chương 80: kí ức thiếu mất em

"Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới không phải là góc biển chân trời, cũng không phải là cách nhau phương trời, mà là khi em đang đứng trước mặt anh nhưng anh lại không biết là em yêu anh."

Thái Hòa chân muốn bước đến bên cạnh Vỹ lắm mà sao nhấc không nổi, miệng mấp máy thành những âm thanh rời rạc nghe mà chẳng hiểu nổi, Tú biết Hòa đang bất ngờ lắm cả Tú dù đã được gặp Vỹ tối hôm qua, dù Tùng báo trước rằng lát nữa Vỹ sẽ sang ấy thế mà trông thấy Vỹ vẫn không giữ được bình tĩnh..... bởi vì ở đây có Hòa, HÒA sẽ không biết rằng kí ức của người con trai ấy chỉ là một mảng đen trống rỗng, Vỹ không nhớ bản thân là ai, Cha mình là ai, Tùng là ai........ Tú nhớ lúc gặp Tùng Vỹ có hỏi một câu " Anh là anh họ em sao?"

Vỹ nhìn về phía cô gái mới vừa làm đổ vỡ mấy ly nước kia nhưng mấy giây sau anh đã rời mắt khỏi và bước thẳng về phía TÚ. Hòa như không tin vào mắt mình, Vỹ lướt qua cô như một người dưng lướt qua nhau trên con đường tấp nập bóng người, không một cái nhìn, không chút cảm giác.... cổ họng cô nghẹn ứ hai chữ vừa định nói ra đã kịp đứng chững lại... có phải anh ghét cô rồi không? Hay trãi qua 5 năm cô trong anh không còn tồn tại...

- Chị dâu! Anh Tùng bảo em đến đây tìm chị lấy chìa khóa xe và mật mã nhà.

Thái Hòa quay ngoắt lại nhìn dáng Vỹ, đôi mày cô thoáng chau lại, cái cách xưng hô này sao lại lạ đến thế ngày ấy có bao giờ Vỹ gọi Tú là chị dâu hay chị đâu. TÚ nghe Vỹ gọi mà cứ ngại ngại làm sao ấy chỉ trách là Vỹ không nhớ nên ai bảo sao cậu ấy gọi như vậy, cô thở dài cũng xưng chị.

- Cậu ngồi xuống bàn đi! Đợi chị một chút!

Tú rời khỏi quầy đi vào trong, Vỹ ngồi xuống một cái bàn cạnh chỗ Hòa đang đứng, anh thấy lạ cô gái này sao lại cứ đứng một chỗ nhìn anh mãi thế gương mặt cô biểu hiện rất nhiều cảm xúc.

Hòa xoay người bước về phía VỸ cô không nhận ra rằng dưới chân mình toàn là những mảnh vỡ của thủy tinh cho đến khi có người hét lớn.

- Đừng bước!

Vỹ hét lên nhưng đã quá muộn HÒA đã bước lên một bước mảnh thủy tinh ở trước mũi chân đã cứa một đường khiến chân cô chảy máu, không hiểu sao khi nhìn thấy máu VỸ lại chợt nhói lên rồi vô thức đứng dậy tiến về phía HÒA, anh dừng lại trước mặt cô.... 

HÒA nhìn thẳng vào khuôn mặt anh, khuôn mặt mà suốt thời gian qua cô đã ao ước được gặp và nhớ biết nhường nào, từng đường nét trên khuôn mặt anh vẫn thế không hề thay đổi, vẫn đôi mắt đen lạnh sâu hun hút mà cô chẳng bao giờ có thể nhìn thấu, vẫn đôi lông mi đen cong vút, vẫn làn da trắng hồng y như con gái, vẫn đôi khuyên tai màu bạc thoáng ẩn hiện phía sau mái tóc nâu hạt dẻ..... và vẫn mùi hương nam tính ấy, anh đang đứng rất gần cô. Bất chợt Vỹ ngồi thấp xuống chăm chú nhìn vào vết thương ở chân HÒA, giờ cô mới cảm nhận cơn đau ê buốt từ ngón chân bị cứa mảnh thủy tinh ban nãy, TÚ từ trong đi ra thấy chân HÒA chảy máu thì đi nhanh lại hỏi han. (khổ! có bầu không chạy được..)

- Trời ơi mày bị sao thế này?

VỸ sau khi xem xét thì hỏi TÚ.

- Chị có hộp y tế không?

- Có cậu đợi một chút!

TÚ vội đi vào trong, HÒA từ nãy đến giờ chỉ im lặng nhìn VỸ, hành động quan tâm của Vỹ vẫn như trước đây ân cần tỉ mỉ nhưng sao HÒA lại cảm thấy ở Vỹ có gì đó rất lạ, lúc đầu VỸ không nhận ra cô sao bây giờ lại quan tâm cô, anh đang bị gì thế này?

Một lúc sau TÚ đi ra trên tay là hộp y tế, Vỹ cầm lấy dìu Hòa ngồi xuống ghế, anh lấy bông lau nhẹ vết máu, rồi thấm một ít thuốc thoa vào sau đó thổi nhẹ mới dán băng cá nhân lên, từng cử chỉ dịu dàng như thể sợ Hòa đau TÚ chăm chú quan sát và cô nhận ra dù Vỹ có mất hết kí ức thì ở trong thâm tâm Vỹ Thái Hòa vẫn tồn tại, Tú mừng vì điều đó, cô tin sẽ không bao lâu nữa Vỹ sẽ nhớ lại thôi. TÚ lại nhìn sang con bạn của mình, HÒA vẫn không rời mắt khỏi Vỹ có lẽ trong lòng của HÒA lúc này đang rối lắm.

Tất cả xong xui Vỹ ngẩng đầu lên hỏi Hòa.

- Đau không?

HÒa lắc đầu, VỸ đứng thẳng dậy nói.

- Lần sau cô nhớ cẩn thận!

Rồi Vỹ nhận lấy chìa khóa xe mà Tùng mới mua cùng với mật mã nhà, hôm qua về Vỹ ở lại nhà cha mẹ TÙNG hôm nay Vỹ phải dọn đồ về nhà, Vỹ đẩy cửa rời khỏi Smily. HÒA nhìn theo, tú không biết tâm trạng của HÒa bây giờ là vui hay buồn chỉ thấy HÒa cứ im lặng mãi, đến khi TÚ định mở miệng nói gì đó thì HÒA lên tiếng.

- Mày biết điều gì đó phải không? Nói đi! mày lại giấu tao chuyện gì nữa?

Hòa cảm thấy thắc mắc tại sao Vỹ lại đến lấy chìa khóa xe và mật mã ở chỗ TÚ, những thứ đấy Vỹ đều biết cả, mật mã nhà Vỹ chẳng lẽ anh ấy lại quên. Còn nữa VỸ về từ bao giờ? Anh đã gặp Tú và TÙNG rồi đúng không? vậy tại sao TÚ và Tùng lại không nói gì cho cô biết..... lạ thật hà cớ gì họ phải giấu cô, rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra thế này? Cô thật không hiểu nổi.

TÚ thở dài biết chẳng thể giấu được nữa, Vỹ và HÒa sớm muộn gì cũng gặp nhau TÚ biết điều đó, Hòa sớm muộn gì rồi cũng sẽ biết chuyện này.... cô đành từ tốn nói.

- Cậu ấy mới về nước đêm hôm qua.

- Gì? Vậy 5 năm qua anh ấy đã đi đâu? Các người... các người còn giấu bao nhiêu chuyện nữa hả?

HÒA mất bình tĩnh nói lớn, thật quá đáng, tại sao những chuyện về Vỹ cô đều là người biết sau cùng thế này. Anh ấy bị bệnh đến khi mất tích cô mới được biết, bây giờ cũng vậy anh ấy ra nước ngoài 5 năm và giờ trở về cô cũng mới được biết nguyên nhân, bọn họ xem cô là gì đây.. sao cứ giấu cô mãi thế?

- Tao xin lỗi! Mày bình tĩnh nghe tao nói này!

TÚ nhỏ giọng, đâu phải TÚ cố ý giấu hòa chỉ là bất đắc dĩ thôi, cố gắng điều tiết lại cảm xúc HÒA nói.

- Được bây giờ nói cho tao biết TẤT CẢ về anh ấy ngay!

HÒA nhấn mạnh hai từ tất cả, gương mặt lạnh băng, TÚ biết Hòa đang giận lắm cô bắt đầu kể lại tất cả mọi chuyện.

- 5 năm trước, 1 tuần sau cái ngày tai nạn anh Tùng nhận được cuộc gọi của bác Hiển bố VỸ, bác ấy nói VỸ bị tai nạn được người ta phát hiện ở vách núi đầu đầy máu, cả người đều đầy vết thương, bác đã đưa VỸ sang Mỹ vì bác sĩ bảo cậu ấy cần phẫu thuật não gấp nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Bàn tay HÒA xiết chặt lại cô cố gắng ngăn mình bật khóc, Vỹ của cô sao lại chịu nhiều đau đớn thế này, cô lại không thể bên cạnh anh lúc anh đang đấu tranh giữa sự sống và cái chết, cô thật tệ mà. Tú sau một hồi dừng lại thì tiếp tục cất tiếng không nhanh không chậm.

- Nhưng cuộc phẫu thuật thất bại do vết thương ở đầu quá mạnh khối u lại không được phẫu thuật sớm, Vỹ rơi vào trạng thái hôn mê sâu và sống như người thực vật.

Hòa nghe mà lòng nhói lên, thì ra suốt thời gian qua không phải VỸ mất tích cũng không phải VỸ đang trốn tránh cô mà là anh đang nằm hôn mê không tỉnh. Ấy thế mà cô lại cứ trách anh sao nhẫn tâm bỏ lại cô rồi một mình lẫn trốn, cô trách anh không nhớ đến mình, không quay lại tìm cô.... cô trách anh rất nhiều nào biết anh vẫn chỉ nằm một chỗ không hề đi đâu cả, anh nằm đó với sự sống mong manh. 

- Vậy anh ấy tỉnh khi nào?

- Một tháng trước!

Cũng may là VỸ tỉnh lại, cũng may ông trời lại cho cô gặp anh nếu không thì cả đời này chắc cô vẫn không biết gì về sự tồn tại của anh, không biết anh đang vì cô mà duy trì sự sống từng ngày.

- Nhưng....

Câu nói của TÚ ngập ngừng HÒA nhìn TÚ như chờ đợi TÚ nói tiếp.

- Cậu ấy đã mất tất cả kí ức! 

Hiểu Nhi vẫn thường hay đau lòng thay cho các nữ chính trong phim khi biết rằng nam chính bị mất trí nhớ, vậy mà bây giờ người gặp phải cái tình cảnh trớ trêu ấy là cô. Điều bất thường chính là ở đây, điều này có thể lí giải vì sao Huy nhìn thấy cô lại chẳng có chút cảm giác gì cả, anh có thể lướt qua cô như người dưng ngược lối không phải là vì anh ấy quên cô, hết yêu cô..... mà bởi vì.... anh ấy đã hoàn toàn không còn một chút kí ức về cô.

Ai có thể hiểu được cảm giác của cô ngay lúc này đây? 

- Mày sao rồi Hòa?

TÚ lo lắng nhìn Hòa, từ nãy đến giờ HÒA cứ im lặng không nói năng gì làm TÚ lo lắm, đây là một sự thật khó lòng mà chấp nhận ngay được. Thái Hòa đứng dậy ra khỏi quán, trước khi đi không quên nói với TÚ.

- Tao cần yên tĩnh để suy nghĩ lại mọi chuyện!

Câu nói như dặn dò TÚ đừng làm phiền đến cô, TÚ nhìn bóng dáng HÒa khuất sau cánh cửa lòng lại lo lắng bồn chồn.... biết bao giờ hai người bọn họ mới hạnh phúc đây?

Vỹ dừng xe lại ở địa chỉ nhà mà Tùng đưa, bước xuống xe vỹ đưa mắt nhìn ngôi nhà cảm giác rất quen thuộc, Vỹ đưa tay ấn mật mã cánh cửa mở ra anh lái xe vào trong rồi xách hành lí lên nhà. Bước vào phòng khách VỸ lại thấy tất cả rất thân quen có lẽ đây là ngôi nhà trước đây anh từng ở nên mới có cảm giác thế, không hiểu sao VỸ nhấc từng bước lên cầu thang rồi dừng lại ở tầng 2, và đẩy cửa vào căn phòng phía bên trái. Vỹ đã chọn đúng căn phòng màu cafe sữa mà trước đây cũng là phòng của anh, nhìn cách bày trí và màu sắc bên trong VỸ khá thích thú và hài lòng, anh quyết định chọn cho mình căn phòng này. Lúc đã sắp xếp xong xui vỹ định xuống nhà nhưng bước chân anh dừng lại, anh đưa mắt nhìn căn phòng đối diện một cảm giác nào đó thôi thúc mãnh liệt VỸ đẩy cửa vào trong. Cả căn phòng ngập trong sắc tím nhạt, Vỹ thoáng nghĩ đây là phòng con gái cơ mà, anh tiến vào sâu bên trong phòng hơn và một thứ đã thu hút sự chú ý của VỸ, trên bàn học có dán một tấm ảnh của một người con trai đang mỉm cười rất tươi bên cạnh có một tờ giấy note màu hồng, Vỹ chăm chú nhìn tấm ảnh người bên trong ảnh có lẽ là anh, Vỹ lại đưa mắt đọc dòng chữ trên giấy note.

- Đừng cười nữa được không? Người ta sắp chết ngất rồi! ^^ H. Love. V.

Đôi mắt VỸ thoáng nheo lại vậy phòng này chắc chắn là của con gái, V ở đây có lẽ là Vỹ tên của anh vậy cô gái kia là ai? Bạn gái anh sao? 

Vỹ lại đưa tay sờ vào sợi dây chuyền ở cổ, trên mặt của sợi dây chuyền cũng có hai kí tự H.V, chiếc nhẫn trên tay anh cũng thế, chẳng lẽ cô gái kia có tên bắt đầu bằng chữ H.... Vỹ cứ thế đứng trầm ngâm hồi lâu.

Trở về nhà vào lúc chiều muộn, hai vợ chồng TÚ nhìn lên tầng trên, Tùng hỏi.

- Hòa đã gặp VỸ rồi à?

- Ừ! Lúc chiều.

- Sớm muộn gì cũng biết thôi em đừng tự trách, chỉ mong VỸ nó mau chóng nhớ lại.

Tùng cũng rầu rĩ thay, tình yêu của hai người bọn họ sao cứ như đoạn đường đầy rẫy những khúc cua đi mãi chẳng thấy bằng phẳng.

TÚ đưa tay định gõ cửa phòng nhưng rồi lại thôi, Hòa đã dặn là muốn yên tĩnh TÚ đành trở về phòng.

Đêm gió, Hòa đứng bên cửa sổ nhìn về khoảng không đen mù mịt vô định trước mắt, suy nghĩ trong đầu cô cứ rối tung cả lên, cô không biết tiếp theo bản thân nên làm gì, cô sẽ phải đối mặt với VỸ ra sao đây? Cô đã chờ ngày được gặp lại VỸ, cô đã chờ rất lâu, vậy mà giờ đây khi gặp lại VỸ mọi thứ lại rẽ sang một hướng khác... 

Cô lục tìm trong hành lí quyển album mà cô cất rất kĩ, ngồi xuống giường cô lần giở từng tấm ảnh và rồi như bị cuốn vào cái gọi là kỉ niệm. Nước mắt cô rơi từng giọt từng giọt xuống tấm ảnh, làm sao để cô và anh trở về như ngày xưa đây?

Hòa khóc một lúc thì nằm xuống và thiếp đi, trong mơ cô thấy mình đang ngồi ở bãi biển ngắm nhìn từng đợt sóng lăn tăn lúc đêm về, bỗng một dáng người ngồi xuống bên cạnh cô.

- Em lại buồn sao?

Giọng nói vừa cất lên HÒA đã nhận ra ngay là ai, cô gật đầu trả lời.

- Anh lúc nào cũng xuất hiện lúc em buồn thế?

- Vì anh ghét nhìn thấy em buồn nên phải xuất hiện để giải tỏa nỗi buồn cho em chứ. 

Người ngồi bên cạnh Hòa không ai khác chính là Tuấn, anh cười hiền nói làm Hòa cũng cười theo.

- Em buồn chuyện gì nói anh nghe.

Hòa nhìn ra biển cất giọng trầm buồn.

- Vỹ đã quên mất em là ai rồi, bây giờ dù em có đứng trước mặt anh ấy cũng chỉ xem em là kẻ xa lạ....

Đức Tuấn xoa đầu Hòa trước lúc Đức Tuấn biến mất đã kịp nói với HÒA một câu.

- Ngốc! Cậu ấy quên thì em làm cậu ấy nhớ!

.....................................

Hòa giật mình tỉnh giấc, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi đã rất lâu rồi cô không mơ thấy Đức Tuấn, có lẽ anh ấy biết cô buồn nên mới xuất hiện an ủi cô. Hòa nhớ đến câu nói cuối cùng của đức tuấn, câu nói mở ra một hướng đi mới cho cô và cả Vỹ.

- Nếu như anh quên em được,em sẽ làm cho anh nhớ lại và yêu em thêm một lần nữa!

Bước xuống giường Hòa cảm thấy trong lòng mình rạo rực một niềm vui bé nhỏ, cô đã có thể lấy lại được sự yêu đời mà lâu lắm rồi mình đã đánh rơi. Mở tủ cô tìm cho mình một bộ váy đẹp nhất, trang điểm nhẹ nhàng cô sấy lại mái tóc khi đã hài lòng cô cầm theo bản thiết kế và túi xách đến công ty.

Vừa đến đại sãnh cô lại bắt gặp cảnh tượng hôm trước, cô đoán chắc chắn người làm náo loạn cả công ty lên là anh chứ không ai vào đây nữa cả, vị tổng giám đốc mới mà mọi người nói là anh rồi. Hòa được một phen giật mình khi từ trong đám đông có tiếng nói lớn vừa nghiêm nghị vừa lạnh lẽo.

- Tôi cho các người 10s để giải tán nếu không thì chờ mất việc đi!

Câu nói vừa dứt đám đông ngay lập tức được giải tán đủ biết lới nói của VỸ có uy lực lớn đến mức nào. Đại sãnh bây giờ chỉ còn lại cô và anh, anh xoay người và bắt gặp cô gương mặt có vẻ ngạc nhiên nhưng rồi rất nhanh trở lại bình thường, ánh mắt chỉ dừng lại ở cô trong giây lát rồi chuyển hướng vào thang máy. Hòa có một chút buồn mặc dù biết VỸ đã không nhớ cô là ai, có lẽ trở thành kẻ xa lạ trong mắt người mình yêu cảm giác thật khó chịu. Thấy cửa thang máy sắp đóng lại Hòa vội chạy đến giữ lại rồi đi nhanh vào trong, cô nhìn VỸ mỉm cười đã đến lúc bắt đầu khiến VỸ nhớ lại rồi.

- Trùng hợp quá lại gặp anh, cho tôi cảm ơn chuyện hôm qua nhé!

- Ừ!

Hòa cười méo xệch, vẫn biết VỸ là cái tên lạnh lùng lại vô duyên nữa mở miệng là làm cho người khác tuột hứng, nhưng không sao... cô là ai chứ? Cô là HÒA cơ mà sao lại chịu thua tên sao chỗi này được.

- Tôi tên Thái Hòa ở bộ phận thiết kế rất vui được làm quen với anh!

Hòa chìa bàn tay ra mỉm cười giới thiệu về bản thân, Vỹ vừa nghe thấy cái tên đó nhịp thở bị chững lại, cái tên này sao lại quen đến thế? Và không hiểu sao VỸ cũng vô thức đưa tay ra bắt lấy tay HÒA, giây phút hai bàn tay chạm nhau tim cả hai đập loạn nhịp, có một hình ảnh lướt qua đầu VỸ rất nhanh rồi biến mất VỸ chỉ kịp thấy bóng dáng của một cô gái nào đó mở nhạt dần.

Vội buông tay VỸ ra, Hòa khẽ ho một cái cửa thang máy kêu một tiếng tinh... cô vội bước ra vẫy tay với VỸ.

- Gặp lại anh sau, nhớ nhé tôi tên Thái Hòa!

Vỹ nhìn theo bóng dáng HÒa cho đến khi khuất dần miệng lầm bẩm cái tên ấy.

Cả hôm ấy phòng thiết kế được dịp ngạc nhiên một phen vì lần đầu tiên trông thấy Hòa cười một nụ cười giòn tan. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: