Chương 7: Newton nói rằng có một thứ gọi là lực hấp dẫn
Vào mỗi buổi chiều tháng sáu, Vương Nhất Bác đứng trên ban công phòng ngủ của mình trên tầng hai và nhìn xuống, cậu luôn có thể thấy mẹ mình đang ngồi trên chiếc xích đu bên cạnh bồn hoa, trên tay cầm một cốc nước mật ong, thỉnh thoảng nâng tay hái những bông hoa trắng trước mặt. Cây dây leo leo lên khung gỗ che gần hết ánh nắng cho bà. Lúc đó, Vương Nhất Bác không biết mẹ có thể nhìn thấy gì ở những bông hoa đó. Cậu thường gọi tên mẹ mình trên ban công và yêu cầu bà lên chơi trò chơi với mình.
Trong ấn tượng của cậu, mẹ cậu luôn rất dịu dàng. Bà quỳ trên thảm, chiếc váy trắng xoè ra, cau mày nhìn đống đồ chơi xếp hình phức tạp.
"Nhất Bác, mẹ sẽ chơi trò này với con lần sau được không?"
Sau một hồi bế tắc, Vương Nhất Bác đành miễn cưỡng đồng ý, đưa tay về phía bà làm nũng, "Ô ô~ kéo móc, lần sau nhất định mẹ phải cùng con lắp xong, không được nói dối con."
Dường như một khi đã hứa điều gì đó, luôn rất dễ xảy ra tai nạn.
Hàng nghìn mảnh đồ chơi xây dựng rơi xuống từ tầng hai, các sản phẩm nhựa rơi tung toé xuống sàn gỗ ở tầng một. Thảm hoa lily ở sân sau không còn tinh khiết và tươi tắn như xưa mà thay vào đó là những quả mọng màu đỏ sẫm.
Một số mảnh ghép lăn trên sàn, nảy lên và dừng lại cho đến khi chúng chạm vào Phương Sơn. Anh ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người đang đứng trên lầu.
Vương Nhất Bác đang mặc đồng phục của một trường trung học quốc tế. Sợi chỉ bạc thêu những logo phức tạp trên chiếc áo khoác đồng phục màu chàm. Vẻ mặt cậu thờ ơ, giống như nhìn thấy một kẻ nghèo hèn đang cố bám lấy mình. Cậu thậm chí còn không thèm để mắt tới Phương Sơn quá lâu.
"Hãy ra khỏi nhà này và đừng bao giờ vào đây nữa."
Phương Sơn nghe thấy cậu nói vậy.
01
Chóp mũi có thể ngửi thấy mùi thơm tươi mát, ký ức xa xôi hoà cùng hương hoa đánh thức Vương Nhất Bác. Cậu mở mắt ra nhìn trần nhà, cảm thấy có người gõ vào mu bàn tay mình.
"Vương Nhất Bác, em không sao chứ?"
Vương Nhất Bác rốt cục tỉnh táo lại, quay đầu sang trái, nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngồi bên giường bệnh. Có một vài cây lily trồng ở thung lũng cắm trong bình trên bàn cạnh giường. Những bông hoa trồng trong nhà kính kém đẹp hơn nhiều so với những bông hoa được trồng dưới ánh nắng mặt trời.
Đôi mắt quan tâm kia nhìn Vương Nhất Bác chằm chằm một hồi, sau khi xác định cậu thật sự tỉnh rồi, Tiêu Chiến mới thở phào nhẹ nhõm: "Tạ ơn trời, cuối cùng em cũng tỉnh rồi."
"Ai đã chọn hoa thế?" Vương Nhất Bác cảm thấy giọng mình hơi khàn sau khi nói.
Tiêu Chiến không nhận ra bất kỳ điều gì khác thường, liếc nhìn bình hoa lily và nói: "Nó có sẵn trong bệnh viện."
Môi trường khoa tổng hợp trong bệnh viện tư nhân rất tốt, ngoài giường bệnh và bình hoa, còn được bố trí như phòng trong khách sạn cao cấp. Sau khi Vương Nhất Bác ngất xỉu, Phương Sơn đã liên hệ với xe cấp cứu của bệnh viện, nói rằng mọi người trong gia đình họ sẽ đến đây kiểm tra sức khoẻ thường xuyên, kể cả bệnh nhẹ thông thường cũng có thể sắp xếp ở khu VIP mà không cần phải xếp hàng đăng ký chờ như ở bệnh viện công. Tiêu Chiến đã bí mật hỏi Lộ Tiểu Thiền rằng liệu bảo hiểm ý tế có thể được hoàn trả ở đây không, nhưng cô liếc xéo và bảo liệu anh có thể cư xử trông giống như chồng của ông chủ không.
"Em đã ngủ bao lâu rồi?" Vương Nhất Bác muốn ngồi dậy, lúc này mới nhận ra tay phải vẫn còn đang truyền dịch.
"Không lâu lắm. Em bị hạ đường huyết, làm việc và nghỉ ngơi không đều đặn, lại dám uống cà phê khi bụng đói. Tim bị ảnh hưởng nên đã ngất đi một ngày."
Tiêu Chiến nâng giường bệnh cho cậu, đem một cái gối từ trên ghế sô pha độn sau lưng Vương Nhất Bác: "Bác sĩ nói em có thể đã lâu không nghỉ ngơi. Buổi tối hôm kia em nằm cùng anh không có ngủ sao?"
"..." Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, không muốn quá xúc động, "Nếu như nhắc tới chuyện này nữa, em sẽ ngất đấy."
Tiêu Chiến mím môi, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Uống nước không? Anh rót cho em một ly nhé."
"Em muốn uống nước khoáng Evian."
"Thật xin lỗi, chúng tôi chỉ cung cấp nước nóng từ máy uống trực tiếp ở cửa." Tiêu Chiến rót một cốc nước nóng đưa tới cho cậu nhưng không cười, cũng không quên châm chọc: "Nhất định không bằng Starbucks mà Phương Sơn đã đưa cho em. Nhưng hãy uống nó đi, ít nhất nó không khiến em bất tỉnh vì tim đập quá nhanh."
Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy cốc nước nóng bỏng tay. Trải qua khoảng thời gian này mới biết Tiêu Chiến từ trước đến nay là một người tốt bụng, chưa kể bây giờ cậu còn là bệnh nhân nên không thể nói một cách âm dương quái tính như vậy.
"Anh có tức giận không?"
Thấy Tiêu Chiến không trả lời, Vương Nhất Bác lại hỏi: "Có tức giận vì em đã cắt ngang lời tỏ tình của cậu bé đó?"
Tiêu Chiến chớp chớp mắt, mất cả ngày mới phản ứng kịp, "Lúc đó cậu ta muốn tỏ tình sao?"
"Nếu không, tại sao em lại phải ho dữ dội như vậy? Một người có thể ngất đi vì ho sao?" Nếu có thể đo được độ dài thực tế cung phản xạ của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến nhất định có thể quay tròn hai vòng trái đất, "Phương Sơn đang đứng bên cạnh, nếu cậu ta tỏ tình với anh, và anh đồng ý, em phải làm gì?"
"Hả?" Điều này nghe có vẻ hơi lạ.
"Ý em là, mối quan hệ kết hôn giả của chúng ta phải làm sao? Không phải sẽ bị bại lộ luôn tại đó?" Vương Nhất Bác ho khan một tiếng, uống nhanh một ngụm nước nóng rồi tiếp tục: "Đương nhiên anh có thể yêu, nhưng... vẫn phải bí mật một chút. Nếu có ai phát hiện ra thì thật khó giải thích."
"Ồ." Thấy bình truyền dịch đã gần hết, Tiêu Chiến đứng dậy bấm chuông nhắc y tá rút kim. Sau khi suy nghĩ, vẫn quyết định giải thích với Vương Nhất Bác: "Cậu ấy là nghiên cứu sinh do anh hướng dẫn, và anh không muốn bắt đầu với học sinh của mình. Đó là đạo đức của một giáo viên."
Vương Nhất Bác nghĩ câu nói của Tiêu Chiến có chút buồn cười. Người như Tiêu Chiến quá thích hợp sống giữa ngàn hoa, nhưng không ngờ anh lại thẳng thắn đến mức không muốn người khác động vào mình.
"Thế giới này không phải là quá nhỏ. Sau khi kết thúc với người nước ngoài đó, anh chưa từng thử yêu một lần nào nữa sao?"
Tại sao Tiêu Chiến lại cảm thấy Vương Nhất Bác đang chế nhạo anh từ trong ra ngoài? Tiêu Chiến mở miệng, ngay khi định tranh luận về việc anh bận rộn như thế nào, khó khăn lắm mới trở thành phó giáo sư trước khi sang tuổi 30 ra sao thì y tá đã gõ cửa ngắt lời anh.
"Anh Vương, bác sĩ Dương nói rằng anh có thể về nhà và nghỉ ngơi sau khi truyền xong chai này. Tôi sẽ đưa danh sách các loại thuốc anh cần uống. Sau này cần chú ý nghỉ ngơi đều đặn, đừng uống cà phê khi bụng đói, sẽ không tốt cho dạ dày." Y tá phụ trách khu vực VIP đã lâu, hiểu rõ tình hình của Vương Nhất Bác . Cô rút ống truyền ra, sau đó nhắc đi nhắc lại ba lần, "Theo tình trạng của mẹ anh, không loại trừ khả năng anh cũng có khả năng mắc bệnh. Anh cần phải ổn định tâm trạng và nghỉ ngơi."
"Tôi biết."
Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt tái nhợt của Vương Nhất Bác mà không biết phải nói gì. Đêm qua Phương Sơn đã nói chuyện này với anh ở ngoài phòng, mẹ của Vương Nhất Bác đã ra đi vì một cơn đau tim đột ngột.
Sau khi y tá rời đi, Vương Nhất Bác vươn vai, cử động thân thể: "Phương Sơn đâu?"
"Sau khi xác nhận em không sao, bọn anh đã bàn bạc chuyện này không nên nói cho người nhà biết. Dì Phương gọi điện tới nên cậu ta phải rời đi giải quyết công việc. Về phần Lộ Tiểu Thiền..." Tiêu Chiến có vẻ ngập ngừng, chỉ vào chiếc phong bì trên bàn đầu giường nói một cách tự tin, "Cô ấy viết thư xin lỗi em rồi chạy mất."
Vương Nhất Bác cầm phong thư lên, không hiểu lý do gì, "Tại sao cô ấy lại xin lỗi?"
"Chà... Hôm qua em ngất đi, cô ấy muốn gọi xe cấp cứu cho em." Nghĩ đến việc Lộ Tiểu Thiền có thể mất việc, Tiêu Chiến cố ý nói một cách hoa mỹ, "Cô ấy sợ em sẽ sa thải cô ấy nếu em biết."
"Sao lại vậy? Em nên cảm ơn cô ấy mới đúng chứ."
"Với tất cả sự tôn trọng, con người bình thường có thể không có khả năng chịu đựng lớn như vậy."
Vương Nhất Bác: "?"
Điện thoại ở bàn đầu giường rung lên, là cuộc gọi của Cố Ninh Viễn. Vương Nhất Bác nhấc máy, đầu bên kia là một cuộc gọi chia buồn, sau đó xin lỗi vì đã làm phiền cậu nghỉ ngơi, nhưng không định gác máy.
Cố Ninh Viễn đã ở bên cạnh Vương Nhất Bác từ khi cậu trở về Trung Quốc. Anh ấy nghĩ rằng ông chủ của mình nên được an ủi vào lúc này, vì vậy hít một hơi dài để lấy hết can đảm, "Tôi nghe nói rằng anh đã nhìn thấy anh Tiêu và người đàn ông khác đi chơi với nhau. Chuyện đó khiến anh giận đến mức choáng váng. Anh Vương... Nếu anh muốn uống rượu cho đỡ buồn chán, tôi có thể đi cùng anh bất cứ lúc nào."
Cái gì?
"Anh nghe ai nói?" Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn Tiêu Chiến. Anh lập tức giang hai tay giả bộ vô tội.
"Người trong công ty."
"Họ đã nghe ai?"
"Những người làm việc trong dự án trung tâm nghệ thuật ngày hôm qua đã nói rằng giám đốc Lộ đã hét lên ở tầng trên rằng ông Vương đã bị chồng của ông ấy làm cho tức giận đến mức ngất đi. Hãy gọi xe cấp cứu. Và sau đó anh được đưa ra ngoài."
Hoá ra là vì bị cắm sừng. Qua một đêm, hình ảnh Vương tổng hoàn toàn bẽ bàng.
Điều này làm cho sắc mặt vốn không tốt lắm của Vương Nhất Bác tối sầm lại: ..."
Tiêu Chiến vội vàng đỡ lấy Vương Nhất Bác, vỗ vỗ lưng cho cậu: "Bình tĩnh đi, y tá lúc nãy có nói em cần ổn định cảm xúc."
"Cần bao nhiêu ngày nữa mới tuyển được giám đốc thiết kế mới từ bên nhân sự?" Vương Nhất Bác thờ ơ hỏi qua điện thoại, ánh mắt tối sầm lại.
Bàn tay đang vỗ vào lưng cậu cứng đờ một hồi, nghĩ đến căn nhà của mình còn chưa được nhận, Tiêu Chiến nói chắc nịch: "Hiện tại anh đang đoạn tuyệt quan hệ với Lộ Tiểu Thiền, xin đừng liên luỵ tới anh."
02
Nội thất của ngôi nhà cổ mang phong cách Trung Hoa, với đồ gỗ và sàn gỗ, dù có bật điều hoà cao đến đâu cũng luôn cảm nhận được không khí lạnh vào mùa đông. Một số loại gỗ không ấm, và một số ngôi nhà cũng vậy.
Phương Vân choàng khăn len ra khỏi phòng ngủ, thấy Phương Sơn đã mặc quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, liền hỏi: "Sắp ăn tối rồi, con còn đi đâu vậy?"
Phương Sơn tìm không thấy găng tay, lục lọi trong tủ ở cửa: "Đi tìm anh trai con."
Phòng bếp ở lầu một phía đông, cách phòng khách. Lúc này hai người dì đang bận rộn trong bếp, cha Vương đi đánh gôn chưa về. Phương Vân im lặng trong vài giây, nhưng không thể không nói, "Mẹ đã nói với con rằng đừng làm điều này nữa."
Vừa mới dùng tay phải mở một ngăn kéo lại nặng nề đẩy vào, Phương Sơn quay đầu nhìn về phía mẹ mình, cố ý hỏi: "Đừng làm sao?"
Phương Vân không nói nên lời, khẽ thở dài: "Nhất Bác là một cậu bé rất tốt, con không nên..."
"Đã gần mười năm rồi, bồn hoa ở sân sau cũng đã chết gần mười năm, đến bây giờ cũng không có ai quét dọn. Mỗi lần nhìn thấy mẹ đều không cảm thấy khó chịu sao? Điều mỉa mai nhất là nếu không có con, mẹ thậm chí cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy thảm hoa đó."
"Mẹ cảm thấy anh ấy là một cậu bé tốt, nhưng điều đó có công bằng với con không?"
"Con không nghĩ là nó công bằng."
03
"Tại sao? Chúng ta nhất trí thắng hai trong ba ván, đừng có ăn gian nữa." Tiêu Chiến vẫy cây kéo tự hào với Vương Nhất Bác, "Hơn nữa, oản tù tì có gì không công bằng? Tất cả đều là do may mắn."
"Em chơi cái này không nhiều." Vương Nhất Bác tựa trán bất lực, "Em chưa từng đi tàu điện ngầm."
"Mọi thứ đều có lần đầu tiên. Ở đây quá xa trung tâm thành phố. Chúng ta sẽ biến thành thịt đông lạnh vào thời điểm tài xế của em đến."
"Chúng ta có thể đi taxi."
"Em điên à, giá khởi điểm của taxi ở thành phố A đắt như vậy." Tiêu Chiến kéo cổ tay Vương Nhất Bác đi đến lối vào tàu điện ngầm, ở đây có tuyến đi từ cổng bệnh viện đến nhà họ, hơn nữa còn không phải đổi chuyến. Sẽ là một kẻ ngu ngốc nếu không ngồi.
Anh kéo Vương Nhất Bác suốt quãng đường lên thang cuốn, và mượn điện thoại di động của Vương Nhất Bác để tìm applet tàu điện ngầm.
Khi Wechat mở ra, ngay cả khi anh luôn tôn trọng quyền riêng tư, cũng khó có thể không nhận thấy cuộc trò chuyện được ghim trên đầu. Từ Phương Sơn được ghi trên đó. Tiêu Chiến vô thức liếc nhìn Vương Nhất Bác, bởi vì cậu chưa từng đến ga tàu điện ngầm nên tò mò nhìn xung quanh, không để ý đến tầm mắt của anh.
Trước khi xuất viện, Tiêu Chiến ép cậu ăn một bát cháo dinh dưỡng, nên sắc mặt Vương Nhất Bác tương đối hồng hào. Tiêu Chiến lại cúi đầu xuống và nói trong khi tìm kiếm applet, "Nếu em thực sự không muốn đi tàu điện ngầm, chúng ta có thể lên lầu ngay bây giờ."
"Không sao, đã ở đây rồi." Thang cuốn sắp tới lối vào tàu điện ngầm, Vương Nhất Bác vỗ nhẹ vào khuỷu tay Tiêu Chiến nhắc nhở, "Cẩn thận."
Cậu chống tay sau lưng nhìn về phía bên kia lối đi, "Ở đây có quán trà sữa, em mua nhé?"
Tiêu Chiến có chút kinh ngạc, "Em không uống trà sữa mà?"
"Em mua nó để sưởi ấm tay cho anh." Vương Nhất Bác đặt tay phải lên tay Tiêu Chiến, hỏi khẽ: "Có phải rất lạnh không?"
Tiêu Chiến chớp mắt, nhưng lòng bàn tay bắt đầu ấm lên. "Được, mua đi."
04
Không có nhiều hành khách ở nhà ga tại điểm xuất phát. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã ổn định chỗ ngồi của mình. Ngay sau khi anh ngồi xuống, lại bắt đầu tìm kiếm công thức một món ăn bổ dưỡng nào đó. Có vẻ như chúng quá nhạt nhẽo và không được ngon lắm. Vương Nhất Bác chỉ ngủ trong bệnh viện một ngày, cũng không trải qua bất kỳ cuộc phẫu thuật nào, vì vậy cậu không đến mức bỏ dầu và muối.
Xuyên qua lớp áo khoác dày, vai và cánh tay họ dính vào nhau. Bên người Tiêu Chiến chỉ có một vách ngăn bằng nhưạ, không có ai khác, thậm chí không có một chút không gian để di chuyển. Lỗ tai có chút đỏ lên, không biết là do lạnh hay vì cái gì, Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác: "Không biết em thích ăn cái gì. Anh cảm thấy em có thể ăn được mọi thứ, nhưng lại không thích ăn bất cứ thứ gì."
Lúc còn trẻ, trong đầu Vương Nhất Bác chưa từng nhìn thấy mình có hứng thứ với cái gì khác ngoài Phương Sơn. Loại người như cậu hẳn là hiếm có.
"Em không uống trà sữa kể cả khi lượng đường trong máu thấp, tim em dễ có vấn đề, nhưng em sẵn sàng uống cà phê khi bụng đói. Anh thực sự không hiểu em." Tiêu Chiến không thể kiềm chế cảm xúc của mình, giọng điệu trở nên cứng hơn.
Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, dựa cả người vào người anh, bưng hai ly trà sữa với vẻ mặt vô cùng vô tội. Làm sao trước kia lại không phát hiện ra Tiêu Chiến dễ tức giận như vậy nhỉ?
"Anh lại tức giận sao? Bây giờ anh tức giận cái gì thế? Là do em không uống trà sữa à?"
"Không." Tiêu Chiến tiếp tục lật xem công thức mà không nhìn cậu.
Tàu điện ngầm đi qua một ga khác. Bởi vì đó là ga của trường đại học, rất nhiều sinh viên ra vào vô cùng ồn ào. Hai người bọn họ vốn rất chói mắt, khi có thêm học sinh, càng có nhiều ánh mắt nhìn bọn họ. Vài nữ sinh tụ tập lại thì thầm.
Đột nhiên, trong toa tàu vang lên một tiếng động giòn tan. Sau khi Vương Nhất Bác ngậm vào ống hút của cốc trà sữa, cậu vỗ vỗ cánh tay Tiêu Chiến ra hiệu cho anh nhìn mình, sau đó cầm ly trà sữa lên uống một hơi cạn sạch. Cậu mở to mắt ra và nói với Tiêu Chiến, "Ngon quá, làm sao có thứ ngon như vậy."
Tiêu Chiến cảm thấy được chính mình có chút không khống chế được, "Không cần..."
"Em thích ngọt, không thích mặn, thích chua nhưng không thích đắng. Độ cay ở mức trung bình có thể ăn được. Món em thích nhất là rau mùi, và thức uống yêu thích nhất bây giờ là cốc trà sữa này..."
Từ hôm qua đến giờ không nhìn thấy nụ cười của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cứ thấy canh cánh trong lòng. Cậu có chút xấu hổ, đưa một cốc trà sữa khác cho Tiêu Chiến mà không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh trên tàu điện ngầm, nở nụ cười ngoặc chuẩn: "Đừng tức giận, được rồi, anh uống trà sữa đi."
Trong tiết học vật lý cấp ba, giáo viên giải thích vạn vật hấp dẫn do Newton đề xuất, rằng hai hạt bất kỳ có lực hút lẫn nhau theo phương của đường tâm. Tiêu Chiến kém môn này một chút, và kiểu giải thích này quá khó hiểu đối với anh. Anh hỏi bạn cùng bàn của mình có cách nói nào dễ hiểu hơn không.
Khi đó, cậu bạn cùng bàn đang có tình yêu gà bông với một bạn nữ lớp bên cạnh, đầu óc chỉ mê mẩn yêu đương, giải thích cũng rất đơn giản và dễ hiểu: "Cậu cứ tưởng tượng thì hiểu thôi. Hai hạt là hai con người đang yêu, và trái tim được kết nối. Sợi dây là sợi dây kết nối yêu thương với nhau."
Tiêu Chiến hiểu nhưng lại không hoàn toàn hiểu: "Yêu đơn phương thì sao?"
Bạn cùng bàn liếc anh một cái: "Với cái mặt của cậu mà còn phải nói câu này sao? Không nghĩ tới sẽ không lo lắng."
Bây giờ, trên tàu điện ngầm, lẫn trong đám người, Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt tươi cười của Vương Nhất Bác, trong lòng bỏ đi đấu tranh phức tạp cùng vô tận cự tuyệt, cầm lấy ly trà sữa.
Cảm ơn lực hấp dẫn đã khiến tôi chạy đến với bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro