chương 79: gặp lại anh
Từ lúc về đến giờ Thái Hòa vẫn rãnh rỗi, cô bỏ ra cho mình một tháng để thăm lại những địa điểm ngày xưa mà mình vẫn hay lui tới. Hôm nay cũng thế, cô cột chắc dây giày, bỏ cái máy ảnh vào ba lô cô khoát nó lên vai đẩy cửa ra khỏi nhà, hôm nay cô sẽ đến thăm một nơi mà rất lâu rồi cô chưa thể đến, nơi đó cũng là một nơi đặc biệt.Đứng từ xa nhìn về ngọn đồi cô đã thấy bóng cây bằng lăng cao vút ngập cả sắc tím dưới nền trời xanh thẳm, cây lùn giờ đã cao hơn cô quá rồi, đứng dưới tán cây cô trong nhỏ bé biết nhường nào, anh nói không sai bây giờ cây lùn đã chẳng còn lùn như ngày xưa nữa rồi mà đổi lại cô đã lùn hơn nó. Cô thích màu tím bởi thế nên cô lại càng thích hoa bằng lăng hơn, người ta nói hoa bằng lăng là nét đẹp của mối tình tuổi học trò đầy mơ mộng nhưng không kém phần lãng mạn, còn màu tím gợi sự thủy chung sắc son không thay lòng đổi dạ, TÚ và NAM ngày trước vẫn hay bảo cô sến súa mơ mộng ấy thế mà cô vẫn cứ kệ thích thì thích thôi chẳng màn đến mấy thứ ấy đâu nhỉ?
THái Hòa thả người nằm xuống dưới tán cây ngắm nhìn những cánh hoa nhỏ lâu lâu lại theo cơn gió mà rơi xuống, có khi cô đưa tay bắt lấy.... xòe bàn tay ra cho cánh hoa bay đi, cô nhìn theo với ánh mắt buồn.
- Em phải chờ đến bao giờ mới gặp được anh?
Tự nhiên trong đầu cô nhớ lại lần đầu tiên gặp VỸ khiến cô cười khẽ vẻ mặt lúc đấy của Vỹ vừa ngố tàu vừa lạnh nữa, cô lại tưởng tượng vẻ mặt mình lúc đó chắc kinh khủng lắm. Cái tính nông nổi bốc đồng ngày xưa lại khiến cô gặp được Vỹ để rồi yêu anh như một định mệnh, có lẽ đây là duyên ông trời sắp đặt chỉ là cô làm vụt mất cơ hội được bên cạnh anh để bây giờ hối tiếc... bao giờ cơ hội lại đến với cô một lần nữa? Cô hứa là sẽ trân trọng, sẽ giữ Vỹ lại chẳng bao giờ để anh rời xa cô một lần nào nữa.
" Gặp nhau là một cái duyên, còn giữ được nhau hay không phải xem bạn có biết nắm giữ lấy cơ hội ấy hay không..."
Điện thoại trong túi HÒa reo lên, Hòa vội bắt máy.
- Tao nghe!
- " Mau đến Smily đi! Con NAM về rồi đang ở đây nè!"
Tiếng Tú vang lên trong điện thoại, Hòa ừ rồi tắt máy, cô bắt một chiếc taxi đến Smily.
Đẩy cửa bước vào Hòa giật mình vì tiếng hét của Nam.
- HÒA ƠI! AAAAAAAA
Vừa hét xong NAm bay đến ôm chặt lấy Hòa, Nam mừng quýnh lên không để ý xung quanh ai cũng nhìn cô đầy ái ngại, HÒa đưa tay ôm con bạn.
- Nhớ mày quá huhu.. HÒa ơi!
- Tao cũng nhớ mày mà!
NAM vội phản bác.
- Nhớ gì chứ mày đi biệt tích suốt bốn năm trời chẳng chịu về thăm tao lấy một lần!
Hòa buông NAM ra cười nói.
- Xin lỗi mà! Chẳng phải giờ tao đã về rồi hay sao?
- Thôi bỏ qua đi, vào đây... ngồi xuống... uống nước đi xong rồi kể tao nghe ở bên đây mày sống thế nào?
NAM kéo tay HÒA về chỗ rồi ấn Hòa ngồi xuống đưa ly nước cho Hòa, đợi khi Hòa uống xong NAM hỏi đủ thứ chuyện. Hòa bó tay với con bạn, bốn năm không gặp Nam vẫn như xưa vẫn xinh đẹp và đáng yêu như ngày nào, lại nhìn sang Tú, Hoàng linh và mọi người hình như ai cũng như vậy không hề thay đổi có chăng chỉ là chửng chạt hơn một tí. Hình như trong những người ở đây chỉ có cô là thay đổi nhiều nhất cả ngoại hình lẫn tính cách.
Hòa mỉm cười từ từ kể cho Nam nghe những chuyện ở Pháp, Nam chăm chú vào câu chuyện nhưng không chỉ thế cô còn chăm chú nhìn người con gái trước mặt, cái vẻ từ tốn, dịu dàng và trầm tĩnh này là tính cách của bạn cô sao? Sao lại thay đổi đến chóng mặt như vậy.... Thái Hòa của cô ngày xưa đâu phải như cô gái này. Mới chỉ không gặp một khoảng thời gian thôi mà cô suýt đã không nhận ra đây là cô bạn thân của mình rồi, Nam một thoáng lại buồn đến lạ... mặc dù Thái Hòa của bây giờ đẹp hơn ngày xưa chửng chạc hơn ngày xưa nhưng lại thiếu đi sự ngây thơ thuần khiết và dáng vẻ đáng yêu ấy rồi.... nam yêu Hòa của ngày xưa hơn chỉ là đã không thể, Thái Hòa ngày ấy biến mất rồi, người trước mặt cô mới là Thái Hòa của hiện tại. Một người đã chịu ngần ấy những đau thương mất mát.
"có những thứ không phải cứ muốn là được, cuộc đời bất công lắm những thứ bạn muốn sẽ chẳng bao giờ có được còn những thứ vốn dĩ bạn không muốn nhưng cũng bắt buộc phải chấp nhận."
Nam gạt vội những suy nghĩ kia đi, không sao dù Thái Hòa có là ai và có như thế nào Hòa vẫn là bạn thân của cô, chỉ cần Thái Hòa vui là được cô không quan tâm nữa.
- Báo cho mày với mọi người một tin vui.... tao với Tuấn sắp đám cưới.
- Thật á? - Tất cả đồng thanh hỏi lại, Nam gật đầu mỉm cười rất duyên.
- Hai bên gia đình đã gặp mặt và chọn ngày rồi... lễ cưới sẽ diễn ra vào ngày 20 tháng này.
Tú đang đứng ở quầy kiểm tra sổ sách nghe thấy thế bỏ xuống hết chạy lại bàn chỗ mọi người đang bàn bạc sôi nổi.
- Thế là 3 tuần nữa... nhanh thật đấy mày bảo 25 tuổi mới lấy chồng mà!
Tú hất mặt về phía Nam làm Nam ấp úng.
-Ừ thì... thì hai bên gia đình hối thúc quá nên tao mới đồng ý!
- Nghe chưa Tuấn, vậy là nó chưa muốn lấy cậu đâu.
Hòa và Linh che miệng lại cười khẽ Tú cũng biết châm chọc người khác lắm đấy, mặt Tuấn nghệt ra trông rất buồn cười còn cái Nam thì hầm hầm tức Tú lắm.
- Nè thôi đi nghe con kia, ai nói tao không muốn lấy hả?
- Thì từ đầu sao mày không nói là muốn lấy Tuấn mà nói hai bên gia đình hối thúc làm gì.
- Tại....
- Chuyện gì mà um sùm thế? Vợ à em lại chọc tức Nam phải không?
Tiếng Tùng từ bên ngoài vọng vào, mọi người xoay ra đã thấy anh tiến lại gần, Tú liếc nhìn Tùng rất 'tình cảm' làm anh lạnh toát cả sống lưng.
- Lại... ngồi đây nè chồng!
Tú vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình, Tùng không dám cãi lời vào ngồi ngay lập tức. Vừa ngồi xuống đã bị Tú đưa tay ra bóp cổ làm anh hét toán lên cả bọn cứ thế ngồi cười nắc nẻ vợ chồng nhà này trẻ con đến thế là cùng.
- Nguyễn Thanh Tùng anh gan nhỉ? Suốt đêm hôm qua anh làm gì mà không về nhà? Lại đi tỉ tê với con nào hả?
- Ấy ấy nhẹ tay thôi! Anh có đi với con nào đâu, vợ yêu tin anh đi!
Tú đã thôi không bóp cổ nữa mà chuyển sang nhéo tai, Tùng mặt mày nhăn nhúm lại trông rất khổ sở, từ lúc Tú có thai tâm trạng hay thay đổi thất thường anh là nạn nhân chính trong những lần bực bội hay muốn trút giận của cô ấy, anh biết phải làm sao ngoài tự nhủ thầm với bản thân hai từ " chịu đựng".
- Vậy anh đi đâu? Làm gì?
- Anh ngủ quên ở văn phòng, em hỏi bảo vệ đi thì biết bác ấy là người gọi anh dậy đấy!
Tú có vẻ như khá tin tưởng Tùng nên khi anh trả lời cô liền bỏ tay ra ngay.
- Không có lần sau nghe chưa!
- Biết rồi mà!
Cả bọn ngồi nhìn hai vợ chồng họ cãi nhau chí chóe rồi lại tự làm hòa, ai cũng lắc đầu bầu chọn cho hai vợ chồng này là cặp đôi kì lạ nhất năm. Nam lên tiếng.
- Hòa với linh ai làm phù dâu đây?
Hòa lắc đầu chỉ về phía Linh.
- Tao không làm đâu, mày bảo Linh đấy!
- Thôi lần trước em với anh Thành làm phù dâu và phù rể cho anh Tùng và chị Tú rồi lần này để chị HÒa đi!
Linh xua tay, Nay bèn hỏi lại Hòa.
- Thế nào? Mày làm phù dâu cho tao nha!
- Tao....
Hòa ấp úng như đang suy nghĩ nếu cô làm phù dâu thì ai sẽ làm phù rể đây... nhưng trước ánh nhìn chân thành của NAm Hòa đành gật đầu.
- Thôi được rồi
- Yeah! Yêu mày quá Hòa ơi!
Mọi người đang bàn bạc sôi nổi thì điện thoại Tùng reo lên, anh bèn đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ bắt máy, không ai chú ý đến nét mặt ngạc nhiên cực độ của anh, nói gì đó thêm vài câu anh tắt máy. Trở về chỗ ngồi anh trầm ngâm hẳn ra chỉ có Tú nhận ra sự khác lạ của chồng mình..
- Mai mày rãnh không đi thử đồ cưới với tao?
Nam quay sang hỏi HÒa.
- Không được rồi mai tao có hẹn phỏng vấn!
Hòa lắc đầu Nam suy nghĩ một lúc bèn nói.
- Vậy thứ ba tuần sau nha!
- Ừ, cũng được..
Nói chuyện thêm một lát tất cả ra về, khi chỉ còn lại hai vợ chồng, Tú hỏi TÙng.
- Có chuyện gì vậy anh?
TÙng lắc đầu, Tú nghiêm giọng.
- Còn giấu em à? Em là vợ anh chẳng lẽ lại không nhận ra.
Tú đã nói vậy Tùng đành thở dài, đúng là không có gì giấu được Tú.
- Bác Hiển vừa mới gọi!
- Sao? Bác ấy nói gì trông anh căng thẳng vậy? Chẳng lẽ cậu ấy.......
Nghe Tùng nhắc đến tên ông Hiển Tú đã cuống cả lên.
- Không... nó tỉnh rồi!
- TỈNH RỒI! thế thì tốt quá em phải nói ngay cho con HÒa biết... em đã giấu nó về sự tồn tại của VỸ ngần ấy năm rồi, em thực sự cảm thấy rất có lỗi.
Chuyện Vỹ còn sống và được điều trị tại Mỹ Tú đã biết từ lâu chỉ là Tùng ngăn cản cô nói cho Hòa biết, TÙng nói Vỹ vốn dĩ sẽ không tỉnh lại cậu ấy suốt đời chỉ có thể nằm đấy sống như người thực vật, nếu nói cho Hòa biết HÒa sẽ càng đau khổ hơn, hãy cứ giấu Hòa để Hòa sớm quên Vỹ và tìm được tình yêu mới của cuộc đời mình, đây có lẽ cũng là mong ước của Vỹ. Đã nhiều lần Tú thấy Hòa đau khổ không kìm lòng được mà định nói ra nhưng rồi chưa kịp mở miệng cổ họng cô đã nghẹn ứ, cô mở lời không được.
- Nhưng nó không còn nhớ gì nữa cả!
Câu nói sau của Tùng làm Tú cứng đờ , tại sao lại như vậy? Rõ ràng đã có thể tỉnh lại nhưng sao lại mất trí nhớ cơ chứ... ông trời sao lại khéo trêu đùa con người ta như thế.
- Mất... mất trí nhớ á...??
Tú khó nhọc mở miệng hỏi Tùng anh gật đầu vẻ mặt lo âu.
- Bác Hiển nói tuần sau sẽ cho nó về nước, chỉ có về Việt Nam nó mới có thể nhớ lại.....
VỸ về với kí ức trống rỗng... làm sao đây? Con bạn của cô vẫn còn rất yêu Vỹ cô có thể nhận ra điều đó nhưng Vỹ thì khác cậu ấy sẽ không thể biết HÒa yêu mình và HÒa là ai?
Hôm nay Thái Hòa có hẹn đến tập đoàn H&H phỏng vấn, đứng trước gương cô chải chuốt lại mái tóc cho gọn gàng, tô thêm một chút son để gương mặt bớt phần nhợt nhạt, khi đã hài lòng cô mỉm cười cầm theo túi xách và hồ sơ ra khỏi nhà. Chiếc taxi dừng lại trước một tòa cao ốc đồ sộ, Thái Hòa bước xuống xe, cô đưa mắt nhìn lên dòng chữ H&H lấp lánh dưới ánh nắng ban mai, tập đoàn giờ đã lớn mạnh hơn xưa không chỉ là công ty như trước đây cô vẫn hay lui tới, trước mắt cô giờ đây sẽ là một chân trời mới, cuộc sống mới, chỉ cần cô đặt chân vào đây cô sẽ buộc chặt ước mơ, tương lai và cả niềm tin của mình vào thế giới của anh, nơi mà trước đây ngập cả bóng hình của anh, rồi đây cô sẽ giúp anh góp một phần sức, tài năng của mình để tập đoàn ngày càng đi lên..... và cô sẽ ở đây chờ đợi anh, cô sẽ chờ vào một ngày không xa anh trở về ôm cô vào lòng mà nói " Anh đã về bên em rồi ngốc ạ! em đừng gồng mình lên mà chịu đựng nữa nhé... có anh ở bên cạnh em!" chỉ là chẳng biết đến bao giờ.......
Cô tiếp tân thấy Hòa thì mỉm cười thân thiện Hòa chỉ nhẹ gật đầu, đâu đó ở nơi này cô lại nhớ về ngày hôm đó mình đã quậy đến Tuệ Nhi bị đuổi việc, hôm đó Vỹ đứng đằng kia, anh đứng cho tay vào túi quần dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa ngông cuồng,cô chứ như thế chìm trong cái gọi là ngày xưa cho đến khi cô tiếp tân lên tiếng kéo cô về với hiện tại,lắc đầu xua đi dòng hồi tưởng cô lại nhớ đến anh nữa rồi.....
- Chị cần giúp gì ạ?
- Tôi có hẹn đến phỏng vấn!
- À, chị lên tầng 3 rồi quẹo trái nhé!
Cô tiếp tân chỉ tay về phía thang máy, HÒA gật đầu rồi bước vào.... dừng lại trước phòng đang diễn ra buổi phỏng vấn Thái Hòa tìm cho mình một chỗ ngồi, bên ngoài còn khoảng 3 người cũng đang chờ được phỏng vấn như cô, năm phút sau một cô gái bước ra khỏi phòng với khuôn mặt có vẻ ủ rũ hình như cuộc phỏng vấn diễn ra không suôn sẻ thì phải, tiếp sau đó cô trở lý đi ra.
- Mời người tiếp theo cô Trịnh Hoàng Thái Hòa!
HÒa theo cô trợ lý vào trong, cô rất bình tĩnh ngồi vào ghế, đối diện cô gồm có 3 người trong đó có hai người con trai khoảng tầm 27- 30 tuổi, cô nhận ra một người đó là chị trưởng phòng thiết kế chỉ là năm năm trôi qua chẳng biết chị còn nhớ cô hay không nữa.
- Xin chào em! anh là Khánh giám đốc bộ phận thiết kế, đây là chị Hân trưởng phòng thiết kế còn đây là Minh nhà thiết kế giỏi nhất của tập đoàn.
Khánh giới thiệu tất cả mọi người với Hòa, cô gật đầu mỉm cười.
- Chào mọi người!
Khi cô vừa cất tiếng Hân đã chăm chú nhìn cô không rời, cô gái này HÂN trông quen lắm chỉ là nhất thời không nhớ ra, có cái gì đó vừa lại lại vừa quen.
- Em giới thiệu một chút về bản thân đi! - Khánh cười nói.
- Em tên Trịnh Hoàng Thái Hòa 22 tuổi, vừa tốt nghiệp trường ESMOD Paris, Pháp ngành thiết kế thời trang.
Khánh nhìn Hòa không chớp mắt, ở cô gái này anh thấy có một sự hấp dẫn kì lạ khiến anh không thể rời mắt chẳng lẽ anh bị trúng tiếng sét ái tình đấy chứ....
- Hòa, em là Thái Hòa, đúng rồi sao chị lại không nhớ ra nhỉ?
Hân reo lên từ lúc Hòa bước vào cô đã thấy rất quen thuộc rồi mà không nhớ ra cho đến khi nghe được cái tên cô mới sực nhớ lại, cô bé ngày xưa hay lui tới đây mà chỉ là lâu quá không gặp cô bé thay đổi nhiều quá, suốt mấy năm qua Hân không hề gặp lại Hòa đôi lúc cô cũng thắc mắc và nhớ Hòa lắm vì ngày xưa mỗi lần đến đây HÒA lại đến phòng thiết kế ngồi nói chuyện với cô rất lâu nên cũng có tình cảm, không ngờ Hòa lại ra nước ngoài du học.
- Chị nhớ ra em rồi à?
HÒa cười với HÂn, cô cứ sợ lâu quá chị đã quên mất cô rồi chứ.
- Con bé này càng lớn càng xinh! Sao không về thăm chị có biết chị nhớ em lắm không?
- Em cũng vừa mới về nước thôi.
- Hai người quen nhau à?
Minh thấy hai người họ cứ chị chị em em nên lấy làm thắc mắc, một cô gái 22 tuổi cầm trong tay tầm bằng xuất sắc của một trường thiết kế danh tiếng tại Pháp cũng khến anh nể phục.
- Quen chứ! Em gái kết nghĩa của chị đấy! Thôi chúng ta bắt đầu!
Cuộc phỏng vấn diễn ra khá thuận lợi, những câu hỏi không có gì làm khó được Thái Hòa, với một kiến thức chuyên môn vững vàng và niềm yêu thích với thiết kế Thái Hòa đã vượt qua tất cả, kết thúc buổi phỏng vấn cô đứng lên chào tất cả mọi người.
- Em có thể bắt đầu công việc vào tuần sau, rất vui vì được trở thành đồng nghiệp!
Khánh đưa tay ra có ý định bắt tay, Thái Hòa gật đầu bắt tay với anh và cả Minh với Hân.
- Cảm ơn anh chị! em cũng rất vui!
Vẫy tay chào tạm biệt Thái Hòa đẩy cửa bước ra ngoài, khép cánh cửa lại cô nở một nụ cười thật tươi cuối cùng cô cũng trở thành nhà thiết kế của H&H.
THái Hòa đeo tai nghe bật bản nhạc quen thuộc mà mỗi khi buồn cô đều nghe, từng ca từ nghe mà da diết cõi lòng, thả bộ trên vỉa hè cô dạo quanh con phố, bỗng một cơn mưa bất chợt kéo đến cô vội đưa tay lên che đầu chạy vội vào một cửa hàng bán đồ lưu niệm gần đó. Đứng trước hiên nhìn những giọt mưa trắng xóa, những kí ức ngày ấy chợt ùa về.... hình như bầu trời hôm ấy đầy mưa cô và anh cười rôm rả cả một góc trời, hôm ấy cô chính thức trở thành bạn gái anh, hôm ấy anh tặng cho cô một sợi dây chuyền, một nụ hôn và một biển trời yêu thương. Cô ôm bờ vai lạnh vì mưa, cô cũng muốn ôm lấy trái tim bé nhỏ của mình, cô biết nó cô đơn quá rồi, cô biết nó nhớ anh da diết.....
Chợt trong màn mưa cô bắt gặp một bóng hình chẳng suy nghĩ nhiều cô chạy vụt ra, có phải là anh không? Có phải Đại Vỹ của cô đây không....
- Vỹ....
Cô vừa chạy theo vừa cất tiếng gọi ấy thế mà người ấy chẳng chịu quay lại nhìn cô, dùng hết tất cả sức cô chạy thật nhanh và giữ lấy bàn tay.... cô hồi hộp... giây phút người ấy quay lại làm tim cô đau nhói.... không phải anh...
- Xin lỗi... tôi... nhầm... người...
Người con trai kia bước đi, cô ngồi thụp xuống đất ôm mặt khóc nức nở, thời gian qua cô mạnh mẽ lắm mà sao bây giờ lại yếu đuối thế này, tất cả những gì cô cố gắng đều vỡ vụn cả rồi sao. Anh ấy là ai sao lại quan trọng đối với cô đến thế? Chỉ cần nghĩ đến anh ấy trái tim cô lại thắt chặt đau đớn, chỉ cần nghĩ đến anh ấy trái tim cô lại mềm nhũn ra. Anh ấy là ai mà sao khiến ý chí kiên cường bấy lâu nay của cô tan biến hết trong chốc lát...... anh ấy là ai sao lại khiến cô một khắc cũng không quên, anh ấy là người khiến cô yêu đến chết đi sống lại, anh ấy là Vương Đại Vỹ.....
Cô ngửa mặt cho hạt mưa rơi lên khuôn mặt, cô để mưa cuốn trôi những giọt nước mắt kia....
Tú hốt hoảng khi thấy Hòa trở về cả người ướt sũng, Tú vội lấy khăn lau cho Hòa.
- Sao lại để ướt nhẹp thế này?
Hòa gạt tay Tú ra cầm theo cái khăn lên phòng, cô nhắm mắt lại ngâm mình trong bồn nước nóng rất lâu làm Tú ở ngoài đứng ngồi không yên.
- HÒA à! Tắm xong chưa ra nói chuyện chơi với tao!
TÚ gõ cửa phòng tắm, đang áp tai vào cửa lắng nghe những gì đang diễn ra bên trong TÚ vội giật mình xém xíu bật ngửa ra sau vì Hòa mở cửa ra ngoài mà không báo trước. Trông gương mặt Hòa có hơi tái đi một chút làm Tú lo lắng.
- Mày đấy bệnh mà thích dầm mưa, có ăn gì chưa tao kêu chị bếp làm!
- Thôi khỏi đâu, tao muốn ngủ một chút.
Hòa lắc đầu trèo lên giường chùm trăn lại, TÚ thở dài khép cửa ra ngoài.
Vì dầm mưa nên Hòa bị ốm đến mấy ngày, suốt mấy ngày đó cô chỉ ở nhà làm bạn với Tú làm Tú vui lắm như vậy đỡ chán chứ HÒA cũng đi làm Tùng cũng đi làm cô một mình ở nhà tự kỉ như con điên ấy, buồn lắm.
Đặt đĩa trái cây xuống bàn, Hòa lắc đầu nhìn con bạn đang chăm chú xem phim mắt dán chặt chẳng rời cái ti vi lấy nửa giây... ngày xưa cô cũng mê mẫn mấy bộ phim tình cảm sướt mướt này làm mà giờ lại không thích xem. Tú với tay lấy miếng táo ăn ngon lành, miệng nhai chóp chép.
- Táo ngon, hôm nào mua về để dành ăn nha!
Xem phim mà vẫn bình phẩm được thật hết nói nổi TÚ.
- Hai tháng nữa là sinh rồi, mày chú ý sức khỏe với!
HÒa với tay tắt ti vi làm Tú ỉu xìu nhăn nhó.
- Biết rồi mày với anh TÙng nói mãi!
- Thật là... - HÒa chật lưỡi cười với TÚ.
Như suy nghĩ gì đó rất lâu TÚ mới lên tiếng.
- HÒA này! Nếu tao nói là nếu thôi nhé... một ngày mày gặp lại Vỹ mày sẽ làm gì?
Câu hỏi làm Hòa tắt nụ cười, đây là câu hỏi mà lúc nào Hòa cũng nghĩ đến, cô luôn suy nghĩ rất nhiều nếu gặp lại Vỹ cô sẽ phải làm gì?
- Tao.. tao không biết nữa! Có lẽ sẽ rất vui.... nhưng lại chẳng nghĩ ra nên làm gì...
Hai cô gái im lặng, mỗi người suy nghĩ những chuyện khác nhau nhưng đều xoay quanh một người.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, Thái Hòa cố gắng đến sớm ai ngờ vừa đến cửa đã gặp Khánh.
- Em đến sớm vậy?
- Dậy sớm thôi anh!
HÒa cùng Khánh đi vào, mọi người thấy hai người bọn họ đi chung đều nhìn không rời mắt, Khánh 27 tuổi ngoại hình khá đẹp trai lại chửng chạt khiến rất nhiều cô gái để ý nên khi bắt gặp anh đi cùng Hòa nên đâm ra khó chịu. HÒA cũng không để ý cho lắm cô chỉ im lặng hoặc đôi khi trả lời Khánh một vài câu. Trước giờ làm việc chị HÂN vỗ tay kêu mọi người tập chung lại, chị nói.
- Giới thiệu với mọi người đây là Thái Hòa nhà thiết kế mới của bộ phận chúng ta, mong mọi người giúp đỡ HÒa và cùng hợp tác để làm việc một cách hiệu quả nhất!
Tất cả mọi người vỗ tay chào mừng Thái Hòa mỉm cười.
- Em sẽ cố gắng hết mình vì phòng thiết kế!
Chị Hân sắp xếp cho Hoà ngồi cạnh bàn làm việc của chị để dễ bề nói chuyện, ngày xưa chị và HÒa nói chuyện rất ăn ý.
- Đây là dự án mới em xem qua đi!
Nhận lấy bản dự án Hòa bắt tay vào nghiên cứu rất tập trung, một cô gái tên Băng Băng ngồi gần đó liếc mắt về phía Hòa rồi quay sang nói với Tiểu My cô gái ngồi bên cạnh.
- Nghe nói cô ta mới đi du học ở Pháp về đó, nhìn cũng không tệ.
- Ừ, trông xinh đấy! Mà hơi chảnh thì phải vào mà chẳng nói năng hay bắt chuyện với ai cả.
- Chảnh thật! Sao cho cô ta vận động một chút nhé!
Tiểu My gật đầu hưởng ứng,Băng Băng cười nhếch miệng lên tiếng gọi.
- HÒA này! Cô rãnh chứ photo hộ tôi bản hồ sơ này với.
Nghe có người gọi Thái Hòa ngẩng đầu lên, cô đi tới nhận lấy xấp hồ sơ đi photo, mấy phút sau Cô quay lại đặt xấp hồ sơ xuống.
- Của chị đây!
Xong thì trở về chỗ ngồi, Băng Băng nghe Thái Hòa gọi mình bằng chị thì giận lắm cô đâu có già đến vậy đâu, trong lòng lại nghĩ ra cái gì đó để bắt Hòa làm.
- Ấy lúc nãy tôi đưa nhầm rồi cô photo lại bản khác hộ tôi nhé!
Thái Hòa cũng đành đứng dậy photo lại bản khác, Hân ở bên trong thấy hết cô tức giận đi ra ngoài nói lớn.
- Thái Hòa ra đây!
Nghe tiếng Như gọi HÒa bèn cầm theo bản hồ sơ đi ra, HÂN giật lấy bản hồ sơ từ tay HÒA ném thẳng xuống bàn làm mọi người trong phòng đổ dồn mắt về phía cô.
- Đây là nhà thiết kế không phải ô sin của hai cô, đừng để tôi nhìn thấy lần nữa tôi đuổi việc các cô đấy.
Băng Băng cuối đầu xuống trong lòng tức lắm, cô ta thầm rủa cả HÂN lẫn HÒa.
Ngày đâu tiên đi làm không suôn sẻ lắm, Hòa trở về nhà vào buổi chiều muộn, Khánh có lòng tốt muốn đưa cô về nhưng cô đã từ chối. Hôm nay Tú và Tùng không có ở nhà, Hòa một mình ăn uống xong xui thì trở về phòng,cô bắt đầu lên ý tưởng cho bản thảo và thức suốt đêm để thiết kế.
Trong lúc Thái Hòa đang thiết kế thì ở sân bay một dáng người bước ra, dù anh đã đeo kính đen che gần nửa khuôn mặt nhưng vẫn làm mọi người chú ý, khắp người anh tỏ ra một khí chất bức người khiến đối phương không muốn rời mắt nhất là những cô gái. Anh bước ra khỏi sân bay một chiếc xe dừng lại, trên xe TÙng bước xuống thấy anh vội chạy lại ôm..... cả hai lên xe rời đi.
Sáng hôm sau Hòa dậy muộn vì hôm qua thức quá khuya, cô vội đi giày bắt taxi đến công ty. Xe vừa dừng lại cô đã vội vàng bước xuống đẩy cửa chạy nhanh vào mắt dán chặt vào đồng hồ đeo tay mà thở phào nhẹ nhỏm xém xíu là trễ rồi, với tay ấn nút thang máy khép lại.... ngay giây phút ấy một dáng người lướt qua.... cô đã không kịp nhìn thấy...
Cuộc họp kết thúc, bản thiết kế của cô đã được chọn cho dự án mới đây là một điều đáng mừng. Trở về bàn làm việc, cô tập trung thiết kế mấy mẫu còn lại cho bộ sưu tập, Hương từ đâu bay tới nói lớn với cả phòng.
- Này này tôi mới nghe nói công ty chúng ta sắp có tổng giám đốc mới đến nhận chức đấy! Đẹp trai kinh dị luôn!
Tay Hòa đang vẽ bỗng dừng lại.... tổng giám đốc mới sao? Chẳng lẽ..... không không thể nào Hòa lắc đầu xua đi ý nghĩ vừa lóe lên.. Vậy ai lại có thể ngồi vào vị trí của Vỹ chứ?
- Đẹp trai lắm hả? Anh ấy trông thế nào?
Tiểu My nghe thấy trai đẹp mà mắt sáng rở, Hương vuốt cằm như vẻ đang suy nghĩ một lúc bèn nói.
- Tự gặp và cảm nhận, không thể diễn tả bằng lời nổi.
Và cả công ty ngày đó náo nhiệt cả lên vì vị tổng giám đốc mới, đi đến đâu cũng nghe mọi người bàn tán. Tan sở THái Hòa dọn dẹp lại bản thiết kế rồi tắt máy tính ra về, cô choáng ngợp vì trong thang máy kẹt cứng người, mọi người hình như đang cùng lúc ùa về đại sãnh.
- Hòa cậu cũng đến xem mặt tổng giám đốc à?
Hương nhìn thấy Hòa bèn hỏi, Hòa lắc đầu.
- Không, tớ định về!
- Sao không ở lại xem, đảm bảo cậu mê mệt mất!
Hòa cười không nói gì nhưng trong lòng lại nghĩ dù vị tổng tài kia có đẹp đâu cũng chẳng đẹp bằng anh ấy....
Rồi như có một luồn gió cuốn mọi người đi, tất cả hét ầm lên xô đẩy nhau chạy đi, do quá đông cô lại đứng giữa nên cũng bị đẩy đi, qua kẽ hở cô nhìn thấy một người con trai mặc áo sơ mi trắng quần âu đen lướt qua, đám đông cứ thế xô đẩy nhau tạo thành một mớ hỗn loạn bọn con gái cứ phải nói là muốn chết ngất vì anh ta... Thái Hòa không thấy mặt anh ta chỉ thấy bóng dáng bị che khuất mất một nửa ấy lướt qua bước ra xe, chiếc rời đi đám đông dần giải tán.
THÁI hòa bắt một chiếc taxi đến Smily, cô đẩy cửa bước vào quán hôm nay đông khách thật đấy, Tú đứng tính tiền không kịp nghỉ tay thấy vậy Hòa đi tới đặt túi xách xuống phụ Tú.
- Sao hôm nay đông thế?
- Ai mà biết đâu... hôm nay hai đứa kia xin nghỉ nữa chứ, tao thì không bưng bê được, khách hối quá trời rồi!
Mặt TÚ hầm hầm trông rất khó coi, Hòa bèn cầm theo bộ đồng phục của quán vào trong thay, ít phút sau cô bước ra cầm menu phục vụ bàn, TÚ thấy vậy thì la ó lên.
- Nè không cần đâu con kia!
- Không sao đâu, mày lo tính tiền đi!
Hòa chạy hết bàn này đến bàn khác mồ hôi nhễ nhại.
- Phục vụ!
Khách ngồi phía bàn bên cửa sổ vẫy tay, HÒa lau vội mồ hôi trên trán mỉm cười.
- Quý khách dùng gì?
Tay cô ghi lia lịa rồi chạy vội vào, bên ngoài cửa một dáng người đẩy cửa bước vào, anh đứng ở ngay cửa đưa mắt nhìn quanh. Thái Hòa bưng khay nước ra vừa ngẩng đầu lên bước chân cô dừng lại,ánh mắt cô nhìn về phía cửa không chớp mắt. Anh tháo kính ra, một tiếng xoảng lớn vang lên, tiếng thủy tinh vỡ vụn thu hút sự chú ý của mọi người. Thái Hòa như chết lặng đứng chôn chân tại chỗ, không gian và thời gian tất cả cứ như ngừng lại giây phút này , Tú nghe tiếng đổ bể bèn quay lại và cả Tú cũng bất động. Người đứng ở đấy sao quen thuộc đến thế, cái dáng người ấy làm tim Thái HÒA đập loạn nhịp, cả nhịp thở cũng bị ngắt quãng, cô như không tin vào mắt mình...... người con trai ấy là Vỹ... người mà cô luôn chờ đợi đang đứng trước mặt cô.... vẫn khuôn mặt điển trai lạnh băng ấy, vẫn cái đáng đứng kiêu ngạo ngông cuồng, vẫn là người thu hút mọi ánh mắt...Đại Vỹ đã trở về...
" Từ đây đến đấy chỉ cách nhau mấy bước chân.... ấy thế mà em chẳng dám bước về phía anh..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro