Chương 23: Thái hậu và Psyche
Có rất nhiều nhà hàng ẩm thực gần công ty của Vương Nhất Bác, từ ẩm thực Giang Nam, Vân Nam cho đến ẩm thực Đông Bắc. Có một nhà hàng Mỹ ở ven sông, món ăn đặc trưng ở đây là bánh pizza bolognese của Ý, cuộn xúc xích pho mát phủ khoai tây và thịt xông khói. Phần phomat rất nhiều có thể kéo dài thành sợi.
Phương Sơn thích ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài và ăn pizza. Lần đầu tiên anh ta phát hiện ra nhà hàng này đã giới thiệu nó cho Vương Nhất Bác. Sau đó, Vương Nhất Bác đã trở thành thành viên vàng của nhà hàng này nên không cần đặt chỗ trước.
Họ đã biết nhau nhiều năm, và Phương Sơn biết tận hưởng cuộc sống hơn Vương Nhất Bác về mọi mặt.
Vương Nhất Bác vốn nghĩ rằng Phương Sơn không quan tâm đến nhiều thứ, nhưng anh ta chỉ là giả vờ không quan tâm. Một khi nhận thức được hình thành trong nhiều năm bị phá vỡ, sẽ dẫn đến tình trạng một bên né tránh đối mặt với nó trong một khoảng thời gian ngắn.
Chiếc bánh pizza vừa làm đã được dọn lên bàn, cách đó không xa có một chiếc tàu di lịch chạy ngang sông. Vương Nhất Bác im lặng vài giây, sau cùng vẫn hỏi người bên kia, "Tìm anh có việc gì vậy?"
"Không có việc thì không thể tìm anh sao?"
Phương Sơn vẫn rất sợ lạnh, vì vậy bên cạnh anh ta có một chiếc áo khoác rất dày vắt trên thành ghế, bên trong mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen. Khoé mắt bên phải của anh ta sáng lên một màu lục lam nhạt. Không thể phủ nhận rằng Phương Sơn quả thật rất đẹp trai, nhưng không biết từ bao giờ trong đôi mắt lại toàn u ám.
Từ trận tuyết đầu tiên đến mùa đông sâu thẳm, chúng đã trở nên khác trước.
Vương Nhất Bác không biết nên nói gì, cầm bình nước nóng trước mặt lên tự rót cho mình một cốc: "Cha rất đau đầu vì chuyện ly hôn của em, cha nói không thuyết phục được em. Anh cũng không muốn thuyết phục em, nhưng anh nghĩ không cần thiết phải làm như vậy."
Anh từng nói với Phương Sơn về con người Giang Hiểu Hoa, nhưng anh ta nói rằng vì yêu nên không quan tâm đến chuyện này, bây giờ lại dùng chính lý do này để ly hôn với cô ấy.
"Em đã biết cô ấy là người như thế nào sớm hơn anh. Lúc đó em đã nói dối anh. Em chưa từng có tình cảm với cô ấy." Nghĩ lại những việc trước đây, vẻ mặt của Phương Sơn tối sầm lại.
"Vậy thì tại sao em..."
"Để lấy cổ phần sớm hơn." Phương Sơn cắt ngang câu hỏi của anh và nói thẳng: "Vì cha hứa sẽ chia cổ phần cho em, nên ngày nào em cũng không thể ngủ ngon được vì sợ rằng nếu kéo dài thời gian, anh sẽ hối hận."
Đôi môi anh ta có chút tái nhợt, dường như đã lâu không được nghỉ ngơi tốt, khi nói lời này, Phương Sơn còn khẽ cười một tiếng: "Giang Hiểu Hoa nói đúng. Em vẫn luôn kém cỏi. Trong mắt em, không có người hay cảm xúc nào có thể tin tưởng. Em chỉ có thể cảm thấy thanh thản khi nắm giữ chúng trong tay."
Ngay cả bây giờ, Phương Sơn cũng không cảm thấy mình có gì không ổn, ngược lại còn thấy nhẹ nhõm hơn. Sống trong vỏ bọc đạo đức giả quá lâu rồi, bị bóc trần cũng là một loại giải thoát.
Có thể cười khi muốn cười, khóc khi muốn khóc. Đây là một nguyên tắc mà trẻ mẫu giáo nào cũng hiểu, thế nhưng phải đến tận bây giờ anh ta mới hiểu được.
Vương Nhất Bác đặt ly nước xuống, nhiệt độ trong lòng bàn tay giảm xuống rất nhanh, thở dài hỏi: "Sao đột nhiên lại muốn ly hôn?"
Ở phía đối diện, Phương Sơn tự mình cắt một miếng pizza, nhìn cảnh sông nước ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn lấp lánh phía tây, chợt thở phào nhẹ nhõm: "Bởi vì anh quá ngây thơ, cho nên em không muốn lừa dối anh nữa."
Đôi mắt Vương Nhất Bác khẽ nhúc nhích, nhưng không nói gì.
"Có vẻ như ngay từ khi gặp anh, em đã suy nghĩ xem mình có thể nhận được cái gì từ anh. Em nói gì anh cũng tin, cảm giác này thật là mệt." Chiếc bánh pizza vẫn bốc hơi nóng trên đĩa sứ trắng. Phương Sơn cúi đầu xuống, cảm nhận độ nóng của thức ăn trên má mình. Anh ta không dám nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, vì vậy cúi đầu nói: "Nhưng em không cảm thấy mình sai. Nếu làm lại lần nữa, em vẫn sẽ lựa chọn như vậy."
Môi trường sống khác nhau, lập trường đối nhân xử thế cũng khác. Người giàu có thể bỏ qua chút tiền, nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể bỏ qua.
"Tiểu Sơn..."
Im lặng một hồi, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng lên tiếng. Kể từ lần đập tan mọi chuyện trong nhà cũ, anh chưa bao giờ gọi Phương Sơn như vậy nữa. Lông mi của người đối diện run lên, cúi đầu không nhúc nhích.
"Ngày còn nhỏ, khi tỉnh dậy trong phòng bệnh thấy em khóc, lúc đó anh cảm thấy thật ấm lòng. Điều đó khiến anh hiểu rằng không phải chỉ có những người ruột thịt mới lo lắng cho nhau. Anh không giỏi giao tiếp xã hội, nhưng anh luôn cảm ơn sự đồng hành của em, dù là vì lý do gì." Nói đến đây, Vương Nhất Bác dừng lại, nhấn mạnh một cách chân thành, "Trước đây anh thực sự không tôn trọng em và mẹ của em. Anh xin lỗi."
Vương Nhất Bác lại cầm cốc nước lên, nhấp một ngụm: "Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là do anh quá ghen tị với em. Em có một người mẹ yêu em nhiều như vậy, cho dù những mảnh vỡ rơi từ lầu hai xuống, bà ấy cũng không ngại ngần đứng trước mặt bảo vệ em."
"Nhìn xem, anh cũng ghen tị với em đấy. Em thật ra có rất nhiều."
Phương Sơn vẫn cúi đầu không nói chuyện. Vương Nhất Bác lấy vài tờ giấy đưa cho anh ta: "Đừng khóc, bánh pizza mặn quá ăn sẽ không ngon."
Ánh chiều tà hắt nhẹ trên mặt sông, chẳng mấy chốc bầu trời chìm trong bóng tối, đón chờ bình minh lần nữa.
01
Dịp lễ Giáng sinh và Tết Dương lịch đang đến gần, lãnh đạo một số trường trong Đại học F quyết định tổ chức một bữa tiệc sôi động. Sau khi bàn bạc kĩ càng, họ vỗ mông bỏ đi, để lại những người khác gánh chịu hậu quả.
Khoa nào cũng phải dàn dựng chương trình để đảm bảo độ dài của chương trình, vì tỉ lệ trai xinh gái đẹo cao, nhiệm vụ của trường nghệ thuật đặc biệt nặng nề. Đang là giai đoạn ôn tập cuối kỳ, thời gian đã vắt kiệt như bọt biển, lại thêm nhiệm vụ này khiến mọi người đều ức chế.
Tiêu Chiến cũng cảm thấy có chút quá đáng, nhưng anh vẫn đang trong thời kì công khai danh sách, nếu cứ thấp thỏm phản đối cũng không dễ dàng, đành phải cùng sinh viên thảo luận, sắp xếp một vở kịch xen kẽ với bài tập trước đó. Tất cả đều được làm sẵn, không cần mất thời gian làm đạo cụ, tiết kiệm được thời gian và công sức.
Những ngày này, Lộ Tiểu Thiền không phải là người duy nhất đọc tiểu thuyết rác, một vài nữ sinh trong lớp cũng có thể tạo nên một bộ phim tình cảm tay ba trong hai tiếng đồng hồ. Đó là kịch bản về thần tình yêu mê mẩn các trò chơi trên điện thoại di động, thị lực bị giảm sút và bắn nhầm người khác khi bắn tên. Cuối cùng, thần tình yêu buộc phải xuống trần gian, kéo mũi tên và sợi chỉ đỏ một lần nữa để mọi thứ trở lại đúng hướng.
Sự kết hợp giữa văn học phương Đông và phương Tây trong vở diễn này không chỉ đề cao sự xuất sắc của các vị thần mà còn phê phán hành vi nghiện game của những người trẻ đương thời.
Tiêu Chiến đọc kịch bản trong phòng tập với vẻ mặt đau khổ, muốn ngay lập tức gạch tên mình khỏi cột người hướng dẫn.
Tiểu Bạch đảm nhận vai Cupid, vị thần tình yêu, với đôi cánh cơ khí của mình, lắc lư đến bên Tiêu Chiến với đôi cánh trên lưng, ngăn cản ý định bỏ chạy của anh.
Để phù hợp với vai diễn, cô đã đeo một cặp kính gọng đen với tròng kính dày. Tiểu Bạch đẩy chiếc kính trên sống mũi và nói với Tiêu Chiến, "Thầy Tiêu, thầy có thể giúp em một việc được không?"
"Em muốn cái gì?"
"Chỉ là... Em muốn tiền bối La Nghiên đóng vai Psyche, được không?"
"Để La Nghiên đóng vai vợ của em?" Bởi vì nghiên cứu sinh tiến sĩ không phải tham gia những nhiệm vụ chỉ dành cho sinh viên chưa tốt nghiệp, nên Tiêu Chiến không ngờ Tiểu Bạch lại đưa ra yêu cầu như vậy. Anh sững sờ trước khi phản ứng: "Ah, em sẽ không..."
"Suỵt." Tiểu Bạch ra hiệu về phía anh, nhìn trái và phải, các bạn trong lớp đang tập dợt sôi nổi, không ai để ý đến cô. Tiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm, hai má hơi ửng hồng: "Không có lời thoại, trưởng đoàn kêu em tự tìm người đóng cùng, em đương nhiên muốn tìm người mà em thích."
Người trẻ tuổi khi nói chuyện yêu đương đều thẳng thắn và trong sáng. Tiêu Chiến cho rằng đây là chuyện tốt, không khỏi mỉm cười: "Được rồi, em cũng nên nghĩ đến chuyện nghiên cứu sinh trước khi tham gia kì thi vào cao học."
"Nếu được, em sẽ có động lực để tham gia kì thi mà."
Tiểu Bạch không khách sáo, vừa nói xong liền bị trưởng đoàn gọi lên diễn tập, trước khi đi còn bắt Tiêu Chiến hứa hẹn giúp cô liên lạc với La Nghiên.
Tiêu Chiến tự nhiên đáp ứng.
02
Hôm sau là ngày nghỉ, Tiêu Chiến ngủ đến gần trưa mới dậy, tắm rửa xong liền nhớ tới lời hứa ngày hôm qua. Anh trở lại giường, lục tung điện thoại tìm thông tin liên lạc của La Nghiên.
Tiêu Chiến là một đại diện điển hình không thể làm hai việc cùng một lúc, càng tập trung thì càng không nghe thấy thế giới bên ngoài. Vương Nhất Bác đã gọi anh nhiều lần trong phòng khách nhưng không nhận được phản hồi, vì vậy cậu đã đi đến cửa phòng ngủ tìm Tiêu Chiến.
Ngay khi cậu định gọi tên anh lần nữa, đã thấy Tiêu Chiến đang cầm điện thoại quay lưng lại với mình.
Anh ấy vội gọi cho ai ngay khi vừa thức dậy chứ?
Tiêu Chiến nằm trên giường, đưa điện thoại lên tai: "La Nghiên, thật xin lỗi đã làm phiền em."
Vương Nhất Bác đang đứng dựa vào khung cửa bị xốc lên, đứng thẳng người nhíu mày, nhìn chằm chằm bóng lưng của Tiêu Chiến.
Anh ấy ngay cả khi tỉnh dậy cũng không chào hỏi cậu, vậy mà lại đi liên lạc với La Nghiên trước?
Tiêu Chiến, người không biết chuyện gì đang xảy ra, tiếp tục nói với đầu dây bên kia: "Đúng vậy, chúng tôi dự định sắp xếp một vở kịch và biểu diễn nó trong bữa tiệc cuối năm. Có một vai diễn thực sự phù hợp với em. Đó là vai diễn mà đến thần Vệ nữ cũng phải ghen tị. Tôi muốn mời em đến đóng vai khách mời."
Sắc mặt Vương Nhất Bác tối sầm lại, đảo mắt nhìn Tiêu Chiến.
Xét về ngoại hình của La Nghiên, thực sự không quá tệ. Nhưng Venus liệu có bị sặc vì ăn quá nhiều bánh bao hấp dưa chua không? Thay vì ghen tị với La Nghiên, thần Venus cũng có thể ghen tị với Vương Nhất Bác, người có quê gốc Hà Nam, và cũng là giáo thảo của trường trong những ngày còn đi học.
"Đương nhiên là em thích hợp. Thầy thấy em rất đẹp trai mà."
Trong giây tiếp theo, một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt Vương Nhất Bác, làm lòng cậu lạnh đi một nửa.
Chết tiệt, như người ta vẫn nói, không có gì tiền không thể giải quyết được, nếu có, nghĩa là tiền không đủ.
Vương Nhất Bác xoay người tìm điện thoại, thần thái quyết liệt như muốn đến Thiên An Môn để giương cao lá quốc kỳ.
Khi cuộc gọi kết thúc, Tiêu Chiến bước ra khỏi cửa phòng ngủ, định hỏi Vương Nhất Bác ăn gì trưa nay và có muốn đi cùng nhau không. Quay đi quay lại không thấy ai, anh mơ hồ nghe thấy giọng ai đó nói chuyện ngoài ban công.
Tiêu Chiến bước tới, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang quấn một chiếc áo khoác trong thời tiết lạnh giá, rùng mình khi nói với đầu dây bên kia, "Nó không phải của Nhà hát Quốc gia, không phải là vở nhạc kịch Broadway, chỉ là một sân khấu trong khuôn viên trường đại học. Giúp tôi tìm cách chèn quảng cáo."
Tiêu Chiến: "..."
Không phải lại bắt đầu hoạt động như một kẻ ngu ngốc chứ?
"Làm sao?" Vương Nhất Bác tự tin nói: "Mang tiền vào nhóm, anh hiểu không? Tôi muốn đóng một vai, loại mà có vẻ oai phong hơn cả Kim Tinh ấy."
Tiêu Chiến: "..."
Hoá ra không phải giả vờ là tên ngốc.
***
Đầu tuần mới, đám đông bên ngoài phòng tập có thêm Lộ Tiểu Thiền đến chung vui sau khi xem tiến độ dự án.
Tiêu Chiến mang cho cô một cốc nước nóng. Hai người ngồi xếp bằng ở rìa phòng tập. Các sinh viên trong lớp đang hăng say chuẩn bị, những câu thoại đầy nhiệt huyết vang lên khắp phòng tập.
"Vấn đề này có thể giải quyết bằng các phương pháp của phương Tây, không đến lượt thần của phương Đông can thiệp vào! Cầu các vị thần phù hộ, Amen."
"Có bắn tên vào mông cũng không làm được. Phương Tây thì có giải pháp gì? Đừng có nói bậy, nhanh lên, đứng vào chỗ mát đi."
"Cái gì mà mông?"
"Amen là gì?"
"..."
Lộ Tiểu Thiền sắp phá lên cười, thân thể run lên không tự chủ được lấy điện thoại di động ra quay video, vừa quay vừa nói: "Tiêu Chiến, cậu thật là ngu ngốc. Sao cậu có thể viết ra loại kịch bản thô tục như vậy.... Còn nhân vật của Vương tổng, cậu tìm ở đâu ra thế?"
Tiêu Chiến nhìn cô, tự hỏi không biết có cái gì chứa trong đầu không: "Có bao giờ cậu nghĩ cậu ta có thể như vậy không?"
Lộ Tiểu Thiền không nhịn được nở nụ cười, tay vững vàng chỉ về phía người đứng trong góc, màn hình điện thoại phóng đại lên 30 lần, đúng lúc người này nói ra câu thoại đầu tiên.
Vương Nhất Bác vén bức rèm châu treo trước mặt, lộ ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, vô cảm nói: "Chỉ cần Thái Hậu ta còn có chỗ đứng trên thiên đình, ngươi sẽ không bao giờ được phép tung hoành trên lãnh địa của ta. Kim Tinh, nhanh lên. Đem con trai, con dâu treo lên cho ta!"
Giọng nói trầm ấm vang lên trong phòng tập, nghe một mình thật sự rất dễ chịu, nhưng ghép vào câu thoại này thật sự không thể chịu nổi.
Bầu không khí hừng hực dường như ngừng lại trong vài giây. Lộ Tiểu Thiền cũng sững sờ tại chỗ.
Vài giây sau, bên trong và bên ngoài vang lên một tràng cười lớn. Bộ tóc giả của La Nghiên rơi xuống cùng nụ cười, Tiểu Bạch đang ngồi dưới đất cũng không nhịn được nữa.
Lỗ tai Vương Nhất Bác đỏ bừng cả lên, đơn giản xoay người đè đầu lên tường, nhất định là muốn điên rồi.
Lộ Tiểu Thiền cứng rắn ấn nút ngừng ghi âm, kinh hãi nhìn Tiêu Chiến: "Nói thật cho mình biết, cậu cho Vương tổng uống ma tuý hay ăn bùa ngải? Mình sắp không thể nhịn nổi nữa. Cứu với..."
Tiêu Chiến đỡ trán bất lực, "Cậu ấy muốn đóng vai người còn giỏi hơn cả Kim Tinh, thế nên mới có nhân vật Thái hậu cũng họ Vương."
"Con gái của Thái hậu họ Vương?"
Tiêu Chiến sửng sốt: "Chẳng lẽ cậu mang họ mẹ sao?"
03
Sau khi tổng duyệt, Tiêu Chiến đặc biệt mời Vương Nhất Bác dùng bữa, nếu không anh cảm thấy có chút tiếc nuối. Kịch bản sân khấu lần này thiếu diễn viên, Vương Nhất Bác đến giúp là tốt rồi, tuy rằng không biết tại sao cậu ấy lại nguyện ý tới.
Nhà ăn của trường mở cửa đến mười giờ tối. Lúc hai người đến mới tám giờ, cũng chưa muộn, ghế ngồi đã đầy một nửa. Tiêu Chiến quẹt thẻ nhân viên của mình để mua bữa tối cho Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác giữa hai ghế, đợi anh ở chỗ ngồi.
Vương Nhất Bác luôn ăn mặc như một cậu học sinh. Gần đây trời lạnh, cậu trực tiếp cất những bộ âu phục và áo khoác không ấm vào sâu trong tủ quần áo. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo lên cao cổ màu xám lông cừu và quần thể thao xám. Tóc cắt ngắn một chút, lại cộng thêm đôi mắt lạnh lùng. Có vài nữ sinh trong phòng tập ngập ngừng không dám hỏi Wechat của cậu.
"Ăn thử đi, thăn heo xào chua ngọt ở đây rất ngon." Tiêu Chiến đặt đĩa trước mặt Vương Nhất Bác cười nói.
"Được.' Vương Nhất Bác nhai vài miếng trước khi bình luận, "Thực sự rất được."
"Ừ, căng tin vẫn là của Trung Quốc."
Vương Nhất Bác mỉm cười, "Thần ở Trung Quốc cũng tốt."
Đây là lời thoại ban đầu trong kịch bản của vở kịch. Tiêu Chiến bật cười một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu: "Anh không thể đoán ra được em muốn diễn cái này như thế nào."
Nhà ăn không có nhiều người, môi trường xung quanh không ồn ào cũng không yên tĩnh, thời gian không quá sớm cũng không quá muộn. Mọi thứ dường như vừa phải.
Tiêu Chiến mặc một chiếc áo khoác màu xanh dương của Klein, và đôi mắt anh luôn sáng lên khi anh nhìn Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến thực sự có một đôi mắt đẹp.
"Tiêu Chiến." Do dự vài giây, Vương Nhất Bác đặt đũa xuống, nghiêm túc gọi anh.
"Sao vậy?" Tiêu Chiến nghĩ là món nào đó không hợp khẩu vị của cậu.
"Em đã nói rõ với Phương Sơn rằng em không thích cậu ấy. Trước đây không thích, và sau này cũng không."
Trong nhà hàng, nơi cảnh hoàng hôn trên sông biến mất, Phương Sơn không lộ vẻ ngạc nhiên sau khi nghe Vương Nhất Bác nói điều này. Anh ta nói đã biết từ lâu rằng Vương Nhất Bác không thích bản thân, bởi vì Vương Nhất Bác hoàn toàn không biết con người thật của anh ta.
Chính vì vậy Phương Sơn chưa bao giờ nghĩ đến việc chọn Vương Nhất Bác. Dù gì thì giấy cũng không gói được lửa. Một tình yêu cần sự hi sinh của cả đôi bên. Phương Sơn chỉ muốn lợi dụng chứ không có lòng tin, cũng không muốn nhận lấy bất kì rủi ro nào.
Một số cửa sổ nhà ăn tan làm sớm, đèn mờ đi, ánh sáng trong toàn bộ nhà ăn dường như cũng trở nên mờ ảo.
Tiêu Chiến chớp mắt có chút bất ngờ. Anh suy nghĩ một hổi vẫn không hiểu ra sao: "Làm sao em biết..."
"Em không biết, đó là lý do tại sao em muốn hỏi anh."
Vương Nhất Bác dùng thìa xúc nửa thìa cơm và một miếng thăn lợn chua ngọt, cụp mắt xuống, nhẹ nói: "Em chưa từng yêu đương, thời kỳ cửa sổ rất lâu, vì vậy em không quan tâm đến việc tìm kiếm một người thay thế."
Cậu đưa thìa đến trước mặt Tiêu Chiến. Tiêu Chiến vô thức há miệng ăn một ngụm cơm này, uể oải đến mức không đáp lại tiếng nào.
Lỗ tai Vương Nhất Bác có chút đỏ lên, nhưng khác với màu đỏ trong phòng diễn tập vừa rồi. Cậu ho khan một tiếng, nghiêm túc nói, "Em không biết yêu là gì. Xin thầy Tiêu chỉ dẫn em, được không?"
Vương Nhất Bác hiếm khi gọi Tiêu Chiến là thầy Tiêu, nhưng đột nhiên gọi như vậy lại khiến cái danh xưng này có chút mờ ám.
Bộ não của anh đốt cháy dây thần kinh cuối cùng có thể suy nghĩ, và Tiêu Chiến hoàn toàn bối rối. Điều anh giỏi nhất vào ngày thường là ăn cơm, nhưng bây giờ anh đã quên cả cách nhai.
Trong lúc không gian xung quanh đông cứng lại, Vương Nhất Bác đưa tay ra, gãi cằm Tiêu Chiến như một con mèo con, dịu dàng nói:
"Nhếch miệng đi. Em đang đợi câu trả lời của anh."
--------------------
Thần Cupid: Thần tình yêu.
Psyche: là vợ của thần Cupid, một cô gái xinh đẹp đến mức khiến nữ thần Venus ghen tị.
Venus: Nữ thần tình yêu và sắc đẹp, cũng là mẹ của thần Cupid.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro