Chapter 3: Điệu Valse Của Kẻ Săn Mồi
Góc tối không còn là nơi an toàn.
Hàng trăm con mắt của con quái vật bạch tuộc đồng loạt dán chặt vào Shun. Cậu có thể cảm nhận được một sự thù địch nguyên thủy, một cơn thịnh nộ được sinh ra từ sự hợp nhất của lòng tham và nỗi tuyệt vọng.
Không phải là một kẻ giả mạo. Không phải là một cái vỏ rỗng, Shun kết luận trong tích tắc khi "Hư Vô Đồng Tử" của cậu phân tích vầng sáng dị dạng, bất ổn của con quái vật. Đây là một dị thể, sản phẩm của sự phản phệ từ một Thần Tích. Một sự thật sai lầm và méo mó. Một sự thật cần phải được... né tránh.
Con quái vật gầm lên, một âm thanh hỗn tạp của tiếng cầu nguyện và tiếng la hét, rồi lao về phía Shun. Những chiếc xúc tu của nó quất mạnh vào không khí, đập nát những cột đá trong Thần Tích.
Shun bắt đầu di chuyển, một điệu vũ tử thần giữa cơn bão xúc tu. Cậu lách người qua một chiếc xúc tu, dùng chính cột đá làm điểm tựa để bật sang hướng khác, né tránh một chiếc xúc tu khác đang đập xuống từ trên cao. Cậu đang nhảy một điệu valse với tử thần. Mỗi khi có cơ hội, cậu tẩm Hắc Ấn lên lưỡi kiếm. Mỗi nhát chém lướt qua da thịt con quái vật đều khiến nó khựng lại, những con mắt của nó co giật vì cảm giác bị "bào mòn" xa lạ.
Nó không có trí tuệ. Chỉ là một dị thể sinh ra từ lòng tham và nỗi sợ. Một sinh vật sơ khai... và mọi sinh vật sơ khai đều có bản năng. Nó thèm khát...
Trong một khoảnh khắc né tránh, ánh mắt cậu hướng ra ngoài cửa hang. Xa xa, xuyên qua khu rừng, là những đốm sáng ấm áp của Làng Sương Bạc.
...Nó thèm khát sự sống. Một bữa tiệc của sự sống. Một sự xao lãng hoàn hảo.
Không một chút do dự, Shun thay đổi quỹ đạo, lao thẳng về phía lối ra. Con quái vật không biết được ý định của cậu, nó chỉ thấy con mồi đang cố gắng tẩu thoát khỏi lãnh địa của nó. Nó gầm lên giận dữ và truy đuổi gắt gao hơn.
Cuộc rượt đuổi kéo dài ra khỏi Thần Tích. Khu rừng sương mù về đêm không chỉ có sương. Không khí ở đây đặc quánh, mang theo mùi của đất ẩm và sự mục rữa ngàn năm. Những thân cây cổ thụ vặn vẹo, trông như những cánh tay xương xẩu đang cố tóm lấy bất cứ thứ gì đi lạc. Dưới chân, những bộ rễ cây trồi lên khỏi mặt đất như những con rắn đen, sẵn sàng cản bước kẻ chạy trốn.
Shun lướt đi giữa những cái cây, không ngoảnh lại. Cậu có thể nghe thấy tiếng cây cối đổ rạp và tiếng gầm rú man dại phía sau. Cậu đang kéo theo một cơn ác mộng sống về phía những người không hề hay biết.
Khi đến rìa làng, Shun dừng lại. Cậu nấp sau một tảng đá lớn, quan sát con quái vật khổng lồ trồi ra từ trong rừng. Những người dân làng đầu tiên đã nhìn thấy nó. Tiếng la hét kinh hoàng bắt đầu vang lên.
Một đứa trẻ gào khóc vọng ra từ làng. Shun nhíu mày. Không phải vì nó, mà vì tiếng khóc đó làm cậu nhớ về một điều gì đó... rất xa, rất cũ. Một mảnh ký ức mơ hồ về sự yếu đuối của chính mình.
Con quái vật dừng lại, hàng trăm con mắt của nó đảo quanh. Nó bị choáng ngợp bởi bữa tiệc thị giác trước mắt: hàng chục, hàng trăm "Ánh Sáng Sự Sống" đang run rẩy vì sợ hãi. Sự thù địch của nó với Shun ngay lập tức bị thay thế bởi bản năng của một con thú săn mồi được thả vào một chuồng cừu.
Nó đã có một mục tiêu mới, hấp dẫn hơn.
Shun biết đây là cơ hội của mình. Cậu gạt đi mảnh ký ức vừa trồi lên. Cảm xúc là một lỗi. Hối tiếc là một dị thường. Trong khi con quái vật bắt đầu cuộc tàn sát, cậu lặng lẽ lùi lại, hòa mình vào bóng tối và biến mất, hướng về khoảng không vô định trong sương mù dày đặc..
Từ trên một ngọn đồi xa, cậu ngoảnh lại nhìn Làng Sương Bạc lần cuối. Cậu thấy những ngôi nhà bốc cháy. Cậu nghe thấy những tiếng la hét yếu dần rồi tắt hẳn. Những đốm "Ánh Sáng Sự Sống" mà cậu thấy trước đó, giờ đây, lần lượt lụi tàn.
Shun quay lưng bước đi, không một chút cảm xúc.
Đó không phải là lựa chọn. Đó là sự tối ưu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro