Chương 2 : Sau lần gặp ấy
Từ xa lạ thành bạn bè
Sau buổi phỏng vấn và những lần làm việc chung, Vy không còn cảm thấy Linh xa cách nữa. Linh có cách khiến mọi thứ trở nên nhẹ nhàng, dù cô không quá cố gắng để lấy lòng ai. Dù Vy vẫn giữ khoảng cách, Linh chưa bao giờ tỏ ra khó chịu. Cô cứ từ tốn ở bên cạnh, như một dòng nước mát dịu chảy qua sa mạc khô cằn trong lòng Vy.
Một lần, vào giờ nghỉ trưa, Linh bất ngờ bước tới bàn làm việc của Vy, tay cầm hai ly cà phê. "Tôi thấy em thường uống cà phê không đường. Nhưng hôm nay thử cái này xem, tôi pha theo cách của tôi."
Vy liếc nhìn Linh, ngập ngừng một lát rồi cầm lấy ly cà phê. Một ngụm nhỏ thôi, vị ngọt nhẹ pha chút đắng khiến Vy bất giác khẽ gật đầu. "Không tệ."
"Không tệ thôi sao?" Linh giả vờ nhăn mặt, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên nét tinh nghịch. "Tôi đã đích thân pha đó, ít ra em cũng nên nói là ngon chứ!"
Vy không đáp, nhưng khóe môi cô khẽ cong lên. Đó là lần đầu Linh thấy Vy cười, dù chỉ là một nụ cười mờ nhạt. Linh thoáng ngạc nhiên, nhưng cô không nói gì thêm, chỉ âm thầm ghi nhớ khoảnh khắc ấy.
Những buổi trò chuyện không tên
Sau vài tháng làm việc chung, Vy và Linh dần trở nên gần gũi hơn. Họ không hẳn là bạn bè thân thiết, nhưng Vy đã không còn giữ lớp vỏ bọc lạnh lùng như trước.
Một buổi chiều, khi cả hai tình cờ cùng tan làm muộn, Linh ngỏ ý đưa Vy về nhà. Dù ban đầu Vy từ chối, nhưng Linh vẫn kiên nhẫn:
"Chỉ là tôi không muốn em phải đi bộ một mình trong đêm. Nếu thấy phiền, tôi sẽ yên lặng cả đoạn đường."
Vy nhìn Linh một lúc, rồi bất ngờ gật đầu. Trên đường về, họ không nói nhiều, nhưng Linh bật một bản nhạc nhẹ nhàng trong xe, khiến không khí trở nên dễ chịu.
"Chị luôn như vậy sao?" Vy đột ngột hỏi, phá tan sự im lặng.
"Như vậy là như thế nào?" Linh quay qua, mỉm cười.
"Kiên nhẫn với mọi người."
Linh khẽ cười. "Không hẳn. Nhưng tôi nghĩ, ai cũng cần thời gian để tin tưởng người khác. Tôi chỉ muốn cho em thấy tôi thật sự quan tâm, không phải vì công việc hay bất cứ điều gì khác."
Vy không nói gì thêm, nhưng ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ có chút xa xăm. Lần đầu tiên, cô cảm thấy có ai đó thật sự muốn hiểu cô.
Những buổi hẹn hò "vô tình"
Linh bắt đầu mời Vy đi ăn trưa thường xuyên hơn, ban đầu là để bàn chuyện công việc, nhưng dần dần, những buổi gặp gỡ trở nên thoải mái hơn. Linh thường kể cho Vy nghe những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống của mình: những kỷ niệm tuổi thơ, những lần thất bại và cả những giấc mơ dang dở.
Vy không nói nhiều, nhưng cô bắt đầu lắng nghe Linh một cách chăm chú hơn. Một lần, khi Linh đang nói về việc cô từng nuôi một chú mèo nhưng phải tạm xa nó vì đi du học, Vy bất ngờ hỏi:
"Chị có nhớ nó không?"
"Rất nhớ," Linh đáp, ánh mắt thoáng buồn. "Nó là người bạn đầu tiên tôi từng có."
Vy lặng thinh, ánh mắt thoáng chốc hiện lên sự đồng cảm. Cô hiểu cảm giác mất mát và cô đơn, dù không nói ra.
Sự quan tâm âm thầm
Linh luôn để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt ở Vy. Cô nhận ra Vy thường mặc áo dài tay dù trời nóng, có lẽ vì cô không muốn để lộ những vết sẹo nhỏ trên cánh tay – dấu tích của những tháng ngày căng thẳng mà Vy không bao giờ nhắc đến.
Một lần, khi Vy bị cảm nhẹ, Linh không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ mang đến một hộp cháo và vài viên thuốc. "Em không cần cảm ơn đâu, chỉ cần em mau khỏe là được."
Vy nhìn Linh, trong lòng dấy lên cảm giác lạ. Đã lâu rồi cô không có ai quan tâm mình như vậy, nhưng cô vẫn không muốn thừa nhận.
Dần nhận ra sự đặc biệt của nhau
Linh cũng bắt đầu thấy Vy không hẳn là người lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Cô nhận ra Vy có thói quen chăm sóc những cây nhỏ ở góc văn phòng, dù không bao giờ nói ra. Cô cũng thấy Vy rất giỏi lắng nghe, dù cô không bao giờ chủ động chia sẻ.
Một lần, khi Linh gặp rắc rối với một đối tác lớn, Vy đã lặng lẽ pha cho Linh một ly trà xanh. "Tôi không giỏi an ủi, nhưng uống trà sẽ giúp chị bình tĩnh hơn."
Linh thoáng bất ngờ, nhưng nụ cười cô dành cho Vy hôm đó lại chân thật hơn bao giờ hết.
Bước đầu của sự gắn kết
Một tối nọ, khi Linh mời Vy đi dạo sau giờ làm, họ tình cờ đi ngang qua một công viên nhỏ. Ánh đèn vàng chiếu xuống con đường lát gạch, những chiếc lá khô xào xạc dưới chân. Linh bước chậm lại, nhìn Vy và hỏi:
"Vy, em có bao giờ cảm thấy hạnh phúc chưa?"
Vy nhìn Linh, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. "Tôi không biết. Có lẽ là không."
"Vậy, nếu có ai đó muốn mang hạnh phúc đến cho em, em sẽ từ chối sao?" Linh hỏi, giọng nói dịu dàng nhưng đầy ý nghĩa.
Vy không trả lời ngay. Cô cúi đầu, nhìn những bước chân mình trên con đường nhỏ. "Tôi không biết liệu mình có xứng đáng nhận điều đó không."
Linh dừng lại, quay sang đối diện với Vy. "Tôi nghĩ em xứng đáng hơn bất cứ ai. Nhưng điều đó không quan trọng bằng việc em có sẵn sàng nhận hay không."
Khoảnh khắc ấy, giữa ánh đèn mờ ảo, Vy cảm thấy lòng mình chộn rộn. Nhưng cô vẫn chưa hiểu rõ đó là gì – có phải là tình yêu, hay chỉ đơn giản là sự quan tâm đặc biệt mà Linh dành cho cô?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro