Chương 19: Lồng đèn là lồng đèn

Căn phòng riêng nhỏ trải chiếu tatami nằm sát sân chính của khách sạn. Khi trời tối, có thể nhìn thấy cách bài trí của sân. Trong sân trồng những cây anh đào, cây phong đỏ và cây hồng môn. Có một dòng suối trong vắt len lỏi qua những khóm cây, ánh trăng chiếu xuống, có cảm giác như lạc vào rừng.

Nơi này thích hợp nhất để tự tu luyện.

Một chiếc quần bơi nam bị ném lên trên chiếc bàn thấp trong phòng riêng trải chiếu tatami, phá vỡ cảm giác thần tiên do khách sạn suối nước nóng nhiều tiền tạo ra.

Tiêu Chiến và Cố Ninh Viễn cùng nhau rùng mình, nhưng Vương Nhất Bác vẫn bình thản tự rót cho mình một cốc nước.

Lộ Tiểu Thiền vẻ mặt hiếm khi có chút xấu hổ, người luôn làm cho người khác xấu hổ lại bắt đầu xấu hổ, có nghĩa là nhất định đã xảy ra chuyện rất xấu hổ rồi.

Cô ho khan một tiếng, nâng cằm hỏi: "Đây là của ai? Tự mình đứng lên!"

Tiêu Chiến do dự một chút, nhưng vẫn là nhặt quần bơi mặc vào: "Của mình."

"Của cậu? Cậu có bệnh hay sao mà mặc quần bơi đi tắm suối nước nóng? Cậu cho rằng đây là địa điểm tổ chức cuộc thi bơi mùa đông sao?" Lộ Tiểu Thiền tức giận đập bàn liền mấy cái: "Cậu đã nhìn thấy tất cả rồi, phải có trách nhiệm với mình."

Tiêu Chiến rời ghế về phía sau, "Mình đã kết hôn."

Cố Ninh Viễn sửa lại: "Kết hôn giả."

"..." Vào thời khắc mấu chốt khi đồng đội bán mình, Tiêu Chiến trừng mắt nhìn anh ta và tiếp tục trốn tránh: "Cái này... Mình là gay. Mình không thể chịu trách nhiệm với cậu được. Cậu giống như chị em gái của mình vậy..."

""Em gái cậu là ai vậy?" Lộ Tiểu Thiền đổi câu hỏi với vẻ mặt kinh tởm.

Cô vừa nhìn sang Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến liền nói: "Cậu ấy không nhìn thấy gì."

Vương Nhất Bác uống cạn cốc nước và nhàn nhạt nói thêm: "Và tôi cũng là gay."

Chết tiệt, khi Anti-Gay League mời cô tham gia nhóm, đáng lẽ cô không nên từ chối mới phải.

Lộ Tiểu Thiền sắc mặt tối sầm lại: "... Trong phòng này không có người thích nữ nhân sao?"

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhìn nhau, và họ cùng nhìn Cố Ninh Viễn, người đang cố thu mình ngồi ở rìa.

Nhớ lại những gì Lộ Tiểu Thiền đã nói sau khi đi tiểu lúc chiều, Cố Ninh Viễn bất đắc dĩ nói: "Giám đốc Lộ... cô ấy là loại phụ nữ gì vậy?"

01

Vì chiến sự trong phòng riêng quá dã man, Tiêu Chiến đã kéo Vương Nhất Bác ra khỏi phòng và quyết định đi ăn ở một nơi khác.

Ngoài những món ăn Nhật Bản cần đặt trước, còn có một cửa hàng chim quay Omakase (Là loại nhà hàng mà thực đơn cho khách do đầu bếp hoàn toàn quyết định) trên tầng hai của khách sạn. Vốn dĩ loại nhà hàng này cần phải đặt trước, nhưng vì Tiêu Chiến chưa từng có cơ hội nếm thử món omakase chính hiệu, nên lôi kéo Vương Nhất Bác hỏi bằng được. May mắn, có người tạm thời huỷ bỏ suất ăn tối dành cho hai người.

Khu vực nấu ăn được mở rộng, hai chỗ trống cuối cùng nằm ngay đối diện với bàn nấu ăn chính.

Các món omakase đều là thực đơn do đầu bếp thiết lập dựa trên nguyên liệu theo mùa, thực đơn có thể thay đổi bất cứ lúc nào, tương tự như mở hộp thần kỳ. Tiêu Chiến nhìn lướt qua thực đơn trong ngày trên ghế, và cảm thấy không hiểu một cái tên.

"Lồng đèn là gì?"

"Khụ khụ khụ..." Vương Nhất Bác ho khan mấy tiếng liên tiếp, đám người xung quanh đều tò mò nhìn sang.

"Thôi... không vấn đề gì đâu. Ăn thì biết." Không biết giải thích thế nào, Vương Nhất Bác đành phải chiếu lệ. Người phục vụ mang đến một đĩa các ly rượu nhiều màu sắc, nói rằng rượu sake trong cửa hàng có thể uống không giới hạn, và mời họ chọn một ly.

Tiêu Chiến có thể uống bia, nhưng chưa bao giờ uống rượu sake. Anh đang định mở miệng từ chối thì đã thấy Vương Nhất Bác lấy hai ly trên khay, tự nhiên đưa cho anh một ly.

Tiêu Chiến dù sao cũng đã 30 tuổi, về mặt sĩ diện, anh vẫn chưa thể mở miệng giải thích về tửu lượng của mình.

Anh ôm đầu chờ món khai vị, nhớ lại những chuyện từ thời du học cách đây rất lâu. Vào thời điểm đó, để theo đuổi anh, Trương Trí Hoài đã thuê một cửa hàng bán đồ ăn Nhật Bản cần phải đặt trước hai tháng, chỉ để cùng anh dùng bữa tối. Tiêu Chiến sợ đến mức mấy ngày không ra khỏi nhà, ở trong căn hộ của mình viết luận án. Vào ngày thứ ba, khi thực sự cần ra ngoài để đổ rác, anh đi xuống lầu với túi rác trong tay.

Ngay khi bước xuống, anh thấy Trương Trí Hoài đang ngồi trong xe hơi ở ven đường và đợi anh suốt ba ngày.

Chờ đến mức râu ria mọc dài, người phờ phạc. Anh ấy hỏi Tiêu Chiến có thể cho anh ấy một cơ hội không? Anh ấy chỉ muốn cùng nhau dùng bữa tối. Tiêu Chiến đã độc thân nhiều năm như vậy nên không tránh khỏi xúc động, hỏi anh ấy tại sao phải cùng ăn với mình.

Trương Trí Hoài giống như bị nam thần trong các bộ phim truyền hình thần tượng nhập vào, thâm tình nói: "Bởi vì anh thích em."

Bây giờ nghĩ lại, đoạn tình cảm đó có rất nhiều tiếc nuối. Tiêu Chiến có lẽ không bao giờ có thể yêu một người bền bỉ và trọn vẹn như Trương Trí Hoài, nhưng bản thân Trương Trí Hoài bây giờ cũng không thể yêu anh như ngày đó nữa.

Nghĩ theo cách này, Vương Nhất Bác lý trí hơn rất nhiều khi cậu cũng đang ở độ tuổi đôi mươi. Cậu cũng thua nhiều hơn Trương Trí Hoài, nhưng thuộc kiểu thua thiệt trong im lặng.

Món khai vị là thạch trứng cá đối ngâm giấm. Tiêu Chiến vẫn còn bị phân tâm khi món ăn được mang ra phục vụ. Vương Nhất Bác hỏi anh đang nghĩ gì, và anh thản nhiên trả lời rằng anh đang nghĩ đến Trương Trí Hoài.

Bàn tay cầm đũa của Vương Nhất Bác dừng lại một hồi, lẳng lặng nhìn anh: "Anh nghĩ đến anh ta làm cái gì?"

"Không làm gì, chỉ nghĩ thôi." Tiêu Chiến gắp một miếng trứng cá đối đưa vào miệng. Trứng cá đối rất thơm, thạch giấm được làm bằng bưởi, rất thanh mát.

"Ừm." Vương Nhất Bác nhấp một ngụm rượu sake, nói một cách thờ ơ: "Anh thực sự có thể làm điều gì đó nếu anh muốn thư giãn với một người đã mất đi tình yêu của anh ta, thậm chí nghĩ về những người đàn ông khác."

"Em là có ý gì?" Tiêu Chiến cảm giác bị Vương Nhất Bác chế nhạo, có chút sững sờ, bực tức đáp: "Em đi ra ngoài hỏi xem có ai đi cùng chồng mình mà làm như thế không?"

"Oa, anh cũng biết anh là chồng em cơ đấy? Vậy mà anh còn ngồi ở chỗ này nghĩ đến nam nhân khác?"

"Thật là buồn cười đấy Vương Nhất Bác. Chúng ta là chồng chồng thật sao? Là anh làm gì có lỗi với em sao? Chúng ta là gì của nhau?"

"Anh chỉ đang gây rắc rối mà không có lý do."

"Không phải lúc trước em nói không cần hợp tình hợp lý trong mọi chuyện sao?"

Hai cô gái ngồi ghế bên cạnh vừa ăn hai miếng gan gà sống, vừa uống rượu buôn chuyện: "Nghe thấy quan hệ của hai anh chàng đẹp trai bên cạnh là gì không? Sao tôi nghe không hiểu gì cả?"

"Tôi không biết. Sao cậu không đến nhóm liên minh chống đồng tính mà hỏi?"

Cô gái bên kia ngạc nhiên: "Tại sao lại tham gia nhóm như vậy?"

"Ồ, cậu không hiểu rồi. Họ phàn nàn về tất cả những chàng trai đồng tính trong nhóm mỗi ngày. Cũng thú vị lắm. Gần đây, họ phàn nàn về một cặp ngôi sao nam hàng đầu, và bí mật chọc phá tình yêu của họ. Cậu có muốn tôi thêm cậu vào nhóm không?"

02

Mặc dù thực đơn được tuỳ chỉnh bởi đầu bếp, nhưng thực sự là Tiêu Chiến đã thử mỗi món một chút sau khi một nửa số món ăn được mang ra.

Lươn rang muối, lươn có vị thanh thanh; thịt ba chỉ cuộn cà chua, thịt ba chỉ nướng kẹp cà chua chua ngọt, thanh mát, không dầu mỡ; lưỡi bò nướng thơm, mịn; thịt ô mai chấm vừng trắng; thịt gà; thịt hàu giòn và ngon ngọt; cánh gà được khử trùng trước để có thể ăn được trực tiếp...

Hầu như không có món nào giống món nào. Tiêu Chiến ăn đến tâm đắc, nhưng không tránh khỏi khô miệng.

Anh muốn uống nước, nhưng lại xấu hổ khi có rượu sake trong tay.

Lý do tại sao loại rượu này được gọi là sake, vì như tên gọi của nó, nó có một vị thanh rất nhẹ. Tiêu Chiến do dự một lúc nhưng vẫn cầm lên và nếm thử.

Vào miệng là cảm giác rất ngọt và hơi chua nhẹ, không cay như tưởng tượng mà thoang thoảng hương trái cây.

Thật là ngon. Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn chén rượu, uống một hơi cạn sạch, lại tự mình rót đầy lại.

Vương Nhất Bác đang cau mày nhìn đống nấm đông cô nướng trước mắt. Cậu thực sự không thích món này nên quyết định ném sang cho Tiêu Chiến.

"Anh phát hiện ra em cũng kén ăn. Thế mà trước đây em nói cái gì cũng có thể ăn." Tiêu Chiến nhìn cậu nói đùa, "Đúng vậy. Ở tuổi của em, đã đến lúc phải phân biệt thích và không thích rồi."

Vương Nhất Bác tự giễu cười: "Ở tuổi của mình, em đã làm rất nhiều việc không nên làm."

"Nhưng anh chưa làm được nhiều việc anh phải làm." Tiêu Chiến nhấp thêm một ngụm rượu sake, "Thực ra, em có thể ích kỷ một chút, chơi nếu em muốn chơi, và yêu nếu em muốn yêu. Thời điểm anh bằng tuổi em, anh chỉ muốn đi du học, vì vậy anh đã đi ra ngoài."

"Anh luôn cảm thấy rằng mỗi người đều có những đặc quyền riêng ở các độ tuổi khác nhau. Khi em còn nhỏ, em có thể tuỳ hứng, sẽ luôn có người lớn hơn dọn dẹp đống bừa bộn cho em; khi em ở độ tuổi đôi mươi, em có thể có chính kiến của bản thân, sẽ có luôn có người ủng hộ và khen ngợi. Khi em còn trẻ, em nên thế này, nhưng khi em ba mươi, em có thể chọn trưởng thành, và sẽ luôn có người nói rằng em đã trưởng thành hơn rất nhiều và trở nên ổn định hơn."

"Vì vậy, đừng nghĩ đến việc trưởng thành nhanh chóng khi em còn ở tuổi vị thành niên, và gánh vác trách nhiệm của tuổi ba mươi khi em mới ở độ tuổi hai mươi. Không có gì sai khi tuân theo các quy tắc. Hãy từ từ, bước từng bước một và tốc độ của cuộc sống sẽ không quá nhanh. Mỗi ngày trôi qua đều rất quan trọng."

Tiêu Chiến đã luôn nghĩ theo cách này từ khi còn rất nhỏ. Anh không vội lớn lên, cũng không vội trưởng thành. Thời gian giống như một cánh quạt vận tốc không đổi, không cần lo lắng về điều đó, rồi nó sẽ thúc đẩy bạn tiến lên.

Theo thời gian, chúng ta sẽ thấy rằng mọi thứ đang phát triển từng bước mà việc cưỡng cầu khó có thể đạt được.

Vương Nhất Bác nhìn anh, muốn nói rất nhiều nhưng lại không biết nói gì, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nói đùa: "Tiêu Chiến, anh có thể xuất bản một cuốn sách. Chỉ cần đưa ảnh bìa là hình của anh, doanh số bán hàng nhất định sẽ đạt mức khủng trong ngành."

"Nói như vậy, làm sao em biết được là lời nói của anh hay vẻ mặt của anh khiến người ta cảm động?" Tiêu Chiến nói với vẻ bất mãn sau khi nhận thêm một ly rượu sake.

Vương Nhất Bác mỉm cười: "Cả hai."

03

Cuối cùng, lồng đèn nướng sốt mà Tiêu Chiến chờ đợi đã xuất hiện.

Cái gọi là lồng đèn thực chất là trứng gà mái chưa trưởng thành gắn với noãn của nó, được nướng với gan gà và lòng gà dưới dạng nước sốt, đây là món xiên đặc biệt trong các nhà hàng chim quay cao cấp. Món nướng này là một thử thách về sự khéo léo của người thợ. Nếu nhiệt độ nướng lớn hơn một chút thì tế bào trứng sẽ bị vỡ ra, còn nếu thấp hơn một chút thì sẽ bị nhờn.

Vương Nhất Bác thực ra không có hứng thú với loại đồ ăn này, nhưng cậu đã đến rất nhiều nhà hàng cao cấp từ khi còn nhỏ, và khả năng quan sát đồ ăn bằng mắt thường của cậu đã được rèn luyện từ lâu. Chỉ nhìn màu sắc của lồng đèn, cậu đã biết hương vị của món ăn này rất tuyệt.

Cho nên cậu không lập tức gắp ăn. Cậu nghĩ Tiêu Chiến thích ăn, cũng có thể để cho anh xiên nướng lồng đèn này.

Chậc, Vương Nhất Bác thực sự là một người đàn ông tốt bụng, dịu dàng và chu đáo.

Nhà máy sản xuất cảm xúc bên trong của Vương Nhất Bác bắt đầu hoạt động trở lại, và cậu cảm thấy hơi tự mãn.

Lúc này, Tiêu Chiến đang ngồi bên cạnh mới ngơ ra, bối rối nhìn lồng đèn trước mặt: "Cái này..."

Vương Nhất Bác cười: "Tiêu Chiến, nếu anh thích..."

"Sao trông nó giống tinh hoàn vậy?"

Nụ cười của Vương Nhất Bác đóng băng trên mặt: "..."

Nhà máy cảm xúc lại nghỉ làm sớm, nói rằng cậu đã bận tâm vô ích.

Một giây tiếp theo, Vương Nhất Bác trực tiếp che miệng Tiêu Chiến: "Ở nơi công cộng, Tiêu Chiến, chú ý ảnh hưởng."

"*%#+$$&%" Tiêu Chiến nhặt một xiên lồng đèn lên và cố gắng hết sức để nói, nhưng vì đang bị che miệng nên không thể nghe thấy anh đang nói cái gì, vì vậy chỉ có thể nghe được những âm thanh ngập ngừng.

Mùi rượu đã phả vào mặt, Vương Nhất Bác cảm thấy lòng bàn tay nóng ran. Tiêu Chiến là một người uống rượu tồi đến mức có thể say ngay cả khi anh uống rượu sake?

Bây giờ ngay cả các khán giả phía sau sân khấu cũng đổ dồn ánh mắt về phía họ, Vương Nhất Bác lúng túng cười: "Chắc anh ấy uống nhiều quá."

"Anh không uống quá nhiều." Tiêu Chiến kéo tay Vương Nhất Bác, giơ lồng đèn lên nói: "Đây không phải là kê gà trong truyền thuyết sao?"

"..." Vương Nhất Bác nhéo nhéo khoé mày vẻ mặt đau khổ, trầm giọng nói: "Anh thật là ngu ngốc."

Không để ý đến những ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh, Tiêu Chiến vẫn nhìn chằm chằm vào một chiếc lồng đèn nói: "Con gà nhỏ như vậy mà lại có kê lớn như vậy, chẳng trách cả đời gà mái chỉ có một ổ."

Tại quầy lễ tân nơi có hơn chục thực khách đang dùng bữa, Tiêu Chiến là nhân vật chính rất xứng đáng.

"Chuyện này... chuyện này hoàn toàn không phải như anh nghĩ." Vương Nhất Bác bước tới nắm lấy cánh tay của Tiêu Chiến, cố gắng kéo anh đi trước, "Về rồi em từ từ giải thích cho anh hiểu."

Nhưng tay cậu trực tiếp bị Tiêu Chiến giật ra. Anh nâng đũa lên, trịnh trọng nói: "Theo kinh nghiệm đã chứng minh được, chỉ cần thứ này có thể trào ra chất lỏng, hẳn là tinh dịch của một con gà."

Người anh cả vừa ngồi trở lại ghế đẩu lại cười lăn quay ra đất một lần nữa.

Đã quá muộn để nói chuyện, Tiêu Chiến nhanh chóng chọc đầu đũa vào tế bào trứng, nhưng Vương Nhất Bác không ngăn cản nữa, bất lực nhìn chất lỏng màu vàng trứng bắn tung toé ra xung quanh.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm đống hỗn độn trên đĩa, gãi gãi mặt: "Vậy tinh dịch của gà có màu vàng à?"

Vương Nhất Bác: "..."

Giữa tiếng cười vui vẻ của mọi người trong nhà hàng, Vương Nhất Bác đã bế Tiêu Chiến và bỏ chạy mà không hề nghĩ ngợi gì.

Chuyến đi giải sầu là cái quái gì vậy? Cậu sẽ không bao giờ dám đến đây nữa!

04

Sau khi bốn người đến khách sạn cũng không phân chia phòng. Lộ Tiểu Thiền là người keo kiệt như vậy, đương nhiên không thể đặt trước bốn phòng. Vương Nhất Bác một tay Tiêu Chiến, người đã say, tay kia quẹt thẻ chìa khoá vào cửa phòng.

Khi cậu đứng ở giữa phòng, nhìn thấy Lộ Tiểu Thiền và Cố Ninh Viễn nằm trên giường lớn trong phòng, cả người cũng say khướt, thật sự muốn chửi thề.

Mạch máu trên cổ nhảy dựng, Vương Nhất Bác cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc: "Tiêu Chiến, thẻ phòng của anh đâu?"

Tiêu Chiến nghiêng người như không còn xương, không khác gì xâu chuỗi cánh gà đã khử trùng trong bữa tối. Lúc này, anh dựa vào Vương Nhất Bác, rất lễ phép nói: "Trong túi quần anh."

"..." Vương Nhất Bác sắp ngất đi. Cậu kêu Tiêu Chiến đứng dựa vào tường, ngồi xổm xuống nhìn qua túi quần.

Tiêu Chiến chóng mặt đứng không nổi, một lúc sau anh lại nghiêng người về phía trước, Vương Nhất Bác không tiện ngồi xổm, đành phải giữ chặt đũng quần anh tiếp tục lục túi.

"Ai mà ồn ào như vậy?"

Lộ Tiểu Thiền đang nằm trên giường sững sờ tỉnh dậy, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ngồi xổm trước háng Tiêu Chiến, trên tay cầm thứ gì đó.

Vương Nhất Bác vừa giơ thẻ phòng ra, ngơ ngác nhìn cô: "Không phải như cô nghĩ đâu."

Lộ Tiểu Thiền vẫn mơ màng lẩm bẩm: "Hẳn là ảo giác. Làm gì có kẻ ngốc nào không khoá cửa mà dám làm nơi đó?"

Vương Nhất Bác nghẹn ngào, niềm tự hào bao nhiêu năm của ông chủ bị chà đạp, kéo Tiêu Chiến ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

Phòng của Tiêu Chiến ở cuối hành lang. Vương Nhất Bác ôn anh từ từ di chuyển đến đó. Tiêu Chiến dựa vào người cậu, tóc tai rối bời, cổ có chút ngứa ngáy.. Mùi trà thoang thoảng ngoài hành lang đã làm tan đi phần nào hơi rượu. Vương Nhất Bác không ngờ vài ly rượu sake lại có thể khiến Tiêu Chiến say sưa như thế này. Không ngờ một vài ly rượu sake lại có thể khiến Tiêu Chiến say như điếu đổ.

Như thể nghe thấy lời vu khống của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến gọi tên cậu:

"Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác bất lực trả lời, "Em ở đây."

Tiêu Chiến lại gọi: "Vương Nhất Bác."

"Em ở đây."

Tiêu Chiến đã say, lời nói cũng nhớp nháp, giơ tay chọc vào ngực trái của Vương Nhất Bác: "Mau sắp xếp tâm tình lộn xộn lại đi."

Vương Nhất Bác sững sờ: "Anh làm sao vậy?"

Bỏ qua câu hỏi của cậu, Tiêu Chiến gọi tên cậu lần thứ ba: "Vương Nhất Bác."

Vâng, quay lại một lần nữa.

Ngay khi Vương Nhất Bác định nói rằng cậu vẫn đang ở đây, lại nghe thấy Tiêu Chiến đang dựa vào mình, giọng anh như bị bóp nghẹt:

"Em có thích anh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro