chương 83: hẹn hò với riêng em
" Một ngày mới đã đến và lại được bên em để em cho anh niềm vui, anh cho em tiếng cười, để cho ta không lẻ loi..Em là nắng chiếu sáng, anh làm mưa lang thang, nắng với mưa đang hòa tan bao đam mê ngút ngàn đến bên ta thật dịu dàng....."
Ánh sáng làm Hòa giật mình thức giấc, cô ngước nhìn người con trai đang nằm bên cạnh,một tay anh đang ôm cô vào lòng còn một tay kia thì để cho cô gối đầu, hai người bọn họ đang nằm trên ghế sofa ngoài phòng khách. Hòa nhớ đến tối qua, cô và anh ngồi đây nói chuyện rất lâu, anh bảo cô kể anh nghe những chuyện trước đây mà hai người từng trãi qua, cô cũng không từ chối dựa người vào vai anh cô bắt đầu kể lại... từ ngày đầu tiên gặp gỡ ở cái tình huống kì cục ấy đến khi hai người chính thức yêu nhau. Giọng Hòa nhẹ nhàng cất lên đưa VỸ về với những kí ức ngày xưa, anh ôm cô im lặng lắng nghe, anh với cô gặp nhau như thế đấy, yêu nhau như thế đấy.......
Hòa kể đến khi giọng nói nhỏ dần rồi chìm vào giấc ngủ.
Trở về,Hòa chớp mắt chăm chú nhìn VỸ, nhìn người con trai mà cô yêu, mấy ngày qua cô chưa được dịp ngắm Vỹ gần như thế. Cô cố gắng quan sát thật chậm, thật tỉ mỉ, từ cái mũi này, cái miệng này, đôi mắt này, cô như muốn thu hết tất cả vào trong trái tim mình. Cô không biết vì sao bản thân lại yêu người con trai này nhiều đến như thế? Ngay từ lần gặp đầu tiên cô đã bị anh làm cho điên đảo rồi chỉ là cô không nhận ra...... cô cũng chẳng biết mình yêu anh từ khi nào nữa, anh cứ thế đi vào trái tim cô ngày một sâu. Hòa nhướng người lên chạm tay vào mặt VỸ rồi cười hí hí da của Vỹ mịn lắm chẳng dùng kem dưỡng da mà vẫn trắng mịn như thế thật làm người ta ghen tị mà, Vỹ cũng đang ghen tị lắm đây. Hòa cứ di di ngón tay trên mặt vỹ vẽ gì đó rồi lại tự cười, chợt bàn tay Hòa bị ai đó giữ lại.... VỸ đã mở mắt ra nhìn Hòa khóe môi Vỹ khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ nhưng đối với HÒA thì nó trông đểu và gian vô cùng.
- Cứ 1 lần chạm vào là phải đền bù đấy!
Hòa cười méo xệch hỏi.
- Anh muốn đền cái gì?
Vỹ giả vờ như đang suy nghĩ HÒa cũng im lặng chờ đợi.
- Hôn!
Một từ thôi... Vỹ là thế luôn theo chủ nghĩa ngắn gọn và ngắn gọn, xúc tích và dễ hiểu, rất cô động hàm súc.
- Hôn?
Hòa hỏi lại VỸ gật đầu, cô chề môi phản bác.
- Mơ à? Không phải đồ chùa đâu!
- Vậy mặt anh là đồ chùa?
Vỹ nhướng mày nhìn Hòa không chớp mắt.
- Ờ thì... mặt anh là vô giá!
Hòa ngập ngừng nói, Vỹ nghe vậy trông có vẻ hài lòng lắm nhưng mấy giây sau HÒA lại nói thêm.
- Em nói vô giá có nghĩa là không có giá trị đấy hì...
Nói xong cô bật dậy nhanh như chớp ấy vậy mà vẫn bị ai kia bắt lại.
- Vừa nói gì?
Vỹ mặt mày hình sự tay giữ chặt Hòa không để cô có cơ hội tẩu thoát.
- Em nói.. vô giá là không có giá trị!
Hòa còn le lưỡi chọc tức Hòa, gương mặt Vỹ khẽ đanh lại ôi cái vẻ mặt lạnh tanh không cảm xúc, mùi nguy hiểm đang phảng phất đâu đó Hòa khẽ rùng mình cười méo xệch.
- Đùa hay thật?
Một lời nói ra trăm ngựa khó theo... Hòa đã nói ra rồi chẳng lẽ rút lại vậy còn mặt mũi gì nữa chứ, cô trả lời khí thế hừng hừng.
- Thật đấy!
- Á.. haha... aaaa.... tha... tha cho em....
Hòa vừa dứt lời Vỹ đã đưa tay cù lét cô khiến cô giãy nãy la hét ầm lên....
- Cho em nói lại!
- Haha... được... được... haha... em nói lại...
Hòa cười đến chảy nước mắt nói năng ngắt quãng, Vỹ vẫn không dừng lại cười một cái nói.
- Ừ nói đi!
-Vỹ... mặt của Vỹ là thứ vô giá.... tức... là.. haha... quý nhất trên đời....
- Tha cho em đấy!
Vỹ thôi không cù lét HÒa nữa mà ngồi thẳng dậy, Hòa thì quằn quại luôn, cảm giác cả người cứ nhột mãi không thôi, cô liếc nhìn VỸ.
- Anh có cần ác với em vậy không?
Vỹ chỉ nhún vai, Hòa giận dỗi đi thẳng lên lầu thay đồ đi làm nhưng vừa lên đã vội chạy xuống hét ầm lên.
- Trời ơi đây có phải nhà anh Tùng đâu làm gì có quần áo của em.....
Giờ không có quần áo thì cô mặc gì đi làm đây, Vỹ cũng gãi đầu cái này anh không để ý nữa.
- Em xem trong tủ còn bộ nào không?
Nghe lời Vỹ hòa trở lại phòng, cô mở tủ tìm xem có còn bộ quần áo nào không, vừa mở ra cô liền ủ rũ đúng là có còn lại vài bộ nhưng mà.... nó không phải là style của cô, cô nhớ lại xem mấy bộ váy này từ đâu ra, hồi tưởng một lúc lâu cô mới nhớ mấy bộ này là hai con bạn quý hóa của cô mua về và bắt cô mặc, chúng nó nghĩ sao không biết? Hòa nhăn nhó nhìn mấy cái váy trong tủ cái nào cũng ôm sát người và ngắn hơn đầu gối, cô đang đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm mặc hay không mặc? Nếu không mặc thì làm sao đi làm? mà mặc thì cô không quen, mấy cái váy này quá ngắn so với chỉ tiêu của cô, làm sao đây.... đang suy nghĩ thì tiếng của VỸ vọng vào.
- Tìm thấy bộ nào chưa?
- Em thấy rồi!
- Vậy mau thay đi, trễ giờ rồi!
Đúng là sao cô luôn bị ép vào đường cùng suốt thế, đành liều vậy Hòa ngắm một lượt cuối cùng cũng chọn được một bộ váy màu đen ôm sát cổ áo khá cao eo có thắt nơ lệch sang một bên. Năm phút sau HÒA mở cửa bước xuống, Vỹ đang sắp xếp lại một số tài liệu nghe tiếng bước chân thì quay lại định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy Hòa thì im luôn. Vỹ cứ thế đứng nhìn Hòa không chớp mắt làm Hòa ngượng chín mặt...
- Này! sao cứ nhìn em thế?
Vỹ im lặng, anh cảm giác tim mình đập thình thịch, có bao giờ anh thấy Hòa ăn mặc quyến rũ như thế này đâu hôm nay tự nhiên nhìn thấy có cảm giác không quen. Cứ như có một lực hấp dẫn nào đó rất mãnh liệt khiến anh không thể nào rời mắt. Nếu thường ngày HÒA đẹp một nét đẹp thuần khiết, trong sáng thì bây giờ cô lại mang một nét đẹp quyến rũ chết người, cả Vỹ còn không cưỡng lại được nữa mà.
- Đi làm thôi, đừng nhìn em nữa!
Thế là Hòa chạy nhanh ra xe, vừa đi cô vừa vỗ vào đầu, ngượng chết mất thôi cứ thế này sao cô chịu nổi, tất cả là tại cái váy chết tiệt này hôm nào gặp 2 đứa kia cô sẽ cho bọn nó một trận.
Vỹ đã ra đến, anh ngồi vào xe thắt dây an toàn cho mình xong thì nhìn sang cô, không biết vì ngượng hay gì mà cô cuối mặt xuống không dám nhìn anh. Vỹ cười một cái nhướng người sang thắt dây an toàn cho cô, hơi thở sát bên tai khiến tim hòa đập nhanh hơn, sao cô run thế nhỉ có phải đây là lần đầu tiên VỸ làm thế đâu ấy vậy mà cô cũng hồi hộp. Thắt xong VỸ chưa vội trở về chỗ của mình mà ngước lên nhìn cô, khuôn mặt của cô đỏ ửng làm anh thấy thích thú. Vỹ ghé sát vào tai Hòa thì thầm.
- Em có biết em thế này rất quyến rũ không? Anh không chắc lần sau mình sẽ giữ bình tĩnh được lần nữa đâu đấy!
Cười một cái anh trở về ghế lái cho xe chạy, Vỹ ngồi bên cạnh mặt đỏ lừ, lần sau cô thề sẽ không mặc mấy cái thứ này nữa.
Đến công ty, mọi người nhìn thấy Hòa và Vỹ đi cùng nhau thì thắc mắc vô cùng, mọi người đều lời ra tiếng vào cho mối quan hệ giữa hai người. BĂng Băng đi vào thấy cảnh tượng này thì liếc xéo HÒA, cô ta rất ghét hòa vì kể từ khi Hòa bước chân vào phòng thiết kế thì những mẫu thiết kế của cô đều bị HÒA dành mất, băng Băng vì thế luôn muốn khiến HÒA không được yên ổn. Bây giờ kể cả Khánh cũng đeo theo hòa khiến cục tức trong lòng Băng Băng càng nuốt không trôi.
Khánh từ ngoài cửa đi vào mắt dán chặt vào hai con người trước mặt bằng một ánh mắt kì lạ, và trước khi cửa thang máy đóng lại Khánh đã kịp vào cùng hòa, Vỹ có bảo HÒA đi thang máy kia cùng mình nhưng Hòa đã từ chối cô không muốn bị mấy người kia nhìn mãi không thôi. Cô thấy Khánh bước vào thì mỉm cười lên tiếng chào hỏi.
- Anh Khánh, chào buổi sáng!
Khánh nhìn Hòa chằm chằm lại Hòa có hơi sợ, sao hôm nay trông ánh mắt của Khánh lạ thế nhỉ? Cứ nhìn vào HÒa lại cảm thấy bất an. Chợt Khánh cười nhẹ nụ cười đưa cậu trở về dáng vẻ thường ngày.
- Chào buổi sáng! Hôm nay trông em đẹp lắm!
Nhắc mới nhớ HÒa bèn cười gượng một cái tỏ ý cảm ơn nhưng trong lòng thì không mấy gì vui, tất cả đều tại cái váy.
- Em với tổng giám đốc khá thân nhỉ?
Khánh cất tiếng hỏi câu hỏi rất bình thường nhưng Hòa lại nghe ra có một chút gì đó không hài lòng. Hòa không trả lời thẳng mà chỉ lấp liếm.
- Em với anh ấy là bạn!
- À... tại anh thấy em đi làm cùng tổng giám đốc nên tưởng hai người là.... người yêu.
Khánh ngập ngừng, nghe HÒA nói vậy nụ cười trên môi Khánh càng rạng rỡ.
- Không có đâu. Mà anh Khánh làm ở đây lâu chưa?
- Cũng không lâu lắm, trước em một năm.
Hòa mở to mắt ngạc nhiên hỏi.
- Vậy mà lên được chức giám đốc thiết kế anh thật tài giỏi.
Khánh cười trước câu nói của Hòa, Khánh nghĩ thầm nếu không tài giỏi làm sao hoàn thành được nhiệm vụ lớn sắp tới, mà phải nói cậu có bản lĩnh chứ còn tài giỏi thì chỉ một phần thôi.
- Cảm ơn em quá khen, tối nay em rãnh không anh mời em đi ăn!
- Em cũng không biết chắc, mai là ra mắt bộ sưu tập rồi công việc của em còn nhiều lắm, e là....
Hòa khẽ lên tiếng từ chối, đúng là cô còn rất nhiều việc, với lại cô cũng không muốn đi với Khánh nữa, tự nhiên cô lại không thích cậu.
- Không sao em cứ làm, anh chờ được mà!
- Nhưng....
- Em lại không nể mặt anh rồi!
Khánh nhăn mặt Hòa bèn thở dài gật đầu không đi là không được mà.
- Thôi được rồi 8h em xong việc.
- Vậy anh ở trước cửa công ty chờ em!
Hòa gật đầu thang máy kêu một tiếng ting hòa vẫy tay với Khánh trở về phòng làm việc.
Tất cả mọi người trong phòng thiết kế đều bận tối mặt tối mày, mai là ngày ra mắt bộ sưu tập mới ai nấy đều phải làm việc một cách nghiêm túc để còn kịp.
Cả buổi Hòa đều chăm chú vào bản thiết kế mà không thấy điện thoại đang nhấp nháy tin nhắn mới.
Giờ ăn trưa Hòa cũng không xuống căn tin, cô ở lì trong phòng ai gọi cô cũng chỉ lắc đầu, nếu làm không xong mai sẽ không kịp mất.
Có một người đang trông đứng trông ngồi tay cứ cầm cái điện thoại. Vỹ chờ mãi vẫn không thấy Hòa trả lời tin nhắn thì sốt ruột, anh nhìn đồng hồ đã hơn 12h trưa có lẽ hòa đang ở dưới căn tin, thế là anh đẩy cửa xuống căn tin. Anh vừa bước vào cả căn tin ồn ào hẳn lên, Vỹ không quan tâm đưa mắt tìm kiếm Hòa nhưng mà chẳng thấy bóng dáng của cô đâu cả.
- Mệt thật đó! Mai ra mắt làm hại chúng ta làm không kịp thở, chị chỉ chờ giờ nghỉ trưa thôi!
Hân đi ngang than thở với một cô gái cũng cùng bộ phận thiết kế, cô gái kia cũng ủ rũ xoa vai nói.
- Ừ, mệt thật vậy mà Hòa vẫn còn làm ở trên đấy, cô ấy siêu thật!
Vỹ vừa nghe nhắc đến tên HÒA liền dừng chân.
- Siêu gì chỉ sợ cô ấy ngất thôi, bảo xuống ăn trưa mà không chịu xuống.
Hân càm ràm rồi bắt đầu gọi món lia lịa có lẽ vì quá đói. Trong bộ phận thiết kế chỉ có Hân là lạnh lẹ nhất và cũng là người nhiều chuyện nhất, cô được mệnh danh là cái loa phát thanh di động của phòng thiết kế.
Vỹ chuyển hướng rời khỏi căn tin trước khi đi không quên dặn nhân viên mang lên phòng thiết kế hai phần cơm. Đứng bên ngoài cửa nhìn vào VỸ thấy Hòa đang kiểm tra lại một số mẫu vừa gia công xong, nhìn cách làm việc cũng đủ biết Hòa tỉ mỉ đến mức nào, cô kiểm tra đến chất liệu vải, đường may và đo lại kích cỡ để được một mẫu hoàn chỉnh nhất và cũng hoàn hảo nhất. Vỹ cười nhẹ đẩy cửa đi vào, anh đi rất nhẹ nhàng và đứng ngay sau lưng cô, Vỹ nghe Hòa lẩm nhẩm đủ thứ ngôn ngữ mà anh không thể nào hiểu nổi. Chợt cô quay ra sau do không để ý và cũng không biết VỸ đứng ở sau lưng nên vừa quay lại gương mặt cô và anh đã sát lại với nhau khoảng cách chỉ còn lại 3cm nữa thôi là chạm rồi. Hòa giật mình nhưng rồi cũng bình tỉnh hơn, cô thở phào nhẹ nhõm khi người đó là Vỹ. Hai người chớp chớp mắt nhìn đối phương, chợt VỸ cuối xuống và đặt lên môi Hòa một nụ hôn, rất nhanh anh đã trở lại bình thường, cái này có thể gọi là nụ hôn chớp nhoáng. Anh cười một cái làm Hòa đỏ hết mắt đẩy anh xích ra mắng.
- Đồ lợi dụng!
Vỹ nhún vai tỏ ý vô tội rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh quan sát, Hòa quyết định mặc kệ VỸ và tiếp tục công việc. Nhưng mà có một người ở phía sau cứ nhìn mình mãi làm sao mà tập trung cho nổi, Hòa bỏ hết thước đo xuống không làm nữa, cô ngồi lại cạnh anh.
- Sao vậy? - Vỹ ngây thơ hỏi.
- Không làm nữa!
- Mệt à?
Dường như VỸ không nhận thức được là tại ánh mắt của anh mới khiến HÒA không làm được nữa. Vỹ dùng ánh mắt quan tâm nhìn Hòa chợt thấy một giọt mồ hôi trên trán HÒA VỸ bèn đưa tay lên lau nhẹ.
- Mệt thì nghỉ tay một lát, ăn trưa cùng anh!
Hòa thắc mắc.
- Ăn gì?
Cô vừa dứt câu một nhân viên ở căn tin mang lên 2 phần cơm, chờ cho người đó đi khuất hòa hỏi.
- Anh gọi chúng hả?
- Có quan trọng không? Ăn đi!
Vỹ đưa cái muỗng và nỉa sang cho hòa xong thì cuối xuống ăn, Hòa bất động nhìn VỸ một lúc cũng bắt đầu ăn.
Bên ngoài phòng thiết kế, Khánh đưa mắt nhìn hai người bên trong, tiếng cười của Hòa vọng ra nghe rất vui vẻ, Khánh thấy VỸ chốc chốc lại đút cho hòa ăn rất tình cảm, ở đâu đó dâng lên nỗi tức giận Hòa đã lừa cậu họ không đơn giản chỉ là bạn.
Tối.
Hòa hoàn thành công việc vừa đúng lúc đồng hồ điểm 8h, cô nhớ đến cuộc hẹn cùng Khánh nên đã sắp xếp mọi thứ lại và tắt đèn ra khỏi phòng. Hòa đứng trước công ty chờ Khánh như đã nói một lúc sau một chiếc xe hơi trắng dừng lại Khánh bước xuống tiến về phía cô.
- Em chờ anh lâu chưa?
- Chưa, em mới ra thôi!
- Mình đi!
Khánh mở cửa xe cho hòa rồi vòng lại ngồi vào ghế lái cho xe chạy.
Vỹ chạy nhanh ra khỏi công ty nhưng chiếc xe đã lăn bánh, gương mặt Vỹ đanh lại anh mau chóng lái xe đuổi theo, Hòa có nhắn tin cho anh bảo tối nay cô có hẹn với Khánh anh cảm thấy không an tâm nên định bảo cô đừng đi ai dè đến phòng thiết kế thì cô đã rời khỏi.
Xe của Khánh dừng lại trước một nhà hàng khá sang trọng, hai người vừa bước vào vừa thấy Khánh thì nhân viên bên trong đã vội chạy lại mỉm cười với anh.
- Cậu Khánh tất cả đã chuẩn bị xong.
- Ừ! Tôi biết rồi!
Giọng nói và phong thái lúc này của Khánh thay đổi hoàn toàn, Hòa nhìn cậu lúc này trông những công tử nhà giàu ăn chơi phóng khoáng và một chút gì đó lãng tử nữa thật chẳng giống với dáng vẻ thư sinh thường ngày.
Khánh đưa hòa đến một phòng vip, mở cửa bước vào cô bất ngờ vì những thứ bên trong. Cách bày trí của phòng này trông giống như những bữa tiệc kỉ niệm của đôi lứa yêu nhau, có nến có hoa và cả tiếng nhạc piano du dương. Khánh kéo ghế mời hòa ngồi, cậu cầm bó hoa lên.
- Tặng em!
Hòa không hiểu cậu đang làm gì nhưng cũng đưa tay nhận lấy, là một bó hồng đỏ. Khánh ra hiệu cho nhạc công ra ngoài, khi chỉ còn lại hai người Khánh mới ngồi xuống, cậu rót rượu ra hai cái ly xong thì đưa cho hòa một ly.
- Nào!
Cậu đưa ly rượu ra ý bảo cạn ly hòa xua tay.
- Em không uống đâu!
- Em lại từ chối anh!
Khánh kiên nhẫn hỏi, Hòa bối rối bởi ánh mắt của Khánh.
- Không phải, tại em không uống được!
- Một chút thôi!
Cậu vẫn không từ bỏ ý định HÒA thở dài nhấp một ngụm nhỏ Khánh cười nhẹ uống cạn, cậu đặt ly rượu xuống gắp thức ăn cho hòa.
- Em ăn đi!
- Thôi được rồi để em tự gắp!
Hòa cứ luôn từ chối làm Khánh có vẻ không vui nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài. Không khí kì lạ cứ duy trì một lúc Khánh lên tiếng.
- Hôm nay anh hẹn em ra đây là muốn nói với em một chuyện.
Hòa ngẩng đầu lên nhìn Khánh chờ cậu nói tiếp.
- Thật ra ngay từ hôm phỏng vấn anh đã bị trúng tiếng sét ái tình rồi, cứ mỗi lần gặp em anh thấy tim mình rạo rực.... anh nghĩ mình đã yêu em mất rồi!
Từng câu từng chữ làm Hòa bất ngờ, điều này cô thực sự chưa từng nghĩ đến, cậu như vậy là làm khó cô quá vì cô chỉ xem cậu là một người bạn đồng nghiệp mà thôi.
Khánh đứng lên rồi quỳ nhẹ trước mặt cô, cậu mở chiếc hộp nhỏ ra bên trong đặt một chiếc nhẫn lấp lánh.
- Làm người yêu anh nhé!
Đúng là Hòa thực sự bối rối không biết phải làm thế nào, cô ấp úng.
- Em... em...
Nếu cô nói thẳng quá chắc chắn sẽ làm Khánh mất mặt nhưng nếu không nói thì không được người cô yêu là Vỹ không phải Khánh.
- Em chỉ cần nói đồng ý hay không thôi!
Hòa nắm chặt tay lại cuối cùng vẫn nên nói thì tốt hơn.
- Em xin lỗi em không thể đồng ý!
- Tại sao?
- Em đã có bạn trai rồi!
Ánh mắt Khánh bỗng sắc lại một nụ cười nhếch mép hiện lên làm Hòa có cảm giác sợ sợ.
- Là VỸ đúng chứ?
Hòa ngạc nhiên, sao cậu lại biết cô và Vỹ vẫn im hơi lặng tiếng mà.
- Không cần ngạc nhiên thế đâu, anh có thể nhìn ra mà.
Khánh đứng dậy đậy nắp hộp lại, cậu nhìn Hòa.
- Em không đồng ý cũng không sao nhưng Phùng Duy Khánh này muốn gì đều phải có được, nhất là những thứ của.... Vương...Đại... Vỹ...
Khánh nhấn mạnh từng chữ khiến HÒA sợ hãi đứng dậy, người đứng trước mặt cô giờ đây là khánh đó sao? Ánh mắt Khánh bây giờ trông rất đáng sợ tại sao lại thế này? Hòa vô thức lùi từng bước định chạy ra ngoài thì bị Khánh giữ lấy.
- Em định chạy?
Khánh nghiến răng, Hòa biết võ mà thế là cô xuất chiêu giơ tay đấm một cái vào mặt Khánh, cậu bất ngờ bị đánh thì ôm mặt liếc nhìn Hòa gắt.
- Đáng ghét em dám đánh tôi?
- Anh là đồ vô liêm sỉ!
Hòa quát lên, Khánh nhào đến giữ tay Hòa cô lấy chân đá một phát vào bụng Khánh làm cậu ta rên lên một cái, bị đánh những hau lần khiến Khánh không kiên nể gì nữa, cậu đứng thẳng dậy tiến về phía Hòa. Cô đưa tay định đấm nhưng bị cậu giữ lại, đưa chân đá cậu cũng tránh được, Khánh cười một cái xiết chặt cánh tay Hòa đẩy cô vào tường, tay hất một bên đồ trên bàn xuống ấn cô lên bàn , Hòa cô gắng vùng vẫy nhưng không được Cô liếc nhìn Khánh quát.
- Anh muốn làm gì tôi hả?
- haha... muốn làm gì em à?
Khánh cười lớn rồi ghé sát vào tai Hòa.
- Tôi muốn làm những gì mà Đại Vỹ thường làm... đầu tiên là gì nhỉ?
Cậu làm ra vẻ suy tư Hòa trừng mắt lên nhìn cậu ta.
- Hôn nhé!
- Anh dám? Tôi sẽ giết anh!
Hòa nghiến răng, Khánh cười lớn rồi cuối sát mặt lại gần mặt Hòa, cô hét lên.
- Đáng chết tránh xa tôi ra ngay!
Khánh vẫn cuối sát lại Hòa quay sang hướng khác tránh nụ hôn của Khánh, khi môi cậu sắp chạm vào môi cô thì một tiếng động lớn truyền đến nhanh như chớp Khánh bị ai đó nắm lấy giật ngược ra phía sau và hưởng trọn một cú đấm nằm lăn ra đất. Hòa mở mắt nhìn về phía người đó- là Vỹ anh đã đến cứu cô, cũng may là Vỹ đã đến, Hòa chạy nhanh lại nấp sau lưng VỸ, anh quay sang hỏi cô.
- Không sao chứ?
Hòa lắc đầu gương mặt tái mét, đúng là lúc này cô rất sợ, nếu VỸ đến không kịp chẳng biết chuyện gì đã xảy ra.....
Khánh chống tay xuống đất đứng dậy, cậu ta đưa tay lau đi vệt máu ở khóe miệng do VỸ đấm lúc nãy, Vỹ lạnh lùng nhìn cậu ta.
- Hay đấy, lúc nào mày cũng đến phá chuyện vui của tao!
Khánh cười nhếch miệng, dù là cười nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tức giận của Khánh.
- Lần sau dám đụng đến Hòa tôi sẽ cho cậu phải hối hận đấy!
Vỹ buông một câu cảnh cáo ôm vai HÒA ra khỏi nhà hàng, Khánh nhìn theo ánh mắt tràn đầy lửa giận cậu ta hất tất cả những thứ trên bàn xuống làm phát ra những tiếng đổ vỡ khó nghe, cậu nghiến răng.
- Các người hãy chờ đó!
...................................................
Ngồi trong xe hòa vẫn chưa hết bàng hoàng, cô thực sự không thể tưởng tượng nổi những chuyện vừa mới xảy ra, quá đáng sợ.... sao Khánh lại là người như vậy? Vỹ cũng đang rất tức giận đây, anh ngồi đấy gương mặt lạnh tanh nhìn thẳng về phía trước, anh đang giận Hòa.
- Sao anh gọi em không bắt máy?
Hòa mắt ngân ngấn nước nhìn VỸ trả lời.
- Em... em không nghe thấy!
Vỹ lạnh lùng quay sang.
- Không nghe? em làm gì trong đó mà không nghe?
- Em....
- Em có biết là chỉ cần anh chậm chân một chút thôi đã có chuyện lớn xảy ra rồi không?
Không kìm được VỸ gắt lên, Hòa không biết là lúc lái xe đi tìm cô tay chân anh đã run lên như thế nào đâu, anh rất lo lắng mà chạy tìm cô quanh cái nhà hàng đó, còn cô gọi mãi mà không nghe máy làm anh muốn phát điên lên được. Hòa biết VỸ đang rất giận tất cả là lỗi tại cô.... cô không nên tin người như thế.
- Xin lỗi! anh đừng giận nữa có được không?
Hòa cảm thấy có lỗi với Vỹ quá, là cô làm anh phải chạy vòng vòng tìm mình, là cô làm anh lo lắng.... sao anh cứ luôn xuất hiện vào những lúc cô cần nhất thế, anh cứ như thiên thần hộ mệnh của cô vậy.
Vỹ không nói gì cho xe chạy, Hòa xanh mặt vịn tay vào cửa xe, trời ơi anh có giận thì mắng cô đi biết cô sợ nhất là cái kiểu lái xe này của anh cơ mà sao lại phạt cô bằng cách này nữa rồi, Hòa nhăn nhó không dám mở mắt nhìn ra ngoài mặc kệ anh cô cứ nhắm mắt.
Một tiếng phanh xe chói tai VỸ lái xe vào rồi bước xuống xe đi thẳng vào nhà, Hòa cũng vội bước xuống đuổi theo VỸ.
- Này giận em à?
- Vỹ đừng giận em mà!
Anh lên thẳng phòng đóng xầm cửa lại, Hòa ở bên ngoài đập cửa rầm rầm.
- Vỹ mở cửa ra đi, em xin lỗi mà....
- Vỹ.... nghe em nói không? anh mau mở cửa.....
Cánh cửa vẫn im lìm, Hòa nhăn nhó, chợt cô cười một cái.
Vỹ không nghe thấy tiếng gõ cửa nữa, anh bèn thắc mắc chẳng lẽ cô bỏ cuộc nhanh vậy sao? vậy mà còn nói xin lỗi.... Bỗng VỸ nghe tiếng hét lớn.
- Á...aaaaaaaaaaaaaa.....
cạch.
Vỹ mở cửa chạy nhanh ra ngoài, vừa ra đến cầu thang đã thấy Hòa đứng đó.
- Em sao vậy?
- Anh đừng giận em nữa nha!
Rồi VỸ biết mình bị lừa, cô gái này ma lanh lắm, anh không thèm trả lời chỉ khoanh tay lãnh đạm nhìn cô, thấy VỸ không phản ứng hòa bèn làm liều.
- Được anh không tha thứ cho em thì... em.... em nhảy xuống cho anh xem.
Hòa tưởng như thế Vỹ sẽ mụi lòng ai dè anh vẫn khoanh tay đứng im như chẳng quan tâm làm Hòa tức xì khói, đã nói thì phải làm, không làm thì mất mặt lắm. Hòa lùi ra sau, cô nhìn những bậc thang vòng vèo phía dưới mà nhăn mặt nhưng khi nhìn thấy VỸ thì ý chí sục sôi, cô cứ lùi cho đến khi..... trượt chân té thật...
- Á.....
Lại là tiếng hét, Vỹ ban đầu định đứng xem trò vui, Vỹ biết Hòa chỉ định bày trò thôi, khi chân HÒA lùi ra sau Vỹ cũng hơi sợ, không phải sợ Hòa nhảy xuống mà sợ cô trượt chân ấy thế mà ý nghĩ vừa lướt qua hòa đã trượt chân thật, Vỹ vội nhào đến chụp ngay cánh tay cô. Hòa thấy mình bị giữ lại bèn mở mắt, vừa mở mắt gương mặt vỹ đã ở sát bên, cô hé răng cười hì hì.
- Hết giận chưa?
Vỹ lắc đầu.
- Hết nói nổi em, lỡ té xuống thì thế nào?
- Kệ đi em không quan tâm!
Nói vậy thôi chứ lúc nãy cô sợ muốn đứng tim ấy, Vỹ cười kéo cô lên.
- Lần sau đừng như thế nữa!
Hòa gật đầu lia lịa, Vỹ ôm cô vào lòng, Hòa cười tươi dễ sợ ở bên VỸ lúc nào cũng ấm áp và yên bình như thế.
- Mai kết thúc buổi ra mắt chúng ta đi chơi nhé!
Hòa ngẩng đầu lên nhìn VỸ đề nghị.
- Được em muốn đi đâu?
- Trở về ngày xưa...
..............................................................................
Sáng hòa thức dậy từ rất sớm, hôm nay là buổi ra mắt bộ sưu tập mới của mình nên cô phải chuẩn bị cho thật tốt, Hòa chọn cho mình một bộ váy dạ tiệc màu xanh lam do chính tay cô thiết kế, bộ váy cúp ngực gồm hai lớp, lớp trong là voan lớp ngoài là ren, thắt lưng được máy túm lại từ thắt lưng xẻ tà trông hòa vừa dịu dàng vừa nữ tính . Hòa ngồi xuống bàn trang điểm, cô bắt đầu thắc mắc thật ra là ai đã dọn tất cả đồ đạc của cô về nhà VỸ thế, quần áo, mỹ phẩm, giày dép vật dụng cá nhân tất cả đều được dọn về đây và bày trí gọn gàng ngăn nắp cả, cô nghĩ mãi là TÚ, Tùng hay là Vỹ? chỉ có thể là 3 người bọn họ thôi quá nguy hiểm mà, chắc chắn có sự góp mặt của TÚ, con nhỏ muốn tống cô về đây càng nhanh càng tốt chứ đâu... đau lòng quá.
Hòa ngồi ngẫm nghĩ của cùng chọn được kiểu tóc cho mình, cô uốn xoăn nhẹ mái tóc phía sau còn phía trước thì vuốt lên tạo kiểu xong hòa bắt đầu trang điểm, cô chọn tông màu hồng nhẹ nhàng, hôm nay cô muốn mình nữ tính một chút để đi cùng VỸ.
Trước cửa công ty các nhà báo chặn kín cả lối đi, từng đợt xe nối đuôi nhau tiến vào, Vỹ dừng xe lại bước xuống hàng chục cái máy ảnh chĩa về phía anh mà nháy flash liên tục, Vỹ vòng sang mở cửa cho hòa, tất cả ồ lên khi thấy Hòa xuất hiện, Vỹ đưa tay ra ý bảo cô khoác lấy tay anh, Hòa mỉm cười vòng tay mình vào tay VỸ cả hai tiến vào bên trong. Các khách mời đã đến đông đủ, các nhà báo cũng ngồi ngay ngắn vào vị trí, Hòa rời khỏi VỸ bước vào cánh gà, cô muốn nhìn ngắm các người mẫu và các mẫu thiết kế của mình. Vào bên trong mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, Hòa vỗ vỗ tay mọi người tập trung lại.
- Mọi người đã sẵn sàng chưa?
- Rồi! - tất cả đồng thanh
Hòa mỉm cười.
- Được... chúng ta sẽ bắt đầu, tôi muốn mọi người sải từng bước thật tự tin nhé!
Tiếng nhạc nổi lên, MC bước ra, Hòa đứng bên trong nhìn ra ngoài.
- Xin kính chào quý vị khách quý, cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian quý báo đến dự buổi ra mắt bộ sưu tập " Summer Fashion" của nhà thiết kế trẻ Alice Trịnh, nhà thiết kế có tiềm năng và sự tạo tạo của công ty H&H chúng tôi.
Mọi người vỗ tay vang cả khán phòng, MC tiếp tục hét lớn vào micro.
- Nào hãy hướng mắt về sân khấu để bắt đầu với " Summer Fashion"
Đèn bên trong khán phòng vụt tắt, hàng ngàn đèn led nhỏ li ti đủ sắc màu sáng lên, người mẫu đầu tiên bước ra.
Từng mẫu thiết kế được các người mẫu diện lên người, máy ảnh cứ nhấp nháy lên, mọi người quay sang bàn tán với nhau, có vẻ hiệu ứng rất tốt. Màn sau cùng hòa khoác tay hai cô người mẫu đi chính giữa tiến ra sân khấu, từng đợt vỗ tay liên tiếp vang lên, Hòa mỉm cười với tất cả mọi người tất cả người mẫu trở vào trong cánh gà trên sân khấu chỉ còn lại anh chàng MC và Hòa.
- Nào mời tổng giám đốc của H&H lên phát biểu vài lời.
Vỹ từ hàng ghế khách mời đứng lên tiến lên sân khấu, anh đứng cạnh Hòa nhìn cô cười, nhận micro từ MC cất tiếng.
- Thay mặt cho công ty một lần nữa tôi cảm ơn mọi người đã đến dự buổi ra mắt này, bộ sưu tập mới của Alice Trịnh là bộ sưu tập đầu tiên trong năm nay H&H muốn gửi đến quý khách hàng, điểm nổi bật của bộ sưu tập lần này là từng mẫu thiết kế đều được Alice thiết kế thêm phụ kiện đi kèm để phù hợp nhất và mang lại vẻ đẹp hoàn mĩ nhất cho các quý cô khi diện chúng trên người. Quý cô, quý ông nào muốn sở hữu 1 trong các mẫu thiết kế trên có thể liên hệ với bộ phận tiếp nhận của công ty, chúng tôi sẽ gửi đến các vị trong thời gian sớm nhất,
Vỹ dứt lời mọi người đồng loạt vỗ tay, Vỹ và Hòa bước xuống sân khấu nhường lại cho bộ phận tiếp nhận đơn hàng của khách hàng.
Hai người dắt tay nhau rời khỏi công ty bắt đầu buổi hẹn hò.
Địa điểm đầu tiên hòa dẫn VỸ đến là ngọn đồi lộng gió có cây bằng lăng tím ngày nào,Hòa nắm tay VỸ bước từng bước lên ngọn đồi.
- Nơi này là nơi em tỏ tình với anh đấy!
Hòa cười cô giữ lại vế sau cho riêng mình " cũng là nơi em ngốc nghếch chia tay anh!". Vỹ nhắm mắt lại thả hồn theo gió, trong đầu anh lại hiện lên một dòng đối thoại.
- Vậy sao lại tỏ tình?
- Vì Jelly đã nói yêu tôi nên tôi nghĩ mình nên sớm đưa ra câu trả lời!
-Mà cô đến đây làm gì về đi tôi bận rồi, cơm tối tôi làm rồi đấy hôm nay hết hạn ô sin nhé!
- Đáng ghét, anh nghe cho rõ đây tôi cũng yêu anh đấy, bây giờ giữa tôi và cô ta anh chọn ai?
................................."
Dòng đối thoại dừng lại VỸ mở mắt ra nhìn Hòa, cái giọng nói tỏ tình mà như quát ấy là của Hòa thật là bó tay mà, ngày xưa chắc HÒA đáng yêu lắm, anh muốn nhớ lại quá.... nhưng chỉ nhớ được từng ấy thôi.
Hòa nằm xuống gối đầu lên tay VỸ, cô lại như ngày xưa hỏi VỸ.
- Anh có biết sự tích cây bằng lăng không?
- Không.
- Em kể anh nghe nhé!
- Ừ! em kể đi!
Hòa lại cất giọng kể lại sự tích cây bằng lăng mà ngày nào mình từng kể, Vỹ mấp mờ trong dòng kí ức đứt đoạn cứ như vừa nhớ ra rồi lại như không thể nhớ.
Nằm dưới tán cây lùn rộng lớn, Hòa kể đủ thứ chuyện cho VỸ nghe, kể cả cái tên " cây lùn" mà cô và anh từng đặt, Vỹ nghe thấy mà bật cười anh không nhớ vì sao lại đặt nó là cây lùn nhưng mà bây giờ gọi lại thấy buồn cười.
Nằm đó một lúc lâu cô và anh lại lên xe tiến ra biển, nơi mà lúc trước cô được anh dẫn đến. Cô nắm tay anh đi dạo dọc bờ biển, một lúc cô chạy xuống hất nước lên người anh làm nước văng tung tóe lên chiếc áo sơ mi trắng còn cô thì đứng cười ha hả, Vỹ không vừa xắn tay áo lên chạy đến chỗ cô và hất lại cả hai người cứ thế hất qua hất lại đến ước cả bộ đồ đang mặt trên người.
- Hơ... mệt quá!
Hòa đi mà như bò nằm xuống bãi cát thở hổn hển, Vỹ chơi ác quá, nhấn cả cô xuống nước hic... Vỹ cũng nằm xuống cạnh Hòa. Cô đưa chiếc nhẫn lên làm ánh nắng chiếu vào phản chiếu ánh sáng lấp lánh, Vỹ cũng đưa bàn tay của mình lên nắm lấy tay HÒA.
- Nếu cả đời này anh không nhớ lại em cũng đừng bận lòng nhé, hãy cứ thế này nắm lấy tay anh cùng nhau sống cho tương lai có được không? Kỉ niệm ngày xưa có lẽ rất đẹp, bây giờ chúng ta vẫn có thể tạo lại những kỉ niệm đẹp mà. Kí ức của anh không đủ cũng không sao, em chỉ cần biết bây giờ anh yêu em là đủ rồi!
Vỹ cất giọng trầm chậm rãi như nói lên nỗi lòng của mình, đúng là anh rất sợ bản thân sẽ không nhớ lại những chuyện trước đây, anh sợ Hòa sẽ vì chúng mà bận lòng, cô ấy luôn buồn vì là người yêu những anh chẳng nhớ gì về cô ấy cả, anh cũng buồn nhưng nếu vì thế mà làm tình yêu của họ có rào cản thì chẳng tốt một chút nào, họ đã xa nhau 5 năm chẳng lẽ lại vì thế mà không thể đến được với nhau.
Hòa nghe VỸ nói thì ngẩng đầu lên nhìn anh cười nhẹ, cô gật đầu.
- Em yêu Đại Vỹ, 5 năm trước yêu bây giờ vẫn yêu, dù cho anh có như thế nào em cũng sẽ ở bên anh!
Chỉ cần có câu nói này của Hòa VỸ sẵn sàng từ bỏ tất cả để ở bên cô.
Tối trở về thành phố, Hòa bắt VỸ dẫn đi xem phim lần này cô không xem cái phim buồn bi thương ấy nữa cô chọn một bộ phim hài. Xem phim xong cô lại bắt VỸ cõng mình đi dạo khắp các con phố, cùng nhau ăn các món ăn vỉa hè nào là nem cuốn, chả cá bò viên chiên.... đủ thứ hết xong cô lại bảo anh ghé vào quán bên đường mua cho cô ly trà sữa. Vỹ nhìn Hòa ăn mà hoa mắt chóng mặt, người có bé xíu thôi mà có sức chứa kinh khủng thật.
- Em không sợ béo sao?
- Em béo anh có yêu em không?
- Anh lúc nào cũng yêu em!
- Đấy vậy sợ béo làm gì!
Hòa cười hì hì lại chạy đi mua kẹo bông gòn ăn, Vỹ lắc đầu chạy theo.
- Vỹ ơi! Em đau bụng quá! hic...
Một lúc sau cô ôm bụng nhăn nhó VỸ vừa lo lắng vừa buồn cười mắng yêu.
- Đến giờ bụng em phản động rồi đó, ăn nữa đi!
NHi xụ mắt, Vỹ ngồi thấp xuống.
- Lên anh cõng! Về nhà rồi uống thuốc!
Hòa trèo lên lưng VỸ lắc đầu.
- Em không uống thuốc đâu, một chút là hết đau ấy mà!
Vỹ cõng HÒA bước từng bước trên phố trở về nhà...
Xa Xa người ta thấy một cô gái ngủ gật trên lưng một chàng trai, anh ta mỉm cười nhìn cô rồi đặt một nụ hôn lên má.
Họ không biết rằng sáng sớm mai sẽ có một chuyện lớn chấn động cả công ty..
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro