chương 82: cảm giác trong anh

" Thứ cảm giác ấy khiến anh choáng ngợp bởi nó quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến nỗi anh chẳng thể kiểm soát....."

Sau khi nhận nhiệm vụ về bộ sưu tập mới Hòa trở nên bận rộn hơn, cô ít có thời gian suy nghĩ vẫn vơ nữa, một ngày 24h thì hơn 12h HÒa đã dành cho thiết kế rồi vậy mới nói cô yêu công việc của mình biết bao nhiêu. Có lẽ trong lòng cô muốn làm bù đắp luôn phần của cha và mẹ, vì họ đã dừng lại đam mê ước mơ rồi...

Hòa đang ngồi thiết kế say sưa thì có ai đó vỗ vỗ vào mặt bàn, phải đến lần thứ ba Hòa mới nghe thấy và ngẩng đầu lên. Khánh đang đứng trước mặt Hòa cười hiền cái dáng đứng đúng chất một lãng tử tuy vậy vẫn không mất vẻ phong độ.

- Anh tìm em hả?

Hòa hỏi Khánh, cậu lại cười gật đầu.

- Em nhìn đồng hồ xem mấy giờ rồi?

Nghe Khánh nói Hòa bèn đưa mắt nhìn lên cái đồng hồ trên tường.

- Đã 12h trễ thế rồi ư?

- Ai cũng xuống ăn trưa cả rồi! Anh đi ngang thấy em ngồi cặm cụi hăng say quá biết em chưa ăn trưa mà.

Hòa gãi đầu cười hì hì.

- Em không để ý! Cứ vẽ một lát quên luôn.

- Thôi không sao, anh cũng chưa ăn trưa xuống ăn chung nhé!

Thấy Hòa có vẻ chần chừ Khánh bèn nói thêm.

- Em mà từ chối là không nể mặt anh rồi!

Thế là Hòa đành gật đầu đứng lên cùng Khánh xuống căn tin, do vội hay không nhớ mà Hòa đã để bản thiết kế ngay trên bàn.

Xuống căn tin mọi người lại nhìn cô bằng ánh mắt soi mói kèm theo sự tò mò và ghen tị. Hôm qua là cô đi với VỸ hôm nay lại đến cùng Khánh nên ai nấy đều xầm xì to nhỏ về chuyện này, cô thì không quan tâm bởi lẽ từ lúc học cấp 3 chuyện dư luận soi mói này diễn ra hằng ngày, cô quen rồi.

- Em ăn gì?

Khánh giở menu để trước mặt Hòa, cô đưa mắt quét một lượt từ trên xuống dưới và dừng lại ở món mì Ý, lâu rồi cô chưa ăn. Phải nói là 5 năm rồi cô chưa hề đụng đũa đến món này, bởi mì Ý cũng là món Vỹ thích, cô không muốn ăn món này khi ở một mình hoặc không có VỸ. Và thế là HÒA lại gọi món khác, Khánh nhìn thấy hết những biểu hiện thay đổi liên tục trên khuôn mặt Hòa, chỉ là Khánh chẳng bao giờ hiểu được người con gái này đang nghĩ gì.

Bữa trưa bắt đầu, Khánh rất có khiếu hài hước nên cứ nói câu nào là chọc cho hòa cười câu đấy mặc dù cố gắng kìm chế lắm nhưng không được hòa cứ bật cười ha hả làm ai cũng ngoái nhìn. 

Bữa trưa sẽ cứ như thế nếu không có một người xuất hiện. Trong đám đông Vỹ đi đến, anh cho tay vào túi quần bước đi ngạo nghễ phong thái chẳng lẫn vào đâu được. Vừa bước đến cửa căn tin anh đã phải nghe cái tiếng cười ấy, Hòa không biết đến sự có mặt của VỸ càng không biết rằng anh đang nhìn chằm chằm cô như nhìn sinh vật lạ nhưng sâu thẳm vẫn có một chút gì đó không thể lí giải. Vỹ tiến về bàn của Hòa và Khánh do hòa ngồi quay lưng nên không biết chỉ có Khánh là nhìn thấy, cậu cất tiếng chào 

- Chào tổng giám đốc, anh xuống ăn trưa à?

- Phụt..... Khụ.... Khụ....

Câu chào ấy làm Hòa đang uống nước thì phun ra sạch, ho sặc sụa, sao VỸ lại xuống đây chứ có bao giờ VỸ biết cái căn tin là gì đâu, trời ạ... nãy giờ cô đang làm một hành động kì cục thì phải.. ôi.. chết cô mất thôi.

- Em không sao chứ? Để anh...

Khánh hỏi han rồi nhướng người lên lấy khăn giấy định lau cho Hòa ai ngờ bàn tay Khánh vừa đi được nửa đoạn đường thì đứng chững lại. Vỹ đã nhanh tay dùng khăn tay của mình lau cho Hòa, bất ngờ cô ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt tĩnh lặng của VỸ, anh chỉ đang chăm chú vào vệt nước màu xanh do ly nước bị đổ lúc nãy gây ra. Khánh thu tay lại gương mặt có vẻ không vui cho lắm.

Hòa cứ nhìn VỸ mãi, đúng là ở VỸ có một lực hấp dẫn mãnh liệt cô chỉ cần nhìn một lúc thôi đã bị cuốn theo rồi, ngày xưa không đến mức này nhưng bây giờ thì khác, Vỹ đứng trước mặt cô giờ đây là một chàng trai 22 tuổi cao ráo, lại mang một vẻ đẹp "ngông cuồng", phong thái vừa chững chạc, điềm tĩnh lại vừa kiêu ngạo, có ai nói cho cô biết là tại sao người con trai trước mặt lại đẹp đến thế không? Một vẻ đẹp gan lì cùng năm tháng.

Cảm nhận được ánh nhìn một khắc cũng không rời của Hòa VỸ dừng động tác lại ngước lên nhìn cô, hai mắt chạm nhau, họ cứ thế nhìn thẳng vào mắt nhau mọi thứ xung quanh trở nên vô hình kể cả Khánh. Khi nhìn vào mắt Hòa trong đầu VỸ lại hiện lên một hình ảnh khác, hình ảnh một cô gái có đôi mắt to tròn màu nâu đen, ánh mắt ấy long lanh như những giọt sương sớm không nhuốm một chút bụi trần... đôi mắt ấy rất đẹp. Chỉ là một khắc hiện ra rồi biến mất, Vỹ phát hiện đôi mắt hòa cũng thế cũng to tròn màu nâu đen chỉ là nó có một chút gì đó rất buồn. Chắc cô gái này đã từng chịu đựng nhiều nỗi đau mới khiến ánh nhìn của cô trở nên buồn như thế, trong một giây nào đó tim của VỸ nhói lên, anh đau vì cô, và có ai đó nói với anh rằng anh phải bảo vệ cô, làm những nỗi đau kia ngủ yên ở một góc nào đó trong lòng cô để rồi cô lại đứng lên mạnh mẽ hơn và trở nên vui vẻ hơn.

Hòa nhớ có lần mình cũng nhìn vào mắt VỸ như thế và reo lên " Sao trong mắt anh toàn là em thế kia?" Vỹ đã cười cốc đầu cô bảo "ngốc! Không là em thì là ai!", đó là câu nói đùa của cô lại bị VỸ cốc một cái rõ đau nhưng cô chỉ cười hì hì với anh.

Giờ trong mắt anh cũng có cô đấy nhưng chỉ là lúc này.

Khánh nhìn hai người bọn họ với vẻ lạ, sao họ thân thiết đến thế? Có phải họ từng quen? Khánh cứ thế suy nghĩ mãi. Cậu chợt ho lên một cái kéo hai người kia thoát khỏi hoài tưởng.

Vỹ thôi không nhìn Hòa mà trở về với việc lúc nãy, nhưng mà anh càng lau thì vệt nước càng loang ra nhuộm một màu xanh ở một khoảng rộng trên bộ váy trắng tinh của Hòa. Cô lắc đầu thở dài, Vỹ là thế chẳng tỉ mỉ đâu, cô giữ tay VỸ lại nói.

- Đừng lau nữa, nó loang ra rộng hơn bây giờ.

Vỹ không nói gì thu tay lại, Hòa chợt nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay VỸ, anh vẫn còn đeo ư? Điều đó làm Hòa vui lắm, cô lại đưa tay sờ lên cổ, ở đây có một sợi dây chuyền nhưng không chỉ có một mặt mà còn có cả chiếc nhẫn, ngày trước cô sợ mình làm mất nên đã đeo lên cổ. Không sao, chỉ cần Vỹ còn chiếc nhẫn là được, cứ từ từ rồi anh cũng nhớ ra.

- Anh ăn gì chưa? Ngồi xuống ăn cùng luôn nha!

Khánh đề nghị, Vỹ chỉ gật đầu rồi cũng ngồi xuống. Bữa ăn diễn ra với cái không khí kì quặc, Hòa và Vỹ thì cứ chốc chốc nhìn nhau còn Khánh thì ngồi đó nhìn hai người bọn họ. 

Kết thúc bữa ăn hòa trở về với công việc, mọi người đã trở về đông đủ từ lâu, cô trở về bàn làm việc mấy mẫu thiết kế vẫn nằm nguyên trên bàn, Hòa thở phào rồi ngồi xuống bắt đầu thiết kế.. nhưng có một điều cô không để ý đó là những mẫu thiết kế ấy đã lệch khỏi vị trí ban đầu rất xa.

Hôm nay Hòa lại tăng ca như thường lệ, nhìn công việc chất đống mà cô ủ rũ nhưng biết làm sao phải cố gắng hoàn thành cho xong thôi.

Vỹ khép cửa phòng lại đi vào thang máy, hôm nay anh tan ca trễ. Anh đưa tay lên số định ấn số 1 nhưng rồi chẳng biết sao lại ấn vào số 2 thế là thang máy đưa VỸ xuống bộ phận thiết kế. Vỹ nhìn ánh đèn vẫn còn sáng choang thì đoán ngay chắc chắn là Hòa vẫn còn ở đó, anh bước từng bước lại gần, qua ô cửa kính Vỹ thấy Hòa đang ngồi đó vẻ mặt suy tư, cô đặt bút xuống hí hoáy rồi lại vo tròn vứt thẳng vào sọt rác, có lẽ là không nghĩ ra được ý tưởng mới. Vỹ im lặng quan sát HÒA,mỗi lần nhìn thấy gương mặt ấy nhăn lại anh đều mỉm cười, vẻ mặt lúc ấy của Hòa rất đáng yêu, anh luôn bị HÒA thu hút bởi cái vẻ đáng yêu đó, xa HÒA anh cảm thấy nhớ vô cùng mặc dù anh và cô chỉ mới gặp nhau có vài lần. Điều này làm VỸ cảm thấy rất kì lạ, anh chẳng thể nào lí giải nổi cho đến sau này mới ngộ ra mọi chuyện đều có nguyên do.

Thế đấy, thời gian cứ trôi qua, Vỹ đứng bên ngoài, Hòa ngồi bên trong, bọ họ chỉ cách nhau có một lớp cửa kính mỏng thôi ấy thế mà sao lại thấy cách nhau cả phương trời. 

"Có lẽ vì yêu chưa sâu đậm, có lẽ vì không biết trân trọng nên ông trời mới phải thử thách tình cảm của họ nhiều đến thế, xa nhau 5 năm để rồi khi trở về gặp lại nhau kẻ nhớ người quên, chẳng thể ôm chặt nhau, nắm tay nhau cùng nhìn về một hướng."

Vỹ đang chăm chú nhìn Hòa, anh chợt thấy đầu của Hòa lắc lư mí mắt từ từ cụp xuống, cô gục lên gục xuống cuối cùng là nằm hẳn xuống bàn luôn. Vỹ lắc đầu mỉm cười rồi bước vào trong, anh đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc nhỏ phủ trên mặt cô, hiện lên trước mặt VỸ là một gương mặt đang ngủ say, đôi má ửng đỏ cứ như vừa ngượng ngùng vừa mắc cỡ í kể cả ngủ cũng có biểu hiện này ư? Vỹ đưa tay lên xem đồng hồ, đã gần 9h tối rồi, anh không biết phải làm sao với cô gái này, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng VỸ quyết định bế HÒA ra xe để cô ngủ đây anh không yên tâm. Vỹ cầm theo túi xách của cô rời khỏi phòng thiết kế, xuống đến đại sãnh hòa bắt đầu cựa quậy rồi vô thức đưa tay ôm chặt lấy VỸ làm anh dừng bước ngập ngừng nhìn xuống cô. Hòa vẫn đang ngủ say chẳng biết trời trăng gì cả, cô cũng không biết có một nụ hôn đặt xuống môi mình rồi rất nhanh trở về bình thường. Phải VỸ đã hôn Hòa, anh không biết tại sao khi ở cạnh Hòa anh luôn cảm thấy trái tim mình đập nhanh rạo rực cả lên, và như có một lời nói điều khiển vô hình nào đó luôn sai khiến anh làm những việc mà bản thân không ngờ đến, cũng như lúc nãy anh đã không kiềm chế được mà hôn cô. Vỹ cứ đi tìm cho mình câu trả lời mà không biết rằng thật ra câu trả lời đã rất gần anh, câu trả lời nằm ngay trên cổ Hòa, hai vật thể đang lấp lánh dưới ánh đèn.....

Sáng Hòa tỉnh dậy, nhìn ngó xung quanh cô giật mình, ở đây là phòng của cô mà, sao cô lại ở đây? rõ ràng tối qua cô đang ở công ty sáng ra thức dậy lại ở trong phòng thế này? Nhìn xuống bộ đồ đi làm hôm qua vẫn y nguyên, cô lấy làm thắc mắc ai đã đưa cô về?

Rửa mặt thay đồ xong xui cô mới liếc mắt qua khung lịch để trên bàn, cái vòng tròn đỏ cùng hai chữ " Nam wedding" làm Hòa hốt hoảng nhìn đồng hồ đã 7h rồi chết mất thôi, cô làm phù dâu đấy mà đám cưới 9h bắt đầu rồi, làm sao đây làm sao đây? cô cứ đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng là chạy nhanh xuống nhà tìm Tú xem Tú đã đi chưa. Hòa cái gì cũng sửa được chỉ có cái tật hay quên là có đánh chết cũng không sửa nổi. Xuống đến nhà HÒa chẳng thấy TÚ đâu cả, tìm khắp ngôi nhà cũng không thấy, chắc là đi rồi, Hòa thầm rủa Tú đáng ghét đi mà sao không kêu cô dậy chứ. Trong lúc Hòa đang bực bội đứng dậm chân thì trên cầu thang một dáng người đi xuống, thấy Hòa đứng lẩm bẩm cái gì đó anh nhăn mặt tiến lại gần rồi khều nhẹ vào vai Hòa.

- Á... ôi mẹ ơi! 

Hòa giật mình nhảy cẩn lên sofa, khi đã bình tĩnh lại cô mới nhìn lên, và thật bất ngờ cô đơ người khi thấy VỸ đang nhìn mình bằng ánh mắt không thể nào kinh dị hơn. Cảm giác lúc này của Hòa thế nào nhỉ? Xấu hổ? tất nhiên có xấu hổ! mắc cỡ? tất nhiên có mắc cỡ! nhưng trên hết vẫn là sự thắc mắc VỸ ở đây làm gì vậy nhỉ? trên người VỸ mặc bộ quần âu xanh và áo sơ mi trắng trên cổ thắt một cái nơ màu xanh đậm nhìn VỸ bây giờ quá đẹp trai, quá phong cách và quá manly! cứ phải nói là làm Hòa liêu xiêu luôn.

- Em cứ nhìn tôi mãi không chán à?

Vỹ đã đi tới ngồi cạnh cô từ bao giờ, nghe VỸ nói thế cô mới giật mình ho một cái trở về bình thường.

- Anh làm gì ở đây vậy? sao anh lại từ đó đi xuống?

Giờ hòa mới thấy thắc mắc VỸ không đi từ cửa vào mà đi từ tầng trên xuống.

- Tối qua đưa em về cũng muộn nên tôi ngủ ở đây!

- Cái gì? vậy là anh đưa tôi về á?

Vỹ nhún vai, Hòa ôm mặt cố nhớ xem chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua, nhưng cô chẳng nhớ gì cả chỉ biết bản thân đang làm việc rồi lại ở nhà thôi.

- Tối qua... tôi... tôi.. làm sao.. mà anh đưa về thế?

Chịu không được HÒA bèn hỏi, chứ để thế này cô tò mò chết mất.

- Em ngủ gật ở bàn làm việc.

Hòa kêu trời rồi vỗ vào đầu mình một cái đúng là hậu đậu mà, Vỹ cất tiếng hối thúc.

- Mau thay đồ đi còn sang nhà NAM, em không định dự đám cưới nữa sao?

Vỹ nói làm Hòa mới chợt nhớ lại trời ơi 7h mấy rồi, đồ thì chưa thay, mặt chưa make up con Nam giết cô chết mất, thế là HÒA ba chân bốn cẳng chạy thẳng lên lầu. Đã 30 phút trôi qua vẫn chưa thấy động tĩnh gì Vỹ bèn đứng lên tiến về phòng HÒA.

- Em xong chưa? làm gì mà lâu thế?

Vỹ đưa tay lên gõ cửa, có tiếng hòa vọng ra.

- Chưa đợi một chút!

Có tiếng trả lời, Vỹ dựa lưng vào cửa chờ đợi, thêm 15 phút nữa vẫn chưa thấy Hòa ra vỹ sốt ruột hỏi lại.

- Xong chưa? 8h rồi đấy!

- Chưa! 

Vỹ thở dài, anh nào biết ở bên trong phòng HÒA đang khổ sở lắm,Hòa đang gặp vấn đề với cái váy màu kem sữa suôn dài mà NAM chọn, Cô mặc xong hết rồi đấy nhưng chỉ mỗi cái khóa sau lưng là không tài nào kéo lên được, xui cho cô là TÚ cũng không ở nhà, cô cứ loay hoay nãy giờ vẫn không kéo xong cái váy, mặt Hòa nhăn nhúm lại cái kiểu này chắc ở nhà luôn quá... Hòa kêu trời, thầm trách NAM thiếu gì áo sao không chọn đi chọn cái váy này giờ làm khổ cả cô, bây giờ biết phải làm sao đây, Hòa ngồi xuống giường suy nghĩ...

Vỹ đang đứng chợt cánh cửa mở ra hở một lỗ nhỏ xíu, Hòa ló đầu ra, Vỹ hỏi.

- Sao vậy? còn không mau ra trễ rồi!

- Tôi...

Hòa ấp úng VỸ nhướng mày.

- Em làm sao?

- Cái váy.... tôi...

Cô thật không biết làm sao nói cho VỸ hiểu nữa thật là.

- Nói nhanh, tôi hết kiên nhẫn với em rồi đó!

Vỹ có vẻ hơi bực, không bực làm sao được anh đã đứng chờ cô gần cả tiếng rồi mà cô vẫn chưa mặc xong bộ đồ đã vậy ra còn ấp a ấp úng, hỏi có bực không chứ.

- Thật ra... cái váy... tôi.. không kéo cái khóa phía sau lưng được!

HÒA nói xong cuối gầm mặt xuống ngượng quá mà, ai đời lại đi nói với con trai như thế, cô bất đắc dĩ thôi. Vỹ thoáng ngạc nhiên nhưng rồi gương mặt cũng nhanh chóng trở về bình thường, anh cười nhẹ nói.

- Mở cửa cho tôi vào!

Vừa nghe VỸ nói Hòa ngẩng đầu lên từ chối ngay lập tức.

- Không được.. anh.. anh định vào đây làm gì?

- Em định cứ thế này? đám cưới sắp bắt đầu rồi!

Hòa ngập ngừng đúng là cứ thể này thì không thể đến đám cưới mất, suy nghĩ chần chừ hồi lâu HÒA giữ chặt áo đứng sang một bên, Vỹ cười cười đi vào, Hòa đứng xoay người ra phía sau nên không vẻ mặt của VỸ lúc này. Tấm lưng trắng ngần hở một mảng do cái khóa chưa được kéo lên, Vỹ đỏ mặt đưa tay chạm vào cái khóa từ từ kéo lên hộ HÒA, gương mặt Hòa cũng đỏ ửng lên như quả cà chua chín.

- Xong chưa? - Hòa hỏi vẻ thúc giục, cứ thế này cô ngượng chết mất làm sao dám nhìn mặt VỸ đây.

Tay VỸ kéo lên đến trên thì chạm phải sợi dây chuyền, ánh mắt VỸ chợt khác lạ, anh xoay người Hòa lại, hồi hộp...... và cái mặt dây chuyền bé xíu hình giọt nước lóe sáng lên cùng một chiếc nhẫn tay anh cứng đờ.... dây chuyền này sao giống của anh đến thế.

- Sao em lại có sợi dây chuyền này?

Hòa đưa tay chạm vào sợi dây chuyền, biết nói làm sao với VỸ đây, chẳng lẽ nói là của anh tặng cô, không được như vậy chẳng khác nào thừa nhận tất cả, trời ơi... không được để anh biết chuyện lúc này, anh vẫn chưa yêu cô mà, cô chưa muốn nói tất cả với anh, làm sao đây? Hòa ấp úng.

-À.. cái này... bạn tôi.. bạn tôi tặng....

- Ai?

- Anh không biết đâu!

Vỹ tháo sợi dây chuyền trên cổ của mình ra và chiếc nhẫn trên tay luồn vào sợi dây chuyền xong anh đặt hai sợi của mình lại gần sợi của Hòa.

- Nói cho tôi biết tại sao chúng lại giống nhau đến thế?

Lần này Hòa không biết phải nên nói gì nữa, quả thật có giải thích cũng chỉ càng khẳng định hai sợi dây chuyền này là một cặp thôi, Vỹ lại nói.

- Em từng nói với tôi chúng ta chưa hề quen biết, vậy tại sao chúng ta lại đeo dây chuyền đôi?

Ngừng lại một lúc Vỹ lại nói tiếp.

- Em là bạn gái trước đây của tôi đúng không?

HÒa chỉ biết nhìn VỸ im lặng đến nước này rồi còn giấu được không, cuối cùng vẫn là cô đứng trước anh, anh biết cô là bạn gái anh, nhưng kí ức tình yêu thì vẫn là 1 con số 0 tròn trịa, Hòa không muốn thừa nhận cô nói rồi đi nhanh xuống lầu.

- Trễ rồi, chúng ta tới nhà NAM thôi.

Hòa chạy vụt đi, Vỹ đứng đó nhìn theo ánh mắt đầy đau khổ, Hòa không thừa nhận nhưng anh biết đó là sự thật, một sự thật trớ trêu anh không biết gì về bạn gái của mình cả. Tần ngần một lúc Vỹ đi xuống dưới, Hòa đang ngồi trên xe đợi anh, Vỹ ngồi vào ghế lái nhìn sang Vỹ nhưng cô đã nhìn ra ngoài, anh quay đi cho xe chạy, dọc đường chẳng ai nói với ai một câu nào, hai người mỗi người đều cuốn theo những dòng suy nghĩ...

Đám cưới của Nam diễn ra vào một ngày nắng đẹp, bầu trời xanh ngắt trên nền trời xanh có những đám mây trắng xóa lơ lững qua lại. Địa điểm tổ chức nghi lễ là ở nhà thờ Đức Bà, Hòa và Vỹ bước xuống xe nhìn vào bên trong, quan khách đến khá đông, bên ngoài là cha mẹ Tuấn và cha mẹ Nam đang chào đón khách. Điện thoại của Hòa reo lên, là Tú gọi.

- Alo.. tao nghe..

- Con kia mày với Vỹ chết đâu rồi hả? sắp bắt đầu rồi mà chẳng thấy bóng dáng là sao?

Hòa đưa điện thoại ra xa tránh bị ù tai bởi tiếng càm ràm của TÚ.

- Đang ở trước cửa nhà thờ nè chờ chút vào ngay.

Hòa tắt máy quay sang nói với Vỹ.

- Chúng ta vào trong thôi.

VỸ gật đầu, cả hai đi vào.

Không khí bên trong nhà thờ rất ấm cúng, cách bày trí khá đơn giản, Hòa đoán chắc bất ngờ nằm ở bữa tiệc đãi khách ở nhà hàng tối nay. Giờ lành đã đến Nam bước ra cùng với cha, Hòa chạy lại phía sau cầm áo cưới cho Nam, cô thì thầm.

- Mày đẹp lắm! chúc mày và Tuấn mãi hạnh phúc nha!

Nam cười tưới.

- Cảm ơn mày, tao chờ đám cưới của mày và Vỹ đấy!

Nói đến đây mặt Hòa trông buồn hẳn, biết bao giờ VỸ mới nhớ ra cô.

Cha Nam cầm tay Nam đặt vào tay Tuấn rồi mỉm cười dặn dò.

- Hôm nay ta giao đứa con gái độc nhất vô nhị này cho con, mong con sẽ yêu thương và chăm sóc nó cả đời giúp ta, chúc hai con bách niên giai lão!

- Cảm ơn cha, con hứa sẽ yêu thương Nam và cùng cô ấy trãi qua những khó khăn cũng như niềm vui trong cuộc sống.

Ông gật đầu đi xuống, Nam nhìn Tuấn nở nụ cười hạnh phúc. Linh mục bắt đầu nghi thức quen thuộc, tất cả mọi người vỗ tay khi nghe ba từ con đồng ý phát ra từ hai nhân vật chính, hai người bọn họ đeo nhẫn cho nhau và trao cho nhau nụ hôn ngọt lịm, hạnh phúc đã mỉm cười. Đến màn bắt hoa cô dâu, tất cả các đôi trai gái yêu nhau đều đứng xếp hàng chờ giật hoa, Tú đã lấy chồng mà vẫn ham hố cô biết mình bụng mang dạ chửa không giật được bèn ra lệnh cho Tùng.

- Chồng giật hoa cưới cho em, nếu giật không được tối nay anh ra phòng khách nhé!

Tùng thở dài vác cái mặt đi xếp hàng giật hoa.

- 1.... 2... 3...

Tất cả đếm ngược, tiếng thứ 3 vừa dứt NAM ném mạnh bó hoa ra phía sau, tất cả nháo nhào lên giành giật và thật không may khi bó hoa rơi ngay vào tay của VỸ, ai nấy cũng đều nhìn VỸ vỗ tay chúc mừng.

- Tặng người yêu đi!

Mọi người đồng loạt hô to, Vỹ đưa mắt nhìn về phía Hòa, Hòa cũng nhìn anh chờ đợi.... và Vỹ tiến lên phía trước khi đã đứng trước mặt Hòa anh mỉm cười đặt bó hoa vào tay Hòa.

- Tặng em!

- Cảm ơn anh!

Hòa mỉm cười nhận lấy bó hoa, mọi người vỗ tay hoan hô, và thật xui xẻo cho một người tối nay phải ngủ phòng khách.

Đúng 6h tối mọi người tập trung đến nhà hàng trung tâm thành phố cũng là nhà hàng của mẹ Nam để dự bữa tiệc cưới của NAm và Tuấn. HÒA đã thay bộ váy hồi sáng thành bộ váy dạ hội màu tím nhạt, Vỹ vẫn bãnh bao trong bộ vest lịch lãm, thấy Hòa anh bèn đi đến ghé sát vào tai Hòa thì thầm.

- Tàn tiệc chờ anh!

Hòa nhìn theo bóng lưng của Vỹ không biết anh lại định làm gì.

Bên trong kháng phòng nơi diễn ra bữa tiệc ai nấy cũng đều choáng ngợp bởi cách thiết kế lung linh huyền ảo ngập cả sắc màu, có lẽ đã chuẩn bị khá công phu, Hòa đã đoán rồi mà NAM là một đứa mê đắm chủ nghĩa lãng mạn nên lễ cưới của Nam không thể nào đơn giản được, nhìn đi màu chủ đạo đều là màu hồng phấn... vô cùng dễ thương và không kém phần lãng mạn. Sau phần khui sâm banh và cắt bánh kem nhạc nổi lên, mọi người hát hò vui vẻ. Nam và Tuấn phải đi từng bàn mời khách và chào hỏi, Hòa ngồi cùng bàn với Vỹ, Linh, Thành và hai vợ chồng TÚ, không khí ở cái bàn này khá náo nhiệt.

- linh và Thành khi nào mới đến lượt hai đứa đây? - Tùng hỏi.

- Năm sau anh ơi! LINH vẫn chưa ra trường!

Thành đưa ly rượu lên cụng nhẹ với Tùng trả lời.

- Nhanh nhanh đi! để còn rước cái đứa em ồn ào của anh đi cho rồi! - Tùng cười trêu ghẹo

- Anh đuổi em á? thế thì em không thèm lấy luôn. - Linh liếc xéo Thành.

- Cái gì? em không lấy anh hả? - Thành mở trong mắt nhìn Linh.

- Đâu có em nói là... trời ơi nhoi quá...

Linh không biết nói sao luôn, mọi người bật cười ha hả, bữa tiệc tưng bừng kéo dài.

Bữa tiệc kết thúc vào lúc 11h đêm, Hòa đứng trước cửa nhà hàng đợi VỸ, trong đầu vẫn đang thắc mắc không biết anh định làm gì thì chiếc xe màu đen đã đậu trước mặt cô, Vỹ hạ cửa kính xuống nhìn Hòa nói.

- Lên xe!

Hòa không hiểu gì nhưng cũng ngồi vào xe, Vỹ cho xe chạy.

- Anh định đi đâu?

- Về nhà!

- Nhưng nhà anh Tùng hướng kia mà?

Hòa thắc mắc khi VỸ lại đưa cô về hướng ngược lại.

- Ai nói về nhà anh Tùng.

- Vậy thì về nhà nào?

Vỹ cười nhún vai.

- Nhà anh!

Đúng là tự nhiên VỸ đưa cô về nhà anh làm gì thế? Cô thắc mắc lắm thật không hiểu nổi Vỹ đang nghĩ gì nhưng Hòa biết anh không làm hại gì đến cô nên chỉ ngồi yên. 

Ánh mắt VỸ tĩnh lặng nhìn thẳng về phía trước, Hòa nắm chặt hai bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. 

Xe tiến vào khuôn viên biệt thự, Vỹ dừng lại tắt máy. Không gian im ắng làm Hòa thấy lo, một lát sau Vỹ mới lên tiếng, tiếng nói của anh hòa vào màn đêm tĩnh mịch.

- Nói cho anh biết đi! Anh muốn biết tất cả.

Hòa thở dài, cô biết anh sẽ hỏi vấn đề này mà.

- Đúng em là bạn gái anh! 5 năm trước chúng ta yêu nhau!

- Vậy tại sao lại giấu anh?

Vỹ nhìn Hòa ánh mắt trách cứ. 

- Em nói ra liệu có làm anh nhớ lại không? Em nói em là bạn gái anh rồi sẽ được gì..... anh không nhớ em là ai hết.... em phải làm sao bây giờ?

Hòa nhìn VỸ nước mắt lăn dài.

- Dù rất nhớ anh, rất muốn ôm anh những lúc yếu lòng nhất nhưng em phải kiềm chế lại anh biết không.... em sợ khi em chạy lại ôm anh anh sẽ đẩy em ra và nhìn em bằng ánh mắt lạnh lẽo ấy.... em bây giờ chỉ là người xa lạ trong mắt anh thôi....

Hòa nấc lên từng tiếng nghẹn ngào làm VỸ xót xa vô cùng, anh đưa tay lau những giọt nước mắt cho hòa rồi vòng tay ôm cô vào lòng. Mắt Vỹ cũng đỏ hoe, có lẽ anh cũng như Hòa cũng rất đau khổ. Anh biết cô gái trước mặt quan trọng với mình biết nhường nào bởi mỗi lần gặp cô anh đều có một cảm giác rất đặc biệt, trái tim anh cứ đập nhanh mãnh liệt, ở bên cô mọi thứ lại thật bình yên, anh được sống với cảm xúc thật của mình. Trước đây anh đã cảm thấy rất kì lạ nhưng giờ anh mới hiểu được tất cả cũng chỉ vì cô là người anh yêu. 

- Đừng khóc có được không? Em làm anh đau đấy!

Hòa vòng tay ôm chặt vỹ nấc lên từng tiếng một, vòng tay của anh sao ấm thế có thể làm trái tim lạnh lẽo bao lâu nay của cô tan chảy, vòng tay của anh yên bình thế làm những mệt mỏi trong cô hóa hư vô. Cô đã ước được anh ôm như thế này lâu lắm rồi, mạnh mẽ bấy nhiêu thôi hôm nay cho cô yếu đuối trong lòng anh nhé.

- Em rất nhớ anh! Đã rất nhớ.....

Nước mắt vẫn không ngừng rơi, Vỹ nói.

- Tình yêu dành cho em vẫn chưa hề mất có chăng mất cũng chỉ là mất những kỉ niệm ngày xưa..... 

Vỹ buông Hòa ra nhìn vào mắt cô.

- Anh bây giờ vẫn yêu em, dù anh không biết em là ai? Không biết chúng ta gặp nhau từ lúc nào... nhưng anh tin một ngày nào đó mình sẽ nhớ lại.... em có đồng ý tìm lại giúp anh không?

Hòa gật đầu, giờ thì cô đã biết trái tim luôn có lí lẽ riêng của nó mà lí trí không thể nào lí giải được. Cũng giống như anh biết mình yêu cô nhưng chẳng biết cô là ai. 

Vỹ cuối người xuống đặt một nụ hôn lên môi Hòa, cô cũng như ngày xưa luôn bị anh cuốn vào cảm giác của yêu thương mà vụng về đáp lại. Nụ hôn đầu tiên sau 5 năm dài đăng đẵng. 

" Đi bao nhiêu cây số rồi mới hết khoảng cách.

Đi bao nhiêu giấc mơ rồi mới thành sự thật.

Đi bao nhiêu cô đơn để thấy người là duy nhất.

Đi bao nhiêu tháng năm ta mới gặp được người. " 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: