Chương 1: Ra khỏi nhà tù
Tống Tề,đi đường, cẩn thận!”
“Đừng quay lại nơi này nữa!”
Lão cai ngục vỗ nhẹ vào vai của Tống Tề , cánh cửa sắt từ từ mở ra.
Tống Tề thở dài, ngắm nhìn bầu trời bên ngoài, biểu cảm đầy xúc động, không thể che dấu trên gương mặt anh.
“Cuối cùng ,sau ba năm, mình cũng được tự do!”
Anh ấy cuối đầu chào người cảnh ngục già , rồi quay người lại vững vàng bước chân ra cửa rời đi
Lão cảnh ngục nhìn anh nói,”được ta huy vọng được gặp lại cậu lần nữa”, nói xong ông lắc đầu lẳm bẳm,”thật sự có chuyện gì đã xảy ra, cậu rõ ràng có vẻ là một người tốt bụng, thì sau cậu lại phạm tội như vậy”, Tống Tề vẫn bước đi, như không nghe thấy gì.
Thời tiết bên ngoài thật đẹp!
Bà năm trước, Tống Tề đã phải vay mượn 300000 nhân dân tệ của nhà họ Trình, để có tiền chữa bệnh cho cậu con trai nhỏ của mình.
Thoáng cái đã ba năm rồi,nhanh thật
Vừa lúc đó,” két” tiếng thắng xe vang lên dừng ngay trước mặt tôi.
“ Lên xe”, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai tôi.
Tôi nhìn lên thấy một người phụ nữ đang ngồi nghiên đầu, châm chú nhìn về phía tôi
Người phụ nữ có mái tóc gợn sóng, trông rất rất lạnh lùng, lại thêm vẻ bề ngoài vô cùng cực đoan, khiến tôi có cảm giác luôn có lớp băng dày bao phủ xung quanh cô ấy.
Dường như có một phần nhỏ nhen trông mắt người phụ nữ,khi cô ấy hướng ánh mắt nhìn về phía Tống Tề, tựa như một người ở trên cao đang nhìn xuống một kẻ tàm thường vậy.
Tống Tề là chồng của Trình Tuyết.
Tống Tề, mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ.
Trình Tuyết câu mày, có lẽ,anh ấy cũng không ngờ mình lại ngồi ở đây. Bởi vì ba năm trước, anh ấy chỉ là một người đàn ông sợ vợ mà thôi.
Anh ấy đã từng sợ hãi khi ngồi đối diện tôi. Ngay cả khi họ ở trên cùng một chiếc xe ,anh ấy cũng không được thoải mái
Gặp lại sau ba năm, tôi cảm thấy Tống Tề khác trước rất nhiều, ít nhất anh ấy ko còn gầy như trước nữa.
Trông tù có được ăn uống đầy đủ không?
“ Về nhà, đã ba năm, tôi không gặp họ. Tôi muốn được gặp họ trước” . Tống Tề lên tiếng, giọng nói có chúc mỏng manh.
Trình Tuyết không nói gì, khởi động xe đưa anh ấy về nhà.
Nhà tôi ở Thanh Hà, nhưng Không phải ở trung tâm mà ở ngoại ô
Cuối cùng xe cũng về đến nhà, đúng lúc tôi nhìn thấy họ đang ăn cơm ở đó.
Tống Tề đặt túi xách xuống. ! Nói!
Đúng vào lúc đó, cả hai cũng quay đầu lại.
“Con trai!” Tống Tề ôm con trai vào lòng, cả hai không kiềm nén được ôm nhau khóc nức nở.
Trình Tuyết không nói gì, chỉ đứng ở cửa nhìn họ
Cuối cùng, cả nhà cũng ngừng khóc. Một lát sau,Tống Tề hỏi Tống Đức : “bệnh con trai đã khỏi chưa?” Tống Đức gật đầu “Đã khỏi rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì nữa, chỉ cần nghĩ ngơi là được” ,Tống Tề gật đầu.
Nhìn cô con dâu trên danh nghĩa của mình ,Tống Đức nói: “Cô Trình, cô ngồi đi.”
Trình Tuyết lắc đầu ân cần nói :”Vâng cảm ơn chú, ở nhà có chút việc cần phải làm, không thể ngồi xuống được”. Tống Đức vọi nói: “vậy để tiểu thất trở về cùng cô”
Tống Tề không ngờ đến sự việc sẽ như vậy, nhưng anh vẫn không nói gì.
“Đã vậy thì, cô Trình cô đợi một chút nhé tôi có lời muốn nói với Tề” . Nói xong Tống Đức kéo Tống Tề vào phòng rồi đóng cửa lại.
Trình Tuyết không có hứng thú nghe họ nói chuyện gì, liền đi ra bên ngoài ngồi vào bên trong xe.
“Chúng ta biết vì giúp cho con trai mà con đã đến nhà họ ở rể, chúng ta đã biết con phải chịu đựng oan ức đó thay cho họ”. Nói đến đây giọng Tống Đức ngẹn lại ,trong cổ họng ông vang lên những tiếng nức nở.
“Bà năm nay, mặc dù cô Trình vẫn còn lạnh nhạt như vậy, nhưng cô ấy rất quan tâm đến gia đình chúng ta, mỗi tháng đều đúng giờ chuyển tiền đến, năm nào cũng tặng quà Tết cho chúng ta, còn có rất nhiều thứ khác nữa,ta nhìn thấy được cô ấy là một cô gái tốt. Ta biết tâm sự trong lòng còn, là một người từng phạm tội, không xứng kết hôn với cô ấy, nên bây giờ con muốn rời đi. Nghe ta nói, hãy cùng sống hòa thuận với cô ấy, để cháu trai có một cuộc sống hạnh phúc được không?” Tổng Tề chỉ biết im lặng
Nhìn vào ánh mắt ông, khiến anh không thể nói được gì
Một lúc sau, anh chậm rãi nói: “chuyện này con sẽ suy nghĩ lại, cứ như vậy đi”, bây giờ con đi đến đó, buổi tối sẽ quay lại. Đừng quay lại!, Tống Đức lắc đầu, “hãy ở lại và sống thật tốt nhá!”.Tống Tề không nói thêm gì nữa, đã đi mất.
Ông đuổi theo ra ngoài, đưa cho anh một gói đồ, Tống Tề mở gói đồ ra , nhìn thấy bên trong là một chiếc điện thoại mới và một thẻ ngân hàng.
Mở cửa ngồi vào xe,ngửi thấy mùi hương của Trình Tuyết, Tống Tề không có cảm xúc gì.
Trình Tuyết không hỏi bọn họ nói những gì, đã khởi động xe, rời khỏi chỗ này.
Gia đình của Trình Tuyết, được coi là một gia đình giàu có ở thành phố, người ta nói ,quan trọng nhất là tài sản mà họ đang có, dòng họ Trình là một gia tộc giàu có.
Tất nhiên, Tống Tề biết gia đình họ Trình giàu có đến mức nào.
Trình Tuyết rất giàu có, tôi biết đều này.
Khi xe gần về đến, Trình Tuyết bắt đầu nói: “ nếu cha và các chị tôi có nói đều gì khó nghe hãy quên đi,đừng để trong lòng “.
Giọng cô ấy rất hay nhưng có vẻ hơi lạnh
.
Tống Tề suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc nói: “Trình Tuyết chúng ta ly hôn đi.”
Trình Tuyết sửng sốt, sau đó sắc mặt lạnh nhạt.
Trình Tuyết nói:“Chúng ta đi ăn nhé! “Một lúc sau, cô không nói thêm gì nữa.
Tống Tề câu mày và có vẻ đồng ý?
Chuyện này là sao?
Về mặt logic mà nói thì anh không nên đồng ý, anh làm sao có thể đồng ý nếu anh luôn coi thường bản thân?
Với suy nghĩ này trong đầu, anh bước qua cánh cửa nhà họ Trình
Đây là lần thứ ba anh đến đây, đẩy cửa bước vào anh nhìn thấy đã có bốn người ngồi sẵn ở đó.
Hai người đàn ông và hai người phụ nữ.
Trình Lỗi cùng với Chu Tuyết Mai, ngoài ra còn có Trình Hạnh chị gái của Trình Tuyết
Có thể nói gia đình họ đều ở đây .
Vừa nhìn thấy Tống Tề đến, Chu Tuyết Mai câu mày, thậm chí còn nhảy lên trước ,nhanh nhẹn như một con thỏ, chặn Tống Tề ở ngay cửa, tiếp tục nói: “Thật xui xẻo, vì có người vừa mới ra tù, cho nên truyền thống gia tộc của chúng ta đã bị hủy hoại.” Nói xong, Chứ
Tuyết Mai đẩy tay Tống Tề.
Trình Tuyết nắm lấy tay tôi nói: “ Làm sao bây giờ? Hôm nay chúng tôi về nhà để thay quần áo, vì thế, chúng tôi lên phòng trước”. Phòng của Trình Tuyết nằm ở tầng hai. Trình Hạnh vẽ
mặt khó chịu nói: “Em gái, ta sợ rằng sẽ có chuyện xui xẻo “. Trình Tuyết trầm mặt nói: “tôi không muốn dính vào loại chuyện này nữa, về phòng đi” . Tống Tề vẽ mặt trào phúng, gia đình này thật thú vị.
ba năm trước, Trình Tuyết bị bệnh nặng, đó là một bệnh truyền nhiễm rất khó điều trị ,Trình Lỗi cho rằng, căn bệnh nhất định sẽ được chữa khỏi, ông ấy luôn tin vào điều kỳ diệu đó.
Nhưng đến cuối cùng căn bệnh vẫn không thể chữa khỏi, vậy nên ông đã mời một nhà sư về để xem xét, nhà sư cho rằng Trình Tuyết đang gặp vận xấu, cần tìm một người kết hôn cùng Trình Tuyết, như vậy,vận xấu sẽ chuyển sang cho người chồng.
Vì vậy, Trình Lỗi lập tức tìm một người con rể, phải ở rể và chăm sóc cho Trình Tuyết.
Trình Tuyết rất xinh đẹp và được nhiều người ngưỡng mộ nhưng sau khi biết tin, ai cũng muốn suy nghĩ lại.
Đây là một bệnh truyền nhiễm có thể lây truyền và gây tử vong.
Chỉ có Tống Tề là sẵn lòng vì anh con trai đang bệnh nặng và cần 300.000 nhân dân tệ để trả tiền viện phí
Anh không có lựa chọn nào khác nên anh đã đưa ra điều kiện này.
Trình Lỗi đồng ý và anh trở thành con rể nhà họ Trình.
Chỉ là vận may của anh quá tốt,ngay sau khi trở về nhà, Trình Tuyết đã khỏi bệnh một cách kỳ diệu.
Nhưng lại có một chuyện không ngờ lại xảy ra, ông Trình vì một chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau và đã làm người khác bị thương.
Trình Lỗi bàn bạc với mọi người và ngay lập tức yêu cầu Tống Tề nhận tội thay vì lúc đó anh ấy cũng có mặt.
Tất nhiên Tống Tề tuyệt đối không đồng ý nhưng Trình Lỗi nói nếu anh ta đồng ý thì sẽ trả 300,000 nhân dân tệ, không còn cách nào khác nên Tống Tề phải nhận tội thay cho Trình Lỗi
Ba năm sau, họ cảm thấy thế nào về tôi, khi tôi đã thay ông Trình ngồi tù ba năm,nhưng không ngờ rằng khi trở lại họ vẫn đói xử với tôi vẫn như vậy.
Nhưng ho đâu biết,Tống Tề đã phải chịu đựng suốt ba năm!
Nếu vừa rồi Chu Tuyết Mai tay dám đẩy cô ấy Tống Tề nhất định sẽ khiến cô ta xấu mặt ngay lập tức
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro