhưng hôm nay Đại Thanh ta khai quốc trăm năm, chẳng lẽ còn muốn học theo những di tục của quan ngoại kia sao? Muốn khiến cho dân chúng ở sau lưng châm biếm chúng ta vẫn là quan ngoại mọi rợ, nói chúng ta ăn ngủ ở kinh thành nhưng vẫn còn giữ lều trại của Mãn Châu sao?"
Khuôn mặt tuấn tú Hoàng đế vẫn tươi cười mỏng manh lạnh nhạt: "Hoàng ngạch nương không cần nóng giận, làm sao nhi thần không nghĩ đến chuyện nghênh hồi muội muội chứ? Nhưng bây giờ Đạt Ngõa Tề đã chiếm được nhân tâm của bộ tộc Chuẩn Cát Nhĩ, lại được hoàng thân quốc thích ủng hộ. Nếu trẫm dụng binh thì một là khiến cho dân chúng không yên, hai là sẽ xem toàn bộ Chuẩn Cát Nhĩ là địch, càng thêm khó khăn, ba là cả đất đai rộng lớn bị chia rẽ như vậy thì sao trẫm có thể liên minh hòa hợp với bọn họ làm một được chứ?"
Khuôn mắt Thái hậu dưới ánh nến chiếu rọi tỏ ra vẻ âm u, cười lạnh nói: "Rốt cuộc Hoàng đế là lấy giang sơn làm trọng, muội muội ruột thịt không chút để ý mà vứt bỏ đi! Qủa nhiên là Hoàng đế tốt, Hoàng đế tốt"
Sắc mặt Hoàng đế dần dần không vụi, vẫn cố gắng miễn cưỡng giữ cái giọng điệu kính cẩn nghe theo: "Hoàng ngạch nương chỉ trích nhi thần, nhi thần không nói được gì. Nhưng Hoàng ngạch nương có từng nghĩ tới chuyện nếu nhi thần tức khắc phát binh đến Chuẩn Cát Nhĩ mà bình ổn Đạt Ngõa Tề nhưng hiện giờ Đoan Thục muội muội đang bị giam lỏng trong Chuẩn Cát Nhĩ, nếu như Đạt Ngõa Tề thẹn quá thành giận, nhất thời hủy đi danh tiết muội muội hoặc là liều lĩnh giết chết muội muội, lúc đó Hoàng ngạch nương có trách tội nhi thần bất hiếu không? Kết quả như vậy Hoàng ngạch nương có từng nghĩ tới không? Nếu đã như thế thì không bằng biết thời biết thế, đem muội muội gả cho Đạt Ngõa Tề. Cũng xem như muội muội kết hôn lần đầu vô ý, lại được Đa Nhĩ Trát ngưỡng mộ muội muội, nếu chuyện đến nước này, nếu muốn cho muội muội có được cái nhất tâm thì hãy cho muội muội một người phu quân tốt đi!"
Dường như Thái hậu không chịu nổi được rét lạnh, cả người run rẩy cả lên, thật lâu sau, nàng mới cười nói: "Tốt! Tốt! Tốt lắm! Hoàng đế suy nghĩ chu toàn như vậy, xem ra ai gia là một bà lão nhiều suy nghĩ rồi".
Thái hậu chậm rãi đứng lên, ánh mắt phảng phất như đao kiếm sắc bén mà đâm thẳng vào đáy lòng Hoàng đế: "Kỳ thật Hoàng đế sợ nhất là Đạt Ngõa Tề muốn dùng tính mạng của muội muội Hoàng đế để áp chế Hoàng đế phải trả giá điều gì đó. Việc này có thể bình ổn được phản loạn Chuẩn Cát Nhĩ, quả nhiên Hoàng đế ngươi sẽ chịu đồng ý". Nàng ngẩng mặt cười dài không thôi: "Nữ nhân trong cung này, cho dù là công chúa cao quý thì vẫn không thoát được cái vận mệnh bị người khác an bài, thật sự là trời cao thương xót nhỉ?"
Hoàng đế thập phần trấn tĩnh, chậm rãi uống một ngụm trà: 'Hoàng ngạch nương không cần lo lắng quá lức, lúc Hiếu Hiền hoàng hậu kết tóc thê tử với nhi thần thì lúc đó Mông Cổ cũng đã cầu cưới đích nữ của Hiếu Hiền hoàng hậu là Hòa Kính công chúa, năm đó nàng ta đều vì đại nghĩa mà chấp nhận hết ạ"
"Hoàng đế có được hiền thê, quả nhiên là Hoàng đế có phúc khí". Nàng mỉm cười, trên khuôn mặt có vài phần già cả bi thương bất lực: "Ai gia vô dụng, cả đời này chỉ có hai người công chúa mà giúp được giang sơn thiên thu của Hoàng đế bao lâu nay, bây giờ Hoàng hậu lại mang thai, Hoàng đế ngươi bây giờ đã có nhiều A ca như vậy, chắc hẳn Hoàng đế đang mong có công chúa lắm, nếu ngày sau có thể thay Hoàng đế hòa thân gả xa, bình định giang sơn thì tốt biết mấy"
Khuôn mặt Hoàng đế cử động, có chút tức giận xẹt qua, nói: 'Hoàng ngạch nương nói đúng lắm. Một nụ cười khuynh thành của nữ tử có khi còn hơn cái chi lực mãnh mẽ của nam tử. Năm đó Hiếu Trang Hoàng Thái hậu ra sức bảo vệ giang sơn của Thuận Trị gia mà không tiếc lấy thân mình kiềm chế Nhiếp chính vương Đa Nhĩ Cổn". Hoàng đế nói xong rồi vài chào một cái: "Tất nhiên, nhi thần sẽ không làm chuyện bất hiếu như vậy mà sẽ nghĩ đến bản thân Hoàng ngạch nương, muốn cho Hoàng ngạch nương bảo dưỡng tuổi thọ, thể hiện cái hiếu đạo"
Thái hậu ngẩn người ra, rồi ngã xuống trên chiếc ghế phượng, vươn tay run run chỉ vào Hoàng đế nói: "Ngươi... Ngươi... Hoàng đế, ngươi tốt lắm! Ngươi tốt lắm!"
Hoàng đế mỉm cười, kính cẩn nói: "Có Hoàng ngạch nương dạy dỗ nhiều năm, tất nhiên nhi thần không dám không tốt. Đêm khuya rồi, Hoàng ngạch nương hãy sớm nghỉ ngơi đi. Ít ngày nữa là đại hôn của Đoan Thục trưởng công chúa, mọi lễ nghi còn phải nhờ Hoàng ngạch nương chủ trì. Có như vậy, muội muội mới gả được nơi tốt"
Thái hậu nhìn Hoàng đế thản nhiên rời đi, kinh ngạc rơi lệ, nhìn Phúc Gia đang đứng ở phía sau tấm rèm nói: "Phúc Gìa! Phúc Gìa! Đây là đứa con năm đó ai gia tuyển chọn đó! Hắn... Hắn đúng là tùy hứng chấp vọng như vậy, quyết tuyệt không nghe lời người bên ngoài!"
Phúc Gìa im lặng rơi lệ, không nói nên lời nào an ủi, chỉ phải nắm chặt tay Thái hậu mà thay nàng thương tâm muốn chết.
Ánh nến trong điện bị gió lạnh từ ngoài cửa sổ đột nhiên thổi vào dập tắt, chỉ còn chút khói lượn lờ trong điện, cái tối bất đắc dĩ như tiếng thở dài, u u hóa thành chốn thâm cung thê lương.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro