Chương 15: Chạy đường dài thực sự rất tệ

"Bên này là vườn Thanh Hà. Những toà nhà này trông cũ kỹ, nhưng vị trí thực sự rất tốt."

Sau khi ăn ở căng tin, Vương Nhất Bác và nhóm của mình đi lang thang quanh trường Đại học. Lộ Tiểu Thiền đóng vai hướng dẫn viên du lịch vì cô là cựu sinh viên ở đây.

Khu dân cư Thanh Hà nằm gần cổng phía Tây của trường, ga tàu điện ngầm ở ngay bên ngoài, và khu thương mại cũng nằm cạnh đó. Hiện khu đất ở ven vườn Thanh Hà đã được rào lại và chỉ định là đất xây dựng để ở.

Vương Nhất Bác cẩn thận xem xét một số toà nhà dân cư ở vườn Thanh Hà và hỏi, "Có thang máy không?"

"Không có số liệu nào nhắc tới việc phải lắp đặt thang máy ở các toà nhà dưới bảy tầng." Lộ Tiểu Thiền giải thích: "Anh Vương, có thể anh không biết rằng những toà nhà dân cư kiểu cũ như thế này, thậm chí còn không có hệ thống sưởi ấm dưới sàn."

Vương Nhất Bác nhìn cô: "Có thể cộng hết số tiền có được không?"

"Chuyện này... chuyện này thực sự không ổn lắm. Đây là trách nhiệm của người dân ở đây, chúng ta không thể quyết định." Lộ Tiểu Thiền và Cố Ninh Viễn nhìn nhau, xác định Vương Nhất Bác không phải ăn nhầm phải cái gì trong bữa ăn vừa rồi, nếu không, cần phải đòi bồi thường từ căng tin của trường. Cô suy nghĩ một chút rồi nói một cách ngượng ngùng: "Đó cũng là vấn đề mà tôi đã đề cập đến chiều nay, cộng với ban công. Tôi sẽ đi gặp giáo viên cơ sở hạ tầng để phê duyệt."

"Ồ." Vương Nhất Bác đáp lại, cũng không tiếp tục nói về câu hỏi, xoay người bước ra khỏi lối đi: "Bảo tài xế lái xe vào."

"Vâng." Điện thoại của Cố Ninh Viễn vừa khôi phục, anh vội vàng gọi điện.

01

Vì đã lôi hai người đến cùng dùng bữa sau giờ tan sở, Vương Nhất Bác nói một cách nhân đạo rằng nhân tiện Maybach cũng có thể đưa họ về nhà. Đương nhiên Lộ Tiểu Thiền rất vui và cùng tài xế hoạch định lộ trình, cuối cùng quyết định: đầu tiên là đưa Vương Nhất Bác, sau đó là Lộ Tiểu Thiền, cuối cùng là Cố Ninh Viễn.

Khi ngồi lại trên chiếc Maybach, Lộ Tiểu Thiền lại có thể trò chuyện với Vương Nhất Bác một cách tự nhiên, mặc dù đối phương không thực sự muốn nói chuyện với cô.

"Anh Vương, tôi nghe nói những căn nhà trong tiểu khu của anh không có dưới một trăm tám mươi mét vuông, có đúng không?"

"Ừm."

"Anh Vương, bãi đậu xe trong khu của anh chắc phải toàn xe sang nhỉ?"

"Ừm."

"Anh Vương, nhà anh thuê đã có đủ người làm chưa?"

"..."

"Anh Vương, anh và Tiêu Chiến sống chung có quen không?"

"..."

"Anh Vương..."

Không chịu nổi nữa, Vương Nhất Bác nhắm mắt mở miệng cáu: "Cô có thể yên lặng một chút không? Không gọi thì không chịu nổi hả?"

Lộ Tiểu Thiền giật thót mình, ra vẻ vô tội, chỉ vào cửa sổ ô tô bên người Vương Nhất Bác nhếch miệng nói: "Tôi... ý tôi là Tiêu Chiến hình như đang ngồi ở bậc thềm."

Cố Ninh Viễn cũng lên tiếng ở bên ghế phụ, "Đó thực sự là anh Tiêu, ở ngay cổng tiểu khu."

Nhìn theo hướng ngón tay của Lộ Tiểu thiền, Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngồi trước một cửa hàng đóng cửa, tay chống lên đầu gối để tựa má, ngẩn người, chân còn lại duỗi ra phía trước, đặt trên mặt đất.

Nếu không phải đèn đường vẫn sáng, có lẽ không ai nhận ra rằng vẫn có một người đang ngồi ở đó.

Gió lạnh thổi những ngọn cây trên phố, những hàng cây đã trơ trụi lá, tiếc nuối khi phải tạm biệt những chiếc lá cuối cùng. Những chiếc lá bị gió thổi bay cuối cùng cũng đậu trên chiếc khăn quàng cổ của Tiêu Chiến.

Người bên kia dường như không hay biết và tiếp tục ngẩn ngơ.

Vương Nhất Bác nhìn thấy khung cảnh này, vỗ vào tay vịn: "Dừng lại."

Chiếc Maybach không lái vào bãi xe tiểu khu mà dừng lại bên đường để nhận vài chiếc lá rơi khác. Vương Nhất Bác mở cửa bước xuống xe, chân dài băng qua lan can đường, đi thẳng về phía Tiêu Chiến.

Cậu vươn tay gỡ bỏ chiếc lá rơi trên khăn quàng cổ của Tiêu Chiến, "Anh ngồi đây, sao không về nhà?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn cậu, hai má có chút đỏ, đuôi mắt cũng có chút đỏ. Vết đỏ ở đuôi mắt nhanh chóng lan ra toàn bộ hốc mắt, trông như sắp khóc.

Vương Nhất Bác sững sờ một chút, trong tiềm thức liếc nhìn về phía chiếc Maybach, muốn nhờ người khác giúp đỡ.

Lộ Tiểu Thiền và Cố Ninh Viễn đang nhìn chằm chằm từ cửa sổ xe đều sửng sốt một hồi.

Cố Ninh Viễn hỏi, "Anh Tiêu bị sao vậy?"

Lộ Tiểu Thiền đáp, "Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?"

Vương Nhất Bác cầu cứu vô ích, chỉ có thể thu hồi ánh mắt, mím chặt môi một lát mới ngập ngừng hỏi: "Tiêu Chiến, xảy ra chuyện gì rồi?"

Tiêu Chiến nhìn cậu chớp chớp mắt: "Em đi ăn tối với ai vậy? Sao anh không liên lạc được với em?"

Dù có chút chột dạ khi phải nói sự thật trong gió lạnh trước cổng tiểu khu, Vương Nhất Bác vẫn thành thật trả lời: "Em đã ở Đại học F. Em bị vướng phải thiết bị làm nhiễu tín hiệu nên điện thoại không có sóng. Em ăn tối cùng với hai người họ."

Cậu giơ tay lên và chỉ về phía xe, Lộ Tiểu Thiền và Cố Ninh Viễn nhanh chóng cúi đầu giống như những con rùa.

Tuy họ luôn tỏ ra không đáng tin cậy, nhưng không ngờ lại không đáng tin cậy như vậy vào những thời điểm quan trọng.

Tiêu Chiến đứng dậy vỗ nhẹ bụi trên mông quần. Vương Nhất Bác cho rằng anh không ngại chuyện này, liền định nói chuyện tiếp. Ai ngờ, còn chưa kịp nở nụ cười đã thấy Tiêu Chiến xoay người rời đi. Vương Nhất Bác vội vàng đuổi theo, chỉ kịp nắm lấy cổ tay lạnh giá của anh: "Tiêu Chiến, đừng nóng giận."

"Em không tức giận nếu bị lừa sao?" Tiêu Chiến vùi mặt trong chiếc khăn, giọng nói như bị bóp nghẹt: "Em không tức giận nếu có người nói dối em và mặc kệ em phải suy đoán sao?"

"Tiêu Chiến..."

Vương Nhất Bác nhìn anh chằm chằm, không nói nên lời trong chốc lát.

Cậu sợ nói sai sẽ khiến Tiêu Chiến càng thêm tức giận, sau khi nghĩ lại, vấn đề là do cậu ngẫu nhiên nói dối, nhưng dù thế nào vẫn là lỗi của chính cậu. Vương Nhất Bác thở dài sau khi nghĩ kĩ: "Em xin lỗi, là lỗi của em."

"Khiếp!" Lộ Tiểu Thiền kêu lên một tiếng.

Cố Ninh Viễn che miệng cô lại: "Đừng nói nữa."

Lộ Tiểu Thiền trợn to hai mắt, chỉ vào Vương Nhất Bác với vẻ mặt khiếp sợ, như muốn nói, anh có nghe thấy anh ấy nói không? Liệu anh ấy có thực sự xin lỗi không? Anh ấy thực sự nói xin lỗi? Điều này có phải sự thật không? Tôi không bị ảo giác, phải không? Anh ấy xin lỗi lúc nào vậy? Tại sao vừa rồi tôi không ghi âm lại? Tôi hối hận rồi!

02

Vẫn là Starbucks của Đại học F, nơi đông khách vào buổi sáng và vắng lặng vào buổi chiều. Những chiếc cốc giáng sinh lấp đầy cả kệ. Những chiếc cốc hình cây thông Noel xanh được đặt ở hai bên kệ và những bóng đèn đủ màu được in trên chúng, giống như các dự án chiếu sáng đô thị ở thành phố A.

Buổi chiều chỉ còn một số sinh viên ngồi ôm máy tính, vội vàng làm luận văn, làm bài ppt trong quán cà phê ngoài tiếng máy cà phê chạy là tiếng bàn phím gõ lách cách.

Lúc này, tiếng vật nặng va vào mặt bàn đặc biệt vang dội.

"Bùm!"

Ngay cả người đứng quầy cũng nhìn nghiêng và thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen đang "quỳ lạy" người phụ nữ ngồi đối diện.

Người đứng quầy: "..."

Đây là Quan Thế Âm trong thế giới hiện tại hay là não người kia có vấn đề?

"Chắc là mình mất trí rồi."

Tiêu Chiến đập trán xuống bàn vài cái, cố gắng tỉnh táo lại một chút: "Vẫn là tại cái nước sủi bọt lên men từ mầm lúa mì."

Lộ Tiểu Thiền bưng cà phê lên, sợ anh đập bàn thế này sẽ hất đổ cà phê ra ngoài: "Uống bia có thể làm cậu say đến mức như thế. Mặt mũi của những người 30 tuổi như chúng ta liền bị cậu ném đi hết cả."

Sáng nay khi tỉnh lại, trí nhớ của Tiêu Chiến vẫn còn rất rõ ràng. Tối hôm qua, anh uống không quá nhiều, nhưng tính tình lại tăng lên không ít vì nồng độ cồn.

Giờ rượu đã bay hơi hết, anh nhớ rõ mình đã làm gì, hối hận chết đi được.

Lộ Tiểu Thiền tặc lưỡi hai lần, không có ý định ăn ủi: "Anh Vương còn xin lỗi cậu vì cùng mình và Cố Ninh Viễn dùng bữa trong nhà ăn. Trời ạ, mình thật sự nên ghi âm lại, không, phải quay video lại mới đúng. Chắc chắn đó sẽ làm bùng nổ cả công ty."

"Lộ Tiểu Thiền, giúp mình xem gần đây có nhà nào cho thuê không?" Nghĩ đến những gì tối qua nói với Phương Sơn, Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, trán đỏ bừng nói: "Mình có thể bị đuổi ra ngoài mất."

Lộ Tiểu Thiền không biết sự tình, nhấp một ngụm cà phê, bình tĩnh nói: "Không cần phải như vậy, mình xem anh Vương đối xử với cậu rất tốt."

Tiêu Chiến giải thích: "Hôm qua mình đã gọi điện cho người cậu ấy thích và hỏi anh ta có biết Vương Nhất Bác thích anh ta không."

"..."

Không khí như đông cứng lại vài giây. Lộ Tiểu Thiền đặt ly cà phê trên tay xuống, bắt đầu lục túi lấy điện thoại di động.

"Cậu đang làm gì vậy?" Tiêu Chiến hỏi.

Lộ Tiểu Thiền lật tung túi xách nói: "Liên hệ quản lý hộ khẩu cho cậu. Về quê sống thôi, thành phố A có thể không chứa được cậu nữa."

Tiêu Chiến: "... Cậu có thể nghiêm túc hơn được không?"

03

"Đừng nghiêm túc như vậy, được không?"

Sau khi thị sát dự án Trung tâm hội nghị và triển lãm phía Tây thành phố, Vương Nhất Bác đội mũ bảo hiểm đứng trên quảng trường nhỏ trước Trung tâm hội nghị và Triển lãm, nhẹ nhàng đá vào cầu tàu trước mặt. Cậu nhìn lên bầu trời đầy mây không có manh mối, nói với Cố Ninh Viễn đang đứng bên cạnh: "Tôi chỉ muốn hỏi ý kiến của anh."

Khi được sếp trực tiếp hỏi làm thế nào để xoa dịu người yêu của mình, Cố Ninh Viễn cảm thấy rất áp lực, mồ hôi đổ đầy trên trán: "Anh Vương, con trai không cần phải dỗ dành. Thực sự không cần làm vậy đâu ạ."

"Con trai và con gái đều giống nhau khi giận dỗi." Vương Nhất Bác vỗ vai Cố Ninh Viễn, ra hiệu cho anh ta cứ thoải mái: "Không phải cứ hờn dỗi, phớt lờ người ta, rồi chiến tranh lạnh."

Sáng sớm nay đã không thấy Tiêu Chiến đâu, có lẽ bên kia vẫn còn tức giận. Vương Nhất Bác đừng nói là chưa bao giờ dỗ con trai, thậm chí trước đây còn chưa từng dỗ người nên chỉ có thể nhờ người trợ giúp.

"Nếu như vậy, tôi nghĩ chúng ta có thể tìm ra nguyên nhân chính khiến anh Tiêu tức giận thì mới tìm ra giải pháp phù hợp được." Cố Minh Viễn suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Nếu anh Tiêu tức giận vì anh không đi ăn với anh ấy và bạn bè của anh ấy, thì thật ra anh có thể chủ động đặt chỗ, mọi người ngồi cùng nhau..."

"Tôi không muốn." Vương Nhất Bác từ chối, không thương lượng: "Tôi không muốn cùng Trương Trí Hoài ăn cơm. Anh có thể nghĩ cách khác."

"... Được rồi." Người trợ lý không dám trái lời ông chủ, cắn răng đề nghị: "Tặng quà thì sao? Thủ đoạn này rất có ích cho các cô gái, có thể có một số ảnh hưởng đến con trai, phải không?"

Cái túi lần trước Vương Nhất Bác đưa cho Tiêu Chiến dường như khá phổ biến.

Vương Nhất Bác gật đầu, chuyện gì có thể giải quyết bằng tiền đều không thành vấn đề. Cậu vỗ tay, đột nhiên nói: "Được rồi, cứ làm như thế đi. Anh gọi tài xế đến, chúng ta đi trung tâm thương mại."

Nói xong, cậu phấn khởi đi tới lối vào gara dưới tầng hầm, để cho Cố Ninh Viễn kiểm tra hành trình tại chỗ, không nghe thêm nửa câu: "Buổi chiều... có hẹn với anh Phương... Này, Vương tổng, đợi tôi với."

***

Nói chuyện phiếm một hồi cũng không giải quyết được vấn đề. Lộ Tiểu Thiền nói rằng cô sẽ cùng giáo viên bộ môn hạ tầng gặp mặt, đành nói lời từ biệt trước. Tiêu Chiến ngồi một mình một lúc, quay trở lại văn phòng và tiếp tục chỉnh sửa luận án của mình.

Anh đã mua hai chiếc cốc cây thông Noel của Starbucks và định tặng chúng cho Vương Nhất Bác như một món quà xin lỗi.

Trên đường đến văn phòng, Tiêu Chiến đã suy nghĩ rất nhiều chuyện. Nghĩ tới những lời tối hôm qua đã nói với Phương Sơn, hiện tại lại hối hận vì đã đem tình cảm của Vương Nhất Bác nói ra mà không được sự đồng ý. Sự thật, anh đã không tôn trọng Vương Nhất Bác cho lắm.

Không tôn trọng cậu ấy, còn bắt cậu ấy xin lỗi mình.

Tiêu Chiến nghĩ rằng mình đã đi quá xa.

Sau khi suy nghĩ lung tung, Tiêu Chiến nhận được điện thoại của đồng nghiệp nói rằng có người đang tìm anh, hiện đang đợi anh ở tầng một của toà nhà văn phòng.

"Ai vậy?" Tiêu Chiến thản nhiên hỏi mà không cần suy nghĩ.

"Họ Phương."

Tiêu Chiến bình tĩnh đi tới toà nhà văn phòng, ngẩng đầu liếc nhìn đại sảnh lầu 1. Phương Sơn đang mặc áo khoác đen đứng ở cửa, trên tay có chút tia lửa, khói bay lơ lửng.

Đầu bên kia điện thoại tiếp tục nói: "Là em trai đối tác của anh..."

Phương Sơn cũng nhìn thấy anh, bóp nát nửa điếu thuốc còn lại trên thùng rác, mỉm cười và vẫy tay với Tiêu Chiến, như thể cố ý, vẫn gọi giáo sư Tiêu như mọi khi.

Đồng nghiệp không nhịn được hỏi thêm một câu: "Anh Tiêu, anh còn có đối tác, là người cùng nhau viết luận văn sao?"

"Tôi sẽ nói chuyện với anh sau." Tiêu Chiến nắm chặt điện thoại di động một chút, cúp máy.

Phương Sơn bước xuống bậc thềm đi tới chỗ Tiêu Chiến, liếc nhìn chiếc cốc anh đang cầm trên tay, "Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện, giáo sư Tiêu nghĩ thế nào?"

Tiêu Chiến cũng cười: "Nhưng tôi không muốn nói chuyện với anh."

"Vậy thì nói ở đây đi." Phương Sơn nghiêng đầu liếc về phía toà nhà văn phòng, "Tôi nghĩ đồng nghiệp của anh muốn nói chuyện với tôi."

04

Vào một buổi chiều các ngày trong tuần, có khá nhiều người trong trung tâm mua sắm. Gần cuối năm, không phải chỉ chính quyền thành phố bắt đầu thực hiện các dự án trang trí khác nhau mà các trung tâm mua sắm cũng đua nhau làm theo. Có một hàng dài người xếp hàng trên cầu thang đi thẳng lên lầu, và có rất nhiều người ở phía bên kia thang cuốn.

Cố Ninh Viễn cầm chiếc áo khoác mà Vương Nhất Bác đã cởi ra. Vương Nhất Bác chỉ còn mặc một chiếc áo len và quần jean đơn giản rồi leo thang bộ từ lối thoát hiểm lên tầng hai.

Loại tinh thần hăng hái này, chủ sở hữu trung tâm mua sắm cũng phải giơ ngón tay cái lên khi anh ta nhìn thấy nó, và sau đó đưa ra một phiếu giảm giá 50 nhân dân tệ làm phần thưởng.

Mặc dù Vương Nhất Bác muốn ghé thăm hơn 50 cửa hàng, nhưng đó chưa phải là tất cả.

Sau khi chào Vương Nhất Bác, nam hướng dẫn viên mua sắm của Chanel dẫn cậu đi thẳng vào phòng VIP, chỉ đến khi lựa chọn xong, anh ta mới nhận ra rằng dường như thiếu mất một người: "Hả? Anh Phương không đến với anh à?"

Vương Nhất Bác thường không có thời gian để đi mua sắm. Dù có đi chăng nữa cũng chỉ đi với Phương Sơn. Sau đó, cậu ngồi trong phòng VIP và tiếp tục làm việc, đợi Phương Sơn lựa chọn, rồi sẽ ra ngoài và thanh toán bằng thẻ.

Chuyện này từ trước đến giờ đều như vậy, hiếm khi gặp phải tình huống Vương Nhất Bác đến mà Phương Sơn không đến.

"Ồ, hôm nay không phải để anh ấy lựa chọn" Vương Nhất Bác lật đi lật lại món đồ, cảm thấy nó hơi quá màu mè và không phù hợp với các giáo viên đại học, "Có chiếc Chanel 19 Maxi màu cao bồi không? Cái đó bền hơn và phù hợp để đi làm."

Có thể đeo, đang đi làm?

Đây là lần đầu tiên nam hướng dẫn viên mua sắm nghe thấy Vương Nhất Bác đề cập đến loại yêu cầu, sau vài giây sững sờ, anh ta mới nói: "Tôi sẽ kiểm tra hàng tồn kho. Chỉ cần có cái nào ở thành phố A, tôi có thể chuyển nó đến cho anh ngay lập tức."

Vương Nhất Bác đáp lại, "Cảm ơn."

Trong khi chờ hướng dẫn viên mua sắm kiểm tra hàng tồn kho, Vương Nhất Bác đã chọn các phụ kiện khác trong phòng VIP, và Cố Ninh Viễn cũng đi theo cậu với tư cách là nhân viên cố vấn.

"Sợi dây chuyền này quá to, nhất định Tiêu Chiến sẽ không đeo. Còn tặng một chiếc nhẫn thì sao? Loại hoa văn hình thoi này đơn giản quá."

Thấy cậu nghiêm túc lựa chọn, Cố Ninh Viễn nghĩ ngợi rồi nói: "Tại sao anh lại quan tâm đến anh Tiêu như vậy? Tôi chưa từng thấy ai đi mua quà dỗ dành người ta mà vui vẻ như anh."

"Chà... Tôi không biết nữa." Vương Nhất Bác cầm nhẫn vàng bạc đeo thử trên tay, so sánh xem cái nào trông đẹp hơn: "Có lẽ là bởi vì anh ấy trông rất đẹp. Chỉ cần tưởng tượng anh ấy dùng thứ gì đó tôi mua, tôi cũng sẽ có cảm giác rất hài lòng."

Có lẽ đó là do hiệu ứng ánh sáng trong phòng, vẻ mặt của Vương Nhất Bác trông dịu dàng hơn khi cậu nói điều này.

Cố Ninh Viễn bĩu môi, thầm nghĩ may mà Lộ Tiểu Thiền không có ở đây, nếu không cô ấy có thể hét đủ để lật tung nóc phòng VIP.

"Chiếc nhẫn đó là phiên bản giới hạn. Nó có ba màu, và trông đẹp hơn khi xếp chồng lên nhau." Người hướng dẫn mua hàng kiểm tra lại và bước vào với một chiếc hộp màu đen. Anh ta mở nó ra và cho Vương Nhất Bác xem chiếc bên trong: "Cửa hàng chúng tôi chỉ còn set cuối cùng, anh nhìn xem."

"Chỉ cái này thôi." Vương Nhất Bác mỉm cười và nói với vẻ hài lòng: "Hai cái tôi đang đeo đây, nhưng tôi muốn lấy hai chiếc nhẫn giống nhau, một chiếc cỡ nhỏ hơn."

***

Có một số lớp đang làm bài kiểm tra thể chất trong sân chơi của trường. Bầu trời đầy mây và đường chạy 800 mét dường như ảm đạm hơn. Một số sinh viên chạy chăm chỉ trên đường đua, mặt đỏ bừng và họ dành thời gian nhìn lại để xem có bao nhiêu người phía sau mình, liệu họ có phải là người cuối cùng không.

"Tôi cũng giống họ khi còn đi học. Tôi không muốn đứng đầu, cũng không muốn đứng cuối lớp. Thật tốt khi đứng giữa." Phương Sơn ngồi trên khán đài và nhìn về phía đường băng phía xa. "Giống như chúng ta. Anh và anh trai của tôi đều giống nhau, sinh ra để đứng trên đỉnh núi, định mệnh là nhìn xuống đầu người khác."

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn Phương Sơn, không hiểu tại sao: "Anh kêu tôi tới đây để nói chuyện này?"

Giáo viên thể dục ra hiệu trên sân chơi và sinh viên bắt đầu lượt thứ hai từ vạch xuất phát.

"Tôi thật sự không thể thẳng thắn như giáo sư Tiêu, tôi luôn muốn khách sáo, xin lỗi." Phương Sơn cười, nhìn Tiêu Chiến, "Tôi đến đây để trả lời câu hỏi tối hôm qua anh hỏi tôi."

"Không cần trả lời." Sinh viên trên sân còn đang hăng say chạy, những người vừa chạy xong thì ngồi trên bãi cỏ thở không ra hơi. Tiêu Chiến chống cằm như đêm qua, "Tôi thật sự không quan tâm đến việc anh có biết hay không. Tình cảm của anh không phải việc của tôi. Tôi chỉ là không thể chịu đựng được anh giả vờ không biết và lợi dụng tình cảm Vương Nhất Bác dành cho anh."

"Phương Sơn, anh nên mừng vì bây giờ tôi đã ngoài ba mươi, và tôi đã trưởng thành, nếu không tôi đã đánh gục anh ngay trong toà nhà văn phòng."

Tiêu Chiến dùng giọng điệu nhạt nhẽo nhất để nói những lời thô bạo nhất.

"Lợi dụng?" Phương Sơn nín thở nói: "Anh không phải cũng dùng Vương Nhất Bác để mua nhà sao? Vương Nhất Bác không phải kết hôn với anh để kế thừa công ty sao? Đều giống nhau cả, chúng ta rõ ràng là cùng một loại người. Tại sao tự nhiên lại có thể buộc tội tôi như vậy?"

Sự chênh lệch tuổi tác tạo ra một lợi thế bẩm sinh. Tiêu Chiến nhìn Phương Sơn như chú hề nhảy đầm, giọng điệu càng thêm lãnh đạm: "Anh cho rằng Vương Nhất Bác kết hôn với tôi để kế thừa công ty?"

Phương Sơn hỏi ngược lại: "Không phải sao? Chẳng lẽ anh ấy không biết cha anh ấy dự định sau khi kết hôn sẽ chuyển nhượng vốn cổ phần sao?"

Tiêu Chiến đột nhiên muốn bật cười, nhưng anh kìm lại: "Anh nghĩ Vương Nhất Bác cũng sẽ giống như anh, tìm người kết hôn cũng chỉ vì tranh giành tài sản? Vậy thì sao anh không nghĩ đến, nếu chỉ vì điều đó, thì anh ngay từ đầu đã không thể nhận được những thứ vốn không thuộc về mình, và Vương Nhất Bác đã tình nguyện làm những gì cho anh? Còn lý do gì để Vương Nhất Bác phải ngu ngốc như vậy?"

"Tất nhiên, anh ấy đã cưới tôi vì một kẻ ngốc không coi anh ấy ra gì."

Tiêu Chiến quá lười để nói chuyện với Phương Sơn một lần nữa. Anh thà quay lại và sửa luận án của mình khi có thời gian rảnh. Khi sinh viên đầu tiên trên đường đua về địch, anh nói với Phương Sơn, "Tại sao anh không về hỏi mẹ anh nhỉ? Tại sao khi anh kết hôn thì anh ấy lại chuyển ra khỏi ngôi nhà cũ trong khi họ của anh ấy được viết lên trên đó?"

05

Đối diện với Chanel và Gucci, được ngăn cách bởi tấm kính hình bầu dục cực lớn, từ hình bầu dục nhìn xuống có thể thấy sân trượt băng ở tầng âm.

Vương Nhất Bác và Cố Ninh Viễn bước ra khỏi cửa hàng và đi một vòng quanh hình bầu dục. Tình cờ, cậu đang mặc chiếc áo khoác mà Tiêu Chiến đã tặng trước đó, vì vậy, cậu quyết định đến Gucci một lần nữa.

Bước tới cửa hàng, người hướng dẫn viên quen biết tình cờ đang phân loại ở quầy gần cửa. Anh ta nhìn thấy chiếc áo khoác mà Cố Ninh Viễn đang cầm, liền nói với Vương Nhất Bác, "Anh có muốn thêu một ít chữ cái không? Áo khoác này rất thích hợp để thuê tên, nhưng anh Tiêu từ chối."

Vương Nhất Bác không hiểu: "Chữ thêu?"

"Vâng, là áo khoác của anh." Người hướng dẫn mua hàng chỉ vào chiếc áo khoác lạc đà, cho Vương Nhất Bác xem một mẫu quảng cáo DIY từ Ipad: "Anh Tiêu lần trước đến chọn quần áo cho anh, chiếc áo khoác này có thêu chữ, anh ấy ban đầu nói muốn thêu, nhưng sau khi ra ngoài trả lời điện thoại lại không làm nữa."

Vương Nhất Bác từ ngoài cửa nhìn ra, đối diện với hình bầu dục rất lớn ở giữa, cảm thấy góc đối diện rất quen thuộc. Cậu chậm rãi bước ra ngoài, nhớ lại vài đoạn của cuộc trò chuyện rất lâu trong tâm trí.

"Cái đó... Vương Nhất Bác, anh có thích cái gì không..."

"Thích gì?"

"Chữ cái. Anh thích chữ cái nào nhất trong bảng chữ cái?

"Tôi chọn chữ F."

Hoá ra không phải là do từ chữ cái đoán ra được, mà khi cùng Phương Sơn đi mua sắm, Tiêu Chiến đã đứng đây.

Vương Nhất Bác nắm tay vịn, nhìn sân trượt băng bên dưới nói: "Kỳ lạ thật."

"Sao vậy?" Cố Ninh Viễn cầm áo khoác đi ra hỏi anh.

Một đứa trẻ vô tình ngã xuống sân trượt băng, khóc thét lên. Một đứa trẻ khác đưa cho nó một cây kẹo mút, những giọt nước mắt ngừng lại ngay lập tức.

Vương Nhất Bác nhìn đứa trẻ dưới lầu đang cười đến chảy nước mắt, nói: "Tôi đã lựa chọn rồi, tại sao anh ấy lại không thêu?"

Điện thoại trong túi quần rung lên, đó là cuộc gọi từ Phương Sơn.

(Tác giả OS: Bởi vì cậu chọn không đúng! Ngớ ngẩn hay không! Tiểu Vương luôn có chỉ số IQ âm trong tình yêu.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro