Gặp gỡ
Nếu Canada tầng mây lượn lờ gợn sóng, thì tại sân bay Hong Kong... khoảng trời lại rất đẹp.
Ánh chiều tà lả lướt giữa tầng ko, xa xa mặt trời bẽn lẽn núp mình sau đám mây o ép thành 1 vầng quang đỏ rực phía chân trời, điểm tô khoảnh khắc giao thoa giữa trời và đất đầy hài hòa.
Thân mình mảnh mai chen ngang giữa dòng người hối hả.
Đây là lần đầu tiên Charlene Choi trở lại Hong Kong- vùng đất chôn nhau cắt rốn của cô.
Nơi đây đã từ lâu ko còn nằm trong danh sách những trạm dừng chân cô muốn tới, nếu ko phải hiện tại có chút bế tắc thì chẳng biết phải mất bao lâu cô mới đủ dũng cảm chạm chân như bây giờ.
Người ta vẫn thường nói, yêu ai yêu cả đường đi lối về
Vùng đất này cũng đã từng là tình yêu là khát khao mãnh liệt đấy chứ - nhưng chỉ là trước khi 1 câu chuyện tình yêu đi đến hồi kết,..
Chuyện dài mà như mới hôm qua, những kí ức thấy nhau ùa về
....cũng mười mấy năm rồi ....
Ký ức ko đau khổ vì nó chỉ là quá khứ nhưng cũng khiến người ta thật bất lực để thay đổi, nhớ về cũng chỉ còn biết thở dài
...tiếng thở dài như ẩn như hiện giữa đàn người bước qua....
Bước chân hoà vào hàng người tiến về phía cổng bên ngoài
Những tia nắng nhẹ ghé vào làn da thêm chút ấm áp sau cả chặng đường dài, cô nhìn thế giới trước mặt tưởng cũ lại ko cũ, người thay đổi cảnh vật cũng ko còn như xưa
Từng tòa nhà cao ốc san sát nhau biến thành phố cảng thơm
Ngày lối chờ 1 hàng taxi dài đang tấp vào lề đợi hành khách, cô chọn 1 chiếc ở gần rồi yên vị vào hàng ghế phía sau.
Chiếc xe chầm chậm qua từng tuyến đường.
Cô mệt mỏi tựa mình vào hàng ghế, từ trong balo lấy ra chiếc kính mát che đi đôi mắt đã muốn nhắm nghiền dưỡng thần cũng là lịch sự tỏ ý thoái lui sự hướng dẫn nhiệt tình của người thanh niên tài xế phía trước. Hiểu ý, anh thu hồi cái nhìn ngơ ngẩn, có chút bất đắc dĩ cười ngượng, tập trung nhìn về phía trước
Khoảng tầm 30p qua
Chiếc xe dừng lại trước 1 tòa nhà. Kiến trúc khá ổn nhưng đại khái, nhìn xung quanh, cũng coi như là nổi bật.
Cô lấy từ trong balo 1 huy hiệu khắc nổi hình cây viết, gắn lên ngực trái tươm tất mới thong thả bước xuống .
... hôm nay sẽ tổ chức buổi trình diễn thời trang mừng chi nhánh FY tại Hong Kong tròn 3 tuổi- cũng là khen thưởng cho sự ngoạn mục khi chỉ 3 năm mà nó đã trở lại top 3 thương hiệu thời trang ảnh hưởng nhất Hong Kong.
Vì lẽ đó khi nghe thông báo, cô quyết định đích thân đến chi nhánh này.
Hay chăng bên trong cũng còn lý do khác.
Phía cửa ra vào, 1 đám đông mặc vest đang tụ tập bàn tán sôi nổi, khi thấy cô bước đến tất thảy đều im lặng
Khung cảnh nhìn có chút khoa trương
- Xin hỏi, là cô Diesum trợ lý của Thái tổng sao?
Người đàn ông chững tuổi nghiêm túc chỉnh sửa trang phục thay mặt tất cả lên tiếng.
'Diesum? ,' Có nhầm ko đây?' Cô bất giác cúi xuống tự nhìn ngắm bản thân, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải... nhìn thế nào thì chắc chắn Diesum cũng sẽ ko mặc đẹp được như thế này ?
Cái con người đó lại ăn nói sằng bậy gì thế?
Aizz, trở về cô phải giáo huấn lại cái con người tùy tiện đó mới được.
Đẩy đẩy chiếc kính đen thẳng lên sóng mũi cao nổi trội
Nở 1 vòng cung nơi cánh môi hoàn hảo
Giơ tay lướt qua đôi tay đang run nhẹ phía trước
.. là tự mấy người ko có mắt nhìn...chứ cô ko hề nói gì nha...
- rất hân hạnh làm quen
Lộp bộp
Len lén có những người thở phào lau đi mồ hôi, cả đám đã đứng chờ từ chiều đến giờ. Cứ thấp thỏm, lo sợ sẽ đắc tội nhân vật quý.
Họ vốn chưa được biết mặt Thái tổng cũng ko biết gì về Diesum, nhưng.... từ lúc thấy 1 cô gái tuy ăn mặc bình thường mà lại chẳng tầm thường chút nào bước đến, họ có thể lờ mờ đoán cô là người của FY cử đến. Con người đó nổi bần bật giữa đám đông. Nhìn xem từ đầu đến chân đều là hàng thời thượng. Chiếc áo sơ mi trắng, ko quá cầu kỳ về họa tiết nhưng chất liệu vải của nó là độc quyền của FY.
Quan trọng phải là thần thái, ôi chao từng cử chỉ còn hơn cả người mẫu chuyên nghiệp.
Nếu ko phải nhận được tin là trợ lý Diesum đến, thì họ cứ ngỡ người trước mặt là Thái tổng trong truyền thuyết cũng nên.
Cả huy hiệu cũng tố giác chủ nhân của nó, nó giống cái họ đang mang chỉ khác màu. Của cô có màu hồng là đại diện trụ sở gốc tại Canada, họ chỉ là chi nhánh lên có màu xanh, thật ko đáng nếu họ ko nhận ra ngụ ý của người mang....
Chậc chậc, trợ lý thôi đã thần thái như vậy ko biết Thái tổng thì còn như thế nào đây.
Len theo dãy hành lang bọc kính trong suốt cô được họ hộ tống xung quanh, nhìn những cặp mắt ngưỡng mộ từ bốn phía, cô có chút dở khóc dở cười, chẳng lẽ họ xem mình là minh tinh nào sao.
Bước vào 1 phòng trình diễn thời trang mờ tối,..ko khí có chút im lặng
Xem ra mọi thứ đã được chuẩn bị hoàn thiện... cô ngồi vào trung tâm của hàng ghế đầu tiên thì buổi biểu diễn cũng được bắt đầu.
Giọng nói trầm ấm của anh chàng MC vang lên, dìu dắt chương trình theo khuôn mẫu chung.
Thái tổng vốn ko màng đến những gì xảy ra trên sân khấu ...thứ duy nhất khiến cô lưu tâm là những bộ sưu tập trên tay,
Thời trang ... thứ duy nhất cô dành cả thanh xuân theo đuổi.
Thật ra những mẫu thiết kế đó ko thể nào lọt vào mắt cô ...tuy vậy rõ ràng sự tập trung vẫn ko hề rời khỏi sắp thiết kế....thu hẹp vào dòng chữ nhỏ 'nhà thiết kế Gillian- Chung Hân Đồng.'
Ko che giấu được sự bất ngờ.
Những nét thiết kế khá ăn ý với Charlene của 9 năm về trước, một phong cách theo đuổi sự hài hòa của phương Đông.
.. mọi thứ cứ vừa thực vừa hư...ko gian như con sông kí ức chảy ngược
cô thấy
1 Thái Trác Nghiên ngây ngô đầy non nớt với trái tim nhiệt huyết của tuổi trẻ...Nghiên đã từng đam mê từng theo đuổi phong cách trang nhã này...nhưng xứ người xa lạ, đã vùi dập bao ước mơ ...1 Thái Trác Nghiên như thế thì sao có thể tồn tại giữa thành thành thị thị xa hoa, chỉ có thể nương nhờ Charlene Choi - Một phong cách thời trang hiện đại, sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa Á và Âu đầy mới mẻ...
Đôi khi đời người ta muốn thực hiện ước mơ cũng là lúc chấp nhận đánh đổi bản thân...giờ cô có còn là Thái Trác Nghiên?.
....thời gian, không gian cứ hỗn loạn đan xen, quá khứ lồng ghép hiện tại ... nuốt chìm mộng tưởng của ai đó...
Tâm hồn mỏng manh chẳng biết đã trôi dạt đến nơi nào mãi đến khi tiếng nói trên sân khấu mới làm cô tạm dừng hồi tưởng...giờ đã là lúc những nhà thiết kế ra mắt mọi người....
Ánh đèn được bật lên làm cho dưới sân khấu chỉ còn 1 ít ánh sáng mờ mờ đến mông lung....
1 rồi 2 ... tiếp tục 1 số cái tên được điểm danh... ko có gì đặc biệt...
- Gillian - Chung Hân Đồng
Thái tổng bất giác nhìn chăm chú...
...chờ đợi...
Ánh sáng giúp con người ta nhìn mọi thứ rõ ràng hơn, nhưng ... có phải lúc này đã quá chói rồi ko. Từ lúc cái tên Gillian đựơc vang lên tới giờ, cô chưa thấy người mình muốn thấy.
Cô chỉ nhìn thấy
...1 thiên thần...
là thiên thần tinh khôi sải bước đi... vầng sáng hư ảo đủ để lu mờ những gì hiện hữu trên sân khấu.
Ngũ quan trên khuôn mặt ko muốn nói hoàn mỹ, thì là rất chuẩn. Làn da mịn màng, gương mặt mộc thanh tú điểm tô bởi từng đường nét mẫu mực, đôi mắt long lanh dưới ánh đèn đẹp hơn bất cứ giọt sương nào phản chiếu sắc ban mai... trong thanh đầy mê hoặc.
Cô ấy khẽ mỉm cười...như để lúm đồng tiền nhỏ bên trái hé nở...
Chỉ 1 chúm nhỏ vậy thôi, mà như cả lỗ đen sâu hút của vũ trụ cứ mải hút hồn người ta ko chừa đường thoái lui - đúng nghĩa là một thiên thần đang mỉm cười. Chiếc đầm trắng tinh tuy ko phải hàng thời thượng hay sang trọng là bao,
... giả thuyết đó chỉ đúng với người khác, còn đây là 1 thiên thần. Ko biết là người đẹp vì lụa hay chính con người này mới làm chiếc đầm lộng lẫy hơn trông thấy.
Khoảnh khắc ánh nhìn đó thoáng lướt nơi cô, cô vẫn ngây ngốc tại chỗ, nhưng lồng ngực đã sớm mở cờ đánh trống.
Khoảnh khắc cũng chỉ là khoảnh khắc, rất nhanh liền trôi qua,
Chẳng biết có ai đã bị hút hồn trước vẻ đẹp đó chưa, còn ...1 người thì đang ngơ ngẩn. Cái gương mặt vốn dĩ thông minh lanh lợi mà nay có khác gì kẻ mất hồn.
Thái tổng đã gặp và quen biết bao nhiêu con người xinh đẹp từ khắp mọi nơi, mà trong giây phút này cô cũng phải khẳng định, lần đầu tiên mình nhìn thấy thiên thần- là thiên thần trong những câu chuyện cổ tích mà cô vẫn thường tưởng tượng
...thoát tục và thánh thiện ...
Giờ chắc cũng chỉ còn thiếu mỗi đôi cánh trắng đưa nàng đi khắp thế gian vượt lên thế gian phàm thường.
Mà... lỡ có đôi cánh ấy, thì thiên thần sẽ bay đi mất chứ đâu còn ở đây ngay trước mặt cô.
Cô tán thưởng nhan sắc trời ban đó nên mới ngây người chú ý hay có chăng cũng vì thoáng qua đâu đây cô nhận ra bóng hình mình theo đuổi.
Đâu phải ai cũng đi đến cùng với giấc mơ.
Ko chắc là lý do nào, nhưng ...1 điều cô chắc chắn, cô muốn làm quen với người này.
...Chỉ đơn thuần là muốn làm quen thôi...
Từ lúc gặp đến khi nhập tiệc liên hoan, ánh mắt của Thái tổng vẫn chưa rời khỏi người kia. Cô ấy ngồi một mình trong góc nhỏ... nơi thích hợp để che khuất mọi tầm nhìn...ánh mắt lạnh lùng đủ làm ai đó ái ngại đến gần...
Lấy hết can đảm cô bước đến nơi ánh mắt mình ngủ quên...
Chưa đi được chục bước thì 1 đám người đủ chức vụ đang cố vây quanh tạo thành mảnh lưới nhốt cô vào trong.
Cô cười gượng
'Cũng đúng thôi, có ai lại ko mún quen thân với 1 người kề cận với Thái tổng kia chứ.'
Họ cứ luôn miệng nhắc đến 1 sự kiện gì đó, giám khảo gì đó...cô nào còn muốn lưu tâm...
Lảng tránh, làm lơ, khó khăn lắm mới thoát khỏi đám đông.
'...Mọi thứ vẫn còn ở đó chỉ là....thiên thần đã tìm thấy đôi cánh rồi chăng?
Hạnh phúc đã bao giờ ở bên cô mãi mãi...
Tiếng thở dài lần thứ 2 trong ngày... gương mặt ko thể che dấu sự tiếc nuối, hụt hẫng....
Xung quanh ai cũng cười nói vui vẻ, chỉ mình cô lạc lối, cô lấy lý do nào ở đây nữa....
----------
Dưới sắc trăng phản chiếu, bãi cát vàng mờ ảo như hòa quyện cùng âm thanh vẫy gọi của biển.
Cô đang nằm im trên bãi biển, gối đầu trên chiếc balo- đã cùng cô đến, giờ cũng chỉ có nó vẫn song hành bên cô. Nơi cô ở ko gần biển nhưng cô vẫn thường tự mình tìm đến. Ko biết từ lúc nào mỗi khi buồn chán hay mệt mỏi thì cô lại thích ngắm nhìn những cơn sóng. Từng đợt sóng cứ nhấp nhô lên cao rồi rơi xuống, cũng như đời người ta phải đi qua từng nấc thăng trầm của cuộc sống...
Nhưng.... tại sao cô lại đang ở đây? Cô buồn hay đang mệt mỏi?... cô ko biết, có lẽ...đã từng nghe, biển Hong Kong về đêm rất đẹp.
Hôm nay bãi biển khá tĩnh lặng, thỏa mãn cho tâm hồn và những dòng suy nghĩ ko dứt.
Đã 6 tháng trôi qua,
Nếu ai hỏi lý do gì cô rời khỏi Canada?
Câu trả lời chắc chỉ mình cô hiểu
12 năm chạy đua cùng đam mê, rất lâu rồi cô chưa cho mình dừng chân,
Nếu nói là ko mệt mỏi, chắc chắn là nói dối, khối óc sáng tạo nào phải vô tận, ngày qua ngày rút cạn kho tàng đến ngày nay cũng cạn kiệt. FY ko thể chỉ dập khuôn vào mô tuýp quen thuộc như 1 chiếc máy mãi được, cô phải thoát ra khỏi cái bóng của Charlen Choi, phải tìm tòi học hỏi thêm từ nhiều nơi khác nhau để rồi đúc kết vào kho tàng sắp trống trải kia.
Nửa năm bôn ba đất khách xứ người, tuy khám phá được nhiều điều mới mẻ nhưng cô vẫn chưa thể tìm được hi vọng mình cần cho đến ngày hôm nay, ánh sáng soi chiếu cô 1 con đường.
Tiếng gọi của biển vẫn hòa nhịp theo gió, 1 giai điệu êm ái len lỏi trong suy nghĩ [....Lúm đồng tiền nhỏ xinh... đôi mi dài là dấu hiệu đẹp nhất của bạn, khiến người ta mê hoặc đến vô phương cứu chữa, bước chân tôi chậm lại, cảm giác như đã say rồi......]
Còn nhớ
Trong ánh hoàng hôn ngày nào, sắc đỏ nhuộm thẫm 2 thân hình 1 cao 1 thấp
- Con sao vậy Charlene?...ko thích biển sao?
Trên gương mặt tròn trĩnh non mịn thoáng chợt cau mày khó hiểu.
- Ko phải...chỉ là con ko hiểu tại sao ba lại thích biển tới vậy...?
- biển là người bạn của những tâm hồn cô đơn ...là người tình bất diệt nhưng ko thể độc chiếm...Con hãy thử nghe xem... biển đang thì thầm với chúng ta đó...
- Con có nghe thấy gì đâu...chỉ là tiếng sóng vỗ?
- đó ko chỉ là tiếng sóng đâu...Khi nào lớn lên con sẽ hiểu... sẽ thấu...lời của biển hát...
- Phải chờ đến bao giờ hả ba?
- Đến ngày biển hiểu được trái tim con...
Mười mấy năm rồi,... phải chăng là như bây giờ...con... nghe được tiếng hát của biển rồi
...ba ơi...
Từng kỷ niệm, ký ức khi xưa vẫn ngự trị trong trái tim cô chưa một lần phai nhạt, cô thà mình sống mãi trong hồi ức còn hơn khi tỉnh lại mọi thứ chỉ là đã từng.
Tại sao chỉ mình cô còn đắm chìm trong mộng tưởng đó, mộng có đẹp như thế cũng thật mong manh.
Vẫn còn đắm chìm trong giai điệu bài hát, thì tiếng nói chuyện từ đâu vô tình cắt ngang ...
Cô ko nghe được là chuyện gì nhưng câu cuối cùng lại rất rõ ràng.
'chia tay đi'
Đầy lạnh lùng.
Thêm 1 lần nữa sự yên tĩnh của màn đêm bị cướp đoạt.... tiếng khóc ngoài kia đang làm màn đêm thổn thức. Thái tổng ko ngủ cũng chẳng màng mở mắt để hiếu kỳ,..
Tình yêu ?
Tại sao con ngừơi ta lại tin vào thứ mông lung như vậy? Những lời mật ngọt êm tai thuở đầu, những lời hứa trăm năm....tất cả đều sẽ vùi chôn dưới nấm mồ hôn nhân.
Kể đi đâu xa,...
Cha mẹ cô, họ đến với nhau từ cái nhìn đầu tiên, trao cho nhau tình đầu rạng rỡ, ngỡ sẽ đậm sâu. Nhưng cuối cùng thì sao?
Niềm tin nào tồn tại giữa xô bồ lo toan.
Cảm tình nào sống mãi trước ích kỷ đời thường.
Để rồi năm tháng hữu tình, tình vô ý cũng đường ai lấy đi, chia tay chỉ vẻn vẹn 1 lý do...ko hợp...
Đã biết vậy sao còn bắt đầu cho 1 kết thúc, tình yêu chỉ là cảm xúc có hạn sao có thể cân đo với đời người đằng đẵng.
Thà là kết thúc sớm trong đau khổ, còn hơn sau này sự ảnh hưởng sẽ ko chỉ người trong cuộc thậm chí là những người vô tội
.... giống như cô,...
Cô ngồi dậy một cách đầy mệt mỏi, 2 tay ôm lấy đầu gối khẽ tựa đầu lên chúng.
1 cô gái đang che khuất tầm nhìn phía trước. 'Dáng người mảnh mai có vẻ thấp hơn cô 1 chút, mái tóc buông dài trong gió...
...cảm giác này ....là đồng cảm hay thương hại ?
Mười mấy năm về trước, cô gái nhỏ cũng từng như thế, Nghiên ko muốn về, ko muốn gặp ba mẹ mình, chỉ biết khóc cùng biển thôi, Nghiên đã khóc đến khi 2 túi nhỏ nơi khóe mắt khô khốc ko còn giọt nước nào sót lại.
Trái tim ko lành lặn nữa...
...Biển lạnh quá...
...giữa ko gian bao la chưa hiển thị điểm dừng chỉ có 2 con người nhỏ bé.
Màn đêm đã bắt đầu bao phủ, người và người chỉ cảm nhận qua ánh nhìn ít ỏi, cô gái đó vẫn lặng im nhìn về phía biển, tiếng khóc cũng ko còn lớn như lúc nãy...hay là những đợt sóng tấp nập đang mạnh mẽ chèn ép nó.
Thái tổng bất giác ngẩng đầu nhìn hành động kì lạ, cô ấy đang tiến sát rồi hòa vào làn sóng.
- người Hong Kong thích tắm biển về đêm sao?....ơ...nhưng người này... có đúng là đang bơi?, ko lẽ người ta cần hoạt động sau khi thất tình sao?
Cô ấy vẫn đang tiến sâu và rồi cả người như đang chìm dần vào làn nước, từng đợt sóng thay nhau vồ vập.
- lặn rồi ...
Thái tổng bỗng đứng bật dậy, như thể hiểu ra điều gì đó.
Ranh giới giữa sự sống và cái chết...thật mong manh trước đại dương sâu thẳm.
Hẳn là 1 mũi tên trắng vừa lao về phía biển,
Cơ thể bị bao vây giữa mênh mông sóng nước, cảm giác lạnh lẽo khiến đầu óc thanh tỉnh nhiều hơn.
...sóng cao mạnh mẽ, trời lại về đêm nên việc tìm kiếm cô gái kia ko hề dễ dàng. Hết ngoi lên lại hụp xuống, vất vả lắm mới nắm được bàn tay đang ngọ nguậy trong cơn sóng....Thái tổng ôm chặt người đó từ sau, sinh mạng cả 2 như 1..., Cơn giận dữ từ biển khơi như muốn đảo lộn đất trời mang theo đầy rẫy những hiểm nguy, cô dùng cánh tay còn lại vừa rẽ sóng vừa che chở 2 thân hình... cố gắng thoát khỏi sự bủa vây tứ phía. Bơi 1 mình đã thấy khó khăn nay lại thêm 1 người, lúc lùi lúc tiến, chẳng nhớ phải mất bao lâu cả 2 mới thoát khỏi nguy hiểm.
Kéo lê 2 thân xác rã rời lên bờ biển
Cô gái ko còn tỉnh táo ...
Thái tổng chưa kịp hoàn hồn đã phải vội vàng ép nước, liên tục gõ nhẹ vào gương mặt của người kia...biển vẫn ko ngừng gào thét vừa vô tình vừa lạnh lẽo...thời gian trôi qua thêm bức người...ai đó vẫn ko ngưng nghỉ động tác
'tỉnh lại đi ...làm ơn '.
..Lời khẩn cầu càng ngày càng tha thiết...quên đi cảm nhận của bản thân...
Lòng thành cảm hóa thiên nhiên...biển như cũng ko lỡ mang ai rời xa...nước từ miệng và mũi bắt đầu trào ra, tiếng ho sặc sụa phá tan bầu không khí căng thẳng.
Phù...Bây giờ Thái tổng mới nhẹ nhõm, cô trải mình trên bãi cát thở hổn hển...
á.......đau...rất đau... 1 luồng cảm giác ê buốt từ từ lan tỏa dọc theo từng sợi thần kinh .
Thái tổng ôm cánh tay phải của mình đau đớn...trong lúc chật vật giữa làn sóng, có vật cứng đã va đập mạnh vào cánh tay cô... cô cũng chẳng màng nghĩ lại, chỉ là cơn đau này đang hành hạ tâm trí .
Cô gái mới tỉnh bên cạnh thì đang ôm lồng ngực thở dồn dập, cố gắng hít lấy hít để ngụm khí lành...giành dựt lại sự sống mong manh...cô ko biết sao mình lại thoát chết nhưng... cô biết ai là ân nhân của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro