Không còn níu giữ

Mở mắt ra, điều đầu tiên Jin nhìn thấy chính là một căn phòng trắng toát. Chóp mũi ngửi được mùi thuốc sát trùng , cậu quay đầu nhìn tay mình cắm kim tiêm tái nhợt. Thân thể như bị băm nhỏ ra rồi gắn lại , mỗi một nơi đều đau đến tê dại. Jin nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở ra, chắc chắn một điều mình vẫn còn sống.

Có người đẩy cửa tiến vào, tiếng bước chân dừng ở trước giường, hơi thở quen thuộc khiến Jin một lần nữa mở mắt ra, là JungKook đang đứng đó. Anh đại khái không nghĩ cậu tỉnh lại sớm như vậy, nhìn cậu thoáng sửng sốt, đoạn lập tức khôi phục bộ dáng  lạnh nhạt.

"Anh đưa em tới bệnh viện?"

Vừa mở miệng Jin mới phát hiện giọng mình khàn đặc đi.

JungKook không trả lời, sai một người phía sau đi gọi bác sĩ.

Cậu chịu đựng yết hầu khô khốc, không để ý anh có nghe hay không vội hỏi

"JungKook, anh tìm được mẹ em... chính là người câm kia chứ ? Bà ấy đã được phẫu thuật chưa?"

Jin biết nếu JungKook đã muốn thì việc tìm mẹ cậu là điều rất dễ dàng. Huống chi trước kia bọn họ đã gặp nhau ở khách sạn, chỉ cần đi điều tra hồ sơ một chút, tất cả địa chỉ cậu đều viết rõ ràng.

JungKook vẫn như cũ không trả lời, ánh mắt thẳng tắp nhìn cậu như muốn từ trên mặt Jin nhìn ra điều gì đó. Cậu không biết là anh có điều gì không muốn nói cho cậu biết, đáy lòng quýnh lên cầu giãy giụa muốn xuống giường.

"Cậu làm gì?"
JungKook nhanh chóng vươn tay đè Jin lại.

"Mẹ em..."
Cậu giơ tay muốn đẩy anh ra, không ngờ động đến vết thương trên bụng, đau đến mức há mồm thở dốc ngã xuống giường.

"Bà ấy không có việc gì."

JungKook buông cậu ra đứng dậy, rốt cuộc mới lạnh nhạt trả lời một câu.

"Phẫu thuật... phẫu thuật cũng làm rồi?" Jin vẫn không yên lòng, hỏi kĩ.

"Đã làm."
JungKook rời mắt đi chỗ khác, không kiên nhẫn.

Cậu gật gật đầu, toàn thân cũng thả lỏng hơn. Cậu biết JungKook tuy rằng hận mình, nhưng anh sẽ không bao giờ gạt cậu. Những điều anh nói anh vẫn luôn làm được, tựa như trước đây, khi anh cuối cùng cũng đáp ứng ở cùng cậu đã từng nói qua

"Muốn tôi yêu cậu, cả đời này cậu cũng đừng mơ tưởng."

Qua từng ấy năm, hiện thực đã chứng minh những lời này của anh vẫn luôn là thật. Cho nên chỉ cần JungKook nói mẹ không có việc gì, cậu liền tin nhất định không sao.

"Cảm ơn anh! Số tiền đó nhất định em sẽ trả lại."

JungKook giúp cậu, Jin vô cùng cảm kích. Cậu đã quyết định không còn đau buồn tiếc nuối việc anh không yêu cậu nữa, không phải của mình thì nhất định không phải của mình, mặc kệ cậu dùng thủ đoạn nào cũng không chiếm được, đạo lý này cuối cùng Jin cũng đã hiểu được.

May mắn cuối cùng ông trời vẫn thương hại cậu, ban cho cậu một người mẹ, để cậu không còn cô đơn nữa. Chỉ cần nhớ đến nụ cười ấm áp xen lẫn ngốc nghếch của mẹ, cậu đã cảm thấy hết thảy đều ngập tràn hi vọng, những  thống khổ bi thương đều có thể tiêu tan.

"Lee Eunsung..."

JungKook bất ngờ lên tiếng.

Cậu cho rằng JungKook muốn thay Lee Eunsung giải thích, vội vàng cản lời anh

"Không sao hết, em biết cậu ấy là vì anh. Nhưng em không phải thật sự muốn uy hiếp anh, trong tay em kì thật cũng không còn ảnh chụp..."

Bởi vì JungKook đã cứu mẹ cậu nên Jin càng cảm thấy xấu hổ, thậm chí ngay cả với những việc Lee Eunsung đã làm cậu cũng có thể hiểu và tha thứ. Cùng lắm là bị đánh vài cái mà thôi, tuy rằng cuối cùng thiếu chút nữa... Nhưng cũng là 'thiếu chút nữa' thôi không phải sao?

"Cho nên vì muốn chuộc tội cậu liền tự đâm cho mình một dao?"

JungKook cười lạnh một tiếng

"Nếu không phải Lee Eunsung hết lần này đến lẫn khác cam đoan dao kia là do chính cậu đâm, tôi còn không tin nổi. Kim SeokJin, cậu thật là một người thủ đoạn. Ba năm trước vì muốn trói chặt tôi ngay cả bản thân mình cũng đem ra đánh đổi, lần này lại dùng bệnh tình của người phụ nữ kia, vì muốn tôi áy náy thương hại mà tự đâm mình một dao. Liệu tôi có nên chúc mừngcậu may mắn , luôn có thể đánh cược thắng hay không?"

Jin kinh ngạc nhìn JungKook,  không hiểu anh muốn nói gì.

Suy nghĩ một lúc lâu mới dần hiểu ra, lúc ấy anh đến chỉ thấy cậu bị thương, cũng không biết trước đó Lee Eunsung đã làm gì với cậu, y đương nhiên cũng sẽ không ngốc đến mức tự mình nói cho JungKook biết. Cho nên anh đại khái cho rằng Lee Eunsung cùng lắm chỉ muốn đánh cậu cho hết giận mà thôi.

Đích xác trên thế giời này làm gì có ai bị đánh còn ngại không đủ đau, tự mình đâm một dao lên người chứ. Hơn nữa cũng thật trùng hợp, sớm không đến, muộn không đến cậu vừa đâm một nhát JungKook đã tới rồi, cho nên anh đã nghĩ một dao trên bụng này của cậu, chỉ là một khổ nhục kế khác mà thôi.

"Đúng vậy... cũng may mắn thật ..."

Jin hướng anh bất đắc dĩ cười cười.

Có phải hay không bởi vì cậu là người luôn thất hứa? Rõ ràng đã từng nói sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh, sau đó lại mặt dày đến tìm; rõ ràng đã từng nói hoàn toàn buông tay, lại một lần nữa dùng ảnh chụp uy hiếp đòi anh tiền.

Từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, một lần lại một lần cậu luôn khiến anh phải thất vọng, vậy nên cho dù Jin làm cái gì anh đều cho rằng cậu dụng tâm kín đáo, dù làm cái gì cũng là bẫy do cậu bày ra.

Chuyện cho tới bây giờ cậu cũng không có cách nào biện giải, cho dù cậu có nói thật tình huống lúc đó sợ rằng anh cũng sẽ chỉ nghĩ là cậu muốn nói xấu người anh em tốt của anh mà thôi. Có lẽ thời khắc bị vũ nhục kia cậu không nên phản kháng, hoặc là dứt khoát  đâm một dao vào trái tim đi, hoặc là cậu thực sự chết đi,liệu có thể giảm bớt hận thù nơi anh hay không, liệu có thể khiến anh  tin tưởng cậu... một lần hay không.

JungKook còn muốn nói gì đó, đúng lúc này bác sĩ đi tới kiểm tra, anh âm trầm lui sang một bên.

Kì thật Jin yêu JungKook bởi cậu biết anh là một người tốt, nếu không anh sẽ không đưa cậu tới bệnh viện, cũng sẽ không giúp cứu mẹ cậu. Nghĩ như vậy trong lòng Jin thoải mái hơn đôi chút, mặc kệ anh hiểu lầm cậu như thế nào, về sau cậu sẽ dùng hành động chứng minh cho anh thấy, cậu vĩnh viễn không  quấn lấy anh, cũng sẽ không lấy tiền của anh một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro