Chương 14: Nói gì khi không có tư cách?
Phải nói rằng hàng ghế sau của chiếc Maybach này rộng rãi hơn những chiếc xe thông thường.
Lộ Tiểu Thiền ngồi ở ghế sau khoanh chân nhìn nội thất bên trong xe, cảm thấy thật đáng tiếc khi không mang theo tạp chí tài chính, nếu không cô có thể nhờ Cố Ninh Viễn chụp giúp vài bức ảnh rồi giả bộ kiêu ngạo. Cô ngả người ra sau rồi nói với Cố Ninh Viễn đang ngồi trên ghế phụ, "Tiểu Cố, sao anh không đưa tôi về nhà luôn nhỉ?"
Cố Ninh Viễn không cần phải nhìn lại cũng biết trong đầu cô đang nghĩ gì: "Tôi không có lý do gì để phải làm việc sau khi tan sở và khấu trừ hiệu suất làm việc của tôi trong suốt cả ngày."
Lộ Tiểu Thiền lập tức bỏ chân xuống: "Được rồi."
Xe rẽ ở ngã tư phía trước, Lộ Tiểu Thiền suy nghĩ một chút nói: "Anh Vương bây giờ có tình cảm gì với Tiêu Chiến không nhỉ? Chỉ cần đi ngang qua thì anh ấy phải vào thăm, không phải là yêu sao?"
Là một trợ lý, không nên bàn luận về chuyện đời tư của sếp, nhưng với tư cách là một nhân viên, cũng không nên làm như vậy. Người lái xe nhìn Lộ Tiểu Thiền qua gương chiếu hậu, có lẽ là muốn nhớ lại khuôn mặt của cô, suy nghĩ xem thời gian này năm sau cô có còn làm việc ở công ty hay không.
Nhìn thấy Cố Ninh Viễn đang phớt lờ mình, Lộ Tiểu Thiền lại lẩm bẩm: "Nhưng tôi cũng không ngờ rắng, thời điểm mới vào công ty, trông anh ấy lạnh lùng và ngạo mạn như thế nào. Gần đây tôi cảm thấy anh ấy đã hạ phàm hơn một chút, anh ấy sẽ vui vẻ, cũng rất nhanh liền giận dữ."
"Khụ khụ..." Cố Ninh Viễn ho khan hai tiếng ra hiệu cho Lộ Tiểu Thiền chú ý ăn nói, không nên bàn đến vấn đề của ông chủ ngay trong xe, chỉ cần đồn ra ngoài cô có thể phải chuyển ngành.
"Tôi nói sai sao?" Lộ Tiểu Thiền cho rằng Cố Ninh Viễn có ý kiến trái ngược, nâng cằm nói: "Vậy thì cho anh một cơ hội phản bác đấy."
Cố Ninh Viễn tự nghĩ, sao anh ta lại cần loại cơ hội này chứ? Anh ta dừng lại vài giây trước khi nói: "Tôi nghĩ nếu anh Vương trông rõ ràng là đang tức giận, thì không phải là thực sự tức giận đâu."
Người tài xế cũng tiếp lời: "Khi tức giận thật, anh ấy thường nhếch mép cười."
"Cười giả tạo sao?"
"Là kiểu cười ghẻ lạnh đó." Cố Ninh Viễn và tài xế ngồi trên ghế lái nhìn nhau tán thành, "Đúng rồi, tài xế cũng cảm thấy như vậy."
01
"Em có vài công văn cần ký ở đây, nhân tiện rẽ qua chào hỏi." Vương Nhất Bác nhếch khoé miệng, mỉm cười nhìn Trương Trí Hoài và Tiêu Chiến, "Anh còn có việc gì khác để làm không? Em xong việc rồi. Đi cùng không?"
Vương Nhất Bác nói xong liếm liếm môi dưới, khoé mắt quét tới đồng hồ của Trương Trí Hoài, tiếp tục làm ngơ.
"Anh cũng không có việc gì." Tiêu Chiến bỏ Ipad vào túi, thật trùng hợp, anh đang mang theo chiếc túi mà Vương Nhất Bác đã đưa cho lần trước khi ăn lẩu.
Tiêu Chiến nhìn Trương Trí Hoài, "Anh có phải đi xem triển lãm không?"
Trương Trí Hoài xua tay: "Không đâu, anh không có thói quen đi xem các cuộc triển lãm của mình. Nghe mọi người ca ngợi các tác phẩm thì xấu hổ lắm."
Tiêu Chiến nhìn xung quanh: "Vậy thì... cùng nhau ăn tối đi?"
Trương Trí Hoài không nói có được hay không, quay sang nhìn Vương Nhất Bác đang lễ phép chờ mình trả lời trước. Anh ấy đã trưởng thành hơn rất nhiều so với khi còn đi học.
Trương Trí Hoài từng lừa Tiêu Chiến đến thử một nhà hàng Michelin nổi tiếng, hoặc đến phòng tranh của một người nổi tiếng nào đó, rồi lảm nhảm xếp hàng, kém bình tĩnh hơn bây giờ rất nhiều. Tiêu Chiến không khỏi nhìn Trương Trí Hoài thêm vài lần, cảm thấy năm tháng dài rộng đã mài giũa anh ấy như hôm nay.
Vương Nhất Bác chú ý tới ánh mắt Tiêu Chiến, khoé miệng lại nhếch lên lần nữa, "Không cần đâu, tối nay em có việc rồi, không đi ăn cơm cùng anh được."
Tiêu Chiến nhìn lại cậu: "Sắp đến giờ ăn tối rồi, còn việc gì nữa?"
Anh lo lắng Vương Nhất Bác lại bận rộn công việc. Bác sĩ đã dặn rõ ràng cậu phải ăn uống và nghỉ ngơi đúng giờ, đang định nhắc nhở thì nghe thấy Vương Nhất Bác nói:
"Ăn tối với em trai em."
"Ồ." Nghe thấy vậy, Tiêu Chiến cũng không muốn nói thêm gì nữa, bình tĩnh vẫy tay: "Vậy thì tạm biệt."
Trương Trí Hoài đang đứng ở một bên, đưa tay ra sau lưng và quan sát hai người trước mặt, cảm thấy rất thú vị.
Khi ra khỏi cổng trường lại trùng với giờ học sinh tan học, trước cổng nhà triển lãm vẫn còn rất đông người đứng xếp hàng. Vương Nhất Bác đút hai tay vào túi áo khoác, nhìn Trương Trí Hoài kéo Tiêu Chiến đi, trong lúc đó, nét mặt cậu vẫn không thay đổi, trên mặt vẫn nở nụ cười lễ phép, không có ý định buông xuống.
Từ lúc còn nhỏ cho đến khi trưởng thành đều luôn ra vẻ ôn hoà, không biết những thứ khác học được bao nhiêu, nhưng điểm này cậu luôn nhớ rất kỹ. Trong đa số trường hợp, Vương Nhất Bác hoàn toàn không thích làm ra biểu cảm này, giống như khi nhìn Tiêu Chiến rời đi, đôi môi tươi cười của cậu lập tức sụp đổ, u ám đến mức không ai dám lại gần.
"Bạn học?" Một cô gái mang cặp sách bước đến gần và hỏi cậu, vẻ mặt có phần ngượng ngùng: "Làm thế nào đến được Bảo tàng nghệ thuật nhỉ?"
Vương Nhất Bác nhìn cô, cảm giác lạnh lẽo ẩn hiện giữa hai hàng lông mày lại nổi lên: "Hỏi Van Gogh."
Cô gái: "..."
"Còn câu hỏi nào không?" Vương Nhất Bác hỏi lại.
Cô gái: "... Không còn nữa."
Vương Nhất Bác bỏ đi với hai tay đút trong túi quần.
Cô gái đứng tại chỗ dường như đông cứng lại: "..."
02
Trương Trí Hoài không phải là người gốc thành phố A, cũng không biết nên đi đâu ăn tối. Tiêu Chiến suy nghĩ một chút rồi hỏi anh ấy xem có muốn thử các món đặc sản trong nước không. Sau khi bàn bạc hồi lâu, họ quyết định đi ăn lẩu ễnh ương nồi đồng.
Cửa hàng rất nhỏ, hai tầng, có nồi đồng, đồ nướng, bia tươi mà bây giờ không phổ biến lắm. Họ quyết định một cách đột ngột, tình cờ còn một bàn bỏ trống trên tầng hai. Sau khi ngồi xuống, Tiêu Chiến thậm chí không nhìn thực đơn, gọi món ễnh ương cay và một số xiên nhỏ thông thường.
Vì không tiện lái xe nên họ không thể gọi bia tươi.
Vệ sinh của quán nhỏ chỉ có thể nói là vừa đủ tiêu chuẩn, mặt bàn hơi dính dầu mỡ nên để lại vệt dầu do dùng nhiều lần mà chưa kịp lau sạch.
Trương Trí Hoài cầm một tờ giấy lau mặt bàn, sau đó lấy đũa cho Tiêu Chiến: "Đây là lần đầu tiên ở Trung Quốc ăn cơm với em."
"Bởi vì mối quan hệ của chúng ta không kéo dài cho đến kỳ nghỉ lễ lớn." Tiêu Chiến nói thẳng.
Tiêu Chiến luôn cho rằng anh và Trương Trí Hoài bắt đầu từ sự vô trách nhiệm của bản thân, nhưng anh chỉ đơn giản cảm thấy đã đến lúc yêu nên mới hấp tấp nhận lời, cuối cùng gây ra hậu quả không thể cứu vãn. Kết quả là sau khi trở về Trung Quốc, Tiêu Chiến cũng có một chút bệnh tâm lý, anh chưa bao giờ nói chuyện yêu đương nghiêm túc cho đến bây giờ.
Anh vẫn không thích cảm giác không thể kiểm soát được do tình yêu mang lại, không giống như các nghiên cứu khoa học, tình yêu dường như là vấn đề khó khăn nhất mà con người cần phải vượt qua.
May mắn thay, Trương Trí Hoài vẫn còn sống và đang phát triển rất tốt, vì vậy anh sẽ không cần nhìn xuyên qua lớp bụi đỏ mà đến chùa Phật Ngọc để rung chuông.
"Ừ." Trương Trí Hoài cười một tiếng rồi mới nói: "Em đã trở nên thẳng thắn hơn rất nhiều rồi. Khi còn đi học, em rất ít nói chuyện, cũng không xúc phạm đến ai."
Tiêu Chiến không phủ nhận: "Em đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, cũng xem rất nhiều phim khi còn đi học. Em luôn cảm thấy rằng du học là một cuộc phiêu lưu và thử thách sống còn, vì vậy, em không muốn gây ra rắc rối. Sau này, em nhận ra rằng đó cũng chỉ là một trường học ở nơi khác, không có gì khác biệt so với trong nước."
Tuy Tiêu Chiến có vẻ là người dễ hoà đồng nhưng trên thực tế, anh luôn đặt mình hàng đầu lên mọi việc, có thể nói lời chia tay với Trương Trí Hoài vì bị mất việc làm thêm, từ chối mọi lời mời đi chơi của các bạn cùng lớp vì muốn tốt nghiệp sớm.
Bây giờ nhìn lại, có vẻ như anh luôn bận rộn với việc riêng của mình, cũng đã bỏ lỡ rất nhiều cảnh quan trong quá trình trưởng thành đó.
Nồi đồng được chia thành hai lớp, ễnh ương được làm chín từ trước được đung nóng bên trong, bên ngoài thịt chín tới, bên trong lại rất mềm. Sau khi Tiêu Chiến ăn thử hai miếng, anh quyết định bỏ mặc Trương Trí Hoài và gọi cho mình một cốc bia.
Trong lúc trò chuyện, Tiêu Chiến nhớ ra một chuyện rất buồn cười, vừa ăn vừa nói: "Em có một người bạn dường như luôn rời xa thế giới. Lần đầu tiên gặp cậu ấy, em nghĩ rằng người này còn trẻ mà đã có một sự nghiệp thành công đến thế, vậy sao cậu ấy có thể sống được? Cậu ấy không có ham muốn. Anh có thể tưởng tượng được không? Cậu ấy không quan tâm xem mình ăn gì, thậm chí chưa bao giờ uống trà sữa trước khi gặp em."
"Đây có phải là thiếu niên Phật hệ thường được nói ở Trung Quốc không?" Trương Trí Hoài gắp một miếng bánh mỳ nướng để giảm cay: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó... sau đó em phát hiện cậu ấy không phải không muốn cái gì, chỉ là giấu ở trong lòng, cứ như vậy, nếu như không cố tâm tìm hiểu sẽ không nói ra." Nói xong, Tiêu Chiến bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ: "Cậu ấy hoàn toàn khác với em. Em là kiểu nguời như anh nói, luôn tỏ ra tốt với tất cả mọi người, nhưng cậu ấy chỉ tốt với những người xung quanh, tốt đến mức em muốn nói với cậu ấy rằng điều đó thật sự không cần thiết."
Tiêu Chiến mỉm cười, nhìn Trương Trí Hoài: "Em nghĩ cậu ấy là một người rất rất tốt. So với cậu ấy, em chính là một kẻ đạo đức giả. Anh có cảm thấy em rất kỳ lạ không?"
"Không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng em cũng không phải đạo đức giả." Trương Trí Hoài suy nghĩ một chút rồi nói: "Không có thứ bậc cho lòng tốt, nếu em không tốt bụng, anh sẽ không nhìn thấy em khóc khi tỉnh lại trên giường bệnh. Em khóc đến nỗi không thể nói được thành lời."
Tử tế với một người là tử tế, tử tế với một nhóm người cũng là tử tế. Lòng tốt không phải là cái định tuyến, cũng cần phải so sánh dải tín hiệu chứ không phải so sánh độ sâu của giếng ngầm với chiều dài của ánh sáng.
"Nhưng anh tò mò một điểm khác." Trương Trí Hoài quay lại nói, "Trong ấn tượng của anh, em không phải là loại người hay thăm dò những gì người khác đang nghĩ, bởi vì em sẽ cảm thấy lãng phí thời gian. Em trở nên kiên nhẫn như vậy từ bao giờ?"
Khối than ở giữa đấy nồi đồng cháy xèo xèo, ngọn lửa nhỏ xuất hiện. Tiêu Chiến sững sờ một lúc, sau đó cắn một miếng bánh mì nướng.
Trương Trí Hoài nhìn thấy, quyết định phá lệ: "Hay là em bắt đầu tinh tế nhẫn nại với duy nhất một người?"
"Bởi vì ích kỷ, em bắt đầu cảm thấy được chính mình đạo đức giả?"
"Em thật sự đang không ổn sao?"
03
Ở lầu hai nhà ăn sinh viên đại học F, Vương Nhất Bác tiếp tục chất vấn Lộ Tiểu Thiền, "Chúng ta không thể ngồi đây ăn cơm sao?"
Lộ Tiểu Thiền làm sao dám trái ý: "Đúng vậy, đương nhiên là được rồi. Vương tổng, ngài muốn ngồi ăn ở đâu cũng được."
Cô và Cố Ninh Viễn được gọi lại ngay sau khi họ vừa quẹt thẻ về công ty, nghĩ rằng có chuyện gì lớn đã xảy ra, nhưng khi họ vội vàng chạy đến trường Đại học F thì biết Vương Nhất Bác chỉ muốn gọi họ cùng nhau ăn một bữa cơm trong nhà ăn.
Trong nhà ăn sinh viên Đại học F, một hộp cơm giá mười tệ, gồm ba món một canh là thịt và đồ chay. Vương Nhất Bác học trường quốc tế từ khi còn nhỏ, sau đó ra nước ngoài học đại học, ở tuổi đôi mươi, cậu thậm chí còn không biết ăn cơm trong căng tin như thế nào, vì vậy đã gọi hai người quay lại.
Tình cờ đến Đại học F đúng dịp bắt đầu thử nghiệm hệ thống che chắn cho kì thi quan trọng vào ngày mai. Ba người đều không thể sử dụng điện thoại di động, thời đại mà hầu như không ai rút tiền mặt, họ chỉ có thể ăn với 100 tệ còn lại trong ví của Cố Ninh Viễn.
Lộ Tiểu Thiền nhìn Cố Ninh Viễn mặc bộ tây trang cao cấp phải chen chúc giữa đám sinh viên chọn món, nghĩ đến nỗi vất vả mấy ngày hôm nay, thầm cảm thán, kiếm tiền không dễ, sở thích của ông chủ quả thật khó nắm bắt.
Trang phục và khuôn mặt của bọn họ ở bàn này chắc chắn là cảnh tượng chói mắt trong nhà ăn. Lộ Tiểu Thiền múc một thìa canh trứng không có trứng, cảm thấy cực kỳ dày vò khi phải ăn trước ánh mắt nhìn chằm chằm của người khác.
"Chúng tôi tưởng rằng anh sẽ đi ăn với Tiêu Chiến." Lộ Tiểu Thiền cười khan, "Không, không ngờ vinh dự này lại được trao cho chúng tôi, hahaha."
Cố Ninh Viễn dùng khuỷu tay chọc chọc cô: "Cười giả tạo quá."
Lộ Tiểu Thiền lập tức nở nụ cười áy náy: "Thực xin lỗi."
Đồ ăn trong nhà ăn của trường xem ra không thua kém đồ ăn ở nhà hàng bên ngoài, ngoại trừ hơi nhiều dầu và muối. Vương Nhất Bác ăn một cách nghiêm túc, hai má phồng lên một chút: "Tiêu Chiến đi ăn cơm với người khác."
Lộ Tiểu Thiền buột miệng: "Vậy thì tại sao không cùng nhau đi?"
Vương Nhất Bác cười nhìn cô: "Không đủ tư cách. Tôi chỉ là bạn của anh ấy."
Sau đó cúi xuống tiếp tục ăn. Lộ Tiểu Thiền nghiêng người về phía Cố Ninh Viễn, thấp giọng hỏi: "Anh Vương vừa rồi nhếch mép với tôi sao? Một nụ cười nhếch mép rất lạ?"
Cố Ninh Viễn trả lời, "Đúng vậy."
Lộ Tiểu Thiền hoảng sợ: "Ai gây sự với anh Vương? Tại sao hai chúng ta đều trúng đạn?"
"Không định ăn sao?" Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn hai người cười nói: "Không hợp khẩu vị sao?"
"Làm sao có thể, khẩu vị của tôi là sinh ra trong căng tin trường học."
Lộ Tiểu Thiền bưng bát canh trứng không có trứng, một phát húp cạn.
04
Trong suốt bữa ăn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, đến hơn tám giờ mới thanh toán xong hoá đơn. Vì vị trí của cửa hàng nằm trong khu vực cấm đậu xe, Trương Trí Hoài đã đậu ở bãi đậu xe của khu thương mại bên cạnh. Sau khi ăn xong, anh ấy nhất định muốn đưa Tiêu Chiến về nhà, vì vậy đã kêu Tiêu Chiến đợi ở cửa một lúc.
Trước cửa hàng có một cái ghế dài, Tiêu Chiến uống chút bia, hai má có chút đỏ lên. Khi đang đứng, chân anh lại có cảm giác đau nhức, vì vậy anh ngơ ngác ngồi xuống ghế và chờ đợi. Cứ vào dịp cuối năm, thành phố lại bừng sáng, ánh đèn quấn quanh từng gốc cây hai bên con phố.
Tiêu Chiến nhìn lên ánh sáng trước mặt, có chút ngây người.
Anh còn đang suy nghĩ về những gì Trương Trí Hoài nói vừa rồi. Tại sao anh lại nhẫn nhịn như vậy với ? Trước đây anh sẽ bỏ qua vì nghĩ rằng như thế thật là lãng phí thời gian. Thay vì mỗi ngày lo lắng chuyện này, lo lắng chuyện kia, thậm chí không nói ra được một lời tàn nhẫn, mọi thứ anh nói với Vương Nhất Bác đều được suy nghĩ kỹ càng...
Anh đã trở nên khác với trước đây. Anh không thích kiểu thay đổi như thế này.
Tốn rất nhiều cảm xúc và lãng phí thời gian.
Điện thoại di động trong túi liên tục rung lên, anh định thần lại, cầm điện thoại lên thì thấy một dãy số không quen thuộc.
"Vâng?"
"Giáo sư Tiêu, tôi là Phương Sơn." Người đầu dây bên kia nói, "Xin hỏi anh trai tôi có ở cùng anh không? Tôi có chuyện cần tìm, nhưng không liên lạc được với anh ấy, trợ lý của anh ấy cũng không trả lời cuộc gọi, vì vậy tôi chỉ có thể hỏi anh."
"..."
Phản ứng đầu tiên của Tiêu Chiến là Vương Nhất Bác nói rằng cậu ấy sẽ đi ăn tối với Phương Sơn, tại sao Phương Sơn lại tìm cậu ấy? Sau vài giây im lặng, anh nhận ra Vương Nhất Bác đang nói dối vào lúc đó.
Tại sao cậu ấy lại nói dối? Tại sao cậu ấy không muốn đi ăn cùng Trương Trí Hoài?
Lần đầu tiên gặp mặt đã không vừa mắt sao?
Suy nghĩ quay cuồng trong đầu, Tiêu Chiến sững sờ. Anh chọn cái không thích hợp nhất để nói: "Cậu lấy số của tôi ở đâu?"
Hình như đầu dây bên kia không ngờ anh lại hỏi điều này, nên sững sờ một lúc rồi mới nói: "Tôi xin lỗi, giáo sư Tiêu..."
Tiêu Chiến thở ra một hơi rượu, lại hỏi: "Tôi muốn hỏi cậu từ lâu rồi. Lần đầu tiên gặp mặt, cậu đã nói với mẹ cậu rằng tôi là giám thị tiến sĩ trẻ tuổi nhất đại học F? Thế nào? Cậu biết từ bao giờ? Tôi thậm chí chưa bao giờ đề cập điều này với Vương Nhất Bác."
"Bởi vì giáo sư Tiêu còn rất trẻ..."
"Cậu rất nhiên là muốn nói do đoán được, được rồi, dù có đoán cũng được." Tiêu Chiến nghiêng đầu dựa vào chỗ ngồi, "Tôi đã kết hôn với Vương Nhất Bác được một thời gian rồi, tại sao cậu cứ gọi tôi là giáo sư Tiêu, ngay cả Giang Hiểu Hoa cũng biết gọi tôi bằng anh theo quan hệ gia đình."
Gió lạnh thổi bay sợi tóc gãy trên trán, thổi bay cả chút rượu. Đầu dây bên kia điện thoại cũng không có tiếng động. Tiêu Chiến không quan tâm cậu ta có cúp máy hay không, sau khi tỉnh lại vì gió lạnh, anh vẫn muốn nói rõ: "Cậu tìm người điều tra tôi từ lâu rồi sao? Chẳng lẽ cậu chưa từng coi tôi là người nhà của cậu?"
Trên điện thoại im lặng hồi lâu, cho đến khi Tiêu Chiến chỉ có thể nghe tiếng gió rít bên tai.
Một lần nữa, anh lại lãng phí thời gian của mình, điều đó khiến anh cáu kỉnh. Tiêu Chiến sốt ruột chờ đợi, đang định cúp điện thoại, đột nhiên nghe thấy giọng nói truyền đến từ ống nghe, "Anh không phải là người ngoài sao?"
Có thể đã đoán được rằng nếu Vương Nhất Bác ở bên cạnh Tiêu Chiến, anh sẽ không thể nói những lời này. Giọng của Phương Sơn cũng không còn khách sáo và lịch sự như trước, mà là mỉa mai.
Phương Sơn thực sự biết điều đó, thậm chí đã biết điều đó từ lâu.
Tiêu Chiến cảm thấy hơi buồn cười khi mình bị người mới tốt nghiệp đại học như vậy làm trò khỉ. Đối phương đã biết hết mọi chuyện mà vẫn xem anh và Vương Nhất Bác đóng kịch như những tên đần.
"Được rồi, tôi hiểu rồi." Tiêu Chiến nhìn thấy xe của Trương Trí Hoài từ góc ngã tư tiến đến, tự mình đứng lên, tay run run cố giữ chặt điện thoại, "Tôi sẽ hỏi cậu một câu cuối cùng..."
Điều anh nhìn thấy ở trung tâm mua sắm trước đây là chân thành và nóng bỏng.
Anh có thể nhìn thấy nó, Phương Vân có thể nhìn thấy nó, làm thế nào Phương Sơn có thể không nhìn thấy?
"Cậu đã biết Vương Nhất Bác thích cậu chưa?"
Xe của Trương Trí Hoài đậu ở ven đường, và câu trả lời duy nhất cho Tiêu Chiến là một tràng tiếng kêu bận rộn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro