chương 68: lễ tình nhân

NAM từ đâu bay vào ngồi cạnh nó ríu rít.- HÒa... HÒa.... mày... mày.... 

Không thể diễn đạt hết câu vì nhỏ đang bận thở hòng học, nó lắc đầu nói như bà già.

- Bọn trẻ bây giờ tệ thật!

Nam mở mắt to thật to nhìn nó đợi khi đã có thể nạp đủ khí oxi bị thiếu hụt do chạy nhanh khi nãy, NAm quát.

- Tệ cái đầu mày!

Nó thấy mình dạo này hình như có bỏ bê bạn bè nên đã không thể theo sát sự thay đổi của tụi nó, nhìn NAm đi ngày xưa nhỏ hiền dịu thục nữ bao nhiêu giờ thì..... phát triển theo chiều hướng quá tiêu cực, gặp người là chửi ôi.... god người nỡ lòng nào để 1 đứa tỉnh nhất trong 3 đứa cũng bị dở hơi rồi! Đau lòng quá đi! Sau 1 phút mặt niệm nó ngẩng lên hỏi.

- Có chuyện gì mà mày hối hả vậy?

NAM vỗ trán 1 cái nói với vẻ đau khổ.

- Đừng nói mày không biết hôm nay là ngày gì đấy nhé!

- Trời, làm sao mà tao không biết được.

Nghe vậy Nam vui mừng.

- Tạ trời mày vẫn còn nhớ!

- Tao bóc lịch hằng ngày đấy, sao mà tao không biết hôm nay là 14 chứ.

Nam lại vui hơn, bèn hỏi nó.

- Thế mày chuẩn bị quà gì?

À cái mặt nó đang chuyển sang ngu rõ rệt.

- Quà gì là quà gì? Hôm nay sinh nhật ai à?

Và nam chính thức té ghế, nhỏ có hơi tin tưởng nó quá mà bởi vậy bị cái đứa kia xoay 1 vòng rồi lại trở về chỗ cũ, đúng là con bạn nhỏ vẫn không hề thay đổi, ngày xưa đến cả sinh nhật nó còn quên huống gì.....

- Hôm nay là 14/2 đấy!

Nhỏ cố nhắc lại và nhấn mạnh hơn, nó đáp tự nhiên.

- Ừ tao biết mà!

- Vậy mày biết quà gì chưa?

NAM lại hỏi.

- Chưa, mày nói tao nghe xem, sinh nhật Tuấn à? 

Đầu nam đang bốc hỏa, nó rất có khiếu làm người khác chết trong uất giận và NAm sắp là nạn nhân, phải cố kìm nén xuống nhưng không thể Nam quát vào mặt nó.

- Trời ơi! Là valentine đấy con điên!

Rồi nhỏ về chỗ luôn,tức nó quá, nóng nó quá nhỏ lấy quyển vở quạt lia lịa mặc dù trong phòng học có điều hòa. Nó sau câu quát của Nam mới tiếp nhận được thông tin, xong rồi cũng quay xuống hét lên với Nam.

- Chết rồi tao quên mất! Làm sao đây?

Đùng 1 cái nó quýnh quáng cả lên, vỗ đầu đi qua đi lại trước mặt Nam, ban đầu Nam cũng mặc kệ vì còn bốc hỏa nhưng sau cùng vẫn phải lên tiếng bởi quá nhức đầu, chóng mặt, bla bla..

- DỪNG! 

NAM giơ tay lên ra hiệu, nó mừng quýnh chạy lại lắc lắc cánh tay NAM mong nhận được sự giúp đỡ, nó muốn tặng hắn một món quà đặc biệt nhân ngày valentine đầu tiên mà hai đứa đón chung, phải hay ho mới được để sau còn có kỉ niệm mà nhớ lại nữa chứ.

- Mày giúp tao đi Nam ơi, Nam ơi, Nam ơi........

Trời Nhỏ mới được thoải mái một xíu lại bị nó hành, nó cứ lắc hoài lắc mãi sao chịu nổi.

- Calm down!

Nhỏ nói lớn rồi giữ chặt tay nó lại, kéo nó ngồi xuống bên cạnh bắt đầu màn tỉ tê.

- Thế này bạn hòa nhé! Bạn bình tĩnh thì tớ mới nói được, BIẾT CHƯA.

Nó bịt tai lại bởi tiếng gằn giọng của Nam, gật đầu lia lịa.

Nam lại định tiếp tục thì ở đâu có 1 luồng gió mạnh thổi qua, một vật thể lạ lại xuất hiện chen vào giữa nó và NAm rối rít nói.

- Ê ê hai đứa mày chuẩn bị kế hoạch, quà cát, gì gì chưa? Tao bí ý tưởng rồi!

Nó và Nam nhìn TÚ rất chăm chú, không rời mắt, ngắm kĩ lắm làm cho TÚ nổi hết da gà lạnh tóc gáy luôn, nhỏ huơ tay.

- Này, chị biết chị đẹp rồi! Hai đứa cưng nhìn mòn cả nhan sắc.

Hai đứa kia lấy tay che miệng nôn ọe ọe ra, Tú xụ mặt, hết màn đùa giỡn Nam nghiêm túc nói.

- Bây giờ thế này, đứa nào nghĩ ra cái gì thì viết ra giấy đi, rồi 3 đứa mình bốc thăm trúng lá thăm nào thì lấy làm quà.

TÚ và Nó gật đầu lia lịa rồi xách ngay balo lục tìm mấy tờ giấy, 3 đứa cắn bút suy suy nghĩ nghĩ rồi hì hục viết một lát đã hoàn tất. 3 đứa ngồi nhìn 3 lá thăm nằm ngay ngắn trên bàn, lòng có hơi hồi hộp, có hơi hoang mang, TÚ e dè hỏi.

- Ê 2 đứa mày viết gì vậy?

- Bí mật. -Nó đưa tay lên suỵt một cái, Nam tiếp lời.

- Nào bắt thôi!

Ba cái tay đưa lên giật về cho mình một lá thăm, nó hối thúc hai đứa kia.

- Hai đứa mày mở trước đi!

- Thôi mày mở trước đi! - TÚ chỉ về phía nó.

- Mày mở đi.

Nó chỉ lại Tú rồi hai đứa chỉ qua chỉ lại, chợt nghe tiếng NAm hét lên, nó và TÚ ngừng lại hành động chỉ trỏ của mình ngó qua nhỏ Nam, đã thấy nhỏ tay cầm lá thăm đã mở ra xem rồi thì phải, mắt mở to, ngạc nhiên hay hoảng loạn cũng không biết nữa, Tú nhiều chuyện hỏi.

- Mày thấy gì?

Nam vẫn bất động, nó giật lại đọc lớn.

- Làm một CD ghi lại một điệu nhảy có thể là rolly polly.... cộng một album tình yêu chứa đựng hình ảnh tình cảm của hai người.

Nó dứt câu thì quay sang nhìn NAm ái ngại rồi lại quay sang nhìn Tú với ánh mắt " mày ác với nó quá!", Tú nhún vai tỏ ý " đâu phải lỗi của tao". Nam muốn khóc mà không thể khóc luôn, cái gì nhỏ cũng biết may vá thêu thùa, nấu ăn, làm đồ handmade... nhưng chỉ duy nhất có một chuyện đó là hát và nhảy là học cỡ nào cũng không biết, lá thăm này..... Nam ôm đầu, liếc Tú nhỏ TÚ chỉ biết cười trừ.

Thấy NAm như vậy nó và Tú cũng tò mò về lá thăm của mình, hai đứa từ từ mở ra.... woa... hàng chữ đã làm hai đứa nó bất động, đơ rồi.... Nam huơ tay vẫn không nhóc nhích, lần này NAM đoán chắc chúng nó cũng không khá khẩm gì hơn nhỏ, trong 3 đứa, đứa nào cũng có yếu điểm mà không ai hiểu những điều đó ngoài 3 đứa nó. Lúc viết thăm, ba đứa đều hí hửng viết thế mạnh của mình vào và không nhớ rằng thế mạnh của mình lại là yếu điểm của hai đứa kia để bây giờ, kẻ há hốc người trừng mắt, người bất động kẻ ngây người. Nam giật lá thăm của Nó và Tú rồi lần lượt đọc.

- Đan một cái khăn choàng........ Làm một cái bánh kem chocolate hình trái tim....... OH DEAR!!!!!

Linh buông một câu cảm thán sau khi đọc xong hai lá thăm của hai con bạn, quả là ông trời rất thích trêu người, nó không biết may vá thuê thùa thì bắt ngay lá thăm đan khăn choàng, đứa không biết nấu ăn thì lại bắt được lá thăm làm bánh, có quá phũ không chứ! 

Ba đứa ôm nhau khóc lóc ầm ĩ, mấy đứa trong lớp nhìn tụi nó như sinh vật lạ, ba đứa con trai từ ngoài đi vào, thấy tụi nó như vậy cũng ngạc nhiên chạy lại gần, Tuấn đứng cạnh Nam, Hắn đứng cạnh nó, thành an ủi Tú ( tại TÚ đang lẻ loi).

Tuấn lo lắng hỏi han.

- Sao vậy? Ai bắt nạt em?

Nam nghe tiếng Tuấn nói càng khóc ầm lên làm anh chàng bối rối vì không hiểu lí do vì sao.

- Bình tĩnh nói anh nghe!

Thế là Tuấn bắt đầu dỗ dành Nam, anh chàng gặn hỏi mãi Nam vẫn không chịu nói lí do, chỉ lắc đầu, làm sao nói ra được cơ chứ.

Bên hắn cũng không khá khẩm gì, nó cứ hic... hic... rồi lấy khăn giấy suỵt một cách tỉnh bơ, Hắn bó tay bất lực. TÚ thì đỡ hơn, nhỏ còn biết giữ hình tượng ( ồ hay là tại không có Tùng?).

Ra về.

Tụi nó đuổi ba đứa con trai về nhà trước, sau khi Tuấn, Hắn và Thành khuất bóng ba đứa nhảy lên xe lao thẳng đến siêu thị và tiệm quà lưu niệm để sắm những nguyên liệu cần thiết, nhìn 3 cái mặt như bánh bao thiu của tụi nó cũng đủ dọa người rồi, dọc đường nó và Tú chửi xối xả vào mặt NAM vì đã nghĩ ra cái trò dở hơi này Nam ban đầu cũng cuối đầu vẻ hối lỗi nhưng hai đứa kia cứ nhai hoài nhỏ mới gắt lên " Chúng mày cũng gật đầu mà!"

vậy đấy hai đứa kia mới im, mặc dù thế nhưng tụi nó vẫn không thay đổi ý định vì tụi nó một khi đã nói thì sẽ làm ít có chịu thay đổi, cái tính kì cục ấy khiến ba đứa một phen điên đầu....

Sau khi mua xong hết địa bàn hoạt động được di dời sang nhà Nam, vì ba nhỏ đã đi công tác còn mẹ nhỏ thì ở lại nhà hàng đến tối nên bây giờ toàn bộ căn nhà thuộc về tụi nó. Bày biện tất cả lên bàn, ba đứa rầu rĩ.

- Giờ sao??? Mua đủ hết rồi nhưng biết làm cái gì bây giờ? - Nó hỏi.

Hai đứa kia thở dài, suy nghĩ một lúc NAM nói.

- Thế này đi, tao sẽ dạy con HÒa đan khăn, con HÒA dạy mày làm bánh, mày dạy tao nhảy.

Một ý nghĩ duy nhất lúc bây giờ cũng là giải pháp duy nhất, Nam bắt đầu chỉ nó cách đan khăn, TÚ ở bên cạnh lên mạng tìm mấy thứ hay ho giúp cho việc làm bánh.

- Sai rồi! Phải thế này, mày tháo ra đan lại.

Nam hét lên khi thấy nó luồn luồn sợi len thành những hình thù kì dị, nó nhăn nhó tháo ra rồi lại đan lại. 30 phút sau.

- Trời ơi! tao bảo đừng móc kiểu đó mà, tháo ra, tháo ra ngay....

Lại nghe tiếng NAM hét, Tú ở bên cạnh cũng rùng mình, nhỏ Nam hung dữ quá.... cũng phải thôi nãy giờ nó đã vứt cả chục cuộn len vì đan sai rồi, NAm đã nói khàn cả cổ nó vẫn không đan xong hàng đầu tiên nữa, nhỏ cũng gần hết hơi rồi.

- Nghe kĩ nhé, tao nói một lần nữa thôi... Hàng 1, 3, 5, 7 và 9: Knit 2. * Di chuyển sợi len về phía trước, trượt hay dời (slip) 5 mũi, di chuyển vợi len quay lại, đan knit 5 mũi. Lặp lại từ dấu *, kết thúc đan lặp lại với mũi knit 2.

Linh vừa nói vừa đan theo cho nó xem.

..............................

Sau một quãng thời gian dài 2 tiếng đồng hồ cuối cùng nó cũng đan đúng, chỉ đúng thôi chứ còn đẹp thì ko được đẹp xuất sắc nhưng ko tới nổi xấu tệ ^_^.

Đến lượt Tú dạy Nam tập nhảy vì phần làm bánh có vẻ sẽ dễ hơn nên ưu tiên cho NAM trước, Tú lướt nhanh trên smart TV tìm bài Rolly Polly cho NAM xem trước các điệu nhảy, xem xong NAM chỉ biết ôm đầu khóc thôi, làm sao trong một buổi nhỏ có thể nhảy được đây....... TÚ vỗ vai tiếp thêm động lực cho NAM và nói với nhỏ hãy nghĩ đến Tuấn, Nam nghe nhắc đến Tuấn thì mọi lo âu cũng giảm hết, nhỏ bắt đầu với bước nhảy đầu tiên mà Tú dạy, từng nhịp, từng nhịp rồi làm cái ầm một cái, Nam nằm bẹp dưới đất, Tú vỗ đầu than trời, đúng là việc này đối với NAM quả thật là một thử thách lớn.

- Đứng lên nhảy tiếp! mày chỉ còn 4 tiếng nữa thôi!

NAM bật dậy, quyết tâm dâng trào, nhỏ tập trung theo từng bước nhảy một sự tâm trung chưa từng thấy.... sau 10 phút nhỏ đã có tiến bộ hơn, Nam đã có thể nhảy được đoạn đầu.

- Tốt lắm! mày học khá nhanh đấy!

TÚ giơ ngón tay khen NAM.

Và từng nhịp tiếp theo được TÚ truyền lại cho NAM.

TÚ đi từ trên lầu xuống đã nghe tiếng nó á lên một cái, đến gần thì thấy nó ngậm ngón tay sụt sùi, cái mặt nhăn lại rất khó coi.

- Sao vậy?

- Đâm vào tay!

Nó đáp, Tú nhìn xuống cái khăn len mà nó đang hai mắt nhỏ mở to ngạc nhiên xen lẫn nét buồn cười.

- Mày chắc đây là khăn len mày chính thức tặng Vỹ đấy chứ?

- Ừ!

Nhận được cái gật đầu Tú muốn lọt ghế, nhỏ cười nắc nẻ, nó trừng mắt nhìn Tú mới kiềm chế lại,nhỏ nói thêm một câu.

- Nếu đêm nay, Vỹ chịu choàng cái khăn len của mày thì nhớ mà giữ cậu ấy cho thật kĩ đấy nhé! hahaha.....

TÚ chuồn thẳng xuống bếp nó nhìn lại cái khăn của mình rồi lại nhìn về phía Tú " Chẳng lẽ mình đan tệ như vậy ư?", Bỏ tạm cái khăn còn đan dỡ nó xuống bếp dạy TÚ cách làm bánh gato chocolate.

- Trước tiên là làm bột bánh bỏ 8 lòng đỏ trứng vào bát + đường và đường vani ( hoặc socola ) đánh nổi thành lớp kem vàng tươi, mịn.Bỏ tiếp chỗ bơ vào đánh tiếp thành hỗn hợp đặc mịn. Cho thìa bột nở và chỗ bột mì, bột ca cao, bột ngô và bột hạt dẻ hoặc bột hạnh nhân, từng thìa một, đánh dần cho đến khi hết chỗ bột, hỗn hợp thật đều. Trút tiếp chỗ chocolate đã đun chảy, để nguội vào đánh cho đều. Làm thử đi!

TÚ quan sát rất kĩ và bắt tay vào làm, nó đứng bên cạnh vừa chỉ TÚ vừa đan khăn.

- Từ từ đừng vội, vội sẽ không ngon, dùng tình cảm của mày vào đấy đi!

Nó nói, Tú chưa bao giờ thấy bản thân đổ mồ hôi như lúc này, nấu ăn quả là một việc rất công phu, cái đứa vụng về như nhỏ làm sao làm được đây....

TÚ đã hấp phần bột bánh chín, nó lấy cái muỗng ăn thử một ít xem vừa chưa, mới bỏ vào miệng mặt nó đã nhăn lại, cái thứ này là cái thứ gì chứ đâu phải bánh, Tú nhìn sắc mặt cũng đủ biết như thế nào rồi.

- Làm lại đi, đánh bột nhẹ tay nó mới đều, mày thủng thẳng đã chứ gấp quá hư bột hư đường hết!

Nó vỗ vai TÚ rồi đi ra ngoài, tốt nhất là để một không gian riêng cho Tú để nhỏ có thể tập trung hơn và thoải mái hơn.

Ở biệt thự XY có một chàng trai đi qua đi lại, ngó ra cửa hoài, đã 4h chiều rồi mà nó vẫn chưa về hắn có chút lo lắng, không biết nó đi đâu mà lâu thế không biết, đi mà cũng không gọi về làm hại hắn đứng ngồi không yên, chợt điện thoại reo lên hắn vội vã cầm lên xem thử có phải không nhưng vừa nhìn dãy số lại ỉu xìu bắt máy.

- Tao nghe.

- " Ê Vỹ, Thái Hòa có nhà không?"

Tiếng của Tuấn ở đầu dây bên kia vọng ra, hắn ngồi xuống sofa nói.

- Không, từ trưa đến giờ vẫn chưa về nhà!

Tuấn thở dài.

- " Bọn họ đi đâu không biết, tao gọi mà Nam không bắt máy."

- " Thôi nào Hòa có về thì gọi cho tao."

- Ừ!

Cúp máy được hai phút lại có cuộc gọi khác, lần này là Tùng, hắn biết chắc anh lại hỏi y chang Tuấn cho xem.

- Alo.

- " Đưa máy cho anh gặp Hòa đi, anh gọi mà Tú không nhấc máy, anh lo quá!"

Hắn từ tốn.

- Không cần gọi đâu ba người bọn họ hẹn hò với nhau chưa về.

Tắt máy luôn, Hắn nhìn cái mặt nó trên điện thoai mà thì thầm " Em về đi rồi biết tay anh!", đặt điện thoại lên bàn hắn lấy từ túi quần ra một cái hộp màu xanh xanh, mở ra ngắm nghía hồi lâu rồi lại đóng lại cất đi.

Mãi đến 6h30 tối chuông điện thoại của Hắn mới reo lên, nhìn cái mặt nó trên điện thoại Hắn thong thả bắt máy nhưng không lên tiếng đợi bên kia lên tiếng trước.

- "Anh! VỸ! anh có nghe không?"

- Vẫn đang nghe đây! 

Nghe được tiếng trả lời nó xổ một tràng rồi tắt máy.

- Một lát nữa em về, Tuấn, Thành và Tùng sắp sang tới đấy!

tút... tút... tút... Hắn nhìn màn hình đã tối thui sắc mặt đen lại, hôm nay nó trốn đi một ngày ấy vậy mà nói chuyện điện thoại được mấy câu đã cúp máy mất, hôm nay là valentine đấy Hắn còn định rủ rê nó đi chơi ai dè nó lại rủ mấy người bọn họ sang đây làm gì thế, trời chẳng lẽ bọn họ hết chỗ hẹn hò rồi hay sao mà kéo nhau sang nhà hắn hết thế.

Mấy phút sau, có tiếng chuông cửa, Hắn nhấn điều khiển mở khóa cửa, tiếng Tuấn vọng vào.

- Hôm nay là valentine mà, không biết bọn con gái ấy nghĩ gì thế này!

Tuấn phàn nàn, thả phịt người xuống sofa, Thành và Tùng cũng đi vào, bọn họ đều ăn mặc rất đẹp trai tuy nhiên vẫn chưa thấy người yêu đâu cả. Nhìn thấy sắc mặt hắn không vui ba người kia cũng biết thân biết phận không hó hé gì nữa, chắc hắn bị nó bỏ rơi từ sáng đến giờ đây mà, tội nghiệp.....

Chuông cửa lại reo, Hắn nhìn lên camera thấy cái mặt ai đó thì bớt bực bội hơn nhấn mở khóa cửa, Lúc sau bốn cô gái tay xách cái túi giấy to đùng đi vào, ai nấy đều ăn diện đẹp đẽ hết cả rồi, thấy bốn tên bạn trai của mình đang tròn xoe mắt nhìn tụi nó vẫy tay cười đặt cái túi xuống, Linh chạy nhào về phía Thành, Tú thì tới cạnh Tùng ríu rít, tuấn thấy Nam đi cà nhắc thì chạy lại đỡ, hỏi han.

- Em làm sao vậy?

- Một lát anh sẽ biết!

Nó thì không chạy ào lại chỗ hắn giống như ba người kia mà chạy thẳng xuống bếp, lục sục tìm cái hộp y tế gia đình, tìm được thì mở nắp ra định lấy tuýp thuốc thì đã bị tay ai đó chặn lại. Hắn cầm tay nó lên xoay qua xoay lại xem rất lâu xong rồi lấy thuốc bôi vào cho nó, động tác rất nhẹ nhàng bôi xong hắn còn thổi nhẹ, ngẩng lên hỏi nó.

- Em làm gì để tay đứt thế này hả?

Nó ấp úng.

- Tại... tại....

- Tại sao? - Hắn nhìn nó chằm chằm.

- Hầy, một lát anh sẽ biết.

Nói xong nó chạy ùa ra phòng khách ngồi, Hắn nhìn theo rồi cũng đi ra ngoài ngồi cạnh nó, cái mặt chẳng chút nụ cười mà lạnh băng, nó biết đấy nhưng cũng không nói gì, một lát tự khắc hắn sẽ hết giận mà cảm động ngay thôi.

Trò chuyện một lúc Linh lên tiếng.

- Nào bây giờ chúng ta xuống dưới kia ngồi thành vòng tròn rồi tặng quà nhau đi!

Cả bọn ngồi thành vòng tròn quây quần bên nhau, Tú kéo cái túi giấy rồi đưa từng thứ cho chủ nhân của nó, đầu tiên là Nó, rồi đến LInh và cuối cùng là nhỏ. Nhìn món quà trên tay người háo hức người thì tò mò.

- Bây giờ chúng ta lần lượt hát đi, kết thúc bằng chữ cái tên ai thì xem quà của người đó. - TÚ góp ý kiến.

Và người hát đầu tiên là nhỏ, TÚ ngồi ở giữa vòng tròn cất tiếng hát trong veo.

" Nắng ban mai rọi vào phòng khi em ngủ say

tình cờ làm cho em thức dậy

ồ mình đã quá đôi mươi rồi,

tóc loăn xoăn đầu bù rối nhưng em vẫn xinh

một mình soi gương em ngắm nhìn cảm thấy mình thật dễ thương........

............cười riêng em chải vội gọn gàn đầu tóc bước đi nhanh nhanh..."

- Theo kết quả cho thấy anh Thành là người mở quà đầu tiên vì tên anh kết thúc bằng chữ h....

Trong số những người có mặt ở đây chỉ có tên của THành là có chữ h thôi, vậy là THành đành lấy quà của mình tặng linh ra cho mọi người chiêm ngưỡng, Thành mở một cái hộp màu hồng gồm những viên chocolate bé tí xếp lại thành hình trái tim và chữ T love L, mọi người ồ lên, linh cười tươi nhận lấy kèm một câu cảm ơn, nhỏ cũng lấy hộp quà của mình ra, bên trong là hai con gấu bông bằng vải được cắt khéo léo và hai con được gắn với nhau bằng trái tim nhỏ ở giữa, trông chúng rất đáng yêu,  dang tay ôm linh một cái.

Và cho nhanh người tiếp theo hát chính là Thành và linh , bài hát có tựa đề là " yêu không đường lui"

"Anh muốn thức dậy
Mỗi sớm yên bình
Vẫn là em trong vòng tay..................

...................uk thì có những lúc ấm ức
giận hờn nhau đôi ba câu
để rồi nhận ra cần nhau đến đâu
Ừ thì có những phút yếu đuối
Chỉ cần đôi tay buông lơi
Là tim tưởng như chúng ta
Không còn nhau rồi
Ừ thì ta sinh ra hôm nay
Là dành cho riêng nhau thôi
Có chạy đường nào
Cũng không thoát đâu
Ừ thì anh muốn nói muốn nói
Anh sẽ mãi bên người
Và anh đã yêu em
Không còn đường lui................"

Chữ kết thúc là Y thế là người mở quà tiếp theo là" VỸ" , Hắn đứng lên luồn tay vào túi quần lấy ra một cái hộp màu xanh lam, mở hộp hắn đặt xuống bàn, mấy cái đầu kia chụm vào xem xem trong cái hộp kia là gì, bên trong là hai chiếc nhẫn bạch kim lấp lánh có kiểu dáng y chang nhau, hình như là nhẫn cặp, Hắn lấy ra một chiếc đeo lên tay cho nó và nó cũng đeo vào tay cho hắn. Nó xòe tay lên ngắm nghía gương mặt thích thú dễ sợ, chợt Nam nói.

- Quà của mày đâu?

Nó tắt luôn nụ cười, tay với lấy hộp quà đưa cho hắn, nhưng mà tới hắn đưa tay cầm lại thì nó cứ dây dưa không chịu đưa, hắn chau mày rồi gỡ tay nó ra tự mình mở quà, một cái khăn màu xanh nhạt da trời nằm ngay ngắn trong hộp quà nó cuối mặt xuống chẳng dám ngẩng lên, phần vì sợ, phần vì lo không biết biểu cảm trên mặt hắn lúc này là như thế nào nhỉ, nó thắc mắc ghê gớm, NAm hét lên.

- Trời ơi con kia, mày đan màu xám mà sao thành ra xanh nhạt da trời thế này!

Nó không trả lời, lí do chiếc khăn màu xám thành xanh nhạt da trời là do nó đan toàn sai thôi, tất cả cuộn len màu xám đều bị nó phá banh hết rồi chỉ còn lại cuộn màu xanh nhạt da trời thôi, đâu phải nó muốn thế đâu, nó biết hắn chúa ghét màu này nhưng mà hết len màu xám rồi bấc đắc dĩ lắm nó mới chọn tặng màu đó. Hắn không nhìn cái khăn mà cứ nhìn nó, vì nó cuối đầu xuống nên không nhận thấy ánh mắt đầy tình cảm đó, nhưng mấy người kia thấy hết, Hắn nắm lấy tay nó, bàn tay bị đứt lúc nãy, bây giờ thì hắn biết lí do vì sao rồi...... Nó ngẩng lên ánh mắt đầy vẻ áy náy.

- Xin lỗi, em đan hư hết màu xám rồi! nếu anh không thích thì không cần phải choàng đâu.

Hắn không trả lời câu nói kia mà chỉ nói.

- Choàng cho anh đi!

- Hả? Thôi anh không cần.....

Nó ngừng luôn câu nói vì ánh mắt của hắn, nó lấy cái khăn len choàng lên cổ cho hắn, thật đáng ngạc nhiên là cái khăn ở ngoài trông xấu ghê gớm đến khi hắn choàng lên lại không thấy thế nữa.

Đến lượt Hắn hát, mấy người kia không cho nó hát vì.... lí do mà ai cũng biết. Hắn cất từng câu hát lên, ai nấy đều mê, chất giọng trầm êm tai...

"EM là ai từ đâu bước đến nơi đây
DỊU dàng chân phương
EM là ai tựa như anh nắng ban mai
Ngọt ngào trong sương
NGắm em thật lâu con tim anh yếu mềm
ĐẮM say từ phút đó từng giây trôi yêu thêm .............

............Bao ngày qua niềm thương nỗi nhớ
Bay theo bầu trời trong xanh
Lướt đôi hàng mi
Mong manh anh thẫn thờ
Muốn hôn nhẹ mái tóc
Bờ môi em anh mơ
Cầm tay anh dựa vai anh
Kề bên anh nơi này có anh
Gió mang câu tình ca
Ngàn ánh sao vụt qua
Nhẹ ôm lấy em............................................ "

Lần này không căn cứ vào chữ cái nữa, tú đã giơ tay lên đòi mở quà luôn, Tùng kéo cái nơ thắt trên hộp quà ra, một chiếc bánh kem hiện ra, mọi người há hốc.... TÚ nhìn lại trời ơi hình trái tim trên cái bánh biến thành cái gì thế kia.... nát bét hết rồi, lúc nãy đâu có đâu, trời ơi nhỏ muốn khóc quá đi, Tùng không nói gì ăn thử một miếng, anh nói.

- Em làm á?

TÚ gật đầu, TÙng cười tươi xoa đầu nhỏ.

- Ngon lắm, bỏ vào xe đi anh mang về ăn!

Tú ngạc nhiên, ngon thật chứ? nhỏ không tin đưa tay định nếm thử nhưng bị TÙng chặn tay lại.

- Cái này của anh!

Rồi anh lại nói.

- Quà anh để ngoài xe rồi, lát anh chở em về anh đưa!

- Có quà anh cũng bỏ quên là sao?

Tú giận dỗi, Tùng cười nói.

- To quá anh không mang vào!

Thế Tú mới không giận nữa. Đến lượt Tuấn và NAm, Tuấn tặng NAm một con gấu bông to được làm riêng theo yêu cầu mỗi khi ấn vào bụng nó sẽ nói " Tuấn yêu NAM" NAM thích lắm bấm nghe mãi.

- Quà của anh đâu?

Nam đưa hộp quà cho cậu, mở ra có 1 quyển album và một cái đĩa cậu bất ngờ, NAM chỉ vào cái ti vi cậu gật đầu đặt cái đĩa vào..... Nam xuất hiện trên ti vi.

" Hi, người yêu dấu, hôm nay valentine em có một món quà tặng anh đấy.... haizzz em đã tập nhảy suốt một buổi đấy có xấu anh đừng có chọc đấy nhé..."

Kết thúc câu nói, tiếng nhạc bật lên, NAM bắt đầu nhảy, TÚ ngồi cười nắc nẻ, ai nấy cũng cười làm Nam ngượng muốn chết duy chỉ có Tuấn là tập trung từ đầu đến cuối, bài nhảy kết thúc Tuấn cười nhẹ nói.

- Em đã tập nhảy đến đi cà nhắc phải không?

NAM không nói gì, khẽ lắc đầu, Tuấn véo má nhỏ 1 cái rồi đứng lên quỳ thấp người đưa lưng về phía nhỏ.

- Anh làm gì vậy? - Nam hỏi.

- Hôm nay anh sẽ cõng em, mình đi đón valentine thôi!

Nam cười vui vẻ leo lên cho Tuấn cõng, hai người đó rời đi, Tùng TÚ, Thành và LInh cũng rời khỏi để đón valentine riêng của mình, còn lại nó và Hắn

Nó đang ngắm nghía chiếc nhẫn thì bị hắn bế lên làm nó la ầm.

- Này anh làm gì vậy bỏ em xuống...

Hắn vẫn bế nó ra xe, đặt nó vào chỗ ghế lái phụ hắn cũng lên ghế lái, thắt dây an toàn xong hắn cho xe chạy, nó thắc mắc hỏi.

- Anh bắt cóc em đi đâu đấy?

- Hóng mát, đêm valentine đầu tiên em muốn đón ở nhà à?

Hắn quay sang cười, nó gật gật đầu.

Nó và Hắn đi dạo phố, đường phố hôm nay tấp nập, từng cặp tình nhân tay trong tay nhau hạnh phúc, Hắn đan tay mình vào tay nó, cả hai bước về phía trước, nhiều người nhìn về phía nó và hắn, thì thầm nó chợt nghe thấy, bọn họ nói về cái khăn len mà nó tặng "Anh ấy mà choàng khăn màu xám chắc đẹp hơn!" nó ái ngại chợt nhớ lời Tú nói " Nếu đêm nay, Vỹ chịu choàng cái khăn len của mày thì nhớ mà giữ cậu ấy cho thật kĩ đấy nhé! hahaha....." chợt nó thấy một chút ngọt ngào và cảm động, Hắn đã chịu choàng cái khăn này, hắn đã chịu choàng chiếc khăn có màu mà hắn ghét nhất, nó xiết chặt bàn tay đang nắm lấy tay hắn, dựa vào người hắn khẽ nói.

- Em yêu anh, nhiều lắm!

Hắn khẽ cười choàng tay ôm nó......

Valentine đầu tiên đầy kĩ niệm đáng nhớ.......

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: