chương 38: kết quả kì thi

Cốc... cốc...

- Nè, sao chỗi dậy đi.

Nó gõ cửa phòng hắn, hình như ở đây mấy tuần rồi mà nó chưa gõ lần nào. ( chẳng biết có trò gì mới).

- Sao chỗi... anh dậy mau... 

Cạch...

Hắn đầu tóc bù xù xuất hiện, nó phì cười nhìn mất cả hình tượng.

- Mới sáng ra mà cô la om sòm vậy.

- Đi tập thể dục với tôi đi.

- Mỗi ngày gọi muốn gãy lưỡi mới dậy nấu bữa sáng, hôm nay lại đòi đi tập thể dục.

- Nói nhiều có đi không.

- Đi. Đợi chút, đúng là tắc kè.

Hắn đóng cửa, nó xuống nhà đợi.

5 phút sau hắn bước xuống với bộ đồ thể dục nhìn cực kì năng động. Nó mãi ngắm hình ảnh khác lạ của hắn mà bị hắn bỏ lại phía sau lúc nào không hay, tới khi hồn nhập xác thì hắn đã đi được 1 đoạn rồi.

- Nè... đợi với....

Hai người chạy bộ ra công viên.

- Lâu rồi mới chạy mệt quá. - Nó thở hồng hộc.

- Ăn rồi ngủ cho nhiều giờ than.

- Người ta nói "có thực mới vực được đạo" đó.. còn nữa ăn no thì phải ngủ thôi bởi nhân gian có câu " căng da bụng trùn da mắt" mà - nó lườm thuyết giảng 1 nùi đạo lí nhân gian đời đời lưu truyền mà mình biết.

- Ham ăn tham ngủ nói đại đi còn triết lí.

- Sao anh nhiều lời vậy.

- Tôi nói sự thật.

- Khó ưa, đố ăn bắt được tôi.

Nó nói rồi bắt đầu chạy, chốc chốc còn quay ra sau lè lưỡi, hắn cười lắc đầu bó tay vì tính trẻ con của nó rồi lại chợt giật mình tại sao bên cạnh nó hắn lại cười nhiều như vậy chứ? Hình như thiếu nó 1 ngày thôi hắn cảm thấy trống trải vô cùng. " thôi không nghĩ nữa".

Vì cấm đầu chạy nên chỉ mấy phút nó đã thấm mệt tốc độ cũng giảm lại, hắn thấy vậy tăng tốc chạy lên.

- Cô thua rồi. 

- Hơ nhanh vậy. - Nó ngạc nhiên lúc nãy hắn còn tuốt ở sau mà

- Ngốc, ai lại chạy cấm đầu như vậy chứ.

- Xí.. cho anh thắng lần này đó. ( chị thua mà còn mạnh miệng thật là hết nói)

- Thôi về.

Nó và Hắn mới vừa tới lớp đã bị cả bọn kéo xuống.

- Đi đâu vậy? - nó hỏi.

- Mày hỏi ngu đi xem kết quả thi chứ đi đâu. - TÚ cốc đầu nó.

- Ờ he.. - Nó công nhận mình hỏi ngu thiệt.

Sân trường thường ngày đã đông nay còn đông hơn tất cả học sinh đều kéo nhau xuống bảng thông báo. 

- Đông quá sao đây? - Nam hỏi 

- Chờ chút đi NAm, lát họ tản đi hết à! - Tuấn nói

- Cái bọn này dai như đỉa, coi xong cũng không chịu tránh ra, bực thật. - Tú khó chịu.

- Nè, làm gì đi chứ tao mỏi chân quá. - nó nhăn nhó.

- Cô hét lên đi. - Hắn góp ý

- Ờ Vỹ nói đúng đó. - Cả bọn gật đồng tán thưởng.

Nó lắc đầu.

- Điên sao mà hét, lỡ nó không tránh mà chửi vào mặt chắc tôi chết.

- Không đâu, giọng hét của mày kinh lắm bảo đảm hiệu quả. - Tú cho Nam một like

Cả bọn năn nỉ cật lực cuối cùng nó cũng gật đầu.

- LÀM ƠN TRÁNH RAAAAAA

Tất cả học sinh phải bịt hết tai lại dang sang một bên.

- Haha... Hòa ơi tao phục mày. - Tú cười ha hả

Nhờ tiếng hét của nó mà cả bọn đã có mặt trước bảng thông báo.

- Khối 11 đâu? -Nó hỏi.

- Đây rồi, haha tao hạng 5 mày ơi yeahhhhh.. - TÚ nhảy tưng tưng.

- Tao hạng 6 nè. - Nam phấn khích

Hai con bạn phấn khích làm nó hồi hộp, tìm mãi mà không thấy tên mình.

- Á đây rồi... hạng 4 ôi hạnh phúc quá aaaaaa.... - nó hét lên

Mọi người lại có một màn nhức óc vì nó.

- Mày nhìn kìa Hòa. - TÚ chỉ vào cái tên đang chểm chệ ở vị trí số 1.

- Vương Đại Vỹ, phải tên sao chỗi không vậy? Đọc hộ tao.

- Ờ đúng rồi Vỹ lớp mình đó.

Tên điên đó có học hành gì đâu mà hạng 1 chứ phi thực tế, quá vô lí " Chắc chắn là hối lộ rồi!" Nó gật đầu cái rụp vì lí do mới nghĩ ra đó, 1 lí do để nó bám víu với cái sự thật quá phũ phàng này, ngó qua danh sách khối 12 vị trí số 1 là Đỗ Trần Đức tuấn. " ôi sao mình ở gần nhân tài không vậy? Có lẽ mình quá đẹp lại dễ thương đây mà haizzz" ( bả lại tự sướng rồi :)) 

Sau khi chen ra khỏi đó cả bọn mới tìm ra kẻ thua cuộc.

- THành và Tuấn đồng hạng 7 đó, hai cậu thua rồi haha... - Tú phán

- Biết rồi. - Hai người nói giọng thểu não.

- Vậy chúng ta hẹn nhau đi ăn nha Thành và Tuấn bao cả bọn. - Nam nói.

- KHÔNG ĐƯỢC. - đồng thanh phản đối.

- Sao không được?

Chỉ, chỉ 2 người được chỉ là.....

- Hai con heo đó ăn kinh lắm! NAM à cậu thương tớ với... - Tuấn ỉu xìu nhớ tới cái ngày chủ nhật kinh hoàng của đời mình.

Xung quanh bắt đầu nóng lên, báo hiệu nhiệt độ tăng.

- Đúng rồi! Lần trước đi ăn tớ đã sợ lắm rồi, nhất quyết không. - Thành lập luận cố gắng bác bỏ ý kiến của Nam

Có mùi khét ở đâu đó.

Nam ngửi thấy mùi khét phía sau nên kiếm chỗ nấp, hắn ngó nghiêng rồi cũng vô thức lùi 2 bước lòng đang cầu mong thần linh phù hộ cho 2 thằng bạn.. " Chúng mày chết thảm rồi!"

- TUẤN À!! - nó gọi thắm thiết.

-  THÀNH ƠIII!! - Vy gọi trìu mến.

Hai nhân vật của chúng ta chân tay đang mềm nhũn, nghe như có tiếng của hắc bạch vô thường gọi mình mà bất giác rùng mình luôn.

- Tớ.... tớ.. đây - Đồng thanh nhỏ xíu.

- Nếu như hai khanh không muốn ăn cơm ăn thịt, thì.... - Tú bỏ lững.

- Trẫm sẽ cho hai khanh.... ĂN ĐÁ NÀY!, ĂN ĐẤM NÀY! AAA ĐỨNG LẠI..

Nó và TÚ xông vào như hai con hổ đói tìm thấy con mồi

- CỨU TÔI VỚI... - tiếng hét thất thanh

-Hahahahaha - NAM ôm bụng cười, đáng đời ai biểu chọc hai con nhỏ đó làm gì.

Cả bọn trở lại lớp học. Mấy đứa trông lớp nhìn Thành và Tuấn với ánh mắt ngỡ ngàng vì nhan sắc sáng chói giờ thành sói chán un. Chỉ thầm oán thán " Ôi mỹ nam của em!"

Cô chủ nhiệm bước vào miệng cười tươi như hoa. 

- Cô rất vui vì kết quả thứ hạng của lớp ta rất cao, bên cạnh đó cô cũng hơi thất vọng vì lớp ta sẽ có 2 bạn phải chuyển lớp đó là Thùy và Mai.

Sau lời cô nói là niềm hứng thú của TÚ.

- con nhỏ đó đi quách cho tao nhờ. Mà sao con An Nhiên cũng không chuyển luôn vậy như thế càng mừng.

- Rấc tiếc cho mày... - Nó làm mặt hề trước Tú làm Tú cười.

- Cô cũng thông báo thứ 5 tuần này sẽ diễn ra cuộc thi đấu bóng rỗ ba em Vỹ, Thành và Tuấn nhớ chuẩn bị nhé. Còn ba phần thi kia sẽ diễn ra vào sáng ngày 22/ 7 có nghĩa là thứ 7 còn tối là buổi party. Các em nhớ chưa?

- DẠ NHỚ. - cả lớp đồng thanh.

kết thúc buổi học, chúng nó kéo nhau đi ăn như đã nói, địa điểm dừng chân không đâu khác chính là " Smily" ( Cái quán quá quen).

- Mấy đứa hôm nay đến đông đủ vậy? - Tùng ngồi xuống bàn tụi nó

- Hôm nay có người đãi nên phải đông đủ mới vui. - Nó nói

- Ai xui xẻo vậy, đãi em Nam với Tú là sạch túi còn không đủ.

- Bọn em cũng đang đau khổ đây. - Thành và Tuấn ủ rủ. Nhan sắc cũng đã đi tu sửa rồi.

- Mỗi con tắc kè thôi là nghèo rồi. - Hắn thêm 

- Gì chứ? Anh đừng có nói quá. - nó cãi.

- Làm như bọn em là heo vậy - Tú cáu nhìn Tùng.

- Thì em là Heo mà ục ịch ục ịch haha...

Tú tức đấm thình thịch vào Tùng.

- Này thì Heo, đồ đáng ghét nhà anh chết đi. 

- Ui da.. đau.. heo con em dừng lại. - Tùng nhăn nhó công nhận Tú mạnh tay thật. ( nhỏ học taekwondo đó nhé!)

Thành hơi buồn quay ra cửa sổ...

- Heo con haha... cái tên này hay đó Nam, tao quyết định rồi từ nay tao sẽ gọi như vậy. Để tao đổi lại tên trong danh bạ liền mới được. 

Nó hí hửng mở điện thoại sửa từ " Tú hâm" thành " Tú heo con" với cái tên mới mà Tùng đặt cho Tú, cả bọn khoái chí cười.

- Hừ... các người hùa nhau ăn hiếp ta chứ gì? Ta hiền quá mà.

- Ọe..... - Cả bọn buồn nôn.

- Yaaa... bực quá. - Tú hét lên. - Nguyễn Tùng em chính thức giận anh.....

Cãi nhau chí chóe mệt quá tụi nó gọi món ăn. Còn Tùng vẫn đang dỗ dành Tú.

- Nam thích ăn gà rán thì ăn nhiều nhé! - Tuấn gắp cho Nam.

- Sao Tuấn biết hay vậy?

- Trời Tuấn mà. - Tuấn vỗ ngực đắc ý.

Nó và Tú nhìn nhau cười thầm trong lòng " Tại cậu ấy hối lộ tụi tao thì có"

Còn Nam thì cười toe toét vì được ai đó quan tâm đến sở thích của mình.

- À mà thứ 5 thi bóng rổ rồi đó các cậu tập chưa? - Nó vừa ăn vừa hỏi.

- Chút đi luôn đi. - Thành đề nghị 

- Cho anh tham gia với, lâu rồi không vận động. - Tùng từ đâu đi tới.

- Anh ở lại làm việc đi, không thôi bị đuổi việc đó. - Tú nói ( có Tùng là có Tú :))

- Ai dám đuổi anh chứ, anh là chủ mà haha...

- CÁI GÌ?? - cả bọn đồng thanh trừ hắn và Thành.

- Làm gì phản ứng ghê vậy.

- Vậy mà giấu bọn em. - Nam nói giọng khiển trách.

- Rồi cho anh xin lỗi. - Tùng vờ cuối gập người. - Mà Vỹ nó cũng là ông chủ thứ 2 ở đây đó sao chỉ mình anh bị công kích vậy?

Sau lời nói của Tùng là tiếng hét của nó.

- Anh ta á? - Tay chỉ vào hắn.

Lần này cả bọn ngạc nhiên hơn.

- Mày giấu kĩ ghê đó. - Tuấn lia mắt nhìn thằng bạn.

- Có ai hỏi đâu mà tao nói.

- Thôi đi tập bóng.

Vậy là địa điểm tiếp theo của tụi nó là sân vận động " Ban Mai" ( tác giả bịa đấy hehe..).

- Lét gô thôiiiiii....

Nam đi cùng xe với Tuấn, Tùng dành chở Vy. còn Hắn, nó và Thành đi chung.

Sân vận động Ban Mai.

Ba đứa chúng nó vào hàng ghế ngồi cổ vũ cho 4 đứa con trai.

Vào phòng tập thay bộ đồ thể thao cho thoải mái, họ bắt đầu khởi động. Tuấn đang múa máy tay chân chọc cho Nam nhà ta cười. 

- Coi cha Tuấn kìa haha... - Tú cười sặc sụa.

- Cậu ấy dễ thương quá! - Nam vô thức thốt lên. Làm nó và Tú trố mắt nhìn.

- Mày thích Tuấn hả? - Nó hỏi mặt gian 

- Ơ... tao....

- Ơ tao gì? Thích thì nói đại ra đi.

- Ừ thì.... có. - NAm mặt ửng đỏ. 

- Haha vui quá. - Nó và Tú cười nhìn nhau tiếp màn trò chuyện bằng mắt " con nhỏ này khỏi cưa cũng đổ rồi mày ơi, tao với mày có thêm một chầu ăn nữa rồi." ( hai chị cứ thấy ăn là mắt sáng rở à! ^^)

Cả ba không nói gì nữa chăm chú nhìn 4 người kia tập. 

Cả bốn đều có chiều cao đáng nể nên không khó để dẫn bóng. Hắn và Tuấn một đội, Thành và Tùng một đội. Hai đội đều có những màn dẫn bóng đẹp mắt, tỉ số bây giờ đang sát nút Thành và Tùng dẫn trước với tỉ số 6-7.

- Động tác của Vỹ nhanh quá mày ơi! - Tú reo lên

- Ừ, phải công nhận anh ta chơi bóng cừ thật. - Nó gật

- Thành dẫn bóng tuyệt quá. - Nam vỗ tay

- sao không khen tuấn của mày đi,cậu ấy tung hay quá từ xa mà quả nào cũng vào. - Tú

- Tùng của mày cũng vậy mà.. hứ.

Nam và Tú chí chóe.

- Hai con này tụi mày muốn xem hay về, bực bội.

Nghe nó quát hai đứa kia im re. ( tại giọng chị ấy khủng ạ).

Tùng dẫn bóng đến gần rổ chuẩn bị bậc lên thì Hắn từ phía sau cướp bóng và úp rổ một cách đẹp mắt.

Trận đấu kết thúc đội Hắn thắng với tỉ số 13- 12.

Bốn người ai cũng mồ hồi nhễ nhại, ba đứa nó cầm chai nước chạy lại thảy cho mỗi người một chai. Nam cầm khăn giấy lau mồ hôi trên trán Tuấn làm mấy đứa chúng nó bịt miệng cười.

- Tình quá, Yêu nhau mau đê... - Tú chọc.

- Chuẩn - Những người còn lại đồng thanh.

Tiếng cười nói rôm rả cả một góc sân, ánh nắng buổi chiều chiếu 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: